‹𝟐› 𝐑𝟏𝟖 | 𝒌𝒂𝒌𝒖𝒕𝒂𝒌𝒆 ⇝ 𝒒𝒖𝒚 𝒕𝒂̆́𝒄 𝒏𝒈𝒂̂̀𝒎
cre: francisco masriera
cậu diễn viên trẻ mới về nghề Kakuchou (20 tuổi) x chú đạo diễn nổi tiếng (36 tuổi)
age gap 16 tuổi. hồng hài nhi săn ngưu ma vương mãi ngon ✨
lúc đầu định sex nhẹ nhàng, tình cảm đồ, hong hiểu sao càng viết càng dâm ><
❢ cảnh báo từ ngữ thô tục.
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
Đến nhà, Kakuchou nhìn Takemichi đằng sau ngủ say sưa đến nỗi chảy dãi bằng ánh mắt ba phần nuông chiều bảy phần bất lực. Sau khi bồng con sâu rượu đặt lên giường, Takemichi vẫn không hề tỉnh giấc, ngược lại còn thoải mái vùi mặt vào chiếc gối mềm rồi còn chẹp chẹp cái miệng, trông ngốc vô cùng.
Kakuchou cảm thấy thật tức cười khi có một con người ngây thơ đến nỗi tin tưởng vào một kẻ lai lịch chưa rõ ràng như gã. Có thật đây là con người mà gã thâm mộ bấy lâu nay bởi sự trưởng thành trong quan điểm làm phim và tính cách chín chắn không vậy? Chả ai ngờ rằng ẩn đằng sau gương mặt ngái ngủ non nớt thiếu phòng bị này là một ông chú 36 tuổi.
Thấy một khía cạnh đáng yêu như vậy của thần tượng trong lòng, Kakuchou vô thức nở một nụ cười ôn nhu mà bản thân không hay biết. Gã nhẹ nhàng đắp chiếc chăn bông ấm áp bao phủ toàn bộ thân thể nhỏ bé của người nọ, cất bước đi tắm rửa và vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ.
Bước ra từ trong phòng tắm còn vương hơi nóng, Kakuchou với nửa thân trên cởi trần để lộ cơ thể lực lưỡng tràn đầy hóc môn nam tính, mái tóc buzz cut khô hơn một nửa. Quyết định nằm ngủ dưới sàn, gã bận bịu trải chiếc nệm cùng với chăn gối dự phòng kế bên giường.
Cả ngày hôm nay gã trai đã làm việc không ngơi tay nên có chút mệt mỏi, vốn định đặt lưng xuống là nằm ngủ luôn nhưng thấy cái chăn bông bị con sâu lười đạp đổ lung tung, theo bản năng căn chỉnh lại ngay ngắn. Tiết trời gần đây bắt đầu trở lạnh, không cẩn thận sẽ dễ đổ bệnh. Ngay lúc kéo mềm lên đắp ngay cổ cho Takemichi, bỗng nhiên bàn tay bị nắm lấy.
"Kaku-chan... Đừng bỏ tao mà..."
Có vẻ như em đang gặp ác mộng, hai cặp mày nhíu chặt vào nhau, giọng nói thì thào run rẩy, từng hàng nước mắt lăn dài thấm ướt cả mặt gối. Cái tên Kaku-chan lại được thốt ra từ hai cánh môi nhợt nhạt. Một vẻ mặt yếu đuối như vậy, Kakuchou không thể nào không rung động. Áp bàn tay ấm áp của mình lên bàn tay gầy nhỏ của em, dịu dàng trấn an con người đang bị mắc kẹt trong quá khứ bi thương ở kiếp trước.
"Tôi đây... Tôi sẽ không bỏ chú đi đâu... Ngoan... Đừng sợ..."
Lời thì thầm dường như có ma lực bí ẩn nào đó khiến cho Takemichi đã thôi run rẩy, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Dù vậy bàn tay đang giữ chặt Kakuchou vẫn không buông ra, gã cố gắng từ tốn cởi từng ngón ra nhưng không được, giật mạnh thì không nỡ. Cuối cùng đành ngồi bệt xuống sàn, tựa mặt lên giường ngắm nhìn ông chú nhỏ đang ngủ mê man.
Hai bên khóe mắt vẫn còn lem nhem vài giọt lệ, Kakuchou bị ma sai quỷ khiến dùng ngón tay cái lau đi vệt nước còn đọng lại. Sau khi chợt nhận ra mình vừa làm ra một hành động kì quặc đối với một người mới quen, vội vàng rút tay về như vừa chạm phải lửa.
Thầm nhẩm trong đầu câu chửi thề, gục mặt xuống giường để che đi vẻ mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Từ khi gặp gỡ Takemichi, Kakuchou cảm nhận được bản thân có những hành động và cảm xúc rất khác thường, dường như có một thứ gì đó chớm nở bên trong mà gã lại không thể giải thích được nó là gì. Nhưng mong muốn rõ ràng nhất là gã muốn bảo vệ và ở bên cạnh ông chú nhỏ, dẫu cho hiện tại bản thân không địa vị và đối phương lại là một người đàn ông thành đạt lớn tuổi hơn gã rất nhiều.
Nếu là Kakuchou trước đó thì có lẽ gã sẽ mãi chui rúc vào một góc tối và chết dần chết mòn với nỗi cô độc, nhưng giờ đây Takemichi đến và trao cho gã một ánh sao hy vọng về một ngày nào đó, gã sẽ thoát khỏi lớp kén xù xì để tái sinh thành một con bướm rạng ngời nhất. Lúc đó, liệu rằng đôi mắt biếc tràn ngập sự tự hào ấy, sẽ nhìn gã một cách chân chính mà không phải giống hình bóng của kẻ mang tên Kaku-chan đó?
Suy nghĩ về những kế hoạch cho tương lai và cuộc gặp gỡ quý báu ngày hôm nay, Kakuchou dần chìm vào mộng đẹp từ lúc nào không hay. Dưới ánh trăng mềm mại lấp ló bên khung cửa sổ, hai bàn tay khác biệt về màu sắc và kích thích dịu dàng bao bọc lấy nhau không một kẽ hở.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã hai năm trôi qua. Hai năm nay là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong đời đối với Kakuchou, vì đây là thời điểm ánh tinh tú đẹp đẽ xuất hiện và soi sáng mảnh đời tối tăm của một kẻ lạc lối như gã.
Sau cuộc gặp gỡ đầu tiên, cả hai đã nhiều lần hẹn gặp, trò chuyện, hợp tác làm việc cùng nhau, thân thiết đến nỗi chỉ mới quen vỏn vẹn vài tuần Kakuchou đã dọn đồ đạc đến ở chung với Takemichi.
Cuộc sống của chàng trai chuyển sang một trang mới, gã không còn chạy vặt nay mai cho những người đồng nghiệp lạnh lùng nữa, Takemichi đã giới thiệu người bạn tốt của mình vào công ti mà em đang theo. Công ti không phải quá nổi tiếng, nhưng ngộ đãi ở đây khá tốt, bầu không khí hài hòa với thân thiện, khác xa với môi trường thị phi ở những nơi khác. Takemichi và chủ tịch nơi này có mối quan hệ họ hàng với nhau nên không khó khăn khi kéo Kakuchou vào đây với tư cách là người quản lí của đạo diễn Hanagaki Takemichi.
Theo chân tiền bối nhỏ, Kakuchou được học hỏi rất nhiều thứ, về kinh nghiệm diễn xuất, những kiến thức và trải nghiệm trong ngành, được giao lưu với các đạo diễn và diễn viên nổi tiếng mà cứ ngỡ rằng cả đời này chỉ thấy họ qua màn hình ti vi. Khoảng thời gian đầu khá khó khăn đối với một kẻ không có kinh nghiệm như Kakuchou đạt được một vai diễn, nhưng nhờ vào lòng kiên trì không ngừng phát triển của gã và sự dẫn dắt tài tình của Takemichi, cuối cùng Kakuchou cũng đã thành công tham dự vào một bộ phim được đáng giá rất tốt từ cộng đồng người xem và chuyên gia phân tích phim.
Nhờ vào khả năng diễn xuất nhập tâm, Kakuchou ra mắt công chúng với ấn tượng đầy mạnh mẽ dẫu cho đảm nhiệm vai phản diện. Từ đó tên tuổi dần phát triển, có trong tay những thành tựu đáng nể đối với một diễn viên mới vào nghề. Gần đây nhất là sự thành công trong bộ phim điện ảnh với vai chính dưới biên đạo của đạo diễn Hanagaki Takemichi.
Giờ đây Kakuchou toát lên một loại khí chất tự tin và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước. Có một loạt thành quả nổi trội ở tuổi đời còn trẻ như vậy, đáng lẽ ra chàng trai nên cảm thấy thỏa mãn. Đúng là trước đây gã có cảm giác đó nhưng dạo gần đây nó đã không còn nữa, vì ánh sao xinh đẹp của bản thân đã không còn soi rọi mỗi mình gã.
Kakuchou đã yêu ông chú nhỏ của mình từ cái thời chả có gì trong tay. Gã chôn chặt tình cảm không nên có, cố gắng không ngừng trau dồi bản thân, để khi đủ lông đủ cánh, gã có đủ sức mạnh bảo vệ người mình thương, dẫu cho cảm xúc này sẽ không bao giờ bước ra ngoài ánh sáng cũng được.
Nhưng gần đây có một tác nhân đã khiến cho trái tim Kakuchou trục trồi như sóng biển trong cơn bão tố. Một thiếu niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Takemichi, gã điển trai với vết sẹo bỏng có cùng vị trí như gã. Tên hắn là Inui Seishu.
Được nghe kể lại, cuộc đời của Inui có nhiều điểm tương đồng với Kakuchou, hắn cũng mất cha mẹ từ nhỏ, còn lại người chị gái là người thân duy nhất cũng mất trong một vụ hỏa hoạn, vết sẹo bỏng bên mắt trái từ đó mà ra. Được cô nhi viện chăm sóc cho đến lớn rồi đủ tuổi ra ngoài tự sinh tự diệt, do không bằng cấp nên làm việc nay đây mai đó, số phận thấp kém cực khổ không thua kém gì Kakuchou hồi xưa.
Takemichi vô tình gặp Inui trong lúc cậu trai đang bị những tên đòi nợ đánh đập, tốt bụng giải cứu rồi đem về nhà trong tình trạng vết thương chồng chéo đáng sợ. Do không thích đi bệnh viện nên em đành chăm sóc hắn tại nhà. Hình như lòng tốt của Takemichi vẫn còn dư thừa sau khi cứu rỗi Kakuchou, ngài đạo diễn quyết định cho cậu nhóc là thành viên mới trong ngôi nhà vốn dĩ chỉ có gã và em. Inui được thuê trở thành quản lí cho Takemichi giống như Kakuchou hồi trước.
Mới đầu thanh niên mặt sẹo rất khó ở, dẫu cho biết rằng Takemichi chính là người cứu mạng hắn nhưng lại cư xử khá lạnh lùng và qua loa, có vẻ như vẫn còn chưa tin tưởng em lắm. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sự trân thành và ôn nhu của ông chú nhỏ đã chạm đến trái tim vụn vỡ của chàng trai mới lớn.
Ánh nhìn tràn ngập trữ tình, vẻ mặt hung tàn với người ngoài nhưng dịu dàng với một người duy nhất, những hành động quan tâm lo lắng và lời nói nũng nịu cầu sự yêu thương của Inui,... Tất cả đều được Kakuchou thấy rõ mồn một, và gã sợ hãi khi nhận ra đây cũng chính là biểu hiện của bản thân mình lúc trước.
Càng đau lòng hơn khi sự chú ý của Takemichi dần chuyển sang cậu nhóc. Bàn tay thường hay vuốt ve vết sẹo xấu xí của Kakuchou với tình yêu thương đồng cảm, giờ đây đã không còn dành cho gã. Lúc trước công việc của cả hai bận rộn đến cỡ nào thì cũng sẽ cố gắng quây quần cùng nhau vào cuối mỗi buổi tối, nhưng chào đón gã trai sau một ngày mệt mỏi là khung cảnh hai chú cháu nọ vui vẻ cười đùa. Thân thiết đến nỗi Kakuchou có cảm giác bản thân là một cái bóng đèn to bự chen vào mối quan hệ tốt đẹp của họ.
Thực ra Takemichi không phải là người có mới nới cũ, em vẫn nuông chiều và quan tâm gã trai, chỉ là vì em cho rằng Kakuchou của mình đã trưởng thành, sẽ không cần sự lo lắng quá mức cần thiết. Còn Inui Seishu là một cậu bé 18 tuổi với tuổi thơ bất hạnh và mang một trái tim mỏng manh thiếu thốn tình thương, tất nhiên Takemichi sẽ ưu tiên thiếu niên hơn.
Nhưng em không biết rằng dẫu cho hiện tại Kakuchou có thành công cỡ nào, mạnh mẽ ra sao thì đứng trước người mình thương, gã vẫn là một đứa trẻ yếu đuối luôn khát cầu tình yêu từ ông chú nhỏ của mình. Nhất là khi nhìn thấy sự quan tâm được san sẻ cho một đứa trẻ khác, dù hoàn cảnh cả hai giống nhau đi nữa, gã vẫn không thể không ganh tị, thậm chí nảy sinh sự ghen ghét cay nghiệt.
Kakuchou đã liều mạng đạt được vinh quang, để bản thân sáng vai cùng Takemichi mà không phải lén lút gương đôi mắt ngưỡng mộ và si mê nhìn bóng lưng của người trong lòng như một con chuột nhắt. Tự nhủ với lòng rằng chỉ cần ở bên cạnh em là đủ, chôn chặt tình yêu cấm kị này xuống đáy tim, nhưng gã đã đánh giá quá cao tính kiên nhẫn của mình và xem thường sự tham lam đố kị đang dần ăn mòn lí trí.
Chiếc hộp pandora nguy hiểm xuất hiện một vết nứt vào cái khoảnh khắc Kakuchou bắt gặp Inui nhân lúc Takemichi đang say giấc đã lén lút hôn lên đôi môi hồng hào mà gã luôn khao khát bấy lâu nay. Lúc đó gã trai đã suýt nữa chạy lại đấm vào cái gương mặt đẹp mã đã quyến rũ người gã yêu thầm. Tên đó rõ ràng biết có một kẻ thứ ba đang nhìn nhưng chả hề chột dạ, ngược lại còn thỏa mãn liếm môi giống như muốn chọc tức con chuột nhắt hèn nhát chỉ biết mơ mộng không dám làm.
Biểu cảm của Kakuchou lúc này đen lại, con ngươi đỏ trắng sắc bén ánh lên tia điên cuồng, tựa như con thú hoang gầm gừ chuẩn bị xé xác kẻ dám cả gan đụng vào báu vật của nó. Inui cũng chả thua kém gì, lộ ra vẻ mặt ngông cuồng lạnh lẽo, còn đâu bộ dáng nũng nịu ôn nhu ở bên người thương.
Nếu không nhờ lúc đó có cuộc gọi công việc đột ngột vang lên làm Takemichi lờ mờ tỉnh dậy, e là đã có một trận chiến đầu rơi máu đổ. Sau sự việc đó, mối quan hệ của hai kẻ tình địch tệ hại vô cùng, trước mặt ông chú nhỏ thì diễn cảnh tình đồng chí tương trợ, sau lưng liền gương đao múa kiếm, thiếu điều muốn bóp chết đối phương.
Cho đến một hôm, Inui vì có lịch đi chụp hình ở thành phố khác nên vắng nhà một hai ngày. Nguồn gốc của câu chuyện này đến từ việc Kakuchou cố tình giới thiệu Inui với một tay nhiếp ảnh gia có tiếng là chuyên săn lùng những người mẫu có nét độc đáo, bản thân gã cũng từng có cơ hội hợp tác với tên đó. Sau đó kể chuyện này cho Takemichi, người đang muốn tìm kiếm cơ hội phát triển cho Inui theo nghệ thuật thay vì suốt ngày bận bịu đi theo sau mình. Vì vậy em đã cố gắng thuyết phục cậu chàng đồng ý, mới đầu còn không chịu rời xa nửa bước, nhưng sau đó cũng bị rung động với ánh mắt lấp lánh đầy mong chờ và lời hứa hẹn ngọt ngào sau buổi làm việc thì cũng chấp nhận.
Kakuchou hiểu rõ bản tính bám dính của Inui, hắn sẽ không muốn để Takemichi ở lại một mình với gã. Để tăng tỉ lệ thành công của kế hoạch, gã trai vờ như bản thân cũng có công việc phải đi xa nhà vài ngày, có như vậy thì thằng chó điên đó mới yên tâm rời đi, sau đó gã sẽ thầm lặng quay trở về nhà, độc chiếm thời gian vui vẻ cùng với người trong mộng.
Theo kế hoạch, Kakuchou sẽ cùng Takemichi thưởng thức một buổi tối lãng mạn do chính gã dày công chuẩn bị tại nhà. Dưới ánh nến lung linh và hương hoa hồng ngọt ngào xen lẫn vị rượu cay đắng, không khí thơ mộng như vậy, mong là người thương sẽ cảm nhận được nhịp đập rộn ràng và chấp nhận thứ tình cảm xấu xí của gã.
Tối hôm nay, Kakuchou một lần nữa tìm về bầu không khí ấm cúng của một hai năm trước, khi mà cả hai vẫn còn đang vật lộn với khó khăn nhưng nụ cười hạnh phúc luôn in đậm trên môi mỗi sáng sớm thức dậy, khi mà cái nhìn tràn ngập yêu thương cưng chiều ấy chỉ toàn hình bóng của gã, khi mà vòng tay nhỏ bé chỉ ôm trọn mỗi tấm lưng yếu đuối của gã mỗi khi màn đêm buông xuống.
Nhìn con người đang say ngà trước mặt, Kakuchou cảm nhận được trái tim mình đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa tình bất diệt mà gã dành cho em sẽ được phơi bày ngay lúc này.
Bản tính hèn nhát vẫn đeo bám gã trai đến tận bây giờ, gã cố tình chuốc rượu em, để một khi mảnh tình cảm này vụn vỡ thì ngày mai em tỉnh dậy với đầu óc mơ hồ, quên đi kí ức đáng xấu hổ về cọng cỏ ven đường cả gan với tới mặt trời, và gã sẽ tiếp tục bên cạnh em như chẳng hề gì.
Kakuchou nắm tay Takemichi, một tay khác nâng niu gương mặt đỏ bừng vì chất cồn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc ướt át bằng mọi sự chân thành và nói lên ba chữ đã mắc kẹt ở cuống họng không thể nuốt trôi từ rất lâu.
"Tôi yêu Takemichi lắm. Chú... có thương tôi không?"
Bầu không khí tĩnh lặng, chỉ còn dư lại tiếng nhịp đập căng thẳng của gã trai. Đầu óc của Takemichi vẫn còn hơi trì độn, một lúc lâu mới phản ứng lại. Em nở nụ cười ngập nắng, đáp lại lời yêu của người đối diện bằng một cái ôm thật chặt.
"Tôi cũng yêu cậu lắm Kaku-chan..."
Kakuchou chả biết cảm xúc của mình lúc này là gì, vui mừng, sung sướng, khó tin, hoài nghi,... một mớ hỗn độn khó diễn tả thành lời. Nhưng chí ít đây là sự thật, không phải là một giấc mộng hoang đường. Mặc kệ lời thổ lộ này có thể đối với Takemichi là tình cảm giữa những người bạn tri kỉ thân thiết, Kakuchou sẽ coi nó như một sợi chỉ mỏng manh mà bám víu, tự thôi miên bản thân rằng Takemichi cũng thương gã như cái cách gã thương em.
"Và cả Seishu nữa..."
Nhưng câu nói tiếp theo của Takemichi đã đánh vỡ tan cơn mộng tưởng của kẻ si tình đáng thương, khiến trái tim Kakuchou từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục.
"Hai người... chính là... báu vật quan trọng nhất... đối với tôi..."
Một lời khẳng định thâm tình, là một trong những báu vật của Takemichi, Kakuchou lại chẳng thể vui vẻ nổi, khi mà cái tên tình địch gã căm thù nhất trên đời lại xuất hiện ngay lúc này.
Gã vẫn nhớ như in bộ mặt kiêu ngạo xen lẫn khinh thường của nó như thể gã là một thằng hề đáng thương bị bỏ rơi đang cố gắng tìm lại sự tồn tại trong mắt Takemichi. Như thể gã là người đến sau, chỉ có thể hèn mọn trơ mắt nhìn người mình yêu thân thiết với nó mà không làm được gì.
Hay giống như cái khoảnh khắc chứng kiến đôi môi mà gã luôn thèm khát lại bị kẻ khác thưởng thức một cách triền miên và say mê, Kakuchou cảm thấy mọi cảm xúc tiêu cực điên cuồng được chôn giấu trong chiếc hộp pandora ngày ấy đã hoàn toàn rách toạc.
Nếu ngày mai Takemichi sẽ quên hết mọi chuyện, vậy có nghĩa bây giờ mình làm ra loại chuyện gì đi nữa cũng không sợ bị ghét bỏ đúng không?
Kakuchou bị cảm xúc xấu xí ăn mòn lí trí, ánh nhìn tham lam chiếu thẳng lên đôi môi mọng nước đang hé mở. Takemichi còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì, tự nhiên cảm nhận được xúc cảm nóng rực ướt át bao trùm lấy miệng mình. Đầu lưỡi ranh mãnh và hơi thở xâm lược đóng chiếm hệ hô hấp, lưỡi nhỏ bị cuốn lấy không rời, nước bọt cũng bị liếm nuốt gần hết. Ông chú gần 40 tuổi đầu nhưng kinh nghiệm tình trường ít ỏi, chỉ có thể mặc người ta trêu đùa đến nỗi nhũn người.
Tiếng nước nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng tờ mờ tối, bầu không khí vương vấn hơi men dần nóng lên, thúc đẩy ham muốn cuồng nhiệt của con thú hoang nhịn đói một thời gian dài. Trên chiếc ghế sofa mềm mại, gã đàn ông cao lớn mang một vết sẹo lớn trên mặt đang không ngừng khi dễ con người nhỏ bé hơn ở dưới thân mình. Nhìn vào sẽ không ai ngờ rằng thanh niên gầy yếu dưới thân kia thật chất là một ông chú trung niên, còn gã to con kia thì kém tận 16 tuổi. Nhưng khoảng cách tuổi tác đó không tạo chướng ngại tâm lí cho Kakuchou, ngược lại còn thấy nó khá tình thú.
Một người đàn ông trưởng thành luôn biết cách đối nhân xử thế, là thần tượng của không ít người trong giới, giờ đây lại mềm mại nằm trong lồng ngực gã, yếu ớt rên rỉ. Hình tượng bất đồng như vậy thật khiến người ta sôi máu ruột gan, hận không thể ăn sạch sẽ đến tận xương tủy.
"Ưm... Kaku-chan... Dừng lại..."
"Chú dễ thương quá... Tôi yêu chú lắm..."
Bỏ ngoài tai lời cầu xin không một chút uy hiếp, thậm chí ngược lại còn cổ vũ thêm hành động càn rỡ của Kakuchou. Gã luồn tay vào trong lớp áo thun mỏng tanh, lần mò đến đầu vú nhạy cảm. Vì Kakuchou hay kéo ông chú lười biếng của mình đi tập gym, vòng ngực cũng được coi như nở nang, nhưng vì không tập thường xuyên nên cơ bắp trở nên mềm mại chứ không cứng rắn như gã một tuần không bỏ bữa nào.
Bầu ngực vừa vặn với bàn tay to rộng của gã trai cao 1m85. Kakuchou coi nó như một món đồ chơi xả stress, nhào nặn nhiệt tình, không mạnh cũng không nhẹ, khiến cho Takemichi vừa đau vừa ngứa. Em khó chịu muốn gỡ đôi bàn tay đang làm loạn trên người mình ra nhưng chẳng thể xê dịch nổi.
"Không phải chú từng chê vú lún của mình vào trông rất mất mặt. Giờ tôi giúp chú như vậy thì phải cảm ơn tôi chứ."
Cậu chàng có vẻ không vừa lòng với hành động này, ác ý gảy nhẹ núm ti đang thụt sâu trong quầng vú, cố gắng moi móc, lôi kéo nó lộ ra bên ngoài. Mà những người có cơ địa như Takemichi thì nơi đó chính là điểm nhạy cảm chí mạng, cả người em như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, tiếng nức nở ủy khuất dần trở nên ủy mị ngọt ngào.
"Không... Không được... Ưm~ Nhột lắm... Kaku-chan à..."
Một bên vú đã thành công lòi ra đầu ti đỏ rực, bên còn lại có vẻ hơi khó khăn, Kakuchou trực tiếp cho nó vào miệng, dùng lực bú mạnh mẽ, thiếu điều muốn hút rơi chiếc núm e thẹn kia ra khỏi ngực. Đầu lưỡi điêu luyện như con rắn nước cố gắng luồn lách vào bên trong lúm vú nhỏ tí, với mong muốn có thể đẩy đầu ti lộ diện. Và sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng cũng thành công.
Kakuchou nhả bầu ngực bị tra tấn nãy giờ ra khỏi miệng, hài lòng chứng kiến thành quả của mình. Đáng thương cho làn da mịn không tì vết nay lại in đầy dấu tay tím nhạt. Hai bên bầu vú bị chơi đùa quá tay nên rủ xuống đáng thương như quả mùa chín rục nặng trĩu, trông nó có vẻ to hơn ban đầu một chút. Cả chiếc núm tròn lủm sưng đỏ được tô điểm bởi lớp nước bọt óng ánh.
Con ma men Takemichi bị làn sóng tình dục đánh cho tan tành tâm trí, chỉ biết rên ư ử và khóc ướt đẫm đầy mặt. Khuôn miệng há nhỏ thở hổn hển không khép lại nổi, mơ hồ thấy được đầu lưỡi đỏ rực đang run rẩy bên ngoài môi.
Dáng vẻ vừa dâm vừa ngoan này làm cho Kakuchou cảm thấy máu nóng chảy về cu. Gã khen tặng cho người thương thêm một chiếc hôn sâu nồng cháy, một tay còn lại mau lẹ lột bỏ cái quần đùi vướng víu quăng qua một bên, cả quần lót cũng không tha.
Dương vật xinh xắn hiện ra, thật ra kích cỡ của Takemichi được coi là trung bình của người Nhật, nhưng trong mắt Kakuchou nó thành ra nhỏ nhắn đáng yêu, một độ dài thích hợp nằm ở trong miệng gã.
Đây không phải là lần đầu tiên gã thấy, dù sao chung sống với nhau hai năm, Takemichi là một người khá thích tắm suối nước nóng, cả hai cũng có nhiều dịp tắm chung. Phải nói là thời điểm đó vừa hạnh phúc lại vừa khổ sở đối với một thanh niên đang trong độ tuổi phát triển sinh lí mạnh mẽ khi chứng kiến cảnh tượng trần trụi của người mình thầm yêu.
Những lần đó, trong đầu Kakuchou chỉ toàn hình ảnh đầu vú thụt và cặp đào căng mọng ẩn đằng sau lớp nước nóng. Nó đã trở thành món ăn đầy mĩ vị không thể thiếu trong giấc mộng của gã mỗi đêm về.
Và ước mơ hiện tại đã được hoàn thành phân nửa, Kakuchou muốn tiếp tục thực hiện nó một cách trọn vẹn trong ngày hôm nay. Nhưng trước khi vào món chính, gã muốn thưởng thức món khai vị trước.
Cầm lấy dương vật cương cứng trong tay, chạm vào đầu khấc đang rỉ dịch trong suốt rồi xoáy nhẹ, ngay tức khắc tiếng rên rỉ bật lớn, Takemichi mềm nhũn cả người không chịu nổi sự kích thích đã lên đỉnh trong sự sung sướng.
Tinh dịch bắn ra đột ngột, Kakuchou không tránh kịp nên một số dính trên mặt gã. Theo trọng lực, chất dịch trắng đục dần chảy xuống cằm, vừa hay có một giọt rơi bên khóe môi, gã trai theo bản năng vươn lưỡi ra liếm. Nếu mà lúc này Takemichi còn tỉnh táo, sẽ đỏ mặt tía tai khi nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Kakuchou vô cùng dâm đãng và sặc mùi hoóc môn nam tính mang tính xâm lược.
Gã nhấm nháp mùi vị của người thương một lúc rồi thầm gật đầu hài lòng. Nó chỉ hơi tanh chứ không đắng, cũng do mấy năm nay gã nấu ăn cho ông chú nhỏ theo thực đơn cân bằng dinh dưỡng.
Sẵn tiện cho tinh dịch làm chất bôi trơn, Kakuchou vươn tay hốt hết tất cả không chừa một giọt nào nhét vào trong lỗ đít đang co rút e thẹn. Thử cho vào một ngón tay, vì cảm nhận được dị vật đang xâm chiếm nên thành ruột vô thức thắt chặt lại, khiến cho gã không thể tiếp tục di chuyển.
Lắng nghe nhịp thở gấp gáp khó chịu của người bên trên, Kakuchou lấy chai bôi trơn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nâng hông nhỏ lên cao nâng tầm với eo mình, trút hết nửa lọ vào bên trong lỗ dâm đang hé mở. Làm xong công tác chuẩn bị, gã một lần nữa lần mò đến cặp vú mọng nước, trêu đùa đầu ti nhạy cảm để khiến Takemichi thả lỏng phòng bị. Và khi cảm nhận được phần dưới trở nên mềm xốp, gã nhân cơ hội đút hai ngón tay vào.
Chẳng đợi người bên dưới thích ứng, Kakuchou hung hăng tấn công vào vách thịt chặt chẽ, không ngừng đào bới tứ phía cho đến khi chạm phải tuyến tiền liệt đáng yêu. Thông qua phản ứng giật nảy của Takemichi, gã biết mình đã tìm đúng chỗ, ban đầu còn ôn nhu vuốt ve, sau đó sẽ bất thình lình véo nhẹ lớp thịt gồ lên, khiến cho ông chú nhỏ cao trào một lần nữa.
Lỗ nhỏ non nớt bị trêu chọc đến phun nước, lối vào cũng không còn bót như trước, nhưng so với kích cỡ con cặc của Kakuchou thì vẫn không ăn thua gì. Gã giải phóng con quái vật đang gào thét nãy giờ ra khỏi lớp quần, điều chỉnh sao cho nó vừa tầm trước cái miệng dâm ướt đẫm, nhè nhẹ đỉnh hông một cái, đầu khấc to bự dính sát cúc huyệt uốn lượn như thể hôn nhau nồng cháy.
Nhưng vì quá lớn nên khó mà vào được, Kakuchou đành phải chịu khó cọ cọ qua lại qua kẽ mông trắng mềm, chất dịch rỉ ra từ lỗ sáo bôi ướt đẫm một mảng da thịt vốn đã dính đầy nước nhờn từ trước của Takemichi, tiếng nước lép nhép càng lớn.
Mặc dù chưa cắm vào, Kakuchou cảm thấy sung sướng vô cùng, tưởng tượng đến việc thật sự cắm vào cái lỗ đít tơi xốp kia sẽ một trải nghiệm dục tiên dục tử cỡ nào. Có nước bôi trơn, quy đầu bự đè lên nếp gấp hồng hào, cố gắng đẩy vào mấy lần, nửa đầu được lỗ đít tham lam ngậm lấy. Sự chặt chẽ của nó khiến cho trán của gã trai nổi hết cả gân xanh, đồng dạng với dương vật bên dưới cũng trướng thêm một vòng.
Vòng eo hữu lực đột nhiên đẩy một cái, thân cặc thô to cứ thế lọt vào trong lỗ đít chật hẹp được một nửa. Đầu óc của Takemichi nãy giờ đang ở trên mây, bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó chọc vào mông. Sự đau xót khiến cho ông chú thanh tỉnh một chút, theo bản năng nhìn xuống dưới, chứng kiến cảnh tượng dương vật bự đẫm màu nổi đầy gân đang đút vào đít mình, không nhịn được mà hoảng sợ òa khóc.
"Không... Hức... Lấy ra... Mông đau quá... Huhu..."
Vì bản tính bài xích mà lỗ nhỏ co rút dữ dội, vừa muốn đẩy thứ đồ vật bên trong đi ra nhưng lại mút chặt không rời. Kakuchou suýt nữa là buông súng đầu hàng, ngoài cảm xúc tê tái ra thì nhiều nhất vẫn lo cho Takemichi đang khóc thương tâm, gã ôm ông chú nhỏ của mình vào lồng ngực, không ngừng vỗ về an ủi như cái hôm đầu tiên hai người gặp gỡ ở nhà hàng hai năm trước.
"Ngoan. Không khóc nữa... Tôi thương chú... Tôi sẽ làm nhẹ nhất có thể mà."
Xoa đi những giọt lệ tuôn rơi trên gương mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ cực kì đáng thương của ông chú làm cho tâm can của gã trai vừa đau vừa nứng, nhịn không được hôn xuống đôi môi vẫn còn sưng đỏ bởi trận dày vò lúc nãy. Có vẻ như nó thật sự hiệu quả mang tác dụng dỗ ngọt, Takemichi đã ngừng rơi nước mắt, chỉ còn dư lại tiếng sụt sịt tủi hờn.
Trong thời gian đó, lỗ đít dần quen với sự tồn tại của dương vật, không còn thít chặt như trước, thay vào đó là trở nên ngoan ngoãn liếm mút gậy thịt như lấy lòng. Đặc tính này rất giống chủ nhân của nó, gã đã nghĩ vậy.
Kakuchou kiên nhẫn từ từ di chuyển cặc thâm nhập vào sâu hơn, cho đến khi khúc thịt lộ ra bên ngoài hoàn toàn biến mất, toàn bộ chiều dài đều được bao bọc bởi thành ruột ấm áp. Gã sung sướng cắn chặt răng hút khí vài lần, đôi con ngươi khác màu lóe lên tia tham lam điên cuồng.
Lột bỏ lớp hóa trang ôn nhu nhẫn nại cùng với lời hứa nhẹ nhàng, Kakuchou như con dã thú đứt dây cương, tàn nhẫn nắc mạnh bạo, thiếu điều muốn chịch chết ông chú nhỏ ngọt nước.
Sự khác biệt tác động lên xúc cảm của Takemichi rất nhiều, dương vật va chạm với tuyến tiền liệt dữ dội, nước ruột không ngừng phun trào, theo động tác đâm rút mà nhỏ xuống sàn nhà. Em rên rỉ muốn khàn họng, khóe mắt đỏ ửng bắt đầu nứt toạc thêm một lần nữa, xối ướt đẫm vùng cổ. Bờ mông bị dập mạnh rung rinh theo từng nhịp, tạo nên dấu vết dụ hoặc. Mỗi lần rút dương vật ra, lớp mị thịt mỏng cũng bị kéo lộ trước không khí, trông dâm cực kì.
Nhân cơ hội Takemichi đang mất phòng bị, Kakuchou thử nói lên thắc mắc đã từ rất lâu về trước mà chưa có câu trả lời.
"Có một điều tôi thắc mắc đó giờ, rốt cuộc tên Kaku-chan đó là ai? Bộ người đó giống tôi lắm sao?"
Nhưng đáp lại chàng thanh niên chỉ là tiếng nức nở, Kakuchou cũng không tức giận, gã sẽ tiếp tục chờ Takemichi chịu kể về cái tên Kaku-chan đó. Không hiểu vì sao trong lúc làm tính mà người yêu hô tên kẻ khác, gã đáng lẽ nên phẫn nộ lắm chứ không phải bình tĩnh như bây giờ, chắc là đã sớm quen cái xưng hô đó hay là vì một lí do nào đó khác không thể giải thích được chăng?... Lắc đầu xua đi thứ cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Kakuchou tiếp tục công việc cày cuốc trên cơ thể người bên dưới.
"Chú sướng không? Takemichi, tôi làm tốt nhiệm vụ của mình đúng không? Chú cho tôi tài nguyên, tôi sẽ phục vụ chú thật tốt."
"Kaku-chan... Chết mất... Đừng mà... A~"
"Đây là những gì chú muốn mà? Chú bao nuôi tôi là muốn dùng quy tắc ngầm phải không? "
"K-Không... Không có..."
"Thừa nhận đi. Chú muốn tôi chịch chú từ đầu rồi phải không? Nếu vậy thì tại sao lại nhận nuôi thêm một thằng nhóc lông còn chưa mọc nữa hả? Một mình tôi chưa đủ thỏa mãn Takemichi hả? Sở thích của chú là trai trẻ có sẹo à? Là do nó đẹp trai hơn tôi nên mới vứt bỏ tôi sao...?
Càng nói Kakuchou càng tức giận lẫn tủi thân trong khi ý định ban đầu chỉ muốn trêu chọc ông chú nhỏ xấu hổ. Gã mặt sẹo nghiến răng nghiến lợi, một lúc một tăng nhanh động tác đâm rút như muốn chứng minh rằng bản thân đủ giỏi để có thể đáp ứng Takemichi.
"Lớn quá... Ưm... Sắp hỏng... Bụng... bụng bị- Kaku-chan đâm lớn..."
Bụng bị chọc phồng lên một mảng, Takemichi theo bản năng ôm lấy nơi đó, ủy khuất lên án. Em đâu biết rằng hành động này của mình không đổi lấy sự buông tha của người thanh niên, ngược lại còn ác ý đỉnh vào sâu hơn tới tận rốn.
Kakuchou cảm thấy sắp bị sự đáng yêu ngây thơ của ông chú làm cho phát điên rồi. Gã chuẩn bị chạy nước rút, bàn tay nắm lấy chiếc eo thon điên cuồng nắc, sau vài chục lần cuối cùng cũng sảng khoái bắn ra hết tất cả tinh dịch tàng trữ bên trong túi trứng nặng trịch. Chất lỏng phun trào như dung nham nóng hổi từng luồng. Con cặc cứng ngắc dính sát lỗ đít không một kẽ hở, chặn hết hết dịch thể bên trong không rơi ra ngoài, một giọt cũng không sót.
Takemichi bị kích thích lên đỉnh một lần nữa, hai mắt trợn trắng vì sung sướng, khuôn miệng chảy đầy nước bọt không khép lại nổi. Cả người co giật dữ dội rồi im bặt, dường như đã bất tỉnh nhân sự. Dương vật sau khi lên đỉnh nhiều lần đã mềm oặt ngã sang một bên, bỗng một dòng nước tiểu nhạt rỉ ra từ lỗ chuông hồng nộn, chảy đầy trên bụng nhỏ trắng nõn đang phồng to hơn do ăn nhiều tinh dịch, chúng thấm ướt đẫm ghế sofa bằng da và tiếp tục nhỏ xuống sàn.
Takemichi bị chịch đến tè dầm.
Kakuchou ban đầu còn ngạc nhiên, sau đó thì phì cười. Gã chợt nhớ đến người ta thường nói hệ bài tiết của đàn ông về già sẽ khó kiểm soát, không biết đây là vấn đề tuổi tác hay khoái cảm.
Người trẻ tuổi mới vừa nếm trải vị tình dục đầy mê hoặc sẽ cảm thấy càng thèm hơn nữa, nhất là khi Kakuchou lại là một thanh niên khỏe mạnh hơn người bình thường. Nhưng thương xót cho thân người già khó lòng chịu được sự kích thích lớn, gã không cầm thú đến nỗi đem người đang bất tỉnh đụ địt tiếp. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thu dọn mọi dấu vết ở hiện trường, Kakuchou mới sảng khoái ôm Takemichi đang ngủ chết mê chết mệt vào lòng rồi hạnh phúc chìm vào mộng đẹp.
Ở phòng khách, nơi lỗ cắm điện lóa lên một tia sáng của ống kính nhỏ. Bên kia màn hình là một cậu thanh niên tóc nhạt màu đang thở hổn hển không biết là vì tức hay vì điều gì khác. Trên tay hắn là chiếc quần lót trắng tinh dính đầy chất dịch đậm mùi đang bao bọc con cặc nổi gân nóng hổi.
Gương mặt xinh đẹp với vết sẹo bỏng bên trái mắt vặn vẹo sắp nứt, đôi mắt sắc bén như con dã thú tràn ngập sự phẫn nộ cùng với tham lam, Inupee nghiến răng nghiến lợi phun ra cái tên mà hắn muốn xé xác ra ngay lúc này.
"Mày đợi đó, thằng khốn Kakuchou..."
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
1 phút công nghiệp: nếu fic này được 100 sao thì sẽ có phần 3. (thật ra nếu mn ủng hộ nhìu thì tui càng vui, nhma kh đủ thì tự bản thân cũng biết được mình chưa đủ giỏi để chinh phục được mn thui và quan trọng hơn tui có cơ hội để lừi hehe)
lần đầu đăng tải: 10/10/2024.
lần cuối chỉnh sửa: 25/1/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro