3.3 - Đánh dấu chủ quyền
Không thể nhấc nổi mí mắt nặng trĩu của mình lên. Tầm nhìn xung quanh vẫn tối đen mực. Kwon Taekju không biết bây giờ đã là mấy giờ và đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi. Mỗi phút mỗi giây dài như cả một thiên niên kỷ. Cho dù có bị ném xuống địa ngục thì cũng sẽ không ngột ngạt như bây giờ.
Lưng dưới đau nhức đến mức không thể cử động được. Anh tin chắc cột sống của mình không hề ổn chút nào. Nhưng rồi anh sớm nhận ra rằng mình đã nhầm. Cái bụng vốn đang căng cứng bỗng nhiên xẹp xuống và lại ngay lập tức đầy lên. Cái tên Zegna vẫn đang tiếp tục hành sự.
Lông mày theo phản xạ nhíu lại. Một tiếng chửi thề trầm thấp vang lên trong cổ họng. Ý thức đã trở lại, nhưng đôi mắt nhắm chặt của anh vẫn không chịu mở ra.
Cuối cùng, anh nghe thấy một âm thanh gì. Có thứ gì đó phát ra giống như âm thanh của khay sắt. Zegna đang chuẩn bị thứ gì đó khác trong khi dương vật của mình còn ở trong bụng người khác. Bóng của hắn cứ lờ mờ sau lưng.
Chẳng bao lâu sau, tay hắn lần mò tới vùng thắt lưng, ngay phía trên mông. Khi đang nhẹ nhàng vuốt ve khu vực đó đột nhiên ấn mạnh đầu ngón tay xuống. Cùng lúc đó, một vật sắc nhọn cũng chọt vào da.
“Ư... ah—…”
Kwon Taekju run rẩy chân tay khi cảm nhận được làn da thịt thô ráp của mình bị một vật sắc nhọn đâm vào. Vùng da nhạy cảm ngứa rán không chịu nổi. Chiếc kim sắc hay đại loại gì ấy nhọn hoắc cứa vào da và cố ý để lại vết thương. Sau đó, thuốc nhuộm màu tối được thêm vào cùng vị trí. Anh đau đến điếng người. Nhấn cơ thể đang vùng vẫy để thoát khỏi cơn đau xuống bên dưới hơn, Zegna cẩn thận khắc một hình vẽ.
“Một số người nói đây là biểu tượng của sự ham muốn.”
Sau khi bôi lại thuốc nhuộm lên đầu kim, hắn bắt đầu khắc phần quan trọng nhất. Đôi mắt mới vừa giãn của anh giờ trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Kwon Taekju lặng lẽ nén hơi thở.
“Đừng lo, chỉ là một hợp đồng kết nối giữa chủ nhân và người hầu mà thôi.”
“Mày đang làm gì thế, đồ khốn kiếp! Ah-ức!"
Đầu lại gục xuống giường trong lúc Kwon Taekju giận dữ hét lên. Là do Zegna đã đẩy thắt lưng đã dừng lại của mình tới, như thể đáp lại sự vùng vẫy của anh. Một cảm giác nóng rát nặng nề quen thuộc lại lan khắp sống lưng. Nắm tay của Kwon Taekju trở nên tái nhợt và run rẩy.
“Vì cơ thể của anh giờ đây là vật thay thế cho các bản thiết kế bị thổi bay nên ta cần phải làm rõ ai là chủ sở hữu chứ.”
Zegna nhìn xuống hình xăm rồi mỉm cười hài lòng. Ngay sau đó, hắn ta và vươn tới cắn vào gáy Kwon Taekju và ung dung đâm rút ở bên dưới.
“Ah-hức… Aa, ah-h-hức, ưc…!”
Bây giờ anh thậm chí không còn sức để nhấc một ngón tay lên chứ nói chi đến phản kháng. Tất cả những gì có thể làm là rùng mình run rẩy, rên rỉ và bị đè bẹp bởi cái tên Zegna đang ghì chặt xuống. Chuyển động sau lưng ngày càng mãnh liệt nhưng đầu óc lại dần dần mờ mịt.
Trong giấc mơ, anh nghe thấy tiếng gì đó. Có thể là tiếng gió hoặc tiếng tim đập của một loại sinh vật to lớn. Nhịp điệu tiếp tục một cách bấp bênh như sắp đứt đoạn, khiến khoảng không đông cứng rung chuyển một cách ngoạn mục.
Ai đó đang chơi nhạc cụ. Rõ ràng đó là một nhạc cụ dây nhưng nó không có âm sắc khéo léo và rực rỡ như violin. Từ đầu đến cuối, âm thanh trầm và nặng tràn ngập toàn bộ cơ thể. Nó ngột ngạt nhưng không đến nỗi khó chịu. Cơ thể kiệt sức của anh càng trở nên xa vời hơn. Ý thức cũng ngày càng mờ nhạt đi.
Trong tình huống lao đao như thế này, anh bị bao phủ bởi một cơn buồn ngủ không thể lay chuyển. Không có sự lo lắng hay sợ hãi nào xâm nhập vào tâm trí. Cảm giác như chính bản thân đã bước vào một không gian hoàn hảo và an toàn trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Dù mắt đã nhắm nhưng giác rung rinh khá rõ ràng. Kwon Taekju vô thức nhấc mí mắt lên rồi nhắm lại. Ánh nắng đang chiếu thẳng vào mặt. Trời không nóng nhưng rất chói mắt. Anh đưa tay lên che mắt rồi nhìn quanh.
Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là Pechka. Mặc dù nó gần như đã tắt nhưng than hồng vẫn còn. Phía trước là một tấm chăn lớn bằng lông thú và một chiếc ghế sofa dạng túi đậu. Bộ lông khá quen thuộc nên có vẻ việc lăn lộn xung quanh đây chẳng phải là ảo giác nữa rồi. Kwon Taekju không rõ giấc mơ kết thúc ở đâu và hiện thực bắt đầu từ đâu.
Có phải mình đã cứ như thế này và ngủ tới giờ không? Cũng có thể đã ngất trong thời gian ngắn. Khi đang cố gắng dần dần ghép lại những ký ức đã qua, tôi chợt nhớ nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Không thấy tên Zegna đâu nữa.
Bất giác, anh bật dậy, và ngay lập tức, một cơn đau âm ỉ lan toả khắp cơ thể. Đến từng mọi ngóc ngách, ngay cả các khớp ngón tay đều đau nhức. Ký ức về những sự kiện gần đây ùa về như một dòng lũ tràn ngập. Tất cả có phải thật không?
Kwon Taekju vuốt mặt trong sự thật nghiệt ngã. Điên mất thôi. Anh đã khuất phục trước người đàn ông chỉ trong chốc lát mà bản thân lại không hề chống cự .Chịu đựng sự bạo hành nhiều lần trong lúc tỉnh táo và có nhận thức. Cho dù đó là một giấc mơ, anh cũng thấy xấu hổ không thể chịu nổi.
"Cưỡng hiếp ư? Anh cũng thích nó mà, không phải sao? Anh đã lên đỉnh tận lần rồi đấy thôi"
Tiếng cười chế giễu của Zegna mà anh từng gặp trong giấc mơ lại hiện lên. Hàm răng vô thức nghiến chặt. Giữa tất cả những điều đó, anh đã ngủ ngon lành, không màng đến thế giới xung quanh. Sau đó, anh nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình uống một loại rượu hoặc ma túy nào đó. Khốn khổ trong chính sự ghê tởm bản thân dâng tràn, anh đưa tay vò mái tóc rối bù.
Nhấc cơ thể dậy với sự quyết tâm. Bước được một bước do dự, một thứ gì đó cực kì ghê tởm chảy xuống từ bên trong mông. Trong cảm giác khủng khiếp, anh cắn mạnh vào đôi môi khô khốc của mình. Trán khó chịu nhăn lại. Nhìn lại thì thấy đùi đã ướt đẫm một thứ dịch cơ thể không thể xác định. Trong bụng chứa đầy tinh dịch nhớp nháp rỉ ra.
"...Khốn kiếp."
Bàn tay tái nhợt siết chặt thành nắm đấm. Cáu kỉnh đá mạnh vào tường. Tuy nhiên, cơn giận vẫn không hề tiêu tan. Thà chết dưới tay hắn vào lúc đó còn tốt hơn và càng không chắc liệu có phải hắn đã tha mạng cho Kwon Taekju.
Đập đầu vào tường như thể đang tự trừng phạt mình. Không có gì thay đổi cả. Hơi thở kéo dài vẫn còn, chỉ có sự khó chịu là ngày càng rõ rệt.
Khẽ thở dài một hơi, vai cũng rũ xuống. Khi nhìn quanh một lần nữa, nơi này vẫn có vẻ khá xa lạ. Không khí ở đây thật khác so với ở đại sứ quán Hàn Quốc. Da gà nổi lên không chỉ vì lý do anh gần như đang khỏa thân không thôi.
Từng bước một đến gần cửa sổ. Mỗi lần bắt chéo hai chân, một cơn đau nhức nhẹ xuất hiện từ bên trong mông. Chắc bên trong đã bị nghiền nát hết rồi chăng. Đang cẩn thận di chuyển để da thịt không va vào nhau, anh đột nhiên hoài nghi lao tới cửa sổ, áp trán vào đó. Vầng trán vốn thường nhăn nheo giờ giãn ra. Vì khung cảnh khó tin mà anh đang nhìn thấy trước mắt.
Xung quanh chỉ là một màu trắng xóa bao la. Dù nhìn thế nào đi nữa thì đó cũng chỉ là tuyết, tuyết và nhiều tuyết hơn nữa. Không có một cái cây nào. Lớp tuyết trắng tinh trải dài khiến anh khó có thể đo được khoảng cách. Cảm giác như lạc vào biển tuyết mênh mông vô tận.
Thậm chí anh còn không biết làm thế nào mà mình đến được đây. Anh không nhớ rằng mình đã tự di chuyển. Ý thức đã không rõ ràng kể từ khi gặp Zegna tại đại sứ quán. Tôi cảm nhận được nhiệt độ trung bình và không khí đã thay đổi. Dù vậy thì phong cảnh lạ lẫm đến thế này thật là bàng hoàng. Rốt cuộc đây là đâu, đã bao nhiêu ngày trôi qua.
Trong khi đang ngây người nhận ra hiện thực, phía sau đầu đột nhiên căng cứng. Đồng thời, một mùi hương sảng khoái lan tỏa trong không khí. Theo bản năng, anh quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt xanh.
Hắn ta chắc mới tắm xong là do mái tóc ướt sẫm màu hơn bình thường. Đặc biệt hắn còn không che chắn cơ thể nên cái thứ xấu xí giữa hai chân lộ rõ. Khi phải đối diện với khối thịt to lớn ấy, bụng anh đột nhiên căng lên. Không biết có phải là bị cái đó đã đưa vào hay không, bên trong mông dường như còn nhức nhói hơn.
Zegna đã trở lại với vẻ ngoài thường ngày. Đôi mắt bình tĩnh, gần như lạnh lùng khi nhìn Kwon Taekju. Trong khi những dấu vết trên cơ thể anh chứng minh rằng mọi thứ đều là thật thì vẻ ngoài sạch sẽ của hắn như đang chế nhạo thắc mắc liệu tất cả có phải chỉ là một giấc mơ hoang đường hay không.
Anh lùi lại vài bước, lông mày nhíu lại. Được một lúc lưng va vào một tấm kính lạnh lẽo. Siết chặt nắm đấm như muốn nổ tung, không còn đường lùi nữa.
Zegna tình cờ đề nghị với Kwon Taekju, người đang liếc hắn chằm chằm như muốn xé xác.
"Anh nên đi tắm đi. Tại bẩn quá".
Hắn thậm chí còn chỉ tay về phía phòng tắm. Toàn thân anh dính nháp và ẩm ướt và việc tắm đương nhiên là điều anh cần nhất.
Tuy nhiên, Kwon Taekju không hề lơ là cảnh giác. Nếu một con chuột bị một con mèo dồn vào chân tường, liệu nó sẽ có ánh mắt như vậy không? Chỉ một sự khiêu khích nhỏ nhất cũng có thể khiến nó phản ứng dữ dội, sẵn sàng lao vào tấn công. Mặc dù vậy, hắn vẫn đưa tay ra. Bàn tay bị đẩy ra một cách thô bạo trước khi nó có thể chạm vào Kwon Taekju. Cái bàn tay sượt qua của hắn nhức nhối đáng kể.
"Đừng chạm vào tôi."
Anh ta gầm gừ, nhăn mũi và trừng mắt. Zegna im lặng nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình và nhún vai. Sắc mặt vẫn không thay đổi nhiều so với trước đây. Thay vào đó là một nụ cười bí ẩn. Thậm chí còn khéo léo dịch người sang một bên để nhường đường. Toàn bộ chuỗi hành động trông hắn giống như một kẻ chinh phục đã hoàn toàn khuất phục được đối thủ và giờ đang nhàn nhã hưởng thụ chiến lợi phẩm.
Tâm trạng anh tụt dốc nhanh chóng. Anh dùng vai hất Zegna sang một bên và đi ngang qua hắn. Lần này cũng vậy, hắn ngoan ngoãn bước sang một bên. Anh có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang dõi theo phía sau. Anh đóng mạnh cửa phòng tắm lại với một tiếng sầm..
Ngay khi tựa lưng vào cánh cửa đóng kín, anh khẽ thở dài. Vò rối mái tóc của mình một cách bừa bãi. Nụ cười, ánh mắt và hành vi kỳ lạ của Zegna quá rõ ràng khiến anh khó chịu. Anh mong muốn chôn vùi những khoảnh khắc xấu hổ càng sâu càng tốt. Không thể phủ nhận hắn là thủ phạm nhưng anh cũng là nhân chứng bất lực cho sự sụp đổ của bản thân trước bản năng vốn dĩ của con người. Tự lúc nào nào dư vị của tình dục lại bẩn thỉu và hèn hạ đến thế này? Không có bạo lực hay tra tấn nào có thể so sánh được với tâm trạng chó má như hiện tại của anh. Trước đây bản thân chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Anh bối rối trước cảm giác khuất phục lạ lẫm. Loạn hết rồi.
Anh muốn rửa sạch mọi dấu vết trên cơ thể mình. Khi mở vòi hoa sen, nước nóng đổ xuống ào ào. Đứng lặng dưới dòng nước một lúc lâu. Trong khi đó, cả cơ thể và tâm trí dần dần bình tĩnh lại.
Mình cần phải quay lại, anh nghĩ. Một khi thoát khỏi vòng vây của Zegna và trở về Hàn Quốc, mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Kể từ thời điểm anh nhầm hắn với đồng minh, tất cả những mảnh ghép về danh tính bị gián đoạn cũng sẽ được tái thiết lập lại hoàn toàn.
Cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng phòng tắm từ bên trong. Có thể có chìa khóa để trốn thoát ở đâu đó. Điều đầu tiên đập vào mắt là một cửa sổ trên tường. Tuy nhiên, nó quá hẹp để một người có thể chui qua và còn có những thanh dày chắn ngang. Ánh nắng chói xuống hiện rõ, chứng tỏ có một lối đi ra bên ngoài. Nếu bức tường không quá chắc chắn hay dày, anh có thể cố gắng tìm ra điểm yếu và đột phá.
Kwon Taekju bước ra khỏi dòng nước và lau khô cơ thể cũng như lòng bàn chân. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm dày và buộc chặt dây thắt lưng.
Mặc dù không thể chắc chắn mình đang ở đâu, nhưng anh đoán rằng một biệt thự cỡ này có thể sẽ có người khác sinh sống ở khu vực xung quanh. Cần có một nơi để ẩn nấp trong thời gian ngắn và thậm chí cả các phương tiện như ô tô. Vì vậy, tất cả những gì anh cần làm là rời khỏi quái quỷ nơi này.
Quyết định rồi, anh đứng dưới cửa sổ. Thử lau qua lại nhưng bức tường lát gạch của phòng tắm quá trơn nên không thể trèo bằng tay trần.
Sau khi lục soát một lúc, anh bắt đầu lục lọi tủ để quần áo. Từ đó, anh tìm thấy một vài chiếc khăn tắm, đồ vệ sinh cá nhân và dụng cụ vệ sinh. Không suy nghĩ gì thêm, anh vứt khăn tắm xuống sàn. Sau đó, dùng dao cạo cắt chúng thành những dải dài. Rồi buộc hai đầu của những mảnh khăn đã cắt đúng cách lại với nhau để tạo thành một nút thắt không thể dứt được.
Với sợi dây tự chế hoàn chỉnh và cái kẹp của dụng cụ vệ sinh được gắn vào, phần cuối của sợi dây trở nên nặng hơn đáng kể. Nhìn lên cửa sổ, anh đo khoảng cách và độ cao. Sau đó, dùng hết sức ném mạnh cái kẹp tương tự như ném phi tiêu nhưng rồi nó va đập với các thanh cửa sổ tạo ra tiếng lạch cạch trước khi rơi thịch xuống đất. Anh thử lại lần nữa trước khi Zegna nhận ra, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Không thể bỏ cuộc. Nhưng không đủ khả năng. Nếu không trốn thoát, anh sẽ không biết mình sẽ chết khi nào và như thế nào. Một con thú được nuôi dưỡng tốt có thể tự mãn, nhưng một khi đã đói, nó có thể trở nên tàn nhẫn. Anh không thể ngồi yên chờ đợi khoảnh khắc ấy.
Nắm chặt chiếc khăn bên dưới chiếc kẹp. Trong khi vung chiếc kẹp lên không trung để tạo ra lực ly tâm, anh lập tức ném nó vào cửa sổ ở trên cao. Chiếc kẹp nhanh chóng bay qua trong không trung, trượt qua các song cửa sổ một cách dễ dàng. Anh hít một hơi thật sâu và nhanh chóng kéo sợi dây nối, chiếc kẹp xoay và bám chặt vào khung cửa sổ. Hoàn hảo.
Dùng khăn lau thật kỹ gạch ốp tường và loại bỏ hơi ẩm bám trên lòng bàn chân. Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị này, anh giữ chặt sợi dây bằng cả hai tay. Cẩn thận đặt chân mình vào tường, anh chuyển trọng lượng của mình sang sợi dây và nhảy thật mạnh. Một vài lần thử đầu tiên có trượt và thất bại nhưng nhờ sự kiên trì, anh đã cải thiện được kỹ thuật của mình. Bằng cách nhanh chóng bắt chéo chân và di chuyển cơ thể lên, anh nhanh chóng trèo lên khoảng trống dưới song cửa. Sau đó, không chút do dự, anh đưa tay nắm lấy song cửa sổ, đó chính là khoảnh khắc đã chờ đợi từ lâu.
Đột nhiên, chân trái bị trượt trong giây lát khiến anh phải duỗi tay phải ra. Gần như không thể nắm được song cửa sổ trong khi ngực va mạnh vào tường. Anh ta chịu đựng cơn đau và dùng một cánh tay để đỡ toàn bộ trọng lượng của mình trong khi cố gắng chạm vào song sắt bằng cánh tay còn lại. Ngay cả với nỗ lực đáng kể, các thanh chắn vẫn chưa bị bung ra. Anh dùng hết sức lắc các song sắt, dùng toàn bộ sức lực của mình nhưng vô ích. Các thanh không nhúc nhích. Tiếp tục kéo và lắc cho đến khi tay đau nhức rồi cuối cùng buông ra.
“Khư-á...!"
Kwon Taekju nghiến răng và nhắm chặt tay, chửi rủa và nhăn nhó vì cơn đau. Sau nhiều nỗ lực, anh cũng có thể đứng dậy được, mặc dù cơ thể vẫn còn đau nhức vì cú té. Anh chạy loanh quanh phòng tắm vẫn đang tìm lối thoát khác thì mắt anh rơi vào ống thoát nước dưới bồn rửa. Trong cơn bực bội, anh giật nó ra và đập nó vào bức tường nơi có thanh chắn cửa sổ.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệtttt..!"
Với mỗi cú vụt, một dòng chửi rủa vô tình thoát ra khỏi môi. Tiếng ồn anh tạo ra khá dễ nhận ra và đương nhiên Zegna cũng không thể không chú ý đến chuyện gì đang xảy ra trong phòng tắm. Nhưng bây giờ không còn đường quay lại nữa. Anh dùng hết sức đập vào tường, và những viên gạch tưởng như chắc chắn bắt đầu nứt ra. Trong lúc vội vàng, anh dùng tay trần chộp lấy những viên gạch nứt, đập xé chúng ra.
Tuy nhiên, nỗ lực vô dụng của anh sớm dừng lại. Đằng sau những viên gạch rơi xuống, anh phát hiện ra đó không phải là một bức tường bê tông đơn giản. Nó dường như được chạm khắc và làm nhẵn bằng đá một cách tỉ mỉ, không thể xuyên thủng ngay cả với những công cụ thông thường. Sự nỗ lực không được đền đáp và không còn sức để thử bất cứ điều gì khác nữa.
Một Kwon Taekju mang vẻ mặt hoàn toàn thất bại bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng lý do duy nhất khiến anh khựng lại là do Zegna đã đứng ngay trước cửa. Quan sát vẻ ngoài tàn tạ của Kwon Taekju và tình trạng lộn xộn của phòng tắm, hắn thích thú quay sang nhìn anh.
“Anh chơi có vui không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro