Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 137.138.139.140.141.142
Quyển 3 [137] Thái Tử Vị
Dĩ Lệ viên.
Trong một gian phòng lớn khá im ắng.
Một trận tinh thần kì dị dao động, cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp đã nhắm chặt suốt ba ngày.
Leo xuống giường, nôn ra một ngụm máu tươi, cả người vô lực, suy yếu nằm sụp lại giường.
Quá khao khát tự do, nàng vận dụng năng lực vượt quá sự thừa nhận của cơ thể, hiện giờ đã bị thương nặng, nhưng ánh mắt lục nhạt của cô gái lại không thể che dấu hưng phấn cùng khát vọng.
Nàng rốt cuộc tìm thấy tuyết sơn thất sắc liên chưa nở trên đỉnh Tuyết Sơn mênh mông này trước thời hạn hai ngày!
Này tuyệt đối là thần ban ân, nàng rất nhanh có thể được tự do!
Cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa cắn răng chịu đựng cả người vô lực cùng choáng váng, vố sức leo xuống giường, tìm giấy bút, nhanh chóng nhưng cẩn thận ghi chép lại lộ tuyến trong đầu, kì thật nơi đó cách đây cũng không quá xa.
Rất nhanh, rất nhanh sẽ có được tự do, có thể trở lại rừng rậm tinh linh...
Nghĩ tới đó, bàn tay cầm bút của cô gái không khỏi run rẩy.
...
'Két.'
Cô gái tinh linh đẩy cửa phòng, hai thị vệ canh giữ bên ngoài thấy nàng đi ra hiển nhiên có chút giật mình.
"Ta muốn gặp hoàng đế bệ hạ của các ngươi, giúp ta nói với y, yêu cầu của y ta đã làm được, hiện giờ ta muốn gặp y."
Ngữ khí cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa có vẻ rất nôn nóng.
"Này..."
Hai thị vệ có chút khó xử.
"Sáng sớm nay bệ hạ đã mang theo Tiểu điện hạ ra ngoài, bây giờ còn chưa trở về, ngươi chờ..."
"Không, ta thực sự có chuyện quan trọng!"
Mộc Mộc Diệp Hoa một khắc cũng không muốn chờ nữa.
"Vậy..."
Thấy nàng kiên trì như vậy, hai thị vệ tuy không biết bệ hạ của mình muốn tinh linh phi thường xinh đẹp này làm chuyện gì nhưng lúc được phân thủ ở đây, bọn họ đã được báo phải tuyệt đối canh giữ cẩn thận, trừ bỏ hoàng đế bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không cho vào.
Chỉ dựa vào điểm này có thể thấy bệ hạ hẳn rất coi trọng cô gái tinh linh này.
Hai người cũng không dám trì hoãn, liếc mắt nhìn nhau một cái, một trong hai thị vệ gật đầu nói.
"Được rồi, ta đi tìm bệ hạ bẩm báo, các ngươi ở đây chờ."
Thị vệ nói vừa hết lời liền nhanh chóng chạy đi.
...
"Nhị điện hạ, Nhị điện hạ ngươi bình tĩnh một chút!"
"Nhị điện hạ, bệ hạ chỉ nói vậy thôi chưa chắc là thật, điện hạ ngươi còn rất nhiều cơ hội a!"
"Điện hạ, ngươi..."
Hoàng Phủ Vu Mạc bước nhanh tới trước, vài tên quý tộc thiếu niên theo sát phía sau, không ngừng khuyên can.
Hoàng Phủ Vu Mạc sắp tức điên rồi, hắn phải nhanh chóng trở về phòng mình, bằng không hắn không dám cam đoan mình sẽ không thất thố trước mặt những người khác mà phát cuồng!
Hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!
Hoàng Phủ Minh Khê mà hắn chán ghét nhất.
Tên đê tiện, yếu đuối, từ nhỏ đã bị hắn khinh thường, chỉ xứng làm món đồ chơi cho người khác thế mà lại là đại ca của hắn!
Hoàng Phủ Minh Khê trước giờ luôn bị hắn khinh thường, chính là mấy năm nay, phụ hoàng không chỉ mang Hoàng Phủ Minh Khê trở về Nam Việt, còn đối xử ngày càng tốt.
Hôm qua, Hoàng Phủ Minh Khê rõ ràng đã biến Nam Việt thành trò cười trong mắt mọi người, nhưng phụ hoàng cư nhiên không hề có ý tứ muốn trừng phạt!
Hắn không thể hiểu được, người như vậy dựa vào cái gì được phụ hoàng coi trọng!
Vì thế hôm nay chờ lúc mọi người đi dạo chơi, sai người dùng kế dẫn dụ Thái tử phi Đông Chích, người hận Hoàng Phủ Minh Khê tới tận xương tới chỗ Hoàng Phủ Minh Khê.
Quả như hắn dự liệu, Thái tử phi Đông Chích kia vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Minh Khê thì không để ý tới trường hợp, lập tức gào khóc, tranh cãi ầm ĩ làm mọi người đều chú ý.
Thực đáng chê cười a~~~~~
Thái tử phi Đông Chích đế quốc thế nhưng lại lôi kéo Đại hoàng tử Nam Việt đế quốc, không ngừng gào khóc mắng Minh Khê cướp đoạt trượng phu của nàng!
Người xung quanh đều dùng ánh mắt trào phúng, chế nhạo nhìn bọn họ, hắn đương nhiên cũng rất thích thú, hắn chính là muốn Hoàng Phủ Minh Khê bị lăng nhục trước mặt mọi người.
Chính là, hắn không thể nào ngờ, không, không chỉ hắn mà tất cả mọi người cũng vậy.
Không thể tưởng tượng được tin tức này truyền về Nam Việt sẽ gây ra sóng to gió lớn cỡ nào.
Phụ hoàng hắn, hoàng đế bệ hạ Nam Việt đế quốc, thế nhưng lại tuyên bố trước mặt mọi người, quyết định lập Hoàng Phủ Minh Khê làm Hoàng thái tử Nam Việt đế quốc! ! !
Này đúng là thiên hạ đại chê cười a~~~~~
Trong nhất thời, khiếp sợ, thất bại, phẫn nộ... đủ loại cảm xúc dồn dập bốc lên trong lòng Hoàng Phủ Vu Mạc.
Nộ khí trong lòng Hoàng Phủ Vu Mạc ngày càng khó tiêu.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận, hắn tuyệt đối sẽ không thua tên Hoàng Phủ Minh Khê từ nhỏ đã bị hắn khinh thương kia!
...
Đợi một chốc, không thấy thị vệ kia trở về, cô gái tinh linh—— Mộc Mộc Diệp Hoa có chút đứng ngồi không yên.
"Hoàng đế bệ hạ của các ngươi vì sao còn chưa trở về, ta tự đi..."
"Không được, bệ hạ có lệnh, ngươi không thể tùy ý rời khỏi đây."
"Ta vì sao không thể rời đi?"
"Đây là mệnh lệnh của bệ hạ!"
"Nhưng ta đã..."
"Ai? Ai ở đó!"
Hoàng Phủ Vu Mạc đi vào Dĩ Lệ viên, chợt nghe thấy tiếng khắc khẩu.
Bọn phụ hoàng vẫn chưa trở về, tên nô tài chết tiệt nào dám lớn tiếng ồn ào trong viện? Cơn giận của hắn còn chưa có chỗ trút a!
Gầm lên một tiếng đánh gảy tranh chấp của thị vệ cùng cô gái tinh linh.
Rất nhanh, một thiếu niên mặc hoa phụ Nam Việt, mặt mặt tức giận mang theo vài tên công tử quý tộc tiến vào, xuất hiện trước mặt hai người.
"Tiểu nhân bái kiến Nhị điện hạ."
Thị vệ lập tức nhận ra Hoàng Phủ Vu Mạc, vội vàng quỳ xuống hành lễ, hèn mọn như vậy thì lại càng nổi bật cô gái tinh linh cao ngạo đứng bên cạnh.
Hoàng Phủ Vu Mạc dời tầm mắt, dừng lại trên người cô gái tinh linh.
Bất quá chỉ là một nô lệ thấp hèn cũng dám cao ngạo đứng trước mặt hắn không chịu quỳ!
Tốt, thế nhưng ngay cả một tên nô lệ cũng dám xem thường Hoàng Phủ Vu Mạc hắn! ! !
Hoàng Phủ Vu Mạc một đường ôm bụng lửa, lúc này hoàn toàn bạo phát lên người cô gái tinh linh này.
Quyển 3 [138] Tinh Linh Chi Tử
"Một tên nô lệ đê tiện, thấy bản hoàng tử lại không hành lễ!"
Hoàng Phủ Vu Mạc cơ hồ cắn răng hộc ra những lời này.
"Nhân loại các ngươi mới đê tiện!"
Đối mặt với ngọn lửa phẫn nộ của Hoàng Phủ Vu Mạc, cô gái tinh linh cao ngạo hiển nhiên bị hai chữ 'đê tiện' kia chọc giận, chẳng chút e ngại nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Vu Mạc.
"Ha hả ~~~~ hảo, hảo, hảo!"
Hoàng Phủ Vu Mạc nói một lượt ba chữ hảo, nộ cực phản tiếu.
"Xem ra, ngươi còn chưa hiểu được thân phận của mình?"
'Ba'
Một cái tát giáng thẳng vào mặt cô gái tinh linh, mái tóc dài lục nhạt cũng bị Hoàng Phủ Vu Mạc túm lấy, hung hăng kéo cô gái tinh tinh vào ngực.
"A~~~~~"
Cô gái tinh linh bị biến hóa bất thình hình dọa hoảng, kêu một tiếng, sau đó lập tức ngậm miệng, nhịn xuống đau đớn truyền tới từ gò má cùng da đầu, cố ép mình trấn định mở miệng.
"Ngươi làm gì vậy? Ta và hoàng đế bệ hạ các ngươi có..."
"Nhị điện hạ... người... tinh linh này do bệ phân phân phó tiểu nhân trông coi... người..."
Thị vệ đứng bên cạnh thấy điệu bộ Hoàng Phủ Vu Mạc cũng bị dọa hoảng, vội vàng quỳ xuống đất nói, hi vọng Hoàng Phủ Vu Mạc có thể buông tha cô gái tinh linh.
Chính là Hoàng Phủ Vu Mạc đã tức tới mê muội, nghe thị vệ nói vậy thì tức giận một cước đá văng thị vệ đang quỳ trước mặt.
"Cẩu đông tây, ngươi cũng dám lấy phụ hoàng ra áp ta? Cút ngay, hôm nay thế nào ta cũng phải giáo huấn thứ ti tiện này!"
"Điện hạ, ngươi suy nghĩ một chút đi, tinh linh hình như có quan hệ với bệ hạ..."
Một thiếu niên quý tộc đi theo Hoàng Phủ Vu Mạc lên tiếng khuyên can.
Theo lời thị vệ này, tinh linh này do chính hoàng đế bệ hạ bảo hắn trông coi, nhìn lại thì tinh linh này tuyệt sắc như vậy rất có thể là tì thiếp của bệ hạ.
Nếu bọn họ làm gì tinh linh này, bệ hạ mà truy cứu thì bọn họ cũng không hay ho, nghĩ tới tây, nhóm công tử quý tộc không khỏi có chút lo lắng.
Đều khuyên can.
"Điện hạ, tinh linh này ta thấy..."
"Vạn nhất bệ hạ truy cứu, chúng ta..."
"Các ngươi sợ cái gì, giờ ta thực sự muốn xem thử, phụ hoàng để ý nhi tử là ta hay tên nô lệ đê tiện này!"
Hoàng Phủ Vu Mạc nói, sau đó xé toạc ngoại sam cô gái tinh linh, hung tợn nói.
"Ta bây giờ cho ngươi biết thân phận ngươi thấp hèn cỡ nào, chỉ mà một món đồ chơi mà thôi!"
"A~~~~~"
Cô gái tinh tinh hét chói tai bị đẩy mạnh vào phòng.
Tuy cao ngạo, nhưng cô gái tinh linh lại rất đơn thuần, hiện giờ nàng mới biết mình trêu chọc phải nhân vật hung ác, đem tới vận rủi.
"Điện hạ, Nhị điện hạ, người không thể như vậy, bệ hạ..."
Thị vệ ở ngoài cửa không ngừng khuyên can, nhưng vì ngại thân phận Hoàng Phủ Vu Mạc nên không dám xông vào, do dự một lát liền chạy ra ngoài viện, muốn nói chuyện này cho bệ hạ, để bệ hạ quyết định.
"Không~~~~~ buông ~~~~~"
Cô gái tinh linh kêu to, cố gắng trốn tránh, giãy dụa, nhưng bị giam cầm trong ma pháp, hơn nữa cơ thể đang suy yếu làm giãy dụa của nàng thực yếu ớt.
"Ta và bệ hạ các ngươi có ước định, ta giúp y tìm được tuyết sơn thất sắc liên y sẽ để ta đi, các ngươi không thể đối với ta như vậy..."
"Tuyết sơn thất sắc liên?"
Đôi tay xoa nắn đùa giỡn trên người cô gái rốt cuộc tạm ngừng.
"Phụ hoàng ta muôn tìm tuyết sơn thất sắc liên làm gì?"
"Ta không biết, nhưng dáng vẻ y thực sự rất muốn có, vì thế mới giao dịch với ta."
Thấy Hoàng Phủ Vu Mạc có hứng thú với chuyện này, cô gái tinh tinh chỉ có thể cố gắng dùng nó để kéo dài thời gian.
Lời này vừa thốt ra, đám người trong phòng đều ăn ý liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn ra vui sướng trong ánh mắt.
Bệ hạ muốn tìm tuyết sơn thất sắc liên, nếu bọn họ có thể tìm ra trước, hiến cho bệ hạ, nói không chừng bệ hạ cao hứng liền...
"Vậy ngươi tìm được rồi?"
Âm thanh Hoàng Phủ Vu Mạc nhất thời nhu hòa rất nhiều.
"Đúng vậy, đã tìm được."
"Mau nói cho ta biết!"
Ngữ khí có chút vội vàng, Hoàng Phủ Vu Mạc thấy cô gái tinh linh có chút chần chờ thì càng ôn hòa dụ dỗ.
"Chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ không chạm vào ngươi, thế nào?"
"Ta... đường đi... vẽ trên giấy..."
Nửa tin nửa ngờ nhưng cô gái tinh linh vẫn lấy bản vẽ ra.
Hoàng Phủ Vu Mạc cầm lấy bản vẽ, tỉ mỉ nhìn hai lần, nhớ kĩ lộ tuyến, sau đó trả lại cho cô gái tinh linh.
"Ta... có thể... đi rồi đi..."
"Đi?"
Hoàng Phủ Vu Mạc nhướng mi, khóe môi nhếch lên cười tà tứ.
"Ta có nói ta sẽ thả ngươi đi không?"
"Ngươi... vừa rồi ngươi đã nói, chỉ cần nói cho ngươi, ngươi sẽ không chạm vào ta... ngươi..."
Cô gái tinh linh thủ tín không thể nào tin nỗi lại có người đê tiện như vậy, vừa ưng thuận hứa hẹn đã lập tức vô sỉ thay đổi!
"Ha hả ~~~~"
Hoàng Phủ Vu Mạc cười dị thường vui vẻ, túm tóc cô gái tinh linh, kéo nàng tới trước mặt mình, liếm nhẹ vành tai mẫn cảm của cô gái.
"Bộ tộc tinh linh các ngươi không phải đã nói sao, nhân loại là sinh vật đê tiện, lời nói của chúng ta mà ngươi cũng tin? Ngươi đúng là thứ ngu xuẩn a~~~~
Nếu ngươi đã tìm được thứ phụ hoàng muốn, như vậy ngươi đối với phụ hoàng ta không còn tác dụng gì nữa.
Ngươi bất quá chỉ là một công cụ tiết dục xinh đẹp mà thôi, phải làm bổn phận của mình hẳn không thể xem là làm khó dễ ngươi đi?"
"Ngươi! Ngươi... a...."
Hoàng Phủ Vu Mạc thô bạo áp chế cô gái tinh linh xuống đất, không chút do dự xét nát số y phục chằng còn bao nhiêu trên người cô gái tinh linh.
"Gương mặt này thực sự xinh đẹp, tuy không thuận mắt bằng đệ đệ, vẫn kém một chút..."
Hoàng Phủ Vu Mạc vừa nói, vừa mạnh mẽ đùa bỡn cơ thể trần trụi của cô gái tinh linh, trong đầu vô thức nhớ tới ngày đó, đệ đệ xinh đẹp đến không tưởng nổi cởi bỏ hài, đưa bàn chân trắng noãn vào ôn tuyền.
Hình ảnh đó đã hiện trong đầu hắn rất nhiều ngày.
Tiểu nhân nhi xinh đẹp như vậy, cho dù hắn phi thường chán ghét cũng nhịn không được muốn giữ lấy.
"Các ngươi đều đứng đó làm gì? Không định cùng ngoạn à?"
Hoàng Phủ Vu Mạc hồi phục tinh thần, quay đầu hỏi đám thiếu niên quý tộc đi theo.
"Đương nhiên, điện hạ."
Nhóm thiêu niên quý tộc đứng một bên đã sớm thèm thuồng, vừa nghe Hoàng Phủ Vu Mạc hỏi liền sáp tới cạnh cô gái tinh linh, đùa bỡn.
Đại đa số quý tộc đều là vậy, chỉ xem nô lệ là công cụ, yêu thương, quý trọng chỉ có một phần nhỏ.
Trong mắt bọn họ, cô gái tinh linh trước mắt chỉ là một công cụ mua vui trân quý một chút mà thôi, đối với ý nguyện của công cụ, bọn họ trước giờ chưa bao giờ để ý.
Cửa phòng khép kín, ngăn cách tình cảnh bên trong nhưng không thể cản được tiếng cười ồ cùng tiếng khóc la thảm thiết không ngừng truyền ra, lúc này trong phòng đang trình diễn cảnh tượng điên cuồng, dâm loạn.
Quyển 3 [139] Xúc Mục Kinh Tâm
"Bệ hạ, chính là nơi này..."
Thị vệ chạy ra Dĩ Lệ viên cầu cứu, ở cách biệt quán Tuyết sơn không xa liền đụng phải Hoàng Phủ Ngạo mang theo mọi người trở về sau khi chấm dứt du ngoạn, vội vàng bẩm báo sự tình cho Hoàng Phủ Ngạo.
Sau đó dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt, Minh Khê, Hoàng Phủ Trác Diệu, Hoàng Phủ Hàm Vi, Tạp Ân cùng đám tùy tùng trở về, lúc đi tới trước cửa gian phòng còn nghe thấy tiếng nam tử vui cười ầm ĩ không ngừng truyền ra.
"Bệ hạ, người xem..."
Thị vệ có chút khó xử, không biết kế tiếp nên làm thế nào mới tốt.
Vô luận là hoàng đế bệ hạ hay nhóm hoàng tử, hoàng nữ, đại tổng quản hoàng cung bên cạnh, hay Nhị điện hạ trong phòng cùng đám tùy tùng, mỗi người nơi này đều không phải người một thị vệ nhỏ nhoi như hắn có thể trêu chọc, bọn họ có thể xem hắn như con kiến mà bóp chết.
"Đá cửa ra."
"Dạ, bệ hạ!"
Nghe mệnh lệnh của Hoàng Phủ Ngạo, có hoàng đế bệ hạ làm chỗ dựa, thị vệ đột nhiên khí phách bừng bừng một cước đá tung cửa phòng.
Người bên ngoài vừa thấy cảnh tượng trong phòng thì đều kinh hãi nhảy dựng.
Nháy mắt cửa phòng bị đá văng, Hoàng Phủ Ngạo đứng trước mặt mọi người, cũng là người thấy rõ ràng tình huống bên trong nhất, lập tức kéo Thanh Việt vào lòng, che đi ánh mắt tò mò của bé.
Hoàng Phủ Minh Khê cùng Hoàng Phủ Trác Diệu thì xấu hổ vô cùng, trong lòng lại có chút không đành lòng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nhìn chỗ nào mới tốt.
Hoàng Phủ Hàm Vi thì kinh hô một tiếng, sắc mặt không rõ là đỏ lên hay tái xanh, vẻ mặt cũng không biết là xấu hổ, giận dữ hay sợ hãi, lập tức quay lưng lại.
Tạp Ân nhát gan cũng bưng kín gương mặt béo múp míp của mình.
Rất khó tưởng tượng, trong căn phòng này khi nãy còn vang lên tiếng cười ầm ĩ.
Mà người bên trong, cũng vì mọi người bất ngờ xuất hiện bên ngoài mà giật mình không nhỏ, cũng trầm mặt xuống nhưng vẫn còn duy trì tư thế hoan nhạc khi nãy.
Trong căn phòng không tính là rộng rãi, quần áo hỗn độn khắp nơi.
Hoàng Phủ Vu Mặc nghiêng người tựa vào nhuyễn đệm trên giường, quần áo có chút hỗn độn, lúc này ánh mắt có chút mơ màng, hung bạo đã phá hủy vẻ anh tuấn, tuấn mỹ đặc trưng của hoàng thất Nam Việt, trên gương mặt vẫn còn lộ rõ tiếu ý tà ác cùng chút ửng hồng vừa trải qua tình sự.
Hắn đang cùng mấy thiếu niên quý tộc quây lại một nhóm, trào phúng nhìn cô gái tinh linh đang nằm trên thảm, đã không còn giãy giụa, xơ xác như một con búp bê vải bị phá hư, vẫn còn đang bị hai gã thiếu niên quý tộc một trước một sau không ngừng xâm phạm, chà đạp.
"Các ngươi đang làm gì?"
Ngữ khí Hoàng Phủ Ngạo vẫn đạm mạc như trước, âm lượng cũng không lớn, không nghe được cảm xúc dao động nhưng lại đủ để tất cả mọi người trong phòng sợ run lên.
Hai gã thiếu niên đang điên cuồng xâm phạm cuống quít rút ra khỏi người cô gái tinh linh, vội vàng chỉnh lý lại mớ quần áo cơ hồ chỉ còn khoát hờ trên người, cùng những người khác lúng túng, bất an quỳ xuống đất.
Hai thiếu niên quý tộc rồi đi liền làm cô gái tinh linh không còn chút che đậy bại lộ trước mắt mọi người.
Đại khái bọn họ không thể nào ngờ, bọn họ lại dùng bộ dạng này để yết kiến hoàng đế bệ hạ mà bọn họ sợ muốn chết đi.
Trên tấm thảm trải sàn hỗn loạn, dơ bẩn là cơ thể trắng nõn trần trụi đang co rút run rẩy, khắp nơi đều là vết xanh tím ghê người, không giống như dấu vết vô tình lưu lại lúc làm tình sự, càng giống như bị người ta cố ý cấu véo, gặm cắn mà lưu lại những vết thương buồn thiu.
Đôi môi vốn căng đầy đỏ mộng đã vỡ tan, giống như hạ thể vô cùng thê thảm vì bị xé rách, không ngừng chảy ra máu tươi cùng hỗn hợp bạch trọc dinh dính, càng tăng thêm phần ghê người.
Mái tóc dài lục nhạt mềm mại lúc này cũng dính đầy máu tươi, rối rắm thành một đoàn.
Đôi mắt lục sắc cũng không còn trong suốt long lanh như lúc ban đầu, hiện giờ đang trừng thật to nhưng lại phủ kín một tầng bụi mờ.
...
'Hộc ~~~ hộc ~~~~'
Trong giây phút ngắn ngủi mọi người đang phân tâm, cổ họng cô gái tinh linh không ngừng phát ra tiếng vang 'khanh khách' hẳn là muốn nói gì đó nhưng lại bị máu tươi không ngừng trào ra chặn lại.
Nhìn một màn này mọi người đã hiểu được, cô gái tinh linh này không sống nổi.
Rất nhanh, cô gái tinh linh ngay cả tiếng vang 'khanh khách' cũng không thể phát ra nỗi nữa, chỉ phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi, giống như tất cả máu trong cơ thể đều phun ra.
Gương mặt tinh xảo, xinh đẹp bị máu tươi không ngừng trào ra nhuộm đỏ, ngay cả ánh mắt lục nhạt không biết vì máu hay cái gì cũng bắt đầu đỏ ngầu.
Lập tức, cơ thể cô gái tinh linh run rẩy kịch liệt vài cái, sau đó không còn sinh khí.
Cảnh tượng như vậy cũng làm Hoàng Phủ Vu Mạc cùng nhóm thiếu niên quý tộc quỳ bên cạnh sợ tới há hốc mồm, ai cũng không ngờ cô gái tinh linh lại đột nhiên chết trong tình trạng khủng bố như vậy.
"Chỉnh lí lại chính mình sau đó đến đại thính gặp trẫm."
Bỏ lại một câu, Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt rời đi.
Đám người Minh Khê cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, đều theo Hoàng Phủ Ngạo rời đi.
...
Tuy, những lời lúc cô gái tinh linh kia chết đi không thể nói thành tiếng, nhưng cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều thấy được khẩu hình cùng ánh mắt oán hận của nàng, tất cả đều hiểu được.
'Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi ~~~'
Đây là những lời cuối cùng cô gái tinh linh muốn nói.
Chính là, trời sinh ra các tinh linh có dung mạo xinh đẹp, khí chất thuần khiết, giọng hát êm tai, ma pháp cường đại, sinh mệnh lâu dài, cuộc sống tao nhã an bình, nhưng lại không cho các linh tinh một linh hồn.
Sinh mệnh của bọn họ chỉ có một lần duy nhất, nếu chết đi thì cái gì cũng không còn, ngay cả cơ thể cũng rất nhanh phân hủy tan biến.
Vì thế rất cả mọi người ở đây đều không thể khẳng định, lời nói của nàng trước khi chết rốt cuộc là thật hay chỉ là một lời đe dọa mà thôi.
Đương nhiên, rất nhiều người nguyện ý tin tưởng vế sau.
Hoàng Phủ Ngạo mang mọi người rời đi, rất nhanh Hoàng Phủ Vu Mạo lo lắng bất an cũng nhanh chóng mang nhóm thiếu niên quý tộc quý tộc rời khỏi căn phòng này.
Ai cũng không thấy, trên thi thể vô cùng thê thảm của cô gái tinh linh lại sinh trưởng ra một gốc dây leo nhỏ bé.
Quyển 3 [140] Địa Ngục Yêu Nhiêu
Gốc dây leo nhỏ bé kia nhanh chóng sinh trưởng, nó dùng cơ thể cô gái tinh linh làm chất dinh dưỡng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cơ thể cô gái tinh linh nhanh chóng khô quắt, giống như lá cây bị khô héo, cuối cùng tan biết.
Mà gốc dây leo nhỏ xanh biếc kia cũng nở rộ một đóa hoa màu đỏ yêu dị.
Không có gió nhưng cành lá nhỏ bé lại lắc lư rung động, cứ như đang cười.
Hoa so với hoa tường vi còn nhỏ hơn một chút, có ba cánh, đóa hoa yếu ớt tản mát ra hồng quang nhàn nhạt, xinh đẹp câu hồn đoạt phách.
Nhưng tâm hoa mơ hồ lại có đồ án như mặt người, lúc nhánh hoa đong đưa đồ án gương mặt kia cũng dường như sống lại, khẽ vặn vẹo.
Thời gian đóa hoa nở rộ rất ngắn ngủi, nó nhanh chóng khép lại thành nụ, hồng quang lưu chuyển như máu huyết cũng dần dần tiêu thất.
Sau khi biến hóa, nó lại giống như một gốc cây bình thường, một loài hoa không tên, một loài cỏ dại bình thường không hề thu hút ánh mắt người khác, trong nháy mắt, nó biến mất.
Nếu lúc này còn tinh linh khác ở đây, thấy hết thảy những điều này, nhất định sẽ nhận ra.
Cho dù là các tinh linh tôn trọng tự nhiên, nhiệt tình yêu thương động vật, đối mặt với loại thực vật này cũng không thể ngăn cản tình tự chán ghét.
Loại thực vật này bề ngoài phi thường xinh đẹp, đáng yêu, chỉ sinh trưởng sâu trong rừng rậm ma thú, số lượng cực kì hi hữu, trải qua trăm ngàn năm, sự hiểu biết của nhân loại về nó vốn ít lại càng ít hơn, chính là có vài nét bút ghi lại, mỹ danh của nó—— địa ngục yêu nhiêu, giống như tên của mình, nó có đặc tính tà ác lại mị hoặc.
Cô gái tinh linh hệ mộc kia, trong lúc hoàn toàn tuyệt vọng cùng tràn ngập oán hận đã sử dụng năng lực cảm ứng trời sinh cùng câu thông với thực vật, nàng dùng sinh mạng mình để làm mồi, triệu hồi một đóa hoa địa ngục yêu nhiêu.
Lấy mộc tinh linh làm thức ăn, bổ trợ để sức mạnh của địa ngục yêu nhiêu được đề cao thật lớn.
...
"Phụ hoàng..."
"Bệ... bệ hạ..."
Hoàng Phủ Vu Mạc rất nhanh mang theo đám con cháu quý tộc chạy tới đại sảnh.
Hoàng Phủ Ngạo đang phẩm hương trà, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng vẫn không mở miệng, đám Hoàng Phủ Vu Mạc vì không khí áp lực này mà sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
"Trước tiên nói rốt cuộc chuyện là thế nào."
Đám người quỳ hồi lâu, Hoàng Phủ Ngạo mới mở miệng nói.
"Đều tại tinh linh kia, gặp nhi thần không chỉ không hành lễ, còn dám mắng nhi thần đê tiện này nọ, phụ hoàng, nhi thần chỉ là nhất thời tức giận muốn giáo huấn nàng một chút mà thôi, chứ không muốn mạng của nàng!"
Hoàng Phủ Vu Mạc nói xong, liền nháy mắt với đám người bên cạnh, đám thiếu niên quý tộc lập tức hiểu ý, tuy vẫn rất e ngại Hoàng Phủ Ngạo nhưng vì mạng nhỏ của mình, vẫn mở miệng nói.
"Bệ hạ... thật sự là như vậy... là nữ nô tinh linh kia không biết sống chết... dám... dám vô lễ với Nhị điện hạ... chúng ta đều có thể... làm chứng..."
"Nàng chỉ là... nô lệ ti tiện... thế nhưng..."
"Nhị điện hạ thật sự chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút, chúng ta thật không ngờ nàng lại đột nhiên... liền..."
...
"Thị vệ kia hẳn đã nói với các ngươi, nàng là trẫm bảo bọn họ trông coi đi."
"Phải... nhi thần biết..."
Hoàng Phủ Vu Mạc cúi đầu, che dấu quang mang trong mắt, nói tiếp.
"Phụ hoàng, nhi thần biết mục đích người giữ lại tinh linh kia, người không phải muốn nàng ta tìm kiếm tuyết sơn thất sắc liên sao, nhi thần đã ghi chép lại lộ tuyến, cho nên phụ hoàng, người..."
"Cho nên, trẫm không nên vì một nô lệ mà truy cứu ngươi, có phải ý tứ này không?"
"Nhi thần không dám? Nhìn lại chuyện ngươi đã làm xem, đó mà là chuyện một hoàng tử nên làm à, chỉ là giáo huấn một chút thôi, thế vừa nãy trẫm nhìn thấy là cái gì? Đó là cái mà các ngươi gọi là giáo huấn? Đây là Tạp Cách Tra mà ngươi dám làn càn như thế, mẫu phi ngươi dạy ngươi như vậy sao?"
Hoàng Phủ Ngạo chưa bao giờ quản đứa nhỏ, hoàng tử hoàng nữ đều do mẫu phi tự dạy dỗ, mẫu phi của bọn họ có quyền tìm kiếm tất cả lão sư.
Nhưng, Hoàng Phủ Ngạo tuy mặc kệ nhưng không có nghĩa y dung túng.
Hành vi của Hoàng Phủ Vu Mạc đã xúc phạm điểm mấu chốt của Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo biết rất nhiều quý tộc thích lấy nô lệ làm trò vui, chuyện này ở các quốc gia cũng không có gì lạ, đại đa số quý tộc không xem nô lệ là người, luôn tìm đủ phương thức tàn khốc không thể tưởng tượng để chà đạp đối xử với bọn họ.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạo chưa bao giờ nghĩ rằng thói quen này lại dây nhiễm vào Hoàng Phủ Vu Mạc.
"Trẫm đã đáp ứng tinh linh kia, chỉ cần nàng tìm được tuyết sơn thất sắc liên, trẫm sẽ để nàng có được tự do, quân vô hí ngôn, các ngươi hiện giờ làm thế này thì lời hứa của trẫm quăng đi đâu hả?"
Ngữ khí lạnh lùng, lúc này, ai cũng hiểu được chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản.
"Bệ hạ..."
"Bệ... bệ hạ... chúng ta biết sai rồi... bệ hạ khai ân..."
"Phụ hoàng, chẳng qua chỉ là một nô lệ mà thôi, nếu người vì một nô lệ ti tiện mà trừng phạt nhi tử, người không sợ những người khác chê cười sao?"
Nhóm thiếu niên quý tộc đã sợ hãi cầu xin tha thứ, nhưng Hoàng Phủ Vu Mạc vẫn ngoan cố chống đối.
Hoàng Phủ Ngạo nhu nhu mi tâm, nhìn đám Hoàng Phủ Vu Mạc đã loạn thành một đoàn, không còn hứng thú nói thêm gì nữa.
"Nơi này là Tạp Cách Tra, trẫm cũng không muốn nháo lớn, chuyện lần này cứ để đó, chờ về Nam Việt sẽ tính tới."
Quay đầu lại phân phó Tạp Ân.
"Tạp Ân, bảo người dẫn bọn họ đi, một người đánh ba mươi trượng."
"Phụ hoàng, người thế nhưng thật sự vì một nô lệ... nhi thần không phục..."
"Bệ hạ... bệ hạ..."
Mệnh lệnh vừa ra, đám Hoàng Phủ Vu Mạc lại nháo thành một đoàn, bất quá rất nhanh đã bị bọn thị vệ kéo xuống.
Chính là bọn họ nháo như vậy, mọi người trong biệt viện cơ hồ đều biết hết, Nam Việt hoàng đế bệ hạ vì một tinh linh mà xử phạt Nhị hoàng tử, hơn nữa còn biết, Nam Việt hoàng đế bệ hạ đang tìm một đóa tuyết sơn thất sắc liên.
Rất nhanh, ngay cả dân chúng Tạp Cách Tra cũng biết việc này, nhất thời rất nhiều người muốn lấy lòng Nam Việt đế quốc, muốn thăng quan tiến chức, vinh hoa phú quý đều đổ xô đi tìm tuyết sơn thất sắc liên.
Quyển 3 [141] Lưu Ngôn Tứ Khởi
Chuyện hoàng đế bệ hạ của Nam Việt đế quốc vì một nô lệ tinh linh xử phạt Nhị hoàng tử diễn ra chưa được một ngày thì dân chúng Tạp Cách Tra, thậm chí nhà nhà người người ở Vân Trạch đại lục đều biết, xôn xao nghị luận.
Dù sao, trong mắt đại đa số mọi người, tinh linh tuy phi thường trân quý nhưng nô lệ vẫn chỉ là nô lệ, cái chết của nàng cũng giống như một món đồ quý bị vỡ mà thôi.
Vì thế lúc Nam Việt hoàng đế bệ hạ thế nhưng vì một nô lệ tinh linh mà trách phạt Nhị hoàng tử truyền ra, quả thực đã gây ra oanh động rất lớn, đủ loại tam sao thất bản.
Trong đó, lưu truyền nhiều nhất, cũng được mọi người tin tưởng nhất là bản này.
Câu chuyện là thế này, Nam Việt hoàng đế bệ hạ bởi vì chán ghét tiểu mỹ nhân thâm cung bình thường, lần này tới Tạp Cách Tra thế nhưng lại không mang theo bất kì người nào.
Vừa vặn lúc này Tạp Cách Tra quốc vương vì lấy lòng Nam Việt đế quốc đã hiến cho bệ hạ một mộc tinh linh dung mạo khuynh thành, trời sinh cơ thể tỏa ra mùi thơm.
Nam Việt hoàng đế bệ hạ tất nhiên vừa thấy mộc tinh linh tuyệt sắc kia đã cực kỳ yêu thích, sủng ái phi thường, tuy thân phận nô lệ nhưng lại có thị vệ đặc biệt bảo hộ.
Nhưng không ngờ Nam Việt Nhị hoàng tử ma xui quỷ khiến thế nào lại yêu mến tinh linh kia.
Trong lúc nhất thời mất bình tĩnh, nhân cơ hội Nam Việt hoàng đế bệ hạ ra ngoài du ngoạn trộm tới biệt viện, muốn cùng tinh linh kia vụng trộm, nào ngờ lại bị Nam Việt hoàng đế bệ hạ bắt được tại trận.
Từ cổ chí kim, thưởng nữ nhân với hoàng đế đương nhiên không có kết cục tốt.
Vì thế, Nam Việt hoàng đế đã bí mật xử tử tinh linh kia.
Nhưng, tinh linh bất quá chỉ là nô lệ mà thôi, mà Nhị hoàng tử chính là nhi tử thân sinh của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, vì thế Nam Việt hoàng đế tuy phi thường tức giận nhưng vẫn cố kỵ thân tình, chỉ phạt Nhị hoàng tử ba mươi trượng để khiển trách mà thôi.
...
Đương nhiên, trừ bỏ câu chuyện tình cũ rích này, còn có rất nhiều phiên bản không thể tưởng.
Tỷ như, tinh linh kia kỳ thật do Tạp Cách Tra vương phái tới để ám sát Nam Việt hoàng đế.
Bởi vì đoạn thời gian trước, nhi tử Tạp Cách Tra vương yêu thích nhất đột nhiên bị đâm, mà hung phạm lại trùng hợp chính là nhi tử được Nam Việt hoàng đế sủng ái nhất, Nam Việt tiểu điện hạ.
Dưới sự che chở rõ ràng của Nam Việt hoàng đế, Tạp Cách Tra vương chỉ đành cắn răng nuốt máu, không dám truy cứu Nam Việt đế quốc, nhưng đã ghi hận trong lòng.
Mà lần này, nhân cơ hội Nam Việt hoàng đế bệ hạ tới Tạp Cách Tra nhưng không mang theo bất kỳ cơ thiếp sủng thị nào, liền hiến mộc tinh linh dung mạo tuyệt sắc cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ.
Mộc tinh linh kia phi thường lợi hại, không hổ kì vọng của Tạp Cách Tra vương, không chỉ mê hoặc Nam Việt hoàng đế bệ hạ còn dụ dỗ Nam Việt Nhị điện hạ, kết quả làm hai phụ tử bất hòa.
May mắn, cuối cùng Nam Việt hoàng đế bệ hạ nhìn thấu âm mưu của tinh linh, quyết định xử tử tinh linh cùng phạt trượng Nhị hoàng tử để cảnh cáo.
...
Nhưng tin đồn này mới truyền được hai ngày đã được một sự kiện khác càng quỷ dị hơn thay thế.
Mà vụ việc này cũng có quan hệ với Nam Việt.
Hẳn là phải bắt đầu từ việc Nam Việt hoàng đế bệ hạ muốn tìm tuyết sơn thất sắc liên, vì đồn đãi lan rộng mà nhấc lên phong trào tìm kiếm tuyết sơn thất sắc sơn vô cùng rầm rộ.
Một dân thường ở thủ đô Tạp Cách Tra tên là Cát Gia La • Đắc Bỉ, nghe nói Nam Việt hoàng đế bệ hạ đang tìm tuyết sơn thất sắc liên thì liền quyết định đi thử thời vận.
Cát Gia La • Đắc Bỉ ba mươi tuổi, phi thường cường tráng, tổ tiên ba đời đều là thợ săn xuất sắc trên tuyết địa.
Vùng Tuyết sơn của Tạp Cách Tra vì ngay sườn núi có tràng săn bắn cùng biệt quán nên người bình thường không thể tiến vào.
Nhưng vì Tuyết sơn có diện tích rất lớn nên đội cảnh vệ hoàng gia không thể bao đóng toàn bộ, trừ bỏ tràng săn bắn cùng biệt quán ở sườn núi, những nơi khác cơ hồ không có người quản lý.
Cát Gia La • Đắc Bỉ vì kiếm sống đã từng mạo hiểm sinh mạng, theo đường vòng lên tuyết sơn, tránh được đội thủ vệ Tạp Cách Tra để lên núi săn thú.
Vì thế Cát Gia La • Đắc Bỉ rất quen thuộc khí hậu cùng địa hình Tuyết sơn.
Trước kia hắn cũng từng nghe gia gia nói vài nơi tuyết sơn thất sắc liên có thể sinh trưởng, tuy không biết là thật hay giả nhưng vì nghèo khó Cát Gia La • Đắc Bỉ vẫn quyết định liều thử một lần.
Sau khi đã quyết ý, Cát Gia La • Đắc Bỉ bàn bạc với ca ca Cát Cáp Đức • Đắc Bỉ, hai người chuẩn bị chút lương khô đơn giản, sau đó bắt đầu khởi hành lên Tuyết sơn mênh mông của Tạp Cách Tra.
Hai huynh đệ tìm tới những nơi gia gia nói tuyết sơn thất sắc liên dễ sinh trưởng, nhưng lòng vòng suốt hai ngày cũng không thu hoạch được gì.
Lúc hai huynh đệ đang tuyệt vọng thì thần may mắn cuối cùng cũng chiếu cố bọn họ.
Không tìm được tuyết sơn thất sắc liên nhưng bọn họ phát hiện ba thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo đi tới.
Quần áo tinh xảo, đẹp đẽ quý giá, vật phẩm trang sức cũng hiếm có.
Hai huynh đệ tuy không có kiến thức gì nhưng từ quần áo, phục sức có thể đoán ra thân phận ba thiếu niên kia, tuyệt đối không phải quý tộc bình thường.
Ba thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, giống như đã bị thương, sắc mặt tái nhợt xanh mét, cứ như người chết vậy, nhưng thần sắc vẫn duy trì vẻ kinh hoảng, bộ dáng sợ sệt, cơ hồ xuất phát từ bản năng mà đi tới trước.
Thần sắc mơ màng hành động máy móc, cứ như con rối, này đại khái vì cơ thể đã tới cực hạn đi.
Xem bộ dáng bọn họ, cứ như phía sau có thứ gì đó vô cùng khủng bố đuổi theo vậy.
Hai huynh đệ nhất thời cả kinh, mấy đời nhà bọn họ đều săn bắn trên Tuyết sơn, từng nghe qua đủ loại chuyện khủng bố, tuy bọn họ không thấy tận mắt nhưng vẫn rất tin tưởng.
Hai huynh đệ có chút khiếp đảm, bất quá bất chấp mọi thứ, quyết định thật nhanh, người thì vác, người thì kéo, người thì lôi xềnh xệch cố gắng chạy xuống Tuyết sơn.
May mắn hai huynh đệ đều là thợ săn, tuy không biết vũ thuật nhưng có thừa sức lực, chỉ tốn khoảng nửa ngày đã đưa được ba thiếu niên quý tộc chạy xuống núi.
Ba thiếu niên quý tộc hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh, hơn nữa hơi thở mong manh, cũng không biết vì phương thức lôi kéo quá mức thô lỗ của hai huynh đệ hay vì lí do nào khác.
Hai huynh đệ chạy gần xuống núi thì gặp một đội quan binh Tạp Cách Tra đang cấp bách tìm kiếm, lúc này bọn họ mới biết được một tin tức chấn động.
Có mười bảy con cháu quý tộc gia thế hiển hách tới từ các quốc gia khác nhau đã mất tích ở Tuyết sơn hai ngày nay, mà ba thiếu niên quý tộc được bọn họ cứu về đúng là một trong số đó.
Quyển 3 [142] Lưu Ngôn Tứ Khởi (2)
Hôm trước, tại biệt quán Tuyết Sơn, nhóm con cháu quý tộc, không biết do ai đề xuất, đã tổ chức một cuộc thi đua gọi là—— hoạt động thi đua tìm tuyết liên.
Ai tìm được tuyết sơn thất sắc liên trước sẽ chiến thắng.
Nếu như tìm được tuyết sơn thất sắc liên, không chỉ nhận được phần thưởng từ Nam Việt đế quốc, còn có thể nâng cao danh vọng cùng địa vị của mình trong số con cháu quý tộc, hơn nữa, quá trình chắc hẳn rất mạo hiểm, kích thích.
Nhóm con cháu quý tộc tự cho mình siêu phạm lại đang buồn chán không có gì làm, muốn kiến công lập nghiệp lập tức bị dụ hoặc.
Hoạt động này vừa được đề xuất đã lập tức được tất cả mọi người tán đồng cùng duy trì, cơ hồ tất cả thiếu niên quý tộc của các quốc gia đều tham gia, sau cùng tuyển ra mười bảy người.
(Vốn chỉ có mười sáu người, nhưng Thập Tam vương tử của Tạp Cách Tra vương quốc cũng chạy tới tham gia, không biết tìm ở đâu ra một bản địa đồ.
Nghe nói bản địa hồ này ghi chép vị trí cụ thể của các nơi tuyết sơn thất sắc liên có khả năng sinh trưởng.)
Vì thế cuối cùng có mười bảy người tham gia.
Đương nhiên, nhóm con cháu quý tộc không được tham gia cũng không cảm thấy nhàm chán, bọn họ có thể đặc cược vào một trong mười bảy người tham gia, nếu người đó thắng thì bọn họ cũng được phần thưởng rất lớn.
Cứ vậy, nhóm con cháu quý tộc dấu diếm nhóm đại nhân, triển khai trận thi đua.
Nhưng không ngờ, mười bảy thiếu niên quý tộc kia đã đi suốt hai ngày, hoàn toàn không có tin tức.
Lạc đường là không có khả năng, bọn họ ai cũng có một bản địa đồ tuyết sơn, còn mang theo những người dẫn đường xuất sắc nhất ở tuyết sơn, những người này không chỉ quen thuộc địa hình, còn có thể phân biệt khí hậu ở tuyết sơn, với năng lực như vậy không có khả năng bọn họ cùng mười bảy thiếu niên quý tộc lại lạc đường.
Giấy không thể gói được lửa, chuyện này rốt cuộc cũng bại lộ, tất cả mọi người trong biệt quán đều biết chuyện.
Hiện giờ Tạp Cách Tra quốc vương đã sắp phát điên, mấy ngày trước, hoàng thái tử Đông Chích đế quốc cùng đại hoàng tử Nam Việt đế quốc, không, hiện giờ cũng trở thành hoàng thái tử rồi, hai hoàng thái tử của hai đế quốc lại bị thương trên Tuyết Sơn ở Tạp Cách Tra.
Hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào xoay chuyển, nằm mơ cũng không ngờ lại phát sinh thêm chuyện này nữa!
Trên địa bàn Tạp Cách Tra, thoáng một cái đã mất tích mười bảy thiếu niên quý tộc hiển hách, còn có cả Thập Tam vương tử của Tạp Cách Tra a~~~
Các ngươi khi không chạy lên Tuyết Sơn chơi cái gì a~~~~ lúc tới đây ta không phải đã nói với các ngươi rồi sao ~~~~ trừ tràng săn bắn Tạp Cách Tra cùng biệt quán Tuyết sơn, những nơi khác rất nguy hiểm a~~~~
Trừ nhóm thị vệ đóng giữ biệt quán Tuyết Sơn để bảo hộ an toàn, còn lại cơ hồ đều được phái lên Tuyết Sơn, tìm kiếm tung tích mười bảy thiếu niên quý tộc mất tích, nhưng Tuyết Sơn lớn như vậy, thực sự có cảm giác mò kim đáy bể.
Điều tra không ngừng nghỉ nhưng không có chút thu hoạch gì.
Thẳng đến khi hai huynh đệ mang theo ba thiếu niên xuất hiện dưới chân núi Tuyết Sơn, đụng phải nhóm quan binh Tạp Cách Tra.
Hai huynh để này run lập cập khi biết thân phận ba thiếu niên quý tộc mình cứu được, thực sự không phải quý tộc bình thường.
Một người là Tam vương tử của Lộ Á vương quốc—— Duy Đạt Đa Khoa • Ba Khắc Áo.
Một là Liên Tranh • Kiệt Y, nhi tử của thừa tướng Đông Chích đế quốc, cũng là em ruột của thái tử phi hiện tại—— Liên Na • Kiệt Y.
Người cuối cùng là Phỉ Lý Đặc • Đề Đề Tư, con trai độc nhất của đại tướng quân Nam Việt đế quốc, Khải Tề • Đề Đề Tư, người thừa kế duy nhất của gia tộc Đề Đề Tư.
Ba thiếu niên quý tộc xuất hiện làm mọi người nhìn thấy hi vọng, nhưng nghe lời hai huynh đệ thuật lại cùng bộ dáng quỷ dị của nhóm thiếu niên quý tộc này, tâm tình của mọi người lại chìm vào đáy cốc.
Ba thiếu niên quý tộc cùng hai huynh đệ Đắc Bỉ bị bọn quan binh cấp tốc đưa về biệt quán Tuyết Sơn.
Không bao lâu sau, khắp đường lớn ngõ nhỏ của Tạp Cách Tra vương đô đều dán đầy bố cáo.
Hiện giờ mười bốn thiếu niên quý tộc vẫn chưa tìm được, cho dù là dân chúng bình dân cũng cho phép lên Tuyết Sơn tìm kiếm, ai tìm được sẽ giống như hai huynh đệ Đắc Bỉ, không chỉ được tước vị, còn có thể có được rất nhiều mỹ nhân, tài phú và ruộng đất.
Nhất thời, Tạp Cách Tra vương đô, Tạp Cách Tra toàn quốc, thậm chí cả Vân Trạch đại lục, người người đều khát vọng một bước lên mây, vinh hoa phú quý nên đều sôi trào chạy tới Tuyết Sơn tìm kiếm.
Vì phần thưởng quá lớn nên mọi người đều xem nhẹ nguyên nhân nhóm thiếu niên quý tộc mất tích, cùng thương thế cổ quái của ba thiếu niên quý tộc được cứu về.
Không chỉ có vô số dân chúng, còn có một ít binh đoàn, đội mạo hiểm, cùng một ít thương đoàn cũng vận động nhân thủ, tham gia việc tìm kiếm, tính toán thử thời vận, hơn nữa còn có đủ loại đoàn thể cùng cá nhân lục đục từ khắp nơi đổ dồn về Tạp Cách Tra vương đô.
...
Đại sảnh biệt quán Tuyết Sơn.
Lúc này tụ tập rất nhiều người, hơn nữa tùy tiện túm một người ra cũng là thân phận hiển hách không gì sánh được.
Bất quá tình huống ở đây không phải yến hội, cũng không có ai nói chuyện, bọn họ đứng hoặc ngồi nhưng ánh mắt đều tập trung về trung tâm đại sảnh.
Nơi đó đặt ba nhuyễn tháp song song, nằm trên đó là ba thiếu niên quý tộc đang hôn mê bất tỉnh.
Có khoảng mười ngự y sư đang tới lui, vừa chuẩn trị vừa không ngừng mau mồ hôi lạnh.
Ba thiếu niên quý tộc lúc đưa về chỉ là hôn mê, nhưng hiện giờ bệnh tình của bọn họ đã chuyển biến rất tệ, cơ thể bắt đầu phù thũng, gương mặt lúc đầu hơi tái nhợt nhưng cũng có thể xem là anh tuấn, lúc này đã có chút giống đầu heo.
Không ngừng có chất lỏng dinh dính tanh hôi màu vàng lục chảy ra từ miệng bọn họ, nhìn qua vừa buồn nôn lại khủng bố, vô luận nhìn thế nào cũng là bộ dáng hết thuốc chữa, sắp chết tới nơi.
"Chuẩn trị lâu như vậy, rốt cuộc tra được bị gì không?"
Có người bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Thần... chúng thần..."
Ngự y sư bước tới đáp lời, hai chân có chút phát run, nhưng vẫn cắn răng mở miệng.
"Ba... vị vương tử... thiếu gia.... bọn họ... cơ thể bọn họ... có.... có thứ gì đó... kì quái... thần... chúng thần... đang nghĩ biện pháp... lấy... lấy nó ra..."
"Cái gì kì quái!"
Một vị quốc vương cố áp chế cảm giác muốn nôn, miễn cưỡng mở miệng hỏi.
(Kì thực hắn thực sự không muốn ở đây nhìn tình cảnh kinh khủng này, hơn nữa bây giờ đã muộn, hắn cũng bắt đầu nhớ nhung giường lớn mềm mại, ấm áp, còn có mỹ nhân mới mẻ....
Nhưng ai bảo nhi tử của đại thần tài chính, người nắm giữ một nửa tài phú quốc gia hắn cũng nằm trong hàng ngũ mất tích, hắn thân là quốc vương, sao có thể chạy đi ngủ trước? Nhất định phải chờ ba hài tử này được cứu tỉnh, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?)
"Này... này... thần... chúng thần... thực không biết... chúng thần... cần... cần thêm chút thời gian..."
Ngự y sư cơ hồ sắp khốc rống, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này a~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro