2.5 - Thứ càng thèm muốn càng có giá trị
Với một tiếng *uỵch, cơ thể Kwon Taekju không thể chống đỡ được nổi và lao thẳng xuống. Trần nhà rung chuyển lớn thấy rõ. Anh nín thở quan sát tình hình bên dưới. Tim đập thình thịch, một phút lại tựa như vô tận. Anh đợi thêm một lúc nữa nhưng không có dấu hiệu nào sau tiếng ồn. Có vẻ như canh gác đã hoàn toàn rời khỏi hành lang. Cuối cùng, anh cũng thở được hơi thở mà mình đang kìm nén.
"Haa, haa..."
Hít thở lấy một lúc rồi lại di chuyển. Anh tiếp tục đi qua lối đi vô tận, ngoằn ngoèo, xoay vòng rồi lại ngoằn ngoèo. Đã đi được bao xa rồi nhỉ? Mùi bụi và rêu mốc từ từ xộc lên đến mũi. Sau cuối cùng, anh cũng đến được tầng hầm. Trục thông gió của tầng hầm có dạng thẳng đứng như một ống khói. Chiều cao của nó ít nhất là 2 mét, còn nếu dài nhất cũng khoảng là 4 mét. Không thể để đầu bị mắc kẹt được nên anh buộc phải vất vả xoay cả người lại. Sau đó, không chút do dự mà nhảy xuống.
Sự kết hợp giữa tốc độ rơi và trọng lượng cái nắp lỗ thông gió bị vỡ. Trong khoảnh khắc rơi xuống, anh vặn người để phân tán cú sốc. Khi vừa tiếp được mặt đất, một đám bụi bốc lên ngùn ngụt.
Tầm nhìn trở nên mù mịt. Anh dùng mu bàn tay để kìm nén cơn ho sắp đến. Với bụi bay tán loạn, anh cẩn thận quan sát xung quanh. Tầng hầm bừa bộn với nhiều thứ linh tinh khác nhau. Trong số đó, cái thứ được phủ lên một tấm bạt dày đã khiến Kwon Taekju chú ý.
Kích thước khá lớn.
Anh nhanh chóng tiếp cận và loại bỏ những thứ xung quanh. Tấm bạt bị giật ra sau khiến một đám bụi khác bay tứ tung. Lần này, anh không thể kìm được hắt hơi một cái.
Khi mở mắt theo phản xạ, vai anh bỗng chùng xuống. Vật thể được che phủ bởi tấm bạt không phải là thứ vũ khí mong đợi. Nó chẳng khác gì một cây piano, một món đồ cổ đúng nghĩa. Khi bật mở nắp ra, một đàn chuột mắt đỏ ồ ạt tràn ra.
Tiếng thở dài vô tình thở ra. Đã sống chết đi xa đến mức này, thực sự đã tốn công vô ích rồi sao. Sự thật trước mắt thật khó chấp nhận. Mặc dù đã tìm kiếm từng inch trên cây đàn piano và những chiếc hộp ở đó, vẫn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giống vũ khí. Anh ấn và gõ vào mọi ngóc ngách của căn phòng, hy vọng tìm được một ngăn hoặc khoảng trống ẩn nào đó nhưng vô ích.
Điều khó khăn hơn nữa là anh phải quay lại con đường vừa đi qua. Anh chán nản nhìn lên trần nhà. Lúc nhảy xuống ít nhất còn có chút hy vọng, nhưng giờ tất cả chỉ còn lại ải khổ. Sự cản trở trước tiên là trục thẳng đứng cao 3 đến 4 mét. Làm thế nào để leo lên trở lại đây?
Trong lúc đau khổ, Kwon Taekju lấy ra một thiết bị chuyên dụng giống máy ảnh. Anh đã mang nó theo để đề phòng. Anh nhắm ống kính vào trục thông gió và nhấn nút chụp. Đột nhiên, một dây cáp dài bắn vào trục cùng với nắp ống kính. Rõ ràng nó đã bám chặt ở đâu đó nên không rơi xuống.
Anh kéo mạnh để kiểm tra, nhưng nó đã được cố định chắc chắn và sợi dây căng ra.
Anh trèo lên cây đàn piano cổ. Nối sợi dây cố định ở trục thông gió vào thắt lưng của mình. Sau đó, nắm chặt sợi dây bằng cả hai tay và dang rộng hai chân, anh đẩy người vào tường và bắt đầu đi lên bằng sợi dây. Việc này đã khá quen thuộc với anh từ khi được thường xuyên huấn luyện lúc học Judo.
Sau khi đã an toàn trong trục thông gió, Kwon Taekju lại phải mất một lúc để bò về phòng. Mỗi khi nào cảm nhận có sự hiện diện từ bên dưới, anh sẽ dừng lại và chờ một lúc trước khi tiếp tục chuyển động của mình. Khi đang dần dần đến gần phòng thì sức lực cũng gần cạn kiệt. Kwon Taekju chỉ muốn trở lại nhanh nhanh rồi nằm xuống.
Đúng lúc anh đi qua chỗ hành lang dẫn đến phòng. Bất ngờ, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Tên Zegna không bao giờ biết gõ cửa nên vị khách hẳn là Sergey hoặc một trong những cấp dưới của ông ta. Bỗng có chút nao núng, anh vội vã thoát ra khỏi trục thông gió.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Khi Kwon Taekju đến được lỗ thông gió của phòng tắm, anh cảm nhận được cửa đang mở. Không còn thời gian.
Sergey lập tức lao vào phòng Kwon Taekju, rồi ghét bỏ nhìn quanh nội thất lộn xộn. Tiếng nước chảy đang phát ra từ phòng tắm. Hay người đang tắm rửa nên không biết. Sergey suy nghĩ xem phải làm gì rồi quyết định quay lại sau. Dù sao thì cũng là khách, nên tỏ ra lịch sự một chút vẫn hơn.
Ông ta quay người định đi về phía cửa, nhưng đột nhiên dừng lại. Rồi như có suy nghĩ lóe lên, ông ta tự tin bước về phía phòng tắm. Giữa bầu không khí căng thẳng, ngay cả sự khẩn trương của ông ta cũng có thể cảm nhận được.
Vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa từ bên trong. Thông thường, cửa bị khóa là phòng ngủ chứ không phải phòng tắm. Một linh cảm không hay. Sergey ngay lập tức rút ra một chùm chìa khóa từ trong túi và bắt đầu tra từng chìa khóa và tìm ra cái đúng.
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm bật mở. Thông qua khe cửa hé mở, hơi nước từ bên trong bốc lên. Người tự mình mở cửa bước ra không ai khác ngoài Kwon Taekju. Mái tóc đen đậm màu và ẩm ướt chứng tỏ anh vừa mới tắm xong. Đường nét cơ thể cũng rắn chắc, ẩm ướt lấp lánh bởi nước. Một cơ thể như vừa được tạo ra bằng hết thảy tâm huyết.
Sergey, người mất hồn vía và sững sờ nhìn Kwon Taekju. Và chính Kwon Taekju đã phá vỡ bầu im lặng kéo dài.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"À, sắp đến giờ ăn tối rồi, nên chúng ta hãy cùng đi ăn..."
Ánh mắt ngập ngừng của Sergey từ từ lướt xuống mặt Kwon Taekju rồi đến ngực, bụng và xa hơn nữa. Với đôi môi dày đang há hốc. Kwon Taekju quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Chỉ sau đó, Sergey mới tỉnh táo trở lại. Như thấy tiếc nuối một điều gì đó.
"Ông phải vào tận phòng tắm để mời dùng bữa sao?"
"Nếu cậu thấy khó chịu thì tôi xin lỗi. Tôi lo lắng là có sự cố gì đó xảy ra bên trong do cậu không trả lời khi tôi gọi.”
Sergey tìm cách giải thích. Sau đó nhanh chóng đề nghị dùng bữa cùng nhau tại nhà hàng ở tầng 1 rồi vội vã rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng sầm lại và tiếng bước chân tạm thời trước cửa của ông ta cũng dần nhỏ dần.
Một Kwon Taekju che áo choàng lên, vẻ mặt vốn không biểu lộ biểu cảm gì đặc biệt bỗng loạng choạng khi ngồi phịch xuống. Thở hắt ra một cách nhẹ nhõm. Suýt nữa đã chạm trán với Sergey trong tình trạng phủ đầy bụi. Tim đập thình thịch lo lắng trong lồng ngực. Bực mình, anh vò rối mái tóc ướt của mình.
“Tình hình tiến triển như thế nào rồi? Chắc không dễ dàng gì để sửa chữa một thứ đã hỏng hoàn toàn đâu nhỉ, nhưng biến một công việc bị tất cả mọi người từ bỏ thành một thành công cũng là một trải nghiệm tuyệt vời mà nhỉ ?”
“Cùng lắm chỉ ở giai đoạn chỉnh sửa thiết kế mà thôi.”
“Vốn dĩ chính vì thiết kế đã mất nhiều thời gian rồi. Vì mà nó sẽ càng có giá trị hơn. Hơn nữa, mọi công sức đổ vào một thứ gì đó thường không bao giờ phí hoài cả. Ngay cả người yêu cũng thế, họ sẽ không bao giờ trái lòng.”
Sergey bật cười trước trước câu nói đùa của mình. Sau đó, nhẹ nghiêng phần thân trên mình về phía Zegna và thì thầm hỏi.
“Được rồi, vậy chừng nào cậu mới công bố nó khi nào? Tôi rất lo lắng đấy.”
“Tôi đang xem xét cẩn thận. Vài năm hoặc…”
Khi đang nói chuyện, Zegna bất ngờ dừng lại. Đó là ngay sau khi chạm mắt với Kwon Taekju, người đang bước vào nhà hàng. Sergey ngẩng đầu lên và nhìn ra lối vào. Đó là một Kwon Taekju mới đó đã sạch sẽ gọn gàng, ông ta hân hoan vui vẻ giơ tay lên chào đón.
“Hướng này!”
Trong nhà hàng, một bàn dài được bày sẵn có thể chứa đến bốn mươi người. Tuy nhiên, ở đó chỉ có Sergey, Zegna và Hong Yeo Wook. Đây là lần đầu tiên anh và Hong Yeo Wook chính thức gặp nhau. Ánh mắt có lướt qua thì anh ta chỉ nhẹ gật đầu. Hong Yeo Wook tiếp tục ăn uống một cách lặng lẽ.
Vị trí mà Kwon Taekju sẽ ngồi như thể đã được chỉ định sẵn. Chính là bên cạnh Sergey. Vì đồ ăn đã được sắp xếp sẵn, không thể nào sai được. Người phục vụ ngay lập tức xuất hiện và đặt món khai vị của Kwon Taekju xuống đó.
Sergey gọi Kwon Taekju ngồi xuống. Dù không muốn, nhưng không có lý do để từ chối. Anh lặng lẽ đến chỗ ngồi và nhìn chằm chằm vào Zegna đang ngồi đối diện. Hắn nhìn Kwon Taekju qua loa rồi thong thả cắt thịt. Chỉ khẽ gật đầu mà không nhìn vào Kwon Taekju. Quả nhiên chỉ có anh tốn công vô ích lo lắng.
Anh chuyển ánh mắt cố định từ Zegna sang phía Hong Yeo Wook. Anh ta không tham gia vào cuộc trò chuyện và chỉ lần lượt lấp đầy bụng. Nhanh chóng ăn hết phần của mình rồi lặng lẽ rời khỏi bàn. Trong lúc rời đi, ánh mắt của anh ta rơi vào sau gáy tên Zegna. Dù chỉ trong chốc lát, nhưng đó là cái nhìn khá đáng sợ. Hay là anh ta đã phát hiện ra gì đó. Bỗng dưng anh cảm thấy lo lắng.
Đây là khách lưu trú tạm thời trong thời gian này, Sergey bóng gió. Như thể đợi Hong Yeo Wook biến mất, ông ta lập tức chuyển chủ đề.
“Chương trình hack mà cậu đề cập có được sử dụng ở cả Hàn Quốc và Mỹ không?”
Ông ta có vẻ giỏi che giấu ý định nham hiểm của mình trong thái độ cười nhếch mép của mình. Để che giấu một lời nói dối, nói ít sẽ tốt hơn là nói tới nói lui nhiều lần.
Kwon Taekju bác bỏ trong khi lau tay vào khăn ăn.
“Tôi muốn tránh đề cập về bất cứ thông tin gì khác ngoài vũ khí.”
“À, chắc chắn rồi. Tôi đã bất cẩn."
Sergey xin lỗi nhiều hơn mức cần thiết. Sau đó, như thể nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu có một cuộc trò chuyện bình thường, ông ấy hỏi những câu hỏi rất riêng tư về sở thích hay sự quan tâm của anh. Anh không hiểu sao ông ta lại tò mò về mấy thứ đó đến vậy.
Khi đang tìm cách để đáp lại, anh thường xuyên bắt gặp ánh mắt của Zegna.Hắn ta chống hai tay lên cằm nhìn hai người họ như nghĩ đây là một cảnh tượng thú vị. Càng không có chuyện hắn tự nhiên thay đổi chủ đề hay giúp đỡ Kwon Taekju. Mãi cho đến lúc Kwon Taekju ra tín hiệu không lời để thúc giục, hắn chỉ cười thầm và lặng lẽ đứng dậy.
"Tôi đi trước. Đi đường xa cũng mệt rồi, hai người cứ nói chuyện nhé."
Hắn ta phủi mông rời đi và chỉ để lại Sergey và Kwon Taekju. Rõ ràng còn cố ý nhìn Kwon Taekju một lần nữa và cười khẩy. Cơn bực tức nổi lên bừng bừng nhưng không thể làm gì được. Tất cả những gì anh có thể làm là trừng mắt vào lưng Zegna, cái tên đang nhanh chóng rời đi. Vì vậy mà anh đã bỏ lỡ câu hỏi của Sergey.
"...chưa?"
"Vâng? Ông vừa nói gì..."
“Tôi hỏi cậu đã kết hôn chưa? Hay là người yêu rồi?”
Sergei sẵn lòng hỏi lại. Còn kèm theo biểu cảm rất thân thiện.
“Việc tôi không hay có người yêu, chuyện đó có liên quan gì đến quyết định mua hàng của ông không?”
Anh cười mỉm rồi hỏi lại. Đó là một nụ cười khá dễ chịu. Thậm chí còn có cảm giác điềm tĩnh trong giọng điệu, biểu cảm và cử chỉ.
Trước sự khiêu khích bất ngờ, đôi môi dày của Sergei trễ xuống. Bàn tay đầy nhẫn của ông ta nhẹ nhàng che mu bàn tay Kwon Taekju. Cử động chậm chạp của ngón tay cái và xoa xoa bàn tay thật vô cùng khó chịu.
“Ồ, có thể tùy trường hợp mà.”
Câu kết thúc đầy xảo trá. Trong lúc đó, tay ông ta từ từ bò vào trong tay áo Kwon Taekju. Kwon Taekju, người đã phải chịu đựng hành động không đứng đắn một cách trần trụi ấy, đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi. Bàn tay của Sergey rơi xuống ngay lập tức. Vẻ mặt ông ta không biết xấu hổ, bày ra như không biết xảy ra chuyện gì, làm anh thấy kinh tởm.
“Xin lỗi. Tôi có việc gấp phải đi ngay.”
Anh để lộ hàm răng đều đặn và mỉm cười giả tạo rồi rời khỏi nhà hàng. Sergey còn lại một mình ngẩn ngơ dõi theo hình dáng của anh.
Lúc sau, người phục vụ mang món tráng miệng đến. Đó là chiếc bánh brownie phủ socola. Độ ẩm và độ đàn hồi của nó có thể cảm nhận ngay bằng mắt. Sergey nhăn nhó ngó xuống chiếc bánh rồi đặt nĩa xuống cùng sự ngán ngẩm.
Khi đang bước vào phòng, anh bỗng dưng dừng lại. Zegna đang thoải mái chiếm giường của anh. Hắn ta đã tự nhiên như vậy cả khi ở trong khách sạn lúc đó.
"Đừng chỉ đứng đó, vào đi."
Kwon Taekju lẩm bẩm với ánh mắt không hài lòng, nhưng anh vẫn đóng cửa và bước vào. Anh lập tức hạ giọng hỏi chuyện thế nào rồi.
“Cái gì cơ?”
“Cái mà cậu đã tìm hiểu. Cậu đã nói là mình sẽ ghé qua phòng sách đó"
“À à, tôi đã đi rồi. Lý do gì mà lại bảo vệ gấp ba lần như thế làm cá nhân tôi cũng khá tò mò. Tôi còn thấy có một cái két sắt, dù không mở ra xem nhưng tôi đã kiểm tra xem trong đó có gì. Tối đa cũng chỉ là vàng,tiền mặt và giấy tờ."
“Còn cái khác?”
Zegna lắc đầu. Hay không phải ở phòng sách. Nếu vậy, chỉ còn hai nơi để xem xét: gác mái của tòa nhà và không gian bí mật bên trong phòng ngủ của Sergey. Nếu họ không tìm thấy dấu vết của "SS-29" ở hai nơi này, kế hoạch sẽ bị coi là thất bại.
Chỉ trong một ngày nữa, những người liên quan đến "SS-29" sẽ đến. Nếu họ xác nhận rằng các lỗ hổng đã được khắc phục, "SS-29" sẽ được di chuyển đến một nơi khác trong thời gian ngắn. Nếu Psych Bogdanov cũng có tham gia, việc phát giác danh tính của họ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tất nhiên trước đó, kịch bản mà Sergey nhổ mồi và đuổi cả hai đi vẫn còn tồn tại được. Vì vậy, nếu có thể trong đêm nay, tất cả mọi thứ đều phải được xử lý trước khi Sergey thay đổi quyết định của mình. Nếu không tận dụng được cơ hội này, việc tìm ra danh tính của "SS-29" còn khó khăn hơn. Cần phải hành động nhanh nhưng cũng phải cẩn trọng.
Tuy nhiên, hai nơi còn lại cũng không dễ dàng để tiếp cận. Đường dẫn lên gác mái chỉ có một và duy nhất. Tuy đã có lỗ thông gió nối từ tầng hầm lên đến đó, nhưng theo cách ngày càng lên cao nó trở nên thu hẹp lại đáng kể, nếu không phải là trẻ em thì sẽ khó mà qua lọt được.
Cũng có một cách là leo lên bức tường bên ngoài của tòa nhà, nhưng leo lên vách đá dựng đứng với gió thổi ngược dữ dội chẳng khác nào tự sát. Hơn nữa, càng không thể tránh khỏi sự giám sát của CCTV và canh gác ở bên trong và bên ngoài. Cuối cùng, cách sử dụng cầu thang để lên ngọn tháp là giải pháp hoàn hảo nhất, nhưng chắc chắn sẽ không được phép vì ngay cả việc ra vào phòng của mình cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt. Đặc biệt nếu đó là nơi 'SS-29' được giấu.
Phòng ngủ của Sergey cũng không hề dễ dàng gì. Mặt trời lặn và Sergei sẽ dành thời gian ngủ của mình trong phòng ngủ. Rõ ràng là việc canh gác sẽ trở nên nghiêm ngặt hơn. Không thể nào trong phòng ngủ lại không có cảm biến an ninh hoặc camera giám sát. Càng trì hoãn lâu, khả năng càng bị hạn chế nhiều.
Kwon Taekju huyên thuyên trong tâm trạng chùng xuống.
“Thà là bắt Sergey và đánh ông ta cho đến khi nổ tung còn hơn?"
“Vậy thì trước lúc đó, thân thể của chúng ta sẽ biến thành tổ ong cho xem. Ta còn chưa biết nơi này có bao nhiêu vệ sĩ mà.”
Điều này, Zegna hoàn toàn đúng. Thông tin duy nhất mà cả hai nắm được là kích thước và cấu trúc của dinh thự. Anh không biết bên trong có bao nhiêu người và thiết bị an ninh nào được lắp đặt. Nhờ Boris mà anh mới có thể tạo ra một cuộc tấn công trực tiếp táo bạo như thế. Hiện tại, mọi chuyện đã khác khi vào hang ổ của kẻ thù.
Cho dù có cố gắng suy nghĩ mọi khả năng, anh vẫn không thể tìm ra cách thích hợp. Khi quanh quẩn bên ngoài biệt thự, vấn đề chính là việc thâm nhập vào bên trong. Nhưng khi đã bước vào rồi thì phải lại gặp một thách thức khác.
"Đôi khi, sức mạnh mềm còn vượt qua cả vũ lực."
Zegna bất ngờ lên tiếng. Anh nhìn hắn với ánh mắt đầy ngờ vực. Cụm từ "sức mạnh mềm" thường được phân biệt với vũ lực, là sức mạnh của phụ nữ. Nó bao gồm khả năng giải quyết vấn đề, sự thuyết phục, cảm xúc phong phú, khả năng thông cảm sâu sắc và nhiều yếu tố khác. Đương nhiên, mỹ nhân kế cũng không thể bỏ qua. Thậm chí cả người đàn ông bền bỉ như thép như anh cũng có thể bị gục ngã trong một thoáng nhìn, điều mà lịch sử đã chứng minh.
Nhưng điều đó còn có ích gì trong tình hình này chứ? Kwon Taekju ngay lập tức phản bác.
"Ý tưởng đó, làm cho ông ta mục mị trong sex. Nhưng giờ thì chúng ta làm sao để tìm đến được đồng minh? Người phụ nữ duy nhất mà ta gặp khi đến hòn đảo này là người chủ căn nhà nghỉ đó.”
Zegna nghe xong nở một nụ cười kỳ lạ. Sau đó, hắn đứng dậy và thu hẹp khoảng cách bằng những bước chân chậm rãi. Kwon Taekju đã đứng im lặng để hắn đến gần. Tuy nhiên, khi hắn đột ngột vươn tay ra, anh không hiểu sao mình đã tự động quay đầu đi. Mặc dù đã cố giả vờ bình thường, cảnh giác như trước vẫn còn.
Nhưng Zegna vẫn không chút do dự, tay hắn vươn thẳng ra và cuối cùng chạm vào tai Kwon Taekju. Dù chỉ là sự tiếp xúc nhẹ nhàng, nhưng những sợi lông tơ sau tai Kwon Taekju đều đồng loạt dựng đứng. Làn da trở nên tối màu, khiến mọi thứ trở nên rõ nét hơn. Nhẹ nhàng gập mắt xuống và khe khẽ vén tóc của Kwon Taekju ra phía sau tai.
"Không cần lo lắng về điều đó. Theo vụ bê bối của Sergey Iliyevich, ông ta có hứng thú với nam sắc. Và trong số đó, đặc biệt thích hơn cả là màu da tối thì phải?"
"Gì..."
"Anh thấy ánh mắt của ông ta khi nhìn vào anh không bình thường mà, phải không?"
Anh dứt khoát đẩy Zegna ra, và chỉ trỏ vào tên này một cách rõ ràng như một lời cảnh báo đừng có tiếp tục nói nữa.
"Cậu điên à? Tôi không có nhiệt tình đến thế."
"Đừng nghiêm trọng mà hãy thử nghĩ đi. Anh có thể vào phòng của Sergey mà không cần chạy, nhảy, hay lăn bò gì cả. Anh biết mà? Có khả năng trong lúc bị say mê, hắn sẽ khoe khoang về 'SS-29' mà không cần anh hỏi. Cứ chỉ cần làm nghe lời của ông ta đến giường. Sau đó, anh có thể quyết định muốn đánh cho đến chết hoặc thực sự lăn lộn trên giường cũng không thành vấn đề. Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào tình hình. Chỉ có hai người bên trong mới biết thôi. Không phải sao?"
Zegna tiếp tục thuyết phục. Nói thì dễ. Nếu là tôi, tôi sẽ muốn làm tốt với ông già biến thái nhào nặn tay mình như nhào bánh gạo.
Kwon Taekju từ chối mạnh mẽ khi bước đến cửa sổ.
"Đừng đẩy tôi vào hướng kỳ quặc như vậy. Tôi tuyệt đối không làm."
"Anh cho rằng nó thực sự nhảm nhí à?"
Một thứ gì đó đột ngột bay đến từ phía sau và anh đã kịp phản xạ quay người để bắt lấy nó. Không gì khác ngoài một bộ định vị. Một chấm đỏ cho biết mục tiêu đang nhấp nháy ở gần gốc tọa độ. Nó không hoàn toàn trùng khớp. Nghĩa là mục tiêu đang ở gần thiết bị định vị.
Anh nhìn chằm chằm vào Zegna như yêu cầu một lời giải thích. Hắn ta cười nhẹ, sau đó trêu chọc hỏi ai là kẻ đang long nhong bên ngoài phòng anh thế này. Có lẽ, hắn đã gắn thiết bị theo dõi vị trí lên người Sergey.
Kwon Taekju lại lắc đầu một lần nữa. Anh vứt chiếc thiết bị đang cầm lên giường.
"Dù sao đi nữa, tôi không..."
"Biết không? Giống đực thường có cảm giác chinh phục mạnh mẽ hơn khi đối diện với một giống cái có nhiều đối thủ."
Anh đang cố gắng từ chối một cách kiên quyết, nhưng Zegna lại đưa ra một câu chuyện bất ngờ và sải bước đến gần hơn. Anh cũng vô thức lùi lại phía sau nhưng sau đó tên khốn Zegna vẫn hoàn toàn thu hẹp khoảng cách. Lưng anh va vào khung cửa sổ. Không còn nơi nào để trốn tránh.
Trong một thoáng chốc, ánh mắt của họ hòa trộn vào nhau. Zegna nhìn Kwon Taekju với đôi mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt lạ thường. Nó thật xa lạ.
"Thứ càng thèm muốn thì càng có giá trị."
"Này..."
Lúc đó, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Cậu ngủ rồi sao, giọng hỏi của Sergey được nghe thấy.
"Tôi chưa."
Anh trả lời ngay lập tức. Vắng mặt thường xuyên hoặc kéo dài có thể gây nghi ngờ.
Kế đó, anh chuẩn bị hướng ra cửa nhưng Zegna đã bất thình lình nắm chặt cổ tay anh. Gần như bị ném ngược lại cửa sổ bởi lực kéo khủng khiếp. Anh cố gắng đẩy mạnh để thoát khỏi, nhưng hắn ta đã nắm chặt và không cho anh thoát ra được. Trong khi dùng hai tay nắm chặt vào khung cửa sổ để ngăn Kwon Taekju thoát ra. Cảm giác như một bức tường khổng lồ và vững chắc đang chặn lại phía trước.
Cậu tính làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro