2.4 - Giao dịch ảo
“Khởi hành nhé?”
Zegna đứng ở ngưỡng cửa và hỏi. Kwon Taekju dừng thắt cà vạt và gật đầu. Hiếm hoi lắm mới mặc lại bộ vest. Bình thường hay mặc kiểu semi-suit nhưng hôm nay anh có chăm chút hơn. Cài cúc áo sơ mi đến cuối thực sự đã lâu lắm rồi. Chiếc cà vạt siết cổ khá chật chội. Mặc lần lượt vest và áo khoác vào từng cái một và cài cả nút áo, khi đó Zegna tiến gần lại phía sau lưng. Anh ngờ vực nhìn lại, hắn đột nhiên choàng chiếc áo khoác lông của mình lên vai anh. So với một vị khách thì bề ngoài này trông tiều tụy quá à.
Bông lông tự nhiên nhẹ nhàng chạm vào da. Trọng lượng nặng đến bất ngờ, như thể anh đang mặc áo giáp làm bằng thép. Trong khi thưởng thức sự tiếp xúc của bộ lông, Kwon Taekju nhìn mình trong gương và vô cùng kinh ngạc. Sống đến giờ, anh chưa từng nghe ai nói mình nhỏ bé nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương khiến anh trông giống như một cậu thiếu niên đã trộm áo cha mình vậy. Bề rộng có chút rộng nhưng vẫn ổn, vấn đề là chiều dài. Vốn dĩ là chiếc áo khoác từng bay phấp phới quanh mắt cá chân của Zegna, giờ đang kéo lê trên sàn.
"Cái này... tôi từ chối."
Cởi chiếc áo khoác lông và đưa lại cho Zegna. Vẻ mặt có phần ủ rũ. Ngược lại, Jenya lại tỏ ra phấn khích. Trông đôi mắt hơi nheo lại của hắn ta, rõ ràng là cố ý. Bày ra cái trò nhạt toẹt như vậy chỉ để trêu chọc người khác mà thôi.
Anh không thoải mái nhìn Zegna rồi bước đi dẫn đầu ra khỏi nhà nghỉ. Chủ nhà theo họ ra cửa và tiễn hai người.
Liếc nhìn băng ghế sau rồi chuyển sang ghế phụ. Vì Kwon Taekju đóng vai là khách mời nên anh không ngại ngồi ở phía sau. Tuy nhiên, nếu Sergey Iliyevich là người quen của Zegna, chắc chắn ông ta sẽ có chút nghi ngờ. Phía đó có lẽ cũng biết rằng Zegna không phải là người có thể đi cùng bất cứ ai. Anh không thể để lại dù chỉ một chút nghi ngờ nhỏ nhất.
Zegna cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Bất giác, Kwon Taekju tự dưng ngồi thẳng dậy. Với Zegna gần đến mức có thể với tới anh chỉ bằng cánh tay, khiến anh căng thẳng. Dù đã ở bên nhau mấy ngày qua nhưng anh không thể lơ là cảnh giác.
Chiếc xe lùi lại và rời khỏi nhà nghỉ. Qua một đêm, gió đã thổi bay, xóa sạch mọi dấu vết trên cánh đồng tuyết. Bánh xe để lại một vệt dài khi lăn dọc theo sườn núi không có đường đi.
Đối mặt với cái lạnh, họ dường như đã đi rất xa nhưng rồi cũng nhanh chóng đến căn biệt thự. Zegna dừng xe cách cổng chính một quãng ngắn. Nhìn Kwon Taekju, như thể hắn đang xin phép được vào. Hít một hơi thật sâu và anh gật đầu.
"Đi đi."
"Tuân lệnh."
Zegna cười ranh mãnh rồi đột nhiên đạp chân ga. Chiếc Wagon lao vút trên lối và thoát đến đã đến cửa chính. Camera gắn ở hai bên cánh cổng sắt dày đặc nhắm vào hai người. Khi những con người ngồi trong xe được quét, các nòng súng gắn bên dưới camera nhắm vào cổ họng của họ. Bất kỳ chuyển động đột ngột nào cũng có thể dẫn đến một lỗ đạn trên đầu.
Một lúc sau, camera quay trở lại vị trí và cánh cổng mở ra. Qua khoảng trống dần dần mở rộng, một chiếc SUV lọt vào tầm mắt. Có vẻ như một vị khách không mời đã đích thân đến chào đón họ. Chẳng mấy chốc, cửa sổ của chiếc SUV đồng loạt hạ xuống, những tên vệ sĩ mặc vest chĩa súng trường ra phía ngoài. Lời chào đón nồng nhiệt như dự đoán, họ nhẹ nhàng giơ tay lên mà không phản kháng.
Xác nhận rằng cả hai đều không có ý định chống cự, gật đầu ra hiệu cho họ đi theo. Đồng thời, chiếc SUV chặn đường từ từ lùi lại khi Zegna tiến về phía trước. Khi đã hoàn toàn đi vào qua cổng chính, cánh cổng sắt nặng nề đóng lại sau lưng anh. Hệt như bị mắc kẹt hoàn toàn. Ánh mắt của Kwon Taekju và Zegna gặp nhau rồi ngay lập tức tách ra.
Trái ngược với vẻ bên ngoài, bên trong có thể gọi là rất đơn giản, thậm chí thô kệch. Khu đất hoang cằn riêng biệt chễm chệ trước tòa nhà. Việc không có tán lá không chỉ đơn giản là do mùa đông. Có phải Serge Iliyevich không quan tâm đến việc bảo trì căn nhà hay do ông ta có niềm yêu thích với đồ cổ không? Tòa biệt thự có vẻ ngoài cũ kỹ và phong hóa, gần giống một di tích cổ xưa.
Hai người được hướng dẫn đến các bậc thang phía trước của tòa nhà. Chiếc SUV dừng lại trước và những tên vệ sĩ có vũ trang tràn ra từ bên trong. Họ bao vây chiếc Wagon như thể đã lên kế hoạch từ trước. Sau đó, thô bạo mở cửa bên phía tài xế và hành khách và chĩa súng vào.
Một lần nữa, ánh mắt của Zegna và Kwon Taekju lại gặp nhau. Một trong những tên vệ sĩ không thể kiềm chế được sự thiếu kiên nhẫn của mình và kéo Kwon Taekju sang một bên. Anh bị ép vào xe và khám xét kỹ lưỡng. Họ tịch thu mọi thứ, từ khẩu Colt đeo bên hông cho đến khẩu Glock 26 giấu trong áo khoác. Ngay cả con dao nhỏ hầu như không thể dùng để cắt trái cây cũng bị lấy đi.
Zegna cũng không thể thoát khỏi số phận tương tự. Người đàn ông nãy giờ săm soi mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn dừng lại và nghiêng đầu qua lại khi đến trung tâm. Hình như trong đó là một bộ phận cơ thể con người. Ánh mắt đầy nghi ngờ cho rằng hắn đã giả vờ là dương vật và giấu cái gì đó khác. Đường viền cũng khá giống với súng. Zegna hấp hé phá lên một nụ cười trêu ngươi trước bộ mặt băn khoăn của tên vệ sĩ. Ngay sau đó, bộ phận sinh dục của hắn rung lắc cả hai bên. Người đàn ông kia xấu hổ ho khan và nhanh chóng lùi lại.
Lúc đó, một người Nga to lớn bước xuống cầu thang cùng với đoàn tay sai. Ông ta là họ hàng xa với Visaron, người đứng đầu gia tộc Bogdanov. Đó là Sergey Iliyevich, chủ của nơi này. Ông từng là thành viên của Duma, nhưng vinh quang đó đã phai nhạt từ lâu. Anh ta đã không còn được tri ân vì nhiều vụ bê bối và đồn đoán và phải trốn vào nơi ẩn náu ở đây. Kể từ đó, ông ta từ thế giới quyền lực hợp pháp chuyển sang hoạt động ở thế giới ngầm.
Ngôi biệt thự cũ đứng trên đất Siberia dường như phản ánh hoàn cảnh của ông ta. Nơi cố tình giấu "SS-29" đang phát triển một cách cẩn thận. Không có lý do gì để nghi ngờ rằng một món hàng quan trọng như vậy đã được giao cho một người họ hàng xa xôi trong gia đình Bogdanov, gia đình sở hữu vị thế cao nhất của Nga.
Sergey Iliyevich đứng đó, hai tay chống gậy. Với trọng lượng khối thịt nặng nề, đôi chân của ông ta không có vẻ bất tiện lắm. Vì vậy, cây gậy được trang trí bằng những viên đá quý lớn giống một phụ kiện hơn là một thứ cần thiết. Ông ta dừng lại giữa chừng và nhìn xuống Kwon Taekju với ánh mắt trầm lặng. Kwon Taekju cũng bình tĩnh nhìn lại. Cường độ giữa ánh mắt thăm dò và ánh mắt đề phòng của họ xung đột dữ dội.
Sergey nhanh chóng nở một nụ cười tinh quái.
"Cậu đã đến đây như thế nào vậy?"
"Tôi có một món hàng tốt, tôi muốn cho ông xem nó."
Chính Zegna đã trả lời câu hỏi. Ánh mắt của Sergey quét qua Kwon Taekju và hướng về phía hắn.
"Một món hàng tốt sao?"
"Chúng ta hãy vào trong trước rồi từ từ nói chuyện. Tôi không nghĩ đây là nơi để tùy tiện tiết lộ hàng hóa của chúng tôi."
"Xem nào... Bên trong nhà bây giờ khá bừa bộn..."
Ông ta lảng tránh với một cái cớ điển hình. Zegna thúc giục với giọng điệu tự tin.
"Chắc chắn ông sẽ thích nó."
Giọng điệu hắn nghe rất thuyết phục. Có lẽ là thế nên hắn mới gọi là thương nhân Niềm tin mạnh mẽ, sự tự tin và thậm chí cả nhận thức tỉnh táo rằng đây là cơ hội duy nhất nữa. Vẻ mặt của Sergey ngày càng nghiêm túc hơn.
Không có gì ngoài lo lắng. Hong Yeo Wook hiện đang ở tại biệt thự này và 'SS-29' cũng được giấu ở đó. Nếu chào đón khách một cách bất cẩn và bất kì bí mật nào liên quan bị rò rỉ hoặc gặp rắc rối không cần thiết nảy sinh, tình huống của ông ta sẽ khá khó xử. Tuy nhiên, ông ta lại cảm thấy hơi băn khoăn về việc bỏ cuộc mà không hề xác nhận được những gì Zegna đã mang theo.
Sergey khó xử mỉm cười và liếc nhìn Zegna và Kwon Taekju. Sau một hồi suy nghĩ, ông ta đơn giản gật đầu. Rồi quay lại và đi lên cầu thang và cấp dưới của ông ta thả hai người họ đang giữ ra. Zegna dẫn đầu đi trước, rũ bỏ những nếp nhăn trên quần áo. Có vẻ như họ đã thành công trong việc thu hút sự quan tâm của Sergey. Đó là một khởi đầu đầy hứa hẹn.
Chẳng bao lâu sau, cả hai được dẫn tới phòng làm việc riêng của Sergey. Sergey ngồi ở bàn làm việc, đưa tay ra yêu cầu bắt tay.
"Cũng lâu rồi."
Zegna nhẹ gật đầu và bắt tay lại. Sergey chỉ nhìn về phía Kwon Taekju như thể đang tìm kiếm lời giải thích.
“Bên này là cơ quan tình báo Hàn Quốc…”
“Tôi là Lim Daehyung.”
Kwon Taekju đưa tay ra trước. Anh không do dự mạo danh trưởng phòng Lim. Bằng cách này, ông ta vẫn sống tốt ở Hàn Quốc và sẽ không có sự nghi ngờ vô căn cứ nếu vấn đề này được đưa ra. Mặc dù mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn một chút, nhưng mức độ đó là cái giá mà anh phải trả cho việc dấn thân vào nhiệm vụ này.
Sergey mạng dạn bắt tay lại Kwon Taekju.
"Vậy à. Rất vui được gặp cậu."
Những chiếc nhẫn được đeo vừa khít nhau trên từng ngón dày. Nếu có một người trên Trái Đất buồn bã vì chỉ có 10 ngón tay thì đó chính là ông ta. Khi anh buông bàn tay đang bắt ra, có lẽ do nhầm lẫn gì đó những ngón tay của Sergey nhẹ nhàng cù lét giữa lòng bàn tay của Kwon Taekju trước khi trượt đi. Anh vô thức giật mình. Có lẽ thấy những điều đó, Zegna thầm cười nhẹ không phát ra tiếng.
"Chúng ta không có nhiều thời gian, nên hãy đi thẳng vào vấn đề chính. Cậu mang theo thứ gì tốt à?"
Sergey hỏi thẳng. Zegna bắt đầu lời giải thích đã chuẩn bị sẵn của mình.
"Tuy chưa được giới công nghiệp biết đến, nhưng có một chương trình được tạo ra bởi sự hợp tác giữa Hàn Quốc và Mỹ khoảng 3 tháng trước. Hai quốc gia sớm nhận thức được tầm quan trọng của việc nắm bắt thông tin, đã nghĩ ra một cách thông minh để theo dõi. Chỉ cần có chương trình đó, ông không cần phải cử một đặc vụ tinh nhuệ trực tiếp đánh cắp thông tin hoặc phá vỡ mạng lưới an ninh vững chắc. Nói một cách nghiêm túc thì đó là hack, nhưng tuyệt đối không để lại dấu vết gì. Ông không cần mạo hiểm đối mặt với kẻ thù. Chỉ cần mượn thiết bị liên lạc của một trong những người quen của chúng một chút là được. Ngay khi người quen đó gửi điện thoại, tin nhắn SNS,email cho kẻ thù thì mã độc sẽ tự động chuyển đi. Bằng cách đó, chúng ta có thể nhận biết mọi thông tin từ điện thoại di động của kẻ thù trong thời gian thực. Chúng không bao giờ biết rằng thông tin của mình đang bị rò rỉ. Thế nào ạ. Không phải rất thú vị sao?"
"Hmm? Nghe như trong phim gián điệp vậy."
"Thực tế bây giờ nó đã có."
Zegna lấy điện thoại di động ra và đặt nó lên bàn. Sergey nửa tin nửa ngờ rồi khéo nhặt nó lên. Menu đầu tiên kiểm tra là tin nhắn. Má ông ta thỉnh thoảng co giật lúc đang xem xét từng tin nhắn một. Vẻ mặt như là sự pha trộn giữa cười và không cười, khá mơ hồ. Ông ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu tìm thấy tin nhắn mình đã gửi cho một người cụ thể trên điện thoại của người khác?
Sergey liền nhanh chóng đặt điện thoại xuống và xoa xoa hai tay vào nhau.
"Cái này... khó khăn đấy."
"Ông không cần phải trả lời ngay. Nếu muốn, chúng tôi có thể đợi khoảng một ngày nữa."
Cho một ngày suy nghĩ. Sergey nhìn Zegna với ánh mắt đầy ẩn ý và cười khẩy. Vẫn đang cân nhắc, ông ta cứ liên tục gõ nhẹ trán. Thỉnh thoảng, lại đảo mắt giữa Zegna và Kwon Taekju. Bản thân sản phẩm quá hấp dẫn, nhưng ông ta có vẻ nghi ngờ tại sao lại mang món đồ quý giá này cho mình hơn tất cả người khác.
Sergey chần chừ một lúc lâu rồi cuối cùng cũng gật đầu.
"Được rồi. Phải dành thời gian suy nghĩ kỹ rồi mới đưa ra quyết định chứ. Giá cả chắc cũng không rẻ nhưng nếu bỏ lỡ thì nó là một món đồ khá hấp dẫn. Cậu có sẵn lòng ở lại đây một chút trong thời gian chờ đợi không ?"
Phải mất ít nhất một ngày những người có liên quan đến 'SS-29' mới đến nơi. Với tư cách là Sergey, ông ta chỉ cần đưa ra quyết định cho đến lúc đó. Nếu thấy thú vị thì có thể lấy món đồ; còn nếu cuối cùng vẫn do dự trong việc mua hàng, ông ta có thể chỉ cần đuổi cả hai đi là được. Điều duy nhất cần thận trọng là không tiết lộ sự tồn tại của 'SS-29'.
Nói cách khác, trong ngày hôm đó, họ phải tìm ra vị trí của 'SS-29' trước khi Sergey đưa ra quyết định.
Với một nụ cười, Kwon Taekju sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị của ông ta..
"Tất nhiên rồi."
Ngay khi bước vào phòng, mọi thứ trở nên bận rộn. Đứng tựa lưng bên cửa, đánh giá cấu trúc tổng thể của căn phòng. Vừa quét dọc theo các bức tường vừa kiểm tra các cửa sổ. Sau khi xem xét kỹ hình dạng khung cửa sổ, chất liệu kính, anh thử kéo chúng vào và đẩy ra. Các cửa sổ cố định không nhúc nhích. Hơn nữa, bên ngoài là một vách đá dựng đứng. Tất cả đúng như anh dự đoán. Họ không cung cấp một căn phòng thuận lợi cho một vị khách lạ mặt được. Dù thế nào đi nữa, nếu không thông qua hành lang được bảo vệ bởi mấy tên vệ sĩ thì khó có thể di chuyển đến bất cứ đâu trong căn biệt thự.
Anh lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra. Đó là một thiết bị nhỏ có thể đục thủng kính hay các tấm kim loại mỏng bằng cách sử dụng nhiệt độ cao. Anh đã từng sử dụng nó trước đây ở biệt thự Bogdanov. Rút chốt và kéo ra một ống dài. Anh uốn cong thành hình chữ L và xoay theo vòng bánh xe lửa. Sau một vài tia sáng, một ngọn lửa nhiệt độ cao bắn ra. Cùng với đó, anh đã tạo ra một lỗ hổng khá lớn trên cửa sổ kính đối diện với vách đá.
Đặt phần cắt sạch sang một bên trong giây lát, anh đưa cổ tay trái của mình qua lỗ. Đầu chạm vào cửa kính và giơ đồng hồ đeo tay hướng lên trời. Nhấn mạnh vào thiết bị điều chỉnh ở bên hông đồng hồ đeo tay, mặt đồng hồ mở ra và một thứ gì đó bắn lên trên. Vật thể bay vút lên theo một đường thẳng và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Không lâu sau, một tiếng click yếu ớt vang lên trong không trung.
Sau khi mở chiếc đồng hồ đeo tay của mình, Kwon Taekju lấy ra một con chip bộ nhớ siêu nhỏ từ bên trong. Anh cắm nó vào điện thoại và tải các tập tin được lưu trữ. Chẳng mấy chốc, sơ đồ mặt cắt của biệt thự xuất hiện trên màn hình điện thoại . Cứ như thể anh đang nhìn xuyên qua dinh thự từ trên không, trong nhảy mắt nắm bắt được bố cục của tòa nhà. Không gian ẩn trong các bức tường hoặc sàn nhà cũng được phơi bày mà không cần bất kỳ bộ lọc nào.
Kwon Taekju chuyển bản mặt cắt cho Zegna và suy luận các vị trí cất giấu tiềm năng của 'SS-29'. Có khoảng ba hoặc bốn nơi. Nhà kho dưới tầng hầm, căn phòng áp mái trong tòa tháp chính, phía sau giá sách thứ hai trong phòng làm việc và một không gian bí mật trong phòng ngủ của Sergey.
Anh thử liên lạc với Zegna qua máy thông tin liên lạc.
K:“Tôi sẽ lo việc tìm kiếm từng cái một.”
Z:"Tôi sẽ đến phòng sách. An ninh ở đó có vẻ đặc biệt nghiêm ngặt, thú vị đấy."
K:"Đừng giết bất kỳ người vô tội nào. Lúc dọn dẹp đau đầu lắm."
Z:"Tôi chưa từng động tay vào bất cứ ai không cần thiết. Tôi chỉ đơn thuần bảo vệ bản thân mình một cách chính đáng thôi."
“Chính đáng” không phải là từ vừng tồn tại để cậu dùng đâu, tên giết người. Anh lè lưỡi và kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa.
“Vậy tôi sẽ bắt đầu từ tầng hầm. Chăm chỉ vào.”
Ngay sau khi liên lạc xong, anh thay phiên xem xét phòng ngủ và phòng tắm. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, anh quyết định đi vào phòng tắm. Với mục đích của biệt thự, thật hợp lý khi các camera giám sát không chỉ được giấu ở hành lang và cầu thang mà còn trong các vật dụng hàng ngày như bình chữa cháy, khung treo tường và chậu cây. Vì một vị khách không mời đã đến nên các biện pháp an ninh có thể sẽ còn nghiêm ngặt hơn nữa. Trong tình huống vị trí của 'SS-29' không chắc chắn, đối đầu liều lĩnh không phải là một lựa chọn. Khi gặp bất lợi về số lượng, tránh va chạm là cách hành động tốt nhất.
Theo sơ đồ tầng, sẽ có một chiếc quạt thông gió được lắp trên trần phòng tắm. Tất cả các lỗ thông gió của các phòng đều được thông với nhau và mở rộng đến tháp chính, nó là một hệ thống thoát khí. Tầng hầm cũng không ngoại lệ.
Anh khóa cửa phòng tắm và bật vòi hoa sen. Dòng nước trong lành đổ xuống, che đi sự vắng mặt của anh sau tấm rèm tắm mờ đục. Sau khi hoàn thành một loạt động tác, anh cẩn thận nhấc nắp bồn cầu lên và tháo nắp quạt thông gió. Khi nhìn vào hành lang tối tăm, có thể thấy một con đường chật hẹp nhưng có thể bò qua được.
Anh nhẹ nhàng leo lên trần nhà. Trần thấp của lỗ thông gió đè ép vào lưng. Chỉ hơi cọ mình một chút thôi cũng đủ để khiến một đám bụi bay lên làm anh ngứa cả mũi và cổ họng. Ho một chút và lấy tay lau mũi.
Anh bật đèn pha lên, chiếu sáng con đường phía trước. Khu vực khoảng 1 mét phía trước dường như có thể phân biệt được. Hít một hơi ngắn và bắt đầu di chuyển khuỷu tay theo thứ tự, nhẹ nhàng kiểm tra trần nhà để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Khi đi qua phòng và tiếp cận hành lang, anh nghe thấy những tiếng nói chuyện luyên thuyên từ bên dưới. Họ dường như là những tên canh gác bên ngoài phòng của Kwon Taekju. Anh bỏ lại cuộc trò chuyện bình thường của họ và nín thở tiến lên một cách thận trọng.
Cuối cùng, một con đường rẽ xuất hiện. Kwon Taekju nhanh chóng bật điện thoại của mình để kiểm tra kỹ sơ đồ mặt cắt. Để đến tầng hầm, anh cần rẽ trái. Xoay người sang trái để di chuyển, một con dốc nghiêng bỗng xuất hiện. Nó có vẻ giống như đường để đi xuống tầng hầm. Giữ phần lớn trọng lượng của mình trên một khuỷu tay và mở rộng phần thân trên, anh ấy cẩn thận vươn người về phía trước. Trong khoảnh khắc đó, sàn nhà bên dưới bị vỡ *pụp.
Hóa ra anh đã chạm vào phần đáy trục thông gió cũ kỹ và xuống cấp. Nhanh chóng bám vào tường để giữ thăng bằng. Gió gây ra tiếng ồn khá lớn. Thật trùng hợp, một tên bảo vệ đi ngang qua dừng bước. Tò mò nhìn từ bên dưới lỗ thông gió được dệt như lưới, gã nhìn xung quanh và nghiêng đầu. Sau đó, người đồng nghiệp đang đi phía trước quay lại và hỏi chuyện gì.
"Vừa rồi có nghe thấy tiếng động không?"
"Tiếng gì?"
"Hình như có tiếng gì đó lạch cạch..."
Gã nhìn quanh một lần nữa và đột nhiên nhìn lên trần nhà và nhận thấy trục thông gió hơi nhô lên. Sau đó, anh phát hiện ra trục thông gió đang rơi xuống. Nó đã như thế trong một thời gian dài nhưng vẫn chưa được sửa chữa. Đó là lý do tại sao chủ sở hữu, Sergey đã hoãn lại, người tuyên bố rằng ông sẽ sửa chữa quy mô lớn sau khi hoàn thành những việc quan trọng hơn.
Có thể là một con chuột? Âm thanh là khá đáng kể để loại bỏ nó như vậy. Người bảo vệ, vẫn còn nghi ngờ, gõ nhẹ khẩu súng trường lên trần nhà. Nếu không có gì ở trên, nó sẽ phát ra âm thanh rỗng. Tuy nhiên, trục thông gió hơi nhô lên tạo ra tiếng động rõ rệt khi gõ nhẹ. Nhân tiện, gã cũng thử gõ vào một vài vị trí khác. Nhưng vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của cái gì đó ở bất cứ đâu. Gã ta càu nhàu về người đồng nghiệp quá căng thẳng của mình, người đã lo lắng vô ích.
"Không có cái gì ở đó cả."
"Uh, đúng vậy."
“Đừng lo lắng không đâu nữa. Chuột xuất hiện ở đây trong một hoặc hai ngày không phải là điều bất thường đâu.”
Mấy tên canh gác trao đổi vài lời rồi bỏ đi, để lại trục thông gió hơi nhô cao ở phía sau.
Trong khi đó, Kwon Taekju đang vật lộn trong hành lang đầy bụi. Chỉ còn mũi giày chạm sàn, anh ấy ép mình vào trần trục thông gió bằng đầu, lưng, hông và cả hai tay. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bàn tay từ từ trượt xuống. Nếu bây giờ anh ngã xuống, chắc chắn trần nhà sẽ lại phát ra tiếng lạch cạch. Anh chỉ có thể hy vọng rằng những người đó sẽ biến mất khỏi hành lang trước khi điều đó xảy ra.
Bỏ qua một lần có thể coi là sai lầm, nhưng bỏ qua lần thứ hai thì không dễ dàng như vậy. Nếu lính canh quyết tâm lục soát lối đi, anh không còn lối thoát. Vấn đề là anh không thể điều chỉnh tư thế không thoải mái của mình ngay lập tức. Những giọt mồ hôi trên trán rơi xuống sàn nhà. Bàn tay ướt đẫm của anh tiếp tục trượt. Anh cảm thấy mình không thể trụ được nữa. Anh đã đạt đến giới hạn của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro