
‹𝟏› 𝒂𝒍𝒍𝒕𝒂𝒌𝒆 ↣ 𝒕𝒓𝒐̂́𝒏 𝒕𝒊̀𝒎
𝒇𝒖𝒍𝒍 𝒕𝒊𝒍𝒕𝒆: 𝒊𝒛𝒂𝒏𝒂, 𝒌𝒂𝒌𝒖𝒄𝒉𝒐𝒖, 𝒓𝒂𝒏, 𝒓𝒊𝒏, 𝒌𝒐𝒌𝒐 𝒙 𝒕𝒂𝒌𝒆𝒎𝒊𝒄𝒉𝒊 ↣ 𝒕𝒓𝒐̂́𝒏 𝒕𝒊̀𝒎
🍟
Luật chơi trốn tìm:
▸ Sẽ chia ra làm hai phe: phe đuổi bắt bao gồm Izana, Kakuchou, anh em nhà Haitani và Koko và phe chạy trốn có Takemichi.
▸ Nhiệm vụ của phe đuổi bắt là thành công lấy con tem được dán trên người Takemichi trong thời gian nhất định và Takemichi phải cố gắng tránh né sự truy đuổi, ngăn chặn con tem bị cướp mất bởi phe đuổi bắt.
▸ Cả hai phe có thể bất chấp mọi thủ đoạn để có thể thắng.
▸ Phần thưởng cho đội đuổi bắt chính là Takemichi. Còn nếu Takemichi chiến thắng thì sẽ được một tấm vé ăn miễn phí khoai tây chiên một năm.
🍟
Trong thời gian 1 tiếng, em phải thành công không bị chúng nó bắt được, phạm vi là toàn bộ ngôi trường này. Nơi đây khá rộng lớn, gồm 2 khu A và B xây song song nhau, ở giữa là hành lang dài kết nối cả hai khu, nhìn từ trên cao xuống sẽ có hình dạng chữ H.
Cả khuôn viên trường giờ này vắng tanh không một bóng người, cực kì yên tĩnh, tiện cho việc trò chơi diễn ra. Em vào trước 10 phút để tìm kiếm chỗ trốn, sau một hồi lang thang thì cũng thấy được một nơi lí tưởng. Đó chính là nhà kho nhỏ kế nhà thi đấu.
Lúc em núp thì lũ săn mồi đã từ từ tràn vào, bắt đầu đi tìm kiếm con mồi bé bỏng.
Qua 5 phút đầu tiên, không có nghe tiếng bước chân nào ở gần mình thì em thở phào đắc ý. Em khá chắc bọn họ sẽ không đoán được em ở đây đâu. Vì nhà kho này khá nhỏ và hẻo lánh, bình thường họ sẽ không chú ý đến cái nơi này.
Em hồi xưa giỏi nhất là chơi trốn tìm đấy nên cực kì tự tin nắm chắc cuộc chơi trong tay. Với lại em có một thứ lợi hại khác trong tay nữa, phòng khi bị chúng nó bắt gặp.
Xem ra kèo này em thắng dễ dàng rồi, và sẽ dành được tấm vé ăn khoai tây chiên miễn phí! Nghĩ đến đây mà cả người em run rẩy không ngừng vì cao hứng.
Nhưng chưa để em mừng bao lâu, tự nhiên cánh cửa nhà kho đột ngột mở ra. Em giật mình nép người vào góc, hai tay bịt miệng lại, hồi hợp nín thở. Mấy cái suy nghĩ huênh hoang ảo tưởng lúc nãy bỗng bay đi đâu hết sạch, chừa lại đây là một bộ não lấp đầy những câu cầu nguyện rằng người nọ không phát hiện ra mình. Mới vào 5 phút mà đã bị bắt thì nhục chết!
Nhưng rất tiếc, ông trời không nghe thấy lời ước muốn của em.
Kẻ kia đã phát hiện ra nơi em trốn mất rồi. Là Kakuchou.
"Tao biết ngay mày ở đây mà, Bakamichi."
"Kaku-chan...S-Sao mày biết được?"
Bị bắt tại trận, Takemichi không còn cách nào để trốn thoát khỏi kẻ mạnh nhất trong bộ Tứ Thiên Vương ở trong cái hóc chật hẹp này, chỉ có thể ủy khuất từ trong góc chui ra. Dù chưa gì đã bị bắt, em hơi thất vọng một xíu nhưng không sao, em còn một lá bài tẩy cơ mà!
"Hồi xưa tao với mày chơi trốn tìm suốt đó thôi. Lúc nào mày cũng trốn ở một nơi vắng vẻ với héo lánh. M-Mà mày...mày đang mặc cái gì vậy?!!"
Kakuchou như lạc về hồi ức xưa cũ thời còn bé thơ, nơi đó tràn ngập hình ảnh một cậu bé anh hùng mà hắn yêu thích không thể buông, vừa hoài niệm vừa kể lại nên không để ý đến bộ dáng của Takemichi lúc bấy giờ. Chỉ khi dứt khỏi cuốn phim cũ kĩ, hắn mới nhận ra rằng Takemichi đang mặc đồng phục nữ sinh!
Đúng! Nó chính là vũ khí bí mật giúp em có thể thoát khỏi bọn sói lang này. Hãy nhìn đi! Mái tóc đen bù xù tăng thêm phần hoang dã, kết hợp với khuôn mặt non nớt sẽ làm tổng thể trở nên hài hòa dễ mến. Bộ đồng phục học sinh khoác lên người mang theo hơi thở tươi mới, tà váy xanh đậm mềm mại khẽ đung đưa, tương phản hoàn hảo với đôi mắt xanh thẳm như bầu trời mùa hạ. Trong đáy mắt em, cả khoảng trời rực rỡ như được thu trọn, vừa trong trẻo đáng yêu, vừa tỏa ra sức sống thanh khiết đến mê hoặc.
Ngoài chiếc váy ngắn ngủi ra thì điểm đặc biệt đáng chú ý khác nằm ở đôi chân săn chắc được bọc bởi đôi tất đen cao đến nửa đùi, đối lập với nước da khỏe mạnh vương vấn hương sữa thơm ngọt, lộ ra vùng tuyệt đối hay được nhắc đến trong mấy cuốn truyện shoujo học đường. Dẫu cho nó không trắng nõn nà hay béo múp đầy đặn như mấy bạn nữ sinh, thế nhưng trong mắt những kẻ u mê Takemichi thì nó vẫn toát lên một mùi vị quyến rũ lạ thường.
Nếu mặc cái này rồi làm nũng với bọn họ thì kiểu gì cũng sẽ động lòng rồi tha cho em thôi (hên xui). Tất cả là vì phiếu ăn khoai tây chiên miễn phí 1 năm do Koko tài trợ!!
May mắn người em gặp là Kakuchou, người có sức phòng bị yếu ớt nhất khi đứng trước sự dỗ ngọt của em. Em nhanh trí nhào đến ôm lấy cánh tay của hắn lả lướt ve vãn, lắc nhẹ cái hông nũng nịu, làn váy mềm mại đua đưa theo từng nhịp nhẹ nhàng, đôi mắt ngấn nước như kiểu chỉ cần hắn từ chối thôi thì sẽ khóc liền cho coi.
"Kaku-chan~ Tha cho tao lần này đi nha~~"
Và quả nhiên như em đoán, Kakuchou đỏ bừng khắp mặt, cả người cứng đơ vì căng thẳng hồi hộp, miệng bập bẹ câu đồng ý vô cùng khó khăn như mấy đứa trẻ tập nói mới lớn.
Bình thường khi đối diện với khuôn mặt đáng yêu của thanh mai trúc mã, Kakuchou đã không có chấp nào kháng cự lại nỗi, dẫu cho hắn đã tiếp xúc với em từ sớm. Giờ đây lại thêm combo đồ nữ sinh khiến cho hắn không thể nào từ chối em được. Đành thở dài trước sự yếu đuối bất lực của bản thân, bên cạnh đó cũng vui vẻ không kém, được thấy bộ dáng này của em quả thật bổ mắt. Trước khi Kakuchou rời đi, em không quên tặng hắn một nụ hôn ngọt ngào lên má, làm cho kẻ nào đó run rẩy hai chân vì hạnh phúc.
Thoát khỏi nanh vuốt của một con sói, Takemichi thả lỏng cái thớ cơ căng cứng nãy giờ. May mắn là Kakuchou, chứ không là những bọn còn lại không dễ dàng tha cho em đâu. Có khi hôm nay em sẽ được khai trai đấy. Em đang cố gắng hết sức để không phải lâm vào tình cảnh đấy.
Vì cả lũ đấy chính là con sói lang chính hiệu, nếu thấy Takemichi trong bộ dạng này thì sẽ không do dự chịch em đến chết mất. Ở chung với chúng nó cũng lâu nhưng chỉ hôn hít, cạ cạ, chưa đi đến bước cuối cùng bao giờ. Là do em không chịu làm, dù sao thì cũng chưa đủ tuổi để làm mấy chuyện người lớn, một phần là do sợ, chưa chuẩn bị tâm lí để thừa nhận tất cả những dục vọng to lớn đáng sợ.
Bọn họ cũng nhiều lần bị em chọc cho nứng lên rồi nhưng không thể làm được gì, chỉ ngậm ngùi tự giải quyết. Nhưng hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em, lí do bảo vệ trinh đít em bấy lâu nay đã không còn hiệu lực, sớm muộn gì cũng bị đụ cho ná thở, vì vậy ít nhất cũng phải thắng để giành lấy tấm vé ăn khoai tây chiên để an ủi nỗi đau đít sau này.
Quay trở lại với thực tại, nơi này đã bị phát hiện, có thể họ tìm không thấy em trong hai khu thì sẽ đi đến đây để kiểm tra, trước khi điều đó diễn ra thì em sẽ núp lùm nơi khác.
Nhìn ra bên ngoài, xác định không có tiếng chân nào thì từ từ bước ra rồi chạy núp vào sau bụi cây cao ngang người. Quan sát thấy được bên khu A có tận ba người, vậy thì khu B có thể có hai người. Tất nhiên Takemichi đâu dại dột gì vào khu A trốn, lén đi đến cửa thoát hiểm của khu B, nơi này chắc sẽ không có người ở đây, mong là như vậy. Tính toán rằng sẽ dùng lối thoát hiểm đi lên tầng nào đó không có ai thì tìm chỗ núp.
Một kế hoạch hoàn hảo diễn ra trong đầu. Chỉ xui là thất bại ngay từ đầu. Lối thoát hiểm ấy thế mà có người. Người nọ chính là Koko. Vừa mở cửa bước vào đã thấy hắn đối diện, hình như cũng đang định mở cửa. Chưa kịp chạy trốn đã bị người nọ kéo vào bên trong lối thoát hiểm rồi đóng cửa lại, hai tay chống ra phía sau đầu em để ngăn chặn hết đường thoát.
"Haha...Trùng hợp quá. K-Koko-kun, tha cho tao được không?"
"Mày có tiền không? Chỉ cần trả 500 triệu yên thì tao sẽ thả mày. Còn nếu không có thì trả bằng thân-thể đi~"
Koko có vẻ rất thích thú với cái tạo hình nữ tính của em, mỉm cười một cách ranh mãnh, đưa tay rút cái nơ nhỏ trên cổ áo của em ra, si mê vuốt ve cái xương quai xanh tinh xảo.
Em bối rối, em thừa biết tên này chỉ muốn làm khó em, biết em chả có đồng xu nào mà còn khốn nạn đòi tiền, đây là ép bắt em phải chọn bán dâm cho hắn cơ mà. Dù có tức giận vì cái sự vô lí xấu xa của người nọ đi nữa thì cũng không có cách nào để chạy thoát khỏi Koko cả.
Bỗng nghĩ ra một kế hoạch nào đó, Takemichi bất ngờ chủ động hôn Koko, vụng về phác họa đôi môi bạc lạnh lẽo. Bị phục kích đột ngột, gã trai hơi ngẩn người ra, ngạc nhiên với hành động bạo dạn của em, một giây sau liền vui sướng mà ôm chặt gáy em hôn sâu hơn nữa, say mê hút hết tất cả nước bọt thơm ngon từ người thương, môi lưỡi mềm mại quất quýt dây dưa nhiệt tình vô cùng.
Cho đến tận khi Takemichi không thể thở nỗi, Koko mới chịu buông ra, thấy cái bộ dạng ướt át gợi tình của thiếu niên mà bụng dưới trở nên nóng rực, say mê đưa ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa đỏ ửng do bị chà đạp không thương tiếc.
"Koko-kun, v-vậy là mày chịu tha cho tao rồi đúng không..."
Em đã lấy lại hơi thở vốn có, đưa đôi mắt ngấn nước đáng thương ngước lên nhìn Koko, mong rằng người nọ sẽ mủi lòng mà thả em ra.
"Hmm... Mày chủ động nên tao cũng khá vui lòng... Chỉ có điều là... tao thấy vẫn chưa đủ~"
Đáng tiếc là Koko lại không dễ dãi như Kakuchou, hắn tỏ vẻ cực kì đắn đo suy nghĩ, kéo dài câu cuối cùng, lộ ra nụ cười cực kì xảo quyệt. Takemichi cũng không có hi vọng gì nhiều, ở chung với hắn lâu dài nên sớm hiểu rõ con cáo già này, kiểu gì cũng được voi đòi tiên. Đã thế thì em đành phải đánh cược vậy...
Em đưa hai cánh tay choàng qua cổ hắn, kéo khoảng cách cả hai sát lại gần đến nỗi có thể cảm nhận được rõ hơi thở của nhau, kề sát môi vào lỗ tai hắn, nhẹ buông một câu làm nũng mang sát thương cực kì cao.
"Daddy~ Tha cho em đi mà~~"
Nói xong còn thổi một cái nhẹ vào lỗ tai như gạ tình, em biết Koko rất thích được em gọi là daddy, chỉ cần gọi như thế là hắn lại mềm lòng ngay rồi chiều theo ý em tất cả mọi thứ. Nhưng nó cũng chính là con dao hai lưỡi. Nếu gọi như vậy trong lúc Koko đang hứng tình thì chắc chắn rằng hắn sẽ đè em ra mà đụ đến ngất. Giống như khoảnh khắc này vậy. Koko bị đã em làm cho nứng rồi.
Rất nhanh không để Takemichi phản ứng, Koko đã túm lấy tóc em, mạnh bạo hôn mút lên đôi môi căng mọng còn sưng đỏ. Kì này hắn không còn ôn nhu nhẹ nhàng như trước, thay vào đó sự điên cuồng và tham lam, cứ như thể muốn nuốt chửng em vào bụng vậy.
Chỉ mới một phút thôi mà em đã bị hôn đến khó thở, vội đập đập cái vai của hắn thì thì kẻ xấu nọ mới chịu thả em ra, trước đó còn luyến tiếc cắn một cái vào cái môi sưng đỏ đến nỗi bật máu.
Cứ tưởng mình được tha, nhưng chỉ năm giây sau, Koko lại tiếp tục xâm chiếm cái miệng nhỏ xinh xắn mà càn quét. Em bị hôn đến đầu óc mụ mị, nước mắt sinh lý chảy ra thấm ướt khuôn mặt ửng hồng vì thiếu oxi, cứ nghĩ rằng bản thân sắp chết đến nơi.
Mắt thấy tay Koko lần mò xuống phía bên dưới váy, em thầm than không ổn, muốn giãy giụa chạy trốn lắm nhưng nói gì hay làm gì đi nữa cũng không ngăn cản Koko được. Cứ đà này em sẽ mất luôn tấm vé ăn miễn phí và cả trinh đít mất!
May mắn là lần này ông trời nghe được lời cầu cứu của em, một giọng nói vang lên cắt ngang hành động tiếp theo của tên cáo già. Koko bực bội nhìn kẻ phá đám cuộc vui của mình mà cáu gắt, riêng em thì lại cảm động, mắt rưng rưng nhìn người nọ như cọng rơm cứu sống cúc hoa của mình.
"Mày định hớt tay trên của cả đám à Koko."
🍟
lần đầu đăng tải: 23/9/2021.
chỉnh sửa lần cuối: 28/3/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro