Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 3] Chương 106.107.108.109.110

Quyển 3 [106] Lời Mời  

Rửa mặt chải đầu dùng qua ngọ thiện xong, Thanh Việt liền khẩn cấp kéo Hoàng Phủ Ngạo đi tìm thiếu niên thú nhân làm bé cảm thấy rất thú vị kia.

Thanh Việt nhớ rõ, ngày đó nhóm quý tộc lúc khi dễ thiếu niên thú nhân từng nhắc nói hắn là đệ tử của trí giả, vì thế Thanh Việt định trực tiếp tới cung điện trí giả tìm người.

Xuyên qua hoa viên trùng trùng điệp điệp cùng cung điện tinh mĩ, còn chưa tới mục tiêu Thanh Việt đã thấy thiếu niên thú nhân kia.

Tình huống không khác biệt lần đầu tiên gặp mặt cho lắm, như trước có một nhóm con cháu quý tộc vây quanh trêu chọc hắn, ánh mắt những người này hệt như đang nhìn một con súc vật quý hiếm.

Bất quá sức khống chế cảm xúc của thiếu niên thú nhân rõ ràng đã đề cao rất nhiều.

So với lần trước, thanh Việt còn nhìn ra chút phẫn nộ, oán hận trong mắt hắn, mà hiện tại ánh mắt vẫn trong trẻo như nước, không có chút tình tự dao động.

"Phụ hoàng, chính là hắn."

Thanh Việt kéo ống tay áo Hoàng Phủ Ngạo, cao hứng nói.

"Chúng ta hiện tại qua đó luôn sao?"

Hoàng Phủ Ngạo nhìn nhóm người trẻ tuổi tìm niềm vui vây quanh bên người thiếu niên thú nhân, hoàn toàn thờ ơ, hỏi bé con.

"Ân, hiện tại liền qua."

Thanh Việt kéo tay Hoàng Phủ Ngạo đi về phía đám người.

Đương nhiên nếu bây giờ không qua, trời mới biết nhóm quý tộc này tới khi nào mới buông tha thiếu niên thú nhân kia, thế bé và phụ hoàng phải đợi tới lúc nào a.

"Chúng ta lại thấy mặt."

Thanh Việt nhìn thiếu niên thú nhân bị vây ở trung tâm, cố ý nâng cao âm điệu chào hỏi hắn, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đối với nhóm con cháu quý tộc đã hoàn thành chương trình huấn luyện, đương nhiên nhận biết thân phận của Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt không phải việc khó.

Trong nhất thời, rung động, si mê, ngưỡng mộ, ghen tỵ, kinh hỉ, e ngại.... đủ loại ánh mắt pha lẫn tình tự phức tạp vây quanh Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo.

"Ngươi..... không ngài........."

"Chúng ta........"

Bất thình lình chạm mặt làm nhóm con cháu quý tộc không biết làm sao.

"Tái Á Tháp vương quốc Hải Luân • Hách Lí, bái kiến Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng Ngũ hoàng tử điện hạ."

Hải Luân • Hách Lí trong đám người phản ứng đầu tiên, ánh mắt kinh hỉ, rung động nhìn Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt.

(Kinh hỉ, đương nhiên vì gặp được người có thân phận tôn quý, bình thường bọn họ rất khó có cơ hội gặp Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ; còn rung động, đương nhiên vì bộ dáng hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi của Hoàng Phủ Ngạo, cùng vẽ đẹp hoàn mỹ tới mức không thuộc về thế gian của Thanh Việt.)

Cô cô ruột Hải Luân • Hách Lí chính là mẹ đẻ Thanh Việt, Nam Việt đế quốc Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lí, nếu tính ra, Hải Luân • Hách Lí hẳn nên gọi Hoàng Phủ Ngạo một tiếng 'cô phụ' [dượng], gọi Thanh Việt là 'biểu đệ'.

Cũng vì dựa vào mối quan hệ thông gia này, Hải Luân • Hách Lí mới có thể bớt một phần lúng túng hơn những người khác, thêm một phần tự nhiên, hướng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt làm một cái lễ vương tộc.

"Lộ Á vương quốc......."

"Tạp Cách Tra vương quốc......."

........

Những người khác cũng lập tức phản ứng, hướng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt hành lễ.

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo thản nhiên lên tiếng, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại quay đầu nhìn Hải Luân • Hách Lí, tiếp đó mở miệng nói.

"Bổn hoàng nghe nói Táp Á Tháp vương gần đây thân thể có bệnh nhẹ, không thể tham gia Ma Vũ tỷ thí lần này, vì thế người được đề cử tham dự là phụ thân của ngươi, Hạ Kiệt Tra • Hách Lí thân vương đúng không?"

"Đúng vậy, bệ hạ."

Hải Luân • Hách Lí thấy Hoàng Phủ Ngạo chủ động nói chuyện với mình, trong nhất thời kinh hỉ vạn phần, vội vàng mỉm cười đáp lời.

"Gia phụ có thể tham gia lần tụ hội này, cảm thấy vạn phần vinh hạnh.

Giơ tay nhất chân, bộ dáng xấu hổ nhút nhát, thực sự hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Không thể phụ nhận, Hải Luân • Hách Lí rất đẹp, trên trán đeo một viên huyết thạch tiên diễm, ướt át, đỏ rực, dưới ánh mặt trời tản mát ra màu đỏ yêu dị, khiến gương mặt vốn thanh thuần càng tăng thêm một mạt quyến rũ xinh đẹp.

Cũng vì nàng xinh đẹp như vậy, phụ thân mới mang nàng tham dự lần tụ hội các vương quốc này, mục đích đương nhiên là để phụ thân có thể lên vương vị, thu được càng nhiều duy trì.

"Bệ hạ lần này tới đây, hẳn là muốn gặp trí giả đại nhân đi, chính là, trí giả đại nhân hình như không........"

Hải Luân • Hách Lí không muốn mất đi cơ hội nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạo, vì thế tiếp tục tìm kiếm đề tài.

"Ân, bổn hoàng tới đây không phải vì việc này."

Hoàng Phủ Ngạo nâng ngón tay chỉ thiếu niên thú nhân đã bị mọi người bỏ lơ phía sau.

"Ta tới tìm hắn."

Những lời này của Hoàng Phủ Ngạo làm mọi người giật mình không nhỏ, đồng loạt dời ánh mắt si mê, tham luyến từ người Thanh Việt đi, quay đầu nhìn về phía thiếu niên thú nhân cũng đang kinh ngạc.

"Có thể cùng bổn hoàng và hoàng nhi tán gẫu riêng một lát không?"

Lời mời lễ độ như vậy làm mọi người càng thêm hoảng hốt.

Thiếu niên thú nhân nghe Hoàng Phủ Ngạo mời, ánh mắt trong trẻo như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, dường như đang tự hỏi gì đó.

"Đây là vinh hạnh của ta, bệ hạ."

Rất nhanh, thiếu niên thú nhân mỉ cười, kính cẩn mà không khiêm tốn đáp lại lời mời của Hoàng Phủ Ngạo.

.........

"Phụ thân!"

Hải Luân • Hách Lí vừa trở về cung điện dành riêng cho Tái Á Tháp vương quốc, lập tức khẩn cấp tìm phụ thân của nàng, Tái Á Tháp thân vương ——Hạ Kiệt Tra • Hách Lí.

"Sao vậy Hải Luân? Mao mao táo táo như vậy không phù hợp thân phận công chúa của ngươi đi?"

"Phụ thân!"

Gương mặt xinh đẹp của Hải Luân • Hách Lí lộ ra nụ cười đắc ý, không để ý tới ngữ khí trách cứ của Hạ Kiệt Tra • Hách Lí, tiếp tục nói.

"Phụ thân, thật sự là tốt quá, ngài biết không, vừa nãy ta mới gặp được Nam Việt hoàng đế bệ hạ cùng Ngũ điện hạ!"

"Ác? Quả thực rất tốt, như vậy ngươi có nói chuyện với bọn họ không?"

Hạ Kiệt Tra • Hách Lí kinh hỉ hỏi.

"Có, có nói a! Còn là Nam Việt hoàng đế bệ hạ chủ động nói chuyện a! Y còn nhắc tới phụ thân."

Hải Luân • Hách Lí nhớ lại cảnh tượng nói chuyện với Hoàng Phủ Ngạo khi nãy, hai gò má chậm rãi nhiễm một mạt đỏ ửng.

"Trời ạ, phụ thân, ngài nhất định không biết Nam Việt hoàng đế bệ hạ nhìn trẻ thế nào đâu, ta vốn tưởng, vốn tưởng là......."

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Hải Luân • Hách Lí vội vàng ép mình bình tĩnh lại.

"Phụ thân!"

"Sao vậy?"

"Phụ thân, ta không muốn gả cho tiểu biểu đệ kia, ta muốn gả cho Nam Việt hoàng đế bệ hạ!"

Kiên định lại tự tin tràn đầy, chấp nhất hệt như đang lập lời thề làm Hạ Kiệt Tra • Hách Lí kinh hoảng tới nhảy dựng.

 Quyển 3 [107] Phong Ấn  

"Ngươi điên rồi sao? Quên kế hoạch chúng ta bàn trước đó à?"

"Hừ!"

Hải Luân • Hách Lí mím mím môi, bất mãn hừ một tiếng.

"Đó là lúc trước, hiện tại ta không xem trọng nó nữa, ta thấy tiểu biểu đệ mới 10 tuổi kia ngay cả cái gì là sắc đẹp cũng còn chưa biết!"

Hải Luân • Hách Lí có chút tức giận nhớ lại, lúc Hoàng Phủ Thanh Việt tới Tái Á Tháp lần trước, nàng đã không quan tâm tới cẩn trọng của công chúa phái người tới mời Thanh Việt gặp gỡ, cư nhiên lại bị trực tiếp cự tuyệt!

"Nó xinh đẹp tới mức ta còn không theo kịp, lại không biết gì là tình ái, không hiểu phong tình, ngài bảo ta làm thế nào hấp dẫn nó đây!"

"Ngươi!"

Hạ Kiệt Tra • Hách Lí có chút buồn bực vỗ bàn.

"Chính bởi vì nó cái gì cũng không hiểu, ngươi mới dễ khống chế! Cô cô ngươi đã đáp ứng sẽ giúp đỡ chúng ta, tìm mọi cách để nó thú ngươi làm phi, một hoàng tử xinh đẹp lại còn được sủng ái, ngươi còn chỗ nào không hài lòng."

"Chính vì nó quá đẹp, đẹp tới mức ta đứng bên cạnh cũng không ngóc đầu nổi, ta không muốn ở cùng một người làm ta phải ghen tỵ cả đời!

Hơn nữa, các ngươi trăm phương nghìn kế muốn gả ta cho nó không phải vì quyền lợi thôi sao, nếu ta trực tiếp gả cho Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ, quyền lợi không phải tới tay càng nhanh hơn sao!"

"Hừ~~~ ngươi muốn gả cho Nam Việt hoàng đế, ngươi nghĩ cô cô ngươi nguyện ý sao?"

"Nàng không giúp thì thôi, chỉ cần Nam Việt hoàng đế bệ hạ chịu thú ta, tới lúc đó ngươi nghĩ nàng có năng lực phản đối sao?"

"Ngươi nói dễ thế, đừng nhìn mọi việc quá đơn giản, ngươi nghĩ Nam Việt hoàng đế là loại người ngươi nói cưới thì y sẽ cưới ngươi sao? Cho dù lúc đó y thực sự thú ngươi làm phi, thì sao chứ! Không có cô cô trong hoàng cung chiếu cố, ngươi nghĩ ngày sau mình sẽ sống khá giả? Nam Việt hoàng đế bệ hạ là người có thể để mặc ngươi chi phối sao?"

Hạ Kiệt Tra • Hách Lí nghe nữ nhi nói như vậy, càng tức giận hơn.

"Ta sẽ nghĩ biện pháp, tóm lại, ta đã quyết định rồi!"

Ngữ khí Hải Luân • Hách Lí vẫn cường ngạnh, kiên quyết như trước.

..........

Trong tiểu tình tao nhã ở hoa viên, Hoàng Phủ Ngạo mang theo Thanh Việt cùng thiếu nhiên thú nhân ngồi xuống.

Đối mặt với đế vương thong dong tao nhã, cùng đứa nhỏ tuyệt mĩ hơn cả tinh linh, từ đầu luôn mở to đôi mắt lóng lánh lưu quang, tò mò nhìn mình, cho dù là tính tình cứng cỏi, bình tĩnh, thiếu niên thú nhân cũng có chút bất an.

Hoàng Phủ Ngạo hiển nhiên cũng nhìn ra điểm này, thản nhiên mỉm cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ màu bạch kim bên cạnh mình.

"Ngươi không cần cẩn trương, gò bó như vậy, tìm ngươi tới cũng không có đại sự gì, chỉ là hoàng nhi của trẫm có chút hiếu kì với bộ tộc thú nhân, định tâm sự với ngươi một chút mà thôi."

"Tốt, bệ hạ."

Thiếu niên thú nhân lễ phép thi lễ với Hoàng Phủ Ngạo, sau đó quay đầu nhìn Thanh Việt hỏi.

"Không biết điện hạ muốn nói chuyện gì?"

Tuy thiếu niên thú nhân đã cố ý che dấu thần sắc của mình, nhưng Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo vẫn nhìn ra vài tia vui sướng không thể che dấu, hay đúng hơn là chờ đợi, chính là hiện tại, bọn họ vẫn chưa rõ, vì sao ánh mắt thiếu niên thú nhân lại xuất hiện tình tự như vậy.

"Ngươi tên gì?"

Thanh Việt nghiêng đầu, đặt ra nghi vấn đầu tiên.

"Mạn Nhĩ Lai, điện hạ."

"Nghe nói mục đích ngươi tới đây lần này là vì bộ tộc thú nhân các ngươi đã không còn lương thực để vượt qua mùa đông này?"

Thanh Việt hỏi thẳng như vậy làm thiếu niên thú nhân —— Mạn Nhĩ Lai nhất thời không kịp thích ứng, nào có ai vừa hỏi tên người ta xong đã hỏi tới cơ mật bộ tộc người ta a?

Bọn họ tính toán vay lương thực từ các quốc gia khác, nhưng chưa bao giờ nói rằng lương thực của mình đã không thể chống đỡ bộ tộc thú nhân qua mùa đông này!

Bất quá, bí mật này đối với thực lực của Nam Việt đế quốc cường thịnh mà nói, tuyệt đối không thể xem là bí mật đi.

Nếu bọn họ muốn biết chỉ sợ những thứ bí mật trên thế giới này sẽ còn rất ít, vì thế chuyện họ biết bí mật của tộc thú nhân cũng không phải đại sự gì.

"Điện hạ nói đúng."

Sửng sốt một lát, Mạn Nhĩ Lai vẫn chọn lựa trả lời thành thật.

"Nghe nói là vì một bộ phận lớn hạt giống gieo trồng không thể ra hoa kết quả, còn có rất nhiều thực vật chết héo?"

Thanh Việt rốt cuộc cũng hỏi tới vấn đề mình hứng thú nhất, đôi mắt to lóng lánh lưu quang lập tức sáng bừng.

"Đúng vậy, điện hạ, tình huống này đã bắt đầu từ vài năm trước, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng hơn."

"Là thổ chất hay khí hậu v...v.... tạo thành sao?"

"Cũng không phải."

Mạn Nhĩ Lai lắc đầu, tiếp tục nói.

"Chúng ta từng thử trồng thực vật ở vùng thổ nhưỡng cách xa nơi chúng ta ở, thực kinh sợ, số thực vật trồng ở đây lại đâm hoa kết quả, hơn nữa sinh trưởng hoàn toàn bình thường.

Kết quả như vậy làm tộc nhân chúng ta cho rằng bộ tộc chúng ta đã làm sai gì đó chọc giận thần linh, bị thượng thiên nguyền rủa.

Mãi tới khi sư phụ ta, cũng chính là tộc trưởng gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư, lúc người nghe ta nói tới chuyện này, liền tới tận những nơi thổ nhưỡng có vấn đề kiểm tra, sau đó đọc rất nhiều sách cổ, tiêu phí hết ba năm hai tháng, rốt cuộc cũng có kết luận."

"Kết luận gì?"

Thanh Việt tò mò dựng thẳng lổ tai.

"Không phải thổ nhưỡng có vấn đề, hay khí hậu khắc nghiệt hơn, mà vì một cái phong ấn!"

Nói đến đây, Mạn Nhĩ Lai không khỏi lắc đầu cười khổ.

"Ha ha...... ai cũng không ngờ được, bộ tộc thú nhân chúng ta gặp phải nguy cơ diệt tộc cư nhiên vì một cái phong ấn."

"Phong ấn gì? Sao lại lợi hại đến vậy!"

Nghe đến đó, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút xúc động.

Trầm mặc một lát, Mạn Nhĩ Lai lại vô lực lắc đầu, âm thanh có chút khổ sở.

"Cụ thể thế nào ta cũng không rõ, lão sư chỉ nói phong ấn kia xuất hiện hỗn loạn, hệt như một khối u ác tính không biết lúc nào sẽ phát tác, rất nguy hiểm.

Muốn hoàn toàn tiêu trừ nó, nhất định phải mở nó ra.

Nhưng thế gian này chỉ có hai người có năng lực này, nhưng bất luận là ai mở, đối với bộ tộc thú nhân sinh hoạt ở vùng đất này như chúng ta đều là tai ương ngập đầu!

Vì thế vô luận thế nào chúng ta cũng phải bảo hộ phong ấn này.

Chính là nó cứ vậy, không ngừng ăn mòn thổ nhưỡng, làm bộ tộc thú nhân chúng ta không có lương thực để sinh tồn, hơn nữa còn không biết lúc nào nó sẽ bùng nổ."

Nghe Mạn Nhĩ Lai giải thích bất ngờ như vậy, Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo nhất thời đều lâm vào trầm tư.

Quyển 3 [108] Nguy Cơ của Tộc Thú Nhân  

"Ngươi tin lời vị trí giả kia?"

Đối với lời giải thích thực ngoài ý muốn này, Thanh Việt vẫn rất nghi hoặc.

"Đúng vậy, điện hạ, ta tuyệt đối tin tưởng sư phụ."

"Gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư đã vô số lần giúp đỡ bộ tộc thú nhân chúng ta thoát khỏi khốn cảnh, trong mắt chúng ta bọn họ giống như thần thánh!"

Mạn Nhĩ Lai kích động, cảm kích nói.

"Vậy ngươi biết hai người lão sư nhắc tới là ai không?"

Thanh Việt tò mò hỏi.

"Không, ta không biết. Lão sư không nói qua, có lẽ ngay cả lão sư cũng không biết chính xác là ai, vì thế lần này mới quyết định ra ngoài tìm kiếm."

"Sư phụ của ngươi cũng không biết?"

"Đúng vậy."

"Mục đích của hắn lần này chính là tìm kiếm hai người kia?"

"Đại khái là thế vậy."

Mạn Lai Nhĩ thành thực hồi đáp.

"Bộ tộc thú nhân gặp phải hoàn cảnh nghiêm trọng như vậy, có thể nguy hiểm sẽ ngày càng lan rộng, các ngươi không giải thích cho nước láng giềng Tạp Cách Tra sao?"

Hoàng Phủ Ngạo cũng đặt ra vấn đề mình quan tâm.

"Tạp Cách Tra vương gian trá vô cùng, lại quen thói tham lam, nếu chúng ta nói rõ tình cảnh của mình, hắn nhất định sẽ chèn ép chúng ta để chiếm đoạt hết tài nguyên, sau đó biến cả bộ tộc thú nhân thành nô lệ của vương quốc bọn họ! Không đến đường cùng, bộ tộc thú nhân chúng ta tuyệt đối không cam tâm làm nô lệ mà sống!"

Mạn Nhĩ Lai nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên vì nguy cơ này đã bị Tạp Cách Tra chèn ép không ít.

"Vì thế các ngươi định nhân cơ hội các vương quốc tụ hội, tìm xem các quốc gia khác có ra điều kiện khác càng có lợi cho bộ tộc thú nhân các ngươi hay không?"

"Đúng vậy, bệ hạ, ngài nói một chút cũng không sai."

Mạn Nhĩ Lai trả lời khẳng định.

"Như vậy việc ngươi nói hết tất cả cho chúng ta, trẫm có thể lý giải là......."

"Đúng vậy, ta muốn nhờ bệ hạ giúp đỡ."

Mạn Nhĩ Lai nhìn Hoàng Phủ Ngạo, thành khẩn nói.

"Ác? Ngươi nói hết bí mật cho chúng ta, không sợ chúng ta cũng giống Tạp Cách Tra, ép các ngươi làm nô lệ sao?"

Hoàng Phủ Ngạo nhướng mi, tâm tình tốt hỏi.

"Bệ hạ, nói thẳng ra trước đó chúng ta đã tính toán tới bước xấu nhất.

Bộ tộc thú nhân chúng ta bây giờ còn hai mươi mốt vạn người, nam nữ già trẻ cơ hồ đều có thể lên chiến trường, có thể lấy một địch trăm, nếu để chúng ta xông trận đối với các quốc gia khác nhất định là một mối uy hiếp.

Nếu thật sự không tìm được sự trợ giúp từ các quốc gia khác, chúng ta sẽ trở thành nô lệ cho Tạp Cách Tra vương quốc, từ nay về sau mất đi tự do, trở thành công cụ bán mạng cho bọn họ, như vậy thực lực Tạp Cách Tra vương quốc sẽ tăng vượt trội, ta nghĩ, rất nhiều quốc gia không muốn như vậy đi.

Cứ vậy nhất định sẽ có các quốc gia khác đưa điều kiện tốt hơn để mời chào chúng ta, cho dù phải làm công cụ bán mạng, chúng ta cũng phải chọn cái giá tốt đi!"

Kì thực mấy ngày nay đã đó vài quốc vương tỏ vẻ sẽ suy nghĩ chuyện này.

Mạn Nhĩ Lai có chút cười tự giễu, nói tiếp.

"Sở dĩ, muốn thỉnh cầu bệ hạ giúp đỡ bởi vì bệ hạ cùng Tiểu điện hạ từ trước tới nay, là người duy nhất không xem chúng ta là súc vật.

Hơn nữa, cảm giác của bộ tộc thú nhân chúng ta trời sinh đã rất nhạy bén, ta có thể cảm giác được, nếu có thể đi theo các ngươi, bộ tộc chúng ta hẳn sẽ không bị thiệt thòi."

"Ác, thật không?"

Hoàng Phủ Ngạo nhíu mi, nói tiếp.

"Ngươi hẳn là chưa nói hết tình hình thực tế đi, bộ tộc thú nhân tổng cộng có hai mươi mốt vạn, quả thực có thể xem là một lực lượng cường đại.

Nhưng những tiểu quốc sẽ nuôi không nổi, cũng không dám nuôi, quốc gia lớn một chút cũng không nguyện ý dưỡng một đội quân hùng mạnh mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn ngược, còn có thể vì sức mạnh này mà bị các quốc gia xung quanh kiêng kị, liên hợp vây công đi.

Tên quốc vương cáo già của Tạp Cách Tra đương nhiên cũng hiểu đạo lí này nên hắn mới không ngừng áp bức tài nguyên của các ngươi, nhưng lại không có tính toán thu các ngươi vào Tạp Cách Tra.

Vì thế hiện tại các ngươi gặp phải vấn đề lớn nhất, cũng là chuyện mà các ngươi lo sợ nhất, lúc biết nguy cơ các ngươi đang đối mặt, hai mươi mốt vạn tộc nhân có thể sẽ bị rất nhiều quốc gia chia sẻ, đúng không?

Cứ như vậy sức mạnh của bộ tộc thú nhân sẽ hoàn toàn bị đánh vỡ, các ngươi sẽ trở thành những con cá chờ ăn thịt, chứ không còn là nô lệ có sức mạnh có thể cắn ngược! Đúng không?"

Từng câu nói của Hoàng Phủ Ngạo đều làm Mạn Nhĩ Lai khiếp sợ, bối rối.

"Theo tình thế trước mắt, dám tiếp thu cùng có khả năng dưỡng toàn bộ bộ tộc thú nhân các ngươi mà không sợ các quốc gia khác kiêng kị, chỉ có Nam Việt cùng Đông Chích.

Nhưng Nam Việt cùng Đông Chích vì để giảm bớt phiền toái, khả năng lớn nhất là làm như những quốc gia chia mỗi bên nhận một nửa, đúng không?"

"Đúng vậy, bệ hạ, ngài nói không sai chút nào."

Mạn Nhĩ Lai cúi đầu, tận lực che dấu bất đắc dĩ cùng bối rối của mình.

"Sư phụ của ta cũng nói, ngàn vạn lần đừng để bộ tộc thú nhân bị chia cắt nếu không chúng ta sẽ thực sự kết thúc, cũng vì vậy chúng ta mới không dám truyền tin này ra ngoài, sợ hãi sẽ phát sinh như vậy.

Nhưng mà nếu kéo dài mãi cũng không phải biện pháp, vì thế sư phụ mới quyết định để ta ở Nam Việt cùng Đông Chích mạo hiểm thử một lần, mà ta cuối cùng quyết định chọn Nam Việt."

"Trẫm bây giờ thực sự có điểm thưởng thức ngươi, cũng muốn gặp mặt lão sư ngươi."

"Việt nhi cũng muốn."

Thanh Việt đại khái vì ngồi lâu, cơ thể có chút khó chịu, liền trực tiếp nằm úp sấp vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.

Động tác dịu ngoan lại vô cùng thân thiết như vậy làm Mạn Nhĩ Lai trố mắt.

Hắn nhớ rất rõ đứa nhỏ tùy hứng, cao ngạo lại đẹp đến mức không tưởng ngày đó gặp gỡ, nó đã khắc sâu vào ấn tượng, thế nhưng lúc này lại tương phản lớn như vậy, Mạn Nhĩ Lai quả thực có chút lúng túng.

"Lão sư hiện tại hẳn là đang nghiên cứu gì đó, không tiện gặp khách, đợi tới ngày mốt cử hành tỷ thí Ma Vũ của Tam đại học viện, lão sư sẽ cùng mọi người tới tham dự.

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, xem như đáp lại Mạn Nhĩ Lai, sau đó cúi đầu vỗ vỗ Thanh Việt trong lòng.

"Việt nhi mệt sao? Về chưa?"

"Ân, mệt mỏi, trở về đi."

Chuyện muốn biết đã biết không sai biệt lắm, Thanh Việt có chút mệt mỏi vùi vào lòng Hoàng Phủ Ngạo, gật đầu đồng ý.

Thấy Thanh Việt không có ý kiến, Hoàng Phủ Ngạo liền trực tiếp bế bé lên, lúc đi tới bậc thang, không biết Thanh Việt áp tới bên tai Hoàng Phủ Ngạo nói gì đó, Hoàng Phủ Ngạo ngừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên thú nhân.

"Hôm nay sau bữa tối, tới thư phòng gặp trẫm đi."

Nói xong liền lưu lại Mạn Nhĩ Lai tay chân luống cuống vì quá mức chấn động, nghênh ngang rời đi.

Quyển 3 [109] Tỉ Thí Ma Vũ  

Sân thi đấu Ma Vũ Tam đại học viện.

Khoảng sân rộng chia làm ba loại ghế.

Hoa lệ, thoải mái nhất đương nhiên là nhóm quân vương của các quốc gia, cùng những người đi theo, vô luận là thân phận, địa vị gì cũng được chuẩn bị vô cùng chu đáo.

Tiếp theo là dãy ghế của các quý tộc.

Còn lại là nhóm thường dân không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng xem.

Nam Việt và Đông Chích có địa vị tương đương, vì thế hai chiếc ghế dựa được an bài liền nhau, người ngồi đó chỉ cần nói lớn tiếng một chút đối phương có thể nghe được.

Nam Việt tới khá trễ, lúc tới bên Đông Chích đã nhập tọa.

"Bổn hoàng đợi Nam Việt hoàng đã lâu."

Đông Li Trần nghiêng người dựa vào nhuyễn ghế, hướng Hoàng Phủ Ngạo lắc lắc chén rượi bạch ngọc trong tay.

"Đã làm phiền Đông Chích hoàng."

Hoàng Phủ Ngạo cũng tùy ý cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, xem như lễ phép đáp lại.

"Nam Việt Tiểu điện hạ, năm năm không thấy ngày càng sáng chói!"

Ánh mắt Đông Li Trần chậm rãi đảo về phía Thanh Việt đang đừng bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo, ánh mắt xanh biếc thanh nhuận hiện lên âm hàn khó phát hiện.

"Bộn hoàng tiêu phí nhiều nhân lực, tài lực tìm người, cư nhiên vẫn so kém Tiểu điện hạ, thực sự là làm bổn hoàng thương tâm."

Đông Li Trần cười nói, tùy ý nâng tay vuốt ve mái tóc dài của thiếu niên tinh linh đứng phía sau hắn, quá phận mà kéo gương mặt tinh xảo, xinh đẹp của thiếu niên tới gần mình, mang theo tia tình mầu mà liếm lên mặt thiếu niên tinh linh.

'Đây là ý tứ gì!'

Số quan viên Nam Việt đi theo thấy Đông Li Trần hành động như vậy, đều lắp bắp kinh hãi.

'Này không phải so sánh Tiểu điện hạ của bọn họ với nô lệ tinh linh trước mắt sao!'

'Tiểu điện hạ của bọn họ quả thực xinh đẹp quá mức, nhưng cũng không thể mang ra so sánh với nô lệ tinh linh đi.......'

'Này không phải khi dễ Tiểu điện hạ của bọn họ tuổi còn nhỏ, không hiểu làm thế nào đánh trả sao!'

'Này quả thực là trắng trợn đùa giỡn Tiểu điện hạ của bọn họ trước mặt mọi người a!'

Trong khi nhóm quan viên Nam Việt đang suy nghĩ làm thế nào giữ gìn thân phận tôn quý của Tiểu điện hạ, cùng cứu vãn mặt mũi Nam Việt đế quốc thì diễn viên chính của sự kiện lần này đang nhìn chằm chằm Đông Li Trần, không biết đang suy nghĩ gì —— Hoàng Phủ Thanh Việt, rốt cuộc chậm rãi có một tia phản ứng.

"Dùng huyết người để duy trì dung mạo tuổi trẻ, phương pháp này không tốt."

Câu nói không chút dính dáng tới vấn đề hiện tại của Thanh Việt làm tất cả mọi người có cảm giác ù ù cạc cạc, chỉ có chén rượu trên tay Đông Li Trần vì không thể ức chế mà khẽ rung động, lập tức xoay người, không mở miệng nữa.

Kì thực từ một khắc nhìn thấy Đông Li Trần, Thanh Việt đã cảm nhận được huyết sát chi khí nồng đậm mà thường nhân không thể thấy trên người hắn.

Huyết sát chi khí đậm như vậy, rất giống một chủng tộc độc nhất vô nhị mà Thanh Việt đã từng gặp qua, Huyết tộc dùng máu mà sống.

Nhưng Đông Li Trần không phải Huyết tộc, vì thế hắn sẽ không vì sinh tồn mà uống huyết.

Trừ bỏ nguyên nhân này, nhìn lại gương mặt qua vài năm vẫn không hề biến hóa gì của hắn, Thanh Việt chỉ nghĩ đến mục đích này —— phương pháp tàn bạo dùng máu tươi của con người để duy trì thanh xuân của mình.

Nguyên bản Thanh Việt cũng không chắc lắm, chỉ thử mà thôi, nhưng xem phản ứng của Đông Li Trần, những điều Thanh Việt đoán có thể khẳng định 8,9 phần.

Mọi người tuy vẫn không hiểu tình huống lắm, nhưng thấy Đông Li Trần là người gây chuyện đã không thèm nói, mọi người cũng không nói thêm gì, ngồi vào chỗ của mình, quan sát trận tỷ thí đã bắt đầu.

Ai cũng không chú ý Đông Li Trần đã bóp nát chén rượu trong tay, cùng một hắc y nhân đứng trong bóng tối vừa tiếp nhận mệnh lệnh của hắn xong thì biến mất.

........

Sân tỷ thí.

Các pháp sư đã bố trí kết giới phòng ngự trong suốt, ngồi trên ghế có thể an toàn lại quan sát trận đấu rất rõ.

Thanh Việt mới xem 3 trận đã ỉu xìu.

Điều làm Thanh Việt không thể hiểu nổi chính là, đây rõ ràng là một trận đấu, vì cái gì phải chú ý dáng vẻ, phong độ quý tộc, làm mấy nghi thức xã giao rườm rà, thực không thú vị.

(Kì thực cũng không thể hoàn toàn trách họ, mặc dù là sàn đấu nhưng tùy tiện trảo ra một người không phải đứa nhỏ đại gia tộc cũng là vương tử, công chúa của quốc gia nào đó, nếu xảy ra chuyện thì không tốt a.

Vì thế tất cả mọi người đều né tránh xung đột, nếu không thể tránh cũng phải lễ phép thông tri đối phương trước một tiếng, để đối phương có sự chuẩn bị, vì thế trận đấu rất hiếm màn cứng đối cứng.)

Bất quá, nhàm chán của Thanh Việt cũng không kéo dài lâu, trận tỷ thí tiếp theo rốt cuộc đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của bé.

Lên sàn đấu chưa tới mười phút đối thủ đã bị thua.

Mà đại đa số mọi người quan sát lại không biết người nọ thua thế nào.

Nhưng đó không phải trọng điểm hấp dẫn Thanh Việt.

Trọng điểm là người kia sử dụng vu thuật!!!

Người thắng cuộc mặc một bộ hồng y hệt như lụa trắng bị nhiễm huyết đỏ tươi, mái tóc dài đen bóng vũ động trong không trung, đỏ cùng đen, sắc thái mãnh liệt lại hấp dẫn mọi người.

Tóc đen, mắt đen, dung mạo rất giống Nam Việt hoàng tộc đã nói rõ người này có quan hệ tới Nam Việt đế quốc!

Nhưng lúc này hắn lại đại diện cho Đông Chích dự thi.

Người này, hẳn chính là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi mà Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo muốn tìm kiếm, kẻ bí ẩn có sức mạnh cường đại cùng vu thuật quỷ dị luôn trốn trong bóng tối.

Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt liếc mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Lúc này, người này đại diện cho Đông Chích dự thi, vậy nó đã chứng minh suy đoán trước kia của Thanh Việt, người đứng phía sau duy trì hắn chính là Đông Li Trần.

Chính là Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt vẫn chưa rõ, người này vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, vì cái gì đột nhiên lại tự bại lộ thân phận?

..........

"Đây là...... không phải là...... ma vu thuật..... thất truyền..... đã lâu......"

Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa —— Viêm Liệt nhìn ra chút manh mối, có chút lắp bắp kéo Đại Ma Đạo Sư hệ không gian —— Tát Lạp • Cách Nhã Lôi đang ngồi cạnh mình.

"Này....... rất giống........"

Tát Lạp • Cách Nhã Lôi tự xưng là kiến thức uyên bác, đọc nhiều sách vở, thông hiểu cổ kim cũng vì sự tình đột ngột mà có chút run run.

Ma vu thuật chính là danh từ đại diện cho huyết tinh, quỷ dị, tàn nhẫn, hung ác.

Trận tỷ thí này, đại đa số mọi người trên đài quan sát đều cảm thấy kì quái, nhưng không nhận ra, nhưng nhóm cường giả sỏi đời lại vì thế mà xôn xao.

 Quyển 3 [110] Quyết Đấu  

"Đây thực là vu thuật."

Thanh Việt khẳng định suy đoán của hai lão nhân.

"Tiểu điện hạ xác định?"

"Ân, tuy hắn luôn trốn trong bóng tối giở trò, chúng ta chưa từng trực tiếp giao thủ, bất quá vu thuật của hắn quả thực rất lợi hại, người dự thi của Nam Việt, không, hẳn là tất cả người tham gia đều không phải đối thủ của hắn."

Hai lão nhân nghe Thanh Việt đánh giá như vậy, sắc mặt trở nên khó coi muốn chết.

"Sao vậy? Không phải các ngươi luôn nói thắng bại là chuyện thường, không cần để trong lòng sao? Sao hiện tại sắc mặt lại khó coi như vậy?"

Thanh Việt nghi hoặc nhìn hai lão nhân.

"Này........"

"Đây là vì...... cái kia........"

"Tiểu điện hạ, để thần giải thích cho ngài đi."

Thân là Dạ thành thành chủ, Mễ Á • Âu Lí Tư thích nhất là nhảy vô giúp vui, híp mắt, cười hì hì không thèm giữ chút mặt mũi cho hai lão nhân bắt đầu giải thích cho Thanh Việt.

"Tiểu điện hạ hẳn là không biết, các cuộc tỷ thí đều có cá cược! Nghĩ đến, hai vị Đại Ma Đạo Sư luôn trung thân ái quốc nhất định đã mua Nam Việt thắng, hơn nữa còn đặt cửa trên, Tiểu điện hạ nói Nam Việt nhất định thua, sắc mặt bọn họ làm sao tốt cho được?"

Bị Mễ Á • Âu Lí Tư nói vậy, hai lão nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ, chi chi ngô ngô nói không được lời phản bác, chỉ có thể trừng mắt lườm Mễ Á • Âu Lí Tư.

"Hai vị lão sư, người bên Nam Việt sắp tỉ thí với hắn là ai?"

Thanh Việt hiện tại không có hứng thú thảo thuận vấn đề cá cược này, trực tiếp đánh vỡ cục diện xấu hổ của hai người.

"A?"

Hai lão nhân sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra ý tứ của Thanh Việt.

"Tiểu điện hạ, người đấu với hắn tiếp theo chính là Tam điện hạ, Tiểu điện hạ, người không phải tính......"

"Ân, trận tiếp để ta dự thi."

Nghe Thanh Việt nói vậy, hai lão nhân đầu tiên là vui sướng, sau đó lập tức khẩn trương, khó xử.

Bọn họ tuy rất tin tưởng vào thực lực của Thanh Việt, nhưng hiện Thanh Việt cần phải đối mặt là Ma phù thủy nổi tiếng huyết tinh, quỷ dị, tàn nhẫn, hung ác nhất từ trước tới nay a!

Hơn nữa, căn cứ theo cách Thanh Việt nói thì người này còn rất am hiểu về lĩnh vực này!

Thế này thì cho dù hai lão nhân muốn thắng cược, cũng không thể không suy nghĩ một chút, nếu Thanh Việt có bất trắc gì, nửa đời sau của bọn họ......

Nghĩ tới đây, hai lão nhân đồng loạt quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạo, hướng người nắm quyền lực cao nhất trưng cầu ý kiến.

"Việt nhi."

Hoàng Phủ Ngạo xoa mái tóc bạch kim của Thanh Việt, không đồng ý lắc đầu.

Trước kia tìm hiểu rõ mục đích của Đông Li Trần cùng năng lực của Ma phù thủy kia, y không hi vọng Thanh Việt đi mạo hiểm.

Nhưng hiển nhiên, Thanh Việt không đồng ý ý kiến này.

"Phụ hoàng, chính vì không biết rõ năng lực của Ma phù thủy kia, Việt nhi mới muốn đấu một trận với hắn nha, cho tới nay đều là chúng ta ngoài sáng bọn họ trong tối, hiện tại khó có dịp bọn họ chịu lộ ra ngoài, cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha, về phần bọn họ có mục đích gì, chờ lát nữa Việt nhi tỷ thí với hắn, chẳng phải sẽ biết sao!"

Từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất, lại bị Hoàng Phủ Ngạo sủng tới mức quen thói tùy hứng làm bậy, Thanh Việt vô cùng hứng thú, thấy Hoàng Phủ Ngạo không chịu lại ra sức khẩn cầu.

"Phụ hoàng để Việt nhi đi đi, Việt nhi sẽ không bị thương, Việt nhi cam đoan."

Đối mặt với sự bướng bỉnh của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo chỉ có thể thở dài.

Để đứa con bảo bối của y tỷ thí một chút cũng tốt, mấy năm nay y bảo hộ bé rất tốt, có lẽ vì thế mà một số tên ngu ngốc bắt đầu có suy nghĩ đứa con bảo bối của y chỉ là một đứa bé có dung mạo tuyệt thế, dựa vào sự sủng ái của y mà kiêu ngạo!

Hiện tại Thanh Việt cũng đã trưởng thành, để đám người đó kiến thức thực lực của bé con cũng tốt, tránh trường hợp đám háo sắc ngu dốt kia đánh chủ ý lên Thanh Việt.

......

Trường thi.

Từ lúc Thanh Việt xuất hiện, cả sân đấu bắt đầu sôi trào.

Ngũ điện hạ được sủng ái nhất Nam Việt đế quốc, người có dung mạo tuyệt mĩ hơn cả tinh linh, người chưa bao giờ để lộ thực lực chân chính của mình, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Tiểu nhân bái kiến Ngũ điện hạ tôn quý của Nam Việt đế quốc."

Hai người đứng đối mặt, nam tử tóc đen mặc hồng y hướng Thanh Việt thi lễ.

"Không cần khách khí, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi."

Âm thanh Thanh Việt rất nhỏ, nhỏ tới mức dường như vừa phát ra đã lập tức dung nhập vào không khí, không còn chút dấu vết, không ai nghe rõ bé nói gì, trừ bỏ bé cùng nam tử hồng y đối diện.

Nam tử hồng y vì bốn chữ kia của Thanh Việt mà trố mắt một lát, sau đó nhếch cao khóe miệng.

"Ha hả~~~ Tiểu điện hạ thực là một đứa nhỏ thông minh, chính là tại hạ nghe nói những đứa nhỏ quá thông minh thường không dưỡng lớn được a."

"Thật không? Vậy phải xem các hạ có bản lĩnh này hay không."

"Đương nhiên, nhất định không làm Tiểu điện hạ thất vọng."

Theo lời nói vừa chấm dứt của nam tử hồng y, một tiếng rồng gầm cao vút ngân vang toàn trường thi, mọi người vì âm thanh này mà biến đổi sắc mặt.

Phải biết trên đại lục, hơn ngàn năm nay không ai có thể sử dụng cự long cường đại nhưng rất cao ngạo a! ! !

Bất quá rất nhanh, biểu tình khiếp sợ của bọn họ đã hoàn toàn hóa thành trợn mắt há hốc.

Cùng với tiếng rồng gầm, bên cạnh nam tử hồng y xuất hiện một con quái long hình thể to gấp đôi một con cự long nhỏ, cơ thể hệt như được tạo thành từ thịt và máu tươi!

'Ông trời a~~~ kia rốt cuộc là thứ gì vậy~~~'

'Quái vật kia thế nhưng mang theo long uy! ! !'

Có người lớn tiếng kinh hô, cũng có người vì không chịu nổi màn huyết tinh khủng bố trước mắt mà quay đầu nôn mửa.

Từ lúc quái long xuất hiện, sát khí cường đại cùng mùi máu tươi nồng đậm cũng ập tới, làm Thanh Việt không thể lui về sau vài trượng.

"Ngươi, thế nhưng lại dùng Long Hồn luyện thành Huyết hàng Khôi lỗi thuật!"

Sắc mặt Thanh Việt trở nên ngưng trọng.

Long hồn!

Thanh Việt đột nhiên nhớ tới lần chiêu hồn bạch ngân long thất bại, lúc ấy Thanh Việt đã cảm thấy có chút kì quái, hồn phách cự long cường đại như vậy, sao lại vô duyên vô cớ bị người khác trói buộc?

Hiện tại xem ra, Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này quả thực là một thiên tài vu thuật, thế nhưng có ý nghĩ dùng hồn phách cự long để tế luyện vu thuật, hơn nữa còn thành công!

Người như vậy đích xác có thể xem là một đối thủ xứng tầm!

Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Thanh Việt hiện lên nụ cười thích thú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro