Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 2] Chương 81.82.83.84.85

Quyển 2 [81] Chân Tướng [2]  

Đây là lần đầu tiên trừ bỏ lúc sinh ra, Thanh Việt có dịp nhìn gần sinh mẫu của bé như vậy, Cẩn quý phi—— Tuyết Cơ • Hách Lí, xinh đẹp như tiên tử giáng trần lại dính yêu mị của đám nữ nhân bình thường.

Thanh Việt phát hiện hóa ra nữ nhân này cùng bộ dáng trong kí ức có chút chênh lệch.

Lúc đó Thanh Việt mới chào đời, còn chưa ngăn chặn được sức mạnh của Huyết Ma, thần trí còn chưa rõ ràng, hơn nữa Tuyết Cơ • Hách Lí vì mới sinh xong nên vô cùng suy yếu, lại bị kinh hách nên sắc mặt vô cùng khó coi.

Vì thế lúc này Thanh Việt nhìn thấy Tuyết Cơ • Hách Lí mới phát hiện đây là một nữ nhân phi thường xinh đẹp, gương mặt có vài điểm tương tự như bé.

Tuyết Cơ • Hách Lí so với Đông Lệ Nhã trấn định hơn rất nhiều, im lặng nghe Tương Linh • Âu Lí Tư lên án.

Nghe thấy người Vu Sư mà nàng tự mình mang táng, lúc nàng rời đi lại bị Tương Tương Linh • Âu Lí Tư đào ra cư nhiên còn chưa tắt thở, Vu Sư kia trước khi chết đã dạy cho Tương Linh • Âu Lí Tư một vu thuật, không những làm đứa nhỏ của nàng sống lại, sau khi luyện thành vu thuật còn có thể tùy theo ý nàng mà trả thù.

Chỉ có nghe tới lúc này, hàng mi màu tím đẹp như cánh bướm của Tuyết Cơ • Hách Lí mới khẽ rung động vài cái, lập tức khôi phục bình tĩnh.

"Nói xong chưa?"

Tuyết Cơ • Hách Lí mang theo ánh mắt trào phúng cùng đối mặt với ánh mắt oán hận khắc cốt ghi tâm của Tương Linh • Âu Lí Tư.

"Nói lâu như vậy cũng chỉ là lời nói một bên của ngươi mà thôi."

"Lời nói một bên sao? Chứng cớ đương nhiên là có, ở bên nghĩa trang, dưới gốc đại thụ bám đầy mạn đằng, chính là nơi các ngươi mai táng Vu Sư kia, nếu bệ hạ không tin, có thể bảo người đào ra nhìn một cái."

"Thật sự đào ra thì thế nào?" Giọng nói Tuyết Cơ • Hách Lí mang theo chế giễu nồng đậm.

"Đào ra thì......"

"Được cái gì?" Tuyết Cơ • Hách Lí đánh gãy lời Tương Linh • Âu Lí Tư, nói tiếp: "Trừ ngươi ra, còn ai thấy là ta làm? Cho dù nơi đó thật sự có thi thể của Vu Sư, chúng ta cũng có thể nói là do ngươi bí mật triệu nàng vào hậu cung.

Dù sao, sử dụng loại vu thuật tà ác này cũng chỉ có mình ngươi mà thôi! Sau khi nàng giúp ngươi hoàn thành, vì không muốn để ai biết tới chuyện này, đã bị ngươi giết người diệt khẩu, chôn ở đó.

Ngươi cư nhiên không biết xấu hổ, âm mưu bị vạch trần, cư nhiên còn dám lợi dụng khối thi cốt này mà nói dối, ý đồ hãm hại ta cùng Ngọc quý phi, nói gì mà ta hãm hại tỷ tỷ ngươi cùng hài tử của nàng, vật chứng đâu? Nhân chứng đâu?

Thực sự là nữ nhân tâm địa độc ác! Không chỉ giết hại tử tự của bệ hạ, còn muốn oan uổng nhóm phi tử của ngài!"

"Ngươi.........."

Tương Linh • Âu Lí Tư bị chọc tức tới trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng dồn dập hơn, run rẩy quỷ ở nơi đó, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tuyết Cơ • Hách Lí cùng Đông Lệ Nhã liếc mắt nhìn nhau, đó đó mang theo chút đắc ý cùng khinh thường nhìn Tương Linh • Âu Lí Tư, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng, giống như đang cười nhạo Tương Linh • Âu Lí Tư ngu xuẩn không biết tự lượng sức.

Bất quá rất nhanh, Tương Linh • Âu Lí Tư đột nhiên mỉm cười, dùng ánh mắt đồng dạng nhìn các nàng.

"Khanh khách ~~~ Cẩn quý phi quả nhiên có tài hùng biện a, một khi đã vậy, thỉnh Cẩn quý phi cùng mọi người giải thích chuyện kế tiếp ta muốn nói đi, nếu Cẩn quý phi còn có thể mang hết chứng cứ phạm tội đổ lên đầu ta, khanh khách ~~~"

Tương Linh • Âu Lí Tư nhìn Tuyết Cơ • Hách Lí cười 'khanh khách' không ngừng, Tuyết Cơ • Hách Lí nghe tới mức dựng tóc gáy, có dự cảm bất hảo.

"Ta vừa rồi đã nói qua, tỷ tỷ của ta cùng hài tử của nàng chết vì các ngươi dùng huyết chú hãm hại.

Huyết vu chú là một loại nguyền rủa, nó cần máu của người nguyền rủa làm chất dẫn mới có thể thành công, nói vậy, hai vị quý phi rất rõ điểm này đi, vì thế lúc lấy máu đã tự lấy của mình đi?"

"Nói bậy!"

"Đều là lời nói một phía của ngươi mà thôi, cho dù thứ kia cần máu của người nguyền rủa làm chất dẫn thì có quan hệ gì với chúng ta, dựa vào cái gì mà nói là chúng ta!"

Ngữ khí Tuyết Cơ • Hách Lí cùng Đông Lệ Nhã tuy vẫn còn rất kiên định, nhưng cơ thể đã bắt đầu run rẩy rất nhỏ, dự cảm bất an trong lòng càng tăng nhiều hơn.

"Khanh khách ~~~ kỳ thật dùng huyết vu chú giết người cũng không phải không lưu lại chút manh mối nào."

Tương Linh • Âu Lí Tư không để ý tới các nàng, nói tiếp.

"Người chết vì huyết vu chú, chỉ cần nhỏ một vài giọt máu của người nguyền rủa lên, thi cốt sẽ lập tức phát sinh biến hóa."

"Cái gì? ! ! !" Đông Lệ Nhã sợ tới mức kinh hô, ngay cả Tuyết Cơ • Hách Lí cũng trắng bệch lui ra sau vài bước.

"Khanh khách ~~~" Nhìn phản ứng của các nàng, Tương Linh • Âu Lí Tư càng cười suồng sã hơn.

"Có phải các ngươi hay không, chỉ cần đem máu của các ngươi nhỏ lên thi cốt tỷ tỷ ta cùng hài tử của nàng, vừa thấy là biết!"

"Bệ hạ, việc này quan hệ trọng đại, nô tì thấy nên sai người mang thi cốt tới, để hai vị quý phi rửa sạch oan khuất a!"

Hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc, hướng Hoàng Phủ Ngạo đề nghị.

"Trẫm đã giao chuyện này cho hoàng hậu xử trí, liền theo ý hoàng hậu đi."

"Tạ ơn bệ hạ."

Hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc lúc này không dấu được vui mừng, bị áp chế nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng có cơ hội xoay trở.

Chuyện này nếu là thật, nàng không những có thể thay Đông Lệ Nhã chưởng quản hậu cung, hơn nữa hài tử được bệ hạ sủng ái nhất—— Hoàng Phủ Thanh Việt, vì bị sinh mẫu là Tuyết Cơ • Hách Lí liên lụy, cho dù bệ hạ đau hắn, không truy cứu việc này cũng rất khó chặn miệng của tất cả mọi người.

Trong lúc hoàng hậu sai người mang thi cốt tới, Đông Lệ Nhã đã mất kiên nhẫn trước, 'đông' một tiếng quỳ xuống đất.

"Bệ hạ, Nhã nhi nhất thời hồ đồ, cầu bệ hạ tha thứ cho Nhã nhi đi."

"Nhất thời hồ đồ?" Hoàng Phủ Ngạo không ừ hử gì nhướng mi.

"Đúng vậy, bệ hạ, Nhã nhi bị Tuyết Cơ • Hách Lí xúi giục, là nàng ta dẫn Ma Vu Sư kia vào, không liên quan tới Nhã nhi a!" Đông Lệ Nhã đổ hết tội danh lên đầu Tuyết Cơ • Hách Lí.

"Bệ hạ, là Ngọc quý phi muốn trừ bỏ những cung phi của bệ hạ có thể sinh hoàng tử, công chúa, nô tì làm vậy cũng chỉ dựa theo phân phó của Ngọc quý phi mà thôi, cầu bệ hạ khai ân."

Tuyết Cơ • Hách Lí thấy Đông Lệ Nhã đã thừa nhận, biết đại thế đã mất, vội vàng tái mặt quỳ xuống đất thỉnh tội.

"Hừ! Hai vị quý phi thực to gan!"

Hoàng hậu —— Di Giai • Lai Đặc lúc này cũng xuất ra uy nghiêm hoàng hậu, tức giận lớn tiếng nói.

"Bệ hạ, người là Tuyết Cơ • Hách Lí mang vào cung, hết thảy đều là ý nàng ta a!" Đông Lệ Nhã cố biện giải cho mình.

"Hừ, không phải có Ngọc quý phi quyền to làm chỗ dựa, ta làm sao dám?" Tuyết Cơ • Hách Lí lập tức phản bác.

"Khanh khách ~~~ nhận rồi, các ngươi rốt cuộc đã thừa nhận, khanh khách ~~~ bệ hạ ngươi xem đi, là các nàng, các nàng hại chết tỷ tỷ ta cùng hài tử!" Tương Linh • Âu Lí Tư lại điên cuồng cười phá lên.

"Việt nhi, Việt nhi, cứu cứu mẫu phi a, mẫu phi biết trước kia có lỗi với ngươi, mẫu phi cũng thực tự trách, Việt nhi giúp mẫu phi cầu xin bệ hạ đi, Việt nhi, mẫu phi sau này nhất định hảo hảo bồi thường ngươi, Việt nhi!" Tuyết Cơ • Hách Lí nhìn Thanh Việt đang ngồi trên cao với Hoàng Phủ Ngạo.

Đối xử với hài tử này như vậy là chuyện sai lầm nhất cuộc đời nàng, nếu nàng tốt với nó hơn một chút, như vậy người có quyền thế cao nhất hậu cung hiện giờ không phải nàng sao, nàng cũng đâu cần phải vì bỡ đợ Đông Lệ Nhã mà làm việc này.

Tuyết Cơ • Hách Lí không ngừng khóc lóc, cầu xin, mong chờ hài tử này có một tia quyến luyến với mẫu thân, như vậy nàng còn có một cơ hội.

"Việt nhi........."

"Không được bảo ta Việt nhi!" Đây là câu đầu tiên Thanh Việt nói ra.

Nữ nhân này tuy kêu bé là Việt nhi, nói mình biết sai, nói sau này sẽ hảo hảo bồi thường bè, nhưng Thanh Việt có thể nhìn rất rõ, ánh mắt nhìn bé vẫn như trước, không hề có chút cảm tình.

Nữ nhân như vậy làm Thanh Việt thực khó chịu.

Hoàng Phủ Ngạo cũng cảm giác được Thanh Việt chán ghét nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, nhìn ba nữ nhân loạn thành một đoàn bên dưới, bất mãn nhíu mi.

"Đem các nàng dẫn ra ngoài, giam lại, Tạp Ân cùng Vô Nhai tới thẩm vấn."

Quyển 2 [82] Khả Nghi  

"Bệ hạ, đã có kết quả thẩm vấn."

Vô Nhai cùng Tạ Ân trải qua một đêm thẩm vấn, sáng sớm hôm nay chạy tới thư phòng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo.

"Nói đi."

Hoàng Phủ Ngạo vừa phê chữa công văn vừa nói.

"Hồi bẩm bệ hạ, Ma Vu Sư kia là Cẩn quý phi vì Ngọc quý phi mà tiến cử vào cung, các nàng lợi dụng Ma Vu Sư kia trừ bỏ Lan Trắc phi cùng tiểu hoàng tử vừa hạ sinh xong thì giết Ma Vu Sư để diệt khẩu.

Nhưng mà trước khi Ma Vu Sư chết, quả thực đã dạy Tương Trắc phi một loại vu thuật âm độc, hai năm nay, tất cả hoàng tử, công chúa chết non đều vì nó.

Về phần Vân Trắc phi chết thảm, căn cứ theo lời Minh Khê điện hạ, bởi vì Tương Linh • Âu Lí Tư lợi dụng Huyết Anh Quỷ Thai để giết hại huyết mạch hoàng thất, nó vốn đã quen dùng huyết mạch hoàng thất làm thức ăn, vì thế sau khi có ý thức của riêng mình sẽ không ăn thực vật bình thường nữa.

Còn có, Huyết Anh Quỷ Thai sở dĩ tập kích tiểu điện hạ, bởi vì nó cảm nhận được oán hận của Tương Linh • Âu Lí Tư đối với tiểu điện hạ, đại khái là ghen tị vì tiểu điện hạ được bệ hạ sủng ái đi.

Thông qua oán hận, Huyết Anh Quỷ Thai đã xem tiểu điện hạ là thực vật kế tiếp của nó."

Vô Nhai tạm ngừng một lát, sau đó có chút không chắc chắn nói.

"Bệ hạ, thần cảm thấy sự tình không phải đơn giản như vậy, tuy tất cả hoài nghi đều được vạch trần, nhưng còn vài điểm thần nghĩ vẫn không thông......"

"Ác?" Hoàng Phủ Ngạo lúc này rốt cuộc mới ngẩng đầu lên, buông công văn trong tay.

"Nói thử xem."

"Vâng, bệ hạ. Khả nghi thứ nhất, chính là chỗ Cẩn quý phi, theo lời Cẩn quý phi thì Ma Vu Sư kia chủ động liên hệ, nói sẽ vì nàng mà ra sức. Thế lực Cẩn quý phi trong cung cũng không lớn, vì cái gì Ma Vu Sư cực hiếm hoi trên đại lục lại chủ động vì nàng mà ra sức? Trong này nhất định có kì quặc.

Chỗ khả nghi thứ hai là chuyện Tương Linh • Âu Lí Tư luyện Huyết Anh Quỷ Thai.

Căn cứ theo lời Minh Khê điện hạ nói, bởi vì Tương Linh • Âu Lí Tư nguyền rủa tử tự của bệ hạ, vì thế Huyết Anh Quỷ Thai này đã quen dùng huyết mạch hoàng thất làm thức ăn, lúc có thể thoát li khỏi cơ thể mẹ, có ý thức của riêng mình, cho dù không có sự chỉ huy của Tương Linh • Âu Lí Tư cũng sẽ chủ động công kích thành viên hoàng thất.

Nhưng kì quái chính là, Tương Linh • Âu Lí Tư đối với việc này không rõ, nàng chỉ nghĩ hài tử nàng luyện ra sẽ hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của nàng.

Vì thế lúc Huyết Anh Quỷ Thai không nghe theo sự điều khiển, liên tục chủ động công kích số phi tử có thai, Tương Linh • Âu Lí Tư cảm thấy vô cùng kinh hoảng.

Nếu Tương Linh • Âu Lí Tư không hiểu, vậy thuyết minh Ma Vu Sư trước lúc chết truyền đạt lại vu thuật cho nàng đã cố ý không nói.

Chỗ khả nghi thứ ba chính là Ma Vu Sư kia.

Nàng vì cái gì chủ động đầu quân vào Cẩn quý phi không có thế lực lớn trong cung, vì sao phải dạy Tương Linh • Âu Lí Tư vu thuật tà ác, âm độc như vậy, nhưng lại không nói cho nàng biết Huyết Anh Quỷ Thai lớn lên có thể sẽ hại chết tất cả tử tự của bệ hạ, làm huyết mạch hoàng thất Nam Việt đế quốc chúng ta có thể bị đoạn tuyệt.

Thần cho rằng Ma Vu Sư kia rất khả nghi, suốt đêm bảo người chạy tới chỗ Tương Linh • Âu Lí Tư đào lên, phạm phi một m đều đào sâu ba thước nhưng không hề phát hiện thi cốt."

Hoàng Phủ Ngạo lặng lặng nghe Vô Nhai bẩm báo, sắc mặt dần dần cũng trở nên ngưng trọng.

"Nói vậy, Ma Vu Sư là cố ý tiến cung, mà mục đích của nàng là lợi dụng nhóm cung phi tranh đấu mà hại tử tự của trẫm, thậm chí là đoạn tuyệt huyết mạch hoàng thất Nam Việt đế quốc.

Mà thi cốt nàng sở dĩ không thấy đâu, khả năng lớn nhất có thể là nàng vẫn chưa chết, sau khi đạt được mục đích liền rời khỏi hoàng cung, hoặc tránh ở một nơi nào đó.

Xem ra, nàng có oán hận rất sâu đối với trẫm hoặc Nam Việt."

"Bệ hạ minh giám, thần cũng đoán như vậy. Bất quá, dựa theo hình dung của Cẩn quý phi, Ma Vu Sư khi hẳn là một bà lão hơn 70 tuổi, bệ hạ có từng........."

"Trẫm không nhớ rõ mình từng đắc tội qua lão thái bà."

"Như vậy.........."

"Này có gì mà nghi hoặc." Tạp Ân đứng một bên nhanh mồm xen vào một câu: "Vì cái gì nhất định phải là lão thái bà? Nếu người ta đã tới làm chuyện xấu thì sao có thể lấy mặt thật a? Ta còn chưa thấy qua người nào dám dùng mặt thật đắc tội hoàng đế bệ hạ chúng ta cùng Nam Việt đế quốc?"

"Tạp Ân nói đúng." Hoàng Phủ Ngạo đồng ý gật đầu, gương mặt béo của Tạp Ân cười tươi như hoa.

"Như vậy, nàng đầu quân vào Cẩn quý phi —— Tuyết Cơ • Hách Lí có mục đích gì?" Tạp Ân hỏi nghi hoặc của mình.

"Trẫm hiện tại nghĩ ra một mục đích." Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạo trở nên âm trầm đến đáng sợ.

"Chỉ sợ, nàng đầu quân vào Tuyết Cơ • Hách Lí là vì Việt nhi mà tới."

"Tiểu điện hạ, cư nhiên dám tính kế tiểu điện hạ chúng ta." Tạp Ân cả kinh kêu lên.

"Điều bệ hạ dự đoán rất có lí, Cẩn quý phi làm ra sự tình này, người ta sẽ nghĩ nàng làm vậy vì Tiểu điện hạ, khả năng Tiểu điện hạ bị liên lụy vào rất lớn. Chính là người nào lại muốn vu xấu, hãm hại Tiểu điện hạ a?"

Nói tới đây, Vô Nhai cảm giác đầu mình ngày càng đau.

"Để nhóm ẩn vệ tiếp tục điều tra chuyện này, tận lực giữ bí mật, càng ít người phát hiện càng tốt. Mặc khác, lập tức tra xét toàn bộ hoàng cung, người có thân phận khả nghi lập tức bắt giam, nghiêm gia thẩm vấn."

"Vâng, bệ hạ." Vô Nhai hướng Hoàng Phủ Ngạo hành lễ xong lập tức lui xuống.

"Bệ hạ, còn phần Ngọc quý phi các nàng thì sao?" Tạp Ân dò hỏi.

"Chuyện Tương Linh • Âu Lí Tư mọi người đều biết, hạ lệnh xử tử, về phần Đông Lệ Nhã cùng Tuyết Cơ • Hách Lí, tạm thời giam lỏng, chuyện các nàng tận lực áp chế, càng ít người biết càng tốt."

"Vâng, bệ hạ."

..........

Tuyết vực, trên đài chiêm tinh cao cao.

Một cô gái xinh đẹp toàn thân mặc sa y tuyết trắng, đẩy cửa phòng đã bị phong bế suốt nửa tháng.

"Gia gia."

Cô gái kính cẩn đứng ở cửa, nhìn lão giả ngồi dưới đất đã sắp bị chồng sách cổ xưa bên người bao phủ.

"Ân, là A Hoa sao?"

Âm thanh lão giả lộ ra sự già nua cùng mệt mỏi, so với nửa tháng trước đã tiều tụy hơn rất nhiều.

"Đúng vậy, gia gia. Ngài truyền A Hoa tới, ngài đã tra được ngôi sao bên cạnh ngôi sao tượng trưng cho Chân Thần của chúng ta rồi sao, ngôi sao hắc ám kia đại biểu điều gì a?"

"Tra được...... tra được.........."

Giọng nói lão giả không có chút hưng phấn nào, ngược lại tràn ngập lo lắng.

"Làm sao vậy, gia gia? Ngôi sao kia không tốt sao?"

"Ai ~~~" Lão giả thở dài một hơi.

"Ngôi sao kia, tên là Hư Vô."

"Hư Vô?"

"Đúng vậy, ta theo điển tịch xa xưa của gia tộc mà phỏng đoán. Lúc thiên địa sơ khai, có hai vị thần, một chính là Chân Thần của chúng ta, là ngôi sao màu bạc kia, tên là Sáng Thế. Mà một ngôi sao khác chưa bao giờ xuất hiện tượng trưng cho vị thần còn lại, tên là Hư Vô."

"Nếu ngôi sao tượng trưng cho Thần thức tỉnh, vì sao gương mặt gia gia lại sầu muộn như vậy?"

"Ngôi sao kia sở dĩ kêu là Hư Vô, vì nó có thể làm chúng ta, thậm chí là cả phiến đại lục này trở về hư vô."

"Cái gì?" Cô gái áo trắng kinh hô.

"Gia gia, ngài không phải nói cuộc sống của chúng ta trên đại lục này đều do Chân thần cai quản sao? Nếu là lĩnh vực của Chân Thần thì cho dù là Hư Vô Chi Thần cũng không thể can thiệp đi!"

"Theo truyền thuyết, lúc Chân Thần Sáng Thế biến mất rất lâu, Hư Vô Chi Thần sẽ thức tỉnh, hắn làm thế giới này trở về hư vô, thẳng tới khi Chân Thần Sáng Thế một lần nữa thức tỉnh.

Ngôi sao bạc tượng trương cho Chân Thần Sáng Thế đã yên lặng suốt 7 nghìn năm, rốt cuộc một lần nữa thức tỉnh, nhưng mà tại sao, ngôi sao tượng trưng cho Hư Vô Chi Thần cũng thức tỉnh ngay thời khắc này.

Phiến đại lục này đồng thời thức tỉnh hai vị Thần, hi vọng Chân Thần của chúng ta có thể ngăn cản Hư Vô Chi Thần a, ai ~~~ thật không biết là phúc hay họa a ~~~"

Trên đài chiêm tinh cao cao, chỉ còn vang vọng tiếng thở dài của lão giả.

Quyển 2 [83] Tư Liệu  

Mới vào đêm không lâu.

"Bệ hạ, Vô Nhai nói có chuyện quan trọng cần cầu kiến, đang chờ bên ngoài."

Tạp Ân như trước có thói quen dấu cơ thể mập mạp của mình sau lớp sa liêm tầng tầng lớp lớp ở tẩm điện, kính cẫn bẩm báo với Hoàng Phủ Ngạo, hơn nữa ánh mắt thủy chung bảo trì trong phạm vi mủi chân mình. (Tuy là trung gian còn mắc một cái bụng to, không nhất định có thể nhìn thấy mủi chân a.)

"Ân, đã biết, bảo hắn tới thư phòng chờ đi."

"Dạ, bệ hạ." Tạp Ân vội vàng cúi đầu lui ra.

"Ha hả ~~~ xem ra Tạp Ân hiện tại rất sợ tiến vào tẩm điện của chúng ta a."

Nhìn bộ dáng có chút buồn cười của Tạp Ân, Hoàng Phủ Ngạo nhịn không được cười nói, sau đó kéo Thanh Việt tới cạnh mình, hôn vài cái lên gương mặt nhỏ nhắn của bé.

"Việt nhi ngủ trước đi, phụ hoàng lát nữa sẽ trở lại."

"Ân." Thanh Việt trả lời có chút buồn ngủ, khép lại đôi mắt lóng lánh quang mang.

........

Hồi lâu, chờ cho tất cả mọi người rời khỏi tẩm điện xong, Thanh Việt mới chậm rãi mở mắt, ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp không có chút buồn ngủ nào.

"Xuất hiện đi."

Âm thanh Thanh Việt rất nhẹ nhưng mỗi ngóc ngách trong tẩm điện đều nghe thấy. (Đương nhiên, vì Thanh Việt sử dụng pháp thuật hệ phong cấp 2 —— Khoách Âm Thuật.) [khuếch đại âm thanh]

Rất nhanh, một con dơi màu đen treo người ở một góc tối tẩm điện nhanh chóng bay xuống, trong nháy mắt hóa thành hình người.

Người này chính là một trong Thập Nhị trưởng lão Ma tộc, Thân vương Huyết tộc —— Lai Ân • Đường Cổ Lạp.

"Tiểu điện hạ tôn quý của Nam Việt đế quốc, đã lâu không thấy."

Tiếng nói Lai Ân • Đường Cổ Lạp có chút trầm thấp, nhịp điệu cổ xưa lại mê người, nụ cười cao quý mà mị hoặc, nhìn Thanh Việt nói.

"Chào ngươi, Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương."

Thanh Việt cũng hướng Lai Ân • Đường Cổ Lạp chào hỏi.

"Thật sự là vinh hạnh a, Tiểu điện hạ cư nhiên còn nhớ rõ tên tại hạ. Cũng không biết tại hạ có vinh hạnh có thể biết một chút, Tiểu điện hạ làm thế nào phát giác ra tại hạ không?"

Hắn đường đường là Lai Ân • Đường Cổ Lạp, một trong Thập Nhị trưởng lão Ma tộc, Thân vương Huyết tộc, đã sống gần 2000 tuổi, so ra về các phương diện mình phải mạnh hơn hài tử trước mắt rất nhiều mới đúng.

Chính là vì sao hắn chỉ mới tới một lát, lại còn cực lực ẩn tàng bản thân nhưng hài tửnày vẫn dễ dàng phát hiện? Lai Ân • Đường Cổ Lạp không thể hiểu được chỉ đành phải hỏi Thanh Việt.

"Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương tới nơi này hẳn là có chuyện khác đi?"

Thanh Việt không trả lời mà trực tiếp chuyển đề tài.

Đối mặt với loại người khó đối phó như Lai Ân • Đường Cổ Lạp, lại không đoán được tính tình đối phương, Thanh Việt cảm thấy mình vẫn nên chừa lại nhiều con bài thì tốt hơn.

"Đương nhiên, chuyện rất quan trọng."

Lai Ân • Đường Cổ Lạp thấy Thanh Việt không muốn nói cũng không dây dưa vấn đề này, lập tức chuyển đề tài tới mục đích hắn tới lần này.

"Chúng ta đã theo manh mối Tiểu điện hạ cung cấp, điều tra rừng rậm ma thú gần ba tháng, cuối cùng cũng tìm được nơi Tiểu điện hạ hình dung, hơn nữa còn chính xác tìm được thi cốt Bạch Ngân long. Chính là có chút đáng tiếc ~~~ Phệ Hồn Ma Châu của Ma tộc chúng ta vẫn không tìm được."

Thanh Việt dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Lai Ân • Đường Cổ Lạp, không hề có chút biến hóa, thở dài nói.

"Ác? Thật không, kia thật là đáng tiếc." Thanh Việt nói nhưng âm thanh có vẻ không tiếc nuối là bao.

Lai Ân • Đường Cổ Lạp thấy bộ dạng thờ ơ của bé, vẫn như trước ôn hòa mở miệng.

"Tiểu điện hạ từng nói với tại hạ, nếu không tìm thấy Ma Châu, chỉ cần mang thi cốt Bạch Ngân long về, Tiểu điện hạ có thể dùng Chiêu Hồn thuật, có thể tra ra nơi Ma Châu rơi xuống, không biết lời này của Tiểu điện hạ có thật không?"

"Đương nhiên. Bất quá, điều kiện tiên quyết là vong hồn Bạch Ngân long phải còn tồn tại trên đời này, hơn nữa hi vọng Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương có thể trả lời mấy vấn đề."

"Có thể, điện hạ xin hỏi."

"Ma thần bệ hạ của các ngươi đạt được năng lực Phệ Hồn trong Hắc Ám Chi Uyên sao?"

"Đúng vậy."

"Kia hắn làm thế nào đạt được sức mạnh?"

"Thật có lỗi, điện hạ, về chuyện này tại hạ cũng không rõ."

"Thần vương của Thần tộc dùng sinh mệnh tạo thành phong ấn, đối với Phệ hồn Ma châu của các ngươi có ảnh hưởng cụ thể gì?"

"Cụ thể sao, đại khái là sức mạnh phong ấn, cùng với chặt đứt liên hệ của ngoại giới với Ma châu."

"Ân?" Thanh Việt có chút khó hiểu nhìn Lai Ân • Đường Cổ Lạp, ý bảo hắn tiếp tục nói.

"Chặt đứt liên hệ của ngoại giới với Ma châu, nói cách khác phải có sức mạnh ngang ngửa Thần vương mới có thể đánh vỡ hoàn toàn phong ấn, nếu không, không thể câu thông với Ma châu, củng không thể hấp thu toàn bộ sức mạnh của nó."

Lai Ân • Đường Cổ Lạp tạm dừng một chút, lại nhìn chằm chằm Thanh Việt trêu chọc.

"Điện hạ có vẻ rất hứng thú với Phệ hồn Ma châu của tộc ta a?"

"Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương, quan hệ của chúng ta trước mắt là, ta hỏi, ngươi trả lời, không hơn." Thanh Việt thờ ơ nhìn thoáng qua Lai Ân • Đường Cổ Lạp, cường điệu nói.

"Ân, tốt, thỉnh điện hạ tiếp tục."

Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng bày ra bộ dáng thờ ơ, đáp lại Thanh Việt.

"Hắc Ám Chi Uyên là cái gì?"

"Này........." Lai Ân • Đường Cổ Lạp tạm dừng một chút, có chút khó xử nhìn Thanh Việt.

"Hắc Ám Chi Uyên là cấm địa của Ma tộc chúng ta, trăm ngàn năm qua đều nghiêm cấm tộc nhân bước vào, cho dù là tò mò hay vô tình tiến vào Hắc Ám Chi Uyên cũng chưa từng có người sống sót trở về, vì thế Hắc Ám Chi Uyên rốt cuộc là gì tại hạ cũng không biết."

"Chỉ có Ma thần bệ hạ của các người sống sót ra khỏi Hắc Ám Chi Uyên?"

"Đúng vậy, bất quá, bệ hạ chưa từng nói tới Hắc Ám Chi Uyên, tại hạ cũng không thể nào biết được."

"Ân, ta hiểu rồi. Thi cốt Bạch Ngân long đang ở đâu?"

"Ngay ở vùng ngoại ô hoàng thành, trong trang viên của ta, điện hạ hiện tại có tiện đi không?"

"Phụ hoàng hẳn là không trở lại nhanh như vậy, đi thôi."

.......

...................

"Bệ hạ, chuyện ngài bảo thần điều tra về Hắc Ám Chi Uyên, thần đã tra được."

Hoàng Phủ Ngạo vừa tiến vào thư phòng, Vô Nhai lập tức bẩm báo.

"Nói đi." Hoàng Phủ Ngạo tùy ý ngồi trên nhuyễn ghế, phân phó.

"Vâng, bệ hạ. Thỉnh bệ hạ thứ thần vô năng, tra xét lâu như vậy trước mắt chỉ biết được Hắc Ám Chi Uyên là xưng hô của Ma tộc, Nhân tộc còn gọi nó là Hư Vô Chi Uyên, theo truyền thuyết thì nơi đó là khu vực của Hư Vô Chi Thần."

"Chỉ vậy thôi, không còn gì nữa?"

"Thứ thần vô năng! Chút tư liệu này là tổng hợp tin tức về Hắc Ám Chi Uyên trong điển tịch cổ của Nam Việt.

Vô Nhai có chút xấu hổ, vội vàng nói tiếp.

"Bất quá bệ hạ, còn một chỗ, nơi đó nhất định có ghi chép đầy đủ nhất về Hắc Ám Chi Uyên."

"Ý ngươi là gia tộc Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư?"

"Vâng, bệ hạ. Đây là gia tộc được tôn xưng là cổ xưa nhất, cao quý nhất, là hậu duệ của Thần, đại gia tộc nắm giữ năng lực chiêm tinh, tiên đoán, được Vân Trạch đại lục tôn xưng là gia tộc trí giả—— Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc. Nghe nói, tất cả điển tịch cổ xưa, quyền uy nhất đều được Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc giữ gìn đầy đủ."

"Ân, chính xác là thế. Nhưng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc ngụ ở cánh đồng tuyết Cực Bắc, không có liên hệ gì tới các quốc gia."

"Trước kia quả thực là vậy. Bất quá căn cứ theo tin tức mới nhất, tộc tưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc cư nhiên đáp ứng tham gia trận tỷ thí ma vũ của Tam đại học viện được tổ chức ở Tạp Cách Tra vương quốc lần này. Tạp Cách Tra quốc vương hiện tại cao hứng tới mức ngủ không yên, khoe khoang khắp nơi."

"Cái gì? Đây quả thực là một cơ hội. Đã sai người điều tra vì sao tộc trưởng Phất Lan Tây Tư • Áo Khoa • Y Tây Tư gia tộc lại đáp ứng lần tụ hội này chưa?"

"Vâng, bệ hạ, thần đã phái người tra xét, tin tức này một khi truyền ra, thần tin rằng các quốc gia cũng lập tức phái người điều tra."

"Ân, làm tốt lắm."

"Tạ ơn bệ hạ!"

"Về thân phận của Ma Vu Sư kia, điều tra thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, thần còn đang điều tra, tạm thời không có phát hiện."

"Ân."

"Bệ hạ nếu không có phân phó khác, thần xin lui xuống."

Quyển 2 [84] Dẫn Hồn  

Vùng ngoại ô hoàng thành, trong một tòa trang viên xinh đẹp, trên chiếc sân rộng lớn được chất kín một bộ xương cự long cao lớn.

Thanh Việt kinh ngạc lại tò mò đi qua đi lại quan sát bộ hài cốt, cự long này so với tưởng tượng của bé còn lớn hơn vài phần, đây là lần đầu tiên bé tận mắt nhìn thấy cự long, tuy chỉ là hài cốt.

"Điện hạ, Chiêu Hồn thuật hiện tại có thể sử dụng được không?" Lai Ân • Đường Cổ Lạp đúng lúc nhắc nhở Thanh Việt.

Bị hắn nhắc nhở, Thanh Việt mới nhớ ra mình không có bao nhiêu thời gian, phải nhanh chóng quay về hoàng cung, lập tức nói với Lai Ân • Đường Cổ Lạp.

"Bảo người mang tới cho ta một đoạn xương cự long, nhỏ nhỏ một chút, một đốt xương ngón tay đi."

"Được." Lai Ân • Đường Cổ Lạp lập tức sai người chuẩn bị, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Thanh Việt hỏi.

"Điện hạ cần một đốt xương ngón tay làm gì?"

"Dẫn hồn." Thanh Việt trả lời đương nhiên.

"Cái gì? ! ! !" Lai Ân • Đường Cổ Lạp suýt chút nữa bị câu trả lời của bé làm tức chết.

"Điện hạ nói chỉ cần một đốt xương ngón tay là có thể dẫn hồn?"

"Đúng vậy, chỉ cần là xương trên người cự long đều có thể dẫn hồn." Thanh Việt thành thực trả lời.

"Vậy điện hạ muốn chúng ta mang toàn bộ hài cốt cự long về làm cái gì?"

"Vì ta muốn xem cự long chân chính có bộ dáng gì."

Lai Ân • Đường Cổ Lạp bị lời nói hợp tình hợp lí này làm tức tới mức mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đen, bọn họ tìm bao nhiêu nhân lực vật lực mới vận chuyển được bộ xương này trở về! Cư nhiên chỉ vì để hài tử trước mặt kiến thức một chút!

Thôi, thôi, hiện tại là bọn hắn có chuyện cầu người, cũng chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Lai Ân • Đường Cổ Lạp lại trở nên ôn hòa, thấy tộc nhân cũng đã mang một đốt xương tới, liền cười tủm tỉm hướng Thanh Việt dò hỏi.

"Điện hạ, còn cần chuẩn bị gì nữa không?"

"Không cần, có thể bắt đầu rồi."

Thanh Việt cũng không muốn chọc tức vị Thân vương Huyết tộc này nữa, có thể tức chết hắn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không tức chết hắn, ngược lại làm hắn tức tới bạo phát, như thế không thể thu thập tốt a.

Thanh Việt đưa tay nhận đốt xương ngón tay gần bằng cánh tay mình, dùng chu sa màu đỏ vẽ đồ án phức tạp lên nó, sau đó đặt lên bàn đá, lấy vài ngọn dẫn hồn đăng tinh xảo có hình hoa sen trong không gian giới chỉ, đặt chúng xung quanh xương ngón tay.

Tiếp đó, Thanh Việt cắt đầu ngón tay, trích huyết châu lên từng ngọn dẫn hồn đăng, huyết châu không ngừng bắn ra, những ngọn dẫn hồn đăng xung quanh xương ngón tay cũng sáng bừng lên, ngọn lửa màu đỏ nhạt không ngừng nhún nhảy.

Theo ánh sáng từ dẫn hồn đăng, đồ án phức tạp trên xương ngón tay dường như có sinh mệnh, không ngừng vặn vẹo.

Tình cảnh phi tự nhiên như vậy làm Lai Ân • Đường Cổ Lạp cùng đám thân tín cấp dưới vô cùng sửng sốt.

Thanh Việt dùng chu sa trong tay vẽ một ít vòng tròn kì quái trên bàn đá cùng dưới đất, hoàn thành hết thảy, Thanh Việt cũng lui lại bên cạnh Lai Ân • Đường Cổ Lạp, quan sát biến hòa trên bàn đá.

"Điện hạ, đây là Chiêu Hồn thuật sao? Thật sự rất thần kì. Chính là......." Lai Ân • Đường Cổ Lạp chần chờ một lát, lại nói tiếp.

"Chính là đã hơn 20 năm, hồn phách cự long kia không biết còn không."

"Ta cũng không thể cam đoan, bất quá, hồn phách cự long rất cường đại, bình thường có thể bảo trì trăm năm không tan, trừ phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không nhất định có thể dẫn tới. Chúng ta phải kiên nhẫn chờ một lát mới có thể biết kết quả."

Mọi người lại chờ đợi trong chốc lát.

Đột nhiên, ngọn lửa trong dẫn hồn đăng nhảy lên kịch liệt, bên trong lộ ta lục quang, xương ngón tay bị vây bên trong cũng rung động, phát ra tiếng 'ba, ba, ba' vỡ vụn.

Cảnh tượng như vậy không kéo dài lâu lắm, rất nhanh, mấy ngọn dẫn hồn đăng hệt như đèn hết dầu mà tắt ngúm, đồ án đỏ tươi trên đốt xương ngón tay cũng ảm đạm, đốt xương làm dẫn hồn trong nháy mắt vỡ vụn.

"Chiêu Hồn thuật thất bại." Thanh Việt ảo não nhíu mi.

Vừa nãy nhất định có tà thuật gì đó chống lại bé, cư nhiên làm bé không thể triệu hồi hồn phách cự long, thật sự là đáng chết, manh mối về hạt châu kia lại gián đoạn!

"Thật không?" Giọng nói Lai Ân • Đường Cổ Lạp cũng không dấu được thất vọng.

"Hồn phách cự long đã tiêu thất sao?"

"Không, không có, vừa nãy dẫn hồn đăng đã cảm ứng được hồn phách của nó, nhưng dường như hồn phách nó bị thứ gì đó trói buộc, hoặc là......... dù sao thì vừa nãy ta cảm thấy rất kì quái."

Thanh Việt nhất thời cũng không nói rõ được cảm giác này.

"Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương, nếu Chiêu Hồn thuật đã không thành công, như vậy, ta cáo từ trước."

"Chậm đã!" Lai Ân • Đường Cổ Lạp vừa lên tiếng, nhóm thân tín cấp dưới của hắn lập tức bao vây Thanh Việt, phối hợp vô cùng hoàn mĩ, hiển nhiên đã sớm có âm mưu.

"Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương, đây là ý gì?" Thanh Việt nhìn nhóm người vây xung quanh bé, đều là bật thầy hạng nhất.

"Ha hả ~~~ cũng không có ý tứ gì đặc biệt, điện hạ giúp chúng ta đại ân, tộc nhân chúng ta vô cùng cảm kích, chẳng qua hi vọng điện hạ đã giúp thì giúp tới cùng, nói cho chúng ta biết, người đầu tiên phát hiện thi thể cự long hai mươi mốt năm trước rốt cuộc là ai? Chúng ta muốn hỏi hắn một chút về tin tức Ma Châu mất tích.

Đương nhiên, nếu điện hạ không muốn nói chúng ta cũng không miễn cưỡng, dù sao, điện hạ đã giúp chúng ta rất lớn, thỉnh điện hạ tới tộc chúng ta trụ vài ngày, để chúng ta hướng ngươi biểu đạt cảm kích a." Lai Ân • Đường Cổ Lạp ôn hòa nói ra những lời uy hiếp trắng trợn.

"Ác? Thật không? Ta cũng rất muốn đi theo Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương kiến thức một chút cách đãi khách của Ma tộc a? Chính là, Thanh Việt còn phải hồi cung bẩm báo phụ hoàng một chút, bằng không, phụ hoàng sẽ tức giận." Thanh Việt không đổi sắc mặt đề nghị Lai Ân • Đường Cổ Lạp.

"Để điện hạ bôn ba như vậy không phải rất phiền toái sao? Chúng ta sẽ phái người thay điện hạ thông tri Nam Việt bệ hạ."

"Không tốt lắm đâu, như vậy cũng thực phiền toái Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương." Đôi ngươi xinh đẹp của Thanh Việt đảo tròn, như đang tự hỏi, đột nhiên gương mặt Thanh Việt hiện lên ý cười sáng lạn nhưng lại làm Lai Ân • Đường Cổ Lạp lạnh người.

"Ân, ta nghĩ ra một biện pháp rất tốt." Thanh Việt hướng về một góc vỗ vỗ tay, mọi người chỉ thấy bạch quang chợt lóe, sau đó một thiếu niên xinh đẹp yêu dị xuất hiện trước mắt.

Lai Ân • Đường Cổ Lạp cùng đám cấp dưới kinh ngạc không thôi, không ai biết thiếu niên này tới từ lúc nào, làm thế nào xuất hiện, đặc biệt Lai Ân • Đường Cổ Lạp dọc theo đường đi xác nhận chỉ có mình Thanh Việt tới mới có thể quyết định giam giữ bé lại.

"Đây là thị tòng của ta, tên là Tạc Phi, cũng không có bản lĩnh gì, bất quá có thể đi lại như gió, dù là xa cả ngàn dặm cũng có thể tới trong nháy mắt.

Không bằng để Tạc Phi đi thông tri phụ hoàng đi, như vậy cũng mau được một chút, lỡ như phụ hoàng lo lắng, còn có thể phái một hai vạn binh mã, dọc theo đường đi bảo hộ chúng ta an toàn a."

"Ngươi........" Lai Ân • Đường Cổ Lạp siết tay tới mức phát ra tiếng 'răng rắc', hắn biết, hắn bị tiểu quỷ này đùa giỡn, muốn đem tiểu quỷ này đi quả thực không có khả năng. Ma Tộc bọn họ cường thịnh trở lại, nhưng nhân số vẫn rất thưa thớt, không có khả năng đối địch với thiên quân vạn mã của Nam Việt đế quốc!

Lập tức, Lai Ân • Đường Cổ Lạp bày ra một nụ cười có thể xem là thành khẩn.

"Tại hạ nghĩ lại, cảm thấy vẫn có chút không ổn. Tuy chúng ta thực rất muốn mời điện hạ tới tộc làm khách, để biểu đạt lòng biết ơn đối với điện hạ, nhưng mà điện hạ hiện tại còn nhỏ, bệ hạ nhất định sẽ lo lắng, không bằng chờ điện hạ lớn thêm một chút, có thể ra ngoài du lịch, thì lại tới tộc ra làm khách, để chúng ta biểu đạt tâm ý đi."

"Ân, như vậy a." Thanh Việt dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Lai Ân • Đường Cổ Lạp.

"Được rồi, nghe đề nghị của Lai Ân • Đường Cổ Lạp Thân vương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Thanh Việt cũng đành cáo từ vậy."

"Điện hạ thỉnh." Lai Ân • Đường Cổ Lạp cắn răng nói.

Sau khi Thanh Việt rời đi, Lai Ân • Đường Cổ Lạp trực tiếp đá bay số thi cốt cự long trước mặt.

"Đi, bảo người hảo hảo giám thị tiểu quỷ kia, nó nhất định không thoát được quan hệ với Ma Châu! Tiểu quỷ chết tiệt, cư nhiên đám trêu đùa cơ trí với ta!"

Quyển 2 [85] Thân Mật  

"A ~~~" Đại tổng quản Tạp Ân có lá gan tỉ lệ nghịch với khổ người bị Thanh Việt đột nhiên xuất hiện bên cạnh làm kinh hãi, bất quá, nửa tiếng đầu là kinh hách, còn nửa tiếng sau là kinh hỉ.

"Tiểu điện hạ, ngài đi đâu a? Bệ hạ quay về tẩm điện phát hiện không thấy ngài, đã hạ lệnh cho mọi người đi tìm a."

"Phụ hoàng đã quay lại tẩm điện?"

"Dạ, bệ hạ đã trở lại rất lâu, tìm không thấy ngài chúng ta sẽ bị phạt, tiểu điện hạ mau vào đi thôi."

"Ân." Thanh Việt gật gật đầu, bước nhanh vào tẩm điện.

"Phụ hoàng."

Thanh Việt vội vàng đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo đang ngồi trên giường, nhưng lại sợ chọc Hoàng Phủ Ngạo tức giận, liền thành thành thật thật đứng yên.

"Việt nhi, đi đâu vậy?" Hoàng Phủ Ngạo đứng dậy đi tới bên cạnh Thanh Việt, ngữ khí làm người ta không nhận ra y có tức giận hay không.

"Ngủ không được, liền.... đến ngự hoa viên đi dạo một lát........."

Thanh Việt có chút chột dạ trả lời, đối với phụ hoàng, bé cơ hồ không biết nói dối.

"Thật không?" Hoàng Phủ Ngạo nâng cằm Thanh Việt, để mắt bé đối diện với mình.

"Chính là, bùn đất trên hài Việt nhi không giống như bùn đất ở ngự hoa viên a?"

"Phụ hoàng......... Việt nhi......... không........."

Nhanh như vậy đã bị Hoàng Phủ Ngạo vạch trần, Thanh Việt có chút nôn nóng muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói thế nào.

Thấy bộ dạng hoang mang, khẩn trương của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cảm thấy thực thú vị, không định làm khó xử bé nữa, cười nói.

"Việt nhi trưởng thành, trong lòng có bí mật không muốn nói cho phụ hoàng cũng thực bình thường, nhưng mà, lần sau ra ngoài nhất định phải nói cho phụ hoàng biết, bằng không, phụ hoàng sẽ lo lắng, biết chưa?"

"Ân." Thanh Việt vội vàng gật đầu.

"Việt nhi vừa rồi nói ngủ không được sao?"

"Ân." Thanh Việt còn chưa hồi phục tinh thần, không hề suy nghĩ đã lên tiếng.

"Tốt lắm, vậy cùng phụ hoàng làm chút gì khác đi."

Không đợi Thanh Việt phản ứng, Hoàng Phủ Ngạo đã thuần thục cởi bỏ một khỏa y khấu của bé.

Nếu là trước kia, Hoàng Phủ Ngạo làm vậy, Thanh Việt cũng không có phản ứng quá lớn.

Nhưng sau khi trải qua sự tình lần trước, Thanh Việt thấy phụ hoàng như vậy sẽ vô thức nhớ lại chuyện ngày đó, gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ đỏ bừng lên hệt màu son, đợi tới lúc thân thể hoàn toàn trần trụi, da thịt trắng noãn như bạch ngọc cũng dần dần nhiễm một tầng phấn hồng.

Đầu ngón tay Hoàng Phủ Ngạo hệt như lông chim, nhẹ nhàng lướt trên cơ thể Thanh Việt.

Chóp mũi, đôi môi, cổ, xương quai xanh, trước ngực, lưng, giữa hai chân, những điểm bị chạm vào đều trở nên nóng rực, run rẩy.

Cảm xác xa lạ mà khó nắm giữ, cứ như có thể làm máu trong cơ thể Thanh Việt cấp tốc lưu chuyển, làm bé cảm thấy như cơ thể mình sắp bốc cháy, khó chịu lại làm người ta không khỏi trầm luân.

Cảm giác như vậy làm Thanh Việt có chút sợ hãi lui về sau, nhưng còn chưa lui được nửa bước đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện túm chặt thắt lưng, giữ chặt bé trước mặt, khoảng cách hai người chỉ có một lóng tay, có thể nghe rành mạch hô hấp của đối phương.

"Việt nhi, không muốn cùng phụ hoàng làm chuyện thân mật như vậy sao?"

Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu liếm cắn vành tay Thanh Việt, thanh âm khàn khàn mị hoặc, vọng vào tai Thanh Việt hệt như điện lưu đánh trúng dây thần kinh ở xương sống, cơ thể bé mềm nhũn tựa vào lòng ngực Hoàng Phủ Ngạo.

"Xem ra, Việt nhi cũng không muốn phản đối a."

Hoàng Phủ Ngạo ôm lấy Thanh Việt, áp bé lên giường lớn mềm mại.

"Phụ hoàng!"

Lúc ngón tay Hoàng Phủ Ngạo tiến vào tiểu huyệt Thanh Việt, bé vẫn luôn ngoan ngoãn mặc y bài bố rốt cuộc có chút khẩn trương kêu một tiếng.

Thanh Việt cũng không quên cảm giác khó chịu cùng bực bội lần trước bị phụ hoàng tiến vào.

Tuy sau đó dần dần có chút cảm giác kì quái, một loại tê dại rất khó hình dung, làm toàn thân bé run rẩy, nhưng mà lúc bắt đầu........

"Ngoan, lần này sẽ không như vậy......"

Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt vào lòng, tinh tế áp nụ hôn nóng bỏng lên môi bé, trấn an Thanh Việt đồng thời ngón tay cũng tăng mạnh tốc độ khuếch trương.

Cơ thể không ngừng bị hôn môi cùng âu yếm lúc nhẹ lúc nặng làm Thanh Việt không thể kiềm chế mà phát ra âm thanh như tiếng nức nở thoải mái của tiểu thú, cơ thể theo những nụ hôn sâu của Hoàng Phủ Ngạo mà bắt đầu rung động, bộ dáng ngây ngô, bất lực làm hạ phúc Hoàng Phủ Ngạo căng cứng một trận.

Cảm giác khuếch trương đã không sai biệt lắm, Hoàng Phủ Ngạo nâng hai chân Thanh Việt, động thân tiến vào, cảm giác bé cũng không có quá nhiều khó chịu cùng kháng cự mới bắt đầu kịch liệt luật động.

Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt vào lòng, dây dưa hôn sâu, để những tiếng rên rỉ chưa kịp phát ra của bé trực tiếp chìm đắm trong môi lưỡi mình.

Chỉ có thể vô thố vặn vẹo cơ thể, ý đố giảm bớt chút khoái cảm mãnh liệt sắp lên tới đỉnh trong cơ thể, đối lấy là sự tiến công càng thêm kịch liệt, điên cuồng của Hoàng Phủ Ngạo.

Tất cả cảm quan trong cơ thể giống như cánh đồng tuyết không ngừng tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, chậm rãi tích tụ thành dòng suối nhỏ, dần dần thành sông, cuối cùng thành biển rộng vô bờ không ngừng thổi quét, bao phủ làm người ta chìm đắm.

...........

Đại tổng quản Tạp Ân làm hết phận sự đứng ngoài tẩm điện đợi cả buổi cũng không thấy Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt thức dậy, thân là quan thị tòng bên người hoàng đế bệ hạ, Tạp Ân chỉ có thể tiến vào tẩm điện, thông tri bệ hạ.

"Bệ hạ, sắc trời đã muốn......."

Xuyên qua sa liêm mạ vàng hoa lệ, Tạp Ân đột nhiên dừng lại, cái mũi lớn thật xứng với dáng người khẽ hít hít, dường như có chút mùi xạ hương cùng ngọt lịm như có như không lan tràn trong không khí......

Tạp Ân lập tức trợn mắt, hắn thông minh rốt cuộc đã biết đây là cái gì.

Đây nhất định là hương vị hoan ái!

Đột nhiên, dường như nghĩ ra gì đó, ánh mắt Tạp Ân trừng to hơn nữa.

'Ông trời của ta ơi, này phải làm bao nhiêu lần mới đạt được hiệu quả thế này a! A ~~~ ta rốt cuộc nghĩ cái gì chứ, phải mau chạy đi! Ông trời a, ta làm sao lại xui xẻo như vậy, vì cái gì lại là ta! ! ! Nếu bị bệ hạ phát hiện.........'

Đang lúc Tạp Ân tính toán kiễng mũi chân, thần không biết quỷ không hay chuồn ra ngoài, thì tầng sa liêm theo làn không khí lưu động lúc hắn lui về sau, nhẹ nhàng xốc lên.

Ngay sau đó, thiên bất tòng nhân nguyện [trời không thuận theo lòng người], Tạp Ân cứ vậy thấy được một màn mà hắn thực sự rất hiếu kì nhưng lại không thể không cật lực né tránh.

Trên long sàng hoa lệ, cao quý lúc này đang vô cùng hỗn độn, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi đang quất chặt lấy nhau.......

Tạp Ân chỉ ngây ngốc vài giây, sau đó lập tức như bị cháy mông, dùng tốc độ không hề tương xứng với dáng người mập mạp của hắn mà lủi như bay ra ngoài.

Đợi tới lúc ra ngoài điện, Tạp Ân mới mất mặt vỗ vỗ trái tim đã sắp nhảy ra ngoài của mình, sau đó còn sờ sờ mũi, xác định không có chất lỏng gì màu đỏ chảy ra mới nhẹ nhàng thở phào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro