
𝒌𝒂𝒌𝒖𝒕𝒂𝒌𝒆 ⇝ 𝒕𝒐𝒈𝒆𝒕𝒉𝒆𝒓
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
Từ hồi còn nhỏ, trong lòng Kakuchou luôn thấp thoáng hình bóng của người anh hùng mít ướt dũng cảm.
Gã vẫn nhớ in cái ngày mà hai ta gặp nhau, khi ấy gã bị lũ trẻ lớn hơn ức hiếp, em không biết từ đâu ra lao đến như một vị thần cứu thế, giáng xuống đứa cầm đầu một cú đạp đau điếng rồi còn hùng hồn hô to lời thoại quen thuộc của mấy người anh hùng trong phim hoạt hình trẻ con.
Ngọn đuốc mùa hạ bừng cháy rực rỡ trong đôi mắt em, đối nghịch với màu sắc thiên thu mát lạnh trong veo. Khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải chùn bước. Nhưng người đâu biết rằng đôi chân bé nhỏ run rẩy đã phản bội lại chính em. Chúng cười nhạo, chê bai rồi đánh em đến nỗi cả người bầm dập.
Thật xấu hổ và nực cười làm sao khi mấy phút trước em còn lớn mồm nói rằng đánh bại bọn chúng. Dù thế gã vẫn vĩnh viễn không thể nào quên đi được bóng lưng kiên cường từ thuở thơ bé.
Hanagaki Takemichi. Người hùng mít ướt mà Kakuchou luôn ngưỡng mộ. Em lúc nào cũng rạng ngời tựa ánh hừng đông ban mai cùng với vầng trăng khuyết son sắc luôn treo trên làn môi mềm. Rực rỡ và đầy nhiệt huyết.
Và gã đã trót rơi vào lưới tình ngọt ngào từ lúc nào chả hay. Yêu những giây phút an nhiên kề bên, trân trọng từng khoảnh khắc tay đan tay ấm áp, nhớ nhung da diết ánh nhìn si dại đượm tình nồng.
Nếu có cơ hội quay về quá khứ, gã sẽ không do dự mà lựa chọn trở về thời thanh xuân tươi đẹp, độ tuổi hồn nhiên, vui chơi thỏa thích với người thương mà không phải chìm đắm trong máu thịt tội lỗi như bây giờ. Bởi lẽ em chính là thời tuổi thơ của gã. Khoảng thời gian chứa đựng những hoài bão bé bỏng và giấc mơ huyền ảo. Nhờ em mà kẻ yếu đuối lại có mục đích để phấn đấu, trở nên mạnh mẽ với mong ước sánh vai cùng người hùng của đời mình.
Nhưng bi kịch cuộc đời bỗng nhiên ập đến. Chỉ sau một đêm, Kakuchou trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ, không nơi thuộc về. Mọi thứ đều diễn ra một cách đột ngột, làm cho gã tưởng rằng mình đang trong thế giới ác mộng nào đó. Và nếu như là mơ thì hay biết mấy. Nhưng hiện thực thì vẫn là hiện thực - cơn đau nhức nhối lan truyền khắp toàn thân, dòng huyết lệ rỉ ra từ con ngươi trắng dã bên trái đã đánh tan mọi hy vọng của gã. Giấc mơ bình yên thuở bé đã theo tâm gã chôn vùi trong lớp đất đỏ rực ngày ấy.
Lạc lối giữa đêm đen tối tâm, mặc cho làn sóng cuộc đời đưa đẩy, Kakuchou nhiệt huyết của ngày nào đã chết rồi, chỉ để lại một kẻ tuyệt vọng ở dưới tận cùng đáy bể. Và nơi đấy, gã đã gặp gỡ được vị vua của đời mình và người ấy hứa xây dựng cho gã một nơi thuộc về, cũng chính là thứ bấy lâu nay kẻ lầm lạc rã rời tìm kiếm.
Từ đấy, Kakuchou đã thề rằng sẽ luôn trung thành với Izana. Ngày mà lời thề vĩnh cửu cất lên trong lòng cũng chính là ngày Kakuchou bước chân vào địa ngục nhuốm màu tội lỗi không thể quay đầu.
Cùng Izana tung hoành trong thế giới bất lương, sống trong môi trường cá lớn nuốt cá bé, cái suy nghĩ non nớt dần chết cạn, dáng vẻ trẻ con của khi xưa cũng sớm rút đi mất, thay vào đó là một Kakuchou tha hóa, vô cảm với cái xấu xa, tâm tình lãnh khốc như loài động vật máu lạnh nào đó mà gã từng khinh thường.
Hoặc đó chỉ là những gì người ngoài nhận xét về gã. Sâu bên trong con tim sức sẹo, cảm xúc ăn năn, hối lỗi về những việc ác bản thân đã làm vẫn tồn tại vĩnh viễn, ăn mòn lí trí vụn vỡ từng ngày, dần kéo gã xuống vực thẳm nhơ nhuốc với cái mác tội đồ đeo bám gã suốt quãng đời còn lại. Đâu đó trong tiềm thức vẫn hy vọng về bóng lưng người anh hùng thấp thoáng sau lớp áo choàng đỏ thẫm sẽ xuất hiện cứu rỗi bản thân như đã từng.
Lời cầu nguyện của Kakuchou đã trở thành hiện thực vào một ngày mưa lạnh buốt. Giữa màn mưa trắng xóa, vận mệnh đưa em trở lại bên gã, như một phép màu giữa cõi đời tàn khốc. Chỉ là người đã không còn tươi sáng rạng ngời.
Gặp lại người hùng mít ướt năm xưa, vẫn là khuôn mặt ngờ ngạo non nớt, mái tóc đen xù mềm mại, như thể thời gian bỏ quên em. Chỉ là bông hồng rạng rỡ trên làn môi đã phai tàn theo thời gian, cả ngọn lửa đã từng đốt cháy đam mê nhiệt huyết một thời trong gã chỉ còn là tro tàn lạnh lẽo.
Lặng im gục đầu xuống dưới nền đất bẩn thỉu như con búp bê vải rách nát tả tơi, trông em lúc này không khác nào kẻ kiệt sức phó mặc cho sóng gió cuộc đời vùi dập. Có lẽ, sau ngần ấy năm mất liên lạc, em chưa từng có được những tháng ngày yên bình như gã vẫn ngây thơ tưởng tượng.
Mang người trong lòng về nhà với tâm thế bồi hồi và thương xót, cuộc họp mặt sau nhiều năm không gặp vốn dĩ sẽ hân hoan và vui mừng trong trí tưởng tượng, đơn giản chỉ là sự ngượng ngạo câm lặng.
Kakuchou không biết cất lời thế nào, cũng không biết rằng em có nhận ra mình hay không, mang tâm trạng bối rối phức tạp trái dẫn em đi tắm rửa trước rồi mới băng bó vết thương.
Đặt em vào chiếc bồn tắm, Kakuchou hơi phân vân rằng có nên tắm cho em luôn không. Bởi lẽ tình trạng hiện tại của người nọ không khác gì con rối vô hồn, lưu lại đây là một cái xác trống rỗng. Con suối trong veo từng thướt tha những làn sóng vàng ươm ngọt ngào, nay lại vẩn đục đến đáng sợ. Đôi mắt em sâu thẳm, hun hút không thấy đáy, như muốn nuốt chửng tất cả, kéo gã chìm vào tận cùng đại dương lạnh lẽo thấu xương.
Gã dám cá chắc rằng nếu bây giờ xối nước lạnh vào người em giữa cái thời tiết khắc nghiệt tháng giêng rồi bỏ mặc ở lại thì người nọ còn chả buồn phản ứng mà chôn mình trong cái rét suốt cả đêm đến chết cóng mất.
Cởi bỏ chiếc áo dơ bẩn dính đầy cát bụi, ánh đèn mờ lay lắt hắt lên da thịt đầy những vết bầm tím đen ghê rợn cùng với mấy đường sẹo lồi cũ mới chồng chéo, tương phản với tấm thân trắng tái lạnh lẽo, nhiêu đó đủ để phản ánh rằng nỗi đau thương mà đứa trẻ này phải chịu đựng nhiều vô số kể.
Gã sững sờ chạm nhẹ lên tấm lưng gầy gò, đáy mắt ẩn hiện sự chua xót vụn vỡ, trái tim dường như ai đó hung hăng cứa một nhát sâu, hận không thể thay em gánh chịu nỗi đau đớn mà đó giờ em đã trải qua. Ân cần nâng niu tựa như người nọ là món đồ thủy tinh dễ vỡ, ôn nhu xen lẫn yêu thương, dịu dàng và xao xuyến, dùng chiếc khăn bông lau đi vết bẩn trên người, nhẹ nhàng cùng hối tiếc.
Bỗng nhiên thước phim kí ức từ thuở ngây ngô chầm chậm chiếu lại trong đầu, em đã từng hiền từ chăm sóc từng li từng tí khi gã bị thương nặng do mấy trận bắt nạt từ bọn trẻ khác xóm, mặc cho em cũng tơi tả không kém, khóe mắt đỏ ửng cùng với những hạt trân châu trong suốt rơi lả chả, dù thế vẫn cười một cách tươi rói thốt ra lời an ủi rằng mình không sao.
Giờ cũng vậy. Chỉ là vai trò của cả hai được đảo lộn và câu nói dối lòng không còn phát ra từ miệng em nữa.
Không khí tồn đọng thành một bể nước sâu thẳm, dễ dàng nhấn chìm con người ta xuống tận cùng đáy bể suy tư rối bời, rồi giọng nói khàn đặc vang lên như một giọt nước nhỏ xuống mặt nước phẳng lặng, phá tan sự yên tĩnh khó thở.
"Kaku-chan...?"
Tâm tình của Kakuchou bỗng chốc trở nên căng thẳng, nhiều nhất vẫn là sự bất ngờ, gã không nghĩ rằng em có thể nhận ra mình với cái diện mạo thay đổi khác xa hồi nhỏ sau nhiều năm không gặp. Không hiểu sao thấy có chút cảm động, gã cứ cho rằng em sớm quên đi thằng nhóc thảm hại đã từ biệt em không một lời nói.
"Bakamichi... Mày nhận ra tao sao?"
Takemichi khẽ nhếch nhẹ khóe môi hơi cứng đơ của mình, có vẻ sau một thời gian dài em đã quên mất cách mỉm cười rồi. Dù thế nhiêu đó đủ để chứng minh rằng em đang vui, con ngươi tối tâm đâu đó loi lóe lên tia sáng dịu hiền, khẽ khép hờ đôi mắt mệt mỏi sau khi trải qua biết bao nỗi niềm thầm kín, mang theo tia hoài niệm từ thuở xưa cũ, dường như hồn em bay về những ngày bé thơ không lo âu chơi đùa với mối tình đầu ngây ngô...
"Tất nhiên rồi. Làm sao tao quên đi đứa nhóc yếu ớt hay khóc nhè hồi xưa chứ..."
Tự nhiên thấy hơi ngại khi bị vạch trần về quá khứ trẻ trâu, Kakuchou đáp lại với giọng nói trầm trầm ẩn hiện tia tủi hờn khó phát hiện. Chính gã cũng không nhận ra sự khác biệt của mình so với hình tượng lãnh khốc nghiêm túc mà gã hay trưng ra hằng ngày.
Có lẽ khi ở bên cạnh người thương cũ, gã vô tình cất đi phần ngoài gai góc, thay vào đó là dáng vẻ trẻ con không nên có ở kẻ tội phạm được mệnh danh là Tứ Đại Thiên Vương của Thiên Trúc.
"Gì chứ. Mày mới là đứa hay mau nước mắt nhất đấy..."
Cuộc trò chuyện nhạt nhẽo ngắn ngủi khép lại bởi tiếng cười trầm thấp của Takemichi, không biết là cảm thấy hài hước hay mỉa mai bản tính mít ướt của ngày nào. Không khí lại trở lại đặc quánh như cũ, tĩnh mịch đến mức chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách từ chiếc vòi sen, từng giọt rơi xuống như đếm nhịp thời gian, kéo dài sự im lặng đến vô tận.
Kakuchou muốn bắt chuyện tiếp, muốn hỏi tại sao em lại ra nông nỗi này. Nhưng rồi cổ họng nghẹn ứ đặc cứng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Bởi lẽ gã nhận ra rằng mình làm gì có tư cách hỏi thăm em, bản thân đã rời bỏ em không lời từ biệt, để lại cậu bé một mình gặm nhấm nỗi tuyệt vọng lớn lên từng ngày và gã chẳng thể an ủi em như cái cách mà em từng làm với gã được.
Chỉ là chưa để gã bối rối bao lâu, em lại là người phá tan bầu không khí tắc nghẽn. Dường như đoán được những thắc mắc mà người nọ muốn hỏi mình, em chầm chầm kể lại cuộc đời bi kịch của mình một cách bình thản, tựa như nhân vật chính trong câu chuyện đau khổ nọ không phải là em.
Chuyện là ba em vốn là con bợm rượu thối nát, mỗi lần lên cơn là sẽ đánh người, mẹ em đã không chịu nổi mà bỏ đi, vứt em ở lại một mình chịu đựng gã đàn ông tệ nạn ấy. Sau khi dính một khoản nợ lớn do đánh bạc cá cược, bị giang hồ tìm đến đòi nợ nên đã sớm trốn đi, bỏ lại mình em gánh nợ thay.
Sau đó là chuỗi ngày tháng nô lệ bị hành hạ như con chó rách, về cả tinh thần lẫn thể xác, chúng coi em như một món đồ chơi mà chà đạp, làm nhục. Hôm nay cũng như bao ngày khác, chịu mấy trận đánh đập trút giận vô lí từ mấy kẻ khốn nạn rồi nhẫn tâm vứt chiếc thân tàn này một mình ở con hẻm dơ bẩn. Những tưởng cái mạng rách nát này sẽ lụi tàn theo cát bụi nhơ nhuốc thì gã bạn cũ vô tình tìm thấy và vớt vát trở về.
Lần này gã là người cứu em, nhưng gã chẳng thể vui mừng nổi, vì bản thân đã đến quá trễ, sự dịu dàng và hồn nhiên của người đã bay về phương nào rồi. Hoàn cảnh gia đình tồi tệ của em, Kakuchou đã biết từ hồi nhỏ thông qua mấy câu kể lể vu vơ hay những lần em cố gắng gượng cười che giấu những vết bầm tím loang lổ. Nhưng khi ấy, gã còn quá non nớt để thấu hiểu, chỉ vô tư buông vài lời trấn an sáo rỗng, ngây thơ tin rằng đó chỉ là một phương thức giáo dục nghiêm khắc.
Chỉ khi lớn lên, gã mới nhận ra rằng lòng người chính là thứ đáng sợ nhất trên đời. Khác xa những câu chuyện trong phim ảnh hay những bài ca ngợi tình thân ruột thịt thiêng liêng, hiện thực tàn khốc hơn gấp bội. Và Takemichi chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.
Chợt nhớ đến cái dáng vẻ kiên cường đứng trước nghịch cảnh bất hạnh, một cậu bé còn nhỏ đã chịu đựng hết thảy những nỗi đau tâm lí lẫn thể xác, đã thế còn chả than vãn một lời nào với cậu bạn thân, ngược lại còn hết lòng săn sóc, vỗ về đứa khóc nhè vì bị thua trong mấy cuộc chiến tranh cãi của mấy đứa con nít.
Nhìn con người vô biểu tình trước mặt, không còn vẻ mặt mít ướt mỗi khi em bị ai đó làm tổn thương, trông thật khác lạ làm sao. Kakuchou bỗng nhiên cảm thấy vừa xót xa vừa sợ hãi. Lướt ngang dòng suy tư là bóng lưng bé nhỏ lấp ló sau chiếc khăn choàng đỏ rực và vầng đông vàng óng phủ lên bờ vai gầy gò trông thật vĩ đại và mạnh mẽ.
Trong lòng xuất hiện tia cảm xúc rung động sâu sắc những tưởng chẳng thể có được khi đã lầm bước vào con đường dơ bẩn này. Ôm chầm lấy tấm lưng cằn cỗi chồng chéo những vết thương dữ tợn từ đằng sau, cuống họng trở nên cay xè khó hiểu, dường như cái bản tính khó nhè khi xưa đã quay trở lại, nỉ non lời thì thầm run rẩy.
"Khóc đi Bakamichi. Như cách mày đã từng vậy."
"..."
"Nếu đau khổ thì cứ khóc đi..."
Vẫn không một lời hồi đáp, tiếng tích ta tích tách vẫn vang vọng khắp căn phòng tắm, chỉ là lần này nó không phát ra từ chiếc vòi sen nữa. Takemichi vùi mặt vào cánh tay rắn chắc của người nọ, che giấu đi khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi đáng thương.
Em cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn đau đớn, những tưởng cội nguồn cảm xúc đã sớm bị cạn kiệt rồi, gặp lại người thương năm nọ cũng không làm em xao động nỗi, ai ngờ đâu bây giờ lại khóc lóc thảm hại trong vòm tay mạnh mẽ chan chứa sự an toàn mà hồi xưa em vô cùng yêu thích.
Takemichi có một bí mật luôn chôn giấu trong sâu lòng, rằng em trót yêu kẻ khờ yếu ớt lại còn rất mít ướt, cũng không rõ mình đã bị cuốn hút điểm nào và rơi vào bể tình với gã từ bao giờ, nhưng em chắn mẩm nó có từ rất lâu rồi nên cái thứ tình cảm này mới sâu đậm đến nỗi em không thể quên đi được.
Kakuchou chính là mảnh ghép rực rỡ nhất trong ký ức tuổi thơ đầy cuồng nhiệt của em. Nếu không có gã thì chắc hẳn em đã chết dần chết mòn ở một cái xó xỉnh tồi tàn nào sau mấy trận bạo hành đau đớn. Vì cái ý chí kiên cường không bao giờ khuất phục mặc dù bị ăn đập bầm người của gã. Chính nó đã tiếp thêm cho em động lực đương đầu với hoàn cảnh sống tệ hại.
Em coi gã là người hùng của đời em. Giấc mộng bé bổng duy nhất là tương lai mình và Kakuchou sẽ cùng nhau chạy trốn khỏi địa ngục trần gian và cùng sống bên nương tựa lẫn nhau giống mấy câu chuyện cổ tích thơ mộng mà em đã đọc.
Và rồi gã bỗng nhiên đi đâu mất, không một câu từ biệt. Khoảnh khắc ấy, cả thế giới trước mắt như sụp đổ, mặt trời soi rọi con đường em đi giữa những tháng ngày tăm tối cũng vụt tắt. Em tựa như kẻ mù quờ quạng giữa màn đêm vô tận, chẳng biết đâu là lối thoát. Hạt mầm giấc mơ còn non nớt, mang theo những khát khao chưa kịp đơm hoa, cũng héo úa dần trong tâm can khô cạn từ ngày hôm đó.
May mắn làm sao khi giữa cái rét tháng giêng, em tìm thấy mối tình đầu gian dở đầy hoài bão, được khóc trong vòm tay ấm áp một lần nữa, quyến luyến làn nước tưới mát bãi đất cằn cỗi nứt vỡ từ sớm, vứt bỏ tất cả mà đắm chìm trong tình yêu mộng mị đầy nguy hiểm.
Nương theo cảm xúc xao động mơ hồ lại vô cùng mãnh liệt, đầu óc lâng lâng bay bổng. Không cần rượu, không cần chất cấm, thế mà họ lại cảm thấy say, bởi ánh nhìn sâu thẳm đẫm vị tình yêu và cái chạm nhẹ nhàng lả lướt trên từng thớ thịt nóng bỏng lạ thường.
Hơi nước mù mịt dâng lên tựa lớp màn sương mù che phủ tâm trí mơ màng, mùi hương men say len lỏi qua từng ngón tay, vương vấn bên sống mũi là vị cỏ dại kiên cường vươn mình dưới ánh mặt trời.
Vuốt ve dịu dàng những vết sẹo của nhau, yêu thương nhu hòa đặt lên đấy một nụ hôn thành kính, mang theo nỗi niềm day dứt ân hận xen lẫn xót xa đồng cảm những nỗi đau đớn, gánh nặng vô hình luôn đè nặng lên đôi vai những kẻ lầm lạc bị chúa bỏ rơi.
Hai đôi môi nứt nẻ khô khan khẽ chạm, thật nhẹ nhưng cũng thật nồng, con tim rung rinh theo từng nhịp thở vội vàng, đầu lưỡi rụt rè va vào nhau tràn ngập ngại ngùng, rạng mây hồng e thẹn trên gò má xám xịt ẩn hiện sau làn hơi nước mờ ảo.
Tay người vòng qua gáy, tay gã giữ chặt eo em, ép sát không một kẽ hở, da thịt nóng rực tiếp xúc, dựa dẫm thân mật, tựa hồ cả hai muốn hòa quyện linh hồn thành một, cùng nhau chìm đắm trong bể tình mộng mị không bao giờ tỉnh giấc.
Dường như sống lại những ngày tháng hồn nhiên nhuốm màu thanh xuân non trẻ, quên đi hiện tại tồi tệ, thế giới chỉ còn lại hai người, và phản chiếu mỗi hình ảnh của đối phương. Hai kẻ rã rời bao bọc lấy nhau, cùng coi người còn lại là cọng dây mỏng manh duy nhất nắm giữ tia hy vọng về tình yêu thương và xúc cảm rung động ít ỏi sâu bên trong con tim vụn nát giữa cái thế giới đen đúa ở tận cùng vực thẳm lầy lội.
"Tao bẩn lắm..."
Khép hờ hàng mi run rẩy, che đi con ngươi đục ngầu mang theo nỗi lo sợ và nhục nhã khi nhớ đến quá khứ tối tăm.
thân thể này đã không còn sạch sẽ, liệu rằng nó xứng đáng có được tình yêu trong sáng hạnh phúc như trong cổ tích không?
"Tao cũng vậy."
Đặt lên mi mắt một chiếc hôn trấn an tinh tế chan chứa tình thương dạt dào, thủ thỉ thâm tình với ánh dương quý báu của đời mình rằng em biết không...
tình yêu đến từ linh hồn...
₊˚ ✧ ‿︵‿୨୧‿︵‿ ✧ ₊˚
lần đầu đăng tải: 12/12/2021.
chỉnh sửa lần cuối: 29/3/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro