Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.10 - Gỡ rối

Tiếng động khe khẽ loáng thoáng vang lên đâu đó. Những cái bóng chập chờn ẩn hiện từ phía bên kia mí mắt. Ngón tay bị cắt ra. Sau đó, lần lượt tay, chân và thân người của anh cũng bị tách làm đôi. Cơ thể bị xé nát giống như một con cá, nhanh chóng mất đi nhiệt độ cơ thể. Tất cả máu chảy trong cơ thể đều bị rút cạn, chỉ còn lại một khối thịt không còn sự sống, không còn máu. Anh không cảm nhận được chút đau đớn nào cả. Tâm trí vốn vẫn còn mơ hồ. Bây giờ mình sắp chết rồi à. Những suy nghĩ mờ mịt đọng lại trong tâm trí khi cuộc sống dần kết thúc.

Tay chân bị đóng băng cứng đờ. Cảm giác như cơ thể đang lơ lửng trong chân không, chìm xuống sâu 10 feet dưới làn nước sâu. Mùi cồn nồng nặc sượt qua đầu mũi, và chẳng mấy chốc bóng tối dày đặc hoàn toàn bao trùm lấy anh. Dòng nước lạnh buốt ùng ục ùa vào từng khe hở trong cơ thể. Một mùi tanh bốc lên.

Trong bóng tối, một đàn cá lóc màu đen xuất hiện. Một con, hai con, ba con... Nhãn cầu vừa lấp lánh vừa tụ hợp lại với nhau. Chúng bơi xoay loanh quanh tìm kiếm con mồi bị ném xuống hố. Khi một trong số chúng bất ngờ vồ tới, tất cả đồng loạt chúng đều xông vào bắt đầu cấu xé tan tành miếng thịt sưng tấy.

Một bóng đen lóe lên trong tầm mắt lem nhem. Tuy nhiên, anh lại không thể nhìn thấy mặt hay nghe thấy giọng nói từ đó. Khi cố gắng nhìn gần hơn, cái bóng ấy cũng rút lui một khoảng cách tương tự. Một khoảng cách nhất định đã được duy trì. Bóng đen quay vòng xung quanh. Lúc đầu thì chậm, sau thì nhanh đến mức anh không thể theo kịp. Nhãn cầu anh đang quay cuồng. Hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Khi vòng quay đạt đến đỉnh điểm, bóng đen biến thành bọt biển trống không và vỡ tan.

Đừng quên lời hứa với bố nhé.

Một âm thanh vang lên trong vô số những bọt biển đang biến mất. Đó không phải là âm thanh của con người. Anh vội vang quay về hướng phát ra âm thanh. Tuy nhiên, bóng đen phân tán một lúc, nó đã không xuất hiện trở lại nữa. Anh đã ngừng thở hoàn toàn rồi phải không? Vì anh có thể nhìn thấy linh hồn người chết và thậm chí còn nghe thấy giọng nói của họ sao? Tại sao ý thức không bay hơi mà vẫn còn ở đây chứ?

Đang trôi lơ lửng không mục đích, đột nhiên bọt biển khổng lồ nhanh chóng lướt qua bên cạnh. Anh quay lại thật nhanh. Bọt nước vừa lùi đi cách đây không lâu đã tạo thành một hình dạng duy nhất. Nó lớn hơn và bùng nổ tàn bạo hơn so với những gì anh đã thấy trước đó.

Chính là hắn ta. Khoảnh khắc nhận ra danh tính của hình dạng đó, cơ thể anh theo phản xạ lùi lại một bước. Càng làm thì hắn ta càng to lớn hơn.

Đừng đến đây.

Một tiếng hét không thành tiếng làm rung chuyển cả không gian.

Khắc tiếp theo, hình dáng to lớn ấy lao vào anh. Toàn bộ cơ thể như bị hút vào một chất lỏng đặc sền sệt. Đột nhiên, anh không thể thở được. Nỗi đau bị lãng quên lại dâng lên một cách sống động. Cảm giác như tất cả các khớp và xương trong cơ thể đang bị đứt rời. Lớp da bong tróc bị xé ra nhức nhối không chịu nổi. Bóng đen nuốt chửng anh trong chốc lát nhanh chóng vỡ tan thành những mảnh trắng, một tiếng cười lạnh băng phát ra.

Zainka ngu ngốc.

".......!"


Mí mắt anh chợt mở toang. Tầm nhìn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng. Mọi thứ trước mắt đều trắng xóa. Chẳng lẽ thị lực của mình có vấn đề?

Anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Không có gì thay đổi. Vẫn là trần nhà trắng xóa, âm thanh thoang thoảng của máy tạo độ ẩm nhỏ nhỏ phát ra bên cạnh, mùi thuốc khử trùng quen thuộc và cảm giác chăn ga gối đệm nâng đỡ lưng cứng ngắc. Nếu xem xét thông tin thu thập được, trông có vẻ nơi này giống một bệnh viện.

Giơ tay lên xem thử. Một cây kim đâm vào mu bàn tay và có hai ống tiêm nữa cũng được cắm vào. Để đề phòng, họ thậm chí còn đặt một bình oxy gần đó. Rõ ràng là anh đã cận kề cái chết.

Đâu là ảo tưởng, đâu là hiện thực? Đầu óc như bị ngập nước và anh không thể nhớ rõ ràng được điều gì. Thật khó để phân biệt những ký ức còn sót lại trong tâm trí là có thật hay không. Điều duy nhất anh có thể chắc chắn là mình vừa xuống chuyến tàu xuyên quốc gia ngay trước đó. Anh cố nhớ lại những gì xảy ra sau đó nhưng đầu lại đau nhói như muốn vỡ ra. Khe khẽ rên rỉ và ôm lấy cái đầu được băng bó của mình.

"Bây giờ anh tỉnh rồi à?"

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ xen vào. Giật bắn cả người. Tay theo bản năng mò mẫm gần thắt lưng mình, nhưng khẩu súng lẽ ra phải có ở đó đã biến mất.

Kwon Taekju sau khi xác nhận người trước mắt mình đã nhanh chóng nới lỏng cảnh giác. Không có gì ngạc nhiên khi nói đến tình trạng không ổn của người kia. Bắt đầu từ vai, một bó bột được quấn xuống tận cổ tay. Đầu sỡ dĩ được nâng lên một cách bất thường như vậy là do lớp bó bột quanh cổ. Đôi mắt sưng húp của anh ta có màu bầm xanh nhạt, đôi môi mím chặt và nứt nẻ. Băng bó trên đầu, những vết sẹo lởm chởm che phủ bởi băng trên trán và má. Nhìn vào đôi nạng, có vẻ như chân của anh ta cũng không được tốt. Ít nhất, có vẻ như anh ta đã được điều trị khoảng 12 tuần.

Tuy nhiên, không hiểu sao khuôn mặt đó lại trông quen quen vậy nhỉ. Anh tự hỏi liệu có phải mình nhầm gì hay không, nhưng cảm giác kỳ lạ đó vẫn không biến mất. Lúc sau, không mất nhiều thời gian sau để nhớ lại danh tính của người đàn ông đó. Anh không thể không nhận ra nhưng mà do vẻ ngoài khủng khiếp nên anh mới đã không nhận ra anh ta ngay lập tức.

Đó là Psych Bogdanov. Không, đó là người đàn ông mà anh đã nhầm với tên khốn kia. Người đàn ông đã truy lùng anh cải trang thành cựu thành viên của đội cứu hộ vào ngày xảy ra vụ tấn công khủng bố khách sạn. Hồi đó anh đã tin anh ta chính là Psych Bogdanov mà không nghi ngờ gì cả. Bây giờ đã biết anh ta không phải, nhưng mà tên này đã làm cái quái gì vậy? Khi chạm trán với anh và Zegna, anh ta cứ thế đã nổ súng không chút do dự nào, bằng khẩu Bazooka ấy, ít nhất là cũng phải cho thấy không thân thiết với hắn.

"Anh là ai?"

"Hỏi nhanh quá nhỉ."

"Nên tìm cơ hội nào để hỏi chứ."

"Chà, đúng là không có cơ hội nào cả. Vì cộng sự của tôi bận rộn tới nỗi đứt cả đuôi nên mới không thể tìm hiểu thôi."

"...Cộng sự?"

Trán Kwon Taekju nhăn lại. Người đàn ông đó nhìn vào mắt anh một cách thách thức.

Anh nghe tin được từ Trường phòng Lim sẽ ngẫu nhiên chỉ định một cộng sự. Cộng sự của anh sẽ tiếp cận một cách tự nhiên, cân nhắc sự chú ý của những người xung quanh, và nói rằng họ sẽ gửi ảnh vào thời điểm thích hợp. Ngày hôm sau, hai bức ảnh được gửi đến. Một là ảnh của Zegna, còn một là ảnh của người đàn ông trước mặt. Đúng lúc đó, Zegna bắt chuyện và anh không còn cách nào khác tưởng hắn chính là đồng nghiệp của mình. Tên đó có vẻ khá thuyết phục, còn anh không có nhiều nghi ngờ, đặc biệt là vì đã nhận được sự giúp đỡ vào ngày đầu tiên đến đây.

Rốt cuộc thế quái nào mọi chuyện lại có thể rối tung lên như vậy. Buộc một đối tác không mong muốn vào anh trong khi những bức ảnh quan trọng bị tráo đổi là một sự hòa hợp kỳ lạ được tạo ra bởi sai lầm của Trụ sở chính và cũng thời điểm anh gặp Zegna.

Tuy nhiên, vẫn có điều gì đó khó hiểu.

"Sao anh không tiết lộ danh tính của mình sớm hơn?"

"Anh nghĩ tôi có đủ xa xỉ để làm điều đó sớm hơn à? Nếu có cơ hội, anh có nghĩ tôi sẽ không nói với anh không? Làm thế quái nào tôi có thể tiếp cận anh khi anh thường xuyên dính lấy cái tên khốn Bogdanov đó? Tôi đợi cho anh ở một mình và cố gắng giải thích, nhưng rồi gần như kết thúc như một thảm họa. Hãy nhớ rằng tôi đã tóm lấy anh và bảo có đừng xuống nước nữa không? Khốn đốn vật lộn cho đến khi gần ngất đi; anh đã quên điều đó rồi sao?"

Anh ta công khai chế nhạo. Sự tức giận tuôn trào về hướng Kwon Taekju. Sao lại không chứ? Sở dĩ người đàn ông này có bộ dạng như vậy hoàn toàn là do lỗi bản thân Kwon Taekju. Dù anh đã làm gì thì việc ngẩng đầu lên cũng thật xấu hổ.

"Bây giờ nghe có vẻ giống như lời biện minh, nhưng giải trình này kia đối với tôi mà nói thì... Ah, điều đó thực sự cũng như một cái cớ mà thôi. Tôi xin lỗi vì đã không nhận ra anh. Chuyện này tôi thật sự có lỗi."

"Chỉ thừa nhận dễ dàng như vậy, khiến tôi càng có cảm giác như mình đang bị đem ra làm trò cười hơn mà thôi. Cái giả phải trả cho tình trạng hấp hối mấy ngày nay của anh là cái này à."

"Tôi cũng suýt chết vài lần vì nhầm lẫn đồng nghiệp. Nếu không giải khuây được thì giờ anh cũng có thể đánh tôi vài phát đi."

Đột nhiên, anh chìa má trái ra. Đó không phải là một lời nói suông. Nếu anh ta muốn, Kwon Taekju sẵn sàng đón nhận nó. Người đàn ông nắm chặt nắm tay nhưng có lẽ vì cảm động mà nhanh chóng thả ra. Anh ta thậm chí còn mắng với giọng điệu bực tức.

"Tôi muốn thế bao nhiêu cũng được, nhưng tự nhìn đi. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy."

Người đàn ông tặc lưỡi khó chịu.Liệu bây nhiêu đã đủ gợi lên sự thương hại cho anh chưa, gần như thể sự tha thứ của Kwon Taekju đang khiêu khích anh ta. Phải đến lúc đó, Kwon Taekju mới giơ tay lên để sờ sờ khuôn mặt và cơ thể mình. Chỉ điều đó thôi cũng đủ cho anh ý thức rõ ràng về tình trạng hiện giờ. Y hệt như người đàn ông đó, anh quấn băng quanh đầu và có những dải băng lởm chởm trên trán, thái dương, má, dái tai, gáy và xương đòn. Chỉ cần dịch chuyển cơ thể một chút thôi cũng khiến phần lưng dưới của anh đau nhức dữ dội.

Còn ngón tay thì sao? Khi Kwon Taekju nhớ lại, anh ấy đột nhiên mở tay ra. Một miếng băng được quấn quanh ngón đeo nhẫn, khiến anh ấy cảm thấy đau đớn tột cùng. Rốt cuộc thì nó cũng sẽ như vậy mà.

"Ngón tay của tôi..."

"Nghe nói là bị gãy."

Ừ, đúng rồi, quả nhiên lúc đó... Hả?

Thay vì gật đầu, Kwon Taekju ngây người nhìn người đàn ông.

"...Cái gì?"

"Thính lực của anh cũng có vấn đề ư? Nó bị gãy rồi. Lần đầu tiên phải bó bột ở ngón tay à?"

"Không phải bị chặt rồi sao?"

"Có lý do gì để bị chặt không? Xem phim mafia nhiều quá rồi."

Anh lắc đầu không tin. Anh bị sốc nặng ngay bởi những lời đầu tiên từ ngón áp út trước khi bất tỉnh. Có nghe rõ ràng tiếng lách cách của máy cắt xì gà và anh nghĩ chắc chắn ngón tay của mình sẽ bị đứt lìa, nhưng đó chỉ là một vết gãy đơn giản. Hơn nữa, tất cả các ngón tay của anh, ngoại trừ ngón đeo nhẫn, đều hoàn toàn nguyên vẹn. Kwon Taekju không thể tin được và lật tay lên kiểm tra.

"Nhưng xác của Morgan bị chặt đứt hết 10 ngón tay mà?"

"Đúng vậy. Nhưng cậu vẫn còn sống. Anh ta thì đã chết. Vậy nên anh không cần phải buồn vì tất cả các ngón tay của mình đều còn nguyên vẹn đâu."

Khá nghi ngờ. Anh đã nghĩ rằng sẽ giống như Zegna đã giết Morgan, bản thân Kwon Taekju cũng sẽ bị đối xử như vậy. Rốt cuộc bản thân mình sống sót như thế nào vậy.

"Làm thế nào mà tôi lại ở đây?"

"Anh được tìm thấy gần bờ sông trên đảo Olkhon. Đúng lúc đó, gia đình Bogdanov tình cờ chuyển đến đó và các đặc vụ của chúng ta đang truy đuổi đã tìm thấy anh. Bác sĩ nói nếu họ đến muộn hơn một chút, tim anh sẽ ngừng đập ngay. "

Nếu thế thì xong rồi. Zegna đã không tự cứu lấy Kwon Taekju. Hắn ta chỉ đơn giản là không quan tâm đến việc Kwon Taekju sống hay chết. Nếu may mắn được cứu, anh sẽ có thể trải qua cuộc sống khốn khổ như vậy.

Không, khoan đã? Anh nhớ lại mũi kim mà mình tiêm trước khi bất tỉnh. Khi mò mẫm vào cổ mình, anh cảm thấy băng gạc dính ở đó. Thực sự nếu lúc đó anh bị tiêm trúng "polonium-210", bản thân sẽ không thể mở mắt ra được nữa.

"Tôi đã bị tiêm polonium-210 mà?"

"Ai nói vậy?"

"Lúc đó rõ ràng tên Zegna đã nói..."

"Zegna, tên điên đó? Yevgeny Visarionovich Bogdanov. Đó là bạn tâm giao của anh."

Anh ta chế nhạo, nói rằng hai người là bạn bè.

"Zegna, Zegna,..." lặp lại tên hắn nhiều lần.

"Làm sao có thể gọi tên điên đó thân mật được hay vậy? Ngay cả những kẻ sát nhân khát máu cũng không gọi hắn như thế."

Anh ta tặc lưỡi chán ngắt. Biệt danh thân mật gì chứ. Định nổi giận nhưng lại ngậm miệng lại. Lúc đó, anh có một suy nghĩ mơ hồ. Ngay từ đầu hắn ta đã tự giới thiệu mình là Zegna. Tất nhiên anh không nghĩ đó là tên thật. Vì nó không phải là một cái tên phổ biến của Nga. Vì vậy, cũng có thể coi là một cái tên giả được sử dụng hàng ngày. Vì giao dịch buôn bán vũ khí bí mật là nghề chính nên có vẻ như hắn đã che giấu danh tính của mình như một thói quen. Ở một số khía cạnh, anh cảm thấy giống với chính bản thân Kwon Taekju mình và hắn có sự đồng nhất.

Ngoài ra, anh cũng biết rằng "Psych Bogdanov" là một tiếng xấu được tạo ra bởi danh tiếng. Tuy nhiên, anh đã quên mất rằng tên thật của hắn sẽ được đặt riêng. Tên gọi của 'Yevgeny' cũng là Zegna. Anh đã học tiếng Nga và được đào tạo về lịch sử, xã hội, cuộc sống và văn hóa. Tuy nhiên, bản thân không để tâm nhiều đến tên gọi thân mật. Lúc đó chính anh còn không nghĩ mình sẽ đến Nga và gọi người Nga bằng biệt danh thân mật cơ.

Bằng cách tiết lộ biệt danh của mình một cách tự nhiên như vậy, hắn rốt cuộc đã nghĩ gì? Thế còn khi Kwon Taekju gọi hắn bằng biệt danh mà không hề nghi ngờ gì thì sao? Hắn ta đã đưa ra một gợi ý trắng trợn khiến anh nghi ngờ về danh tính chính hắn, nhưng chắc hẳn sẽ thú vị biết bao khi nhìn một tên ngốc tin tưởng mình là đồng nghiệp mà không nghi ngờ gì. Leo tường lộn ngược để thực hiện nhiệm vụ, đạp xe ở Siberia vào giữa mùa đông và băng qua các ống thông gió bụi bặm—hắn ta hẳn đã thấy vui biết bao khi quan sát tên ngốc làm tất cả những điều này chỉ vì mục đích của nhiệm vụ.

Khuôn mặt cười cười đầy quỷ dị của Zegna vặn vẹo. Răng anh bị nghiến chặt. Bàn tay siết chặt run lên.

"Khốn khiếpppppp!"

Cơn thịnh nộ dồn nén bùng nổ. Người đàn ông đang quan sát nãy giờ nhún vai. Kwon Taekju vô cùng tức giận và bắt đầu quằn quại. Miếng băng trên đầu anh bị bung ra một nửa, và giá đỡ ống tiêm lung lay bị đổ do vùng vẫy. Ngay cả gối và chăn trên giường cũng trượt xuống sàn. Nhưng điều này dường như không làm dịu đi cơn giận dữ của anh.

"Bình tĩnh. Polonium-210 mà anh lo lắng không trúng anh đâu. Nó chỉ là một loại thuốc gây mê đơn giản thôi. Chắc là anh không chịu được do tác dụng thuốc mạnh quá."

Người đàn ông cố gắng trấn an Kwon Taekju, người đang rất tức giận. Kwon Taekju cúi đầu và cố gắng điều hòa nhịp thở. Mái tóc rối bù xõa xuống mắt, che đi khuôn mặt. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên tự hỏi chính mình và cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi.

"Gì cơ?"

"Yevgeny... Tên khốn đó, hắn đang làm cái quái gì vậy?"

Anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt vốn đã sắc bén của anh lại càng trở nên sắc bén hơn. Người đàn ông nhún vai và nói, "FSB, có lẽ hắn vào đó rồi nhỉ?" Thay vì trả lời trực tiếp, anh gật đầu. 'FSB' là Cơ quan An ninh Liên bang Nga, tiền thân của 'KGB' khét tiếng từ thời Liên Xô, nổi tiếng với danh tiếng "một khi đã vào thì sẽ không bao giờ sống sót trở về". Họ nổi tiếng với việc điều tra nhiều tổ chức khác nhau mà không cần bằng chứng trực quan, phái gián điệp ra nước ngoài và thành lập các doanh nghiệp bí mật để thu thập thông tin cần thiết. Họ có đặc quyền không bị các cơ quan khác giám sát. Về mặt chính thức, họ thực hiện các nhiệm vụ tình báo và chống khủng bố như một cơ quan an ninh quốc gia, nhưng không chính thức thì có tin đồn với việc bắt cóc và ám sát kẻ thù.

Mặc dù đó là một kết luận vội vàng nhưng anh có trực giác mạnh mẽ về nó. Nếu Zegna có liên kết với họ thì theo đúng như anh nghĩ, hắn ta là một quan chức chính phủ. Nó làm anh dấy lên nghi ngờ về tư cách của đất nước khi giao phó nhiệm vụ chính thức cho một kẻ điên khùng như vậy.

Vẻ mặt của Kwon Taekju nhanh chóng xấu đi. Người đàn ông tiếp tục giải thích, không hề bối rối.

"Trực thuộc FSB, có hai đơn vị lực lượng đặc biệt là Spetsgurfa Alpha và Beam. Trong số đó, Spetsgurfa Alpha, Bedbug Alpha được cho là bao gồm những đặc vụ tinh nhuệ nhất. Hầu hết lực lượng của họ đóng quân ở Moscow. Họ là những đơn vị nhỏ, nhưng có mức độ độc lập để tự mình thực hiện các cuộc điều tra riêng. Bao gồm năm đơn vị khác nhau, mỗi đơn vị có ít nhất 150 đến 250 thành viên. Điều quan trọng là phần tiếp theo. Một trong năm đơn vị đó chỉ có một thành viên."

Việc các đặc vụ ưu tú được tập hợp thành từng nhóm hàng trăm người cho thấy nhiệm vụ mà họ đang xử lý rất mệt mỏi và phức tạp. Nhưng có ai đảm nhận được công việc mà nhiều người như vậy phải chia ra như thế không?

Không đời nào. Giữa những nghi ngờ đáng ngại của mình, người đàn ông đã xác định kết luận đúng chỗ.

"Người đó chính là hắn."

Một tiếng cười cay đắng thoát ra. Điều đó có thể được không? Giao nhiệm vụ chính thức cho một người điên như hắn ta ư? Kwon Taekju không phải chỉ nói những lời vô nghĩa như vậy để trêu chọc. Hơn nữa, để như vậy thì được mọi người mới gọi hắn là "Psych Bogdanov". Nhưng dù thế đi nữa, nó vẫn nằm ngoài kiến thức thông thường mà anh biết.

Liệu chính phủ Nga hay 'FSB' có chấp nhận việc bổ nhiệm nhân sự như vậy không? Người đàn ông đã xua tan những nghi ngờ của Kwon Taekju chỉ bằng một câu hỏi đơn giản.

"Nếu có cơ hội, anh có muốn hợp tác với hắn ta không?"

Làm gì có chuyện đó. Ngay từ đầu Kwon Taekju đã không ưa Zegna. Nếu trụ sở chết tiệt đó không gửi nhầm bức ảnh, họ đã không gặp nhau. Cho dù có vô tình gặp nhau thì theo bản năng anh cũng sẽ tránh mặt thôi. Anh không có kỷ niệm vui vẻ nào về ngày anh ở gần hắn cả.

"Không phải tự nhiên họ đặt từ 'hạt nhân' ở phía trước không phải chỉ để chứng minh điều ấy, anh biết mà? Chỉ cần sơ suất một chút là đôi tay sẽ biến mất? Đó là lý do tại sao hắn không muốn có bất kỳ kẻ cặn bã nào lảng vảng xung quanh, phải không? Người ta hãy nói rằng nếu mắc sai lầm, hắn sẽ tiêu diệt đồng minh của mình."

"Và sau đó hắn sẽ cho rằng đó là hành động tự vệ."

Kwon Taekju lẩm bẩm với giọng điệu quen thuộc. Người đàn ông ra hiệu như để xác nhận.

Bây giờ, anh mới hiểu được một chút. Lý do tại sao Zegna lại cứu anh khi anh cải trang thành Sakamoto Hiro và tại sao anh lại gặp Zegna tại khách sạn nơi các đại diện Nga ở trong bữa tối. Lúc đó Zegna đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

... À không. Tôi đã đến nhưng thấy chán quá?

Nghe như một cái cớ. Có lẽ hắn ta đang xoa dịu một đối thủ đang sôi sục trong lòng. Người đại diện phía Gazprom mà anh nhìn thấy trong phòng tắm đang loay hoay bối rối với chiếc điện thoại. Người đó đã đề cập rằng đại diện đã không đến dự bữa tiệc.

Hãy nói rõ ràng đi. Nếu làm nốt thì chuyện xảy ra lần trước là đủ mà chẳng phải sao?

Zegna cũng đã nói như vậy.

Cuối cùng, cậu con trai thứ ba của gia tộc Bogdanov không phải là vì cứu Kwon Taekju mà là Hiro Sakamoto. Hắn đã đến khách sạn theo yêu cầu của cha mình hoặc anh trai mình là đại diện cho Gazprom, để "làm nốt", và cuối cùng đã vô tình đoàn tụ với Kwon Taekju tại chính nơi đó.

Đi từ phía sau và bất ngờ phát hiện ra điều gì đó thú vị, mọi chuyện diễn ra như vậy đó. Chắc hẳn hắn ta đã nhận ra rằng đó không phải là một tình huống bình thường do bản thân là thành viên 'FSB' ngay đúng lúc Sakamoto Hiro đang xem xét kỹ lưỡng bức ảnh của mình. Việc đại diện của Gazprom không xuất hiện trong bữa tối hôm đó cũng góp phần vào tình hình.

Mảnh ghép của câu đố làm anh bối rối cuối cùng cũng đã tìm được vị trí. Giờ đây, sự xuất hiện thường xuyên và những hành vi kỳ quặc của Zegna đều có ý nghĩa. Bản thân Kwon Taekju cũng gặp may mắn. Không có cách nào khác để mô tả khoảnh khắc lúc mạng sống của anh bị đe dọa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro