Chờ
☕🌻
Kể từ lần đầu tiên Lê Thành Dương và Trần Minh Hiếu gặp nhau họ đã lỡ va vào lưới tình của đối phương để rồi cứ như thế, từ một quán cafe yên bình trở thành nơi chí choé của đôi gà bông nọ
Cứ như thế, kẻ thì luôn lui tới, người thì luôn chờ đợi, họ cứ tương tư nhau như thế trong suốt hai năm liền để rồi vô hình chung tạo thành một sợi dây kết nối không thể tách rời
Những hôm vắng khách, cậu và anh sẽ chọn chiếc bàn ngay góc phòng, nơi có chiếc cửa sổ lớn hướng thẳng ra mặt đường, thú vui yêu thích của Thành Dương là ngồi ở chiếc bàn nọ để ngắm mưa và thầm cảm ơn các nhân viên đã lau sạch chiếc cửa sổ lớn đó, còn Minh Hiếu!?
Đương nhiên là ngồi đọc sách rồi, tuy là đọc sách nhưng lâu lâu anh vẫn sẽ luôn hướng tầm mắt của bản thân lên người thiếu niên nọ, thầm tiếp thu tất cả biểu tình của cậu vào ánh mắt rồi mỉm cười ôn nhu trước sự chuyển biến của nó
Nhưng một mối tình mập mờ nào có thể bền lâu? Kẻ thì cứ lo sợ chẳng nói, người thì cứ trẻ con mà lờ để rồi họ chẳng thể có được nhau
"Dương! Anh quyết định rồi!"
"Hả...gì!? Quyết định cái gì!?"
Trần Minh Hiếu bất ngờ đặt cuốn sách xuống, ánh mắt nghiêm túc cùng tông giọng trầm phát lên làm đứa nhỏ nào đó bị một phen hú vía.
Cậu giương đôi mắt nâu nhìn anh, linh cảm trong cậu cho biết đây sẽ là một vấn đề rất quan trọng
"Anh sẽ quyết định đi Mỹ du học"
"Hả? Anh có điên không? Tự dưng muốn đi Mỹ du học, có chuyện gì với anh à"
Đồng tử của cậu dao động mạnh, gương mặt hiện lên mấy chữ "không tin nổi" khiến ai kia mém chút nữa là bật cười thành tiếng
"Thật ra anh cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ, anh không thể chôn vùi tài năng bản thân ở đây được. Em biết đấy, nơi đây thật sự khó để phát triển nhưng đừng lo, anh chỉ đi 4 năm thôi. Anh hứa!"
Trần Minh Hiếu đưa tay ra trước làm kí hiệu móc ngoéo mà mấy đứa nhóc hay làm với nhau nhưng là với bộ mặt nghiêm chỉnh, Thành Dương thấy thế, trong lòng liền dâng lên loại xúc cảm mãnh liệt, người con trai này luôn khiến cậu cảm thấy ngọt ngào.
Bé con đưa tay ra phía trước, đáp lại cái móc ngoéo của anh
"Nhưng bé nè, anh cũng muốn em hứa một điều"
"Dạ"
"Hãy lưu giữ quán cafe này, chờ ngày anh quay lại hứa nhé"
Và cứ thế, một lời hứa đã được hình thành từ cái tình yêu ngây ngô tuổi đôi mươi. Năm đó, họ đã từng hứa với nhau, từng móc ngoéo và nói rằng sẽ chờ đợi nhau nhưng liệu Minh Hiếu năm ấy có còn nhớ hay đã quên?
"Anh ơi, em nhớ anh..."
Đã 5 năm rồi đấy, Trần Minh Hiếu đã trễ hẹn rồi, Hiếu có thể đã quên nhưng chỉ hy vọng anh ta sẽ biết, có một Lê Thành Dương vẫn chờ đợi anh ta ở quán cafe năm ấy, biển gỗ đã tróc sơn vì sao người vẫn đợi.
Năm ấy có một Minh Hiếu sợ chôn vùi thanh xuân bản thân nơi phố xá chật hẹp nhưng sao nỡ để một Thành Dương vì anh mà mong ngóng, liệu thanh xuân của cậu có quan trọng không hỡi anh!? Hay nó vốn chỉ là thứ để anh thích thì lấy ra trêu đùa, thích thì thề non hẹn biển!?
Nhưng không sao, rốt cuộc vẫn là cậu tình nguyện.
Quán cafe vẫn bình yên như cũ, nhưng lòng người đã xao động hay chưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro