Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.0 - Chạng vạng

"Hãy chăm sóc mẹ thật tốt. Bố tin các con, các con trai à..”

Bố luôn nói thế mỗi khi đi vắng nhà. Đối với đứa trẻ Kwon Taekju, đó là một lời chào kỳ lạ. Lý do thì không thể biết được, nhưng nếu bố cứ thế không trở về thì cũng chẳng phải là điều kỳ lạ. Thực tế vào mỗi buổi sáng, lời truyền đạt từ bố đã trở thành lời di chúc của ông.

Mẹ đã suy sụp và gào khóc nức nở trước di ảnh của bố. Kwon Taekju vô thức lùi lại trước tiếng than khóc thảm thiết và lời than thở không rõ từ mẹ. Anh đã rất hoảng sợ. Vào thời điểm đó, hình ảnh xa lạ của mẹ làm anh thấy sốc hơn là nỗi tuyệt vọng khi không bao giờ gặp lại bố.

Anh trai thì khác. Mặc dù chưa phải là người lớn, nhưng anh ấy có vẻ kiên quyết hơn bất kỳ ai. Anh đã hoàn thành tốt vai trò trụ cột gia đình của mình. Chính anh là người vỗ về mẹ và đút cho bà từng muỗng cơm. Anh trai không chùn bước trước sự kỳ vọng, lo lắng và trách nhiệm đến với mình sau đám tang. Anh ấy là một người bộc trực và ngay thẳng. Đối với mẹ, anh trai trở thành một người đáng tin cậy để dựa vào, còn với em trai mình, Kwon Taekju, anh ấy là một bóng mát an bình. Nhờ thế, anh không còn cảm nhận được khoảng trống khi vắng đi người bố nữa.

  Không có nhiều tương tác giữa anh em. Khoảng cách sáu tuổi là một lý do và việc anh trai thường xuyên vắng nhà vì công việc cũng góp phần vào đó. Họ không đặc biệt gần gũi nhưng cũng không xa cách. Hai anh em là như thế.

Họ ít liên lạc với nhau trừ khi có việc gì đặc biệt. Vì vậy, khi một ngày nọ, anh trai đột nhiên gọi điện đến khiến anh cảm thấy kỳ lạ. Kwon Taekju linh cảm rằng có thể có vấn đề gì đó với anh trai mình, nhưng anh ấy chỉ đơn giản nói rằng anh ấy gọi hỏi thăm. Anh trai cũng không nói bất cứ điều gì quan trọng trong toàn bộ cuộc trò chuyện.

  “Nếu xuất cảng lần này thì anh sẽ không thể về trong 2 tháng. Em hãy thay anh chăm sóc mẹ nhé.”

Cuộc trò chuyện cuối cùng không khác gì bình thường. Tuy nhiên, anh cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Bản thân Kwon Taekju cũng không được giải thích lý do. Sau đó, trong một thời gian sau, vẫn không có gì xảy ra với anh trai hoặc với gia đình. Vì vậy, Kwon Taekju nhanh chóng gạt đi sự lo lắng trong lòng.

Tai nạn luôn không báo trước mà xảy đến bất ngờ. Nó ập đến chỉ khi tâm trạng anh thả lỏng trở lại rồi bất ngờ đánh một vố vào sau gáy. Ngày hôm đó là như vậy. Đêm khuya, anh nhận được một cuộc gọi. Dù nghe rõ ràng lời nói của đối phương, anh vẫn không thể tin được. Đó là cơn ác mộng. Anh không nhớ mình đã làm thế nào để tìm đến được nơi đã thông báo. Cả mẹ và Kwon Taekju đều mất trí vì sốc.

  Sau khi cuối cùng đã đến nơi, nhiều người đã tập trung ở đó trước. Có những quân nhân, người thân, nhà báo và những người đến xem. Những ký ức sau đó không rõ ràng. Anh chỉ nhớ được mình lạc trong một sự hỗn loạn của tuyệt vọng, buồn bã và giận dữ.

Anh đã ngủ gật trong khi trông coi quan tài. Ngủ hay tỉnh đều nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Trong khoảng thời gian đó, anh đã có những giấc mơ. Bố và anh trai xuất hiện ngay trước mặt. Họ tiếp tục lặp đi lặp lại những lời tương tự nhau, khẩn cầu anh liên tục. Taekju cố che tai, họ bắt đầu hăm he và hối thúc anh mau trả lời họ. Tuy nhiên, cả hai đều trông không hoàn chỉnh, giống như lúc họ qua đời.

Bị giật mình tỉnh giấc, không biết mẹ đã đến gần và ngồi bên cạnh từ lúc nào. Người mẹ bất tỉnh sau khi xác nhận thi thể anh trai, khác với sự lo lắng, bà ấy vẫn trông rất bình tĩnh, y hệt như thường lệ. Ít nhất là vậy ở bề ngoài. Bà ấy nắm chặt tay của Kwon Taekju, người đang bị ám ảnh bởi cơn ác mộng. Rồi nhẹ nhàng phủi tóc ướt xuống đất.

    "Mẹ, từ giờ sống chỉ để nhìn mỗi mình con thôi.”

Nước mắt nhẹ lấp lánh trong đôi mắt của bà khi đưa ra lời hứa.

***

Kwon Taekju thở gấp và đột ngột mở mắt. Những sợi lông mi mỏng run rẩy trong tầm nhìn rộng. Tiếng rung lắc liên tục vang vọng trong đầu anh. Cảm giác chóng mặt ập đến. Da dính sát vào vật gì đó khá cứng và lạnh. Có vẻ như nó là cửa kính. Anh nhấp mắt chậm rãi và quan sát cảnh quan bên ngoài cửa sổ đang lướt qua tầm nhìn nhanh như vút. Các tòa nhà và xe ô tô bị bỏ hoang nằm rải rác dọc đường và cây cối dày đặc bị che phủ mọi thứ như một thành phố được điêu khắc bởi tuyết.

  Anh vẫn còn đang ở trên tàu hỏa sao? Không, hiện tại không cảm nhận được tiếng ồn và rung đặc trưng của tàu hỏa trên đường ray. Càng không liên quan đến ý muốn bản thân tự di chuyển. Anh cũng không nhớ mình đã chuyển sang phương tiện giao thông khác giữa chừng.

   "Tỉnh rồi à?"

Khi đang cố gắng hiểu tình hình, một giọng nói quen thuộc vang lên. Anh đối mặt với người đàn ông ở ghế lái qua gương chiếu hậu. Chỉ từ nét mặt nhếch mép của hắn ta, Kwon Taekju nhận ra người đó là Zegna.

   "Chuyện này làm sao lại... ức!"

Kwon Taekju rên rỉ vì cơn đau thấu xương đằng sau. Vô ý thức đặt lên sau đầu, tay chạm vào băng bó. Những ký ức cuối cùng trôi về một cách mơ hồ.

Anh đã bắt đầu tìm kiếm Hong Yeo Wook sau đó bị tấn công bởi một băng nhóm hai người. Vậy là đã mất ý thức từ đó đến giờ? Không biết đã trôi qua bao lâu,  xuống tàu như thế nào, chiếc xe đang chở anh bây giờ là gì và hiện tại nó đang đi đâu. Anh không thể đoán được điều gì cả.

  Như muốn tìm lời giải thích, anh nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu.

   "Trong lúc anh nằm ngủ ra đó thì có khá nhiều chuyện xảy ra."

  Một lần nữa, hai mắt Zegna cong lên. Hắn có vẻ như sắp nghêu ngao đủ thứ với anh. Kwon Taekju không thể hiện sự phẫn nộ mà chỉ nhìn chăm chăm vào cái gã đang tỏ ra vui vẻ mà không nói một lời. Hắn muốn trêu chọc anh một chút khiến anh tò mò về những gì đã xảy ra trong lúc bất tỉnh.

Nhưng Zegna không giải đáp nghi vấn của Kwon Taekju một cách dễ dàng.

   "Không nhớ gì hết à?”

   "Toàn bộ.”

   “Được thôi, thà vậy còn hơn. Nếu nhớ rõ ràng thì xấu hổ lắm.”

   “Vòng vo làm gì, nói cho đoàng hoàng đi.”

   “À, nếu dám tự mình làm mất mặt thì tôi sẽ không từ chối đâu. Tôi đã đến gian khách nhưng không thấy anh đâu. Phòng tắm cũng trống không. Sau mấy phút chờ không thấy anh quay lại, liên lạc cũng không được nốt. Miễn cưỡng này kia nên tôi đành phải đích thân đi tìm. Y như rằng, anh nằm thẳng cẳng trước nhà vệ sinh luôn mà nhỉ?”

  “Do Hong Yeo Wook đột nhiên biến mất nên tôi mới gấp rút đi tìm anh ta. Tôi thất thủ trước hai tên khốn đó, cậu có thấy mặt chúng không?”

  “Xem nào. Có lẽ tôi nghĩ rằng tôi có thể nói là đã thấy.”

  “Nếu nhìn thấy thì đã thấy, còn không thì không. Cái câu trả lời lập lờ kiểu gì thế?”

  “Có cơ hội thì phải nhìn kỹ đi chứ. Tất cả đều lộn xộn hết lên.”

Vì lý do nào đó, anh chắc chắn rằng Zegna có vai trò quan trọng trong những gì đã xảy ra. Hắn cũng không phải là kẻ dễ mất bình tĩnh khi nhìn thấy cộng sự của mình gặp nguy hiểm. Taekju không thể tin vào cái thứ tình đồng chí thân thiết và cảm giác công bằng từ hắn được. Chỉ là cuối cùng hắn ta cũng đã có một cái cớ để vui vẻ mà thôi.

Anh gửi đến một cái nhìn đầy giễu cợt.

   “Đó là tự vệ chứ, là tự vệ.”

Giải thích bằng cách chuyển giọng điệu thoải mái đặc trưng. Bây giờ, anh không nguyện cầu cho sự hợp lý hóa trơ trẽn của hắn ta nữa.

  “Ta sẽ tìm ra chúng là ai và đối phó với chúng chứ? Có phải là người được gửi từ phía Bogdanov không?”

Trong thâm tâm, mong là thế. Nhưng Zegna đã lập tức phủ nhận nó. Câu trả lời phía sau còn khá bất ngờ.

  “Tôi nghĩ chúng là những kẻ đầu trọc. Anh biết mà. Những kẻ chỉ thích tạo ra thế giới chỉ dành cho người da trắng.”

   “...Cái gì?”

   “Anh bị đám kia bắt được đúng không?”

Làm gì có chuyện đó. Chắc chắn rằng một trong hai tên đó là Hong Yeo Wook. Chắc chắn như vậy, vì dù đã lục tung xe lửa nhưng vẫn không thể phát hiện ra anh ta. Ngay khi đối đầu với Kwon Taekju, vì đã biết mình bị phát hiện nên đã tấn công không ngần ngại. Anh ta có những khẩu súng bên phía áo đen, không còn chỗ để nghi ngờ.

Tuy nhiên, nếu danh tính của chúng thực sự chỉ là những kẻ đầu trọc đi nữa và Kwon Taekju có tình cờ gặp họ vào đúng thời gian và địa điểm đó không? Đây là nước Nga, vì vậy nó không phải là một câu chuyện viển vông. Chỉ là thời điểm thuận tiện đó có chút đáng ngờ.

Dù cho những lời của Zegna là sự thật 100%, anh vẫn thấy nghi ngờ. Nếu Hong Yeo Wook không phải là một trong hai người đó, thì anh ta đã biến đi đâu? Tàu không dừng lại từ đêm hôm trước cho đến sáng. Kwon Taekju đã bắt đầu tìm kiếm Hong Yeo Wook trước khi họ đến Irkutsk. Nơi duy nhất mà Hong Yeo Wook có thể trốn trong thời gian ngắn là nhà vệ sinh bị cấm sử dụng mà thôi.

Nhưng đó không phải là điều kỳ lạ duy nhất. Trong khi tìm kiếm Hong Yeo Wook, anh cũng không gặp Zegna. Nếu Hong Yeo Wook và Zegna không liên quan gì đến những kẻ lang thang đã tấn công Kwon Taekju, vậy họ đã ở đâu trong thời gian đó? Bị mắc dưới sàn hay trên trần của đoàn tàu đang chạy à?

Ánh mắt của Kwon Taekju trở nên sắc bén khi anh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu.

  "Lúc đó cậu ở đâu?”

  "Anh đang nghi ngờ tôi? Hay là đang phàn nàn tôi đã không ở đó khi anh cần giúp đỡ à?"

  "Tôi đã tìm kiếm Hong Yeo Wook trên khắp con tàu. Nhưng cả anh ta và cậu đều không có ở đó."

  "Anh đã tìm kiếm toàn bộ tàu ... thật chứ? Tôi cũng không nhìn thấy anh ở đâu cả."

  "Ý cậu là gì?"

  "Anh đã không đến khoang soát vé."

  "Khoang…soát vé?"

Anh nhất thời sững sờ.  Bụng như bị dao găm vào. Quả thực, anh đã không đến đó. Thậm chí còn không xem là một trong những khả năng. Trừ khi người soát vé là nữ, không có lý do gì để Zegna đến đó cả. Nhưng nếu hắn có mặt ở đó thật, thì sẽ dễ dàng lý giải được tại sao cả hai không tình cờ gặp nhau dù anh đã tìm khắp đoàn tàu. Tuy nhiên, tất cả những nghi ngờ của Taekju vẫn không hoàn toàn bị xua tan.

  "Cậu tới đó làm gì?"

  “Không giống ai đó hoàn toàn quên mất nhiệm vụ của mình và mất cảnh giác, tôi đã để mắt đến Hong Yeo Wook cả đêm. Đột nhiên, anh ta rời khỏi chỗ ngồi của mình giữa chuyến hành trình. Đó là khoảng thời gian thường đọc sách hay gì đó và thậm chí còn chưa đến đích đến. Thấy khả nghi, tôi đến khoang  của anh ta và gặp người phụ nữ phụ trách ở đằng kia. Tôi hỏi cô ấy có nhìn thấy anh ta không và cô ấy cũng sẵn lòng trả lời. Cô ấy nói rằng Hong Yeo Wook muốn thay đổi điểm đến cuối cùng từ Irkutsk sang Moscow và hỏi làm thế nào. Cô bảo đến gặp người soát vé, vì đó là thủ tục thông thường.”

Nếu muốn thay đổi điểm đến trong chuyến tàu xuyên quốc gia, họ có thể gặp người soát vé để làm thủ tục. Phương pháp này thường được sử dụng khi họ muốn đi xa hơn điểm đến ban đầu. Tuy nhiên, Hong Yeo Wook đã mua vé đến Moscow ngay từ đầu và lẽ ra không có lý do gì để gặp người soát vé trừ khi anh ta muốn kéo dài hành trình của mình. Anh ta có thể vừa xuống ở điểm dừng mong muốn, nhận được tiền hoàn lại cho chi phí của hành trình còn lại và thế là xong. Điều kỳ lạ hơn nữa là mặc dù giữ danh tính giả của mình, anh ta dường như lại miễn cưỡng chi tiêu một số tiền nhỏ để mua vé.

Lẽ nào

Một trực giác lướt qua tâm trí và anh ngay lập tức nhìn vào chiếc gương chiếu hậu. Cứ như thể anh đang cố xác nhận suy đoán của chính mình. Zegna lặng lẽ  gật đầu đáp lại.

"Phải, chính là trong khoang soát vé. Hóa ra là một trong những người của Bogdanov."

Cảm giác như vừa bị một cú đấm mạnh vào sau đầu. Vì vậy, chúng nói rằng sẽ liên lạc với Hong Yeo Wook giữa chừng, và là lúc này. Taekju đã nghĩ rằng họ sẽ có một cách liên lạc riêng nào đó trên tàu. Tất nhiên, anh đã tính đến khả năng người liên lạc có thể cải trang thành một hành khách bình thường. Cũng không hề loại trừ hoàn toàn các thành viên phi hành đoàn khỏi sự nghi ngờ của mình. Tuy nhiên, việc có thể thao túng nhân viên chính thức dễ dàng như vậy, ngay cả khi có ảnh hưởng đáng kể đi nữa, anh cũng chưa nghĩ tới. Đó là một tính toán sai lầm.

Người chạy trước thì luôn có người khác theo sau. Sự căng thẳng đã siết chặt vai căng cứng biến mất với sự thất vọng.

"Vậy, chuyện gì đã xảy ra chứ? Cậu làm mất dấu họ à?"

"Nếu tôi đã làm, thì tôi đã làm. Nếu tôi không, thì tôi đã không."

Zegna lại lảng tránh sự nghiêm túc còn sót lại. Kwon Taekju không thể kiên nhẫn hơn nữa và cáu kỉnh.

"Nói thẳng cho tôi biết."

“Hong Yeo Wook đã không xuống xe ở Irkutsk."

"Rồi?"

"Sau khi gặp người soát vé, anh ta lên một chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn và bay đi. Biến mất ngay trên đoàn tàu đang chạy".

"Điều đó thậm chí có thể à?"

"Khi cuộc sống bị đe dọa, không điều gì ta không thể làm."

Thật vậy, không phải là không thể. Đó chỉ là một phương pháp mà anh chưa từng xem xét trước đây nhưng dù vậy anh vẫn khá ngạc nhiên.

Lấy cớ thay đổi điểm đến, Hong Yeo Wook  đến khoang của người soát vé. Người soát vé, chính là người liên lạc của anh ta, đã gọi chiếc trực thăng đang đợi vào đúng thời điểm. Điều chỉnh tốc độ tàu để đảm bảo Hong Yeo Wook có thể lên tàu an toàn không phải là vấn đề lớn. Vào thời điểm đó, đoàn tàu đang đến gần Irkutsk, vì vậy không có hành khách nào nghi ngờ, kể cả chính Kwon Taekju.

Hong Yeo Wook xuất phát bằng trực thăng và chuyến tàu thì đến Irkutsk như đã định. Trong trường hợp bất kỳ kẻ truy đuổi nào đang cố gắng theo dõi Hong Yeo Wook và đến sau, họ sẽ phát hiện ra rằng anh ta đã biến mất. Đối với người liên lạc -  người soát vé, họ sẽ tiếp tục đến Moscow mà không gặp vấn đề gì.

Trong lúc Kwon Taekju lo lắng đi đi lại lại trong các khoang chật hẹp, tất cả những sự kiện đó đã diễn ra. Mọi thứ dường như quá xa vời và anh sợ rằng mình có thể để tuột mất Hong Yeo Wook. Nhưng không ngờ chuyện thành ra như vậy. Thất vọng, anh chọc tức Zegna.

  "Cậu chỉ biết đứng đó nhìn thôi à?"

  "Chà? Tôi có nên thử bắn rơi chiếc trực thăng hay gì không?"

Nghe có vẻ vô lý, nhưng vì lý do nào đó, Kwon Taekju tin rằng Zegna có thể làm được. Anh có thể dễ dàng hình dung hắn đang chộp lấy chiếc trực thăng như thể đang bắt một con ruồi. Khó tin hơn là tên đáng chết kia lại để mất dấu Hong Yeo Wook ngay trước mắt.

Zegna không phải kiểu người để con mồi trốn thoát dễ dàng một khi đã nhắm mục tiêu vào chúng. Trừ khi là cố tình để Hong Yeo Wook đi, điều mà anh nghi ngờ. Ít nhất, đó là những gì anh đã quan sát thấy được từ Zegna cho đến nay. Kwon Taekju không nhầm được; vì ý chí anh thừa nhận tên Zegna đã trả tự do cho Hong Yeo Wook.

   "Tôi không thấy cần phải bắt anh ta ngay lập tức. Không có lý do gì để cho chúng biết rằng có kẻ truy đuổi."

   "Sao lại tự tin như thế chứ?"

Ngay khi Kwon Taekju hỏi thêm, Zegna đã ném thứ gì đó cho anh ấy. Anh bắt lấy nó trong nháy mắt và nhận ra đó là thiết bị theo dõi GPS. Một chấm đỏ trên màn hình đang nhấp nháy, cho biết một vị trí cụ thể.

   "Cái này là gì?"

   "Sự tự tin của tôi."

   "Anh gắn thiết bị theo dõi GPS lên người Hong Yeo Wook à?"

   "Thủ đoạn nông cạn như vậy sẽ bị phát hiện nhanh chóng thôi."

   "Không thì gì?"

   "Anh ta đã ăn nó."

   "... ăn nó?"

   "Mấy ngày qua, tôi quan sát xem anh ta ăn gì. Hầu như không có gì ngoài bánh mì. Chắc là không thích đồ ăn Nga. Khi thấy những người châu Á khác thưởng thức mì ăn liền của Trung Quốc, anh ta cũng có chút phản ứng. Vì vậy, tôi nhờ người phụ nữ bán đồ ăn nhẹ giúp đỡ một chút."

Và thế là hắn đã đặt thiết bị theo dõi nhỏ bên trong mì ăn liền và đưa chúng cho Hong Yeo Wook. Sống sót bằng bánh mì khô trong nhiều ngày nên anh ta có thể đã bị nước dùng trong mì lôi cuốn. Nếu nước dùng đặc biệt ngon thì việc hạ thấp cảnh giác của anh ta thậm chí còn dễ dàng hơn. Là một người Hàn Quốc, Kwon Taekju đủ hiểu câu chuyện này.

Bất đắc dĩ, anh phải thừa nhận rằng phán đoán của Zegna lần này là đúng. Nếu họ dùng vũ lực khống chế Hong Yeo Wook, điều đó có thể gây báo động cho phía Bogdanov về sự hiện diện của họ. Còn có thể dẫn đến một sự thay đổi trong kế hoạch ban đầu được duy trì bí mật.

Thay vào đó, sẽ hiệu quả hơn nếu để Hong Yeo Wook đi theo kế hoạch và đuổi theo. Mục tiêu chính của chiến dịch này là tìm ra danh tính thực sự của 'SS-29', không cản trở liên lạc của Hong Yeo Wook với Bogdanov.

   “Chúng ta có nhiều nhất là một ngày” Zegna nói.

Điều đó cũng có nghĩa là họ chỉ có một ngày để xong việc. Đến khi Hong Yeo Wook tiêu hóa hết số thức ăn đã ăn vào, thiết bị theo dõi sẽ trở thành vô dụng. Trước khi điều đó xảy ra, anh hy vọng Hong Yeo Wook sẽ dẫn họ đến 'SS-29'.

Mục tiêu tiếp tục di chuyển về phía đông nam. Nhìn biển báo bên ngoài cửa sổ, họ đang đi về phía hồ Baikal. Cho dù đó là điểm đến thực sự hay liệu anh ta có thay đổi lộ trình một lần nữa hay không vẫn chưa chắc chắn. Khía cạnh an ủi phần nào duy nhất là họ đang dần thu hẹp khoảng cách với Hong Yeo Wook.

Chiếc xe đang chạy băng băng qua vùng đồng bằng rộng lớn. Không một bóng người hay một chiếc xe nào đi qua có thể được tìm thấy trên đường. Có lẽ do thiếu máu trong đầu mà Kwon Taekju cảm thấy choáng váng và lảo đảo một cách kỳ lạ.

Những rặng thông dày đặc hai bên đường. Mặc dù khung cảnh thanh bình, nhưng sự yên lặng càng cảm thấy sâu sắc hơn với những cành khô phủ đầy tuyết. Khắp nơi không có gì ngoài tuyết trắng và cây cối.

Khi chiếc xe ra khỏi rừng thông, một cánh đồng tuyết vô tận mở ra trước mặt. Tuyết chất thành đống khiến người ta khó phân biệt đâu là đường đi. Khung cảnh vừa sảng khoái vừa ngột ngạt. Có vẻ như sẽ không thể đến được bất cứ đâu, và cảm giác tuyệt vọng bắt đầu lấn át.

Liên tục quét mắt nhìn môi trường xung quanh để tìm kiếm các dấu hiệu hoạt động của con người. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện ra một đàn cừu đang rúc vào nhau. Khí hậu lạnh khiến lông của chúng trông nhiều và mịn hơn. Thỉnh thoảng, anh đi ngang qua những mái dốc có vài ngôi nhà gỗ nhỏ dường như không bị ảnh hưởng bởi trận tuyết rơi dày.

Khi họ tiếp tục đi qua cánh đồng tuyết rộng lớn, anh bắt đầu nhận ra. Giờ họ đang ở trung tâm của Siberia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro