Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.2 - Ăn nói sà lơ & dụ em để sờ mó

Trút nước vào pechka. Những viên đá được nung bốc khói xèo xèo và tỏa ra hơi nóng như thiêu đốt. Không khí nóng lên nhanh chóng, thoáng chốc có cảm giác ngột ngạt nhưng rồi cũng nhanh chóng trở nên khá hơn. Cơ thể tê cóng của anh bắt đầu ấm dần lên. Sự mệt mỏi tích tụ dường như được giải tỏa cùng với mồ hôi túa ra lấm tấm. Thoải mái xông hơi trong lúc công việc đã lên kế hoạch, anh không còn mối bận tâm riêng nữa.

Anh từ từ đảo mắt qua lại bên trong banya. So với những gì người chủ đã khoe khoang, nó tương đối nhỏ. Nó sẽ chật cứng chỉ với hai hoặc ba người ngồi bên trong. Hiện tại, nó rộng rãi chỉ với sự hiện diện của Kwon Taekju, nhưng mọi thứ sẽ thay đổi nếu Zegna đến.

Anh liếc nhìn cái cửa vào. Đối với một người Nga, thật không thể tưởng tượng được khi ở banya mà thiếu vodka, vì vậy bây giờ anh đang đợi Zegna, cái tên đã nói rằng mình sẽ ghé đến nhà bếp. Lần này, hắn cũng không thể tránh khỏi việc cởi hết quần áo. Anh cảm thấy phấn khởi trong giây lát, nhưng ngay sau đó lại thở dài. Tự hỏi tại sao mình lại vắt cổ lên cơ thể của một người đàn ông đến mức như vậy. Ngay từ đầu, Zegna đã là vấn đề rồi. Dù để lộ một chút cũng không gây ra bất kỳ thiệt hại nào cho hắn, vì vậy anh không hiểu tại sao hắn lại bất thường như vậy.

Khi đang càu nhàu trong lòng, cánh cửa đột nhiên mở ra. Zegna, người mà anh không chờ đợi lâu, đã bước vào. Ánh mắt lẽ ra phải hướng vào khuôn mặt của tên điên đó mà không hiểu sao lại đột nhiên cố định ở vùng trung tâm của hắn. Chắc là chiều cao quá mức của hắn. Đó là lý do tại sao anh lại chạm trán với phần riêng tư của hắn trước. Anh bất giác nhíu mày. Dương vật của Zegna chẳng phải là vũ khí. Hắn ta thậm chí còn không cương cứng, nhưng kích thước của nó... Cuối cùng thì anh cũng hiểu tại sao những người từng thân mật với hắn, da thịt như thể trộn lẫn vào nhau lại đau khổ như sắp chết vậy.

Ý thức được anh ngẩng đầu lên. Tên Zegna đang nở một nụ cười kỳ lạ. Cảm giác như suy nghĩ lại bị đọc được. Anh cố gắng giả vờ bình tĩnh và lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện giả vờ không để ý mình đang bị nhìn thấu. Chợt anh nhìn thấy phần thịt đỏ ở giữa hai đầu gối của hắn dựng đứng lên. Kết cấu và trọng lượng của nó có thể cảm nhận được chỉ trong nháy mắt. Mặc kệ và định quay đầu lại, nhưng rồi đột nhiên cái bìu dái của hắn rơi xuống cái bộp dưới ghế. Đôi mắt của Kwon Taekju theo bản năng, vô tình đuổi theo vật thể đang di chuyển. Zegna không bận tâm đến ánh mắt xoáy vào háng mình một cách trần trụi của Kwon Taekju. Đến lúc trao ly rượu thì việc này đành phải dừng lại.

“Một khi dựng đứng thì cái lỗ nào cũng phải đâm vào."

Ánh mắt của Kwon Taekju giật nảy lên ngay lập tức. Zegna vừa hấp hé cười nhe răng vừa rót vodka. Liên tục, đổ đầy một cốc rồi uống một cách sảng khoái. Anh nghiêng cốc và lướt qua từng ngóc ngách trên cơ thể Zegna.

Một cơ thể tương đối phi thực tế. Vừa thon gọn vừa chắc chắn, giống như ai đó đã tạo ra một cách chân thành khi xem xét toàn bộ kết cấu tổng thể vậy. Từng cơ bắp như cố ý gắn vào ở nơi đây đó như một tác phẩm nghệ thuật, chúng đều ở hình dạng và kích thước đẹp nhất. Xương đòn thẳng vừa vặn với bờ vai rộng, đai cổ rõ ràng, khuỷu tay và xương cổ tay nhô cao tạo nên đường nét vừa mạnh mẽ vừa thanh thoát. Cơ bụng được chia rõ ràng và nó gợi nhớ đến vây của con cá mập, hòa hợp với nhau hoàn hảo như thể chúng đã có từ khi mới sinh ra. Da trắng mịn màng, toàn thân trông rắn chắc đến nỗi nếu dùng kim chọc vào thì nó sẽ gãy ngay.

Không có vết sẹo tồn tại trên cơ thể hắn. Các bệnh về da như dị ứng cũng tương tự. Xem ra như vậy, thật khó để đoán lý do hắn đã che giấu cơ thể mình trong suốt thời gian qua. Tiếng cười châm biếm thoát ra cùng với tiếng khịt mũi.

"Gì đây, tôi cứ tưởng cậu giấu cái gì tuyệt vời lắm chứ."

"Thì ra anh muốn nhìn cơ thể tôi đến thế à? Đầu óc thật đen tối."

Cái đồ chỉ biết nói nhảm. Kwon Taekju nhếch mép và đổ một gáo nước vào pechka. Tiếng "chík" vang lên cùng với một luồng hơi nước mờ mịt bốc lên. Khuôn mặt bóng loáng của Zegna bị che khuất trong giây lát.

Lượng hơi nước quá đà khiến cho mồ hôi cũng bắt đầu chảy như mưa. Cả cơ thể của Zegna cũng bị ướt nhẹp. Mỗi lần hít một hơi, vai mở rộng và từng cơ bắp trên khắp người hắn bắt đầu co rút phập phồng. Mỗi sợi cơ vừa như một cá thể độc lập, vừa như một hệ thống hữu cơ, chúng đan xen với nhau cùng một lúc. Dù cho không khác biệt nhiều so với cơ thể của Kwon Taekju, nhưng mắt anh vẫn luôn bị chúng thu hút.

Zegna nhắm mắt lại trong lúc nghiêng đầu về phía sau. Giọt mồ hôi trượt từ cằm xuống chiếc cổ dài. Những giọt mồ hôi sống động nối tiếp nhau, đọng lại trên xương cổ rồi chúng cuối cùng lăn qua đường viền xương và rơi xuống tự do. Nó là gì mà tại sao khiến tâm trạng anh hồi hộp vậy chứ.

Liệu có phải đã nhìn chằm chằm quá lâu rồi hay không. Zegna nhấp nháy đôi mắt mơ màng. Ánh nhìn ngay lập tức xoắn vào nhau. Không, chính xác là hắn không nhìn vào khuôn mặt của Kwon Taekju mà là nhìn xuống cơ thể anh. Đồng tử óng ánh uể oải cuộn tròn chậm rãi dưới hàng lông mi ẩm ướt. Đột nhiên, toàn thân anh cảm thấy ngứa ngáy. Cảm giác giống hệt như một con rắn nhe lưỡi liếm qua da thịt vậy.

Kwon Taekju trùm chiếc khăn đang ở cổ lên trên đầu. Anh nghiêng người về phía trước, che chắn đi ánh nhìn trần trụi đó.

Trong lúc này, Zegna lại rót thêm vodka ra ly. Đôi môi Kwon Taekju hiện ra dưới chiếc khăn trùm đầu. Có lẽ do nhiệt độ, đôi môi anh đỏ hơn bình thường, liên tục ẩm ướt và thở ra hơi thở nặng nề. Môi dưới đầy đặn bóng loáng như vậy đơn giản chỉ là do vodka thôi sao? Nghiêng nghiêng chiếc ly, mắt nhìn đăm đăm vào cái lưỡi lấp ló bên trong. Uống một hơi hết sạch vodka và khẽ liếm môi dưới. Dáng vẻ đó hệt một kẻ săn mồi đói khát.

"Hiểu một chút..."

Anh ngước đầu lên khi nghe thấy lời độc thoại bất ngờ. Lần này, hai người nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt dai dẳng đến mức khiến anh cảm thấy áp lực để tiếp nhận ngay lập tức. Việc tránh né không còn ý nghĩa ở thời điểm này nữa. Hai người đối diện nhau như đang ở trong một cuộc thi đấu mắt và đột nhiên Zegna rướn cả thân mình về phía trên. Kết quả là khuôn mặt cả hai chỉ còn cách nhau một chưa tới nửa gang tay. Nhìn đồng tử của Kwon Taekju căng lên, Zegna cười khúc khích một cách thô tục.

“Cái mông ấy để phụ thuộc vào một thằng đực rựa như anh thì tiếc của lắm.”

Con mẹ nó, đúng là cái mồm chết tiệt không chịu yên thân. Ngay lập tức, Kwon Taekju quật mạnh vào mặt Zegna bằng nhánh bạch dương đặt trên banya. Những hạt nước đọng trên nhánh cây bắn ra với tiếng vang tánh tách. Zegna không kịp phản ứng gì trước sự trừng phạt thô bạo. Hắn chỉ im lặng mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào Kwon Taekju. Những giọt nước trên tóc của anh nhỏ xuống sàn nhà tí tách tí tách. Đôi môi vừa hé ra một lúc trước giờ lại đông cứng. Thôi chết, anh thầm nghĩ khi nhận ra mọi thứ đã muộn màng.

Đồng tử của Zegna đảo qua một cách kì lạ. Trong khoảnh khắc cảm nhận nguy hiểm, cổ tay đã bị nắm lấy. Thậm chí không có thời gian để phản ứng. Trong nháy mắt, cánh tay bị vặn ra phía sau và mặt đập vào tường. Tiếng động "Thụp" vang lên cùng với âm vang của xương. Tầm nhìn cũng bị quay cuồng theo. Zegna đè cơ thể rắn chắc của mình lên Kwon Taekju và khẽ thở vào tai anh. Cuộc giằng co dữ dội đã làm cho cái khăn rơi phất phơ xuống sàn.

Tiêu rồi. Khuôn mặt Zeyna vốn dần trở nên lạnh lẽo, giờ chỉ còn lại dư ảnh đen tối. Anh cố gắng xoay cổ tay để thoát ra nhưng trước đây và cả bây giờ anh vẫn không thể chịu được sức nắm khủng khiếp của tên này.

Zegna vẫn không nói gì trong một lúc. Hắn chỉ điều chỉnh nhịp thở của mình và tiếp tục nhìn xuống Kwon Taekju. Ánh mắt hắn di chuyển một cách tự nhiên giữa chiếc cổ săn chắc và cổ tay mạnh mẽ của anh, như thể đang ước lượng xem nên đập nát ở đâu trước.

Đột nhiên, Zeyna vặn cổ tay Kwon Taekju mạnh hơn. Với bản năng bảo vệ cánh tay, anh tác động lực lên toàn bộ cơ thể để cố gắng che chắn. Đùi và mông tự nhiên căng lên. Ánh nhìn từ từ lướt xuống sống lưng ẩm ướt và dán chặt vào mông của anh ấy. Nhờ đường eo mượt mà nên đường nét tròn trịa cũng trông đặc biệt nổi bật. Cánh mông căng mọng loang loáng do thấm đẫm mồ hôi. Không lâu sau, sự điên loạn biến mất khỏi đôi mắt của Zegna. Thay vào đó, là sự ham muốn thầm kín đã chiếm lấy.

Bàn tay không ngần ngại vươn đến mông của Kwon Taekju. Hắn có thể dễ dàng chộp lấy chúng ngay lập tức, nhưng không hiểu tay lại di chuyển một cách chậm rãi. Cuối cùng, khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào phần mông hơi nhô lên của Kwon Taekju. Kwon Taekju, người đã im lặng nãy giờ bất ngờ quay người lại và đẩy mạnh Zegna ra, sau đó nắm chặt tay hắn và ném nó đi ngay lập tức.

Zegna loạng choạng trước sự đảo chiều đột ngột và chùn bước lại. Việc tạm thời thả lỏng cơ thể, không biết chừng đã bỏ qua Kwon Taekju. Tình thế đảo lộn bỗng nhiên hắn lại trở thành một đồng đội thoải mái. Nhặt chiếc khăn rơi bên cạnh rồi quấn quanh cổ.

“Anh sẽ gọi cho mẹ à?”

Cứ như thế anh định bước ra khỏi banya nhưng tên Zegna đã cười mỉa mai hết cỡ. Tôi đáp trả để đúng với tiêu chuẩn đó.

"Đúng thế. Tôi sẽ bảo bà ấy mắng cậu một trận."

Ngón giữa cũng giả vờ giơ lên. Khi ra khỏi banya và đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếng cười phá lên từ bên trong. Thằng điên. Sao hắn lại thấy vui vẻ như vậy. Anh lắc đầu và hướng về phòng thay đồ.

Nhưng đi được mấy bước, anh đã dừng lại. Tay đặt lên ngực trái. Trái tim đập thình thịch đến mức làm anh thấy khó thở. Bỗng chốc da gà da vịt nổi hết lên.

Lần này thật sự nguy hiểm. Nếu Zegna không lơ đễnh đi chỗ khác lúc giữa chừng, chắc là anh đã bị tên đó phá hỏng một phần nào đó trên cơ thể rồi. Hắn không phải là người dễ tha thứ cho người khác dù cho đó là đồng nghiệp đi nữa. Nếu tâm trạng không vui thì sẽ không ngần ngại phá hủy bất kỳ ai.

Nắm chặt bàn tay run rẩy. Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm xúc này. Con người không biết ý nghĩa của sự sợ hãi cho đến khi đối mặt với nó. Kwon Taekju cũng vậy.

Anh cảm thấy mình nên hoàn thành chiến dịch càng sớm càng tốt. Hoàn thành nhiệm vụ và xa lánh hắn ta, đó chính là cách duy nhất để thoát khỏi những cảm xúc lạ lẫm này.

***

Nhìn thế nào cũng thấy đây là hành động điên rồ. Kwon Taekju liên tục suy nghĩ một lần nữa vào sáng sớm khi ở bên bờ hồ đang có tuyết rơi. Thời tiết không tốt lắm, tầm nhìn cũng bị che khuất bởi tuyết trắng xóa nên không thể phân biệt được gì với gì ở đâu mà bản thân lại quyết định đi xe đạp từ trước bữa sáng. Đã làm sao đạp sai chân mà ngã đau đớn, thậm chí còn sụp xuống tuyết bằng cách lúc nào không hay. Có lẽ việc trượt tuyết còn dễ dàng hơn. Ít ra, người khác nhìn vào cũng sẽ không thấy mình giống người điên.

Trong lúc càu nhàu một mình, một ngọn đồi to lớn hiện ra trước mắt. Chỉ có thể nhìn thấy căn biệt thự mà Hong Yeo Wook đang ở khi leo lên đó. Thay đổi tâm trạng và đạp mạnh lên bàn đạp cứng ngắc. Cố gắng vượt qua độ dốc dựng đứng. Bánh xe liên tục bị xoay tròn trên đường dốc và sau một số lần trượt thì anh mới cuối cùng lên đến điểm cao của ngọn đồi. Anh thở dài và quan sát động thái căn biệt thự. Không có dấu vết bất kỳ ai ra vào, không biết chừng trận tuyết suốt đêm qua đã xóa sổ mọi dấu vết mất rồi.

Anh nhấn mạnh một bên kính bảo hộ ra. Âm thanh nhỏ nhẹ phát ra và tầm nhìn liền thay đổi sang hình lập thể. Đó là thiết bị đặc biệt có khả năng xuyên thấu vào tòa nhà hoặc cấu trúc. Anh điều chỉnh thêm một chút và kéo zoom lên tối đa.

Ngôi biệt thự kia gợi nhớ đến một pháo đài. Họ đã kết nối ống khói với tầng hầm chứ không phải mái nhà để hơi nước bốc lên thông qua mặt đất. Cửa sổ nhỏ và dày đặc, đặt rất sát nhau và nó quá nhỏ để cho một người có thể ra vào. Tất cả ống nước đều hướng về phía vách đá. Để xâm nhập từ đó, người ta có lẽ sẽ phải đối mặt với cơn gió mạnh và leo ngược lên một vách đá dựng thẳng. Đó sẽ là một hành động tự sát. Nếu kết luận, lối vào chỉ có thể thông qua cổng chính.

Đột nhiên, anh lấy điếu thuốc từ túi và nhấc lên miệng. Mặc dù chưa châm lửa nhưng đầu điếu thuốc đã đỏ rực. Lập tức, dữ liệu về hướng gió và tốc độ gió hàng năm, hàng quý, hàng tháng và hàng ngày của vị trí Kwon Taekju đang đứng được hiển thị trên màn hình của kính bảo hộ. Dù đã cân nhắc một thời gian, nhưng việc sử dụng trực thăng hay dù để tiếp cận mái nhà cũng không khả thi.

Tất cả các phương pháp đều không có kết quả. Tuy nhiên, không phải hoàn toàn không có sự thu hoạch từ những nỗ lực của anh. Khi kiểm tra trực tiếp sự biến đổi của ngôi biệt thự cũ, một sự nghi ngờ gần như chắc chắn đã nảy sinh. Điều gì đang được ẩn giấu mà họ đã xây dựng bức tường phòng thủ đến vậy?

Một nụ cười mãn nguyện lan rộng trên môi Kwon Taekju. Càng che giấu thì giá trị của nó càng cao. Anh ta quan sát thêm một lúc nữa trước khi nhanh chóng lao xuống đồi.

"Đói quá, đói quá."

Sau khi trở lại nhà nghỉ, anh đã ăn sáng ngay. Nhai nhóp nhép món Pelmeni như nhai cao su trong miệng. Dù đã trải qua một thời gian dày vò ở ngoài trời lạnh nhưng cái giá mà anh phải trả chỉ là một bát Pelmeni. Dù sao thì anh có nên nhận được sự an ủi từ sự ấm áp khác không? Nhưng có thay đổi menu đi chăng nữa thì cũng không khác là mấy. Dĩ nhiên chỉ có thể là một trong số các loại như thịt cừu, cá trích, cải bắp, khoai tây mà thôi. Tất cả các món thỉnh thoảng ăn thì mới thấy ngon chứ, đằng này ăn mỗi ngày thì chán ngấy đi được. Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng thấy như đã ăn rồi vậy. Tuy nhiên, bụng vẫn cứ đói và điều này gây khó khăn hơn.

Một tô nước súp nóng hổi và đậm đà thực sự làm anh thèm thuồng. Thử lục tung mấy hộp gia vị, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì cay cay giống như ớt bột. Sự thất vọng lan tỏa. Dù bụng đau nhức vì đói, anh lại không muốn ăn bất cứ thứ gì.

Đặt cằm trên cánh tay và thở dài. Sau khi tắm nước nóng, mái tóc ẩm ướt và cơ thể trần truồng chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Trùm chiếc mền lên người và đang hành hạ bát Pelmeni.

Zegna bước vào nhà bếp. Kwon Taekju không nhìn hắn mà chỉ tập trung chọc chọc vào bát Pelmeni tội nghiệp.

"Vẫn im ắng. Không có ai đặc biệt ra vào."

Anh bắt buộc báo cáo. Zegna không có phản ứng gì cả. Hắn ta chỉ đứng trước lò sưởi và làm gì đó sột soạt. Vô tình quay đầu lại và bắt gặp. Cái đó hắn đang cầm không khác gì mì cay Hàn Quốc cả. Chỉ cần nhìn vào bao bì thôi miệng anh đã bắt đầu chảy nước miếng.

Không thể rời mắt khỏi hộp mì, Zegna nhẹ nhàng nâng nó lên. Đồng tử mắt của Kwon Taekju liền lăn lên theo Ngay cả khi hắn ta vung tay ném và bắt bằng tay kia, ánh mắt bồn chồn vẫn không ngừng bám theo. Môi của Zegna vẽ nên một đường cong dài.

"Nghe nói người Hàn chỉ cần ăn món này thì chết cũng mãn nguyện, có thật không?"

"Từ đâu ra?"

"Từ chủ nhà đấy. Là từ người Hàn Quốc đã ở lại đây trước kia?"

Chẳng lẽ trong mắt của chủ nhà, tên Zegna bộ trông giống người Hàn Quốc hơn là bản thân Kwon Taekju à? Tại sao ông ta đưa cái gì đó cho hắn mà không nói một lời nào với anh? Anh nhìn chằm chằm vào bát Pelmeni trong khi tỏ ra bực bội với người chủ nhà.

Anh bất giác đưa tay ra. Góc túi mì chạm vào đầu ngón tay, phát ra âm thanh kêu sột soạt. Dù đó là một dấu hiệu gì đi nữa, anh bất ngờ vung tay ra để cướp nó. Anh cũng không quan tâm đến cái gì tụt xuống khỏi vai nữa.

Nếu giả vờ không thắng được thì tốt biết mấy. Zegna nâng gói mì lên cao hơn để né tránh. Anh không do dự nhảy vụt lên. Vẫy tay như thể đang đánh bóng.

Tuy nhiên, anh không thể làm gì được, tên Zegna giơ tay lên cao và tránh đi chỗ này chỗ kia. Nhưng dù vậy anh không hề đầu hàng dễ dàng. Vừa nhảy lên nhiều lần, vừa cố gắng bắt lấy gói mì bằng mọi cách. Nhưng tên Zegna lại thoát ra khỏi tầm với của Kwon Taekju một cách khôn ngoan và nhanh chóng.

"Xem ra đúng là chết mê chết mệt nhỉ."

Lúc ấy, Kwon Taekju cũng ngừng tấn công. Nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối một cách bình tĩnh. Hơi thở nhanh nhẹ ổn định và yêu cầu một cách đường hoàng.

“Đưa đây”

“Không thể cứ thế mà cho anh được.”

Đôi lông mày của Kwon Taekju bất giác nhíu lại. Đúng là ma xui quỷ khiến. Mặc dù cảm thấy hơi khó chịu, anh hỏi lại một cách lặng lẽ.

"Muốn gì?"

"Không có gì đặc biệt. Tùy vào suy nghĩ thôi."

Zegna nhún vai một cách thờ ơ. Sau đó, một tay cầm điện thoại, tay kia cầm gói mì ăn liền, hắn bắt đầu đọc hướng dẫn cách nấu. Có vẻ như tên này đang sử dụng một ứng dụng dịch thuật để phiên dịch tiếng Hàn.

Không lâu sau, một nồi nước nhỏ được đặt lên bếp. Người kia đã điều chỉnh nhiệt độ chính xác đến mức đứng cạnh nó và khoanh tay.

Giờ đây, ánh mắt của Kwon Taekju dán chặt vào cái nồi. Nước dãi đọng lại nơi khóe miệng. Anh sắp chảy nước dãi như một con chó bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, không thể hấp tấp cắn câu tên Zegna được. Anh không biết tên điên này có thể có yêu cầu xảo quyệt nào. Trong khi do dự, nước trong nồi bắt đầu sủi bọt và sôi lên sùng sục.

Hắn đổ bột súp vào nước sôi. Hương thơm nồng nặc kích thích khứu giác của anh. Kwon Taekju giả vờ thờ ơ quay về chỗ ngồi, mân mê miếng Pelmeni nguội lạnh. Bộ não của anh có thể sẽ trải qua được một sự nhầm lẫn tạm thời. Có lẽ mùi thơm đó có thể đánh lừa vị giác của anh ấy. Với sự lạc quan như vậy, anh cắn một miếng Pelmeni, nhưng tất cả những gì có thể cảm nhận được là một vị đắng chế nhạo lại sự kỳ vọng ít ỏi của anh ta.

Trong khi đó, Zegna đặt mì đã hoàn thành lên bàn. Đồng tử của Kwon Taekju lặng lẽ lướt qua món ăn. Không có sự mê hoặc nào trong đó. Anh cảm thấy như bụng mình sẽ xuyên thủng chỉ sau một miếng cắn. Khi vị cay của hương vị Hàn Quốc chạm vào đầu lưỡi, ngay cả sự mệt mỏi sâu thẳm của anh cũng dường như bị cuốn trôi.

Anh len lén đặt một cái nĩa cạnh mép nồi. Zegna nhanh chóng kéo cái nồi ra và thẳng tay hất chiếc nĩa của Kwon Taekju sang một bên. Anh thử lại lần nữa nhưng vô ích. Zegna tiếp tục chuyển cái nồi ra xa khi Kwon Taekju càng đến gần. Không thể kìm lòng, Kwon Taekju buột miệng cảnh báo một cách bối rối.

"Nếu cậu không ăn ngay, nó sẽ trương lên."

"Không quan tâm."

Được thôi, không quan tâm chứ gì. Đồ khốn kiếp. Bàn tay cầm nĩa của anh run run. Cảm giác thèm ăn vốn không có tự nhiên trỗi dậy mạnh mẽ khiến mọi thứ trước mắt anh quay cuồng. Sự rõ ràng của tâm trí đang mờ dần. Nếu bây giờ không ăn thì không biết khi nào sẽ lại được nếm thử món đó nữa. Bản thân Kwon Taekju đã sống một cách vô ích nhưng yêu cầu của Zegna có thể đơn giản hơn anh nghĩ mà. Trước tiên, hãy nghe hắn nói.

Trong lúc ngẫm nghĩ, nước dùng của mì đang cạn dần. Có vẻ như anh phải ăn nó ngay lập tức để tồn tại. Sợi dây mỏng manh của lý trí đang dần được tháo gỡ. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm cái nồi lên rồi tu một hơi nước canh như thể nó là thuốc trường sinh. Cổ họng khô khốc của anh rung lên mạnh mẽ. Ngay khi nước dùng cay chạm vào đầu lưỡi, tầm nhìn của anh trở nên rõ ràng, mũi mở ra và tai ù đi. Cái cảm giác ngấy như bơ trong dạ dày anh đang tan biến ngay lập tức.

Zegna thong thả đi sau Kwon Taekju. Kwon Taekju thì mải mê hít hà mì nên không để ý Zegna đang tiến đến gần. Zegna chậm rãi đưa mắt nhìn xuống gáy và vai Kwon Taekju. Ánh mắt hắn di chuyển xuống tấm lưng thẳng tắp, vòng eo thon thả, bờ mông cong và xuống đôi chân dài miên man. Sau đó, bằng một giọng trầm thấp, hắn ra lệnh:

"Đừng nhúc nhích."

Đầu ngón tay của Zegna chạm vào mặt sau đùi của Kwon Taekju. Đó là một va chạm nhẹ, gần giống như một hạt bụi đáp xuống. Ánh mắt mãnh liệt của hắn dõi theo sát chuyển động của phía cuối bàn tay. Hai con mắt xanh của hắn không bỏ sót bất cứ thứ gì, như thể chúng quyết tâm ghi lại từng chi tiết. Ngay cả hơi thở cũng bị kìm nén lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, đùi anh bị nắm chặt. Zegna, người đang nhẹ nhàng quét qua lớp da của Kwon Taekju, đột nhiên kẹp chặt đùi anh. Kwon Taekju nhìn hắn với khuôn mặt khó chịu và tập trung vào việc ăn mì của mình. Anh đã nghi ngờ rằng tên Zegna sẽ đưa ra một yêu cầu khá khắt khe, nhưng nó có vẻ tương đối vô hại.

Tuy nhiên, đó là một suy nghĩ khá ngây thơ. Lý do rõ ràng là những ngón tay của Zegna đẩy chiếc quần đùi của anh lên và chui vào bên trong. Bàn tay liên tục xoa bóp đùi anh vạch một đường nét cơ thể xuống đũng quần. Ánh mắt băng giá vốn lạnh lùng như tinh thể băng của hắn giờ đang hừng hực sức nóng. Zegna ấn chặt những ngón tay của mình vào phần thịt đầy đặn và căng phồng để không bị hất ra. Không bằng lòng với điều đó, hắn còn thêm một đòi hỏi trơ trẽn.

"Thử dùng lực một chút."

Định làm gì?

Anh đang định nhíu mày phản đối thì một tiếng bíp chói tai đột ngột vang lên từ màn hình theo dõi vị trí. Anh đặt nồi xuống và nhanh chóng kiểm tra màn hình. Đúng như dự đoán, chấm đỏ biến mất khỏi tọa độ. Điều đó có nghĩa là thiết bị theo dõi được giấu trong lớp ngụy trang của Hong Yeo Wook đã bị trục xuất bằng cách nào đó.

Anh đưa thiết bị đầu cuối mà mình đang nhìn vào ngực của Zhenya.

"Có vẻ như đã thay đổi rồi."

Zegna không phản ứng gì nhiều. Hắn thậm chí còn không nhanh tay bắt lấy máy, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình. Làm biểu hiện tiếc nuối đó là gì không biết. Chó đuổi gà là trông như vậy à.

Vừa cười vừa vỗ vai.

"Cám ơn vì bữa ăn nhé?"

Anh không bỏ qua lời chào trêu chọc trong khi vẫn giữ thái độ lịch sự. Quấn vai trong chiếc chăn đã rơi xuống đất, Kwon Taekju quả quyết rời khỏi bếp. Vào thời điểm đó, cái nồi mới đó đã trống rỗng.

Zegna bật ra một nụ cười nhạt trong khi đứng ngây cả người.

Chương này đáng iu, hài hước quá trời, có khúc tui phải ngừng lại cười mất 10 phút xong mới dịch tiếp =)))) Đừng ai hỏi tui nay sao đặt tên nghe ngộ quá vậy, tại lâu lâu cho nó ngoại lệ, cho nó highlight mụt chút =)))) dị nha

Với cũng hơi dài do tui gộp lại một lần luôn á, từ từ mà trải nghiệm nhá. Đừng quên follow và vote để ủng hộ tui nha. Cám ơn các cậu đã đọc hehe <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro