Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 143.144.145.146.147

 Quyển 3 [143] Thứ Cổ Quái  

Đã nữa đêm nhưng nhóm ngự y sư lần quần nãy giờ cuối cùng cũng xác định được trong cơ thể ba thiếu niên quý tộc hôn mê quả thực có thứ gì đó kì quái, chính vì nó nên bệnh tình bọn họ mới chuyển biến xấu như vậy.

Nhưng quan trọng nhất là làm sao lấy thứ kia ra.

Nhóm ngự sư vắt óc, thử qua vài phương án chính là thứ kì quái kia cứ như là một phần cơ thể bọn họ, không thể nào lấy ra.

Vì thế chỉ đành để trị liệu sư hệ quang không ngừng sử dụng thuật trị liệu khống chế bệnh tình, trước mắt chỉ có trị liệu hệ quang có tác dụng.

Bất quá, tình huống cứ như một trận giằng co, chỉ cần nhóm trị liệu sư hệ quang dừng lại, bệnh tình của ba thiếu niên quý tộc lại nặng hơn, nhóm trị liệu sư hệ quang vốn đã không nhiều, hiện giờ đều kiệt sức, mà nhóm ngự y sư cũng chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.

"Phụ hoàng..."

Âm thanh Thanh Việt vốn không lớn, nhưng trong đại sảnh an tĩnh vẫn có rất nhiều người nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa vào, ngay sau đó đại đa số đại não mọi người đều vì hình ảnh nhìn thấy mà bắt đầu bãi công.

Sợi tóc bạc óng ánh, ánh mắt thất sắc lưu ly, dung mạo mỹ lệ tinh xảo hơn cả tinh linh, người tới không ai khác chính là tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, tất cả mọi người ở đây đều nhận ra.

Chính là không ai thấy qua bộ dạng này của Nam Việt tiểu điện hạ đi.

Chỉ mặc một lớp áo ngủ tơ tằm hơi xốc xếch, thân choàng một kiện áo choàng dài, không mang giày, để lõa bàn chân nhỏ trắng nõn nà, mái tóc dài mướt tung bay tán loạn, ánh mắt long lanh hơi mông lung, gương mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn có chút ảo não, bộ dáng như muốn ngủ lại không ngủ được, cố bò dậy, đang định phát giận.

Đúng vậy, Thanh Việt hiện giờ quả thực rất muốn phát giận.

Bé cùng phụ hoàng vốn đã đi ngủ rồi, bởi vì hôm nay du ngoạn thực sự rất mệt, Thanh Việt sớm đã buồn ngủ, ngay lúc đó lại nghe tin tìm được ba trong số mười bảy thiếu niên quý tộc mất tích, phụ hoàng liền ra ngoài, trước lúc đi có dặn dò bé ngủ trước, còn hứa sẽ rất nhanh trở lại.

Lúc đầu Thanh Việt cũng thành thành thật thật chờ, bé rất mệt, chính là không có phụ hoàng, bé không quen giường ngủ không được (kỳ thật rất có thể là quen người chứ không phải quen giường, hơn nữa Thanh Việt cũng không có khả năng ngủ say ở nơi không quen thuộc) cứ vậy mơ mơ hồ hồ đợi thật lâu, nhưng vẫn không thấy phụ hoàng trở về, Thanh Việt rốt cuộc bùng nổ.

Trực tiếp bò dậy khỏi giường lớn, không để nhóm thị tỳ, thị tòng khuyên can, ngay cả giày cũng giận dỗi không thèm mang, cứ vậy chạy tới đây.

Có lẽ Thanh Việt không biết bộ dáng này của mình làm thị giác người ta rung động cỡ nào.

Nếu ai đó cũng xuất hiện với bộ dáng như Thanh Việt, nhất định sẽ bị coi là không biết lễ tiết, không có quy củ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng hoàng gia, chính là, bộ dạng Thanh Việt thế này ngược lại lại làm người ta có cảm giác ngây thơ cùng mê hoặc.

Hoàng Phủ Ngạo cực kỳ không vui nhìn nhìn đám quốc vương, quý tộc đang nhìn chằm chằm Thanh Việt ngẩn người, xụ mặt ngồi dậy, cập tốc đi tới bên Thanh Việt.

"Vật nhỏ, ngươi..."

Vốn Hoàng Phủ Ngạo định hung hăng giáo huấn vật nhỏ dám cả gan làm loạn, nhưng lúc tới gần, y lập tức phát giác cơ thể nhỏ bé bên dưới lớp áo choàng lam sắc không ngừng run rẩy.

Hẳn bị rét lạnh đi, nơi này tuy ấm áp hơn bên ngoài, nhưng dù sao cũng là Tuyết Sơn, ban đêm lạnh giá không gì sánh được, huống chi cơ thể Thanh Việt lại có bệnh, còn chỉ mặc áo ngủ, đi chân trần.

Bộ dáng bé đáng thương hề hề như vậy, Hoàng Phủ Ngạo không thể nào phát hỏa nổi, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm Thanh Việt vào lòng.

"Vật nhỏ, làm sao vậy? Thế nào, có lạnh không?"

"Lạnh..."

Thanh Việt cố vùi sâu vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo cọ cọ, nhìn qua ủy khuất vô cùng, bé vốn chuẩn bị chạy tới đây phát giận một trận, chỉ là hiện giờ bé thật sự hơi lạnh một chút.

"Ai~~~"

Hoàng Phủ Ngạo thở dài, cũng bất chấp ánh mắt của mọi người, ôm Thanh Việt trực tiếp ngồi lên nhuyễn ỷ, dùng áo khoác của mình bọc lấy thanh Việt, lại phân phó Tạp Ân chuẩn bị thức uống nóng, để Thanh Việt cầm trong tay, từng ngụm từng ngụm uống.

"Việt nhi, ngươi không thể chịu lạnh, sao không chịu nghe lời?"

"Ngủ không được, chờ phụ hoàng thật lâu, phụ hoàng, bao giờ chúng ta mời về ngủ?"

Nghe Thanh Việt nói vậy, sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, xoa xoa mái tóc bạc của bé, mở miệng.

"Bây giờ còn chưa được, tình huống trước mắt của Phỉ Lý Đặc rất nguy hiểm, nhóm y sư đang nghĩ biện pháp, ngươi xem, Khải Kỳ đã khẩn trương muốn chết kìa, phụ hoàng sao có thể trở về."

"Phỉ Lý Đặc?"

Thanh Việt có chút kinh ngạc.

Sau đó bé nhìn về phía ba người đang nằm trên nhuyễn tháp, thực sự không nhìn được Phỉ Lý đặc là ai trong số ba gương mặt phù thũng như đầu heo kia.

Nhướng cổ nhìn một hồi, Thanh Việt lại co rụt vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, khẽ nói.

"Phụ hoàng, triệu chứng của bọn họ hơi giống đại ca a, bất quá..."

"Bất quá cái gì? Tiểu điện hạ... người mau nói cho thần biết a..."

Khải Kỳ • Đề Đề Tư đứng bên cạnh nghe Thanh Việt nói vậy thì lập tức chuyển sự chú ý từ Phỉ Lý Đặc lên người Thanh Việt, tràn ngập mong chờ hỏi.

Trong ấn tượng của Khải Kỳ về Thanh Việt, tiểu điện hạ là một kỳ nhân, luôn có thể nghĩ ra các biện pháp thần kỳ để xử lý mấy thứ cổ quái kì lạ.

"Có một chút tương đồng, nhưng triệu chứng không đồng dạng, bọn họ còn nghiêm trọng hơn đại ca..."

Thanh Việt nhìn ba người nằm ở xa xa, nghi hoặc một lát, sau đó kéo kéo tay áo Hoàng Phủ Ngạo, quơ quơ bàn chân trần của mình qua phía kia.

"Phụ hoàng, ôm Việt nhi qua đó nhìn một cái đi."

"Việt nhi có biện pháp?"

Hoàng Phủ Ngạo gõ nhẹ đầu Thanh Việt.

"Muốn nhìn trước một cái."

"Giờ lại khiêm tốn sao?"

Hoàng Phủ Ngạo cười cười, ôm thanh việt tới ba nhuyễn tháp đặt giữa đại sảnh.

Thấy Nam Việt hoàng đế vệ hạ tới, tuy không hiểu nguyên nhân nhưng nhóm ngự y sư vẫn cẩn thận lùi ra nhường chỗ, ánh mắt mọi người trong phòng cũng tập trung lại đây.

Thanh Việt lấy hai phiến mộc đào màu vàng nhạt ném lên người Phỉ Lý Đặc, mộc phiến lập tức biến thành màu đen.

Biến hóa cổ quái như vậy làm mọi người trong phòng trợn to mắt.

"Trong cơ thể hắn... hình như... có thứ gì đó kì quái?"

Kiểm tra một lát, Thanh Việt dần dần cau mày, không biết vì không xác định hay vì buồn nôn, chậm chạp mở miệng nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức toàn đại sảnh náo động, không ngừng có âm thanh nghị luận vang lên.

"Mộc phiến kia là sao a~~~~"

"Nam Việt tiểu điện hạ thật lợi hại, nói giống hệt nhóm ngự y sư khi nãy a~~~~"

"Nam Việt tiểu điện hạ biết y thuật sao?"

"Nam Việt tiểu điện hạ chỉ mới kiểm tra một chút đã biết?"

"Sớm biết Nam Việt tiểu điện hạ lợi hại như vậy, chúng ta còn cần nhóm ngự y sư chuẩn trị lâu như vậy nữa sao~~~ thật là vô dụng ~~~"

"Có lẽ nào bị lừa không a?"

...

"Tiểu điện hạ, người nói không sai, vừa nãy nhóm ngự y sư cũng nói vậy!"

Khải Kỳ đứng bên vậy cũng thực kích động, ánh mắt kì vọng nhìn thanh Việt, nói tiếp.

"Chính là nhóm ngự y sư dùng hết mọi biện pháp cũng không thể lấy thứ đó ra, tiểu điện hạ, người nghĩ biện pháp đi, tuy chuyện này do hỗn tiểu tử Phỉ Lý Đặc này tự tìm, nhưng thần chỉ có một đứa con trai là nó thôi a~~~~"

"Ân, gọi đại ca đi, đại ca hẳn có biện pháp."

Nghĩ một lát, Thanh Việt gật gật đầu, khẳng định mở miệng.

"Đại điện hạ? Đại điện hạ... được được được, thận lập tức đi mời..."

Khải Kỳ thầm nghĩ đại điện hạ có bản lĩnh đó sao?

Bất quá rất nhanh, Khải Kỳ nhớ đến lúc đi biển tới Tạp Cách Tra, bọn họ vớt trúng huyết chú quỷ dị, khủng bố, Hoàng Phủ Minh Khê quả thực cũng có năng lực giống như Thanh Việt, đã giúp bọn họ diệt trừ thứ kia.

Nếu tiểu điện hạ đã nói đại điện hạ có thể cứu Phỉ Lý Đặc thì đại điện hạ nhất định có bản lĩnh đó, Khải Kỳ có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Thanh Việt, nghe Thanh Việt nói vậy liền thở phào.

Mà Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, nhìn nhi tử bảo bối khẳng định với Khải Kỳ, có chút buồn cười.

Nếu Minh Khê biết, vật nhỏ này nhất định cũng biết.

Nhưng bé lại không nói mình biết, ngược lại đẩy qua cho Minh Khê, nghĩ lại, có lẽ vật nhỏ này không nguyện ý quản những chuyện không liên quan đến mình đi, thứ hai, hẳn là muốn giúp Minh Khê, dù sao Minh Khê cũng mới làm thái tử, có rất nhiều người phản đối, lần này là cơ hội tốt để bịt miệng đám người kia.

Quyển 3 [144] Trứng Xà  

Hoàng Phủ Minh Khê dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chậm rãi tiến vào đại sảnh.

Không hề một hoàng tử vô dụng, nhu nhược, khiếp đảm, đối mặt người khác là run rẩy như trong lời đồn, lúc này Hoàng Phủ Minh Khê khóe miệng mang tiếu ý nhàn nhạt, ánh mắt nhu hòa nhưng phảng phất lại có chút cứng cỏi, cố chấp.

Nhìn kỹ, mọi người đều phát hiện kỳ thật bộ dáng Hoàng Phủ Minh Khê rất giống Hoàng Phủ Ngạo.

Bất quá, Hoàng Phủ Minh Khê không có khí thế sắc bén như gươm ra khỏi vỏ như Hoàng Phủ Ngạo, cũng không cường thế, uy nghi như quân lâm thiên hạ, ngược lại làm người ta lờ mờ có cảm giác lạnh lùng xanh cách đạm đạm, rồi lại ấm áp như mộc xuân phong.

Khí chất rất mâu thuẫn.

Ấm áp như mộc xuân phong hẳn là khí chất vốn có từ khi sinh ra, nó là thiên tính thiện lương cùng khao khát với cuộc sống của Minh Khê.

Mà lạnh lùng xa cách vì những trải nghiệm nhấp nhô trong đời của Minh Khê, Minh Khê thấy được cái gì là nịnh nọt, là lòng người dễ thay, cũng nhận hết nhục nhã khi dễ của mọi người.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Hoàng Phủ Minh Khê đi tới trước nhuyễn ỷ Hoàng Phủ Ngạo, khom người hành lễ.

"Đứng dậy đi, trên đường tới đây, có người nói tình hình cụ thể cho ngươi nghe rồi đi?"

"Đúng vậy, phụ hoàng."

"Vậy qua xem bọn Phỉ Lý Đặc thử đi."

"Dạ, phụ hoàng."

Hoàng Phủ Minh Khê hành lễ lần nữa, sau đó đứng thẳng lưng đi về phía trung ương đại sảnh, khoảnh khắc xoay người, nhìn thấy đệ đệ có chút mất kiên nhẫn, bị quấn như bánh chưng trong lòng phụ hoàng, tiếu ý nhàn nhạt bên khóe miệng toát ra chút ấm áp.

...

Minh Khê nhanh chóng kiểm tra cho bọn Phỉ Lý Đặc, nhìn bệnh trạng cũng không kềm được nhíu mày.

Mặt mày bọn họ sưng thủng tới mức nhìn không ra bộ dáng cùng sắc mặt, bất quá Minh Khê vẫn cảm giác được oán độc cùng tử khí trong cơ thể bọn họ, hẳn bọn họ cũng gặp phải thứ lần trước cậu gặp.

Chỉ là thật kì quái, lần trước Minh Khê bị thương, tử khí cùng oán độc rất nhanh khuếch tán trong cơ cậu, bị chuyển hóa cấp tốc như vậy làm cậu suýt chút nữa đã chết rồi.

Mà tình trạng bọn Phỉ Lý Đặc nghiêm trọng hơn cậu rất nhiều, tử khí cùng oán độc chỉ tụ tập ở vùng ngực và bụng, không khuếch tán ra toàn thân, cứ còn giữ được một hơi thở, đây rốt cuộc là vì sao a.

Chẳng lẽ... trong cơ thể bọn họ có thứ gì đó...

Minh Khê suy nghĩ một chút, bắt đầu vẽ một phù chú phức tạp lên cơ thể trần trụi của Phỉ Lý Đặc.

Linh lực của Minh Khê tuyệt đối không thể so với Thanh Việt, thứ nhất, cậu tuy có tư chất cùng thiên phú nhưng không bắt đầu học tập từ bé, linh lực chỉ mới tích lũy được vài năm mà thôi, thứ hai, Thanh Việt không chỉ là linh thể trời sinh, mà từ tiền thế, lúc bé đã bắt đầu tu luyện, lúc chuyển sinh còn hấp thu linh khí tinh thuần nhất thiên địa trong Thiên Giác châu.

Sở dĩ Thanh Việt không sử dụng phù chú cũng có thể trực tiếp vận dụng linh lực tiêu trừ oán độc cùng tử khí trong cơ thể bọn họ, nhưng Minh Khê nhất định phải dùng bùa chú để phụ trợ.

Sau khi vẽ xong phù chú, Minh Khê lấy từ không gian giới chỉ của mình ba ngọn liên hoa đăng chế tác tinh xảo được điêu khắc phù chú phức tạp.

Vận dụng linh lực đốt ba ngọn liên hoa đăng, với năng lực của Minh Khê hiện giờ có thể khống chế tối đa là sáu ngọn, nhưng phải dùng sinh mệnh thiêu đốt để trả giá, trước mắt hiển nhiên không cần phải làm vậy.

(Lần trước, lúc Minh Khê thập tử nhất sinh Thanh Việt đã sử dụng tới chín ngọn liên hoa đăng, này có thể xem là cực hạn, hơn nữa cũng rất dễ dàng xảy ra sai lầm.

Nhưng Thanh Việt ỷ lại vào linh lực thuần hậu trong cơ thể, thật sự một chút phiền toái cũng không phát sinh, không chỉ có thể nhanh chóng cứu Minh Khê, chính bé cũng không bị tổn hao chút nào.)

Ba ngọn liên hoa đăng đặt xung quanh Phỉ Lý Đặc, dựa theo ý nguyện của Minh Khê, đột nhiên bùng cháy, mà phù chú vẽ trên người Phỉ Lý Đặc cũng giống như có sức sống, theo hỏa diễm mà bắt đầu nhảy lên, giãy giụa bùng dậy.

Hiện tượng vượt quá thường thức làm đám người đang ôm tâm lý chờ xem kịch vui đều trợn mắt há hốc, tiếp đó, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên khe khẽ.

"Trời ạ ~~~~ này là chuyện gì a ~~~~"

"Nam Việt đại điện hạ, không, Nam Việt thái tử điện hạ rốt cuộc đã làm thế nào vậy a?"

"Không phải nói Nam Việt đại điện hạ là phế vật sao?"

"Không phải ma pháp, cũng không phải vũ kỹ, hắn rốt cuộc dùng cái gì..."

...

"...xà..."

Phỉ Lý Đặc đang hôn mê bất tỉnh, cuối cùng cũng hộc ra chữ đầu tiên sau khi được đưa về, tiếp đó, vì đau đớn khó chịu mà rên rỉ, sau đó không nghe rõ hắn nói gì nữa.

Nhưng chữ 'xà' này, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Xà?

Xà làm sao?

Xà có thể biến bọn họ thành vậy sao?

Ba người bọn họ vũ kỹ đều nổi bật trong nhóm đồng lứa, chẳng lẽ đều sợ xà?

Chẳng lẽ mười bảy người đều vì xà mà mất tích? Có xà lợi hại tới vậy sao?

Một vài người xoay mặt nhìn nhau.

Theo linh lực Minh Khê rót vào, hỏa diễm trong ba ngọn liên hoa đăng càng bùng cháy dữ dội hơn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngọn đèn.

Phù chú vẽ trên bụng Phỉ Lý Đặc cũng bắt đầu chầm chậm di động, ngực, vai, cổ, yết hầu...

Mỗi lần nó di động, miệng Phỉ Lý Đặc lại phun ra nhiều chất lỏng tanh hôi hơi có màu vàng lục, còn có chút màu đen của oán độc cùng tử khí mà người thường không thấy được.

'... Ô... Oa...'

Lúc phù chú di động lên tới cằm Phỉ Lý Đặc, hắn đột nhiên chống tay lên nhuyễn tháp, ói một trận.

Lần này thứ phun ra không phải chất lỏng vàng lục tanh hôi mà là một thứ làm người ta sửng sốt.

Ánh mắt mọi người tập trung vào đống chất lỏng nhầy nhụa, trong đó khoảng mười vật thể to cỡ trứng bồ câu.

Lớp ngoài hơi trong suốt, có thể nhìn thấy thứ bên trong là một vật gì đó có màu đen, lúc nhúc ngọ nguậy như muốn chui ra ngoài.

'...Ô...'

Không biết là ai chịu không nổi chạy qua một góc nôn mửa, tiếp đó lại có mấy người cũng chạy đi nôn.

Một ngự y sư có tính hiếu kì quá mạnh, nó chiến thắng cả sự buồn nôn và sợ hãi, bước tới trước một chút, hơi run rẩy dùng dao nhỏ cắt lớp nhầy trắng trắng như vỏ bồ câu, để lộ ra vật thể bên trong.

'A~~~'

Thấy rõ thứ bên trong, ngự y sư hốt hoảng lùi ra, chạy ra một góc nôn khan.

Một con hắc xà thô cỡ ngón tay tiểu hài tử giãy giụa bò ra khỏi vỏ trứng, thật khó tưởng tượng, thứ như vậy lại được phun ra từ cơ thể con người.

Xà có màu đen, ánh mắt đỏ như máu, càng kì quái hơn là nó có sừng màu đỏ.

Sừng đỏ thẫm, trong nhận thức của mọi người chỉ có xích giác xà mà thôi.

Đây rốt cuộc là loại xà gì? Không một ai ở đây biết.

Chỉ là, hai tròng mắt đỏ như máu cứ như cất chứa vô vàn oán hận cùng điên cuồng, phảng phất như ác ma đang định cắn xé, hút cạn máu nhân loại, lúc nó chậm chạp bò về phía mọi người, rất nhiều người cũng chịu không nổi mà lạnh run, lùi ra sau.

Chẳng quá chỉ là một tiểu xà lại có thể làm rất nhiều người cảm thấy e sợ.

May mắn, tiểu xà di chuyển không bao lâu thì không còn động tĩnh, cứng đờ nằm trên mặt đất.

Một lần nữa nhìn thấy thứ này trong khoảng cách gần như vậy, sắc mặt Minh Khê cũng có chút khó coi, nhưng rốt cuộc cậu cũng hiểu được nghi hoặc trước kia của mình.

Sở dĩ bọn Phỉ Lý Đặc vẫn còn một hơi thở, không bị oán độc cùng tử khí xâm chiếm toàn thân mà chết, đại khái bỏi vì đám xà này tính toán dùng cơ thể bọn họ để ấp trứng.

Loại xà này thế nhưng lại lợi dụng người sống để ấp trứng cho mình!

Hẳn là chờ đến lúc trứng xà tiêu hóa hết nội tạng bọn Phỉ Lý Đặc, hút hết tinh khí bọn họ, sau đó phá xác mà ra, bọn họ mới hoàn toàn chết đi.

Thật không thể tưởng được khoảng thời gian đó bọn họ phải chịu đựng sự hành hạ kinh khủng thế nào.

Khó trách ngày đó Minh Khê cùng Mộc Vân đụng đám xà này, chúng nó không trực tiếp công kích, ngược lại giống như muốn đuổi bọn họ tới nơi nào đó, nếu như lúc đó bọn họ không chạy thoát thì hậu quả...

Nghĩ tới đó, nội tâm Minh Khê không ngừng run rẩy, thật là sinh vật vừa khủng bố lại vừa buồn nôn.

Mười bốn thiếu niên quý tộc vẫn chưa tìm được, bọn họ có lẽ...

Quyển 3 [145] Hương Vị  

Sau khi cứu trị Phỉ Lý Đặc, Minh Khê lại lập tức bắt đầu chuẩn trị cho hai người kia, kết quả bọn họ cũng giống hệt như Phỉ Lý Đặc, phun ra khoảng chục quả trứng xà bán trong suốt.

Tiểu xà hắc sắc bên trong đại khái vì chưa hóa trứng hoàn toàn, hấp thu chất dinh dưỡng cùng tinh khí không đủ, sau khi bị phun ra, rất nhanh liền không còn động đậy.

Liên tục cứu trị ba người, linh lực Minh Khê tiêu hao rất lớn, sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn.

Hoàng Phủ Ngạo phân phó Tạp Ân dìu Minh Khê tới đây, ban tọa, để Minh Khê nghỉ ngơi, những việc còn lại giao cho đám người hầu, ngự y sư cùng trị liệu sư xử ý.

Nam Việt đế quốc đại tướng quân—— Khải Kỳ • Đề Đề Tư, tự tay rót chén trà nóng, kính cẩn đặt vào tay Minh Khê, cảm kích vô cùng.

Khải Kỳ tỏ thái độ vô cùng rõ ràng, từ nay về sau, Hoàng Phủ Minh Khê là người được gia tộc Đề Đề Tư bọn họ tôn kính, này cũng gián tiếp biểu đạt một phương diện khác, bọn họ sau này sẽ toàn lực duy trì vị trí Nam Việt hoàng thái tử của Minh Khê.

Trong đại sảnh rộng lớn lúc này phi thường an tĩnh, cũng không biết vì nhìn thấy thứ buồn nôn kia bị dọa sợ hay vì năng lực vượt quá người người của Minh Khê mà giật mình.

Thật lâu, có người mở miệng, người này chính là ngự y sư của Tạp Cách Tra.

"Quốc vương bệ hạ, Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, các vị bệ hạ, nhóm đại nhân, bệnh tình của ba vị vương tử, thiếu gia trước mắt đã không có gì đáng ngại.

Chỉ là, nội tạng bọn họ đều bị tổn thương nặng nhẹ bất đồng, bất quá, nhóm trị liệu sư hệ quang đã dùng khôi phục thuật tiến hành trị liệu, thêm vào dược vật tốt nhất phụ trợ, tin rằng trong vòng nửa tháng, bọn họ có thể khôi phục cơ bản."

"Lúc nào bọn họ có thể tỉnh lại?"

Hiện tại trọng điểm lo lắng không phải lúc nào bọn họ khôi phục mà là lúc nào tỉnh lại.

Dù sao vẫn còn mười mấy người sinh tử không rõ, không biết tung tích a, mọi người đều chờ bọn họ thanh tỉnh lại để hỏi tình hình những người khác, nếu như cũng gặp phải loại xà này thì hiện giờ rất có khả năng đã...

"Này... bệ hạ... này thần..."

Ngự y sư có chút khó xử, cơ thể ba thiếu niên quý tộc này rốt cuộc bị trứng xà ảnh hưởng tới mức nào bọn họ không biết, huống chi bệnh này cũng không phải bọn họ trị, bọn họ chỉ phụ trách công tác dọn dẹp, xử lý khi kết thúc mà thôi, vấn đề này, hắn thật sự không rõ a~~~

"Hiện giờ đã là hừng đông, đại khái năm canh giờ nữa bọn họ sẽ tỉnh lại."

May mắn, Minh Khê thay ngự y sư trả lời, ngự y sư lập tức cảm kích nhìn về phía Minh Khê gật gật đầu.

"Năm canh giờ nữa, thế thì tốt, thế thì tốt..."

Mọi người ở đó đều thở phào, may mắn không phải hôn mê mấy ngày, nếu không bọn nhỏ còn lại có lẽ ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Thanh Việt nãy giờ cũng chú ý số trứng xà này, Minh Khê nói không sai, chúng nó rõ ràng là vật sống nhưng lại có tử khí cùng oán độc nồng nặc, còn chưa hoàn toàn trứng hóa đã vậy, này đúng là quỷ dị.

Chúng nó sở dĩ phóng trừng xà vào cơ thể người để trứng hóa, hẳn vì bản thân chúng nó vốn đã có rất nhiều tử khí cũng oán khì, tính cực âm, cô âm không sinh, độc dương không dài, vì thế nó dùng người sống để ấp trứng, thứ nhất có thể hấp thu dinh dưỡng, thứ hai có thể hấp thu dương khí và tinh khí trong cơ thể người sống.

Nghĩ hồi lâu, từng trận buồn ngủ lại ập tới làm Thanh Việt không thể suy nghĩ nổi nữa.

"Người đã cứu rồi, phụ hoàng, chúng ta trở về đi, Việt nhi mệt."

Âm thanh Thanh Việt không lớn không rõ nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ.

Trong tình huống khẩn cấp thế này lại nói đi ngủ, hiển nhiên là không hợp tình lý chút nào, chi dù ngồi ở đây, có rất nhiều người đã cấp thiết muốn rời đi, về ngủ một giấc.

Bất quá, cho dù là vậy cũng không có ai chỉ trích hay phản bác lời nói của Thanh Việt.

Bởi vì, thứ nhất Thanh Việt đã nói lên tiếng lòng của rất nhiều người, tiếp đó hãy nhìn xem người ôm bé là ai, tin rằng không có ai rãnh rỗi tới mức chạy đi đắc tội người này.

Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ lưng Thanh Việt, ý bảo bé ngoan một chút, đừng nóng vội, tiếp đó y ngẩng đầu nhìn mọi người, mở miệng nói.

"Hiện giờ quả thực đã muộn, mọi người hôm nay hẳn đã mệt chết đi, hơn nữa bọn Phỉ Lý Đặc phải năm canh giờ nữa mới tỉnh lại, chúng ta hiện giờ tiếp tục thương lượng cũng không được gì, tốt nhất cứ chờ bọn họ tỉnh lại rồi nói.

Mọi người cũng tranh thủ mấy canh giờ này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, mọi người có ý kiến gì không?"

Không quản tới chuyện Hoàng Phủ Ngạo nói những lời này là vì ai, nhưng nó quả thật rất có lý.

"Không có!"

"Chúng ta tán đồng ý của Nam Việt hoàng."

"Đương nhiên, này đúng là hảo chủ ý."

Thấy mọi người đều nhất nhất phụ họa, Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt, bảo Tạp Ân, Khải Kỳ dìu Minh Khê, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh.

...

Đêm khuya đầu xuân, màn đêm đen kịt mang theo cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo, không gian yên tĩnh, thanh lãnh, hoàn cảnh này dễ gợi người ta nhớ lại những chuyện đã qua.

Trong biệt quán trang trí kim điêu ngọc khí xa hoa lại càng an tĩnh, không có một chút tiếng động, lúc này đại đa số mọi người đã ngủ say, cho dù là nhóm thị tỳ, thị tòng lưu lại trực đêm cũng không dám lên tiếng, dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp từ tinh thạch chiếu rọi trong màn đêm đen kịt, Thanh Việt hoàn toàn không cảm nhận được ấm ám cùng yên tĩnh.

Thanh Việt chán ghét ầm ỹ nhưng cũng sợ loại im lặng tĩnh mịch như không hề có ai khác tồn tại này, nó vô thức làm bé nhớ lại chuyện tiền thế, có khả năng mất đi khống chế cảm xúc.

Bắt đầu từ lúc năm tuổi bé đã bị giam vào căn phòng hắc ám suốt mười năm, trong đó không có ánh sáng, chỉ có bóng tối tịch mịch, một ngọn gió cũng không có, ngay cả một chút âm thanh người bên ngoài cũng keo kiệt không cho bé.

Tuy không nguyện ý thừa nhận nhưng Thanh Việt thực sự rất sợ những nơi như vậy.

"Phụ hoàng..."

Thanh Việt đưa tay ôm chặt cổ Hoàng Phủ Ngạo, đầu cũng vùi bên vai y, khe khẽ nỉ non.

"Ân, Việt nhi sao vậy?"

Hoàng Phủ Ngạo quay đầu áp tới bên tai Thanh Việt, khẽ hỏi.

"Không có gì, Việt nhi lạnh, phụ hoàng ôm Việt nhi chặt thêm một chút đi."

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo làm theo, kéo áo khoát bọc thanh Việt lên cao một chút, ôm bé chặt hơn.

"Tốt hơn chưa?"

"Ân."

Thanh Việt gật gật đầu, cảm thụ hơi ấm không ngừng truyền tới từ cơ thể phụ hoàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt mà bé quyến luyến, rốt cuộc an tâm nheo mắt lại.

...

Dọc đường đi, mọi người đều im lặng như vậy, nhưng lúc bước vào Dĩ Lệ viện thì Thanh Việt đột nhiên ngẩng đầu, tuy rất buồn ngủ nhưng vẫn như con chó nhỏ hít hít ngửi ngửi.

Trong không khí có một hương vị nhàn nhạt như có như không, tuyệt đối không phải mùi son phấn, tuy ngòn ngọt, liêu nhân cực độ nhưng lại có vẻ rất tự nhiên, tươi mới, không chỉ làm người ta không nảy sinh phản cảm, ngược lại còn cẩn cận nâng niu từng li từng tí, rất trân quý, cứ như chỉ một chút không cẩn thận nó sẽ hoàn toàn tiêu thất vậy...

Thanh Việt vì những chuyện trải qua trong kiếp trước nên đối với sự biến hóa của hoàn cảnh xung qua rất nhạy cảm.

Mà hương vị cực kỳ dễ ngửi này, bé nhớ rõ lúc bé chạy đi tìm phụ hoàng không hề ngửi thấy, cứ như bé vừa đi thì nó đột nhiên xuất hiện.

Ban đêm có gió nhưng hương vị này cứ tụ lại mà không tán đi, cứ như chỉ tồn tại trong Dĩ Lệ viên, bên ngoài không hề ngửi được.

'Hương vị này... có chút kì quái ni... giống như... là vật sống...'

Trước lúc mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ, Thanh Việt có ý nghĩ kì quái như vậy.

Quyển 3 [146] Tuyết Sơn Hiểm Cảnh 

"Bệ hạ, hiện giờ đã gần sụp tối, người không phải có hẹn thương nghị với các quốc vương và nhóm đại nhân sao, hiện giờ cũng gần tới giờ, người xem..."

Tạp Ân kính cẩn đứng ở cửa, nhìn nhìn mặt trời đã lặn xuống núi, vẫn quyết định lên tiếng, đánh thức hai người còn đang ngủ say trong phòng ngủ.

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo đáp một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, kéo luôn Thanh Việt đang vùi trong chăn không chịu dậy ra, không khách khí vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn, làm Thanh Việt có chút chống cự, giãy giụa.

"Vào đi."

"Dạ, bệ hạ."

Tạp Ân vội vàng thưa, dắt nhóm thị tỳ, thị tòng đã chuẩn bị sẵn đồ dùng rửa mặt súc miệng tiến vào.

...

Sau khi vệ sinh hoàn tất, Hoàng Phủ Ngạo lại kéo thanh Việt tới phòng ăn.

Trên đường đi, Thanh Việt lại khụt khịt mũi ngửi ngửi mấy hơi, nhưng không ngửi được mùi hương dụ hoặc, kì quái đêm qua.

"Phụ hoàng, ngũ đệ."

Hoàng Phủ Minh Khê ngồi bên cạnh bàn ăn, thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt tiến vào thì vội đứng dậy chào hỏi.

"Chỉ có mình Minh Khê thôi sao? Người khác đâu?"

"Hồi bệ hạ, Tam điện hạ cùng Thất công chú đã đi thăm hỏi Phỉ Lý Đặc thiếu gia, có bảo chúng tiểu nhân chuyển lời với bệ hạ, Nhị điện hạ thì có chút khác thường, nói muốn dùng cơm trong phòng, tiểu nhân cảm thấy, có lẽ Nhị điện hạ ý thức được sai lầm mình phạm phải nên muốn sửa chữa."

Tạp Ân trước đó cũng không ít lần hưởng lợi từ chỗ Đông Lệ Nhã, vì thế lúc này hắn cũng ngại nói xấu Hoàng Phủ Vu Mạc.

"Ân, vậy dùng cơm đi."

Hoàng Phủ Ngạo cũng không hỏi nhiều, trực tiếp bảo mọi người dùng cơm.

...

"Bệ hạ, bọn Phỉ Lý Đặc thiếu gia đã hoàn toàn thanh tỉnh, các quốc vương và nhóm đại nhân đã tập trung tới đại sảnh, người xem có nên..."

Đang an tĩnh dùng cơm, Tạp Ân lại tiến vào bẩm báo.

"Ân, hiện giờ qua đó đi."

Thấy Thanh Việt cùng Minh Khê cũng ăn no, Hoàng Phủ Ngạo ra quyết định."

"Dạ, bệ hạ."

...

Chờ Hoàng Phủ Ngạo mang theo Thanh Việt, Minh Khê tới, đại sảnh đã giống như bình thường, tụ tập hầu hết các quốc vương, quý tộc, đại thần, bất quá lúc này không có hoan thanh tiếu ngữ, đàm thiên tuyết địa như trước kia, tất cả mọi người đều trầm mặt.

Theo đúng kế hoạch đã bàn, mười bảy người bọn Phỉ Lý Đặc (trong đó có hai vị công chúa), dựa theo bản đồ Tạp Cách Tra Thập Tam vương tử cung cấp mà xuất phát tới những địa điểm tuyết sơn thất sắc liên có thể sinh trưởng, tìm kiếm từng nơi.

Cứ như vậy vất vả cùng nhàm chán tìm kiếm suốt một ngày, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.

Lúc những cảm giác hứng khởi ban đầu trôi qua, nhóm thiếu niên quý tộc quen ăn sung mặc sướng, chưa từng chịu khổ, suy nghĩ quá đơn giản, giờ phải ở giữa băng thiên tuyết địa chịu giá rét, vất vả mệt mỏi mà tranh đua, có không ít người bắt đầu oán trách muốn rút lui.

Vì thế bọn họ lại thương lượng một chút, kiên trì tìm kiếm thêm một ngày, nếu như vẫn không có được thu hoạch gì thì sẽ trở về biệt quán Tuyết Sơn.

Chỉ là không ai ngờ, đến ngày thứ hai lại xảy ra chuyện.

Bọn họ dựa theo bản đồ, đi tới điểm thứ sáu có khả năng xuất hiện tuyết sơn thất sắc liên.

Chính là lại làm mọi người thất vọng lần nữa, gò đất chỉ phủ một chút tuyết, nhìn qua thì biết hoàn toàn không có bóng dáng tuyết sơn thất sắc liên, lúc mọi người đang vô cùng thất vọng, chuẩn bị tìm tới nơi khác thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Cũng không biết là thiếu niên quý tộc của vương quốc nào đó bị gì, đại khái là vì không thấy tuyết sơn thất sắc liên, nóng nảy nên muốn phát tiết, không rõ là bất cẩn giẫm phải thứ gì đó, tuyết địa dưới chân hắn đột nhiên sụp đổ, hắn cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nơi bị sụp kia là một huyệt động rộng cỡ hai người lui lọt, bởi vì băng tuyết nên khá trơn bòng, mà thiếu niên quý tộc kia cũng vì thế mà trượt thẳng xuống dưới.

Mọi người tuy không biết huyệt động này sâu bao nhiêu, nhưng không thể thấy chết không cứu, vì thế chuẩn bị dây thừng khá dài phái hai hộ vệ theo dây thừng trượt xuống cứu viện.

Nhưng hai thị vệ kia đi một hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, mọi người cảm giác có chút kì quái.

Tiếp đó lại phái toàn bộ thị vệ leo xuống, còn không quên phân phó thấy chuyện gì bên dưới, bất luận thế nào cũng phải phái một người lên bẩm báo.

Sau đó lại bắt đầu chờ, thẳng tới khi trời tối đen cũng không thấy nhóm thị vệ xuất hiện.

Dù sao niên kỉ cũng không lớn, cũng chưa trải qua rèn luyện gì, đột nhiên gặp phải chuyện lạ như vậy, nhóm thiếu niên quý tộc cũng hoảng sợ, cứ cảm thấy huyệt động vừa sâu lại tối đen này dường như có cất dấu quái thú gì đó, bất cứ lúc nào cũng có thể chọn một người mà nuốt sống.

Nhưng lòng kiêu ngạo của quý tộc không cho phép bọn họ biểu hiện sợ hãi, vì thế mọi người lại cố nhẫn nại, ai cũng không đòi ly khai nhưng đều âm thầm chờ đợi một người nào đó đứng ra đề xuất ý kiến rời khỏi nơi này.

Lúc mọi người đang mâu thuẫn, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, tuy mọi người đều có tinh thạch chiếu sáng, nhưng không ai phác giác có một loại sinh vật khủng khiếp bò tới gần, bao vây bọn họ.

'Xà... A...'

Người phát hiện nguy hiểm trước nhất là một vị công chúa, âm thanh của nàng làm thần kinh mọi người đang chìm trong mệt mỏi, khốn đốn lập tức thanh tỉnh.

Mọi người lúc này mới nhìn thấy một màn rợn da gà, xung quanh bọn họ có chi chít hắc xà không rõ là loài gì lúc nhúc bò tới.

Những con xà này lớn có nhỏ có, lớn thì thô cỡ cánh tay người, nhỏ thì chỉ bằng ngón tay tiểu hài tử, chúng nó không vội vàng tấn công mà chỉ bò tới, dần dần thu nhỏ vòng vây, ánh mắt đỏ ngầu như sắp chảy máu trong màn đêm đen kịt lại càng làm người ta hoảng sợ.

Mọi người lúc đầu tuy sợ hãi nhưng cũng không tới mức thất thố.

Chí ít, trong ấn tượng của bọn họ, xà trừ răng nọc khá lợi hại thì không có bản lĩnh gì khác, vì thế bọn họ không muốn để đám xà này tiếp cận.

Huống chi, mười bảy người bọn họ có ba người là ma pháp sư, một hệ thổ, hai hệ hỏa, thổ tuy không có ưu thế trong tuyết địa này nhưng hỏa lại có tác dụng rất lớn, có thể phóng hỏa diễm đốt cháy một vùng lớn, hơn nữa bọn họ còn có mười bốn người biết vũ kỹ, cũng đều là người nổi bật trong nhóm đồng lứa.

Chỉ là chút tự tin cùng một tia hi vọng rất nhanh bị dập tắt, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ đã phát hiện mình đã gặp phải một thứ kinh khủng không thể tưởng tượng nổi.

Những còn quái vật xà này căn bản không thể dùng kiếm giết chết! ! !

Trường kiếm sắc bén có thể cắt chúng thành vài đoạn, thậm chí mấy trăm đoạn, nhưng quỷ dị nhất là chúng nó lại nhanh chóng dung hợp lại, tiếp tục bò tới.

Dùng được chỉ có ma pháp hệ hỏa, có thể hoàn toàn đốt bọn nó thành tro tàn.

Chỉ tiếc số lượng xà thật sự quá nhiều, lúc hỏa diễm bùng lên, chúng nó cũng phun ra một loại khí đen để chống đỡ, vì thế với trình độ ma pháp của bọn họ hiện giờ, đối diện với nhiều hắc xà như vậy, căn bản không có khả năng chiến thắng, rất nhanh, hai ma pháp sư hệ hỏa cũng kiệt sức.

Bọn họ vô cùng kinh hoảng, hoàn toàn đánh mất lý trí, đối diện với tầng tầng lớp lớp hắc xà chen chúc ngổn ngang bò về phía này, bọn họ không quan tâm tới nguy hiểm trong huyệt động kia nữa, từng người từng người nhảy vào.

Nhưng, bọn họ không thể tưởng được, đó chính là mục đích của nhóm hắc xà quỷ dị, khủng bố lại cực kì thông minh này. 

Quyển 3 [147] Tuyết Sơn Hiểm Cảnh (2)

Mọi người trong đại sảnh trầm mặc, bọn Phỉ Lý Đặc tiếp tục kể lại.

Bị đám hắc xà bức vào đường cùng, bọn họ chỉ đành nhảy xuống huyệt động kia, trượt theo dây thừng thật dài, rốt cuộc xuống được bên dưới.

Vốn những huyệt động thế này lớn nhất chỉ là những động đá vôi hình thành tự nhiên mà thôi, ai ngờ, chờ bọn họ xuống đáy mới biết nơi này rộng tới dọa người, cho dù là ai cũng không tưởng được bên dưới một gò tuyết đọng lại có một không gian khổng lồ thế này.

Mọi người bắt đầu quan sát xung quanh.

Nhưng không hề phát hiện thiếu niên quý tộc bị rơi xuống trước đó, ngay cả bóng dáng nhóm thị vệ cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một ít dấu vết mới đánh nhau cùng vết máu, sự sợ hãi một lần nữa tràn ngập trong lòng mọi người.

Huyệt động to lớn này hẳn là một ngôi mộ cổ được nhân công điêu khắc tạo nên.

Mà bọn họ, hẳn đang đứng ở đại sảnh lăng mộ.

Trên đỉnh huyệt động là nền đất, có khảm lân thạch phát ra ánh sáng xanh lục, bọn họ nhìn theo, ánh sáng kéo dài không giới hạn, không biết nơi này do ai làm, mặc dù đơn giản, không hoa lệ nhưng to lớn vô cùng.

Không chờ bọn họ khôi phục tinh thần, âm thanh 'tấc tất tác tác' từ trên lăng mộ truyền tới, bọn họ lập tức hiểu ra, đám hắc xà kia cũng theo bọn họ xuống đây.

Không biết là ai kêu một tiếng chạy mau, nhưng trong tình trạng tất cả mọi người đều kinh hoảng thì rất có tác dụng, bọn họ bắt đầu hoảng loạn tản ra chạy về đủ phương hướng, nơi này có rất nhiều lối rẽ, rất nhanh bọn họ bị chia nhỏ, một nhóm chỉ còn khoảng ba đến năm người, hoàn toàn mất đi liên hệ với những người khác.

Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Lộ Á vương quốc Tam vương tử—— Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo, Liên Tranh • Kiệt Y, nhi tử của thừa tướng Đông Chích đế quốc, cũng chính là bào đệ của thái tử phi—— Liên Na • Kiệt Y, ba người bọn họ cũng kết thành như vậy.

Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo là ma pháp sư hệ thổ duy nhất, tuy vừa rồi trong chiến đấu, ma pháp hệ hổ của hắn không có gì hữu dụng, bất quá lúc này năng lực của hắn lại dùng được nhất.

Bởi vì hắn có thể dựa vào năng lực cảm ứng đất đai, phân biệt đường đi, tìm lối ra của ngôi mộ này.

Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Liên Tranh • Kiệt Y là kiếm sĩ có vũ kỹ xuất chúng, vô luận là thể lực hay sức chịu đựng cũng rất mạnh mẽ, bọn họ có thể hộ tống Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo.

Bọn họ đều là người thông minh, biết trong hoàn cảnh này đoàn kết lại mới có hi vọng thoát hiểm.

Vốn nhóm bọn họ còn một vị công chúa của Cáp Đa Cách Lạp, chính là một trong hai vị ma pháp sư hệ hỏa sử dụng hỏa diễm đốt chết đám hắc xà.

Chỉ tiếc, sức mạnh của nàng lúc nãy cơ hồ đã tiêu hao gần hết, cuối cùng không thể cùng bọn họ thoát ra, chạy trốn một lúc, thể lực nàng chống đỡ hết nổi đã rơi vào một hồ sâu trong lăng mộ.

Bọn họ chính mắt nhìn thấy nàng nổi lên mặt nước cố sức giãy dụa, bị một sinh vật gì đó dùng móng vuốt sắc bén xé thành mấy khúc, máu tươi nhiễm đỏ mặt nước, tiếp đó bị kéo sâu vào đàm.

Lúc đó, ba người bọn họ mới chân chính hiểu được, trong lăng mộ này, bọn họ không chỉ bị uy hiếp từ đám hắc xà kia, lăng mộ nhìn có vẻ yên tĩnh, đơn giản này cũng tràn đầy sát khí, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ba người càng cẩn thận tìm kiếm lối ra hơn, cứ như đang đi trên một tầng băng mỏng, bất cứ lúc nào cũng bị rơi xuống, loại không khí này thực căng thẳng, lại còn đói khát, mệt nhọc, con người nếu không thể thoát khỏi sợ hãi rất dễ dàng bị bức điên, bọn họ không biết mình có thể kiên trì tới lúc nào.

Mỗi một giây, một phút trôi qua cứ dài như một tháng, một năm.

Có lẽ ông trời cố ý muốn khảo nghiệm cực hạn của bọn họ, trải qua một chặn đường bôn ba dài đằng đẵng, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thứ làm bọn họ kinh hãi không thôi.

Xà, hắc xà, giống như đám xà bọn họ thấy lúc nãy, khác biệt chính là hắc xà nơi này đều thô to hơn cả cánh tay con người.

Bọn họ đột nhiên có một ý niệm cổ quái nhưng lại rất có khả năng, có lẽ ngôi mộ này là sào huyệt của đám hắc xà, mà những thứ bọn họ thấy bên ngoài chỉ là số ít? Chúng nó cố ý bao vây bọn họ, để bức họ xuống nơi này.

Không còn thời gian để bọn họ suy nghĩ nữa, rất nhanh, bọn họ vì một làn sương khói đen kịt phun tới mà mất đi thần trí.

Bọn họ không nhớ rõ quá trình xảy ra, chỉ biết lúc mơ mơ hồ hồ cứ như bị thôi miên, đi tới gần đám hắc xà kinh khủng kia, hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng.

Tiếp đó... tiếp đó... có cái gì đó lạnh lẽo, trơn mềm cố trượt vào yết hầu bọn họ... tiếp đó...

Đám Phỉ Lý Đặc kể tới đây thì không nói nữa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ói một phen.

Mọi người trong đại sảnh hiển nhiên cũng không nguyện ý nghe tỉ mỉ quá trình này, ai cũng không truy vấn, để bọn họ tỉnh lược đoạn này.

Sau đó, nhưng con hắc xà đó ly khai, chầm chậm bọn họ khôi phục lại chút thần trí, chỉ là phảng phất có cảm giác giống như bị rút xương, toàn thân vô lực nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ẩm ướt của lăng mộ.

Không biết trôi qua bao lâu, lúc bọn họ một lần nữa sắp hôn mê, mất đi thần trí.

"Xuyên... xuyên qua... giang mộ thất... này... sẽ... sẽ tới cửa ra... ta... cảm giác được... thổ tầng biến hóa... chúng ta..."

Lời nói yếu ớt của Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo vào lúc này lại làm Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư cùng Liên Tranh • Kiệt Y vốn định từ bỏ, một lần nữa có hi vọng sinh tồn.

Thần kinh chìm vào hỗn loạn, một lần nữa vì kích động mà vận chuyển trở lại.

"Chúng ta... phải rời khỏi... nơi này... không thể cứ vậy... chết đi..."

Khao khát muốn sống sót rốt cuộc đã bùng nổ tiềm chất của bọn họ, ba người hao phí một khoảng thời gian thật dài, cố gắng dìu nhau đứng lên, theo hướng dẫn của Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo, rốt cuộc tìm được cửa ra.

Nhưng cửa ra không phải cái gì cũng không có.

Nó có chi chít những con tiểu hắc xà, ba người nhất thời bị dọa sững sờ cứng đờ tại chỗ, tuyệt vọng một lần nữa càn quét tâm trí bọn họ, chỉ là rất kì quái, đám tiểu hắc xà đó không bao vây hay giả vờ công kích bọn họ, cứ như căn bản không phát hiện bọn họ vậy.

Lúc này, Phỉ Lý Đặc đột nhiên nhớ lại kiến thức đã học trước kia, mắt xà bình thường không nhìn thấy, chúng nó chỉ thông qua mùi vị mà phân biệt sự vật.

Những con hắc xà này không công kích bọn họ, chứng tỏ bọn họ bị nhiễm mùi vị tương đồng chúng nó, làm chúng nó không thể phân biệt, nói vậy bọn họ hẳn là có thể dễ dàng ly khai nơi này.

Phỉ Lý Đặc nói ra ý tưởng của mình, ba người quyết định đánh cuộc một phen.

May mắn, bọn họ thành công, thành công trốn thoát khỏi lăng mộ đó, lại may mắn được người cứu trở về.

Ba người kể lại quá trình mình gặp phải, trầm mặc một lát, Phỉ Lý Đặc gian nan mở miệng.

"Chúng ta... không rõ tình huống những người khác... nhưng... khu mộ đó rất lớn... nếu.. không có người hướng dẫn phương hướng... ta nghĩ rất khó... để thoát khỏi... hơn nữa... lại có rất nhiều điều chúng ta không thể tưởng tượng được... đủ thứ cổ quái... chỉ sợ bọn họ..."

Phỉ Lý Đặc không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu ý hắn, nhất thời đại sảnh lại càng trầm mặc hơn, tiếp đó truyền tới tiếng khóc vô vọng của các phu nhân và tiểu thư.

"Nơi đó ở chỗ nào trên Tuyết Sơn, các ngươi còn nhớ không? Có thể vẽ lại vị trí cụ thể của nó không?"

Tạp Cách Tra quốc vương đau đầu hỏi.

Hắn thực sự không biết trên Tuyết Sơn lại có một mộ huyệt cổ quái, còn là một nơi khủng bố đến vậy...

Cho dù biết rõ không còn hi vọng, cho dù biết rõ là nguy hiểm trùng trùng, nhưng nhóm thiếu niên quý tộc này mất tích trên địa bàn Tạp Cách Tra của hắn a ~~~~ hắn có thể không quản sao? Vô luận thế nào cũng phải quản a~~~~

"Có thể."

"Được."

"Không vấn đề."

Ba người không chút chần chừ đáp ứng, tuy sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt nhưng vẫn cắn răng cố gắng vẽ giản lược đường đi lại.

Ba bản vẽ, sau khi so sánh thì không hề chênh lệch, Tạp Cách Tra quốc vương kiểm nghiệm mức độ tin cậy của nó xong thì đưa ba bản vẽ cho Hoàng Phủ Ngạo.

Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận, nhìn một cái, sắc mặt thoáng chút trở nên ngưng trọng.

Bản vẽ này tuy từ những hướng bất đồng, nhưng điểm cuối lại là cùng một nơi, cũng chính là địa điểm tuyết sơn thất sắc liên sinh trưởng mà mộc tinh linh kia đã vẽ lại.

Tinh linh không bao giờ nói dối, như vậy... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro