• 𝚅𝚒𝚘𝙹𝚊 𝟶𝟷𝟺 : 𝚂ự 𝙲ứ𝚞 𝚁ỗ𝚒 •
❝ᴠốɴ ᴛừ đầᴜ ᴄʜẳɴɢ ᴄó ᴍộᴛ ᴄʜúᴛ áɴʜ sáɴɢ ɴàᴏ ᴛʀᴏɴɢ ᴛɪᴀ ᴍắᴛ ᴇᴍ ɴʜưɴɢ ɢɪờ đâʏ ᴍọɪ ᴛʜứ đã ᴋʜáᴄ. ᴋʜɪ ᴍà ᴍàɴ đêᴍ ᴍớɪ ʙắᴛ đầᴜ ᴘʜủ xᴜốɴɢ, ᴋʜɪ ᴍà ᴄáɪ ɴɢườɪ đàɴ ôɴɢ đáɴɢ sợ ấʏ ᴍớɪ ʀờɪ ᴋʜỏɪ ᴄăɴ ᴘʜòɴɢ ẩᴍ ướᴛ ᴠà ʙẩɴ ᴛʜỉᴜ đó, ɴɢọɴ ʟửᴀ ʙùɴɢ ᴄʜáʏ ʜɪ ᴠọɴɢ đã ᴛʜɪêᴜ đốᴛ ᴇᴍ. ᴄʜíɴʜ ᴇᴍ đã đượᴄ ᴛʜầɴ ᴛʜáɴʜ ᴛʜᴀ ᴛʜứ, ɴɢàɪ ấʏ đã ʙᴀɴ ᴄʜᴏ ᴇᴍ sự ᴄứᴜ ʀỗɪ. sự ᴄứᴜ ʀỗɪ ᴛᴜʏệᴛ đẹᴘ ᴍà ɴɢàɪ ᴠốɴ ᴄʜỉ ᴅàɴʜ ʀɪêɴɢ ᴄʜᴏ ᴇᴍ...❞
➳ ᴛáᴄ ɢɪả: ʜᴀʟʟᴇʏʀɪɴɴ
➳ ᴛʜể ʟᴏạɪ: ʙᴏʏʟᴏᴠᴇ, ɴɢượᴄ, ʜ+,...
➵ Xin phép được trả đơn cho bạn @Dlam_1987-
➵ ʟưᴜ ý: ᴄó ɴʜɪềᴜ ᴛừ ɴɢữ ᴛụᴄ ᴛĩᴜ, ɴʜâɴ ᴠậᴛ ʀấᴛ ᴏᴏᴄ,... ɴêɴ ᴄâɴ ɴʜắᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʀướᴄ ᴋʜɪ xᴇᴍ.
➵ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʜíᴄʜ xᴇᴍ ᴛʜì xᴇᴍ, ᴋʜôɴɢ ᴛʜíᴄʜ ᴍờɪ ʀᴀ ɴɢᴏàɪ. ɴếᴜ ɴʜư ᴄáᴄ ʙạɴ xúᴄ ᴘʜạᴍ ᴛʀᴜʏệɴ ᴄủᴀ ᴛôɪ ᴛʜì ᴛôɪ sẽ ᴄʜᴏ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴍộᴛ ᴠé ᴘʜốᴛ đấʏ!
➵ ᴄʜúᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ đọᴄ ᴛʀᴜʏệɴ ᴠᴜɪ ᴠẻ-!
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Hoa hồng đen thật đáng sợ. Chúng luôn bao phủ cho mình một lớp màu đen mờ ảo như thể đang bị những thứ kinh tởm bao trọn lại. Thân là một bông hoa, đáng lẽ hoa hồng đen cũng phải có những sắc thái tuyệt đẹp nhất của nó nhưng chúng lại trống rỗng, chúng không chứa bất cứ điều gì tuyệt đẹp cả, chúng giống hệt như một bi kịch buồn...
Trời từ xanh ngát đột nhiên lại trở thành một bầu trời đen thẳm, lũ đám mây cũng bắt đầu cho rớt mưa dần. Trời bắt đầu đẫm lệ mưa. Trên con đường nhắm đục này, không biết đã có bao nhiêu dấu chân đi qua nhau, không biết đã có bao nhiêu thứ sặc sỡ hay bẩn thỉu đã từng được lưu hành trên con phố này nhưng giờ lại chẳng còn ai nữa, cũng chẳng có một thứ gì...Những tiệm tạp hóa sặc sỡ hay những quán trà mộc mạc giờ đây chẳng còn cái gì cả, ngay cả những tòa nhà to lớn cũng rất lộn xộn và bừa bãi. Tất cả chỉ vì những thảm kịch đột nhiên ập đến, có lẽ bởi chính những người dân ở đây đã vô tình bị thần Zeus trừng phạt.
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Ngày XX / XX / 20XX tại thành phố Nochim....
Không biết từ bao giờ em đã như thế này, tan hoang, rách rưới, chẳng có vẻ gì là một kẻ cảnh sát. Cả người em chằng chịt những vết thương cũ và mới. Em lấy 1 chiếc chăn cũ màu trắng mà đắp lại vô người mình. Mái tóc em có chút đen mà gục xuống chăn. Dù em có bị những thứ ô uế bám vào thì chúng vẫn chẳng thể giấu nổi được làn da trắng như trứng gà bóc của em. Gương mặt em có chút nhăn lại. Đôi mắt màu tím than của em che khuất đi nỗi u buồn sâu trong đó nhưng vẻ mệt mỏi của em lại xuất hiện. Đôi môi đỏ lịm như kem dâu của em đã từ lúc nào mà chừng hững không nói một câu nào. Đôi má em gầy gò nhưng có chút béo ngọt ở đấy làm cái gã bên cạnh mà có chút thích thú. Bỗng nhiên, nước mắt em chảy ra. Nước lệ được chảy từ khóe mắt mà như dòng nước mưa ầm ĩ ở ngoài. Chúng chứa nhiều sự cay đắng và xót xa nhưng em lại không để tâm mà chỉ có duy nhất gã là hứng thú với nó.
Nhìn thấy những viên kim cương trong suốt chảy từ gương mặt em mà gã sung sướng mỉm cười. Mái tóc màu tím sữa của gã không thể che giấu được gương mặt đang nhởn nhơ cười khúc khích. Đôi mắt xanh lục thẳm của gã lộ rõ vẻ kích thích. Chúng như những bông hoa sắc thắm đang đến mùa rạo rực vậy. Gã tiến tới và ôm chầm lấy em. Đôi bàn tay to lớn của gã ôm hết một vòng eo em làm em ngạt thở. Hai trái phổi của em như bị bóp chặt lại vậy. Từng thớt chăn cũng dần tuột trôi mà làm em trần như nhộng. Thấy thế, gã lại thả em ra, làm em rơi một phát mạnh xuống giường. Con mẹ, gã cứng rồi.
"Jaki yêu dấu à, xin lỗi vì ta đã lỡ mạnh tay quá nhé"
Tuy là nói lời xin lỗi nhưng đôi mắt của gã lại không hề có ý như vậy. Nhìn xem, gã cứ chăm chăm vào chiếc lỗ hậu ẩm ướt kia của em thôi. Ngay lập tức, cái bộ đồ chúa hề đang được mặc trên người gã liền bị phanh phui khỏi người gã. Gương mặt em xanh rợn, như thể không che giấu được vẻ sợ hãi. Nhưng rồi nó bỗng đen kịt và âm u. Em bất động và không nói một thứ gì, ắt hẳn là do lời nguyền do gã yểm bùa. Lời nguyền do chính gã làm ra chỉ để dành riêng cho em: *Loyal
[ *: Có nghĩa là trung thành, ở đây là tuyệt đối trung thành với chủ nhân ]
Và cũng chính nhờ vào lời nguyền ấy mà giờ gã mới có em, nếu không thì em có thể giết bỏ xừ gã luôn. Nhưng mà em, kẻ theo đuổi công lý sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng ban mai một lần nữa. Vì giờ đây, em đang bị mắc kẹt bởi chính tâm trí của mình. Chính bàn tay của gã đã vô tình bóp méo đi sự trong sáng của em cũng như che lấp đi ý chí mỏng manh của nhân loại nơi đây. Không biết từ bao giờ, Violet đã vô tình trở thành một tên tiểu quỷ và trở nên vô cùng quyền lực.
"Ah-ƯhM..-ƯnH..Ah"
Giọng nói vang trầm của em từ lúc nào đã trở nên dịu ngọt như lớp kem của bánh ga-tô. Chúng ngọt thanh như chè bưởi ngào ngạt hương thơm, việc gã ngày nào cũng nghe thấy tiếng kêu này đã quá đỗi bình thường nhưng gã lại không chán ghét nó bởi sự lặp đi lặp lại vô nghĩa mà còn rất thích thú. Violet ấy, gã là một con người nghệ thuật. Gã chỉ thích nghe những âm thanh giai điệu du dương, một trong số đó là tiếng rên cùng với tiếng thở dốc của con người khi đang đắm chìm trong sắc dục. Và giờ đây gã đang tự tạo ra chính nó, bản nhạc mà gã thích nhất trên đời.
Hai cánh tay cơ bắp của gã đè ép đôi bàn tay mềm nhũn của em mà thúc đi thúc lại. Cây cự vật của gã to mập đâm thủng lỗ huyệt của em. Lỗ hậu của em đỏ bừng và có thể thấy được những dòng tinh trắng đục cùng với dâm thủy đang trộn lẫn vào nhau. Bụng của em có chút nổi vì cự vật của gã cùng với từng thớt tinh trùng trước đây do gã để lại. Bỗng chợt gã cúi xuống mà hôn chụt vào vai em và cắn thật mạnh. Một dấy hickey đã được in dấu ở đó.
"Hya-Ah! ƯnM..AhaH-"
Tiếng thở dốc của em càng ngày càng phát ra tiếng. Từng hơi thở lồng lộng thoát ra khỏi phổi của em. Em bắt đầu cảm thấy khó thở, đôi mắt của em nhắm chặt tịt lại không một chút phản kháng. Bây giờ em có cảm giác mình đang chui xuống đáy đại dương vậy. Cảm giác ngạt thở lên đến từng thần kinh não của em. Cơ thể của em cảm thấy mệt lờ đi, bàn chân của em chẳng thể nào có sức mà bơi lên được. Cái cảm giác này khiến em cảm thấy thật kinh tởm, cảm tưởng giống như bị Violet siết cổ vậy. Em mệt nên đã ngất lịm đi, cái cảm giác tê tê ấy vẫn còn ở trong cơ thể của em làm em cảm thấy không vui nhưng em mặc kệ. Vì đây là hiện thực, nơi con người ta phải đối diện với sự thật.
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
"ƯhM...Violet"
Giọng nói của em khi còn mê ngủ, em chẳng biết từ khi nào em đã thiếp đi. Thứ cảm giác đọng lại trong tâm trí em là cảm giác kinh tởm và khó chịu. Em nhếc nhác nhìn vào thân thể mình, một đống tinh trùng được phết lên cơ thể em. Núm vú sưng vù như bị bóp méo, đầu cây dương vật của em thì xịu xuống trông rất bé nhỏ. Còn lỗ hậu thì ùng ùng một đống thứ tinh trắng. Em đoán là đâu đó trên người em vẫn có một số dấu hôn và dấu hickey. Đôi mắt em chán nản nhìn về phía bồn tắm, bản thân như muốn làm gì đó mà không thành. Em nhìn vào bàn tay nõn nà của mình mà gục đầu xuống, cảm giác thất bại đang tràn trề trong tâm trí em.
Violet, kẻ làm vấy đục tâm hồn em đúng là một gã khốn nạn. Gã không khóa còng hay gì cả, gã chỉ gieo lên em một thứ lời nguyền đáng sợ và khiếp đảm để được giam giữ em, để được ở bên cạnh em suốt tháng ngày của mình. Tất cả đều là do Violet lỡ yêu em, yêu em vô tận. Nhưng tình yêu của gã lại rất khác biệt, gã chỉ biết tình dục và tình dục và gã áp dụng tất cả điều ấy trên người em. Nói chung, gã đối xử với em không khác gì một món đồ chơi.
"Ah-ƯnH..vIOLET-Dừng Ah...Ha"
Cái giọng nói trong trẻo của thần tiên làm gã mê mệt. Nhìn em khi ở dưới thân thể của gã mà gã sướng chết đi được. Đúng là Jaki, tuyệt phẩm do gã bày soạn ra. Gã lấy cây cự vật đậm đỏ của mình đâm lút cán vào lỗ hậu ướt át của em. Không biết bao lần cái lỗ này đã bị gã đâm rồi. Đống dâm thủy của em làm gã dễ thúc đi thúc vào. Thậm chí gã còn mân mê nhũ hoa hồng hào của em. Gã gặm nhấm nó như thể đó là thức ăn của gã. Chỗ núm vú ngay lập tức bị sưng vù. Gã sung sướng mà rên lên từng âm thanh kinh khủng. Gã cúi xuống bờ môi em mà ngấu nghiến. Chiếc lưỡi ẻo dẻo của gã cuốn chặt từng thước lưỡi hồng của em. Jaki đang cảm thấy tệ hại và kinh khủng, nụ hôn đầu của em đáng lẽ ra phải dành cho người em yêu mà giờ đây lại bị gã cướp lấy. Em cảm thấy xung quanh mình thật lạnh lẽo và ô uế...
"Jaki- Jaki à, ta yêu em nhiều lắm!! Hãy nhận lấy hạt giống của ta nhé!!"
"Ah- Ưm...Violet à- ƯmH.. Ha-"
Gã cười giòn giã rồi thở phì hơi ấm vào quai xương của em. Gã bắt đấu đẩy mạnh hông mình vào sâu bên trong rồi dần dần tăng tốc. Cái nhịp độ nhanh chóng này làm em thở dốc mà rên rỉ.
Nhưng thứ khoái cảm mà gã dành cho em thật vô vị. Trong lúc gã đang rên rỉ thúc điên loạn thì em chẳng cảm thấy gì cả. Thứ mà em từng nhận được từ gã chỉ là nhũng cảm xúc kinh tởm và khinh bỉ nhưng giờ đây em đang rất khó thở. Cảm giác bối rối không yên lòng khiến em không thể thở nổi. Tại sao nguyên cả một dòng không khí dày đặc ngoài kia mà em không thể hít vào được?
"Jaki à, ta ra rồi..."
Gã bắn từng giọt tinh nhỏ nhẹ vào trong lỗ huyệt em. Chúng nóng hổi và đặc khít. Nhưng đối với với em, chúng chẳng là gì cả.
Em luôn chiều ý gã vì em biết em chẳng thể làm gì và giờ đây em cũng vậy. Gã thở phì phò rồi lấy một điếu thuốc ra nhưng gã không hút mà chỉ để ở trên bàn. Đôi mắt gã sầu lắng nhìn vào thứ con người đang nằm kia. Gã biết rằng em ghét gã, gã biết em chẳng coi gã ra gì cả. Nhưng vì gã quá yêu em nên quyết định nhốt em lại trong tim gã nhưng tim gã đã bị bóng đen bao phủ. Sao gã đây có thể để em vô chỗ bẩn thỉu này được? Nhưng gã đau, gã đau lắm. Khi gã nhìn vào thứ gương mặt vô cảm xúc như thế kia, lòng gã quặn thắt lại da diết và gã càng đâm đầu vào tình yêu hơn.
Nhưng dù như thế nào, thứ định lý trong tim gã sẽ không bao giờ thay đổi. Gã vốn đã là một con người ngang ngược và ngu ngốc. Ngu ngốc nhưng tàn bạo, ngu ngốc nhưng điên dại. Chỉ là những yêu cầu tham lam của gã và là vì em, Jaki.
Nhưng dẫu sao gã cũng chẳng bao giờ thay đổi được sự thật. Gã yêu em nhưng là yêu thể xác. Gã chỉ yêu gương mặt mũm mĩm và thân hình cong dẻo đó. Gã không bao giờ coi trọng cảm xúc của người khác và đối với em, gã cũng vậy. Gã thích những nét buồn bã và tức giận của em hơn là thứ cảm xúc vui vẻ vô nghĩa kia. Chính vì điều đó, gã thích hành hạ em.
Gã lôi điếu thuốc rồi vò nát ném thẳng vào trong người em. Nhanh tay, gã liền lấy chiếc bật lửa rồi cho đầu thuốc lá cháy. Rồi gã ném thẳng chiếc bật lửa vào người em không thương tiếc. Đống tàn tro khi đốt thuốc lá mà gã đang hút giờ vẫn để lại và rơi lo tro vào người em khiến cả thân thể của em buốt rát. Làn khói đen xám xịt ngay lập tức chui thẳng vào mũi em. Em ngay lập tức liền ho sặc sụa. Gã thích nhìn em như thế, nó như thú vui của gã vậy. Nhìn em xem, đống mồ hôi lạnh chảy ra khỏi người em và em đang trừng mắt nhìn gã. Gã rít một hơi rồi thả ra, sau đó ngay lập tức gã đóng của lại nhưng không quên ném mấy bình xăng rỗng hôi thối bị chuột bám vào lâu ngày cho em ngửi. Gã cũng tiện thể vứt tro bụi vào người em rồi cười phá lên.
Nhưng gã không biết, đôi mắt tím láy của em đã rực lửa. Chúng gợi sóng những hi vọng mới xuất hiện điên đảo trong mắt em. Và rồi sớm thôi, thứ em thấy sẽ là sự cứu rỗi và ánh sáng, sẽ sớm thôi...
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Tối hôm đó, đã có một ngọn lửa cháy rực cả căn phòng ấy. Chỉ từ một đêm mà căn phòng cũ kĩ, bẩn thỉu đã thành tro bụi. Em bây giờ đã trở thành một thiên thần, ở trong đôi mắt em đã không còn là sự tuyệt vọng. Nó đã trở thành ngọn lửa lạc quan cho em, chúng tiếp thêm cho em tinh thần. Vì em biết, em sẽ không còn gặp lại người đàn ông man rợn đấy nữa. Kể cả thứ đại dương khiến em tắc thở và khó chịu hay là thứ lời nguyền đầy ám ảnh ấy, bởi vì giờ đây, em đã chìm vô trong mặt trời. Thứ mặt trời rực lửa ấy đã cho em sự ấm áp. Trong ngọn lửa bùng cháy ấy, có ai đang biết có chàng trai đang mỉm cười cùng với nước mắt đang chảy vì sự hạnh phúc? Sẽ có ai biết chàng trai kia đang được cứu rỗi?
- 2636 từ - 02/05/2023 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro