Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 148.149.150.151.152
Quyển 3 [148] Suy Đoán
Nghe bọn Phỉ Lý Đặc kể lại mọi chuyện, kết quả thương nghị cuối cùng của mọi người là vô luận thế nào cũng phải phái người tới huyệt mộ quỷ dị, hung hiểm kia tìm kiếm nhóm thiếu niên quý tộc, cho dù là thi thể.
Còn nữa, đám hắc xà khủng bố trong huyệt mộ quỷ dị đó đều phải tiêu diệt.
Đợi đến khi thương nghị chấm dứt, Hoàng Phủ Ngạo mang theo mọi người trở về Dĩ Lệ viên, nơi nghỉ ngơi của hoàng thất Nam Việt đế quốc, đêm đã khá khuya, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nói thêm gì, chỉ phân phó vài câu đơn giản, sau đó liền mang Thanh Việt về phòng ngủ của bọn họ.
Thanh Việt vì ban ngày ngủ rất nhiều nên bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, bé liền ngồi trên giường chơi đùa với không gian ma pháp của mình, giống như năm năm trước, bé khống chế chén trà ở cách giường lớn khoảng sáu thước.
Bất quá bất đồng với trước kia, lần này Thanh Việt không làm chén trà xuất hiện hay biến mất, mà khống chế nước trà trong chén, để nó chậm rãi lơ lửng trên không trung, ngưng tụ thành một quả cầu nước, sau đó lại tách ra thành những hạt nhỏ, tiếp đó là ngưng thụ thành băng châm...
Lúc này nếu có ma pháp sư không gian ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc tới không khép miệng được, bởi vì không gian ma pháp của Thanh Việt đã đạt tới trình độ có thể khống chế hình thái của vật thể nằm trong không gian mình, tuy chỉ là những vật nhỏ nhưng như vậy cũng đủ làm giới ma pháp rung động mãnh liệt.
(Trong sách ma pháp cổ xưa có ghi lại, người có không gian ma pháp cao nhất chính là người gần thần nhất. Mà thần, chính là có thể trong không gian lĩnh vực của mình, sáng tạo ra vạn vật, hơn nữa có thể tùy ý biến đổi sự tồn tại cùng hình thái của chúng.
Không gian của Thanh Việt tuy không thể sáng tạo vạn vật, nhưng Thanh Việt đã có thể thau đổi hình thái của sự vật.)
"Việt nhi."
Hoàng Phủ Ngạo thay áo ngủ, thấy Thanh Việt ngồi trên giường chơi đùa vui vẻ, hoàn toàn không có chút phiền não nào, có chút bất đắc dĩ gọi bé một tiếng.
Y lúc này đang vì vật nhỏ này mà lo nghĩ, mà bản thân vật nhỏ lại cứ như không có việc gì, chơi đùa thật vui vẻ.
Vốn, có bản đồ của tinh linh hệ mộc kia thì có thể nắm chắn chín phần sẽ tìm được tuyết sơn thất sắc liên, từ đó thông qua mùi hương từ tuyết sơn thất sắc liên nở rộ để hấp dẫn xích giác già cực kì hiếm có của Tạp Cách Tra, thành công bắt giữ xích giác xà còn sống, hẳn cũng nắm chắc đến sáu phần.
Chính là không ai ngờ được lại đột nhiên xuất hiện biến cố thế này!
Mấu chốt chính là tuyết sơn thất sắc liên, hiện giờ xem ra, rất có thể nó sinh trưởng ở huyệt mộ cổ quái hung hiểm kia.
Bất quá, nếu là vậy thì tuyệt đối không đủ để làm Hoàng Phủ Ngạo phiền não, y là Nam Việt đế vương, chỉ cần y ra lệnh một tiếng, cho dù là huyệt mộ hung hiểm, quỷ dị cỡ nào, thiên quân vạn mã của Nam Việt cũng có thể thoải mái san bằng nó.
Điều làm Hoàng Phủ Ngạo lo lắng là trong huyệt mộ kia tồn tại một cái gì đó không bình thường, nó làm những thứ khác hay sinh vật khác trong huyệt mộ xảy ra biến dị.
Suy đoán như vậy cũng không phải không có căn cứ.
Đám hắc xà hung tàn, quỷ dị kia chính là một ví dụ.
Thân xà màu đen, ánh mắt đỏ đậm, lại có sừng như xích giác xà, bộ dáng cũng tương tự, số lượng chúng nó còn rất nhiều, thế nhưng trước đó không ai biết sự tồn tại của chúng.
Liên tưởng một chút tới những ghi chép về xích giác xà: tuyết sơn xích giác xà, chỉ sinh tồn trên Tuyết Sơn của Tạp Cách Tra, loại xà này ngoài trừ mật có tác dụng trừ hàn độc, cái sừng màu đỏ cũng là dược liệu phi thường trân quý.
Tuyết sơn xích giác xà tuy rất thưa thớt nhưng không phải vật cực kì khó tìm, Tạp Cách Tra vương quốc cũng thường xuyên sai người bắt giữ để tìm mật và sừng, nó là một trong những lễ vật trân quý làm quà tặng cho các quốc gia.
Nhưng, đại khái khoảng trăm năm trước bắt đầu, tuyết sơn xích giác xà liền ngày càng ít, cuối cùng giống như đột nhiên bốc hơi, không còn ai thấy bóng dáng chúng nó nữa.
Vì thế, hiện giờ tuyết sơn xích giác xà cơ hồ đã trở thành truyền thuyết của Tạp Cách Tra.
Hiện giờ đem loại hắc xà cổ quái cùng xích giác xà truyền thuyết, cùng vị trí của tuyết sơn thất sắc liên kết hợp lại, thực dễ dàng làm người ta sinh ra liên tưởng như vậy.
Trăm năm trước, trong huyệt mộ đó nở ra một đóa tuyết sơn thất sắc liên.
Hương thơm của tuyết sơn thất sắc liên nở rộ hấp dẫn một ít xích giác xà vào trong huyệt mộ, sau đó không biết huyệt mộ đó đã xảy ra chuyện gì, chúng nó vẫn tiếp tục ở lại đó, sinh sản, sau đó lại xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, chúng nó bắt đầu sinh ra biến dị.
Nếu thật là vậy thì trên đời này rất có khả năng đã không còn xích giác xà tồn tại, nghĩ như vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo trở nên khó coi, không còn xích giác xà, vậy hàn tật trên người Việt nhi...
Vô luận thế nào, y cũng phải tới huyệt mộ kia một phen.
"Việt nhi..."
Hoàng Phủ Ngạo lại gọi Thanh Việt một tiếng, ngồi xuống giường cạnh bé, sau đó ôm bé vào lòng mình, đông tay linh hoạt tiến vào trong quần áo Thanh Việt, vuốt ve qua lại, da thịt nõn nà như mỹ ngọc, chạm vào có cảm giác trơn bóng lạnh lẽo.
Vật nhỏ này tuy chưa từng oán giận, nhưng Hoàng Phủ Ngạo biết rõ, Thanh Việt vẫn luôn chịu đựng hàn khí đã xâm nhập vào tận xương cốt giày vò.
Hiện giờ bé con này ngay cả một chút mát lạnh cũng không chịu nổi, độ ấm cơ thể cũng thấp đến dọa người, nếu không phải trong cơ thể có sức mạnh cường đại chống đỡ, vật nhỏ này chỉ sợ lúc còn rất nhỏ đã không sống sót nổi.
"Phụ hoàng?"
Thanh Việt cảm giác được tình tự của Hoàng Phủ Ngạo, lập tức ngừng việc luyện tập không gian ma pháp, đôi tay bé nhỏ tự động ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, thân thể cũng dán chặt vào lòng ngực y, không ngừng hấp thu hơi ấm từ nơi đó truyền tới.
"Việt nhi, nếu phụ hoàng tìm không thấy xích giác xà, Việt nhi..."
"Phụ hoàng không cần lo lắng, Việt nhi chưa từng nghĩ tới việc tìm xích giác xà."
Thanh Việt thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
"Việt nhi không nghĩ tới? Chính là, chỉ có xích giác xà còn sống mới có thể chữa khỏi hàn tật trong cơ thể Việt nhi..."
"Như vầy cũng tốt lắm, phụ hoàng, Việt nhi như bây giờ cũng đã tốt lắm, Việt nhi không muốn thêm gì nữa..."
Ngữ khí Thanh Việt rất nhẹ, giống như nỉ non, gương mặt nhỏ nhắn cũng chôn vào phần cổ Hoàng Phủ Ngạo, tiếp tục nói.
"Phụ hoàng, Việt nhi bây giờ đã tốt lắm, thật sự, trước kia, Việt nhi nằm mơ cũng không nghĩ mình có được cuộc sống như vậy, phụ hoàng, con người không thể quá tham lam, Việt nhi không thể quá tham, Việt nhi đã có quá nhiều rồi, nếu ngay cả hàn tật trên người cũng trị hết, Việt nhi lo lắng sẽ bị ông trời ghen tị..."
"Đứa ngốc!"
Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ đầu Thanh Việt, kéo bé ra khỏi lòng ngực mình, hung hăng hôn hai cái lên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, bật cười nói.
"Hóa ra, Việt nhi không sợ trời không sợ đất thế nhưng cũng sợ chuyện ảo tưởng này sao?"
"Phụ hoàng, Việt nhi muốn tắm, chúng ta đi ôn tuyền ngoài hoa viên đi."
Đối mặt với trêu chọc của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt lúng túng vội vàng chuyển đề tài.
"Hiện giờ? Việt nhi, giờ đã khuya rồi."
Thấy Thanh Việt làm bộ dáng không thể không đi, Hoàng Phủ Ngạo cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý, ôm Thanh Việt ra khỏi phòng ngủ, còn chưa đi được mấy bước liền nghe thấy mùi hương kì lạ kia.
Nó rõ ràng lơ lửng trong không khí nhưng lại nhạt tới mức dường như không có.
Tuyệt đối không phải hương son phấn, tuy ngòn ngọt liêu nhân tới cực hạn, nhưng lại vô cùng tự nhiên, tươi mát, không chỉ làm người ta không thể sinh ra cảm giác phản cảm, ngược lại còn tỉ mỉ thưởng thức, quý trọng, thật giống như chỉ cần không cẩn thận một chút thôi nó sẽ hoàn toàn biến mất...
Loại mùi này, một lần nữa đột ngột xuất hiện trong Dĩ Lệ viên.
Quyển 3 [149] Trong Ôn Tuyền
Ôn tuyền nhiều màu sắc có hình bông hoa, trong màn đêm được chiếu sáng nhu hòa từ các viên tinh thạch, thủy khí lượn lờ bốc lên, có vẻ duy mỹ lại ấm áp.
"Phụ hoàng, chính là mùi này a!"
Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo ôm vào ôn tuyền, bé ngửi ngửi trong không khí, kéo Hoàng Phủ Ngạo nói.
"Ân, hương vị cũng không tệ lắm, Việt nhi sao vậy? Không thích?"
Hoàng Phủ ngạo hiển nhiên cũng ngửi thấy mùi hương này, thấy Thanh Việt hơi nhíu mi thì liền hỏi.
"Mùi này rất dễ ngửi, nhưng Việt nhi cứ cảm thấy hương vị này có chút kì quái, bất quá cụ thể là gì, bây giờ vẫn chưa thể nói rõ."
"Thật không, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa."
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Phủ Ngạo liền nâng gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, tinh tế hôn lên môi bé.
Trán, vành tai, má, ánh mắt, chóp mũi, khóe môi... Những nụ hôn không ngừng hạ xuống, cuối cùng, dừng lại trên đôi môi còn non mềm hơn cả cánh hoa của Thanh Việt, chầm chậm tiến vào sâu hơn, mút nhẹ.
"Ân..."
Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, bá đạo, Thanh Việt cảm giác đầu óc mình càng lúc càng choáng váng, ngay cả năng lực hô hấp cũng không thể bảo trì, môi lưỡi giao triền bật ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mang theo chút bất mãn cùng chống cự.
Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên không có ý tứ buông Thanh Việt ra, một tay y chống đỡ sau gáy Thanh Việt, cố định bé càng chặt hơn, để bé không thể trốn tránh, tiếp đó lại càng xâm nhập, dây dưa không dứt.
"Ân... hô... hô..."
Thẳng tới khi Thanh Việt thiếu dưỡng khí mà ánh mắt bắt đầu tối đen, Hoàng Phủ Ngạo mới chịu ngừng lại, buông Thanh Việt ra, để bé dựa vào lồng ngực mình từng ngụm, từng ngụm thở dốc.
'Ba, ba, ba.'
Lúc Thanh Việt cố gắng hít thở, Hoàng Phủ Ngạo hướng về một góc hoa viên vỗ tay ba cái, lập tức có ba ảnh vệ xuất hiện cách ôn tuyền không xa.
"Bệ hạ."
Ba ảnh vệt đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
"Đều ngửi thấy mùi này sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ."
"Đi thăm dò xuất xứ của mùi hương này."
"Dạ, bệ hạ."
"Mặc khác, truyền lệnh xuống, tối nay không cho phép bất luận kẻ nào tới gần ôn tuyền này."
"Dạ, bệ hạ."
Ba ảnh vệ lĩnh chỉ nhanh chóng rời đi, lúc này trong hoa viên, có thể nói trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thì không còn bất cứ ai.
"Vật nhỏ, hiện giờ không cần lo lắng nữa đi, cho dù thật sự có nguy hiểm, phụ hoàng đã phái người đi thăm dò rõ ràng."
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa cởi bỏ dục bào trên người Thanh Việt, hai tay cũng chậm rãi vuốt ve da thịt trắng nõn non mềm của bé.
Ý đồ rõ ràng như vậy, Thanh Việt vẫn luôn sinh hoạt cùng Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được, hai gò má đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, lúc này lại càng thêm óng ánh, ửng hồng.
Mặc dù có chút quẫn bách cùng không biết làm sao, nhưng Thanh Việt cũng không né tránh, cố gắng nhớ lại những lần trước, hình ảnh mãnh liệt, triền miên như vậy làm Thanh Việt chỉ cần nhớ tới thôi đều cảm giác cơ thể mình bùng cháy một ngọn lửa, nóng tới mức máu trong người đều chậm rãi sôi trào.
Hô hấp có chút hỗn loạn, đôi tay nhỏ bé cũng bắt đầu phát run, nhưng vẫn chủ động cởi bỏ dục bào trên người phụ hoàng.
Hành động của Thanh Việt hiển nhiên làm phụ hoàng bé rất vui vẻ, nháy mắt Thanh Việt cởi dục bào mình, Hoàng Phủ Ngạo đã ôm chặt bé con vào lòng.
Trong ôn tuyền, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi áp sát vào nhau không có chút kẽ hở, dây dưa không rời.
Sợi tóc đen cùng bạc giống như chủ nhân của chúng nó, ở trong nước tuy hai mà một, điên cuồng dây dưa, cùng với tiếng thở dốc, rên rỉ ngày càng tăng cao, chúng nó quấn chặt lấy nhau hệt như một nút thắt không thể nào tháo rời.
"Ô ân..."
Chất lỏng nóng rực theo luật động kịch liệt của Hoàng Phủ Ngạo phun vào sâu trong cơ thể Thanh Việt, mà bé con cũng vì kích thích ập tới mà phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, cao vút, một lần nữa phát tiết trong tay phụ hoàng.
"Phụ... hoàng... Việt nhi mệt mỏi quá..."
Sau một lúc thất thần, dư vị cao trào vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Thanh Việt giống như không có xương cốt dựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo, không ngừng cầu xin.
"Vật nhỏ, còn chưa xong đâu."
Hoàng Phủ Ngạo cắn nhẹ vành tai Thanh Việt, tiếng nói vì tình dục mà hơi khàn khàn, lúc Thanh Việt còn chưa kịp phản ứng đã đỡ lấy thắt lưng bé, nhấc bé từ trong ôn tuyền ngồi bên bờ.
Đôi chân thon dài cân xứng bị tách ra thật rộng, phân thân phấn nộn xinh đẹp mang theo chút ngây ngô vì chưa phát dục hoàn toàn bại lộ trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
"Phụ... ân..."
Thanh Việt còn chưa kịp mở miệng, phụ hoàng đã trực tiếp áp đầu mình vào giữa hai chân bé, không ngừng phun ra nuốt vào, mạnh mẽ liếm mút.
"A~~~~"
Khoái cảm như điện lưu rất nhanh truyền theo xương sống tới các dây thần kinh mẫn cảm, nhanh chóng nổ trung trong đầu Thanh Việt, làm bé cảm thấy mình không thể suy nghĩ được gì nữa, đầu óc hoàn toàn trắng xóa.
"Ân... ân ô..."
Cơ thể ngây ngô không thể thừa nhận trêu chọc kịch liệt như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian, cơ thể Thanh Việt theo bản năng co rúm vài cái, phát tiết trong miệng Hoàng Phủ Ngạo.
"Thoải mái sao, vật nhỏ?"
Thanh Việt không thể trả lời câu hỏi của phụ hoàng, toàn thân bé không còn chút khí lực để nói chuyện, rốt cuộc không thể duy trì ngồi bên cạnh ao, chậm rãi ngã vào ôn tuyền.
Hoàng Phủ Ngạo ở trong nước đón được thân hình Thanh Việt, thuận thế kéo bé vào lòng ngực, vừa ôn nhu hôn môi vừa vỗ về lưng bé, giúp Thanh Việt khôi phục lại hô hấp.
Đêm khuya, trong hoa viên u tĩnh không người, hơi nước bốc lên hệt như một tấm lụa mỏng bồng bềnh vờn quanh, tinh thạch màu da cam tản mát ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, ấm áp, còn có mùi thơm mê người như có như không trong không khí, hiện giờ lại trộn lẫn thêm hương vị tình ái khiến hai thân ảnh đang ôm chặt lấy nhau trong ôn truyền càng tăng thêm phần mơ màng, mộng ảo, duy mỹ mà phiến tình.
...
"Bệ hạ, căn cứ theo nhóm ty chức tra xét, mùi hương kia chỉ xuất hiện một chốc trong đêm khuya, sau đó liền nhanh chóng biến mất, giống như căn bản không hề tồn tại, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Nhóm ty chức vô năng, không tra xét được xuất xứ của mùi hương.
Bất quá nhóm ty chức tra được, đêm qua mùi này chỉ xuất hiện ở hai nơi, Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên, những nơi khác trong biệt quán Tuyết Sơn không xuất hiện."
Một ảnh vệ quỳ một gối, cúi đầu, hướng Nam Việt hoàng đế đang nằm trên giường lớn kính cẩn bẩm báo.
"Tẩy U viên?"
"Bẩm bệ hạ, trong Tẩy U viên, hơn phân nữa là nhóm quý tộc cùng con cháu quan viên Nam Việt chúng ta đi theo lần này."
"Ân? Kỳ lạ như vậy."
Mùi hương kia thật sự có chút thần bí, cổ quái, nhưng Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên có gì liên hệ sao? Vì sao chỉ xuất hiện ở hai nơi này?
Hoàng Phủ Ngạo suy tư một lát, lại mở miệng nói.
"Truyền lệnh xuống, chặt chẽ chú ý mùi hương này, cùng hết thảy những chuyện khả nghi trong Dĩ Lệ viên cùng Tẩy U viên."
"Dạ, bệ hạ."
Ảnh vệ lĩnh mệnh xong thì nhanh chóng lui ra.
Ảnh vệ vừa rời đi, Tạp Ân liền đẩy cửa phòng ngủ, cơ thể mập mạo kính cẩn xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
"Bệ hạ, tiểu nhân vừa nhận được thông báo, Đông Chích hoàng đến biệt quán Tuyết Sơn, nghe nói cũng vì chuyện mười bốn thiếu niên quý tộc chưa tìm được, mời bệ hạ tới phòng nghị sự thương nghị."
Quyển 3 [150] Kế Hoạch Tìm Kiếm
Nghe Tạp ân bẩm báo xong, Hoàng Phủ Ngạo liền đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay y phục, lúc xoay người thấy Thanh Việt còn vùi mình ngủ trong chăn cũng không đánh thức, để bé ngủ, còn phân phó Tạp Ân lưu lại hầu hạ.
Ngoài Dĩ Lệ viên, nhóm quý tộc, quan viên Nam Việt đã sớm chờ đợi ở đó, thấy Hoàng Phủ Ngạo tiến ra liền đi tới hành lễ, vấn an, tiếp đó đi theo sau Hoàng Phủ Ngạo, đi tới phòng nghị sự.
Giống như những lần trước, lúc Hoàng Phủ Ngạo tiến vào phòng nghị sự, cơ bản các quốc vương, đại thần cùng quý tộc đã tới đông đủ.
"Mấy ngày không thấy, khí sắc Nam Việt hoàng ngày càng tốt hơn a, không biết chuyện gì đã khiến Nam Việt hoàng thoạt nhìn tinh thần sáng láng như vậy?"
Ngồi trong đám người, dám dùng ngữ khí ngạo mạn, trêu đùa như vậy nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạo, tự nhiên chỉ có Đông Chích hoàng đế—— Đông Ly Trần.
"Mấy ngày trước nghe nói cơ thể Đông Chích hoàng không khỏe? Bất quá hiện giờ xem ra, bộ dáng cũng không tệ, ít nhất Đông Chích hoàng vẫn còn an nhàn quan tâm tới chuyện người khác a."
Hoàng Phủ Ngạo đi tới vị trí của mình ngồi xuống, không nhanh không chậm mở miệng.
"Chuyện người khác? Không, không, không, bổn hoàng từ trước đến nay không quan tâm chuyện người khác a, chính là, chuyện của Nam Việt hoàng hẳn không thể xem như những người khác đi."
Một câu vô cùng mập mờ như vậy, mặc cho là ai cũng không thể ngờ được, Đông chích hoàng đề bệ hạ thế nhưng có thể trước công chúng, tùy ý lại nói ra, hơn nữa lại liên quan đến những tin đồi về hai người trước kia, làm mọi người không thể không dùng ánh mắt âm trầm dao động qua lại giữa hai người, còn không ngừng phỏng toán, mơ mộng.
"Đông Chích hoàng tới biệt quán Tuyết Sơn để nói đùa với bổn hoàng sao?"
Hoàng Phủ Ngạo lơ đểnh, sắc mặt cũng không có chút biến hóa, ngữ khí thản nhiên như trước.
"Nếu, Nam Việt hoàng không thích nghe bổn hoàng nói vậy, thế, chúng ta nói chuyện khác đi."
Đông Ly Trần cứ như không hề thấy thái động lãnh đạm của Hoàng Phủ Ngạo, xoay người nhìn Tạp Cách Tra quốc vương, lập tức mở miệng nói tiếp.
"Trước đó vài ngày, bổn hoàng vì cơ thể không khỏe nên vẫn luôn ở hoàng cung Tạp Cách Tra tịnh dưỡng, chuyện phát sinh mấy ngày nay cũng nghe kể lại, chuyện này vẫn thỉnh Nam Việt hoàng hoặc Tạp Cách Tra vương làm chủ đi, bổn hoàng nghe là được rồi."
"Nơi này là Tạp Cách Tra vương quốc, đương nhiên để Tạp Cách Tra vương làm chủ là thích hợp nhất."
Hoàng Phủ Ngạo cũng không quản, trực tiếp đem quyền lợi cùng phiền toái giao cho Tạp Cách Tra vương.
Nếu Nam Việt đế quốc cùng Đông chích đế quốc có cùng ý kiến giao quyền quyết định cho Tạp Cách Tra vương, những quốc gia khác đương nhiên cũng không có dị nghị, vì thế mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tạp Cách Tra vương, cùng chờ đợi hắn lên tiếng.
Trở thành tiêu điểm của các quốc gia, Tạp Cách Tra vương hiển nhiên vô cùng hưởng thụ, chờ tất cả mọi người đều chăm chú nhìn mình mới ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói.
"Còn mười bốn đứa nhỏ chưa tìm được, chúng ta phải nhanh chóng tìm kiếm, càng trễ bao nhiêu thì bọn nó càng nguy hiểm bấy nhiêu, đêm qua chúng ta đã biết phạm vi cụ thể của bọn nó, nhưng bởi vì ban đêm không thể lên Tuyết Sơn, chúng ta lại chậm thêm một đêm, bất quá sáng sớm hôm nay, một chi đội cảnh vệ của Tạp Cách Tra cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, hiện giờ đã xuất phát.
Bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xác định địa hình chính xác trên Tuyết Sơn cùng tình huống cụ thể ở đó, đồng thời cũng bắt đầu đóng quân, tiếp ứng những đội quân khác của chúng ta tiến lên."
"Ác, như vậy không tồi."
"Thật quyết đoán, tích cực a, không hổ là Tạp Cách Tra vương ~~~"
"Vẫn là Tạp Cách Tra vương nghĩ chu toàn."
Tạp Cách Tra quốc vương vừa nói xong thì lập tức nhận được rất nhiều lời phụ họa, tán dương.
Đương nhiên, đêm qua bọn họ đã biết nơi kia hung hiểm thế nào, ai cũng không muốn để người của mình đi chịu chết, nhưng những đứa nhỏ kia cũng không phải người thường a, bọn họ đều là vương tôn quý tộc của các quốc gia, không nói tới bản thân bọn họ, chỉ thân phận thôi cũng đủ đè chết người, nếu tất cả các vương quốc liên hợp tìm người mà còn không tìm ra thì còn mặt mũi gì nữa a!
Vì thế, kết quả thương nghị là vô luận tiêu phí bao nhiêu nhân lực, tài lực, bọn họ đều muốn tìm ra đám nhỏ mất tích, cho dù chỉ là thi thể.
Mà hiện giờ, ngay lúc các quốc gia đang đau lòng vì quan binh của mình, lại không thể không để bọn họ đi hoàn thành nhiệm vụ cơ bản là đi chịu chết thì Tạp Cách Tra quốc vương cư nhiên chủ động đem binh của quốc gia mình phái lên Tuyết Sơn, bọn họ cao hứng còn không kịp, sao có thể có ý kiến a.
Xem vẻ mặt của mọi người, Tạp Cách Tra vương liền hiểu lí do bọn họ cao hứng, chẳng qua Tạp Cách Tra vương tuyệt đối không phải người ngu ngốc, hắn là một con cáo già, tuyệt đối sẽ không để mình chịu lỗ, hắn tạm ngừng một lát, lại mở miệng nói tiếp.
"Xem ra mọi người đều rất tán thành ý kiến của bổn vương, như vậy, bổn vương liền an bài chuyện tiếp theo."
Nói xong, Tạp Cách Tra vương lấy ra một tờ danh sách, bắt đầu đọc.
"Tạp Cách Tra vương quốc, Tắc Á Tháp vương quốc, Cách Đa Cách Lạp vương quốc, Y Kê vương quốc..."
"Tạp Cách Tra vương, đây là ý gì?"
Những vương quốc bị đọc tên, có vài vị đại thần bắt đầu đặt câu hỏi.
"Những vương quốc đọc tên, chính là quốc gia tương ứng với mười bốn đứa nhỏ bị mất tích, nhóm hộ vệ của Tạp Cách Tra vương quốc chúng ta chỉ nhận thức đứa nhỏ của Tạp Cách Tra, nếu các vị không tham dự, kia Tạp Cách Tra chúng ta làm thế nào tìm bọn họ? Đến lúc đó cho dù thấy cũng không biết a."
Tạp Cách Tra vương trả lời vô cùng hợp tình hợp lí, những quốc gia khác cũng không thể phản bác.
Vốn, những quốc gia khác muốn chiếm tiện nghi, phải biết, nếu để Tạp Cách Tra tìm, nếu tìm không thấy bọn họ còn có thể đổ trách nhiệm cho Tạp Cách Tra, chính là, hiện giờ lại bị Tạp Cách Tra kéo xuống bùn, muốn bọn họ cùng nhau tìm, nếu tìm không thấy thì cùng nhau mất mặt.
"Xem ra, mọi người vẫn không có ý kiến, vậy chúng ta cùng thương lượng cụ thể một chút đi."
Tạp Cách Tra vương cười thực hiền lạnh hàm hậu, nhưng ánh mắt lại lộ ra nụ cười đắc ý, chuyện này quả thật ngoài ý muốn phát sinh trên địa bàn Tạp Cách Tra, nhưng đừng mơ tưởng để hắn một mình gánh vác.
"Vậy các quốc gia có đứa nhỏ bị mất tích xin hãy phái ra một chi đội, trước lúc trời sụp tối, chúng ta phải di chuyển tới nơi đóng quân, sáng sớm mai, sẽ bắt đầu tiến vào huyệt mộ.
Những quốc gia không có đứa nhỏ mất tích cũng xin phái ra một chi đội, không cần tiến vào huyệt mộ, chỉ cần tuần tra ở nơi đóng quân, bảo hộ an toàn cho mọi người cùng quân lương, đảm nhận nhiệm vụ hậu cần là được."
An bài rõ ràng, hợp tình hợp lí, không ai có thể phản bác, mọi người liền gật đầu đáp ứng.
Quyển 3 [151] Khứu Giác Của Thú Nhân
Lúc Thanh Việt tỉnh lại đã là gần trưa, sau khi được Tạp Ân hầu hạ rửa mặt xong, bé bảo Tạp Ân sai người bày bàn ăn cùng nhuyễn ỷ ở tiểu hoa viên bên cạnh ôn truyền, sau đó không hề có hình tượng hoàng tử tùy ý nằm trên nhuyễn ỷ, nhà nhã ăn cơm, uống nước trái cây, chờ phụ hoàng của bé trở lại.
Hoàng Phủ Minh Khê làm thái tử nên buổi sáng đã theo Hoàng Phủ Ngạo đến phòng nghị sự, Hoàng Phủ Trác Diệu cùng Hoàng Phủ Hàm Vi sáng sớm đã đến thăm Phỉ Lý Đặc, Hoàng Phủ Vu Mạc thì không biết vì cái gì đột nhiên đổi tính, cả ngày đều ở trong phòng ngủ không chịu ra, vì thế Dĩ Lệ viên vẫn phi thường im lặng như cũ, tất cả người hầu đều vây quanh chủ tử Thanh Việt này.
"Tiểu điện hạ, vương tử thú nhân tộc cầu kiến."
Tạp Ân đi tới bên cạnh Thanh Việt, cố sức cúi gập thân thể mập mạp của mình, bẩm báo.
"Ân?"
Thanh Việt đang cực kì nhàm chán nghe thấy vậy thì lập tức có lại chút tinh thần.
"Cho hắn tiến vào."
"Dạ, Tiểu điện hạ."
Tạp Ân lên tiếng, rất nhanh đã dẫn vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai tiến vào.
"Mạn Nhĩ Lai kiến quá Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ."
Vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, hướng về phía Thanh Việt làm lễ nghi tiêu chuẩn của thú nhân tộc.
"Ngồi đi, tìm ta có việc?"
Thanh Việt bảo Tạp Ân dẫn Mạn Nhĩ Lai ngồi xuống, tuy vẫn mềm nhũn nằm trên nhuyễn tháp, nhưng đôi mắt lóng lánh lại tò mò cùng thú vị nhìn chằm chằm Mạn Nhĩ Lai.
Mạn Nhĩ Lai bị Thanh Việt nhìn như vậy, cả người không được tự nhiên, chỉ đành cố gắng gợi mở đề tài.
"Cái kia... Tiểu điện hạ..."
Mạn Nhĩ Lai hít sâu mấy hơi, khống chế tình tự khẩn trương của mình sau đó mới mở miệng.
"Lần này ta đến bởi vì sáng nay nhận được tin truyền tới từ bộ tộc, chúng ta thực sự không ngờ, chỉ ngắn ngủn mười ngày, Nam Việt đế quốc đã dọc theo sông Đạt Lạp vận chuyển nhóm lương thực đầu tiên đến cho chúng ta, xin ngài hãy nhận vạn phần cảm kích của chúng ta."
Vừa nói xong, Mạn Nhĩ Lai liền hướng về phía Thanh Việt cúi người thật thấp.
Số lương thực này quả thực đã giải cứu khẩn cấp cho thú nhân tộc, nhưng, đối với Nam Việt giàu có sung túc nhất đại lục này, lại là đại quốc sản lương mà nói thì thật sự chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi, hoàn toàn không gợi nổi hứng thú của Thanh Việt.
"Ân."
Thanh Việt chỉ qua loa lên tiếng, biểu thị mình nghe được.
"Cái kia... còn có..."
Mạn Nhĩ Lai hiển nhiên cũng nhìn ra Thanh Việt mất hứng thú, lại vội vàng mở miệng.
"Lão sư cũng đã trở về cánh đồng tuyết cực bắc, đang vì Tiểu điện hạ tra tìm sách cổ, lão sư bảo ta nhắn lại với Tiểu điện hạ, nghi vấn về Hư Vô Chi Thần cùng Sáng Thế Chi Thần Tiểu điện hạ đưa ra ngày đó, lão sư nhất định sẽ tận hết khả năng tìm ra đáp án cho Tiểu điện hạ."
"Ân, thay ta cám ơn hắn đi."
Lúc này, Thanh Việt trả lời rõ ràng hơn khi nãy rất nhiều.
Nhưng phương thức đối thoại giữa hai người vẫn làm Mạn Nhĩ Lai có chút xấu hổ, hơn nữa hiện giờ hắn đã nói hết những đề tài mình nghĩ trước khi đến đây.
Mạn Nhĩ Lai nhìn gương mặt nhỏ nhắn so với tinh tinh còn tuyệt mỹ hơn, lướt qua song đồng thất sắc thì lại càng quẫn bách hơn, không được tự nhiên, muốn lập tức rời đi, thoát khỏi tình tự cổ quái này, rồi lại có chút luyến tiếc, chỉ đành mặt đỏ tai hồng ngồi ở đó, vắt hết óc tìm kiếm chuyện để nói.
"... Chỗ ở... Tiểu điện hạ... thơm quá a... mùi này thực đặc biệt..."
Lời này vừa thốt ra thì Mạn Nhĩ Lai lập tức hối hận muốn một ngụm cắn đứt đầu lưỡi mình.
Hắn cư nhiên tìm một chủ đề mất mặt như vậy, đường đường nam tử hán, thế như lại giống như đám cô nương, nghị luận huân hương ở chỗ người khác! Này mà nói cái gì a ~~~ so với không tìm thấy đề tài lại càng hỏng bét hơn ~~~~
"Thơm?"
Bất quá, sự thật chính là vậy, thường vượt khỏi dự đoán của mọi người, lúc Thanh Việt nghe Mạn Nhĩ Lai nói vậy thì lập tức bật dậy khỏi nhuyễn ỷ, đôi mắt to tràn ngập lưu quang lại càng sáng rực hơn.
Thanh Việt ngửi ngửi trong không khí, lúc tin tưởng trừ bỏ mùi thơm của hoa trong hoa viên thì không ngửi được mùi đặc biệt gì khác mới quay đầu lại đánh giá Mạn Nhĩ Lai một chút, ngữ khí mang theo hứng thú mở miệng.
"Mùi đặc biệt? Đặc biệt thế nào?"
"Này..."
Mạn Nhĩ Lai bị hành động bất ngờ của Thanh Việt làm sửng sốt, lập tức vội vàng ngửi ngửi không khí, có chút không xác định mở miệng.
"Mùi này đã thực nhạt, nhưng mà, ân, hình dung thế nào nhỉ, rõ ràng là hương vị thực tươi mát tự nhiên, rồi lại làm người ta có cảm giác bị mê hoặc..."
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là mùi này."
Lúc này Thanh Việt hoàn toàn cao hứng, sao lúc đầu bé không nghĩ tới, khứu giác của thú nhân hẳn phải nhạy bén hơn nhân loại, càng là thú nhân cao cấp thì khứu giác lại càng cao hơn gấp trăm lần, ngàn lần cũng có thể.
Mùi kia cũng không phải hoàn toàn biến mất, chỉ là nó trở nên rất nhạt, nhân loại không thể ngửi được, nhưng nhân loại không ngửi thấy không có nghĩa là các sinh vật khác cũng vậy a.
Nghĩ đến đây, Thanh Việt vội vàng nhảy xuống nhuyễn ỷ, gấp tới độ Tạp Ân lúng túng vội vàng mang giày có khảm tinh thạch ma pháp hệ hỏa cho bé.
"Ngươi có thể ngửi được cái mùi đó truyền tới từ đâu không?"
"Ta... ta... sẽ cố hết sức... thử xem..."
Bộ dáng Thanh Việt cao hứng cùng đột nhiên nhích tới gần làm Mạn Nhĩ Lai lại khẩn trương, mặt đỏ tai hồng trả lời một tiếng, sau đó vội vàng nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận không khí xung quanh.
"Hình như là bên này..."
Mạn Nhĩ Lai không xác định chỉ về một phương hướng.
"Ân, tiếp tục."
Thấy Mạn Nhĩ Lai có thể tìm được phương hướng, Thanh Việt lại kéo kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn đi trước dẫn đường.
"Ân, hình như là nơi này..."
"Bên này..."
"Nơi này, hẳn chính là nơi này..."
Mạn Nhĩ Lai chuyên tâm tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, còn chưa kịp phát giác mình tiến vào nơi nào đã bị hai thị vệ cản lại.
"Người nào! Mù mắt chó sao, dám can đảm xông vào nơi nào."
Hai thị vệ thấy người tới bất quá chỉ là một thú nhân, liền vênh váo tự đắc khiển trách.
"Ta thấy hai các ngươi mới là mù mắt chó, không thấy Tiểu điện hạ tới sao hả? Còn không mau quỳ xuống hành lễ!"
Hai thị vệ nghe thấy lời Tạp Ân thì run lên, lúc này mới phát hiện Thanh Việt cùng Tạp Ân từ một hành lang gấp khúc đi tới, hóa ra, thú nhân này không phải đi một mình.
Hai người lập tức giống như quả bóng xì hơi, cuống quít quỳ xuống đất hành lễ.
Tạp Ân không bảo bọn họ đứng lên, vì thế hai người chỉ có thể thành thật quỳ ở đó. Tạp ân lại nhìn nhìn căn phòng bọn họ đang thủ vệ, có chút khó xử quay đầu lại nói với Thanh Việt.
"Tiểu điện hạ, nơi này hình như là phòng ngủ của Nhị điện hạ a, người xem..."
"Phòng ngủ của Hoàng Phủ Vu Mạc?"
"Đúng vậy, Tiểu điện hạ, đại tổng quản, nơi này đúng là phòng ngủ của Nhị điện hạ."
Nghe thấy tên 'Hoàng Phủ Vu Mạc', hai thị vệ rốt cuộc tìm lại chút dũng khí, dù sao, bọn họ cũng là hộ vệ riêng của Nhị điện hạ nha, cho dù muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ không phải sao.
"Tiểu điện hạ, đại tổng quản, Nhị điện hạ đang nghỉ ngơi bên trong, nếu bị đánh thức, chúng ta sẽ bị phạt, vì thế vừa rồi có người tới mới răn dạy như vậy, ngữ khí hơi nặng một chút, xin Tiểu điện hạ, đại tổng quản thứ tội."
"Vẫn còn ngủ?"
Thanh Việt ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như đã sắp tới giữa trưa rồi đi.
Tạp Ân cũng âm thầm chép miệng, Nhị điện hạ so với Tiểu điện hạ còn ngủ ác hơn a ~~~~
"Này.... đúng vậy..."
"Mấy ngày nay... Điện hạ có chút khác thường... bình thường đều là ngày ngủ... đến muộn một chút... mới thức dậy..."
Bọn thị vệ có chút khó xử trả lời. (Này có tính là bán đứng chủ tử của mình không nhỉ, không biết chờ chủ tử tỉnh lại, có vì chuyện này mà trừng phạt bọn họ không nữa.)
"Ân, này quả thực có chút thú vị, chúng ta về trước đi, để Nhị ca hảo hảo nghỉ ngơi, chờ buổi tối có rảnh chúng ta lại đến vấn an Nhị ca tốt lắm."
Khóe miệng Thanh Việt cong cong, không biết đang nghĩ gì, bộ dáng cao hứng làm Tạp Ân thấy mà mí mắt giật giật, dự cảm bất hảo lại nảy lên, bất quá, Tạp Ân vẫn cảm thấy may mắn một chút, bởi vì, lần này xảy ra chuyện, hẳn không dính tới hắn nữa.
Quyển 3 [152] Đại Kiếm Sư!
Trên Tuyết Sơn, cách cửa huyệt bọn Phỉ Lý Đặc miêu tả khoảng nửa dặm là doanh trại quân đội đóng quân.
(Nơi này đã được lựa chọn kĩ càng, không chỉ cách huyệt mộ không xa, lại tiện quan sát tình huống xung quanh, còn duy trì một khoảng cách an toàn với huyệt mộ, một khi huyệt xảy ra chuyện gì nguy hiểm, bọn họ cũng có thể nhanh chóng rút lui, hơn nữa nơi dừng chân dựa vào một vách núi, có thể ngăn cản tuyết rơi cùng các luồng khí lạnh, cũng có thể phòng ngừa nơi dừng chân bị người ta công kích từ sau lưng, càng gia tăng độ an toàn của nơi này.)
Lúc này trong nơi trú quân, chín vệ đội chuẩn bị triển khai tiến vào huyệt mộ tìm kiếm, trên tuyết địa mọc lên các trướng bồng, khói bếp bốc cao, thời thời khắc khắc duy trì trạng thái tốt nhất, chờ đợi mệnh lệnh từ quan trên ban xuống.
Trong trướng bồng chỉ huy xa hoa ở nơi dừng chân, nhóm quan trên tham gia chỉ huy sự kiện này cũng chấm dứt thương nghị, vương tử thú nhân tộc—— Mạn Nhĩ Lai, mang theo hai người tùy tùng đi ra trướng bồng.
Mạn Nhĩ Lai vẫn trầm mặc như nước, nhưng hai người tùy tùng đi cùng mắt đã đỏ rực, nắm tay siết chặt nổi đầy gân xanh, nhìn qua hệt như sắp tức tới bùng nổ.
"Vương tử điện hạ, A Hổ không hiểu, ngài vì sao phải đáp ứng yêu cầu này của bọn họ! Bọn họ không phải đã tuyên bố quá rõ ràng, căn bản không xem thú nhân tộc chúng ta là người sao, đám nhát gan, đê tiện, hỗn đản kia, rõ ràng là người của bọn họ gặp nguy hiểm, người một nhà cư nhiên không chủ động cứu viện, ngược lại bảo chúng ta đi dò đường, những người này căn bản không bận tâm tới sống chết của chúng ta, ngài vì cái gì còn đáp ứng bọn họ a~~~~~"
"Đúng vậy, điện hạ, Hổ Nhị cũng không hiểu, chúng ta vì sao phải nghe lời đám hỗn đản kia, vì bọn họ mà chịu chết!"
"A Hổ, Hổ Nhị, các ngươi chẳng lẽ đã quên mục đích chúng ta tới Tạp Cách Tra lần này sao?"
Âm thanh Mạn Nhĩ Lai có chút trầm thấp, sau khi dùng sức tự áp phẫn nộ, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi bọn họ, cũng như đang tự nhắc nhở mình.
"Chúng ta đương nhiên biết! Chúng ta vì lương thực! Chính là điện hạ, ngài vì tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục mà phải giao thiệp với bọn chúng, còn phải vì bọn chúng là trở thành công cụ lợi dụng đi chịu chết, chúng ta tình nguyện không cần lương thực, chết đói cũng không cần lương thực của bọn họ!"
Thú nhân A Hổ lại càng tức giận quát to.
"Hảo, nói tới thì thật có cốt khí a, các ngươi có thể chết đói, nhưng còn cha mẹ già nua, đứa nhỏ yếu đuối, còn có huynh đệ tỷ muội đang trưởng thành, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn để bọn họ vì một phút hành động cảm tính của các ngươi mà cùng bị đói chết sao!"
Nói đến lời cuối cùng, Mạn Nhĩ Lai cơ hồ là rống lên.
Những lời này, nói cho A Hổ cùng Hổ Nhị nghe, cũng chính là nói cho chính bản thân hắn, hắn vì con dân toàn tộc không bị đói chết mới tiến vào nơi đó.
Chính vì niềm tin này, cho dù ăn bảo nhiêu khổ, chịu bao nhiêu ủy khuất, vũ nhục, cho dù bị những người đó xem là công cụ lợi dụng, hắn cũng phải nhẫn nại, chiếu theo lời bọn họ mà làm!
Vì thế, cho dù hiện giờ hắn đã phẫn nộ đến mức muốn rút kiếm vọt vào trong, chặt hết đầu của đám tiểu nhân vô sỉ trong trướng bồng kia thì hắn vẫn phải nhẫn nại!
"Chính là, điện hạ, Nam Việt đế quốc không phải đã vận chuyển lương thực cho chúng ta rồi sao, chúng ta không cần xem sắc mặt bọn họ, cũng không cần..."
Lời nói của Mạn Nhĩ Lai hiển nhiên đã làm A Hổ cùng Hổ Nhị kinh động, hai người không còn nóng nảy như khi nãy, chính là chỉ còn chút không cam lòng mà than thở.
"Nam Việt cứu được chúng ta nhất thời, nhưng không có khả năng không có điều kiện gì mà cứu chúng ta cả đời, chúng ta phải tìm biện pháp khác để giải quyết, trước đó, chúng ta không thể phát sinh xung đột với các quốc gia khác, chúng ta không có khả năng..."
Nói tới đây, Mạn Nhĩ Lai không nói thêm gì nữa, A Hổ cùng Hổ Nhị cũng đều ủ rủ không lên tiếng, không khí cứ trầm mặc thẳng đến khi có người rời khỏi trướng bồng.
"Di? Ta còn tưởng vương tử điện hạ đã đi chuẩn bị, sao vương tử điện hạ còn ở nơi này a? Chẳng lẽ, vương tử điện hạ đổi ý rồi?"
Người nói dùng kính ngữ, nhưng giọng nói lại không hề nghe được chút tôn kính nào.
"Ngươi..."
Hổ Nhị lại muốn phát hỏa, lại bị Mạn Nhĩ Lai nhanh chân cản lại.
"Thú nhân tộc chúng ta, trước nay đều là nói một không nói hai, chuyện đã đáp ứng sẽ không thay đổi, tướng quân đại nhân có thể an tâm, chúng ta không cần chuẩn bị gì cả, cứ vậy xuống huyệt mộ thôi."
"Không cần chuẩn bị? Ha hả ~~~~ vương tử điện hạ không phải nói, ngươi định cùng tùy tùng, ba người các ngươi cứ vậy đi xuống huyệt mộ đi? Ha hả ~~~~ vương tử điện hạ, bộ tộc thú nhân các ngươi thực sự là đầy dũng khí a!"
Người được Mạn Nhĩ Lai gọi là tướng quân kia, trong lời nói chẳng chút che dấu sự trào phúng đối với bọn Mạn Nhĩ Lai, ánh mắt nhìn bọn họ hệt như đang nhìn ba người chết.
"Nghe nói vương tử điện hạ lần này tới Tạp Cách Tra dẫn theo bảy mươi hai hộ vệ, ta khuyên vương tử điện hạ nên mang tất cả đi, nhiều người lúc chạy trốn cũng..."
"Không cần, mang nhiều người ngược lại lại vướng chân vướng tay, nghe ngữ khí tướng quân đại nhân, có vẻ không tin tưởng thực lực của ba người chúng ta?"
Mạn Nhĩ Lai không muốn dài dòng với người này, xoay người phất tay với A Hổ cùng Hổ Nhị, mở miệng nói.
"A Hổ, Hổ Nhị, nếu tướng quân đại nhân không tin tưởng thực lực của chúng ta, chúng ta liền triển lãm với tướng quân một chút đi."
"Dạ, điện hạ."
Âm thanh hùng hậu, quyết đoán vừa đáp lại, ba thanh trường kiếm đồng thời ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén cùng ba đạo thuộc tính bất đồng cùng mũi kiếm sắc bén chợt lóe rồi biến mất, trong tuyết địa để lại ba khe rãnh sâu gần hai thước, dài chừng mười lăm thước.
Đây là Mạn Nhĩ Lai triển lãm thực lực của bọn họ, cũng là cảnh cáo đám quý tộc, quan viên tự cao tự đại này, cảnh cáo bọn họ không cần khinh người quá đáng!
Lặng im, bắt đầu từ khoảnh khắc bọn Mạn Nhĩ Lai rút kiếm, nơi này cứ như bị cơn mưa tuyết đóng băng, không ai mở miệng, cũng không ai nhúc nhích, tất cả đều trợn mắt nhìn ba người Mạn Nhĩ Lai, cùng khe hở còn lưu lại trên tuyết địa.
Đại kiếm sư!
Ai cũng không ngờ, ba thú nhân bị bọn họ khinh thường tới tận xương tủy này thế nhưng đã đạt tới cấp bậc Đại kiếm sư!
Đại kiếm sư là gấp bật gần với Kiếm thánh nhất.
Trên đại lục hiện giờ, số Kiếm thánh chỉ mới được mười chính người, mà số lượng Đại kiếm sư tuyệt đối cũng không vượt quá năm mươi người a!
Nhân tài như vậy, tùy tiện đưa vào quốc gia nào cũng được xem là thượng khách, là bảo bối, người bình thường rất khó gặp được, mà hiện giờ, ở trong này, thế nhưng lại thấy một lần ba người!
Hướng chi vẫn còn trẻ tuổi đến vậy! Đặc biệt là Mạn Nhĩ Lai, chỉ mới hai mươi đã đạt tới trình độ Đại kiếm sư, nếu phóng vào nhân loại mà nói thì chính là kỳ tài kiếm thuật thế gian hiếm có, tiền đồ vô lượng a~~~~
Mạn Nhĩ Lai thấy không ai khoa tay múa chân với bọn họ nữa, liền mang theo A Hổ cùng Hổ Nhị trực tiếp rời đi.
Thẳng đến khi bọn họ rời đi, đám người vây xem náo nhiệt, cùng tướng quân lúc nãy còn cười nhạo bọn Mạn Nhĩ Lai mới thở phào một hơi.
Tướng quân này thực lực bất quá chỉ đạt tới tiêu chuẩn Kiếm sĩ mà thôi, chỉ vì xuất thân cao quý mới có thể ngồi trên chiếc ghế tướng quân, vừa rồi khoảng cách của hắn với bọn Mạn Nhĩ Lai gần nhất, bị kiếm khí cường hãn đánh tới nặng nhất, thẳng đến khi thân ảnh bọn Mạn Nhĩ Lai hoàn toàn biến mất trong tuyết địa, cơ thể hắn vẫn còn không ngừng run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro