3.18 - Kwon Taekju bị truy bắt
Khung cảnh xung quanh chỉ toàn là bóng tối cuộn trào. Không, có lẽ đó là tuyết. Xung quanh chẳng có gì, chỉ đơn giản cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đặc trưng. Không một ngọn gió nào thổi qua. Cảm giác như bị giam cầm trong một không gian không lối thoát. Bơ vơ và tuyệt vọng.
Trong khi nhìn xung quanh trong vô vọng, đột nhiên có một hình bóng đứa trẻ xuất hiện. Đó là một cậu bé khoảng chừng 6-7 tuổi. Đứa trẻ ấy đứng cách xa và chỉ có một mình. Khuôn mặt không nhìn thấy được. Anh cố gắng nói chuyện, nhưng không hiểu sao giọng nói lại không thể phát ra.
Sau một lúc, có ai đó tiến đến đứa trẻ ấy. Không thể phân biệt đó là đàn ông hay phụ nữ. Bóng dáng lởn vởn xung quanh đứa trẻ một hồi rồi đột nhiên biến mất đi đâu đó. Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào phía đó với vẻ mặt sững sờ và rồi lại có một người khác tiếp cận. Nhưng người đó cũng nhanh chóng rời đi. Đứa trẻ lại một lần nữa bị bỏ lại một mình.
Rất nhiều hình bóng lướt qua đứa trẻ. Đôi khi một hoặc hai người, đôi khi là cả một đám đông. Nhưng cuối cùng chẳng ai ở lại. Đứa trẻ đã từng được một đám đông vây quanh, lại nhanh chóng trở thành kẻ cô độc.
Cho đến lúc đó, đứa trẻ mới quay đầu lại. Lần đầu tiên, khuôn mặt trắng bệch ấy hướng về phía Kwon Taekju. Rồi bước đi không chút ngại ngần và nhanh chóng tiến đến. Mặc dù ở khoảng cách gần, nhưng anh vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của đứa trẻ. Bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn từ từ vươn ra. Anh lơ đãng nhìn xuống rồi đột nhiên ngón tay bị nắm lấy. Nhiệt độ cơ thể lạnh như băng truyền đến khiến anh rùng mình.
Có lẽ vì lo sợ sẽ đánh mất bàn tay vừa mới nắm được. Đứa trẻ đột nhiên siết chặt lấy tay. Cũng vì vậy mà ngón tay anh đau nhói vì bị bóp chặt. Sức lực này hoàn toàn không phù hợp với thân hình nhỏ bé.
Đứa trẻ kéo Kwon Taekju đi đâu đó. Không hiểu sao anh có linh cảm rằng nếu cứ để bị kéo đi thì anh sẽ không bao giờ thoát ra được. Taekju không tự tin trong việc nuôi dạy con cái. Và cả suy nghĩ chịu trách nhiệm về một đứa trẻ mà mình không biết là ai. Anh vội vàng vặn tay lại và rút ra. Khi bàn tay nhỏ bỗng chốc trống rỗng, đứa trẻ ngơ ngác ngước nhìn Kwon Taekju.
Đứa trẻ lại vươn tay ra với anh. Taekju cũng vô thức lùi lại. Khuôn mặt trắng bệch ấy như rơi vào cơn sốc. Một cảm giác bất an xảy đến. Đứa trẻ ngay lập tức bật khóc đến tái xanh mặt mày. Không khí trong không gian liền nhanh chóng đóng băng. Mỗi lần hít vào, những tinh thể băng sắc bén lại đâm vào phổi.
Để mặc cho hai hàng nước mắt chảy dài, đứa trẻ khóc thét đến mức nổi cả cuống họng. Tiếng khóc vang vọng khiến cả không gian rộng lớn xung quanh bắt đầu sụp đổ. Mặt đất dưới chân bị xới tung như thể có động đất, trần nhà và tường cũng bị vỡ vụn.
Nguy hiểm quá. Taekju vội vàng muốn ôm lấy đứa trẻ để bảo vệ, nhưng đứa trẻ lúc này không dễ dàng bắt được. Càng vươn tay ra, nó càng lui ra xa, tay vẫn còn lau nước mắt.
Một thế giới hoàn toàn sụp đổ, nuốt chửng cả Kwon Taekju.
Hít một hơi sâu, Kwon Taekju mở mắt. Tầm nhìn mở rộng khiến anh thấy chóng mặt. Trần nhà đang lắc lư khá quen thuộc. Anh đưa tay ra cảm nhận nơi mình đang nằm. Nó cứng. Kwon Taekju vẫn đang nằm trên sàn nhà, không phải trên giường hay trước lò sưởi. Anh nhớ lại ký ức cuối cùng của mình trước khi ngất đi và nhắm chặt mắt lại. Thở dài, không biết là sự nhẹ nhõm hay thất vọng. Lần này anh thực sự tưởng mình đã chết mà không làm gì được.
“Bây giờ anh mới tỉnh lại à?”
Taekju nhận ra người hỏi là Olga. Anh gắng gượng ngồi dậy. Một cơn đau âm ỉ bùng lên từ khắp nơi trên cơ thể. Taekju nhăn mặt nuốt nước bọt và quay qua nhìn xung quanh. Bây giờ căn phòng này trông chẳng ra gì. Nó còn tệ hơn cả đống đổ nát.
Trong khi đó chỉ có xung quanh khu vực Kwon Taekju được chỉnh dọn đôi chút. Cơ thể anh đắp chăn, gối cũng được kê xuống. Ngoài ra, trên cổ còn có băng gạc và trên mu bàn tay và cánh tay dính đầy băng keo. Hình như Olga là người đã chăm sóc anh theo cách đó vì cô ấy không thể di chuyển Kwon Taekju.
"Hôm qua đã chuyện gì thế? Cái con người đó vì gì mà lại phát điên đến vậy?"
Olga tỏ ra rất tò mò. Kwon Taekju chỉ lắc đầu. Bản thân anh cũng không biết tại sao Zegna lại tức giận như vậy. Hắn ta thường xuyên thay đổi sắc mặt khi tức giận, nhưng chuyện anh đề nghị sử dụng một căn phòng riêng có cần khiến hắn tức giận đến vậy không. Tất nhiên, anh cũng đã nổi nóng và tấn công lại và điều đó có thể khiến Zegna càng thêm tức giận. Đối với một kẻ thích "phòng vệ chính đáng", liệu đó cũng là một hành động đáng chết hay sao.
"Cái con người đó hôm qua đã bỏ đi rồi."
Olga sắp xếp lại các loại thuốc được dùng xong trong khi đề cập đến tung tích của Zegna dù anh không hề hỏi. Sau đó cô ấy nói đi ăn thôi, và ra khỏi phòng trước.
Kwon Taekju gượng gạo chạm vào cổ họng bị băng bó của mình. Tôi không có ý định suy ngẫm mãi, nhưng biểu cảm lạnh lùng của Zegna cứ hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Mặc dù Zegna chưa bao giờ là người có lý trí nhưng dường như lúc đó hắn mất kiểm soát hoàn toàn. Dù là khi ngâm người, hắn vẫn tràn đầy sự thoải mái. Kể cả khi tiết lộ mình không phải là đồng nghiệp hay khi đến đại sứ quán để bắt Kwon Taekju, Zegna cũng không hề làm bộ mặt như vậy. Có lẽ việc anh vẫn còn thở là một kỳ tích. Sau khi nhận ra điều đó một lần nữa, đầu ngón tay của Taekju bắt đầu run rẩy.
Sau đó, Kwon Taekju chợt nhớ lại giấc mơ kỳ lạ mà mình đã mơ trước đó. Người anh nhìn thấy trong giấc mơ là một đứa trẻ, nhưng tại sao anh lại liên tưởng đến hắn ta. Tất cả những thứ tương tự chỉ là làn da trắng đến mức trong suốt và mái tóc màu ngà không bình thường. Kwon Taekju lắc đầu lần nữa để rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ. Anh vội vã rời khỏi phòng trước khi những suy nghĩ kỳ lạ khác lại xuất hiện.
Kwon Taekju đi xuống cầu thang và vào bếp. Olga không có ở đó. Không, anh ấy nghĩ vậy. Cô ấy đang ngồi xổm ở phía bên kia bàn ăn, vì vậy Taekju đã không nhìn thấy. Rốt cuộc cô ấy làm gì ở đó nhưng hình ảnh đang ôm chặt lấy ngực kia trông có vẻ không bình thường. Khuôn mặt nhợt nhạt còn đầy mồ hôi lạnh.
"Này! Sao vậy?"
"...Thuốc, thuốc."
Olga mím môi khô khốc, khó nhọc cử động. Toàn thân đang run rẩy. Anh nhìn xung quanh một cách bối rối. Chẳng mấy chốc liền phát hiện ra lọ thuốc đang lăn dưới bàn. Taekju không kịp xác nhận xem đó là thuốc gì mà đã mở nắp ra đưa cho Olga.
Olga nuốt viên thuốc mà không cần nước. Sau đó, cô ấy thở hổn hển. Kwon Taekju thận trọng đỡ cô ấy ngồi xuống, sau đó lấy nước cho uống từ từ. Cũng xoa xoa bàn tay lạnh giá của Olga để giúp lưu thông máu. Một lúc sau, hơi thở khó nhọc dần ổn định lại. Màu sắc da của Olga cũng cải thiện rõ rệt.
"Tôi bị chứng đau thắt ngực bẩm sinh."
Olga xoa xoa lồng ngực đang đau nhói và thú nhận. Thì ra việc cô ấy đến đây để nghỉ dưỡng không phải là nói dối. Taekju đỡ Olga đang loạng choạng ngồi xuống ghế. Anh đun nước nóng và mang một ly nước ấm khác đến cho cô ấy. Olga mỉm cười mệt mỏi và nói "Cảm ơn".
Lúc cô ấy đang nhận ly nước thì bỗng nhiên mặt nước xuất hiện những gợn sóng nhỏ. Không phải là ảo giác, tiếng ồn của trực thăng vang lên liên tiếp. Zegna đã quay lại sao? Không, âm thanh của nó khác với chiếc trực thăng của hắn. Với âm thanh lớn như vậy thì có khả năng cao là trực thăng quân sự có cánh quạt phụ.
Kwon Taekju giơ ngón trỏ lên giữa môi. Olga không hiểu gì nhưng cũng gật đầu im lặng. Anh để cô ấy lại trong bếp và di chuyển đến cửa sổ bên gần lối vào. Dựa lưng vào tường và quan sát tình hình bên ngoài. Chẳng mấy chốc, trực thăng quân sự bay qua biển lọt vào trong tầm nhìn của anh.
Trực thăng tiếp tục hạ độ cao, dường như đang có ý định hạ cánh xuống đảo. Kwon Taekju cảm thấy không ổn. Chắc chắn không phải là để tuần tra hòn đảo hoang thuộc sở hữu của Zegna. Anh nhanh chóng quay trở lại nhà bếp.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trực thăng quân sự đang tiếp cận."
"Trực thăng quân sự ư?"
Olga đưa tay lên chặn miệng. Có vẻ như cô ấy đã hiểu ra điều gì đó. Trước khi đến đây, cô ấy đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa cha mình, Vissarion và Bazim. Zegna vẫn không chịu giao nộp "Anastasia", vì vậy họ sẽ sử dụng vũ lực để thu giữ nó. Đó chính là ý muốn của Điện Kremlin.
Không biết liệu những kẻ không mời mà đến này chỉ đến để tìm kiếm "Anastasia" hay còn muốn làm hại Zegna nữa. Bây giờ con người đó không ở đây thì họ sẽ làm gì chứ. Điều quan trọng hơn là lo lắng cho sự an toàn của Kwon Taekju..
"Tôi không biết tại sao bọn chúng đến đây, vì vậy tốt nhất là nên tránh đi đã. Trong lúc này tạm thời hãy làm theo những gì tôi nói."
Olga lặng lẽ gật đầu. Không ai trong gia đình biết cô đang ở đây. Vissarion hay là Bazim cũng sẽ không cho phép cô gặp Zegna trước chuyện lớn như vậy nên càng phải giữ bí mật. Vì vậy, đối mặt với quân đội chính phủ chẳng phải chuyện gì tốt lành..
Kwon Taekju đi xuống tầng hầm và rút khẩu súng mà anh và Zegna đã dùng để đi săn. Sau đó, nhét đạn vào túi quần. Tuy độ chính xác của súng săn có thể không cao bằng súng lục, nhưng nó vẫn tốt hơn là không có gì. Khi anh trở lại nhà bếp, Olga bất ngờ kéo vạt váy lên. Cô rút khẩu Colt ra khỏi đùi và đưa cho anh.
"Đây này."
Chà, dù gì thì người này cũng là dòng dõi của gia đình Bogdanov kia mà. Taekju khẽ cười và trả khẩu Colt lại cho Olga.
"Nếu không phải đeo để trang trí thì chắc cô biết dùng nó mà đúng chứ? Giữ lại đi và nếu có chuyện gì xảy ra thì dùng"
"Nhưng bên đó sẽ gặp nguy hiểm hơn tôi đấy."
"Cô lo cho ai vậy chứ"
Vào lúc đó, tiếng động cơ cánh quạt ồn ào dần nhỏ lại. Taekju vội vàng dẫn Olga ra cửa sau. Như dự đoán, chiếc trực thăng quân sự đã hạ cánh xuống tuyết. Khi động cơ tắt, cánh cửa mở ra và lực lượng đặc nhiệm tràn ra ngoài. Tổng cộng chín người, bao gồm cả phi công. Số lượng tuyệt đối về người cũng như sự thua kém về lực lượng lúc này quá lớn. Tốt nhất nên tránh va chạm trực diện và trốn ở đâu đó càng tốt.
"Cô biết trượt tuyết không?"
Taekju thắt dây dù cho Olga và hỏi. Olga tỏ ra ngạc nhiên và hỏi lại, "Đó là một câu hỏi à?" May mắn thay, cô ấy đã sẵn sàng. Taekju chỉ cho cô ấy hướng đường chân trời phía xa .
"Thấy rừng bạch dương ở đằng kia không? Khi tôi ra hiệu, cô chỉ cần chạy thẳng đến đó. Nếu nghe thấy tiếng súng hoặc tiếng động lớn ở phía sau, đừng quay lại mà cứ tiếp tục chạy. Hiểu chưa?"
Olga chăm chỉ gật đầu. Cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Có lẽ là nhờ vào sự dũng cảm được rèn luyện trong nhiều thập kỷ của gia đình Bogdanov.
Sau khi nhanh chóng kiểm tra thiết bị trượt tuyết của Olga, Taekju vỗ lưng cô ấy để ra hiệu. Olga dùng gậy trượt mạnh xuống mặt tuyết. Anh phải thu hút sự chú ý của họ cho đến khi cô ấy an toàn đến khu rừng. Dõi nhìn theo Olga đang di chuyển đi một cách thành thạo, sau đó anh quay lại vào nhà.
Ngay sau đó, những kẻ lực lượng đặc nhiệm ấy chia thành hai đội xông vào. Theo tín hiệu của đội trưởng, một đội lên tầng trên và đội còn lại ở lại tầng trệt để bắt đầu lục soát. Họ dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, liên tục gõ vào tường và sàn và sử dụng máy dò kim loại.
Chẳng bao lâu, một thành viên trong nhóm phát hiện ra cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Anh ta bật đèn pin trên mũ bảo hộ và cẩn thận bước xuống từng bước một.
Lúc anh ta đang kiểm tra lại xem có tiếng động nào không và đang bước thêm một bước nữa. Bất chợt, một bàn tay thò ra từ giữa cầu thang và túm lấy mắt cá chân anh ta. Do không kịp phản ứng anh ta ngã nhào về phía trước.
"...Khư-áh!"
Một tiếng thét đau đớn phát ra từ người đàn ông đang nằm sõng soài trên sàn. Trong lúc đó, anh ta vẫn cố đang loay hoay tìm khẩu súng trường đã rơi khỏi tay. Nhưng dường như chẳng tìm thấy gì. Ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ngay lập tức, đôi chân dài của một người nào đó xuất hiện trong tầm nhìn của anh ta. Đó là Kwon Taekju. Khẩu súng trường mà anh ta đang tìm đã nằm trong tay Kwon Taekju.
Kwon Taekju dùng báng súng đập vào đầu người đàn ông. Vì không thể phản kháng nên đã ngã gục. Kwon Taekju kéo người đàn ông xuống dưới cầu thang và lục soát quần áo. Trên lưng áo giáp có thêu biểu tượng của lực lượng đặc biệt "Vympel" thuộc FSB.
Kwon Taekju tự hỏi liệu có phải FSB cử những kẻ này đến để bắt giữ anh hay không. Nhưng vẫn không chắc lắm. Họ đang sử dụng máy dò kim loại để lục soát ngôi nhà, trông không giống như đang tìm kiếm một người đang ẩn náu. Ngược lại, còn như biết rằng chủ nhà không có ở đây.
Anh đang suy nghĩ thì bỗng nhiên có tiếng súng nổ. Một tên trong nhóm đã phát hiện ra sự hỗn loạn ở tầng hầm và đang chạy đến. Kwon Taekju nhanh chóng nấp vào một chỗ khuất.
Những tên khác của nhóm cũng nghe thấy tiếng súng và chạy đến tầng hầm. Kwon Taekju chạy đến cửa ra ngoài và đeo ván trượt. Anh biết rõ mình không thể trốn thoát nếu bị phát hiện. Cho nên Taekju quyết định chạy theo hướng ngược lại với hướng của Olga.
Mặc dù biết rằng khu rừng là nơi an toàn nhất để ẩn náu, nhưng anh không thể kéo Olga vào đó. Taekju không muốn cô ấy gặp nguy hiểm.
Kwon Taekju bắt đầu trượt tuyết xuống sườn núi, cố gắng giữ thấp người để không bị phát hiện. Bản thân Kwon Taekju hiểu mình đang trong tình thế nguy hiểm. FSB sẽ không ngừng tìm kiếm anh. Vì vậy phải tìm cách trốn thoát càng sớm càng tốt.
Vì đang là ban ngày nên bề mặt của tuyết tan chảy vừa phải. Kwon Taekju trượt tuyết càng nhanh chóng hơn. Một phần gió thì càng lúc càng mạnh, hắt vào mắt anh. Taekju phải nheo mắt lại để di chuyển vì chưa kịp đeo kính bảo hộ. Không lâu sau, bọn chúng phát hiện ra anh ta và bắt đầu hét lên với nhau.
Tiếng súng dồn dập nổ đến liên tiếp. Những viên đạn bắn ra từ phía sau chỉ cách anh một bước trước hoặc sau, xé toạc cánh đồng tuyết. Taekju nghiến răng và nheo mắt lại. Khi anh chạy ra khỏi tầm bắn, bọn họ cũng đeo ván trượt chuyên biệt và đuổi theo. Còn có một chiếc trực thăng cũng theo sát anh.
Kwon Taekju trượt theo đường vòng chữ S gấp khúc để khó nhắm bắn hơn. Đến mức cánh tay và chân đau nhức, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn bị thu hẹp dần. Nhưng anh không thể dừng lại và đối đầu vì số lượng quá chênh lệch. Bây giờ là lúc cần sử dụng các đặc điểm địa lý mà Taekju đã học được trong thời gian qua để đánh lạc hướng.
Đột nhiên sau một lúc, hỏa lực từ trực thăng bắt đầu tấn công. Taekju phải đổi hướng và đi vào bên dưới vách đá trắng xóa. Ba bốn tên đằng sau vẫn bám theo dai dẳng. Tiếp nữa là hỏa lực yểm trợ của trực thăng nổ xuống. Taekju trong chớp mắt nhanh chóng lao vào trong. Hàng loạt đạn pháo bắn dồn vào vách đá vô tội. Trông vách đá khi ấy như đang gầm lên gào thét.
Taekju dùng gậy trượt tuyết đẩy mạnh để tăng tốc. Ngay lúc Kwon Taekju thoát khỏi vách đá, lớp trầm tích bị tách bên trên thi nhau đổ ầm xuống. Những kẻ đuổi theo anh giật mình và đổi hướng. Tuy nhiên, họ cũng không thể tránh khỏi trận tuyết lở bất ngờ.
Kwon Taekju không ngoái lại mà tiếp tục trượt băng băng trên tuyết. Trực thăng bám sát và đạn súng nổ ra liên tục. Những viên đạn bắn ra san bằng mặt tuyết đang yên tĩnh. Tuyết bị xới lên tung tóe khắp nơi. Dù vậy Taekju đã khéo léo lách qua những chỗ hở một cách ngoạn mục trong gang tấc.
Chỉ một lúc nữa thôi, vách đá dựng đứng sẽ xuất hiện. Đó là nơi mà anh đã từng nhắm đến để thử dù lượn. Là một nơi lý tưởng để cất cánh, nhưng Taekju không biết liệu nó có phù hợp để nhảy hay không. Dù sao thì, anh cũng phải thử.
Quyết tâm và lao lên một cách mạnh mẽ. Gió từ bốn phía thổi vào nâng đỡ cơ thể. Taekju nghiêng người sang một bên để giảm lực cản. Những tên đuổi phía sau không thể theo kịp và chỉ có thể nhìn theo cú nhảy táo bạo hoặc có thể là liều lĩnh của Kwon Taekju. Đáy vách đá cao vời vợi đang nhanh chóng đến gần. Đây là thời điểm thích hợp để rơi. Anh nắm chặt sợi dây dù để có thể bung dù bất cứ lúc nào.
Bỗng, một tiếng súng nổ vang lên bên tai. Cơ thể vốn đang đứng thẳng của Taekju đột nhiên mất sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro