✦ 𝙻𝚊𝚝𝙹𝚊 ✦ 𝚃ì𝚗𝚑 𝙲ờ
❝ᴛᴀ ᴠà ᴇᴍ đếɴ ᴠớɪ ɴʜᴀᴜ ᴄứ ɴʜư địɴʜ ᴍệɴʜ. ᴄʜɪếᴄ ɴɢã ᴛư ᴄʜứᴀ ɴʜɪềᴜ ɴʜữɴɢ ᴄʜɪếᴄ xᴇ ồɴ àᴏ ᴛʀướᴄ đâʏ ʟà ᴛʜứ ᴛᴀ ɢʜéᴛ ɴʜưɴɢ ɢɪờ ᴄʜíɴʜ ɴó ʟạɪ ʟà ɴơɪ ᴅẫɴ ᴛᴀ đếɴ ɴơɪ ᴇᴍ ở. ᴊᴀᴋɪ- ᴊᴀᴋɪ- ᴛʜứ âᴍ ᴛʜᴀɴʜ ɴɢọᴛ ɴɢàᴏ ᴍᴀɴɢ ᴛêɴ ᴇᴍ ᴄʜợᴛ ᴋʜɪếɴ ᴛᴀ sᴀʏ ᴍê. ᴛìɴʜ ʏêᴜ ᴄʜúɴɢ ᴛᴀ ʜòᴀ ᴛʀộɴ ᴠớɪ ɴʜᴀᴜ ᴍộᴛ ᴄáᴄʜ ᴛìɴʜ ᴄờ. ᴠà ᴛᴀ ᴍᴏɴɢ ʀằɴɢ, sự ᴛìɴʜ ᴄờ ấʏ ᴠẫɴ sẽ ở ʙêɴ ᴄʜúɴɢ ᴛᴀ...❞
➳ ᴛáᴄ ɢɪả: ʜᴀʟʟᴇʏʀɪɴɴ
➳ ᴛʜể ʟᴏạɪ: ʙᴏʏʟᴏᴠᴇ, ɴʜẹ ɴʜàɴɢ,...
➵ Đâʏ ʟà ᴍộᴛ ᴄᴏɴ ᴀᴜ ᴄủᴀ ᴛôɪ, ʏᴇᴘ-
➵ ʟưᴜ ý: ᴄó ɴʜɪềᴜ ᴛừ ɴɢữ ᴛụᴄ ᴛĩᴜ, ɴʜâɴ ᴠậᴛ ʀấᴛ ᴏᴏᴄ,... ɴêɴ ᴄâɴ ɴʜắᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʀướᴄ ᴋʜɪ xᴇᴍ.
➵ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴛʜíᴄʜ xᴇᴍ ᴛʜì xᴇᴍ, ᴋʜôɴɢ ᴛʜíᴄʜ ᴍờɪ ʀᴀ ɴɢᴏàɪ. ɴếᴜ ɴʜư ᴄáᴄ ʙạɴ xúᴄ ᴘʜạᴍ ᴛʀᴜʏệɴ ᴄủᴀ ᴛôɪ ᴛʜì ᴛôɪ sẽ ᴄʜᴏ ᴄáᴄ ʙạɴ ᴍộᴛ ᴠé ᴘʜốᴛ đấʏ!
➵ ᴄʜúᴄ ᴄáᴄ ʙạɴ đọᴄ ᴛʀᴜʏệɴ ᴠᴜɪ ᴠẻ-!
——————————————————————————
Ngày XX tháng XX năm 20XX
Kính gửi em yêu dấu, Jaki Natsumi...
-
-
-
"Liệu em còn nhớ đến tôi?"
——————————————————————————
Nắng nóng chiếu rung rinh nơi góc phố chiều. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ chiếu vào bụi hoa leo chùm ớt. Cái thứ màu đỏ rực cam mọc ở quán cà phê tồi tàn nhưng lại giản dị và thanh mộc. Từng lớp gỗ sơn lộn xộn, ngổn ngang nhưng bất giác lại có cái gì đó lôi kéo tôi về hướng đó. Chất liệu gỗ cũng chẳng chắc chắn gì. Nếu là một người bình thường thì họ sẽ chẳng vào đấy nhưng tôi lại khác. Tại cây ngã tư đông đúc này, tôi sẽ chẳng hứng thú vào trong quán cà phê lẻ tẻ đấy. Nhưng lại bất giác lại gặp người bạn thời thơ ấu của tôi - Jaki.
Tôi ghét ồn ào nhưng bây giờ lại yêu cái cây ngã tư ồn ào này. Bởi chúng là cây cầu tình yêu nối tiếp giữa tôi và em. Quán cà phê ấy ở góc xó nhưng vẫn được ánh sáng cho ươm vàng. Chẳng biết sao tôi lại ưa thích chỗ này. Nhưng lòng tôi lại lâng lâng khi thấy em, cái cảm giác không rõ ràng này lúc nào cũng làm tôi khó chịu. Bình thường ở trường học cấp hai của tôi, tôi và em chẳng bao giờ có một cái quan hệ rõ ràng. Thân là bạn thời thơ ấu của em, bản thân tôi thấy rõ lạ. Em ngày xưa thân thiết lắm với tôi mà giờ tại sao lại như thế này?
Em lúc nào cũng gửi tin nhắn trực tiếp cho tôi. Ngày nào cũng hẹn lúc bốn giờ chiều khi tan học. Đúng là kì lạ, nhưng tôi không bao giờ thắc mắc điều đấy với em. Vì em là người bạn thân của tôi, tôi sẽ không phàn nàn bất cứ điều gì nếu như nó không cần thiết. Ở nơi thủ đô Paris này, nơi xa hoa tráng lệ như này chẳng hiểu từ bao giờ lại quá đỗi lạ lùng với tôi. Em liệu có biết cảm giác gì khi mà tôi ở bên cạnh em? Chiếc quần tây gò bó chật chội lại làm tôi thoải mái khi ngồi ở bên cạnh em. Có thể chiếc ghế được làm bằng nhựa cứng như thép, chiếc bàn cũ kĩ bé nhỏ mà chẳng bao giờ có thể chịu nổi 5 cốc trà trên bàn làm người ta không thích. Nhưng tôi lại thích thú đến lạ thường. Có lẽ là do có em ngồi bên cạnh...
Em liệu có biết em đẹp nhường nào không? Nếu nói là đẹp như thiên thần thì có lẽ không phải, bởi vì em đẹp hơn thần chúa nhiều. Thậm chí thiên thần cũng chẳng đủ tuổi để so đo với em. Mái tóc em lộ ra sợi chỉ xám óng ả lướt qua trên chiếc đầu đen tuyền. Nó rung rinh như chiếc đèn led đen. Làn da em cũng trắng xóa như bạch tuyết, đôi mắt cũng có một màu tím thơ mộng chẳng khác gì dải ngân hà mênh mông lơ lửng ở giữa bầu trời đêm sao. Em ơi, gò má em phai màu cam chẳng khác gì trang điểm. Đôi môi mỏng chứa một lớp hồng thủy tinh. Em ơi em à, nếu như em là công chúa thì tôi chỉ ước gì tôi là hoàng tử của em... Khoan đã? Tại sao tôi lại cầu mong như thế nhỉ? Có phải là do tôi đã vô tình yêu em?
Hãy cùng tưởng tượng cùng tôi, kẻ mà bản thân chỉ coi là bạn bè nhưng lại nhanh chóng phủ định và nói đó là người tôi yêu? Thật hài hước làm sao- Nhưng có lẽ giờ đây chính bản thân tôi chính là chúa hề ở giữa rạp xiếc... Em luôn nhắn với tôi rằng 4 giờ em sẽ có mặt nhưng khi tôi đến sớm hơn giờ hẹn thì em đã đi trước tôi một bước. Em ngồi ở trong quán cà phê mộc mạc mà nằm ngớt ngảng. Có lẽ khi nhìn thấy tôi, em sẽ hỏi: "Sao mày đến sớm thể?" thì tôi sẽ trả lời: "Tao đến muộn mà, phố đông tắc thế thì có lẽ đã trễ giờ hẹn chứ đâu phải sớm". Ừ- Và em sẽ chẳng còn thắc mắc gì nữa...Cuộc trò chuyện của chúng ta sau đó sẽ chẳng còn đâu. Nó bế tắc như trái tim tôi vậy, cảm giác như bị dao cắt ý...
Cái thứ cảm xúc hỗn hợp khi mà tim tôi đập thình thịch khiến tôi chẳng thể vui nổi. Chúng ta đến với nhau như ngã tư không đèn. Thứ ánh sáng mờ mịt khi mà xuất hiện cũng chẳng thể dẫn chúng ta đến với nhau. Chúng ta chỉ luôn tình cờ gặp nhau và làm quen. Em với chiếc áo phông xám cùng chiếc quần bò ngắn làm lộ cặp đùi trắng nõn luôn khiến tôi ngại ngùng. Sở dĩ ngay từ đầu tôi đã như vậy khi gặp em rồi. Em có biết ở trong quá khứ, khi mà hai chúng ta còn là con nít thì em lại rất đáng yêu không? Kể cả lúc gặp nhau hay mới lần đầu nhìn em, tim tôi luôn trễ một nhịp. Trái tim tôi thật là trẻ con, nó chẳng bao giờ chịu trưởng thành mà vẫn ở trong lòng tôi ấp a ấp úng trước vẻ đẹp thuần khiết của em. Nhưng khi mà gió hè đến, tôi cũng biết rằng tôi đã yêu em rồi... Vâng, là yêu em - Jaki...
Khi mà chúng ta uống cốc trà với nhau, cùng nhau ngắm tháp Eiffel,... em luôn ngồi sát lại làm tôi thấp thỏm đỏ mặt. Thứ cảm xúc nóng hổi lăn lộn trong đầu thật chẳng thể khiến tôi làm gì được. Miệng tôi khi đấy sẽ chẳng chịu nói gì mà chỉ bâng khuâng im lặng. Không khí từ từ giãn ra từng chút một nhưng dường như sự im lặng ấy lại kéo lại cái bầu không khí ngạt thở ấy. Mái tóc của em đen tuyền dựa lên vai tôi. Đôi môi bé bỏng ấy luôn trút ra một hơi thở dài. Em dường như quá mệt mỏi về cuộc sống. Tôi luôn cảm thấy tội lỗi về điều đó...Tôi là bạn thời thơ ấu của em, tại sao tôi lại chẳng biết em có gì phiền lòng?
"Jaki này- Mày có ổn không?"
Nếu như tôi hỏi câu này, liệu em sẽ trả lời tôi? Không, em chẳng bao giờ nói với tôi về chuyện đó cả. Em chỉ luôn nở một nụ cười chiêm bao, nhưng nó lại gượng gạo vô cùng...Giống như đang che giấu một bí mật vậy.
⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹⟹
Chúng ta luôn lướt qua nhau một cách tình cờ. Và em sẽ không bao giờ quan tâm đến việc ấy. Em luôn thẫn thờ mà không chú ý đến tôi. Ngay cả khi tôi luôn ở bên cạnh em đi chăng nữa...như thể chẳng có hình bóng của tôi ở trong mắt em vậy. Tình yêu của chúng ta luôn luôn lạc lối. Chúng ta ngày xưa chỉ vô tình đi ngang qua một đường. Nhưng mà sự vô tình ấy đã làm một chuyện rất rất lớn. Nếu như không có nó, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với em và cũng chẳng bao giờ được em gọi cái tên Latio của tôi. Nhưng mà, có lẽ sự vô tình ấy sẽ không bao giờ gặp lại chúng ta nữa. Chính bản thân tôi giờ đây cũng đang bị mắc kẹt trong tình yêu của chúng ta. Ôi- Thật là phiền phức quá đi, tình yêu của chúng ta sao lại phức tạp thế này?
Thưa Jaki yêu dấu, tại sao em lại luôn phớt lờ tôi như thế? Ngay cả khi chúng ta luôn cười nói với nhau. Cùng nhau đi chơi cho đến 9 giờ tối em cũng không quan tâm- Em à, em có nhớ buổi hoàng hôn khi đó? Khi mà em gục ngã xuống vai tôi và ngủ gật? Em chắc chẳng nhớ gì đâu. Nhưng đó là một khoảng thời gian tuyệt vời. Ánh hoàng hôn chiều tà chiếu thẳng vào mái tóc ngắn của em. Nó như đang đang muốn gợi em dậy. Gió thổi hiu hiu lướt qua thoảng bên vành môi em. Đôi mi đen cũng nhấp nháy khó chịu. Em đúng là một tác phẩm tuyệt đẹp mà chúa dành cho tôi! Tôi cũng chẳng ngờ rằng em lại xinh đẹp như thế! Như trút bỏ tâm tư mà tôi khẽ thổi nhẹ lên mái tóc em rồi hôn nhẹ lên trán. Làn da mềm mại của em làm môi tôi chạm vào mà chẳng muốn rời ra.
Em ơi, tôi cũng muốn được yên bình như thế.. Tôi không muốn phải đi lang thang trong cái sự rắc rối ấy. Tôi muốn được chở em về nhà nhưng chẳng bao giờ em đồng ý. Em luôn cố ý xa lánh tôi mặc dù chính bản thân em lại là người mời gọi tôi lại gần. Tôi muốn trở thành cánh tay của em. Mong muốn của tôi là sát cánh cùng em cho đến cuối cuộc đời nhưng hình như không được rồi...
——————————————————————————
"Gửi Jaki, anh nghĩ rằng tình yêu của chúng ta thật tình cờ như vậy? Tại sao vậy nhỉ? Này Jaki, nếu em nhận được bức thư này thì anh xin lỗi em, xin lỗi vì đã bỏ rơi em...Có thể em không tha thứ cho anh nhưng không sao, chỉ cần em biết được tình cảm của anh dành cho em là đủ rồi"
"Một lần nữa, xin lỗi em..."
Ký bút: Latio
- 1788 từ - 02/05/2023 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro