Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 126.127.128.129.130
Quyển 3 [126] Hành Trình Lên Tuyết Sơn [3]
Tới hành cung Tuyết Sơn lập tức có thể cảm nhận được nhiệt độ biến hóa, đại khái vì các dòng ôn tuyền đều tập trung ở đây đi, bên ngoài là mùa đông rét lạnh khắc nghiệt, còn hành cung lại là xuân về hoa nở.
Khó trách nhóm quốc vương Tạp Cách Tra rất thích ở lại đây vào mùa đông.
Đối với khí hậu ấm áp ở nơi này, cao hứng nhất phải kể tới Thanh Việt, vừa đến hành cung liền khẩn cấp cởi bỏ lớp da thú quấn kín trên người.
Nhóm người hầu ở hành cung cẩn thận xếp hàng dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo tiến vào đình viện sân tao nhã, xa hoa nhất——Dĩ Lệ Viên.
Dĩ Lệ Viên trước kia đều là chỗ ở của quốc vương Tạp Cách Tra, hiện tại lại tặng cho Nam Việt hoàng đế đủ để nhìn ra vương quốc Tạp Cách Tra coi trọng Nam Việt đế quốc cỡ nào.
Nguyên bản còn có Đông Chích đế quốc, Tạp Cách Tra vương quốc còn đau đầu không biết để ai vào trụ Dĩ Lệ Viên, nhưng mà Đông Chích hoàng đã bảo người tới nhắn, nói thân thể hắn có chút không khỏe, không thể tham gia yến hội lần này vì thế để thái tử thay mặt tham dự.
Nhờ thế phiền toái của Tạp Cách Tra quốc vương được giải quyết, thân phận của Đông Chích thái tử nói thế nào cũng không thể so với Nam Việt hoàng đế, vì thế Dĩ Lệ Viên được tặng cho Nam Việt hoàng, những người khác cũng không có gì chê trách.
Vừa vào Dĩ Lệ Viên, thứ hấp dẫn ánh mắt nhất không phải thị cơ xinh đẹp mặc sa y mỏng kính cẩn quỳ gối, cũng không bảo đồ trang trí quý giá rực rỡ muôn màu hay kì hoa dị thảo, mà là thứ ở trung tâm đình viện, được đủ loại dị thảo vờn quanh——ôn tuyền lộ thiên.
Đây là một ôn tuyền thật lớn có hình bông hoa, năm cánh hoa kéo dài ra ngoài ngăn cách lẫn nhau, nước bên trong được dẫn về từ 5 loại ôn tuyền khác biệt của Tuyết Sơn, từ xa xa nhìn vào sẽ thấy một đóa hoa ngũ sắc thật lớn lóng lánh sắc màu, đám kì hoa dị thảo tươi đẹp bên cạnh cũng chỉ làm nền mà thôi.
Loại ôn tuyền có màu sắc này hôm qua nghe Hoàng Phủ Ngạo và Tạp Ân nhắc tới, Thanh Việt đã có chút hiếu kỳ, hiện tại vừa thấy bé liền chạy qua.
Trước kia bé luôn ở cùng một chỗ với phụ hoàng, Thanh Việt tập riết thành thói quen.
Hiện tại cũng vậy, căn bản không để ý đám người phía sau, trực tiếp chạy tới bên cạnh ôn tuyền, bởi vì có chút sợ nước, không dám trực tiếp nhảy vào, quan sát một lát sau đó ngồi xuống sát mép nước, cởi hài đưa bàn chân trắng nõn ngâm vào nước, đại khái đang cảm thụ thử xem ôn tuyền ở đây có gì đặc biệt đi.
Trừ bỏ Hoàng Phủ Ngạo, Tạp Ân, Minh Khê, những người khác ai cũng không ngờ Nam Việt Ngũ điện hạ bộ mặt như băng sơn vạn năm cũng có lúc trẻ con như vậy.
"Việt nhi."
Hoàng Phủ Ngạo bất đắc dĩ gọi một tiếng, đi tới ôm Thanh Việt đứng lên, vì bé đã cởi hài nên y trực tiếp ôm bé vào lòng.
"Lát nữa yến tiệc sẽ mở ra, Việt Nhi cùng phụ hoàng phải chuẩn bị một chút, ôn tuyền này chút nữa về sẽ ngoạn sau, được không?"
Ngữ khí của Nam Việt hoàng đế dỗ dành đứa nhỏ làm mọi người nghe thấy mà sửng sốt.
"Ân."
Thanh Việt không tình nguyện lên tiếng.
"Thực ngoan!"
Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, sau đó quay qua nói với những người khác.
"Đều về chuẩn bị đi, lát nữa yến hội sẽ bắt đầu rồi."
Nói xong liền bảo người hầu dẫn đường, mang theo Tạp Ân tới phòng ngủ chuyên dụng chuẩn bị riêng cho Nam Việt hoàng đế.
...
Yến hội long trọng được tổ chức ở hậu điện hành cung Tuyết Sơn, nơi này hoàn toàn không được chỉnh sửa, xung quanh là các ao ôn tuyền đủ màu sắc.
Mặt nước trong ao trong suốt, làn hơi nước lượn lờ phối với các loại màu sắc lung linh phối hợp với ánh sáng nhu hòa tỏa ra từ các tinh thạch chiếu sáng.
Yến hội không cần trang trí thêm bất cứ thứ gì cũng có nét hoa lệ rất riêng.
Tuy tới Tạp Cách Tra tới giờ, Hoàng Phủ Ngạo đã tham gia vài buổi yến tiệc, Thanh Việt cũng vì trận tỷ thí ma pháp cũ mà lộ mặt, nhưng lúc hai người đồng thời xuất hiện vẫn trở thành tiêu điểm của buổi tiệc.
"Ông trời của ta ạ~~~ đứa nhỏ kia thực sự quá đẹp, quả thực là kiệt tác của thần a~~~~"
"Còn Nam Việt hoàng, các ngươi có phác giác không, dung mạo của Nam Việt hoàng không kém lúc mới đăng cơ là bao, cơ hồ là không có gì biến hóa! ! !"
...
"Đứa nhỏ kia thật đẹp, nếu nó là của ta...."
"Nói nhỏ thôi, trước kia chúng ta tưởng nó vì thân phận cao quý, dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng, một khi mất đi sủng ái của quân vương, với bộ dáng kia cũng chỉ làm món đồ chơi cho người khác tranh đoạt mà thôi."
"Nếu là vậy thì may mắn chúng ta còn chút cơ hội."
"Nhưng bây giờ bất đồng a~~~ trận tỷ thí kia, tin rằng các ngươi cũng thấy rồi, ma pháp hệ quang cao cấp, còn có không gian lĩnh vực đặc biệt, hơn nữa còn có ma thú cao cấp—— Thánh Quang Bạch Hổ Vương, bây giờ nghĩ lại, Nam Việt hoàng đế sủng ái đứa nhỏ này có lẽ cũng không phải vì dung mạo tuyệt thế vô song kia, năng lực của nó cũng không kém a~~~~"
"Đúng vậy, sau này ánh mắt các ngươi nhìn đứa nhỏ kia phải thu liễm một chút, ngôn ngữ cũng chú ý nữa, Thánh Quang Bạch Hổ Vương không phải dễ chọc a~~~~~"
...
"Trời ạ, thực không ngờ Nam Việt hoàng đế bệ hạ lại trẻ tuổi như vậy a~~~~~"
"Tuổi trẻ, dung mạo xuất sắc, tài phú khổng lồ, quyền lực tuyệt đỉnh.... Nam Việt hoàng đế bệ hạ quả thực quá hoàn mỹ! ! !"
"Các ngươi có nghe nói không? Nam Việt hoàng đế lần này tới Tạp Cách Tra thế nhưng không mang theo cung phi nào, thậm chí ngay cả nô lệ xinh đẹp cũng không có!"
"Thật à~~~~~"
"Này có phải là cơ hội của chúng ta không?"
...
Nghị luận sục sôi bùng nổ, từ lúc Thanh Việt và Hoàng Phủ Ngạo tiến vào liền không hề ngừng lại.
Tới tham gia yến hội, Hoàng Phủ Ngạo không thể tránh mặt, cùng các quốc vương, đại thần chào hỏi vài câu, đương nhiên không tiện mang theo Thanh Việt.
Thanh Việt cũng không thích ứng phó đám người câu nệ dối trá đó, hơn nữa còn phải chịu đựng ánh mắt ngạc nhiên, cổ quái nhìn chằm chằm.
Vì thế bé nói với phụ hoàng một tiếng, sau đó đi về một nơi hẻo lánh ít người.
"Là Nam Việt tiểu điện hạ sao?"
Âm thanh trong trẻo kiều mị của một cô gái vang lên.
Thanh Việt theo tiếng nhìn lại, bên cạnh ôn tuyền màu lam nhạt cách đó không xa là một cô gái mặc quần áo lụa mỏng màu đỏ rực hoa lệ.
Trên thái dương cô gái vẫn đeo một viên kê huyết thạch đỏ rực như trước, làm gương mặt thanh thuần vẫn còn chút trẻ con nhiễm một tầng quyến rũ xinh đẹp.
Thanh Việt nhớ rõ người này là công chúa Tắc Á Tháp, coi như là biểu tỷ của bé——Hải Luân • Hách Lý.
Quyển 3 [127] Hành Trình Lên Tuyết Sơn [4]
"A~~~~~"
Lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cách đó không xa vang lên tiếng thét của nữ tử, đánh vỡ yến hội náo nhiệt.
Mọi người theo âm thanh tìm tới liền thấy một cảnh tượng thế này.
Một công chúa vốn đoan trang, cao ngạo, lúc này đang chật vật ngã vào ôn tuyền.
Mái tóc xoăn màu tím như rong rêu dán sát vào da thịt trắng nõn, quần áo lụa mỏng màu đỏ ướt nước trở nên bán trong suốt lộ ra cơ thể cô gái, đường cong lả lướt, da thịt trắng nõn dưới ánh sáng nhu hòa của tinh thạch bị xem hết cả.
Mà lúc này bên cạnh ao còn đứng một đứa nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ còn mang theo thần sắc đỏ ửng vì tức giận.
Ánh mắt mọi người không ngừng dao động qua lại giữa hai người, suy đoán sự việc đã xảy ra.
"A~~~~"
Thấy nhiều người tập trung ánh mắt lên người mình, cô gái trong nước kêu lên một tiếng, vừa ủy khuất vừa thẹn ẩn mình vào trong nước, chỉ lộ ra bải vai, cơ thể còn không ngừng run rẩy, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người.
"Việt nhi."
Nghe thấy tin, Hoàng Phủ Ngạo lập tức đi tới, thấy cảnh tượng này liền nhíu mi, bước nhanh tới bên người Thanh Việt, khẩn trương kéo cánh tay nhỏ xíu, kiểm tra tình huống của bé.
"Việt nhi sao rồi, có bị thương không?"
Mọi người nghe Nam Việt hoàng đế nói vậy thì hết chỗ nói rồi.
Nói thế nào thì đứa nhỏ này cũng khỏe mạnh đứng trên bờ nhìn người ta bị rơi vào nước, nhưng Nam Việt hoàng đế cứ như không thấy.
Xem ra lời đồn Nam Việt tiểu điện hạ quả thực bị Nam Việt hoàng đế sủng tới hư hơn phân nửa đều là sự thật.
Ngươi nói xem người ta đường đường là công chúa lại chật vật như vậy, cả người ướt sũng còn bị cả đám người nhìn chăm chăm, bảo người ta sau này làm sao lấy chồng a~~~~~
Nơi này chỉ có hai người bọn họ, công chúa người ta đang yên đang lành, hẳn không nhàm chán tới mức nhảy vào ao chơi đi.
Hơn nữa Nam Việt tiểu điện hạ cũng nổi tiếng là tính tình thất thường.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy công chúa Tắc Á Tháp thật đáng thương, không biết vì nguyên nhân gì chọc giận Nam Việt tiểu điện hạ đến mức bị đẩy vào ôn tuyền.
Vì thế ánh mắt liền tập trung lên người Nam Việt hoàng đế bệ hạ vừa chạy tới, cùng chờ xem y xử lý thế nào.
Thấy Thanh Việt lắc đầu biểu thị mình không sao, Hoàng Phủ Ngạo mới chuyển ánh mắt qua người bị rơi xuống nước.
Thấy Nam Việt hoàng đế bệ hạ nhìn mình, Hải Luân • Hách Lý rốt cuộc ủy khuất bật khóc, lại nhận thêm không ít ánh mắt đồng tình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Phủ Ngạo cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề tất cả mọi người ở đây đều quan tâm.
"Nó đẩy ta..."
"Nàng ta tự mình nhảy vào!"
Hai đáp án hoàn toàn tương phản làm ánh mắt hoài nghi của mọi người bắt đầu đảo quanh Thanh Việt và Hải Luân • Hách Lý.
"Rõ ràng... là Nam Việt tiểu điện hạ... ngươi rõ ràng... vô duyên vô cớ.... phát giận... đẩy ta... đẩy ta rớt xuống nước.... bây giờ bị.... nhiều người như vậy nhìn thấy... ngươi... bảo ta sau này.... làm sao nhìn mặt người khác..."
Hải Luân • Hách Lý cuộn mình trong nước, lúc này đã khóc nức nở, bộ dáng muốn đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ánh mắt hoài nghi của mọi người lại chuyển qua Thanh Việt.
"Hừ~~~ đang êm đẹp, vì sao ta phải đẩy ngươi?"
Thanh Việt không chút sợ hãi trước ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Bé quả thực có đẩy Hải Luân • Hách Lý, nhưng Thanh Việt không hề dùng tới năng lực, chỉ dựa vào sức của cơ thể, như vậy tuyệt đối không thể đẩy một người cao hơn mình như Hải Luân • Hách Lý rớt xuống ao.
Vừa rồi nghe những người phía sau nghị luận, Thanh Việt đã hiểu ra một ít, nếu mọi người đều cho rằng Hải Luân • Hách Lý bị bé đẩy vào trong ao, như vậy nửa đời sau của Hải Luân • Hách Lý phỏng chừng phải dựa vào bé hoặc phụ hoàng!
Thanh Việt tự nhiên sẽ không quản Hải Luân • Hách Lý, phụ hoàng của bé càng không thể quản!
Nếu Hải Luân • Hách Lý muốn tìm phiền toái cho bọn họ thì Thanh Việt cũng chỉ đành phụng bồi thôi.
"Ta.... chỉ là... nói chuyện với ngươi... về việc nhà mà thôi... ngươi liền..."
"Việc nhà?"
Khóe miệng Thanh Việt nhếch lên thành một độ cung hoàn mỹ.
"Chỉ nói việc nhà mà ta đẩy ngươi vào ao, ngươi cho ta là kẻ điên à?"
Ngữ khí kiêu ngạo lại tự tin tràn đầy làm ánh mắt mọi người lại hướng về phía Hải Luân • Hách Lý.
Bị Thanh Việt dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Hải Luân • Hách Lý dù đang ngâm mình trong ôn truyền cũng cảm giá lạnh cả sống lưng, đột nhiên hối hận vì đã nháo lớn chuyện như vậy.
Vừa nãy bất quá chỉ nói vài câu đơn giản đã bị đứa nhỏ này nhìn ra ý đồ nàng tự cho là che dấu rất tốt.
Đứa nhỏ này tuyệt đối không đơn giản, nàng vừa nãy cũng cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng mà lúc nhìn thấy ánh mắt đứa nhỏ kia như đang cười nhạo nàng ngu ngốc, thần sắc lại không thèm để nàng vào mắt, công chúa cao cao tại thượng chưa từng bị người ta xem thường, khinh miệt như vậy, nhất thời trong cơn tức giận muốn hung hăng trả thù đứa nhỏ này.
Lúc nãy Thanh Việt chỉ với đẩy nàng một chút, nàng liền lui về sau vài bước rớt xuống ôn tuyền, đồng thời cũng thét lên để hút sự chú ý của mọi người.
Chẳng qua, Thanh Việt bây giờ dùng ánh mắt hoàn toàn không nên có ở một đứa nhỏ nhìn mình, cảm giác lạnh băng làm Hải Luân • Hách Lý thực sự hối hận.
"Ngươi đã không muốn nói thì ta sẽ nói giúp ngươi cái gì gọi là việc nhà."
Lời Thanh Việt lập tức hấp dẫn mọi người.
"Vừa nãy lúc bắt đầu, ngươi thực sự có nói vài câu việc nhà với ta, bất quá rất nhanh liền mở miệng hỏi ta có nguyện ý nể tình là bà con mà giúp đỡ ngươi, để ngươi trở thành phi tử của phụ hoàng ta, không phải sao?"
Thanh Việt vừa nói xong thì tất cả mọi người đồng loạt ồ lên.
Sắc mặt Hải Luân • Hách Lý lúc xanh lúc trắng, Thanh Việt đích xác đã nói ra lời trong lòng nàng, nhưng nàng tuyệt đối chưa hề nói ra những điều đó!
Vừa rồi, nàng chỉ mở miệng hỏi chút sở thích của Nam Việt hoàng đế mà thôi, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu mình rốt cuộc đã làm gì chọc giận đứa nhỏ này!
Nàng cũng thật không ngờ, đứa nhỏ 13 tuổi thoạt nhìn gầy yếu này lại không chút biến sắc đổi trắng thay đen!
Không đợi Hải Luân • Hách Lý biện giải, Thanh Việt lại mở miệng.
"Ta nói ta không muốn giúp ngươi, ta chán ghét ngươi làm phi tử của phụ hoàng, ngươi liền thẹn quá thành giận tự mình nhảy vào ao, còn nói là ta đẩy ngươi xuống."
Nghe Thanh Việt nói xong, mọi người hơn phân nửa đều tin lời bé.
Dù sao, muốn hấp dẫn hay được gả cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ, bọn họ đã từng nghe nói hoặc tận mắt nhìn thấy rất nhiều người sử dụng đủ loại thủ đoạn.
Hiện tại Hải Luân • Hách Lý vì muốn trở thành phi tử của Nam Việt đế quốc nên làm ra hành động này, mọi người đều cảm thấy hợp lý.
"Ngươi... ta... không có... không phải như thế... ta...."
Nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người chuyển sang khinh bỉ, Hải Luân • Hách Lý có chút lắp bắp giải thích.
"Hải Luân • Hách Lý công chúa, ngươi nói thế nào cũng là biểu tỷ của Việt nhi, chuyện hôm nay bổn hoàng xem như chưa từng phát sinh, nhưng nếu còn tiếp diễn thì đừng trách bổn hoàng không khách khí."
Hoàng Phủ Ngạo xử lý dứt khoát, không có ai dám phản bác.
Một câu đã xác định chuyện này là lỗi của Hải Luân • Hách Lý, nhưng đồng thời cũng cấp mặt mũi cho Tắc Á Tháp vương quốc, không truy cứu việc này.
Ngay cả Hạ Kiệt Tra • Hách Lý thân vương, cũng chỉ không ngừng trách cứ nữ nhân, còn xin lỗi cùng cảm kích Nam Việt khoan dung với Tắc Á Tháp.
Hải Luân • Hách Lý cắn răng, hai mắt đỏ lên nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Ngạo nắm tay thanh Việt rời đi, chịu đựng ánh mắt khinh miệt, cười nhạo của mọi người xung quanh, nàng không ngừng nói trong lòng.
Nàng sẽ không bỏ qua...
Hải Luân • Hách Lý ta sẽ không bỏ qua chuyện này...
Quyển 3 [128] Hành Trình Lên Tuyết Sơn [5]
Yến hội vốn náo nhiệt, vui vẻ, sau vụ việc ầm ĩ của Hải Luân • Hách Lý, lúc này không khỏi có chút lúng túng cùng khẩn trương.
Hai đương sự, Hải Luân • Hách Lý đã bị phụ thân của nàng —— Hạ Kiệt Tra • Hách Lý thân vương sai người đưa về đình viện, mà Thanh Việt cũng không muốn ở đây nữa, Hoàng Phủ Ngạo bởi vì còn chút chuyện cần xử lý nên bảo Thanh Việt về Dĩ Lệ Viên trước, y sẽ về sau.
Những người khác vẫn còn ở yến hội chưa trở về, cả Dĩ Lệ Viên to lớn chỉ có hơn mười thị tỳ, người hầu đứng chờ ngoài hành lang, bầu không khí tràn ngậm im lặng.
Thanh Việt sau khi trở về, tìm phòng ngủ của phụ hoàng sau đó trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
(Tạp Cách Tra đương nhiên không biết Thanh Việt luôn ngủ cùng Hoàng Phủ Ngạo, vì thế cũng chuẩn bị cho bé một phòng riêng, bất quá Tạp Cách Tra xem ra đã phí công, Thanh Việt còn không thèm liếc mắt tới một cái.)
Đẩy cửa phòng ngủ, Thanh Việt liền cảm giác không thích hợp.
Trong phòng ngủ có người!
Phòng ngủ của bé và phụ hoàng sao lại có người?
Thanh Việt đặc biệt nhạy cảm với nguyên tố ma pháp, vì thế vừa tiến vào bé đã cảm nhận được ma lực dao động trong cơ thể người này không kém mình bao nhiêu, điều này thuyết minh thực lực của người này không tệ.
Nhưng kì quái là Thanh Việt không hề cảm nhận được chút sát khí nào.
Ngược lại ngưng thần lắng nghe thì hô hấp người này có chút dồn dập, giống như đang giãy dụa vậy.
Không phải thích khách?
Vậy sao lại xuất hiện trong phòng ngủ của bé và phụ hoàng?
Rốt cuộc là chuyện gì a?
Thanh Việt nhíu mi, đề phòng chầm chậm đi sâu vào trong, tới nơi phát ra hướng thở dốc.
Xuyên qua liêm mạn thật dày, Thanh Việt dừng lại trước chiếc giường lớn điêu khắc hoa văn.
Dưới lớp vải gấm thiêu bằng tơ vàng rõ ràng có hình dáng của một người cùng tiếng thở dốc lúc nặng lúc nhẹ, đang vặn vẹo run rẩy trên giường lớn.
Thanh Việt thấy cảnh tượng này lại càng khó hiểu, nắm tay nhỏ bé túm lấy góc vải giật mạnh xuống.
Dưới ánh sáng mỏng manh nhu hòa, cơ thể trắng noãn so với ánh sáng còn muốn chói mắt hơn.
Thanh Việt cũng bị cảnh tượng bất ngờ này làm đôi mắt long lanh trừng thật to.
Nằm trên giường là một cô gái cực kì xinh đẹp.
Dưới thân cô gái là mái tóc dài màu xanh nhạt xõa tung, gương mặt tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần mang theo vệt đỏ ửng bất thường, còn có ánh mắt đồng màu với màu tóc, đôi môi đỏ mọng lóng lánh thủy quang, còn có cơ thể bóng loáng, trắng noãn như ngọc, không hề có chút tỳ vết, đường cong cơ thể làm người ta ngu muội, đôi chân thon dài thẳng tắp, không có điểm nào không kích thích cảm quan người xem.
Cơ thể cơ hồ làm người ta điên cuồng lúc này đang bị khóa chặt thành hình chữ '大' trên giường bằng bốn vòng trang sức màu bạc, nơi tư mật nhất trên cơ thể cũng bị lộ ra rõ ràng.
Cô gái trên giường vẫn còn giữ được một tia lý trí, cảm giác Thanh Việt tới gần, ánh mắt xanh nhạt vốn trừng to vô thần liền toát ra vô số tình tự, oán hận, xấu hổ, tuyệt vọng...
Bất quá rất nhanh tia lí trí này cũng bị tình dục chiếm cứ.
Ánh mắt lục nhạt một lần nữa trở nên trống rỗng, tiếng rên rỉ lúc nặng lúc nhẹ phát ra từ cánh môi đỏ mọng, cơ thể mê người lại vặn vẹo kịch liệt.
Loại tình ái hấp dẫn này cơ hồ làm khả năng chịu đựng của nhân loại dâng lên tới cực hạn, nếu là người khác bắt gặp nhất định đã khí huyết sôi trào, vô cùng kích động.
Nhưng Thanh Việt bất đồng.
Từ nhỏ Thanh Việt đã ở cùng một chỗ với phụ hoàng, vốn cơ hội nhìn thấy nữ nhân đã rất hiếm, mà hơn phân nửa số đó đều là đối tượng bé chán ghét.
Có thể nói Thanh Việt tới bây giờ chưa từng tiếp xúc thân thiết với bất cứ nữ nhân nào.
Hơn nữa phụ hoàng căn bản chưa từng nói cho bé biết cái gì là tình sự, nam nhân cùng nữ nhân rốt cuộc có gì bất đồng lại càng không nói, ngay cả cách thức nam nhân cùng nữ nhân ở chung cũng vậy.
Vì thế Thanh Việt nhìn thấy thân thể trần trụi vô cùng hấp dẫn này, nhiều lắm chỉ thấy kết cấu cơ thể khác với bé mà thôi.
Ngược lại thứ hấp dẫn Thanh Việt là hai lỗ tai xù lông mềm mại của cô gái mắt lục.
"Tinh linh?"
Thanh Việt hứng thú leo lên giường, trực tiếp xem xét, mớ vấn đề linh tinh như vì sao cô gái tinh linh này xuất hiện trên giường phụ hoàng hoàn toàn vất ra sau đầu.
Cẩn thận đến gần cô gái, cẩn thận quan sát, sau đó còn tò mò đưa tay sờ thử.
Nào biết lỗ tai tinh linh là bộ phận rất mẫn cảm, Thanh Việt mới chạm vào một tý, tiếng rên của cô gái đã trở nên lớn hơn, làm Thanh Việt sợ tới mức co rụt bàn tay nhỏ.
"Ngươi bị uy dược sao?"
Ánh mắt Thanh Việt lúc này mới chuyển tới biểu tình của cô gái tinh linh.
Tính cách của tinh linh rất thanh cao, dục vọng lại yếu, nếu đang thanh tỉnh tuyệt đối sẽ không phản ứng như vậy.
Thanh Việt còn nhớ rõ, mấy năm trước, Đông Chích tổ chức yến hội, Tạc Phi lúc đó vẫn chưa trở thành Tạc Phi, vẫn còn là vương tử của Cáp Đa Cách Lạp vương quốc, bị người ta uy một loại dược nước màu đỏ thì phản ứng cũng giống như cô gái này.
Nhìn bộ dáng của cô gái, Thanh Việt đột nhiên nhớ tới lúc bé bị phụ hoàng chạm vào, bé hình như cũng giống vậy...
Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ ửng một mảnh, Thanh Việt vội vã lắc đầu, cố áp chế lại tình tự, tiếp tục tập trung tinh thần quan sát tinh linh trước mắt.
Các tinh linh trừ bỏ bề ngoài xinh đẹp, giọng hát trong trẻo mê người, bọn họ trời sinh có thể sử dụng ma pháp, được mọi người trên Vân Trạch đại lục tôn xưng là——Sủng nhi của Nguyên tố tinh linh.
Vì thế tinh linh bình thường đều là Ma Pháp Sư rất xuất sắc.
Muốn bắt bọn họ cũng không dễ, sau khi bắt được lại phải dùng ma pháp trận giam cầm để khống chế pháp lực của họ, phòng ngừa tinh linh sử dụng ma pháp cường đại của mình làm tổn thương.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thanh Việt chậm rãi di chuyển tới trên cổ cô gái, nơi đó có một cái vòng, trên người cô gái trần trụi có vẻ rất đặc biệt.
Quả nhiên giống như Thanh Việt nghĩ, trên cổ cô gái tinh linh đeo một cái vòng cổ khắc ma pháp trận giam cầm rất phức tạp.
"Là ma pháp trận giam cầm à?"
Thanh Việt áp sát gương mặt nhỏ nhắn xuống, định quan sát kỹ hơn.
Mà cô gái tinh linh nằm ngửa đã hoàn toàn bị tình dục khống chế, lúc này vì hô hấp ấm nóng tới gần cổ lại càng trở nên xao động.
Thân thể trần trụi đột nhiên áp sát Thanh Việt, bé bất ngờ không kịp đề phòng liền trực tiếp ngã lên người cô gái tinh linh.
Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào phòng ngủ liền thấy được cảnh tượng như vậy.
Trên giường lớn điêu khắc hoa văn tỉ mỉ, nhi tử bảo bối của y đang dựa trên người một cô gái trần truồng.
"Việt nhi!"
Thanh Việt bị tiếng quát to làm hoảng sợ, luống cuống tay chân bò dậy khỏi người cô gái tinh linh.
Quyển 3 [129] Hành Trình Lên Tuyết Sơn [6]
"Việt nhi, ngươi đang làm gì?"
Thanh Việt bị Hoàng Phủ Ngạo quát, ngây ngốc sửng sốt một lát, ánh mắt lưu quang lóng lánh tràn ngập vô tội cùng ủy khuất.
Hoàng Phủ Ngạo bước nhanh tới bên giường, thẳng tới khi kéo Thanh Việt vào lòng mình mới thở phào một hơi.
"Nói, vật nhỏ, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Ngữ khí Hoàng Phỉ Ngạo vẫn còn ác liệt.
Kỳ thật, trong lòng Hoàng Phủ Ngạo biết rõ vật nhỏ này ngay cả cái gì gọi là nam nữ tình sự, thậm chí nam cùng nữ có điểm nào khác biệt cũng không biết, sao có thể làm chuyện gì với nữ nhân nằm trên giường.
Vì thế cho dù vật nhỏ này vừa nãy dựa vào người nàng ta, cũng tuyệt đối không phải chuyện mà người bình thường luôn nghĩ tới.
Nhưng mà rõ ràng nhìn thấy đứa con bảo bối dựa vào người một nữ nhân trần trụi, vô luận xuất phát từ nguyên nhân gì, vô luận vật nhỏ này có hiểu mình đang làm gì hay không thì Hoàng Phủ Ngạo cũng có đủ lí do để nổi trận lôi đình.
"Phụ hoàng..."
Thanh Việt rất hiếm khi thấy Hoàng Phủ Ngạo hung dữ như vậy, co rụt vào lòng ngực y, lắp bắp gọi một tiếng, vội vội vàng vàng mở miệng giải thích.
"Phụ hoàng, Việt nhi không có gây chuyện, thực mà!"
"Việt nhi cũng không biết nàng ta làm sao tới đây, lúc Việt nhi về thì nàng đã ở đây rồi."
"Vừa nãy Việt nhi chỉ không cẩn thận mới ngã lên người nàng ta thôi!"
"Việt nhi chỉ muốn nhìn ma pháp trận giam cầm trên cổ nàng thôi a."
Nhìn đứa con bảo bối đáng thương hề hề, bộ dáng vô tội, ủy khuất, cơn tức của Hoàng Phủ Ngạo nhất thời giảm không ít, không khỏi bắt đầu tự trách xem có nên hung với Việt nhu một chút hay không.
Hoàng Phủ Ngạo bất đắc dĩ thở dài, y thật sự không thể nào giận đứa con bảo bối được.
"Được rồi vật nhỏ, phụ hoàng không tức giận."
Hoàng Phủ Ngạo ngồi xuống giường, ôm Thanh Việt ngồi trên đùi mình, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng bé, để bé thả lỏng.
Quay đầu lại nhìn cô gái xinh đẹp bị khóa trên giường, hai lỗ tai xù lông cũng tiến vào phạm vi tầm mắt Hoàng Phủ Ngạo.
"Tinh linh?"
"Tóc và mắt có màu lục nhạt, hẳn là tinh linh hệ mộc đi, cơ thể trời sinh mang theo hương thơm ngát của cây cỏ, ân, làm sũng vật quả thực là một trân phẩm hiếm có.
"Ha hả~~~~ xem ra lễ vật của Tạp Cách Tra vương quốc thực quý giá a."
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay vuốt nhẹ lỗ tai cô gái tinh tinh, động tác rất nhỏ như vậy cũng đủ để cô gái càng thêm khó nhịn mà rên rỉ, cơ thể trần trụi không ngừng hướng về phía Hoàng Phủ Ngạo cọ xát, vặn vẹo.
Đầu ngón tay thon dài dường như tìm được lạc thú, không ngừng chuyển động trên cơ thể cô gái tinh linh làm hô hấp của nàng càng dồn dập hơn, gương mặt xinh đẹp đỏ rực.
'Lạch cạch'
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Thanh Việt dùng sức đẩy cô gái tinh linh sắp sáp tới gần bọn họ, tiếp đó bé bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngạo, không cho y chạm vào cơ thể trần trụi kia nữa.
"Phụ hoàng, người làm gì vậy? Đừng chạm vào nàng ta!"
Thanh Việt bá đạo la lên.
"Vật nhỏ ngang ngược quá nha, rõ ràng ngươi có thể chạm lại không cho phụ hoàng chạm a."
"Việt nhi không có chạm!"
Thanh Việt có chút nóng nảy.
"Việt nhi không có? Lúc phụ hoàng trở về không phải Việt nhi đang dựa trên người nàng ta sao?"
"Việt nhi không phải cố ý, thật mà!"
Thanh Việt vội vàng cam đoan.
"Thế nào, chẳng lẽ Việt nhi không hề tò mò thân thể tinh linh chút nào sao? Không bằng để phụ hoàng dạy Việt nhi..."
"Không hiếu kỳ, không hiếu kỳ mà!"
Không chờ Hoàng Phủ Ngạo nói hết lời, Thanh Việt đã lắc đầu như trống bỏi, bàn tay bé xíu vẫn nắm chặt tay Hoàng Phủ Ngạo.
Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng của bé chọc cười, y cố ý để vật nhỏ sốt ruột.
Vật nhỏ này luôn hiếu kì với mọi thứ, Hoàng Phủ Ngạo hiểu rất rõ.
Vừa nãy lúc y tiến vào liền thất vật nhỏ dựa vào người cô gái, ánh mắt sáng lóng lánh, vừa thấy đã biết bé đang rất tò mò.
Nếu y về trễ thêm một chút, vật nhỏ hoàn toàn không biết gì về nam nữ hoan ái không biết sẽ làm ra chuyện gì kì quái đến đâu nữa.
Hiện giờ vật nhỏ nóng nảy, nhìn bộ dáng cứ như hận không thể làm cô gái tinh linh này lập tức biến mất khỏi mắt bọn họ, hẳn là không còn chút tò mò nào nữa đi.
"Việt nhi không thích phụ hoàng chạm vào nàng sao?"
Hoàng Phủ Ngạo vừa nói xong thì Thanh Việt đã lập tức gật đầu.
"Vậy nếu Việt nhi chủ động hôn phụ hoàng một cái, phụ hoàng sẽ bảo người đưa nàng đi, có được không?"
Thanh Việt lại cao hứng không thèm suy nghĩ mà liên tục gật gù, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt Hoàng Phủ Ngạo.
'Ba, ba, ba.'
Hoàng Phủ Ngạo hưởng thụ đủ đứa con bảo bối chủ động hôn mình mới hướng về một góc phòng ngủ, vỗ tay 3 cái, rất nhanh có bốn ảnh vệ mặc hắc y xuất hiện.
Không cần Hoàng Phủ Ngạo nói nhiều, hai ảnh vệ đã nhanh chóng mở xiềng xích trên tứ chi cô gái tinh linh, rồi dùng chăn đơn bọc lại.
Hai ảnh vệ khác cũng nhanh chóng lấy chăn nệm mới tinh từ tủ đồ thay đổi mọi thứ trên giường lớn.
Hoàng Phủ Ngạo nhìn cô gái tinh linh vẫn còn bị dục vọng khống chế, suy nghĩ một lát mở miệng.
"Tìm một gian phòng cho nàng ta, nghĩ biện pháp giải dược đi, lúc thanh tỉnh thì mang tới gặp trẫm."
"Dạ, bệ hạ."
Ảnh vệ đồng loạt đáp lại sau đó mang theo cô gái tinh linh nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
"Vì sao.... Ô..." Vì sao còn muốn mang nàng lại chứ!
Lời còn chưa nói xong, môi Hoàng Phủ Ngạo đã áp lên, trực tiếp làm câu hỏi tức giận của bé nhốt vào môi lưỡi gắn bó của hai người.
Hôn đến động tình, Hoàng Phủ Ngạo xoay người áp Thanh Việt xuống mặt nệm mềm mại, không chút kiêng nể mà vỗ về trêu chọc.
"Vật nhỏ, hai tay này lúc nãy chạm vào chỗ nào trên người tinh linh kia?"
"Không..."
Thanh Việt định chối, lại bị Hoàng Phủ Ngạo nắm lấy bàn tay bé xíu đưa tới bên môi tinh tế cắn mút, cảm giác ngứa ngứa làm Thanh Việt chịu không nổi vội vàng cung khai.
"Tai... lỗ tai..."
Hoàng Phủ Ngạo liền buông bàn tay của Thanh Việt, ngậm lấy vành tai mượt mà, phấn nộn của bé vào miệng, lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn, làm cơ thể bé không ngừng run rẩy.
"Ở đâu nữa?"
"Cổ..."
Thanh Việt có chút khó nhịn vặn vẹo dưới thân Hoàng Phủ Ngạo, mơ màng thành thật trả lời câu hỏi của y.
Vừa dứt lời, phần cổ mẫn cảm đã bị phụ hoàng của bé thành thạo liếm mút, lễ phục cũng bong ra từng lớp, mãi tới khi toàn toàn trần trụi, đôi tay thon dài không ngừng qua lại, du di trên cơ thể Thanh Việt.
"Phụ... phụ hoàng... Việt nhi... khó... chịu..."
Bị âu yếm đến mơ mơ màng màng, cả người nóng rực, Thanh Việt vươn tay ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạo, đôi chân thon dài thẳng tắp cũng quấn lấy thắt lưng y, cứ như bạch tuột không ngừng cuốn lấy Hoàng Phủ Ngạo mà cọ xát.
"Ô ân~~~~"
Ngón cái đâm vào cơ thể không ngừng quấy rối, dục vọng phấn nộn phía trước cũng bị cọ xát lên xuống, trước sau song song kích thích làm tiếng rên rỉ của Thanh Việt đột ngột cất cao, cơ thể trắng nõn vì nhiễm tình dục nên lại thêm phần mị hoặc, sáng bóng.
"Phụ~~~ hoàng~~~~Ô ân~~~~"
Thanh Việt vô thức gọi Hoàng Phủ Ngạo, thân hình non nớt cứ như hóa thủy, xụi lơ nằm dưới thân phụ hoàng bé.
"Việt nhi."
Hoàng Phủ Ngạo đáp lại đứa con bảo bối, lập tức mở rộng đôi chân Thanh Việt tới tận cùng, dùng sức động thân để nơi tư mật của hai người gắn kết chặt chẽ với nhau.
Rút ra toàn bộ rồi lại tái xâm nhập, Hoàng Phủ Ngạo ghìm chặt thắt lưng thanh Việt kịch liệt luật động.
Cơ thể theo bản năng đong đưa không ngừng, không ngừng thở dốc, khoái cảm kịch liệt làm Thanh Việt cảm giác chỗ sâu nhất trong cơ thể mình co rút từng đợt, ngay cả rên rỉ cũng không thể phát ra.
Kịch liệt va chạm vẫn liên tục như trước, Thanh Việt ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, ý thức dần dần mơ hồ...
Quyển 3 [130] Cảm Ứng Thực Vật
Thư phòng Dĩ Lệ Viên.
Hoàng Phủ Ngạo phê duyệt công văn, Thanh Việt bọc trong thảm nhung thật dày, gối đầu nằm trên đùi Hoàng Phủ Ngạo, bé cuộn mình như con mèo nhỏ, ngủ say sưa (tối qua vui thích cả đêm, quả thực cơ thể Thanh Việt có chút chịu không nổi).
Trong thư phòng chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, cùng tiếng thở khẽ khi ngủ say.
Tạp Ân tiến vào cũng bị bầu không khí im lặng này lây nhiễm, cơ thể mập mạp như nắm cơm thế nhưng cũng có thể di chuyển yên lặng không phát ra tiếng động.
"Bệ hạ."
Tạp Ân nhẹ giọng gọi một tiếng.
"Nói thẳng."
Hoàng Phủ Ngạo buông công văn trong tay, nhìn Tạp Ân nói.
"Dạ, bệ hạ, tinh linh đêm qua đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhóm ảnh vệ đã dẫn nàng ta lại đây, đang chờ bên ngoài."
"Cho nàng vào đi."
"Dạ, bệ hạ."
Tạp Ân vội vàng đi ra ngoài truyền lời.
Thanh Việt đang ngủ say nghe đến hai chữ 'tinh linh' liền mẫn cảm tỉnh lại, tuy không mở to mắt, nhưng đôi bàn tay bé xíu ôm chặt thắt lưng Hoàng Phủ Ngạo.
Cô gái tinh linh có mái tóc lục nhạt cùng đôi mắt cùng màu chậm rãi tiến vào thư phòng.
Cho dù dùng thẩm mỹ của tinh linh để bắt bẻ thì cô gái tinh linh lúc này cũng không thể phủ nhận, đế vương nhân loại ngồi trên cao kia có vẻ ngoài cực kì xuất sắc, anh tuấn, tuấn dật, đạm mạc nhưng lại không mất uy nghiêm, ánh mắt lạnh như băng giống như bản thân mình đứng trên tất cả vạn vật nhưng lại làm người ta không dám ngưỡng mộ.
Bởi vì tình cảnh thịt đã đặt lên thớt làm cô gái tinh linh không thể ức chế mà run nhè nhẹ, ánh mắt màu lục nhạt tươi mát lóng lánh tình tự sợ hãi, chán ghét, phẫn nộ... đủ loại thần sắc không thể che dấu.
Nhưng cho dù khiếp đảm, sợ hãi vì lọt vào hiểm cảnh, tính cách trời sinh đã là trung tâm hơn hẳn mọi thứ làm nàng không thể nào hướng nhân loại hèn mọn mà nhún nhường hành lễ, cho dù cơ thể không ngừng phát run nhưng vẫn đứng thẳng.
"Tinh linh hệ mộc?"
Giằng cho một lát, Hoàng Phủ Ngạo mở miệng trước.
Ngữ khí không nghe ra chút cảm xúc nào làm cơ thể cô gái tinh linh lại run sợ một trận, nhưng quật cường cắn đôi môi đỏ mộng, không đáp lời.
"Không mở miệng sao?"
Tinh linh cao ngạo trước giờ luôn khinh thường nhân loại, (nhân loại đối với bọn họ mà nói chính là danh từ đại diện cho tham lam, đê tiện, tàn nhẫn, háo sắc...) bọn họ đương nhiên không tùy tiện trả lời câu hỏi của nhân loại.
Đối mặt với phản ứng này của cô gái tinh linh, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có chút tức giận, thản nhiên mở miệng nói tiếp.
"Không muốn nói? Ngươi hẵn đã kiến thức qua thủ đoạn của nhân loại đi? Còn muốn thử lại sao?"
Đúng như Hoàng Phủ Ngạo dự đoán, nghe tới những lời này, cơ thể cô gái tinh linh lại càng run rẩy dữ tợn, hiển nhiên mấy ngày qua đã chịu nhiều đau khổ.
"Ta... gọi là... Mộc Mộc Diệp Hoa... quả thực... là... tinh linh hệ mộc..."
Cuối cùng, dù sao vẫn còn rất trẻ, sợ hãi khắc cốt vẫn chiến thắng lòng kiêu ngạo, cô gái tinh linh cam chịu trả lời.
"Tinh linh hệ mộc, ma pháp công kích không cao nhưng trời sinh có năng lực câu thông thực vật cùng sinh vật sống, hơn nữa năng lực cảm giác vị trí tồn tại của chúng rất mạnh, đúng không?"
'Năng lực cảm giác vị trí tồn tại của chúng rất mạnh' đây mới chính là vấn đề Hoàng Phủ Ngạo quan tâm.
"Đúng vậy."
Cô gái tinh linh thành thật trả lời.
"Bất quá ta vẫn chưa trưởng thành, năng lực cảm giác cũng không quá mạnh, thời gian cảm nhận cũng dài hơn."
"Nếu trẫm bảo ngươi cảm giác một loại thực vật trên ngọn Tuyết Sơn này, ngươi đại khái cần bao nhiêu thời gian?"
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, cô gái tinh linh ít nhiều cũng đoán được chút ý đồ, sở dĩ tối qua buông tha nàng, hơn nữa còn cứu nàng chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với chuyện này đi.
Nếu nàng có thể chứng minh năng lực của mình, có lẽ nàng có thể đàm phán.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô gái lóng lánh dâng thêm một phần hi vọng.
"Thực vật ở sườn núi Tuyết Sơn rất sum xuê, nhưng lên trên thì giảm hẳn, nếu là sườn núi, vì số lượng quá nhiều nên ta cần khoảng nửa tháng.
Bất quá nếu là trên sườn núi thì địa thế tuy phức tạp hơn, nhưng thực vật lại thưa thớt, cho ta thời gian 5 ngày, nhất định có thể tìm được vị trí thực vật ngươi muốn!"
"Thực vật trẫm muốn tìm, tên là ——Tuyết Liên Thất Sắc Liên."
Thấy cô gái tinh linh tràn đầy tự tin, bộ dáng như đã dự định trước, Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên rất hài lòng, nói ra loại thực vật mình muốn tìm.
Khí hậu trên đỉnh Tuyết Sơn hay thay đổi, địa hình lại phức tạp, không biết lúc nào lại xảy ra tuyết lở, bão tuyết hay rơi xuống khe băng sâu không đáy, hơn nữa diện tích tuyết sơn rất lớn, nếu không có mục tiêu xác định, tìm kiếm trên Tuyết Sơn mờ mịt không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển, ngổn ngang trăm bề.
Nhưng nếu xác định được mục tiêu, nắm giữ phương hướng cùng chuẩn bị đầy đủ, như vậy cơ hội thành công lớn hơn rất nhiều.
"Có thể tìm được không? Trẫm cần là Tuyết Sơn Thất Sắc Liên sắp nở, nếu ngươi có thể tìm được vị trí chính xác của nó, trẫm liền trả tự do cho ngươi."
Tuyết Sơn Thất Sắc Liên vốn đã cực kì khó tìm, huống chi còn là sắp nở! Tuyết Sơn Thất Sắc Liên, hơn mười năm mới nở hoa một lần, thời gian nở chỉ có 3 ngày!
Nhưng mà nếu tìm được, nàng có thể có tự do... có thể trở về rừng rậm tinh linh...
"Sau khi tìm được Tuyết Sơn Thất Sắc Liên, ngươi cam đoan trả tự do cho ta? Sẽ không gạt ta?"
Tinh linh cao ngạo chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng nhân loại, nhưng bây giờ nàng không còn lựa chọn nào khác.
"Trẫm nói chuyện từ trước đến nay luôn giữ lời."
Hoàng Phủ Ngạo khẳng định.
"Hảo, ta đáp ứng!"
Cô gái tinh linh khẽ cắn môi, được ăn cả ngã về không gật đầu đồng ý, vô luận có thành công hay không, vô luận lời hứa này là thật hay giả, vì tự do nàng muốn thử một lần.
"Xin cho ta 5 ngày, hơn nữa cho ta một gian phòng im lặng, lúc ta vận dụng cảm ứng thực vật xin đừng để bất cứ ai tới quấy rầy."
"Không thành vấn đề."
Thấy cô gái tinh linh đồng ý giao dịch, tâm tình Hoàng Phủ Ngạo cũng vui sướng hẳn.
Chỉ mong lời đồn kia là thật.
Lúc Tuyết Sơn Thất Sắc Liên hoàn toàn nở rộ, mùi hương của nó có thể hấp dẫn Xích Giác Xà, như vậy chỉ cần tìm được hoa sắp nở thì có cơ hội gặp Xích Giác Xà rất lớn.
Xích Giác Xà còn sống.
Vô luận có thật hay không, y nhất định phải thử một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro