Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1.14

“Taekju à! Này! Mau dậy đi. 8 giờ rồi đấy.”

Một giọng nói quen thuộc đánh thức giấc ngủ say. Taekju giật mình, cố gắng mở mắt. Trong tầm nhìn chậm chạp mở ra, trần nhà quen thuộc hiện lên. Ngay sau đó, khuôn mặt mẹ xuất hiện ở một góc.

Taekju thở dài một hơi rồi lù đù nhấc người dậy. Một tiếng rên rỉ tự nhiên thoát ra. Mái tóc cũng bị bàn tay vuốt qua rối bù.

“Sao hôm nay con lại ngủ quên không đặt báo thức vậy? Đi làm, không sợ muộn à?”

Mẹ đưa cho anh cốc nước với vẻ lo lắng. Taekju im lặng nhận lấy và uống cạn.

“Không ạ. Hôm nay con có thể thong thả đi làm.”

“Thật sao?”

“Vâng. Vì con vừa đi công tác về.”

“Ôi trời. Nơi đó là đại sứ quán nước ngoài nên phúc lợi và đãi ngộ có vẻ khác nhỉ? So với chỗ trước đây thì có lẽ nhàn hạ hơn phải không?”

“…Cũng có thể.”

Taekju liền nói “Con đi rửa mặt đây” rồi chạy vào phòng tắm. Lương tâm anh cắn rứt khi cố gắng lừa dối mẹ. Bản thân cũng không có tự tin nhìn thẳng vào mắt bà ấy. Nếu bà mà nhìn thấy bộ dạng của Kwon Taekju lúc vừa trốn thoát khỏi Cuba, tất cả những lời nói dối trước đây có lẽ sẽ bị bại lộ, nhưng may mắn thay, hầu hết các vết thương đều đã lành trên đường trở về Hàn Quốc. Thật may mắn vì Kwon Taekju có sức chịu đựng và khả năng phục hồi tốt hơn người khác.

Đã bốn ngày kể từ khi anh về đến nhà. Zegna nói rằng hắn sẽ đến Nga một thời gian ngắn để hoàn tất giao dịch với Mattias. Nhờ đó, anh đã ngủ một giấc đã đời mà không bị ai làm phiền.

Vậy mà, hình ảnh phản chiếu trong gương phòng tắm vẫn thật thảm hại. Đó là vì Taekju đã không được nghỉ ngơi đúng cách khi ở bên cạnh Zegna cho đến ngay trước khi trở về.

Trước đây, Kwon Taekju luôn tự tin vào thể lực của mình, có thể bắt tay ngay vào nhiệm vụ tiếp theo ngay sau khi hoàn thành một nhiệm vụ. Dư âm sau cuộc vui vẻ với người yêu cả ngày lẫn đêm lại kéo dài đến vậy ư. Hay lẽ nào mình đang bước vào giai đoạn thoái trào như mấy tay vận động viên ta? Kwon Taekju tự hỏi.

Anh liên tục ngáp dài và cầm lấy bàn chải đánh răng. Trong lúc đánh răng một cách vô thức, những sự kiện đã qua hiện lên như một cuốn phim tua ngược.

Vào một đêm nọ, Kwon Taekju và Zegna rời khỏi đảo của Mattias bằng một chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn. Nơi hạ cánh  là trên một con tàu lớn. Đó là một tàu chở hàng khởi hành từ Panama, đi qua Mexico và đến Busan. Vào thời điểm hạ cánh, con tàu đang di chuyển trên Thái Bình Dương, rời khỏi Manzanillo, một thành phố cảng ở phía tây Mexico.

Từ đó, một hành trình dài 17 ngày đến Busan bắt đầu. Thuyền trưởng và các thủy thủ của tàu chở hàng nghĩ rằng Kwon Taekju và Zegna là vệ sĩ mặc thường phục được cử đến từ một công ty hậu cần quốc tế. Nhờ vậy, họ không bị bắt làm những công việc vất vả trên tàu. Ngay cả khi đi đi lại lại trên tàu với vũ khí, cũng không ai nghi ngờ.

Vẻ ngoài không dễ gần của cả hai cũng góp phần ngăn chặn sự can thiệp và chú ý từ những người xung quanh. Các thuyền viên, bất kể quốc tịch hay tuổi tác, đều cố gắng tránh mặt hai người. Ngay cả trong bữa ăn, họ cũng nhanh chóng rời đi khi thấy hai người xuất hiện. Ngoài sự uy nghiêm đặc biệt mà hai người toát ra, họ cho rằng việc bị vệ sĩ giám sát cũng là một gánh nặng.

Những cuộc cãi vã, điều thường xảy ra trong những chuyến hải trình dài, cũng không xảy ra với họ. Đôi lúc sẽ có xích mích và gây ồn ào, nhưng tình trạng đó không kéo dài. Chỉ cần Kwon Taekju hoặc Zenya xuất hiện, tất cả đều tỏ vẻ bối rối như không có chuyện gì và tản ra.

Zegna tỏ ra cáu kỉnh và đấm mạnh vào tường mỗi khi có tiếng ồn lớn từ bên ngoài. Ngay lập tức, cả con tàu đều lập tức im bặt. May thay vì hầu hết đều trong lúc Zegna đang làm chuyện ấy, nhưng nếu chỉ đơn giản bị làm phiền giấc ngủ, không biết hắn sẽ viện cớ tự vệ chính đáng để gây ra chuyện gì nữa. Nghĩ lại, đến được Hàn Quốc mà không có náo loạn gì xảy ra thật là một kỳ tích.

Nhờ đã báo trước với Cục Tình báo Quốc gia, anh không phải trải qua bất kỳ thủ tục nhập cảnh đặc biệt nào tại cảng Busan. Mọi chuyện có hơi ồn ào một chút, nhưng bù lại, anh đã được nghỉ phép vài ngày như là phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như một lời nói dối. Nếu không có sự can thiệp của Zegna, điều đó là không thể. Bỗng nhiên, những ngày ở cùng hắn trên hòn đảo vô danh nào đó ở Mexico hiện lên mờ ảo và xa xăm như một giấc mơ.

Sau khi sắp xếp lại mọi thứ trong đầu và tắm xong, Taekju bước ra ngoài. Mẹ đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vì không thể từ chối nên anh lặng lẽ ngồi vào ghế. Hơn mười món phụ được bày đầy trên bàn. Món canh tương đậu hầm đang sôi sùng sục kia liền đánh thức cơn thèm ăn.

“Từ sáng sớm mà mẹ đã chuẩn bị nhiều cỡ này ạ?”

“Đứa con trai không ăn đồ Hàn một ngày thôi đã thấy khó chịu, vậy mà phải sống ở nơi xa lạ gần cả tháng trời thì khổ sở biết bao. Con ăn uống có đầy đủ không? Vừa về đến nhà là chỉ biết ngủ, mặt mày thì hốc hác cả lên thì làm được gì .”

“Mẹ cũng thật là. Đàn ông thì cần gì đến mặt mũi.”

“Cái mặt mà con bảo là không cần đó còn tệ hơn nữa đấy, thằng nhóc này. Hay là để mẹ đi bốc thuốc cho con?”

“Thôi mà. Thuốc thang gì ạ? Thuốc bổ nào bằng bữa cơm mẹ nấu cho con chứ.”

Taekju vẫn tâng bốc mẹ như mọi khi để xua tan nỗi lo lắng của bà. Mẹ anh liếc mắt nhìn như trách móc nhưng vẫn gắp miếng cá đã được gỡ xương cẩn thận đặt lên bát cơm của anh. Taekju lặng lẽ xúc một muỗng cơm đầy đưa lên miệng. Cơm nóng hổi vừa nấu xong ăn cùng với cá nướng mặn mà thật là hợp. Húp một muỗng canh tương đậu đậm đà, trong người liền nhanh chóng cảm thấy sảng khoái.

“Ngon quá. Mẹ cũng ăn đi.”

“Lúc nãy mẹ ăn qua loa rồi.”

“Ôi, con bảo đừng ăn qua loa mà.”

“Con cứ thử lớn tuổi như mẹ xem. Ăn đủ ba bữa một ngày có tiêu hóa hết được không.”

Mẹ vừa gắp jangjorim (*thịt kho) lên bát anh vừa trả lời. Món jangjorim mẹ làm lần này lại thiếu mất ớt Kkwarigochu như thường lệ. Sự thay đổi có kể từ sau khi Zegna làm vẻ mặt nghi ngờ và nếm thử trong lời khuyên nhủ của Kwon Taekju rằng, nó chẳng có chút nào cay giống ớt hết. Chuyện mới mà được khoảng một năm rồi. Tự lúc nào không hay, Zegna đã hòa vào cuộc sống thường nhật của Kwon Taekju một cách quá tự nhiên như thế. [jangjorim (*thịt kho với nước tương) ; ớt Kkwarigochu (*Ớt nhăn Hàn Quốc – ớt vỏ nhăn, vị hơi ngọt, cay và nồng nhẹ)]

“Món thịt kho này, ngài Đại sứ cũng rất thích.”

Kwon Taekju đang chìm trong những suy nghĩ riêng thì giật mình bởi lời nói của mẹ. Anh vội vàng dùng mu bàn tay che miệng, cố gắng kìm nén cơn ho muốn vỡ ra. Mẹ không hiểu chuyện gì, bảo anh ăn từ từ và đưa cho cốc nước. Nhân tiện, mẹ cũng hỏi thăm về Zegna.

“Không biết ngài Đại sứ đi công tác xa có bị mệt mỏi gì không. Phải rồi, khi nào ngài ấy quay lại vậy?”

“Con cũng không chắc ạ. Chắc là khi nào xong việc riêng chăng.”

“Con làm sao vậy? Mang tiếng là vệ sĩ mà lịch trình của cấp trên cũng không biết?”

“Bảo là việc riêng nên con biết làm sao được ạ. Chẳng lẽ lại đi hỏi cả chuyện riêng tư của ngài ấy?”

“Vốn dĩ người dưới không cần cấp trên nói cũng phải tự biết ý chứ.”

Taekju bĩu môi trước lời cằn nhằn của mẹ. Mẹ là người ghét nhất kiểu suy nghĩ quân đội của ông ngoại và bố, vậy mà mẹ cũng chẳng khác gì. Anh không biết đó là do thói quen hay do mẹ quá quý Zegna nên lúc nào cũng bênh vực hắn.

“Nhưng mà, ngài Đại sứ chắc là sẽ đón sinh nhật ở Nga nhỉ.”

Kwon Taekju dừng đũa trước lời nói lẩm bẩm tiếp theo của mẹ. Rồi anh đảo mắt nhìn cuốn lịch để ở một bên bàn ăn. Cuốn lịch đã sang tháng 8. Chỉ còn đúng một tuần nữa là đến sinh nhật của .

“…Chắc là ngài ấy sẽ về trước đó thôi. Vì đã bảo là sẽ về sớm mà.”

“Thế sao? Vậy thì mẹ có nên tổ chức tiệc sinh nhật cho ngài Đại sứ không?”

“Mẹ á? Chỉ cần mua một cái bánh kem là được mà, cần gì đến tiệc sinh nhật chứ?”

“Ôi dào. Người ta không nên làm thế. Ngài Đại sứ đến đây một mình từ một nơi xa xôi thế này, nếu đến cả sinh nhật cũng phải ở một mình thì cô đơn biết bao nhiêu? Chúng ta cũng đã quen biết nhau đến mức này rồi, chiêu đãi ngài ấy một bữa ấm cúng cũng là lẽ thường tình.”

Chuyện gì cũng thành lẽ thường tình được. Bình thường mẹ cũng hay gọi Zegna đến ăn cơm hoặc uống trà mà không cần lý do gì. Bây giờ đến sinh nhật lại cần tìm một lý do thì thật là lạ.

“Thì, con sẽ hỏi xem sao.”

“Ừ. Nhớ nói với ngài ấy là đừng gánh nặng nhé.”

“Cái tên đó không phải kiểu người dễ gánh nặng đâu. Mẹ tiếp xúc với hắn ta bao lâu rồi mà vẫn không biết ạ.”

“Này? Con cứ ‘cái tên đó’ với ‘hắn ta’ với ngài Đại sứ… Cứ ăn nói vô lễ như thế hả?”

“Không phải tại vì không có ngài ấy ở đây nên.…….”

“Không có mặt mà con cứ nói năng tùy tiện thì thành thói quen đấy biết chưa?”

Mẹ lại bênh vực Zegna như mọi khi. Mẹ nói là tất cả cũng chỉ vì nghĩ cho đứa con trai duy nhất của mình, nhưng liệu mẹ có còn nói vậy nếu biết con trai mình đã phải khổ sở vì cái tên đó như thế nào không chứ… Thôi thì mẹ không biết còn hơn. Taekju ậm ừ cho qua rồi tiếp tục ăn cơm.

Nghĩ lại thì 4 ngày qua đã không nhận được bất kỳ liên lạc nào từ Zegna. Taekju nghĩ mình đã thể hiện đủ rõ ràng lần trước rồi chứ, chẳng lẽ hắn đã quên mất rồi sao? Vô sự là điềm lành, nhưng điều đó không áp dụng với Zegna. Dù sao thì anh cũng muốn thử liên lạc trước.

Sau khi ăn xong, Taekju vào phòng và cầm điện thoại lên. Đã đoán trước nhưng quả nhiên trong danh sách cuộc gọi nhỡ không có tên của hắn. Lại có chuyện gì xảy ra ở Nga rồi sao? Lần này có khi nào bị bắt lại vì chuyện đính hôn rồi không, hoặc là bị cấm xuất cảnh vì đã giúp đỡ bản thân Kwon Taekju ở Cuba?

Cứ suốt ngày làm người ta lo lắng. Đồ khốn kiếp, Taekju vừa nghĩ vừa bấm nút gọi. Nhưng trước khi tín hiệu cuộc gọi phát đi, Taekju đổi ý và nhắn tin trước.

Này

Vẫn còn ở Nga à?

Sao. Mới đó mà nhớ tôi rồi?

Thật bất ngờ, tin nhắn trả lời bay đến ngay lập tức. Có nghĩa là 10 ngón tay của hắn vẫn còn hoạt động tốt. Đồ khốn.

Bảo là về sớm mà.

Ừ. Sớm thôi.

Sớm là khi nào?

Taekju. Có chuyện gì vậy? Cứ hỏi han tỉ mỉ.

Anh đang tỏ ra dễ thương nhỉ?

Taekju có thể mường tượng ra khuôn mặt đang cười nham nhở của hắn. Đang định bụng sẽ đáp trả lại bằng một câu “Ai thèm” thì đúng lúc đó, trên màn hình tin nhắn hiện lên thông báo cuộc gọi đến. Là cuộc gọi từ trụ sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro