3.0 - Tác động vật lý
"Nơi này là cái hang của anh à?"
Zegna đảo mắt từ từ nhìn quanh văn phòng làm việc. Vẻ ngoài tràn đầy thoải mái của hắn ta thật không bình thường chút nào. Sự nhàn nhã ấy như muốn ăn mòn Kwon Taekju. Đầu ngón tay anh run rẩy. Máu chảy cuồn cuộn khắp cơ thể, trong lòng nóng hực như muốn thiêu đốt vì căng thẳng.
"Đáng lẽ phải đào nhiều hơn nữa chứ. Sâu đến nỗi ngoài tầm với luôn ấy."
Zegna vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy khỏi ghế. Kwon Taekju, người vốn cứng đơ, đột nhiên giật mình thon thót. Đôi mắt mở to không chớp lấy dù chỉ một giây. Còi báo động liên tục vang lên từ trong cả hai tai.
Zegna không chuyển động vội vàng. Hắn ta từ tốn thu hẹp khoảng cách như đang chế nhạo Kwon Taekju đang đông cứng.
Bây giờ chạy trốn cũng không muộn. Nếu anh bỏ chạy hết tốc lực,thì sẽ có cơ hội thoát thân. Mặc dù phía bên ngoài tràn ngập cảnh sát nhưng thà để bị họ bắt còn tốt hơn.
Zegna tiến thêm một bước nữa gần hơn. Cho dù đó là giác quan nhạy bén hay thứ gì khác, Kwon Taekju đều cảm nhận được chuyển động này một cách rõ ràng. Lồng ngực của Kwon Taekju vốn ngưng lặng trong giây lát, bắt đầu đập dữ dội. Anh không thể giữ bình tĩnh được.
Ngay khi hắn chuẩn bị bước thêm một bước nữa, một tiếng súng bất ngờ vang lên. Khói bốc lên từ đầu khẩu Colt của Kwon Taekju. Lời đe dọa bắn nếu hắn ta di chuyển sẽ không hiệu quả. Giết hắn hoặc anh sẽ chết.
Nhưng viên đạn nhắm vào Zegna lại sượt qua và trúng vào bức tường cạnh đó. Người đàn ông đó chỉ khéo léo quay đầu để tránh phát đạn, rồi khẽ mỉm cười. Anh nắm chặt khẩu Colt đang run rẩy trong tay và đưa ra lời cảnh báo vô ích.
“Đừng đến gần.”
Hắn lại tiến thêm một bước nữa. Còn chế nhạo Kwon Taekju hỏi giờ anh sẽ làm gì trong tình huống thảm khốc này đây. Kwon Taekju lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động và đưa ra cho hắn.
"Chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi. Tôi sẽ gửi bức ảnh này đi ngay lập tức."
Ánh mắt của Zegna chuyển sang màn hình điện thoại di động. Đó là bức ảnh bên trong căn phòng khá quen thuộc. Có vẻ nó được chụp trước khi làm nổ tung 'Anastasia.'
Đây chỉ là hình ảnh của một nửa thiết kế. Phần còn lại thuộc về Salman. Ngay khi anh lên máy bay về lại Hàn Quốc, anh đã quyết định mình sẽ gửi đi phần còn lại mà mình giữ. Đối với Kwon Taekju, nó chẳng khác gì một con bài đặt cược cả mạng sống. Anh đã không lường trước được việc sử dụng nó theo cách này ở đây.
Lời đe dọa có tác dụng ư? Zegna không tiến lại gần nữa. Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Kwon Taekju đang căng thẳng hệt như điều đó thật thú vị. Và rồi cười khẩy một cách khinh thường.
“Làm thế nào mà anh có thể chứng minh rằng đó là bản thiết kế của ‘Anastasia’ nhỉ?”
Kwon Taekju cau mày trước câu hỏi bất ngờ. Bản thân bức ảnh là bản thiết kế cho 'Anastasia' thì cần thêm bằng chứng gì nữa chứ.
“Ai có thể biết rằng căn phòng nổ tung chính là bản thiết kế của 'Anastasia'? Cùng lắm thì chỉ có tôi và huyết thống của tôi. Anh nghĩ họ sẽ chấp nhận rằng 'Anastasia' đã bị đánh cắp sao? Họ cũng đâu có ngây thơ đến thế. Tất nhiên, cộng sự đã trốn thoát được của anh có thể làm ầm ĩ về việc có Anastasia này nọ. Vấn đề là, sẽ không có một ai tin vào lời nói của anh ta. Người ta còn sẽ không dễ dàng bỏ qua, rồi sẽ quy thành một nhóm ngoại bang nào đó đang cố gắng phá hoại chính quyền của đất nước này thôi. Khi đó sẽ chỉ còn lại một người có thể tiết lộ bí mật ... nhưng chuyện ấy thì không cần phải lo lắng làm gì. Bởi người đó sẽ không thể tự mình rời khỏi đây được."
Đôi mắt xanh của hắn cong lên. Anh nắm chặt khẩu Colt trong tay hơn.
“Nếu bản thiết kế không bị phá hủy hay rò rỉ thì cậu đã không đến đây như thế này. Việc không ai biết bản thiết kế ở đâu hay ngay cả khi chúng tồn tại ngay từ đầu là lý do họ sợ cậu, chỉ vì những tin đồn về nó. Hãy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra nếu tin đồn bắt đầu lan truyền ở đất nước này rằng các bản thiết kế đã biến mất nhỉ? Hầu hết đương nhiên mọi người sẽ không tin điều, như cậu đã nói. Tuy nhiên,có lẽ sẽ có người bắt đầu nghi ngờ và vị trí của cậu cũng sẽ không hề an toàn nữa. Lời nói vốn dĩ đáng sợ. Chúng có thể tạo ra thứ gì đó từ chưa từng tồn tại và biến thứ hư cấu thành sự thật, giống như cậu đã nhiệt tình nói tôi về công chúa Anastasia."
"Chà, cũng có thể lắm. Nhưng anh có thực sự sẽ theo dõi tình huống đó khi nó xảy ra không? Cảm ơn vì đã quan tâm đến tôi nhưng tại sao anh không xem xét tình hình của chính mình bây giờ trước nhỉ?"
"Ngay cả khi tôi chết, tôi cũng sẽ không chết một mình."
Ngón tay anh di chuyển trên nút gửi. Đôi đồng tử đen tuyền bừng bừng tinh thần quyết chiến. Mọi giác quan của anh đều nhạy bén hơn trước từng cử động của Zegna. Thậm chí anh còn quên cả thở.
Tiếng cười lại vang lên từ Zegna, nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Những ngón tay dài khẽ co giật. Anh thay vì đáp lại, lùi chân lại nửa chừng. Ánh mắt hai người khóa chặt, sự căng thẳng dâng cao và sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, cử chỉ của Zegna dừng lại. Khuôn mặt vốn hoạt bát trước đó trở nên lạnh lùng và cứng nhắc. Trên trán nổi lên gân máu chưa từng thấy trước đây.
Trong khắc tiếp theo, hắn ta bước những bước nhanh chóng về phía trước phớt lờ lời cảnh báo của Kwon Taekju. Dù đã anh đã lùi lại nhưng khoảng cách giữa họ nhanh chóng thu hẹp lại. Anh liều lĩnh bỏ chạy và đập lưng vào tường. Trong khi loạng choạng anh ấy vô tình nhấn nút gửi. Hắn nhìn thấy Kwon Taekju hoảng hốt và rồi đứng lại.
“..........”
“.........”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng ồn xung quanh biến mất hoàn toàn. Một sự im lặng sâu sắc bao trùm và sợi dây cứu sinh của anh đang tuyệt vọng bám lấy ý thức đã biến mất vào hư vô. Ý thức được điều đó khoé miệng Zegna nhếch lên khi cố tình nhìn anh.
Zegna lao một mạch đến anh. Dù chỉ bước lại gần nhưng anh có cảm giác như bị hổ vồ. Nếu cứ đứng yên như vậy có thể khiến cổ họng anh bị cắn đứt. Anh nhanh chóng bóp cò, nhưng viên đạn trượt khiến Zegna dễ dàng né được. Dù có bắn thêm vài phát nữa cũng không thay đổi được kết quả.
“Không biết còn lại bao nhiêu viên đạn, nhưng tốt nhất nên kết thúc ngay bây giờ đi.”
Hắn ta khuyên nhủ một cách kiêu ngạo, nhưng chưa kịp nói hết, anh lại nổ súng. Tuy nhiên, viên đạn hầu như sượt qua tóc và quần áo của Zegna. Do vết thương của anh nên rất khó để nhắm chính xác. Trong khi đó, khoảng cách giữa anh và Zegna ngày càng thu hẹp lại nhanh chóng. Cuối cùng, tầm nhìn hoàn toàn bị lấp đầy bởi khuôn mặt của Zegna.
Nghiến răng, anh bóp cò một lần nữa, nhưng viên đạn còn chưa kịp bắn thì Zegna đã đá văng khẩu súng ra khỏi tay anh. Khẩu Colt ngã xuống đất và vô hại lăn vài vòng. Trong lúc còn đang do dự, bóng dáng của Zegna lờ mờ bao trùm lên anh. Đột nhiên, cổ họng anh bị nghẹn lại mức khó thở. Anh có thể cảm nhận được mùi hương đặc trưng của Zegna xộc vào mũi mình. Anh quay đầu đi vì cảm giác nghẹt thở.
"Bây giờ tôi có nên yêu cầu một khoản bồi thường không đây nhỉ?"
Niềm mong đợi phi thường lấp lánh trong đôi mắt xanh của hắn và trước khi anh kịp chuẩn bị, cả người đã bị ném vào tủ. Cú va chạm dữ dội đã khiến những tập tài liệu rơi từ trên xuống.
"Ức..."
Tay cầm như sắp gãy làm đôi. Đầu anh nhức nhối và đôi chân bị ghim xuống một cách tàn nhẫn. Mắt cá chân bị trẹo phát nhức, khiến việc đứng dậy trở nên khó khăn. Anh phải dựa vào tủ để cố gắng đứng vững, nhưng trước khi kịp nhận ra, Zegna đã ở ngay trước mặt. Hắn dùng đôi bốt mũi thép giẫm lên vai phải của Kwon Taekju.
Anh lại bị đẩy trở lại tủ. Y hệt như sức nặng của một mũi nhọn khổng lồ đâm vào vai. Cố gắng trốn thoát bằng cách đẩy chân Zegna chỉ làm tăng thêm áp lực lên vai. Xương như sắp gãy đến nơi. Hàm răng vô thức nghiến chặt lại khi cơn đau dâng trào.
"Sao vậy. Mới đó đã chết rồi à? Không phải là anh đã chuẩn bị cho một việc tầm thường như thế này, không phải sao?"
"...Ư, đó là kết quả của sự kiêu ngạo của mày đấy thằng khốn."
"Lòng tự trọng đáng thương của anh cũng góp phần vào đấy."
Kwon Taekju nghiến răng và quằn quại trong đau đớn, cơ vai căng lên. Cơn đau dữ dội đến mức các khớp bị xoắn lại. Giọng anh khàn khàn phát ra từ kẽ răng dính chặt vào nhau.
Ngay khi những chiếc xương vặn vẹo của anh sắp trật khỏi khớp, áp lực tàn nhẫn từ chiếc giày của Zegna giảm xuống. Tuy nhiên, thay vì nhẹ nhõm, phần trung tâm của anh lại bị đè bẹp bởi một cú dậm mạnh. Mũi giày nhọn ấy khiến anh liên tưởng đến hàm của một con cá sấu. Thân trên đột ngột nghiêng về phía trước.
"Ức..."
"Cứ tưởng là sẽ không làm mấy hành động liều lĩnh như vậy, nhưng hoá ra tôi sai lầm rồi."
Với mỗi lời hắn thốt ra, áp lực đè xuống lại tăng lên. Cơ thể của Kwon Taekju cũng gập lại theo nhiều hơn. Anh tuyệt vọng nắm lấy đôi giày của Zegna bằng cả hai tay nhưng vô ích. Phần trung tâm phía dưới của anh chắc sẽ bị nghiền nát đến mức không thể nhận ra. Cơn đau đớn dữ dội xuyên qua người và làm anh không thể thở được.
Zegna giẫm lên háng của Kwon Taekju. Dù vậy, nếu muốn sống, bằng cách nào đó để duy trì tính mạng thì không nên kích động hắn. Nhưng anh không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh dùng nắm đấm đánh mạnh vào ống chân của Zegna. Mặc dù đó không phải là cơn đau đáng để bỏ qua nhưng hắn ta vẫn không nao núng chút nào. Tuy nhiên, hắn ta chỉ hoàn toàn đanh mặt lại.
Ngay sau đó, khuôn mặt anh quay qua với một cú sốc dữ dội. Mùi máu tanh hòa lẫn vào hơi thở phát ra. Toàn thân đều mất sức. Làm bẻ gãy ý chí chống lại bạo lực mà không cho phép bất kỳ sự kháng cự nào.
Đôi giày giơ lên trong chốc lát đã đáp xuống bụng dưới của Kwon Taekju. Viền áo sơ mi của anh bị mũi giày nhọn nhấc lên. Đôi mắt Zegna đang nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình đang co giật một cách kỳ lạ. Di chuyển chân lên trên một chút. Phần viền của chiếc áo sơ mi phồng lên khi giày được đào sâu vào.
"Vì chơi chưa đủ cả trò gián điệp nên anh đã đi khắp nơi như xâm nhập trái phép nhà ở, bạo hành, khủng bố, trộm cắp, giả mạo công chức và thậm chí phá hủy tài sản công."
Liệt kê tội danh như thể đã nhìn thấy rõ tung tích của Kwon Taekju. Ánh mắt trầm xuống đã trở nên u ám hơn. *Bựt*. Cúc áo còn lại bị mở đến mức tối đa đáng thương bị văng ra ngoài. Đầu tiên, phần dưới áo trở nên lỏng lẻo và lộ ra cái bụng mịn màng.
Zegna di chuyển chân không dừng lại. Mũi giày đi qua cơ bụng đầy khó khăn và chạm đến xương sườn. Chiếc áo sơ mi lại bị xé toạc lần nữa.
"Cái đó dù sao cũng tốt. Dù vậy đáng lẽ anh nên chú ý đến lời cảnh cáo của tôi chứ. Tôi đã giải thích để anh nghe hiểu mà. Chỉ cần không đụng vào đồ của tôi là được. Cái đó khó đến vậy sao?"
Một chiếc cúc áo khác bị bật ra và bắn vào cằm của Kwon Taekju. Anh trợn mắt lên một cách bực bội và trừng chằm chằm vào Zegna. Không lâu sau, anh ngã đầu và rên rỉ. Đó là do đôi giày của Zegna đã giẫm xuống ngực. Anh không thể thở được khi phổi bị áp lực.
Hai cúc áo lần lượt rơi xuống khi chiếc giày đang từ từ nâng lên. Nếu hắn ta mà đá chân như thế này, xương sườn sẽ bị gãy và phổi cũng sẽ bị lủng. Không biết chừng nếu không may thì tim cũng sẽ xuyên qua ngay tức thì. Sự sống và cái chết đang đối mặt với nhau dữ dội.
Kwon Taekju vẫn giữ im lặng và nén hơi thở yếu ớt. Giống như chờ đợi một con hổ no nê trở nên mất hứng thú và ngoan ngoãn rút lui. Ánh mắt của Zegna nhìn chằm chằm xuống anh ấy vô cùng bình tĩnh. Làm anh không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào từ hắn.
Đôi giày đe dọa chiếc cúc áo cuối cùng. Cái cúc áo cài bị mở, run qua lại bấp bênh. Tựa như nhìn nhầm phải ảo ảnh, lông mi của Kwon Taekju cũng khẽ rung lên. Trong giây lát, đồng tử của Zegna co lại.
"Nếu đã đụng vào đồ của người khác thì phải trả giá tương ứng chứ? Tôi không hề muốn kinh doanh thua lỗ.'
Nút cuối cùng đã rơi ra. Chiếc áo sơ mi hở ra hoàn toàn, chiếc mũi giày nhanh nhẹn chạm vào cằm của Kwon Taekju. Cằm anh ngẩng lên một cách tự nhiên và ánh mắt cũng chuyển hướng. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đang lo lắng, liếm môi như thể tỏ ra bất mãn.
"Từ giờ anh phải chăm chỉ tìm cách sống sót đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro