Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 111.112.113.114.115
Quyển 3 [111] Thánh Quang Bạch Hổ Vương
"Ông trời a~~~~ vậy phải làm sao bây giờ a~~~~"
"Con quái vật kia hẳn là sủng vật của người kia đi?"
"Vậy Nam Việt Tiểu điện hạ phải làm sao bây giờ a~~~ sủng vật của đối thủ cư nhiên có mang theo long uy nha~~~"
"Trừ phi có được loại ma thú cao nhất, cứ đám ma thú bình thường trước mặt long uy của cự long, ngay cả đầu cũng không dám ngẩn, làm thế nào quyết đấu a~~~~"
"A~~~~ này không phải khi dễ đứa nhỏ sao~~~~"
"Đúng nha, chỉ là trận đấu thôi, đâu cần liều mạng như vậy!"
..........
Có lẽ vì tướng mạo tuyệt thế của Thanh Việt rất có lực hấp dẫn với đám người xem, nên từ khi quái long xuất hiện, người lo lắng thanh Việt bị tổn thương, bất công ngày càng nhiều.
Nghĩ lại thì có lẽ ai cũng yêu cái đẹp, đại khái là không ai hi vọng một thiên hạ tuyệt sắc như vậy bị thương đi.
Bất quá, rất nhanh sau đó sự thật chứng minh sự lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa.
Sàn đấu.
Đối mặt với quái vật huyết tinh khủng bố kia, trừ bỏ có chút kinh ngạc lúc đầu, Thanh Việt đã hoàn toàn khôi phục trấn định, thậm chí còn có chút hưng phấn, hưng phấn vì đã lâu không gặp phải cường địch như vậy.
Mở không gian giới chỉ trong tay, Thanh Việt trực tiếp kéo Tiểu Miêu còn đang say ngủ bên trong, dùng ngón tay kẹp nó lắc lắc một chút, sau đó hệt như vứt một miếng giẻ rách xuống bên cạnh mình.
Ngoài sàn đấu, nhìn thấy không gian giới chỉ của Thanh Việt có thể chứa một vật sống, mọi người lại kinh hô một trận, phải biết, trong thường thức không gian giới chỉ không có năng lực này.
Vì thế mọi người bắt đầu suy đoán trong không gian giới chỉ của Tiểu điện hạ Nam Việt đế quốc có thần khí linh tinh gì.
Chỉ có những người quen thuộc Thanh Việt mới biết, không phải không gian giới chỉ kia kì lạ, mà bất cứ không gian nào vào tay Thanh Việt cũng đều như vậy.
Mấy lão nhân đối với việc này cũng hao hết tâm tư, tinh lực nghiên cứu, chính là vẫn không có kết quả, cuối cùng bọn họ kết luận Thanh Việt có thiên phú thần kì về không gian pháp thuật.
Bất quá, chút kinh ngạc này chỉ có thể xem là một chút mở đầu mà thôi.
Tiểu Miêu đang ngủ ngon bị lôi ra ngoài, ném xuống đất liền lập tức tỉnh lại.
Sinh vật thuộc nguyên tố quang, trời sinh mang theo ác cảm cực độ đối với sinh vật huyết tinh, vì thế Tiểu Miêu vừa tỉnh lại, không cần Thanh Việt chỉ thị đã nhận ra mục tiêu của nó, lập tức hướng về phía quái vật mang long uy kia mà 'gầm gừ'.
Đây là tình huống gì a!
Người xem xung quanh không hiểu gì cả.
Một quả cậu trắng chỉ lớn cỡ bàn tay, thế nhưng lại không sợ long uy của con quái vật kia, lại còn gầm gừ khiêu khích.
Quả cầu lông ngắn này không phải là ma thú sủng vật của Nam Việt Tiểu điện hạ đi?
Nam Việt Tiểu điện hạ muốn dùng nó để đối phó con quái vật khổng lồ kia sao?
'Ngao, ngao, ngao'
Tiểu Miêu hướng về phía quái long gầm lên, dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mọi người, rốt cuộc ý thức được bộ dáng hiện tại của mình hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
Rất nhanh nó duỗi thân, từng trận ánh sáng trắng thánh khiết vây quanh cơ thể.
Tiếp đó mọi người chỉ thấy hào quang ngày càng lớn, càng mạnh, đợi đến khi hào quang biến mất, mọi người cả kinh tới mức cằm cũng sắp rớt xuống đất, ánh mắt ngây dại nhìn vào giữa sân.
Kích thích a~~~ kích thích tuyệt đối a~~~ hôm nay bọn họ thực sự có rất nhiều kích thích~~~~
Lúc này ở giữa sàn đấu, sinh vật nhỏ nhắn hệt như quả cầu lông ngắn, hiện tại tất cả mọi người đã có thể trăm miệng một lời gọi ra tên của nó.
Một con bạch hổ lớn cỡ tuấn mã, lông tơ trắng muốt lung linh tỏa sáng, móng vuốt cùng đôi mắt vàng ươm, đặc biệt là chiếc sừng vàng nhạt, bán trong suốt trên trán.
"Thánh quang........ bạch...... bạch hổ...... vương.........."
Có người run rẩy nói ra thân phận thực sự của Tiểu Miêu.
Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô trong sân lại cao hơn một tầng.
Đại tổng quản Nam Việt hoàng cung đang đứng hầu hạ bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo—— Tạp Ân, đại khái chính là người chịu đả kích sâu nhất đi, Tạp Ân không ngừng lau mồ hôi trán, gương mặt béo tròn xanh xanh trắng trắng.
'Ông trời a~~~ mau tới cứu người hầu trung thành của ngài đi~~~ cái quả cầu lông ngắn chỉ biết ăn biết ngủ, bị hắn xem thường vô số lần kia cư nhiên là Thánh Quang Bạch Hổ Vương trong truyền thuyết ~~~~a~~~~ ta trước kia khi dễ nó cỡ nào~~~a~~~~ chỉ mong nó vĩnh viễn đừng nhớ lại~~~~'
Thánh Quang Bạch Hổ Vương trong truyền thuyết là một trong những tọa kị của Thần vương, nó cùng Cự long đều là ma thú hệ quang cao nhất.
Đối với đại lục hiện tại đã cạn kiệt nguyên tố quang mà nói, ma thú cao cấp hệ quang đã hiếm tới đáng thương, chỉ có thể nghe nói lại mà thôi, càng miễn bàn tới chuyện thấy được ma thú hệ quang cao nhất——Thánh Quang Bạch Hổ Vương.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đứng trên sàn đấu, là người nhìn rõ nhất.
Từ năm năm trước, Đông Li Trần nói với hắn đứa nhỏ này không đơn giản như bề ngoài, vì thế từ lúc đó hắn đã bắt đầu phái người tra xét.
Theo tư liệu Đông Chích điều tra, năng lực hiện tại của đứa nhỏ này càng làm bọn họ kinh ngạc, bất quá rất hiển nhiên, điều này chứng minh rằng bọn họ tới giờ vẫn luôn xem nhẹ đứa nhỏ này.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, đứa nhỏ này lại có được tọa kị trong truyền thuyết chỉ có Thần vương có——Thánh Quang Bạch Hổ Vương!
Bất quá kinh ngạc qua đi, bình tĩnh cân nhắc một lát, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã không còn chút cố kị nào.
"Thực sự không ngờ a, lúc chúng ta cho rằng mình đã có chút hiểu biết về tiểu điện hạ thì ngài lại làm chúng ta trở tay không kịp, vô cùng kinh ngạc."
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi hiển nhiên đã thoát khỏi khiếp sợ, nửa đùa nửa thật nói với Thanh Việt.
"Thánh Quang Bạch Hổ Vương này tuy có thể chống lại cự long, nhưng hiện tại trong môi trường khiếm khuyết nguyên tố quang như vậy, Thánh Quang Bạch Hổ Vương cho dù lợi hại cũng không thể phát huy được 7 phần thực lực vốn có.
Huống chi con Thánh Quang Bạch Hổ Vương này dường như còn chưa trưởng thành, như vậy nó cũng không thể phát huy tới 5 phần thực lực.
Như vậy dùng nó chống lại Huyết Long của ta, phần thắng dường như không lớn a.
Tiểu điện hạ, ngài nói tại hạ nói có đúng không?"
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chậm rãi nói ra mối băng khoăn của rất nhiều người ở đây, ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Việt, quan sát phản ứng kế tiếp của bé.
Quyển 3 [112] Không Gian Lĩnh Vực
Ngoài dự liệu của mọi người, Thanh Việt không hề tỏ ra hoảng sợ, khẩn trương hay tiêu cực trước phân tích thấu đáo của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, ngược lại chỉ thản nhiên đứng đó.
"Có thể bắt đầu chưa?"
Thanh Việt quay đầu nhìn trọng tài trong trạng thái kinh hoảng đang đứng bên ngoài kết giới phòng hộ, có chút mất kiên nhẫn hỏi.
"A? Ác, nếu song phương đã chuẩn bị tốt, như vậy trận tỷ thí có thể bắt đầu rồi."
Trọng tài hồi phục lại tinh thần ho khan hai tiếng, vội vàng thông báo.
Âm thanh vừa dứt, cục diện giằng co lập tức xảy ra biến hóa.
Quái vật được Hoàng Phủ Tĩnh Nghi gọi là 'Huyết Long' cùng Tiểu Miêu trong hình thái Thánh Quang Bạch Hổ Vương chân chính, hệt như nước với lửa, lớn tiếng gào về phía đối phương, đồng thời nhanh chóng nhào tới.
Trong tay Hoàng Phủ Tĩnh Nghi là một vật thể nhân đầu cốt đang tỏa ánh sáng đen thùi, nó là một chiếc đầu lâu vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng sâu hoắm, phần xương cằm trống rỗng há to hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, hệt như con người chìm đắm trong thống khổ cùng tuyệt vọng khi đối mặt với tử vong.
Đây là công cụ phụ trợ do Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, một Ma vu sư tự luyện thành, vu khí có thể tăng cường khả năng khống chế vu thuật.
Theo sự điều khiển của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, nhân đầu cốt bắt đầu xoay tròn giữa không trung, tốc độ ngày càng nhanh.
Ngay sau đó, xung quanh đầu lâu xuất hiện làn sương mù đỏ nhạt, sương mù ngày càng dày, thẳng tới khi một tiếng kêu chói tai, thê lương từ đầu lâu phát ra, màn sương đã đậm như máu tươi nhanh chóng tản về phía Thanh Việt.
Trong mắt người bình thường nó bất quá chỉ là một làn sương mù cổ quái mà thôi, nhưng trong mắt Thanh Việt, nó bao hàm vô cùng oán niệm từ những người bị chết oan ức vì tra tấn đến chết.
Người thường chỉ cần dính một chút đã bị ăn mòn da thịt, cảm nhận được cảm giác đau đớn vì da thịt mục rữa!
Nếu bị nhiễm nhiều sẽ bị oán niệm quấy nhiễu, tận mắt nhìn thấy bản thân bị vô số oan hồn cắn xé, cắn nuốt, thẳng tới khi khô huyết, róc thịt, chỉ còn một đống xương trắng mới thôi.
Thanh Việt biết màn sương này rất âm ngoan, đương nhiên sẽ không xem thường, từ không gian giới chỉ lấy pháp trượng tinh quý được tạo thành từ tử tinh thạch mà Hoàng Phủ Ngạo đưa mình.
Theo ý niệm Thanh Việt, đỉnh tử tinh pháp trượng xuất hiện một viên tinh hạch pháp thuật màu trắng, lập tức quang nguyên tố cường đại lấy uy long của cự long làm trung tâm bắt đầu khuếch tán. [cự long ở đây ý chỉ viên tinh hạch]
Một vòng ánh sáng bạch sắc bao quanh Thanh Việt, cao quý thánh khiết hệt như một vị thần.
"Ma tinh hạch cự long hệ quang a~~~~"
"Pháp trượng tạo thành từ tử tinh thạch thuần khiết nhất! ! !"
"Thật không hổ là Tiểu điện hạ được sủng ái nhất Nam Việt đế quốc, trân phẩm quý giá hiếm hoi như vậy chỉ sợ ngay cả Đại Ma Đạo Sư cũng không có!"
"Đừng nói không có, bọn họ đại khái cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đi~~~"
Đại đa số lực chú ý đều bị pháp trượng trong tay Thanh Việt hấp dẫn, chỉ có một số ít cảm nhận được không gian ở giữa chân bị chấn động.
Đối với sự thay đổi của không gian trên sân đấu, người cảm thụ sâu sắc nhất đương nhiên là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đang giằng co với Thanh Việt.
Có thể cảm nhận rõ rệt, nguyên tố quang vốn hiếm hoi lúc này lại tràn đầy một cách kì tích, làm người ta có cảm giác mình đang chắm chìm trong thế giới của nguyên tố quang.
Màn sương mù đỏ như máu vốn đang tản về phía Thanh Việt, tựa như bị thứ gì đó giữ chặt, đột nhiên giảm bớt tốc độ.
Mà Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đang thi thuật cũng cảm nhận được cơ thể mình dường như bị cái gì đó đè áp, ngay cả nâng tay, nhấc chân cũng cảm thấy cố sức!
Còn Tiểu Miêu vốn bị Huyết long áp chế cũng bắt đầu phát uy, trong không gian tràn ngập nguyên tố quang, một đám thánh quang cầu bay bạt mạn về phía Huyết Long.
Thánh quang cầu đụng phải cơ thể huyết nhục mơ hồ của Huyết Long, hệt như lửa gặp củi khô, bùng lên mãnh liệt, sau đó lưu lại một vệt cháy đen ghê người, đau đớn tới mức Huyết Long kêu la thảm thiết không ngừng.
Đối với tình cảnh này, đại đa số mọi người đều cho rằng đó là nhờ tinh hạch cự long hệ quang trên pháp trượng của Thanh Việt, dù sao trong mắt người thường, sức mạnh của tinh hạch cự long rất cường đại, huống chi, nguyên tố trời sinh đã có tác dụng khắc chế vật hắc ám.
Nhưng mà đối với những người cảm nhận được không gian chấn động khi nãy mà nói, tình huống này có thể chứng minh, Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc, trừ bỏ thiên phú về pháp thuật hệ quang, thế nhưng còn một thiên phú tuyệt đỉnh đủ làm mọi người ghen tỵ tới phát cuồng—— không gian lĩnh vực!
Mọi người tới bây giờ mới hiểu được, vì sao trong tình huống nguyên tố quang thiếu hụt, phải đối mặt với một Ma vu sư mạnh mẽ vẫn trấn định như vậy.
Có không gian lĩnh vực, chỉ cần bên trong đặt một tinh hạch hệ quang cường đại làm nguồn sinh lực (tỷ như, Thanh Việt vừa nãy xuất ra ma tinh hạch cự long hệ quang) như vậy, không gian lĩnh vực sẽ theo ý chủ nhân, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể phóng đại nguyên tố quang lên vài lần.
"Không gian lĩnh vực!"
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có chút khiếp sợ nhìn Thanh Việt, ánh mắt cũng trở nên dè dặt hơn.
Lúc này hắn đã không còn sự tự tin lúc ban đầu, đối mặt với đứa nhỏ này, hắn phải có một sự hiểu biết chắc chắn.
Đứa nhỏ trước mắt hệt như một làn sương mù, ngươi càng muốn biết thì kết quả lại càng thất bại, nó còn rất nhiều thứ làm người ta say mê vẫn chưa lộ ra.
Không gian lĩnh vực Thanh Việt nắm hiện tại khoảng một trăm mét, nói cách khác, chỉ cần ra ngoài phạm vi này sẽ không chịu ảnh hưởng bởi không gian này nữa.
Đương nhiên, nếu lực khống chế của Thanh Việt lớn hơn một chút, cùng sức mạnh trở lại nhiều thêm một chút thì đừng nói trăm mét, cho dù chỉ là phạm vi mười thước, tiến vào không gian của bé mà muốn ra ngoài tuyệt đối không được mấy người.
Chính là hiện tại Thanh Việt vẫn chưa làm được như vậy.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi bị dồn vào thế hạ phong, lúc nhận ra không gian lĩnh vực của Thanh Việt đương nhiên sẽ nghĩ ra điểm này.
Không gian lĩnh vực tuy lợi hại nhưng sẽ có giới hạn.
Cho dù Thanh Việt có thiên phú về mặt này cao cỡ nào thì bé cũng chỉ mới 13, vì thế phạm vi của lĩnh vực không thể quá lớn.
Suy nghĩ cẩn thận, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lập tức triệu hồi màn sương đỏ tươi màu máu kia về hộ thân, mang theo Huyết Long nhanh chóng rời khỏi không gian lĩnh vực của Thanh Việt.
Cứ vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cùng Thanh Việt cách nhau hơn trăm mét, một lần nữa bắt đầu giằng co.
Quyển 3 [113] Ma Nha
Thanh Việt lẳng lặng đứng trong không gian lĩnh vực của mình, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cũng không nhúc nhích đứng ngoài phạm vi này, cuộc tỷ thí của hai người lâm vào bế tắc, nhóm người xem thì nín thở tập trung, vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Giằng co như vậy, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vẫn nhếch khóe môi làm ra bộ dáng mỉm cười ôn hòa như cũ, Thanh Việt không khỏi nhíu hàng mi đẹp.
Thanh Việt biết Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sở dĩ đột nhiên bại lộ thân phận, tới tham gia tỷ thí vì muốn hấp dẫn bé.
Nhưng tỷ thí lâu như vậy, Thanh Việt vẫn chưa tìm ra mục đích của hắn.
Chẳng lẽ chỉ muốn nhìn thực lực của bé thôi sao?
Thanh Việt không nghĩ sự tình đơn giản như vậy.
Nhìn không ra mục đích của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi làm Thanh Việt có chút mất kiên nhẫn, hơn nữa thể lực của bé vốn không tốt, không thích hợp giằng co quá lâu, hơn nữa bị nhiều người nhìn chằm chằm như một món đối tượng tiêu khiển, giải trí làm tính nóng nảy của bé cuối cùng cũng bị kích thích.
Trong lúc mọi người đang suy đoán xem hai người ai sẽ ra tay trước, Thanh Việt đã hành động.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Thanh Việt không trực tiếp công kích Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, hay nghĩ biện pháp dẫn dụ hắn vào không gian lĩnh vực, ngược lại là một trận không gian dao động, Thanh Việt đã rút lại không gian lĩnh vực của mình.
Cùng lúc đó Tiểu Miêu đang giằng co với Huyết Long cảm giác được Thanh Việt gọi về, lập tức chạy tới bên người bé, nằm úp sấp nửa người dưới để Thanh Việt có thể kỵ lên lưng nó, như vậy có thể giảm bớt thể lực tiêu hao.
Thấy Thanh Việt hành động như vậy, nhóm người xem lại không khỏi bắt đầu suy đoán, nếu Thanh Việt gọi Thánh Quang Bạch Hổ Vương về để cùng đối phó Ma vu sư, như vậy con Huyết Long lợi hại kia nên xử lý thế nào, lúc này một màn làm tất cả kinh ngạc đã xảy ra.
Chỉ thấy Thanh Việt một lần nửa mở không gian giới chỉ, kéo thứ gì đó ra ngoài.
'Ngạch~~~'
Mọi người ngây dại tập thể vài giây, rốt cuộc mới hiểu ra thứ bọn họ thấy là gì.
Đó là một bộ xương khô!
Một bộ xương khô hệt như được tạo thành từ Huyết ngọc cực phẩm!
Cả người lóng lánh lưu quang, nhìn qua không hề khủng bố, ngược lại làm người ta cảm giác nó là một bộ xương vô giá!
Quan trọng nhất là nó biết cử động, một bộ xương khô biết nhảy nhót!
'Đây rốt cuộc là sao a~~~'
'Nam Việt Tiểu điện hạ không phải là Ma Pháp Sư hệ quang sao? Sao lại có sủng vật là bộ xương khô?'
'Có thể điều khiển xương khô không phải là Pháp Sư Vong Linh trong truyền thuyết sao?'
'Bộ xương khô kia rốt cuộc là thứ gì a~~~~a~~~~ nó cư nhiên biết cười~~~~'
Đám người đang huyên náo thì một trận vì tiếng cười quỷ dị đến rợn gai ốc của Ma Nha làm tất cả ngây dại.
Vừa đến biên giới Tạp Cách Tra vương quốc, Ma Nha đã bị dán danh nghĩa 'đề phòng rắc rối' nhốt trong không gian giới chỉ, hiện tại thật vất vả mới được thả ra ngoài đương nhiên là nhảy nhót vô cùng hưng phấn.
Nhìn một màn này, mặc là ai cũng không hiểu nỗi, vong linh mạnh nhất mà bọn họ từng thấy chỉ là một bộ xương khô vô dụng, chỉ biết dại ra, trì độn nghe theo mệnh lệnh của Pháp Sư Vong Linh, làm gì có tình tự phong phú như vậy? !
Cho dù là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sớm đã nghe nhóm thám tử hồi báo, Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ có một bộ xương khô sủng vật lai lịch không rõ, rất quỷ dị lại xấu tính thích hù dọa người khác, lúc này chân chính thấy Ma Nha nhìn mình cười 'hắc hắc', trấn định như Hoàng Phủ Tĩnh Nghi cũng cảm thấy da đầu run lên, cảm giác dị thường cổ quái.
Mặc kệ bộ xương khô cổ quái này thực sự có bản lĩnh hơn người hay không, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã chịu thiệt thòi từ Thanh Việt sẽ không dám xem thường nó.
Lập tức, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quyết định tiên phát chế nhân, làn sương mù đỏ tươi quỷ dị một lần nữa di động về hướng Thanh Việt.
"Ma Nha."
Không cần Thanh Việt phân phó Ma Nha đã vô cùng khẩn trương lao tới màn sương đỏ tươi kia.
Có lẽ đối với người sống làn sương huyết vụ này là lợi trí ngoan độc trí mạng, nhưng đối với Ma Nha, nó chỉ là một thứ mỹ vị bổ dưỡng mà thôi.
Vô số sợi tế ti đỏ tươi như mạch máu trên người Ma Nha từ bốn hướng nhanh chóng lao tới, chỗ tế ti vươn tới, huyết vụ đỏ tươi lập tức biến mất.
Không tới một khắc, cùng với tiếng cười đắc ý của Ma Nha, làn huyết vụ đỏ tươi kia hệt như có sinh mệnh cùng suy nghĩ, không dám vây quanh Ma Nha nữa, hệt như chạy trối chết mà tản ra xung quanh.
"Ha hả...... thật sự không ngờ, Tiểu điện hạ của Nam Việt đế quốc có thân phận cao quý như vậy lại có cùng sở thích với tại hạ a, thế nhưng lại thích dưỡng thứ tà ác a."
Thấy một màn như vậy cho dù là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trấn định thế nào cũng kinh hách đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nếu không tận mắt nhìn thấy hắn tuyệt đối sẽ không tin, huyết vụ mà hắn tiêu phí rất nhiều tinh lực tế luyện lại không chịu nổi một kích của bộ xương khô trước mặt!
Không hề e ngại huyết vụ, còn xem nó là thức ăn, này đủ thuyết minh bộ xương khô trước mắt so với huyết vụ của hắn lại càng tà ác khủng bố hơn.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi quả thực không ngờ, Nam Việt Ngũ điện hạ thánh khiết, cao quý như thần thánh kia lại dưỡng một vật như vậy.
Đã không còn kiên nhẫn, đang định triệu hội song kiếm âm dương đã hóa thành kiếm linh trong cơ thể, tốc chiến tốc thắng một trận, nhưng lúc này nghe thấy lời nói mang theo hàm ý châm chọc rõ ràng thì không khỏi tạm dừng.
Không thích hợp!
Lúc bắt đầu Hoàng Phủ Tĩnh Nghi luôn làm bộ ôn hòa, có lễ, không có khả năng không có nguyên do mà đột nhiên chuyển biến thái độ như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, hắn muốn dùng ngôn từ để chọc giận bé, vì—— kéo dài thời gian!
Chính là, vì cái gì phải......
Trong lúc Thanh Việt không thể lý giải nổi lí do, Thanh Việt nhạy bén phát hiện có thứ gì đó bé không thấy được, hơn nữa nó còn che dấu hơi thở cực tốt, lúc này đang nhanh chóng bay vào lòng ngực Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Đó là cái gì?
Ngay lúc Thanh Việt còn chưa kịp nhận ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đã ngẩng đầu nhìn Thanh Việt, vô cùng đắc ý lộ ra nụ cười càn rỡ.
Nụ cười chói mắt như vậy làm bé cảm thấy rất không thoải mái!
Lúc Thanh Việt định ra tay giáo huấn Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, thì hắn lại đột nhiên phất tay với trọng tài đang đứng bên ngoài sân đấu, sau đó hướng Thanh Việt cúi đầu.
"Ta thua, Nam Việt Tiểu điện hạ ít tuổi nhưng lại có sức mạnh xuất chúng, nhân sinh hiếm thấy, tiểu nhân thua tâm phục khẩu phục!"
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lớn tiếng, thành khẩn tuyên bố với mọi người.
Thanh Việt không xem nhẹ nụ cười chói mắt bên miệng hắn, hơn nữa vì hành động khác thường của hắn mà càng nhíu chặt mi.
Không thích hợp, tất cả mọi chuyện hôm nay đều không thích hợp, rốt cuộc là sao?
Quyển 3 [114] Vết Thương
Nam Việt đế quốc Tiểu điện hạ thắng.
Tuy kết quả tỷ thí có chút bất ngờ cùng khó hiểu.
Nhưng người xem vì được xem một màn tỷ thí vừa hoa lệ lại rung động, cùng đứa bé tuyệt mĩ giành được thắng lợi mà hoan hô không thôi.
"Ngũ đệ thắng."
Nhóm tuyển thủ dự thi của Nam Việt đế quốc ngồi trên hàng ghế đặc biệt, lúc này đều khó che dấu thần sắc phức tạp trong mắt, chăm chú nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ xuất trần ở giữa sân.
(Tuy bọn họ đều là nhân tài có tiếng trong nhóm bạn cùng lứa.
Nhưng với kinh nghiệm cùng kiến thức của bọn họ hiện tại vẫn giống như đại đa số người xem trên khán đài, vô luận thế nào cũng không hiểu được chỗ đáng sợ của Ma vu sư, và trận đọ sức nguy hiểm của Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
Tỷ như làn huyết vụ tàn khóc âm ngoan kia có thể dễ dàng đẩy người ta vào chỗ chết, nhưng trong mắt bọn họ bất quả chỉ là chút sương mù quỷ dị, kì quái linh tinh mà thôi.)
"Ta nói này Tam đệ~~~"
Thu hồi ánh mắt, Nhị điện hạ Nam Việt đế quốc—— Hoàng Phủ Vu Mạc nhìn Tam điện hạ Nam Việt đế quốc đứng cách mình không xa—— Hoàng Phủ Trác Diệu, cố ý kéo dài giọng, dùng ngữ khí châm chọc cùng tiếc nuối nói.
"Sao Tam đệ có thể không sinh khí chút nào thế kia, ta cũng phải tiếc thay cho Tam đệ a, đối thủ bên Đông Chích thoạt nhìn cũng không quá lợi hại, cơ hội tốt như vậy cư nhiên bị Ngũ đệ không nói tiếng nào đoạt đi rồi~~~"
"Ha hả...... Nhị ca đúng là nói đùa, cho dù có 5 Tam đệ cũng không phải đối thủ của mớ sủng vật kì quái của người kia, Nhị ca thật lợi hại nha, chính là Tam đệ không có bản lĩnh như Nhị ca, sao có thể đánh đồng với Nhị ca."
Thất công chúa—— Hoàng Phủ Hàm Vi thấy Hoàng Phủ Trác Diệu không nói được tiếng nào, liền thế hắn đáp lời Hoàng Phủ Vu Mạc, âm thầm châm chọc.
Mà lúc này Hoàng Phủ Trác Diệu vẫn mang bộ dáng sững sờ nhìn vào sân đấu, bàn tay giấu trong ống tay áo đã siết chặt.
Lời Hoàng Phủ Hàm Vi hắn nghe hiểu được, lí trí cũng bảo hắn như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn đang hò hét không cam lòng.
'Ta biết mình không thể chiến thắng đối thủ Đông Chích, nhưng dựa vào cái gì không nói một tiếng đã tước đoạt quyền lợi tỷ thí của ta!
Pháp trượng được khắc từ tử tinh thạch quý giá, còn khảm tinh hạch cự long!
Sủng vật Thánh Quang Bạch Hổ Vương!
Còn có bộ xương khô kì lạ, cổ quái kia!
Vì cái gì nó có nhiều nhứ mà hắn ngay cả nằm mơ cũng không có được?
Đây đều là phụ hoàng cho nó đi, dựa vào cái gì chỉ có nó được phụ hoàng sủng ái!
Không cam lòng~~~~ thực sự không cam lòng a~~~~
Nếu ta cũng có những thứ này, ta tuyệt đối sẽ không thua đối thủ Đông Chích, như vậy vinh quang cũng sẽ thuộc về ta!'
Hoàng Phủ Trác Diệu cố gắng khắc chế nội tâm không cam lòng, bình tĩnh xoay người, hắn có thể thấy thần sắc trên gương mặt mọi người giống hệt mình.
'Đúng rồi, đứa nhỏ kia có tất cả những thứ bọn họ không có được, ai mà không ghen tỵ chứ?'
Cố ép mình nhếch khóe miệng, Hoàng Phủ Trác Diệu nhìn mọi người, mở miệng.
"Tỷ thí đã chấm dứt, chúng ta cũng nên chúc mừng Ngũ đệ một tiếng đi."
"Ta cũng đang có ý này, Tam đệ, Nhị ca, chúng ta đi thôi."
Hoàng Phủ Hàm Vi đáp lời Hoàng Phủ Trác Diệu, sau đó dẫn đầu ra ngoài.
'Vì cái gì phải đi nhanh như vậy?
Hoàng Phủ Hàm Vi chua sót nghĩ, đại khái là không muốn mọi người nhìn thấy sự ganh tỵ trong mắt nàng đi. Đứa nhỏ kia...... thực sự làm người ta ghen tị a.......'
.........
Thanh Việt thắng trận tỷ thí, nhưng không như mọi người tưởng, thậm chí còn không có chút hưng phấn nào.
Ngược lại vì hành vi kì quái của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mà buồn bực.
Đoán không ra mục đích của bọn họ, cũng không hiểu hàm ý nụ cười cổ quái của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi khi nãy......
"Việt nhi."
Thẳng tới khi tiếng kêu quen thuộc truyền tới, Thanh Việt mới khôi phục lại tỉnh táo.
"Phụ hoàng."
Thấy Hoàng Phủ Ngạo không biết từ khi nào đã xuống đài cao, mang theo Tạp Ân cùng Khải Kì tiến vào sân đấu, phiền não của bé tản đi không ít, gương mặt nhỏ nhắn lạnh như băng tuyết cũng khôi phục bình thường.
"Mệt mỏi sao?"
Hoàng Phủ Ngạo đưa tay sờ gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt hỏi.
Ánh mắt Thanh Việt lại bị hấp dẫn bởi vết thương trên tay y.
Đó là một miệng vết thương rất nhỏ, huyết đã ngừng chảy chỉ còn màu đỏ sậm, nếu không nhìn kĩ rất dễ dàng xem nhẹ.
"Phụ hoàng, miệng vết thương này là sao?"
Thanh Việt kéo tay trái Hoàng Phủ Ngạo, hỏi.
"Này à?"
Hoàng Phủ Ngạo cũng nhìn miệng vết thương trên tay trái, hơi nhíu mi, nhớ lại một lát mới nói.
"Đại khái là lúc nãy không cẩn thận nên bị đi, vì rất lo lắng cho Việt nhi nên không chú ý."
Vừa nãy lúc tỷ thí, Thanh Việt đối mặt với Ma vu sư quỷ dị lại cường đại như vậy, hơn nữa còn chưa biết rõ mục đích của bọn Đông Li Trần, cho dù Hoàng Phủ Ngạo biết rõ thực lực của Thanh Việt cũng lo lắng bé gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lực chú ý đều dồn hết vào bé, Hoàng Phủ Ngạo quả thực không biết vết thương này bị từ khi nào.
Nói vậy lại khiến Thanh Việt có dự cảm bất hảo.
Mớ suy nghĩ hỗn loạn vì miệng vết thương này mà bắt đầu xâu chuỗi lại.
Nếu bọn họ hấp dẫn bé lên tỷ thí vì muốn phụ hoàng vì lo lắng mà không thể tập trung tinh thần.
Như vậy, Thanh Việt đột nhiên nhớ tới thứ cổ quái lúc giằng co với Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, thứ mà ngay cả bé cũng không nhìn thấy được, lại còn biết che dấu hơi thở.
Nếu thứ kia thừa dịp phụ hoàng phân tâm, nghĩ biện pháp bí mật tạo một vết thương trên tay phụ hoàng cũng không phải việc khó.
Chính là, giả thiết miệng vết thương này do bọn họ làm, như vậy mục đích là gì?
Huyết!
Từ đơn này xẹt qua trong đầu Thanh Việt làm bé kinh hoảng tới mức trợn to mắt, cơ thể cũng không kìm được mà run rẩy.
Nếu máu của một người bị Ma vu sư nằm trong tay, hơn nữa còn là Ma vu sư đặc biệt am hiểu khống chế huyết thì......
Không, Thanh Việt không dám tưởng tượng hậu quả, nếu phụ hoàng của bé......
Hối hận, lo lắng, sợ hãi, đủ loại cảm xúc trong nháy mắt bao phủ Thanh Việt.
"Việt nhi, Việt nhi, ngươi làm sao vậy?"
Thấy Thanh Việt bất thường, Hoàng Phủ Ngạo cũng đoán ra miệng vết thương bé xíu trên tay y có lẽ có gì đó kì hoặc, nhưng hiện tại y không có tâm tư để ý việc này, bộ dáng của Thanh Việt làm y lo lắng.
"Phụ hoàng, Việt nhi hối hận, phụ hoàng, Việt nhi hối hận."
Thanh Việt nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, ôm chặt lấy thắt lưng y, âm thanh run rẩy không ngừng thì thào.
"Việt nhi hối hận, không nên bốc đồng, không nên cãi lời phụ hoàng, không nên đi tỷ thí......."
"Việt nhi, Việt nhi bình tĩnh trước đã, Việt nhi, có gì chậm rãi nói cho phụ hoàng nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?"
Hoàng Phủ Ngạo không ngừng vuốt ve lưng bé trấn an.
Thanh Việt dựa vào lòng Hoàng Phủ Ngạo dần dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi nâng gương mặt nhỏ nhắn, ánh mắt kiên định, cố chấp nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
"Việt nhi tuyệt đối không để phụ hoàng có việc gì!"
Đây là lời thề của Thanh Việt.
Kiên quyết lại quyết tuyệt, thậm chí còn mang theo vài phần tàn nhẫn, trong nhất thời làm Hoàng Phủ Ngạo sững sờ nói không nên lời.
Mở không gian giới chỉ trong tay, Thanh Việt lấy phiến mộc đào phong ấn vong hồn kia, vừa bóp vỡ nó một trận âm hàn cùng hơi thở tanh mùi huyết nhanh chóng tản ra, làm Tạp ân cùng Khải Tề không kịp chuẩn bị sợ run cả người.
"Đi đi, đi tìm người kia, coi như ta thu hắn một chút lợi tức trước!
Tuy không biết bọn họ định chơi trò gì, nhưng người chết cuối cùng cũng không có bao nhiêu thủ đoạn đi......"
Những lời này Thanh Việt nói rất nhẹ, lời vừa nói ra dường như đã tan biến vào không khí, không còn chút dấu vết, nhưng ánh mắt bé lại biểu hiện rất rõ, bé thực sự bị chọc giận!
Cái giá khi dám chọc giận bé là cái chết thê thảm nhất!
Quyển 3 [115] Báo Thù
Tỷ thí đã xong, đám quan viên của Đông Chích xếp hàng theo bệ hạ của bọn họ rời khỏi trường thi.
Trên đường trở về, bọn quan viên giỏi quan sát sắc mặt đều cẩn thận quan sát hoàng đế bệ hạ của mình——Đông Li Trần.
Bọn họ biết hoàng đế bệ hạ tuy bề ngoài thoạt nhìn tao nhã, thân thiện nhưng đối với đám quan viên đã lăn lộn quan trường hơn chục năm, tính kế đã sắp thành tinh như bọn họ mà nói, hoàng đế bệ hạ vô cùng tàn nhẫn, vô tình, quyết đoán, hỉ nộ vô thường, là một nhân vật cực kì nguy hiểm!
Vài năm nay tính tình bệ hạ không biết vì lí do gì lại càng tệ hơn, hở ra là trừng phạt ngay.
Ai~~~ gần vua như gần cọp a~~~~
Nhóm người đều tập trung hết tâm tư để quan sát nhất cử nhất động của Đông Li Trần, chỉ nhìn thấy một tia mắt biến hóa thôi cũng đủ để phỏng đoán tâm tình của hoàng đế bệ hạ lúc này rất tốt.
'Kì quái a~~~ thật sự không thích hợp a~~~~'
'Chúng ta thua trận, bệ hạ sao không có chút mất hứng nào a~~~'
'Ngược lại hình như còn rất vui vẻ?'
Mọi người đoán không ra tâm tư của Đông Li Trần, ánh mắt bắt đầu tập trung lên người đang đi cạnh hắn.
Bọn họ không biết thân phận, lai lịch của người này, chỉ biết vài năm trước hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh hoàng đế bệ hạ, hơn nữa còn rất được coi trọng, hình như bệ hạ gọi hắn là Tĩnh Nghi.
Bọn họ không biết vì sao hắn được coi trọng, chính là trong một lần ở Đông Chích mọi người từng thấy hắn có mái tóc đen mướt và mắt đen, rất tương tự người trong hoàng thất Nam Việt, bọn họ mơ hồ cũng đoán được đáp án.
Nhưng mà thẳng tới trận tỷ thí hôm nay, bọn họ mới phát hiện người này thế nhưng cũng là một người vô cùng khủng bố! Bọn họ trước kia đều xem thường hắn.
Tuy bọn họ không biết vì sao hắn lại chủ động nhận thua.
Nhưng hiện tại thấy thần thái hắn vẫn tự nhiên như trước, bệ hạ cũng không có chút sinh khí, mọi người đều suy đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, vì thế dọc theo đường đi tất cả mọi người đều trầm mặc theo sau Đông Li Trần, không hề mở miệng nói mấy thứ linh tinh vô nghĩ như 'tỏ vẻ tiếc nuối vì Đông Chích thua trong trận tỷ thí này nọ'.
Về tới cung điện của Đông Chích, Đông Li Trần cho mọi người lui hết, mang theo Hoàng Phủ Tĩnh Nghi tiến sâu vào tẩm điện.
......
"Lấy được thứ đó không?"
Ngữ khí Đông Li Trần không thể che dấu hưng phấn, có chút vội vàng hỏi.
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi nhìn Đông Li Trần trước mặt, cảm thấy vị đế vương rất hiếm khi bày ra tình tự của mình, luôn sắc sảo, tàn khốc, lúc này lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.
"Đương nhiên, bệ hạ."
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi lấy một bình thủy tinh chỉ nhỏ bằng hai ngón tay trẻ con, bên trong bình có vài giọt chất lỏng đỏ sẫm, theo hành động của Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mà lăn tăn dao động.
"Có thứ này thì có thể chế luyện khống hồn cổ, lúc đó bệ hạ có thể đạt thành mong muốn, ngài ra mệnh lệnh gì y cũng không cãi lời."
"Khi nào bắt đầu chế luyện?"
Ánh mắt Đông Li Trần tăng thêm phần điên cuồng.
"Bệ hạ đừng nóng vội, thứ đó cũng không phải dễ luyện, nếu muốn hiệu quả đạt mức tốt nhất, bây giờ vẫn còn thiếu một ít nguyên liệu!"
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi chậm rì rì nói.
"Còn thiếu cái gì? Trẫm lập tức sai người đi tìm, trên đời này trẫm không tin có thứ mình không tìm được!"
"Đây không phải thứ người thường có thể tìm được, để ta tự tìm thì tốt hơn."
Thấy sắc mặt Đông Li Trần thoáng chốc trầm xuống, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi không biết đang khuyên giải, an ủi hay đùa cợt mà mở miệng.
"Bệ hạ đã chờ nhiều năm như vậy, hiện tại chỉ cần thêm một chút mà thôi, bệ hạ không chờ nổi sao?"
"Tốt nhất ngươi đừng để trẫm chờ quá lâu!"
Lúc này Đông Li Trần đã khôi phục lí trí, gương mặt không chút biến sắc cảnh cáo Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
"Đây là đương nhiên, bệ hạ."
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mỉm cười, lại nhìn Đông Li Trần nói.
"Bệ hạ, ta hao hết tâm tư vì ngài lấy thứ này, ngài lấy gì thưởng cho ta đây?"
"Thưởng?"
Đông Li Trần nhướng mi, ánh mắt lạnh băng hệt như Bích Thủy Hàn Đàm, nhưng lại lộ ra mị hoặc động lòng người.
"Như vậy nên thưởng gì cho ngươi đây?"
Đông Li Trần kéo Hoàng Phủ Tĩnh Nghi vào lòng mình, cánh môi nhẹ nhàng sát qua cánh môi Hoàng Phủ Tĩnh Nghi, ánh mắt đảo qua long sàng thật lớn cách đó không xa, hết thảy không cần nói cũng biết.
Không khí ái muội lan tràn trong tẩm điện đột nhiên mị một hơi thở âm trầm cùng mùi máu tươi đánh vỡ.
Đông Li Trần nhìn không thấy, nhưng Hoàng Phủ Tĩnh Nghi đối với thứ đột nhiên xuất hiện lại thấy rất rõ ràng.
"A~~~~~"
Lúc thấy rõ thứ trước mắt là gì, cho dù Hoàng Phủ Tĩnh Nghi trần định, bình tĩnh cỡ nào cũng không khắc chế được mà kêu lên sợ hãi, liên tục lui về sau 3 bước, cơ thể không khống chế được mà phát run.
Đó là một cô gái, chuẩn xác hơn hằn là một cô gái vẫn duy trì tư thế quỷ dị lúc chết.
Các đốt xương trong cơ thể dường như bị đập nát làm cả người cứ vặn vẹo chất chồng lên nhau.
Hai chân cô gái quấn trên lưng, cổ gấp khúc một góc độ không tưởng, lúc này nàng bò bằng đôi tay, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.
"Không....... Vu Linh..... Tuyết..... ngươi..... sao lại........"
Hoàng Phủ Tĩnh Nghi có chút nói năng lộn xộn.
Hắn không thể tưởng được, nàng làm sao xuất hiện ở đây?
Nàng không phải đã bị phong ấn trong rương gỗ, vĩnh viễn chìm vào lòng biển sâu rồi sao?
Tại sao nàng tìm được hắn?
Nhìn cô gái vô cùng quen thuộc trước mặt, mớ kí ức đã phủ bụi một lần nữa sống lại, ấm áp, hèn mọn, áy náy, kinh hoảng, cừu hận, tất cả bắt đầu cắn xé trái tim hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro