Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4.12 - Mồi nhử nguy hiểm

Hiện tại, tòa trụ sở chính của Cơ quan Tình báo Quốc gia đang chìm trong bầu không khí khẩn trương. Kể từ khi phát hiện hành tung của Kwon Taekju đột nhập vào bệnh viện. Cuộc truy đuổi nghẹt thở diễn ra ngay giữa trung tâm thành phố đã thu hút sự chú ý của giới truyền thông. Giao thông tắc nghẽn, người dân vô cớ bị ảnh hưởng và cả sự thật nghi phạm vẫn đang lẩn trốn càng khiến dư luận phẫn nộ, chỉ trích gay gắt về sự bất tài của chính quyền.

Tình hình càng trở nên rối ren hơn khi Ri Cheoljin, kẻ bị giam giữ vì tội danh an ninh quốc gia, đột ngột qua đời vì ngộ độc trong tù. Đó là lý do nhất định phải bắt giữ Kwon Taekju. Kẻ phải chịu trách nhiệm cho những việc tồi tệ diễn ra liên tiếp như thế này.

Nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình, Trưởng phòng Lim, người vốn đang điều trị tại bệnh viện, đã vội vã trở lại trụ sở. Suốt đêm qua, ông ta không hề chợp mắt, liên tục theo dõi từng diễn biến mới nhất. Tuy nhiên, tung tích của Kwon Taekju vẫn bặt vô âm tín. Mọi nỗ lực truy tìm bằng mọi phương tiện khả dụng đều không mang lại kết quả.

Không phải là hoàn toàn không có kết quả. Bất ngờ thay, Psych Bogdanov xuất hiện và trở thành con mồi béo bở. Hắn ta thậm chí còn giúp Kwon Taekju trốn thoát vì lý do nào đó. Nếu hai người bị bắt quả tang khi ở cùng nhau, cáo buộc thông đồng với hắn ta sẽ là điều hiển nhiên. Thậm chí, có khả năng Kwon Taekju đã bị hắn ta khống chế.

Dù có chút náo loạn, mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ông ta. Chỉ cần bắt được vật thế mạng, kế hoạch sẽ hoàn toàn thành công. Tuy nhiên, thời gian không còn nhiều, đây là trở ngại duy nhất khiến ông ta lo lắng.

Tiếng gõ cửa vang lên, một nhân viên bước vào phòng làm việc. Người này được giao nhiệm vụ theo dõi lịch sử sử dụng điện thoại của Yoon Jongwoo. Phó giám đốc thứ nhất, người ở cùng trưởng phòng Lim từ sớm giờ, không giấu được sự thấp thỏm liền hỏi: “Có chuyện gì?”

"Thưa ngài, cách đây không lâu vừa có một cuộc gọi đến điện thoại của Yoon Jongwoo."

"Đã xác nhận là ai chưa?"

"Vâng, là đường dây dưới tên một người Nga, tên Yevgeny Vissarionovich Bogdanov."

"Vị trí?"

"Đã xác định được, là khu vực gần Pyeongtaek, Gyeonggi-do."

"Tốt."

Phó giám đốc thứ nhất siết chặt nắm tay. Còn trưởng phòng Lim gật đầu nhẹ. Đã đến lúc kết thúc mọi chuyện. Nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ còn việc xáo trộn chúng lên là xong.

Ông ta ra lệnh cho người nhân viên lịch sự đang đứng chờ chỉ thị tiếp theo, giọng điệu quả quyết.

"Gửi thông báo phối hợp đến đồn cảnh sát khu vực ngay lập tức và yêu cầu lượng đặc nhiệm của chúng ta sẵn sàng xuất phát."

"Tôi nên chỉ huy hiện trường như thế nào đây ạ?"

"Tôi sẽ trực tiếp chỉ huy."

Nghe vậy, người nhân viên lộ vẻ ngạc nhiên. Thông thường, quản lý hoặc cán bộ cấp cao sẽ theo dõi tình hình và đưa ra chỉ thị từ phòng điều khiển, chứ không trực tiếp đến hiện trường để chỉ huy chiến dịch. Tuy nhiên, nếu nhớ lại chuyện trưởng phòng Lim từng là một đặc vụ, điều này cũng không quá bất ngờ. Dù vậy, người nhân viên vẫn muốn xác nhận lại xem mình có nghe nhầm không.

"Ngài sẽ đích thân đến đó ạ?"

"Tôi phải đến chứ. Dù sao cũng là người của tôi, chẳng phải tôi cũng nên tự tay thu dọn sao?”

“Vậy thì tôi cũng đi.”

Ngay cả Phó giám đốc thứ nhất, người đang lắng nghe, cũng bước ra. Người nhân viên tự hỏi đây là chuyện gì, nhưng vì tình huống bất thường nên đã không nói ra.

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị như lời ngài dặn."

"Nhưng trước đó, còn một việc nữa. Yoon Jongwoo ở đội hỗ trợ đã đi làm chưa?"

"Chưa ạ. Cậu ấy vẫn chưa đến."

"Vậy nhà riêng cũng đã kiểm tra chưa?"

"Vâng, đã bắt gặp cậu ta ra khỏi nhà từ sáng sớm."

Trưởng phòng Lim xoa nhẹ cằm, chìm vào suy tư trong giây lát. Ngay sau khi nhận được liên lạc từ Kwon Taekju, Yoon Jongwoo đã bỗng dưng biến mất. Chắc chắn cậu ta đã nhận được một chỉ thị nào đó. Cùng làm việc với Kwon Taekju một thời gian, trưởng phòng Lim hiểu rõ con người này. Cho dù bị bắt, Kwon Taekju cũng không phải là kẻ dễ dàng chịu thua một cách suôn sẻ như vậy. Taekju chắc chắn đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để phản đòn kẻ đã hãm hại mình. Cả việc đến gặp Ri Cheoljin trước khi lẩn trốn cũng khiến ông ta cảm thấy bất an.

"Vậy thì hãy tìm cho ra Yoon Jongwoo và canh chừng cho đến khi tôi ra lệnh."

"Tôi hiểu rồi, thưa ngài."

Nhận được mệnh lệnh, người nhân viên cúi đầu chào kính cẩn rồi lui ra ngoài. Cho đến khi tiếng bước chân của người đó dần xa dần, hai người đàn ông còn lại vẫn chìm trong im lặng. Phải đến khi tiếng bước chân hoàn toàn im bặt, ông Lim mới mở lời:

"Đã đến lúc đặt dấu chấm hết"

"Nếu lần này kết thúc tốt đẹp, tất cả công lao đều thuộc về anh. Tôi sẽ ghi nhớ điều này."

Ông Lim chỉ cười thầm trước lời ba hoa còn sớm. Ngay sau đó, ông ta đứng dậy và mở chiếc ngăn kéo khóa kín. Bên trong là khẩu súng trường đã được tháo rời thành từng bộ phận. Nhanh chóng lắp ráp từng mảnh ghép lại với nhau, liền tạo thành một khẩu súng hoàn chỉnh. Chĩa nòng súng lên không trung, ánh mắt mù quáng nhìn vào ống ngắm với vẻ quyết tâm.

***

"Hôm qua rõ ràng là ông gửi đúng chứ?”

Yoon Jongwoo giữ chặt cánh cửa đang đóng lại và hỏi thêm một lần nữa, giọng cậu ta đầy lo lắng. Cậu đã hỏi câu hỏi này biết bao nhiêu lần rồi. Kẻ đột nhiên xuất hiện này đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch ngủ nướng của người thợ ảnh vào sáng sớm. Phòng chụp ảnh chỉ để lại thông tin liên lạc khẩn cấp, vậy mà cậu ta lại mò ra được địa chỉ nhà bằng cách nào cơ chứ? Bực bội, người thợ ảnh cố kéo cửa vào.

"Tôi đã nói rồi mà! Chúng tôi đều gửi hết tất cả ảnh chụp cho khách hàng vào trước ngày nghỉ. Làm sao có chuyện bỏ sót bức ảnh do người đàn ông đó mang đến được chứ?"

"Vậy thì, xin hãy cho tôi biết tên công ty vận chuyển với nhé. Thông thường chỉ mất một ngày để hàng hóa được giao đến nơi mà phải không ?"

"Chúng tôi sử dụng giao hàng tận nơi của Cheonrima. Còn về thời gian giao hàng, anh không nên hỏi tôi mà hãy liên hệ trực tiếp với công ty vận chuyển. Giờ được rồi đúng không?"

"Đi đi!" Người chủ tiệm ảnh hất tung Yoon Jongwoo ra ngoài, cánh cửa trước liền đóng sầm ngay trước mũi. Jongwoo thậm chí còn chưa kịp hỏi số mã vận đơn. Dù nuối tiếc, cậu chần chừ không dám bấm chuông lần nữa, sợ rằng lần này ông ta sẽ gọi cảnh sát. Không còn cách nào khác, cậu ta lảo đảo bước ra khỏi tiệm.

Trên đường đi, Jongwoo rút điện thoại ra. Vẫn không có liên lạc gì thêm từ Kwon Taekju. Đêm qua, cậu đã thức trắng đêm sau khi xem tin tức về Kwon Taekju. Khi đang hoang mang, liền nhận được cuộc gọi từ Kwon Taekju. Nghe theo chỉ thị của anh ấy, cậu ta đã không đi làm ngày hôm nay. Nếu Kwon Taekju bị bắt, Yoon Jongwoo cũng không thể thoát khỏi tội đồng lõa.

Khẽ thở một hơi dài. Đã đến nước này, không còn đường lui nữa. Cậu chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình và cầu mong mọi chuyện suôn sẻ.

Jongwoo truy cập internet và tìm kiếm "Cheonrima". Không có số mã vận đơn, cậu ta không thể kiểm tra tình trạng giao hàng. Bất đắc dĩ, phải gọi đến số chính. Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cũng được kết nối với nhân viên tư vấn.

Xin chào, vận chuyển Cheonrima đây ạ.

"Vất vả rồi ạ, cho tôi hỏi chút. Đây là địa chỉ 1724 đường Seocho, bưu kiện đáng lẽ ​​phải nhận vào ngày hôm qua tôi vẫn chưa thấy."

Jongwoo ranh mãnh nói ra địa chỉ của Viện kiểm sát Trung tâm Seoul. Đúng như dự đoán, câu trả lời quen thuộc vang lên.

A, vậy ạ? Anh có biết số mã vận đơn không?

"À, ừm... Hôm nay là ngày nghỉ của công ty vận chuyển nên tôi không liên lạc được. Họ không trả lời điện thoại, nhưng liệu thông tin nơi gửi và thông tin của tôi có khó kiểm tra không nhỉ?"

Vâng, anh vui lòng đọc thông tin người gửi và người nhận được không?.

Lần này, Jongwoo đọc vanh vách thông tin người gửi và người nhận mà Kwon Taekju đã nói. Ngay lập tức, lời cảm ơn vang lên và rồi.

Thưa quý khách, sau khi kiểm tra, chúng tôi xác nhận rằng bưu kiện đã đến khu vực của anh rồi ạ. Tôi sẽ cung cấp cho anh số điện thoại của nhân viên giao hàng phụ trách. Anh vui lòng liên hệ bên đó thử xem được không nhé ạ?”

Jongwoo vội vàng ghi lại số điện thoại được cung cấp. Kwon Taekju đã khẳng định rằng bức ảnh đó sẽ là bằng chứng xác thực. Nếu đúng như vậy, cần phải chuyển nó cho Công tố Seok trước khi anh ấy bị bắt. Vấn đề là không thể chắc chắn chính xác khi nào bưu kiện sẽ đến và liệu nó có được giao thành công hay không.

Jongwoo bấm số điện thoại của nhân viên giao hàng. Tiếng chuông reo vang vọng trong sự chờ đợi căng thẳng. Cậu ta đi đi lại lại trong tâm trạng bồn chồn, mong mỏi có người trả lời. Tuy nhiên, chỉ có giọng nói thông báo rằng khách hàng không thể nhận cuộc gọi vang lên.

Cảm giác bực bội dâng trào trong lòng.

"Điên mất thôi…! Sao lại không nghe máy chứ?"

Có thể vì bận rộn nên không nghe máy. Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Tuy vậy, những suy nghĩ tiêu cực cứ liên tục xuất hiện trong đầu. Đây là món đồ rất quan trọng, Jongwoo lo lắng rằng nó sẽ bị thất lạc hoặc bị ai đó đánh cắp trên đường đi.

Cậu lại bấm gọi lại lần nữa. Lần này cũng vậy, chỉ có tiếng tút reo dài vô tận. Jongwoo lo lắng nhìn vào điện thoại, tự hỏi liệu có vấn đề gì xảy ra với nó hay không. Bỗng nhiên, một bóng đen từ phía sau phủ lấy cậu ta.

"Yoon Jongwoo."

Nghe tiếng gọi, cậu bất an quay đầu lại. Hai người đàn ông mặc côm lê đen đang đứng chặn trước mặt. Trực giác liền quay về mách bảo thân phận của họ. Đó là những tên do Trưởng phòng Lim cử đến.

Điện thoại của Yoon Jongwoo rơi xuống đất. Ở đó, tiếng thông báo "Khách hàng không thể nhận cuộc gọi của bạn" lại một lần nữa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro