Chapter 1.2
“Bây giờ, ngay lập tức đến Havana.”
Vậy là Kwon Taekju đã nhập cảnh vào Cuba, cải trang thành một YouTuber du lịch. Nghe thông tin được rằng có một YouTuber hiện đang vướng vào một tranh chấp cá nhân và bị giam giữ ở một nước khác. Điều đó đồng nghĩa là việc mượn danh tính của anh ta không bị cản trở cho đến khi nhiệm vụ kết thúc.
Kwon Taekju đã nghĩ cải trang thành người địa phương có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng vì đây là một ngôi làng nhỏ nên có thể sẽ thu hút nghi ngờ nhiều hơn. Hơn nữa, dù người dân địa phương có chút lạ lẫm với người ngoài, họ cũng không đề phòng Kwon Taekju quá mức. Có vẻ trước đây thỉnh thoảng đã có những du khách hoặc YouTuber khác đến đây.
Anh ngồi xuống chiếc ghế cũ và cắm tai nghe không dây vào tai. Khi chạm nhẹ, một âm thanh ngắn vang lên. Ngay sau đó là giọng nói của Yoon Jongwoo.
“Thế nào? Tôi không thấy gì bất thường. Chủ quán không có vẻ gì là biết chuyện.”
– Em cũng thấy nó chỉ là một ngôi nhà bình thường.
“Có đúng là nơi đó không?”
“Vâng. Nếu máy dò không bị lỗi, thì cửa tiệm đó là nơi duy nhất đáng nghi. Lượng tín hiệu dữ liệu từ khu vực đó vượt trội hơn hẳn.”
Ngay khi đến nơi, anh đã giả vờ đi vòng quanh ngôi làng và kích hoạt máy dò cáp quang. Kết quả cho thấy một tín hiệu mạnh được bắt từ khu vực xung quanh cửa tiệm vừa ghé qua. Đó là bằng chứng cho thấy cáp quang đã được chôn quanh khu vực đó. Nếu đó là một quán net hay một cơ sở kinh doanh đặc thù như nhà nghỉ thì có thể hiểu được, nhưng đây chỉ là một cửa hàng tạp hóa nhỏ.
Không thể nào chủ tiệm lại thực hiện một dự án quy mô lớn như lắp đặt cáp quang cho mục đích riêng tư. Ngay cả khi không tính đến chi phí, chính quyền địa phương cũng sẽ không cấp phép cho điều đó. Ngược lại, đồng nghĩa với việc cửa hàng nhỏ đó đã nhận được sự hỗ trợ bất thường từ chính phủ.
Sao lại thế?
Chỉ có một câu trả lời duy nhất. Cửa hàng tồi tàn đó chính là căn cứ của “Electric Hammer”, được chính phủ Cuba bảo hộ.
“Đúng vậy, nếu muốn ngụy trang, tốt nhất là trông bình thường. Ai mà rằng một cửa tiệm nhỏ như thế này lại là nơi giao dịch hàng triệu đô la chỉ trong một đêm được chứ? Không có vũ trang, nhìn qua thì chỉ như một ngôi nhà bình thường, không hơn không kém.”
– Đúng vậy ạ.
“Nhưng mà, có quá nhiều camera giám sát ẩn trong cửa tiệm nhỏ này. Thế nào, cậu mô phỏng lại cấu trúc bên trong được không?”
– Vâng, đại khái ạ.
“Không phải đại khái mà là phải làm cho chuẩn chỉ vào, thằng nhóc này? Cậu nghĩ tôi chịu khổ giữa cái nắng rát da này chỉ để nhận được một bản vẽ nguệch ngoạc thôi sao?”
– Anh thấy vất vả ạ? Em thấy anh giống như đang tận hưởng ý. Cứ bảo là ghét, nhưng kỹ năng diễn xuất của anh ngày càng tiến bộ mà.
“Cái thằng này, cái miệng lắm chuyện của cậu có vẻ thảnh thơi quá nhỉ? Hai tiếng thôi, phải xong.”
– Gì cơ ạ? Không thể nào! Để hoàn thành cả mô phỏng 3D thì cần ít nhất nửa ngày đấy chứ ạ!
“Bao giờ chúng ta làm việc thong thả chưa? Đừng có mà than thở, nhóc con.”
– Nhưng mà…
“Nhiệm vụ lần này thời gian là vàng. Phải kết thúc bằng mọi cách trước đêm nay, vậy nên ngừng than vãn và bắt đầu ngay đi.”
– A… Tiền bối à….
Bỏ lại tiếng kêu gào của Yoon Jongwoo phía sau, Taekju tắt liên lạc. Sau đó, anh tăng âm lượng của thiết bị nghe lén đã được lắp đặt trong tiệm tạp hóa. Qua tai nghe, tôi nghe thấy tiếng trò chuyện của chủ tiệm, con gái của họ và một vài cư dân khác vang lên thỉnh thoảng. Những câu chuyện của họ được dịch thuật theo thời gian thực và hiển thị trên laptop, nhưng cũng chỉ là những mẩu đối thoại thông thường, như hỏi thăm sức khỏe hay bàn về thực đơn bữa tối.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời bắt đầu khuất dần. Những tia nắng yếu ớt tràn qua khe cửa sổ bằng gỗ. Cả ngôi làng nhanh chóng được nhuộm trong ánh hoàng hôn. Từ xa vọng lại tiếng chó sủa, tiếng cười đùa của trẻ con và các ngôi nhà hàng xóm vốn yên tĩnh bỗng sáng đèn dần dần. Mọi thứ đều vô cùng yên bình.
Trong khi đó, Kwon Taekju vẫn chăm chú nhìn vào laptop. Trên màn hình, CCTV từ tiệm tạp hóa mà Yoon Jongwoo đã hack được hiển thị trên 8 khung hình nhỏ. Đôi mắt sắc bén của anh dõi theo mọi chuyển động một cách điềm tĩnh. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt quay đều và thỉnh thoảng là tiếng nhai táo vang lên.
Khi đêm khuya đến, cả ngôi làng chìm vào sự im lặng. Ánh đèn từ những ngôi nhà cũng dần biến mất. Kwon Taekju rời căn hộ một cách âm thầm và tiến đến tiệm tạp hóa. Anh mặc một bộ đồ chiến đấu cách nhiệt để tránh bị phát hiện bởi bức xạ nhiệt. Trong bóng đêm thiếu ánh đèn đường, chỉ có đôi mắt sáng rực của anh phát ra ánh sáng qua chiếc kính râm.
Khi đến gần tiệm, một âm thanh nhỏ phát ra từ thiết bị. Ngay sau đó, hệ thống kính đặc biệt hiển thị rõ ràng tia laser của cảm biến an ninh. Đó là một tia laser hồng ngoại mà mắt thường không thể nhìn thấy. Nếu vô tình va chạm phải, cảnh báo sẽ vang lên và sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Rõ ràng, an ninh của ngôi nhà này quá chặt chẽ so với một ngôi nhà bình thường.
Kwon Taekju khéo léo tránh khỏi tia laser an ninh và di chuyển một cách thận trọng. Mặc dù Yoon Jongwoo đã hack CCTV xung quanh cửa tiệm và thay thế bằng video của đêm hôm trước, anh vẫn cố gắng di chuyển vào vùng ngoài tầm của camera. Đối thủ là những tay hacker tài năng, không biết khi nào hệ thống sẽ được khôi phục.
Không phát hiện được gì bất thường. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, Taekju lén đặt một microphone siêu nhỏ giữa khe cửa. Thiết bị này có khả năng khuếch đại mọi âm thanh nhỏ nhất. Từ trong nhà, chỉ nghe thấy tiếng cánh quạt quay và tiếng đồng hồ tích tắc, cùng với tiếng thở sâu của ai đó. Có lẽ cả gia đình đã ngủ rồi.
Kwon Taekju lại quan sát xung quanh một lần nữa rồi rút ra một thiết bị từ trong túi. Đó là một chiếc máy cắt laser công suất cao có hình dạng giống như một chiếc bút. Anh luồn tay qua khe sắt của cửa sổ và lặng lẽ cắt bỏ tấm rèm gỗ dày. Sau khi tạo ra một khe hở, anh thả vào đó một thiết bị hình tròn trông như chiếc yoyo. Sợi dây kết nối với thiết bị trượt xuống một cách gọn gàng rồi dừng lại. Đồng thời, một loại khí không màu, không mùi được phun ra. Đó là loại khí gây ngủ đã được pha loãng.
Khi chắc chắn khí đã lan tỏa khắp căn nhà, Taekju di chuyển đến cửa chính. Một thanh kim loại nhỏ được cẩn thận chèn vào ổ khóa, và chỉ trong chốc lát, khóa được mở.
“Tiến vào.”
– Đã nhận lệnh. G1, tiến vào hiện trường.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh một lần nữa, Taekju mở cửa và bước vào. Anh cẩn thận đóng cửa lại để không tạo ra tiếng động từ bản lề.
Đứng yên một lúc, Taekju quan sát toàn bộ căn nhà yên tĩnh. Không có ánh sáng nào, khiến cho việc phân biệt các vật dụng trong nhà trở nên khó khăn.
Bật đèn gắn trên súng và nhanh chóng tìm kiếm khắp căn nhà. Trên kính đặc biệt, cấu trúc 3D của ngôi nhà và vị trí hiện tại được hiển thị, hỗ trợ quá trình tìm kiếm.
Anh nhanh chóng vượt qua phòng khách và đến phòng ngủ chính. Ở đó, chủ tiệm và vợ ông ta đang ngủ say. Taekju kiểm tra bên trong tủ quần áo để đảm bảo không có ai khác, nhưng không có gì bất thường.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, anh bước vào căn phòng bên cạnh. Bỗng liền khựng lại khi nhìn thấy một bé gái đang ngủ trong đó. Tiếng thở khò khè lớn đến mức anh phải dừng lại. Hóa ra, đứa trẻ vẫn đang dùng ống thở như đã thấy lúc ban ngày. Có lẽ vì lý do đó mà khí gây ngủ không có tác dụng với cô bé. Có nên tháo ống thở ra không? Nhưng làm vậy với một đứa trẻ yếu ớt thì không nên.
– Tiền bối, anh đã hoàn tất hiện trường chưa?
“Ừ, đại khái.”
Kwon Taekju lùi lại khỏi căn phòng của bé gái, đóng chặt cửa để phòng bất trắc.
Trước đó, anh đã điều tra gia đình này để tìm hiểu mối liên hệ với “Electric Hammer.” Cặp vợ chồng đã sống ở ngôi nhà này qua nhiều thế hệ và không có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Họ có ba đứa con, trong đó đứa con gái út bị bệnh phổi bẩm sinh. Hai đứa con trai lớn hơn, một đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông và một người khác đang mất tích.
Sau khi kiểm tra xung quanh cửa hàng, ngoài cặp vợ chồng và con gái, anh không phát hiện thêm bất kỳ ai khác. Sau bi kịch, có vẻ chỉ còn ba người trong gia đình này.
Tuy nhiên, khi vào trong nhà, có điều gì đó khiến anh cảm thấy không thoải mái. Không có bức ảnh gia đình nào được treo lên. Đồ đạc của hai đứa con trai, một đã chết và một mất tích, cũng hoàn toàn không thấy đâu.
Mẹ của Kwon Taekju cũng không thể nào dọn dẹp được đồ đạc của bố và anh trai của anh sau khi họ mất. Ở nhà, những bức ảnh gia đình từ lâu vẫn còn treo trên tường.
Dù mỗi người có cách vượt qua nỗi đau mất mát khác nhau và không phải ai cũng hành động như mẹ của anh, nhưng việc thiếu đi bất kỳ dấu vết nào của cậu con trai mất tích lại quá kỳ lạ.
Ngoài ra, còn thêm một nghi ngờ nảy lên trong đầu. Hay đồ vật của hai cậu con trai có phải vẫn chưa mất chủ, vẫn đang được những người chủ đó sử dụng.
Từ việc lắp đặt cáp quang một cách không cần thiết, hệ thống giám sát quá mức cho một cửa hàng nhỏ, thông tin từ nhóm điều tra của Cục Tình Báo Quốc Gia chỉ ra rằng đây có thể là căn cứ của hacker, và sự vắng mặt của hai người con trai – tất cả những chi tiết này bắt đầu củng cố niềm tin của anh. Nếu chính phủ Cuba thực sự hỗ trợ “Electric Hammer,” họ hoàn toàn có thể tạo ra vỏ bọc cho những thành viên của nhóm, giả chết hoặc mất tích để tránh bị phát hiện.
“Rốt cuộc ở đâu nhỉ?”
Anh từ từ nhìn quanh toàn bộ ngôi nhà. Theo suy đoán, nơi ẩn náu của hacker phải ở đâu đó trong ngôi nhà này. Với một căn nhà chỉ có một tầng, nơi duy nhất đáp ứng tất cả các điều kiện để ẩn náu mà không bị phát hiện là tầng hầm.
Trước tiên, cần tìm lối vào tầng hầm. Trên kính bảo hộ, anh mở bản đồ cấu trúc 3D của ngôi nhà và tìm kiếm một địa điểm phù hợp. Một nơi kín kẽ đến nổi cả những người hàng xóm sát nhà mấy chục năm vẫn không hề hay biết.
Một nơi mà cho dù sơ xuất cũng không bị lộ. Anh kiểm tra lại cấu trúc 3D và nhanh chóng nhận ra khu vực nhà kho trong bếp là vị trí tiềm năng. Nó quá nhỏ và bị che chắn bởi tường, khiến cho từ bên ngoài không thể nhìn thấy.
Kwon Taekju tiến đến nhà kho. Cánh cửa nhà kho được làm từ cùng loại vật liệu với bức tường, nếu không có bản đồ 3D, anh chắc chắn sẽ bỏ qua nó.
Anh bật lửa để xem xét các vật dụng bên trong. Đáng ngạc nhiên, ngọn lửa liên tục bị nghiêng về một hướng dù không có gió.
Kwon Taekju chắc chắn rằng anh đang đứng trước một lối vào bí mật. Anh bắt đầu dọn dẹp các vật dụng như bột giặt và bột mì trên kệ, sau đó lần mò vào phía trong.
Cuối cùng, ngón tay anh chạm vào thứ gì đó cứng rắn. Khi kéo mạnh, cánh cửa nhà kho bật ra, để lộ một cầu thang đá dốc.
“Đã tìm thấy, lỗ chuột.”
– G1, đã xác định lối vào bí mật.
“Tiến vào ngay. Đợi tín hiệu từ tôi.”
– G1, tiến vào lối bí mật. Đợi chỉ thị. Tiền bối cẩn thận nhé.”
Sau khi nghe lời dặn dò của Yoon Jongwoo, Kwon Taekju tắt bộ đàm. Anh cầm chặt súng và từ từ tiến vào trong bóng tối.
Một cánh cửa xuất hiện khi Taekju đi xuống tất cả các bậc cầu thang đang đổ dốc. Sau cánh cửa đó là nơi ẩn náu của kẻ thù. Để chuẩn bị cho tình huống giao chiến, kính bảo hộ đã được chuyển sang phiên bản nhiệt hóa. Cánh cửa đóng cũng được gắn một quả bom nhỏ để phá vỡ khóa ngay lập tức.
Sau một hơi thở ngắn, anh không ngần ngại nổ bom. Sau đó, Taekju ném một quả lựu đạn mới vào hộp cửa rách nát. Đó là một loại đạn pháo đồng thời có chức năng của lựu đạn khói và hơi cay. Đột nhiên tầm nhìn trở nên mờ mịt và khi khí gas cay lan rộng, những người ở trong phòng ho một cách đau đớn và lúng túng. Theo ước tính thì ít nhất là trên 5 cái bóng.
[Khụ khụ, khụ khụ… Kẻ xâm nhập!]
Một người trong số họ đã vượt qua hỏa lực và lao về phía cửa ra vào. Có dao trong tay. Khi hắn đến đủ gần nhau để nhận ra nhau, Taekju nhẹ rướn phần thân trên và bắt lấy cánh tay của đối phương đang vươn ra phía mình. Cứ thế, gọn lẹ vặn cổ tay của người đàn ông mất thăng bằng trong giây lát. Người đàn ông bị đánh vào điểm yếu đã gục ngã ngay lập tức.
Ngay lập tức, những phát súng dữ dội từ bên trong căn phòng bắn ra. Qua làn khói mờ ảo, từng viên đạn bay loạn xạ. Kwon Taekju ngay lập tức dựa lưng vào tường và chờ cho cuộc giao tranh lắng xuống. Không lâu sau, đối phương cũng tạm ngừng tấn công, như thể đang cố quan sát tình hình bên này. Trong khoảnh khắc đó, anh bắn về hướng mà đạn đã bay tới. Kẻ địch không kịp phản ứng đã ngã xuống, la hét trong đau đớn.
Sau khi tiếng súng lặng xuống, anh bước vào phòng. Làn khói đã giảm đi đáng kể. Trong tầm nhìn ngày càng rõ ràng, anh nhìn thấy những tên lính nằm rải rác khắp nơi. Phía sau, một cậu bé cuộn tròn người, lấy cả hai tay bịt chặt tai. Cậu bé trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Mặt cậu đẫm nước mắt và nước mũi, có lẽ do hơi cay.
Cậu bé nhìn Kwon Taekju với vẻ mặt đầy sợ hãi. Khuôn mặt của cậu rất giống với cô con gái của ông chủ tiệm nhỏ kia, người mang theo ống thở. Có thể đây là đứa con trai thứ hai đã mất tích của họ. Phía sau cậu bé là nhiều máy tính, và cả những thiết bị lưu trữ chứa đầy dữ liệu.
“Thật là…”
Anh đã nghe nói rằng với sự phát triển nhanh chóng của công nghệ, độ tuổi của các hacker cũng đang ngày càng trẻ hóa. Tuy nhiên, thật khó tin khi một băng nhóm tội phạm quốc tế đe dọa an ninh quốc gia lại có một cậu bé trẻ tuổi như vậy đứng sau.
Anh liếc nhìn những người đàn ông nằm xung quanh. Tất cả đều mặc quân phục và mang súng trường quân dụng. Chắc hẳn họ đã ở đây để bảo vệ hoặc giám sát cậu bé.
[Bỏ vũ khí xuống! giơ tay lên!]
Anh ra lệnh cho cậu bé còn lại một mình. Dù sợ hãi, cậu bé vẫn không thể buông khẩu súng ngắn đang cầm lỏng lẻo trong tay. Thậm chí, đôi tay run rẩy ấy còn chĩa nòng súng về phía Kwon Taekju.
Taekju thở dài chán nản. Không nói lời nào, Kwon Taekju bất ngờ tiến tới gần với những bước đi nhanh. Cậu bé hoảng sợ, vội vã bóp cò.
Tuy nhiên, viên đạn chỉ trúng trần nhà. Kwon Taekju đã kịp thời đá vào tay cậu bé, khiến khẩu súng văng ra xa. Cậu bé, bị chính khẩu súng của mình va trúng mặt, bắt đầu chảy máu mũi. Trong cơn phản xạ, cậu ôm lấy mũi, nhưng ngay lập tức bị Kwon Taekju chế ngự bằng cách đè cổ xuống đầu gối. Anh kéo hai tay cậu bé ra sau và trói lại trước khi báo cáo tình hình.
“Đã dọn sạch hiện trường.”
“G1, hiện trường đã được dọn dẹp. Thu hồi dữ liệu.”
Thở một hơi và nhìn xung quanh lần nữa. Rồi Taekju lấy chiếc USB đã chuẩn bị sẵn, cắm vào máy tính chính và thiết bị lưu trữ. Khi USB được nhận diện, mọi dữ liệu sao lưu và tệp tạm thời bắt đầu được sao chép nhanh chóng. Tất nhiên, đó không phải là tất cả. Ngay sau đó, chương trình định dạng trên USB tự động kích hoạt và bắt đầu xóa vĩnh viễn tất cả các tệp đã sử dụng và lưu trữ trên máy tính này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro