Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 2] Chương 51.52.53.54.55
Quyển 2 [51] Săn Bắn [1]
Tràng săn bắn hoàng gia ở Nam Việt đế quốc.
Cách hoàng thành Nam Việt khoảng hai mươi dặm, được tạo thành từ những đồi núi trùng điệp, trăm ngàn năm qua được Nam Việt đế quốc xây dựng, tổ chức, nơi này nghiễm nhiên đã trở thành một khu rừng ma thú loại nhỏ nhân tạo.
Trong này, trừ bỏ không có ma thú cường đại, hung mãnh cực độ thì cơ hồ cái gì cũng có. Cho dù các đại quý tộc dùng cả đời để đi săn cũng không dám đảm bảo mình biết hết tất cả chủng loại ma thú nơi này.
Hôm nay Hoàng Phủ Ngạo mang theo Thanh Việt tới nơi này săn bắn.
Rất nhiều đại quý tộc được Hoàng Phủ Ngạo mời tới, từ hôm qua đã tới đây, thậm chí ngày nhận được tin đã lập tức mang theo nhóm gia quyến mình coi trọng nhất chạy tới, trước lúc Hoàng Phủ Ngạo tới đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón.
Vừa rồi thị vệ đã chạy tới báo tin, Hoàng Phủ Ngạo đang trên đường tới đây. Tính thời gian, có lẽ cũng sắp tới.
Các đại quý tộc, theo sự dẫn dắt của tộc trưởng, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, chỉnh tề, nghiêm túc cùng kính cẩn đứng sẵn hai hàng bên cửa vào tràng săn bắn, nghênh đón Hoàng Phủ Ngạo tới.
Các thiếu gia, tiểu thư đại quý tộc, vì vai vế nhỏ nên bị xếp phía sau đội ngũ nghênh đón, vị trí sau cùng nhất.
An bài như vậy làm các thiếu gia tiểu thư buồn chán, tốp 5 tốp 3 tụm lại, trò chuyện, khoe khoang hoặc thổi phồng nhau.....
Tam hoàng tử—— Hoàng Phủ Trác Diệu,Thất công chúa —— Hoàng Phủ Hàm Vi, cùng với hai người thừa kế của gia tộc Đề Đề Tư cùng Lai Đặc—— Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư, A Nhĩ Y • Lai Đặc, bốn người tụ lại cùng nhau.
Ngày ấy, bốn người bọn họ tới Bàn Long điện, vốn định vấn an Hoàng Phủ Ngạo, lúc tới thì bắt gặp rất nhiều quý tộc tụ hội ở đấy, đại đa số mọi người đều muốn diện kiến Ngũ điện hạ trong lời đồn—— Hoàng Phủ Thanh Việt.
Kết quả, Hoàng Phủ Ngạo lấy cớ cơ thể Thanh Việt không tốt, làm bọn họ cũng không có cơ hội gặp Thanh Việt.
Đang lúc mọi người có chút thất vọng, Hoàng Phủ Ngạo lại đưa ra chủ ý bảo mọi người tham gia săn bắn. Đối mặt với lời mời của hoàng đế, mọi người đều hưng phấn không thôi, từ hôm qua đã bắt đầu lăn xăn chuẩn bị tốt mọi thứ.
Hoàng Phủ Trác Diệu chăm chăm nhìn Nhị ca đang chỉ huy đám tì nữ, thị tòng, bận tới tối mày tối mặt nhưng vẫn thường liếc về chỗ hắn, lộ ra nụ cười đắc ý—— Hoàng Phủ Vu Mạc.
Lần săn bắn này, phụ hoàng giao cho Nhị ca lớn hơn hắn 8 tháng chủ trì, Hoàng Phủ Trác Diệu vẫn còn tâm tính hiếu thắng của tuổi trẻ, ít nhiều cũng có chút khó chịu, bất mãn.
Dù sao, hắn cũng do hoàng hậu Nam Việt đế quốc hạ sinh, nếu luận về thân phận, hắn so với tất cả hoàng tử phải tôn quý hơn, nhưng lại luôn bị mẫu tử Hoàng Phủ Trác Diệu áp lên đầu.
"Ai, nếu Na Đạt cùng Na Tuyết cũng trờ về đế đô thì tốt rồi."
A Nhĩ Y • Lai Đặc hiển nhiên hiểu tâm tình của Hoàng Phủ Trác Diệu, tính toán tìm đề tài để dời lực chú ý của mọi người.
"Phốc ~~~ ha hả ~~~" Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư cấp mặt mũi cho A Nhĩ Y • Lai Đặc mà dẫn đầu đáp lại chủ đề, bất quá, tiếng cười đột nhiên của hắn lại làm mọi người có chút khó hiểu.
"Chỉ là nhắc tới Na Đạt cùng Na Tuyết thôi, sao ngươi lại vui như vậy?" Hoàng Phủ Hàm Vi chớp chớp đôi mắt màu thủy lan, tò mò hỏi.
"Ha hả ~~~ các ngươi nhất định không biết, chuyện này ta cũng mới nghe không lâu." Phỉ Lí Đặc ra vẻ thần bí nhích tới gần mọi người, nói tiếp.
"Vốn, số người được bệ hạ tuyển chọn làm quan cận vệ cho Ngũ điện hạ còn một người nữa. Người kia, là biểu ca thân ái của ta—— Na Đạt • Ái Đức Hoa! Biết vì sao cuối cùng lại chọn ta không?"
Thấy mọi người lắc đầu, Phỉ Lí Đặc làm bộ dáng tức tới nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là vì biểu ca thân ái của ta kiên quyết phản đối, nhiệm vụ này mới tới phiên ta a!"
Nói tới đây, Phỉ Lí Đặc lại vừa tức vừa buồn cười.
"Chuyện này a, ta nghe ngoại công vô ý nhắc tới mới biết được, ha hả ~~~ thực sự là cười chết ta!"
"Được rồi, đừng cười nữa, mau nói đi! Chúng ta đang chờ nghe này." Hoàng Phủ Hàm Vi thúc giục, tính cách tò mò, cho dù là công chúa điện hạ cao quý cũng không tránh được.
"Ha hả ~~~theo lời ngoại công, biểu ca ta trước đây, lần đầu tiên vào cung đã gặp được Ngũ điện hạ. Các ngươi biết câu đầu tiên Ngũ điện hạ nói với biểu ca ta là gì không?"
"Đừng thừa nước đục thả câu, nói mau!" Hoàng Phủ Hàm Vi vội vàng hối.
"Ngũ điện hạ nói 'đem quần áo cởi ra" ha hả ~~~"
"A?"
"Ha hả ~~~"
Mọi người vừa nghe Phỉ Lí Đặc nói xong, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó đều cười ha hả.
"Từ đó về sau, chỉ cần biểu ca nghe thấy mấy chữ 'Ngũ điện hạ' hay 'cởi quần áo' sẽ khẩn trương, đỏ bừng mặt, càng miễn bàn tới chuyện để biểu ca gặp Ngũ điện hạ."
"Thật thú vị a, ha hả...... trước kia sao không nghe Na Đạt nhắc tới chuyện thú vị này a...... ha hả......."
"Còn nữa, Ngũ đệ chúng ta bảo Na Đạt cởi quần áo làm gì a?"
"Sao ta biết, các ngươi đi hỏi người trong cuộc ấy, Ngũ điện hạ hoặc biểu ca ta mới biết thôi." Phỉ Lí Đặc không có chút áy náy nào khi vạch trần bí mật của biểu ca —— Na Đạt • Ái Đức Hoa.
Bất quá, cũng nhờ chuyện của Na Đạt mà tâm tình mọi người vui vẻ hơn rất nhiều, không khí cũng không còn áp lực, thoải mái hơn.
Lúc đám người đang trò chuyện, chung quanh bắt đầu sôi trào, tiếp đó liền lặng ngắt như tờ chăm chú nhìn lối vào tràng săn bắn, thực rõ ràng, diễn viên chính hôm nay—— Nam Việt đế quốc hoàng đế bệ hạ cùng Ngũ điện hạ được sủng ái nhất đã tới.
Đám người đang trò chuyện cũng nhìn về phía lối vào tràng săn bắn.
Chỉ thấy hai thân con tuấn mã cao lớn một hỏa hồng, một ửu hắc [ngâm tuyền] cùng đội hộ vệ bị bỏ xa khoảng hơn 300m phía sau, trong tiếng kinh hô của mọi người, hai tuấn mã một trước một sau phóng qua hàng rào cao hơn hai thước của tràng săn.
Trên tuấn mã hỏa hồng đi trước, tất cả mọi người đều nhận ra, đó là tọa kị của hoàng đế bệ hạ bọn họ, long mã trong đàn——Hỏa Hồn.
Người cưỡi trên Hỏa Hồn, toàn thân cao thấp tản mát ra khí phách oai hùng, quân lâm thiên hạ, không cần nghĩ cũng biết, người này là hoàng đế bệ hạ Nam Việt—— Hoàng Phủ Ngạo.
Đứa bé cưỡi trên tuấn mã ưu hắc, tuy đại đa số mọi người đều chưa gặp qua nhưng vẫn có thể đoán được.
Đôi đồng tử thất sắc lưu li dường như hấp thu tất cả ánh sáng trong thiên địa, mái tóc bạch kim óng ả tung bay trong gió, dung mạo tuyệt sắc mà tinh linh nổi tiếng mĩ mạo cũng không sánh bằng.
Người mĩ lệ độc nhất vô nhị như vậy chỉ có một vị hoàng tử mà đại đa số mọi người đều nghe nói nhưng chưa từng thấy mặt, Nam Việt Ngũ điện hạ.
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, hai người cưỡi trên tuấn mã cao lớn, đứng sóng vai nhau. Trong nhất thời, mọi người đều nhìn tới ngây ngốc.
Quyển 2 [52] Săn Bắn [2]
"Nhi thần cung nghênh phụ hoàng."
Hoàng Phủ Vu Mạc dẫn đầu bước ra khỏi hàng, quỳ một gối trước Hỏa Hồn, hành lễ với Hoàng Phủ Ngạo, mọi người cũng làm theo, quỳ gồi hai bên cửa vào tràng săn bắn.
"Tốt lắm, đều đứng lên đi, ở trong này mọi người không cần đa lễ."
Hoàng Phủ Ngạo phất tay, trực tiếp nhảy xuống ngựa, xoay người muốn đỡ Thanh Việt còn ngồi trên lưng tuấn mã cao lớn xuống thì thấy bé học theo bộ dáng của y, lưu loát nhảy xuống.
"Tạ ơn phụ hoàng."
"Tạ ơn bệ hạ."
Mọi người theo Hoàng Phủ Vu Mạc đứng lên.
"Phụ hoàng đi đường mệt nhọc, hiện tại đã gần trưa, thỉnh phụ hoàng tới lều trại nghỉ ngơi một chút, dùng ngọ thiện."
Hoàng Phủ Vu Mạc hướng Hoàng Phủ Ngạo đề nghị.
"Ân." Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Vu Mạc. "Hai ngày nay đã vất vả."
"Đây là vinh hạnh của nhi thần, tuyệt không vất vả, phụ hoàng, Ngũ đệ, thỉnh bên này."
Hoàng Phủ Vu Mạc vội vàng dẫn dường cho Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt, ánh mắt còn liếc về phía Hoàng Phủ Trác Diệu đang đứng lẫn trong đám người, lộ ra nụ cười hưng phấn cùng đắc ý.
.......
Theo Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt rời đi, đám người lại bắt đầu ầm ĩ.
"Thấy không? Có thấy không! Đó là Ngũ điện hạ a!"
"Cư nhiên so với lời đồn còn xinh đẹp hơn!"
"Đúng a, ta phải tìm phương pháp, nhất định phải gả cho Ngũ điện hạ!"
"Ta thấy ngươi váng đầu rồi, Ngũ điện hạ bao nhiêu tuổi a, bây giờ gả cho ngài, chờ hắn lớn thêm chút nữa không biết ngươi sẽ bị ném tới nơi nào. Hơn nữa, nếu thực sự ngươi được gả cho Ngũ điện hạ, mỗi ngày soi gương ngươi không thấy tự ti sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, theo ta thấy, vẫn là bệ hạ tốt nhất, nếu có thể gả cho bệ hạ, giảm 10 năm, 20 năm....."
"Ngươi mơ đi, bệ hạ làm sao coi trọng ngươi?"
"Phải nha, ở bên cạnh bệ hạ đều là đại mĩ nhân, với tư sắc của ngươi, ta nghĩ, cho dù ngươi giảm cả mệnh của kiếp sau cũng tuyệt đối không có khả năng!"
........
Bên kia các phu nhân, tiểu thư giương thương múa kiếm nghị luận, mấy người bên này cũng không nhàn rỗi.
"Phỉ Lí Đặc, đứa nhỏ vừa nãy là Ngũ điện hạ sao?" Vẻ mặt A Nhĩ Y • Lai Đặc có chút cổ quái nhìn Phỉ Lí Đặc • Đề Đề Tư.
"Đúng vậy, sao ngươi lại......." Dùng ánh mắt này nhìn ta?
Phỉ Lí Đặc còn chưa nói hết đã phát hiện, trừ bỏ A Nhĩ Y, hai người khác cũng dùng ánh mắt đồng dạng kì quái nhìn mình.
"Các ngươi sao vậy? Sao lại dùng ánh mắt kì quái như vậy nhìn ta?" Phỉ Lí Đặc bị nhìn tới mức sởn gai ốc.
"Phỉ Lí Đặc a ~~~" A Nhĩ Y bộ dáng thực sâu xa, khoát một tay lên vai Phỉ Lí Đặc.
"Ngươi nói thật với chúng ta đi, có phải ngươi với Ngũ điện hạ có gì xích mích không? Không sao, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giúp ngươi!"
"Xích mích gì a, ta thấy ngươi có bệnh thì có." Phỉ Lí Đặc bị nói tới mức ù ù cạc cạc.
"Không có?"
"Tuyệt đối không có!"
"Thật sao?"
"Này, ngươi nói đủ chưa a!" Phỉ Lí Đặc bị hỏi tới phát hỏa.
"Được rồi, được rồi, không có thì thôi, vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết, vì cái gì ngươi lại hình dung Ngũ điện hạ kém tới vậy không?" A Nhĩ Y tò mò truy vấn.
"Ta nào có, ta chỉ ăn ngay nói thật a."
"Ăn ngay nói thật? ! !" Nghe thấy lời này, Hoàng Phủ Hàm Vi liền tức giận. "Hừ, ăn ngay nói thật? Sao ta cảm thấy Ngũ đệ tốt hơn nhiều so với hình dung của ngươi?"
Hoàng Phủ Hàm Vi tức giận nói, ngữ khí câu sau có chút chua chua: "Làm hại ta hôm hay muốn thử thi tài với Ngũ đệ, hiện tại xem ra......" Bộ dáng Hoàng Phủ Hàm Vi hệt như một con khổng tước xinh đẹp kiêu ngạo đột nhiên gặp phải phượng hoàng, ủ rũ vì đả kích.
Thấy bộ dáng của nàng, mọi người rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân nàng đột nhiên phát hỏa.
"Đúng a, nếu đây là chiến trường, đối phương là địch nhân của chúng ta, chúng ta lại bị tin tình báo sai lầm của Phỉ Lí Đặc lừa bịp, ta thấy cho dù không chết cũng bị thiệt hại nặng nề." A Nhĩ Y không có chút ý tứ nào muốn dẹp loạn, ngược lại còn đổ dầu vào lửa.
"Này, các ngươi đủ chưa, cho dù lúc ấy ta dùng 'thiên thượng thiểu hữu, thượng vô song' [trên trời hiếm có, trên mặt đất độc nhất vô nhị] để hình dung Ngũ điện hạ thì các ngươi tin sao? Với tính cách các ngươi, nhất định sẽ không tin, đúng không hả?" Phỉ Lí Đặc bị ức hiếp bắt đầu phản kích.
"Hơn nữa, thứ các ngươi nhìn thấy chỉ là bề ngoài thôi, đừng để nó mê hoặc, ta đảm bảo nói cho các ngươi, bản chất của hắn phi thường ác liệt. Thật sự! Đây là chính mắt ta nhìn thấy."
"Thật vậy à?" Giọng nói A Nhĩ Y tràn ngập nghi hoặc.
"Tuyệt đối là thật." Phỉ Lí Đặc trả lời khẳng định.
"Nhưng mà, bản công chúa vẫn có chút hoài nghi về lời nói của ngươi." Hoàng Phủ Hàm Vi vẫn còn chút tức giận, lúc nãy thấy đứa nhỏ kia, thị giác bị bóp nghẹn cùng tâm hồn bị đả kích quá lớn.
.......
Mọi người tranh luận một lát, chỉ có Hoàng Phủ Trác Diệu vẫn duy trì trầm mặc, như đang suy tư gì đó.
Nhìn bộ dáng Hoàng Phủ Trác Diệu không nói lời nào, ba người kia căn bản cũng đoán được, chỉ sợ nguyên nhân chủ yếu là bộ dáng đắc ý lại khiêu khích của Hoàng Phủ Vu Mạc khi nãy.
Kì thực, còn một nguyên nhân khác là trực giác của Hoàng Phủ Trác Diệu. Hắn có thể cảm nhận được, Ngũ đệ kia rất đặc biệt, người có được khí chất như vậy, tuyệt đối không chỉ có bề ngoài.
Nhận thức này làm Hoàng Phủ Trác Diệu từ nhỏ đã nổi bật trong mọi người bị đả kích không nhỏ.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Phỉ Lí Đặc vỗ vỗ Hoàng Phủ Trác Diệu, khuyên giải.
A Nhĩ Y cũng vội vàng động viên: "Đúng a, nghĩ chuyện đó làm gì, chiều nay có tỉ thí săn bắn, chúng ta đánh nhiều ma thú một chút nhất định sẽ được bệ hạ khen ngợi a."
"Mọi người nói đúng, Tam đệ, đi thôi, chúng ta bây giờ phải hảo hảo nghỉ ngơi, chiều nay mới có sức mà biểu hiện a!"
"Hảo!" Hoàng Phủ Trác Diệu nhanh chóng khôi phục thần thái ngày thường, hăng hái đi theo mọi người về lều trại.
Quyển 2 [53] Thảm Tử của Quốc Vương
"Bệ hạ, Khải Tề Đại tướng quân cùng Tây Ca đại nhân đã trở lại, đang cầu kiến bên ngoài."
Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt mới dùng xong ngọ thiện, Tạp Ân liền tiến vào bẩm báo, trước đó vài ngày, Đại tướng quân—— Khải Tề • Đề Đề Tư, cùng đệ nhất mưu thần—— Tây Ca • Lai Đặc đi xứ tới Cáp Đa Cách Lạp đế quốc đã trở lại, đang chờ bên ngoài.
"Bảo bọn họ vào đi."
"Dạ, bệ hạ." Tạp Ân vội vàng ra ngoài, dẫn hai người tiến vào.
Hai người vừa vào, chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạo phất tay ý bảo bọn họ không cần đa lễ, hai người cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế.
"Mới vừa về đã vội vã muốn gặp trẫm, chẳng lẽ lần này đi tham dự lễ tang của Cáp Đa Cách Lạp vương cũng xảy ra đại sự?"
"Bẩm bệ hạ, chuyện này nếu nói đại sự cũng không đúng, chỉ là làm người ta cảm thấy quỷ dị." Tây Ca dựa lưng vào ghế, có chút mỏi mệt đáp.
"Cáp Đa Cách Lạp vương quốc công bố trên công văn đối ngoại là Cáp Đa Cách Lạp vương tái phát bệnh cũ mà đột nhiên chết bất đắc kì tử. Nhưng lúc chúng ta tới Cáp Đa Cách Lạp, căn cứ theo báo cáo của nhóm trinh thám ẩn núp trong hoàng cung Cáp Đa Cách Lạp, Cáp Đa Cách Lạp chết rất kì quái, quả thực là không thể tưởng tượng, chỉ có thể dùng mao cốt tủng nhiên [sởn gai ốc] để hình dung. Nghe nói, Cáp Đa Cách Lạp Thập Tam vương tử là người đầu tiên chạy tới hiện trường Cáp Đa Cách Lạp vương tử vong, đã choáng váng nôn mửa hơn thất tuần [7 lần 7 49 ngày], hơn nữa đã rất nhiều ngày không ăn uống được gì......"
"Tây Ca, nói trọng điểm." Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở.
"Trọng điểm?" Tây Ca có chút vô tội nhún vai: "Thần chỉ là người được nghe kể lại, bệ hạ muốn nghe trọng điểm thì bảo Khải Tề nói. Ha hả ~~~ Đại tướng quân của chúng ta vô cùng anh dũng trộm mở vương quan [quan tài] của Cáp Đa Cách Lạp vương, muốn biết rõ ràng, bệ hạ hỏi hắn a." Tây Ca vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
Khải Tề vừa nghe Tây Ca nhắc tới vương quan của Cáp Đa Cách Lạp vương, sắc mặt lập tức từ trắng chuyển qua xanh.
Nhìn bộ dạng của hắn, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nôn mửa.
"Bẩm bệ hạ, thần mở vương quan Cáp Đa Cách Lạp vương thì.... thì thấy.... thân thể Cáp Đa Cách Lạp vương..... đã bị.... tự hắn ăn hết một phần ba."
Nếu có thể, Khải Tề thực sự không muốn nhớ tới cảm giác ghê tởm mình từng trải qua.
"Tự hắn?" Hoàng Phủ Ngạo cũng cảm thấy thực khó tin.
"Đúng vậy, bệ hạ. Thần đã kiểm tra qua dấu răng trên thân thể Cáp Đa Cách Lạp vương, quả thực, là tự hắn lưu lại." Khải Tề kiên trì tiếp tục giảng.
"Nghe nói đêm phát sinh chuyện, Cáp Đa Cách Lạp vương một mình tiến vào mật thất, ước chừng khoảng hai giờ sau, nhóm người hầu chờ ngoài tẩm điện chợt nghe thấy tiếng Cáp Đa Cách Lạp vương thống khổ cầu cứu. Nhóm người hầu vội vàng chạy vào tẩm điện, kết quả thấy cảnh tượng kia, không bị hù chết cũng xem như rất kiên cường. Cáp Đa Cách Lạp vương chậm rãi lết ra khỏi mật thất, cả người nhuộm đầy máu tươi, bắp thịt trên hai chân cơ hồ đã không còn, miệng ngậm đầy thịt tươi đầm đìa máu, vừa kêu cứu vừa không ngừng gặm cắn cơ thể mình......." Nói tới đây, Khải Tề không nói thêm gì nữa.
Đại tổng quản Tạp Ân đứng một bên, nghe mà lạnh sống lưng, không ngừng rùng mình.
"Tra ra là nguyên nhân gì không?"
"Bẩm bệ hạ, chuyện quỷ dị như vậy thần thực sự không biết nên thăm dò thế nào." Tây Ca cảm giác đầu mình có chút trướng đau, lấy tay đè lại, bất đắc dĩ thở dài.
Khải Tề cũng lắc lắc đầu.
"Các ngươi không cần thăm dò, ta biết nguyên nhân đại khái."
Người nói chuyện đúng là Thanh Việt nãy giờ vẫn im lặng ngồi bên người Hoàng Phủ Ngạo.
"A?"
"Điện hạ....... biết?"
"Chuyện này cách xa ngàn dặm, điện hạ làm thế nào......"
Mọi người đều kinh ngạc không thể tin nhìn về phía Thanh Việt.
"Nói cho phụ hoàng, sao Việt nhi biết?" Hoàng Phủ Ngạo ôm thắt lưng Thanh Việt, kéo bé vào lòng.
Thanh Việt nâng tay trên không trung rất nhanh vẽ ra hai đạo phù chú, búng nhẹ đầu ngón tay, hai phù chú nháy mắt nhập vào trán Khải Tề cùng Tây Ca.
Khải Tề cùng Tây Ca không hiểu động tác của Thanh Việt có nghĩa gì, nhưng theo cử động của đầu ngón tay Thanh Việt, bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng có một dòng khí thanh lương tiến vào cơ thể, mệt nhọc, nôn nóng nhiều ngày nay cư nhiên biến mất một cách kì lạ.
"Các ngươi bị nhiễm oán khí không nặng, đại khái vì Khải Tề chạm vào thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương nên bị nhiễm, oán khí này, chỉ sinh ra chút tình tự tiêu cực, cho dù ta không trừ, qua vài ngày nó cũng tự động biết mất."
Còn không chờ Khải Tề cùng Tây Ca đưa ra nghi vấn, Thanh Việt đã tiếp tục giải đáp.
"Cái đó cùng cái chết của Cáp Đa Cách Lạp vương có liên quan gì với nhau?" Hoàng Phủ Ngạo tò mò hỏi.
Chỉ có Hoàng Phủ Ngạo biết, tử vong, linh hồn, oán niệm đều là những thứ huyền bí mà người thường không thể lí giải, nhưng đứa con bảo bối của y lại biết rất rõ, hơn nữa còn nắm giữ phương pháp thao túng chúng nó.
Vì thế, nghe lời giải thích thật khó hình dung của Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo không có kinh ngạc cùng khó tin như những người khác.
"Đương nhiên là có quan hệ. Bọn họ chạm vào thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương đã bị nhiễm oán khí, này chứng tỏ, oán khí trên thi thể Cáp Đa Cách Lạp vương rất nặng, thi thể người thường tuyệt đối không xảy ra trường hợp này."
"Ý Việt nhi là, Cáp Đa Cách Lạp vương chết có quan hệ tới oán khí này?"
"Ân." Thanh Việt khẳng định suy đoán của Hoàng Phủ Ngạo, tiếp tục nói: "Phụ hoàng có nhớ 5 năm trước, vương tử bị Cáp Đa Cách Lạp vương dùng làm vật giao dịch trong yến hội kia?"
"Ân, nhớ rõ." Đối với vương tử kia, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút ấn tượng, lập tức càng nghi hoặc hơn: "Ý Việt nhi là, chuyện này có quan hệ tới vương tử kia? Chính là, vương tử kia không phải đã chết ngay hôm sau sao?"
"Chính vì hắn đã chết, bằng không, sao Cáp Đa Cách Lạp vương lại thê thảm tới vậy."
"Ý điện hạ..... có phải là..... có người chỉ huy..... vong hồn vương tử đã chết kia.... đi giết......"
"Không, không phải, là tự hắn, không ai chỉ huy." Thanh Việt lập tức phản bác quan điểm của Tây Ca.
"Nhưng mà, vong hồn làm thế nào có thể......"
Nghe thấy lời Thanh Việt, mọi người có chút mê hoặc.
Đối với con người trên thế giới này, bọn họ cho rằng vong hồn không có lối suy nghĩ, chỉ có thể hành sự theo sự chỉ huy của các pháp sư vong linh.
"Năm năm trước, Việt nhi đi ngang qua tiểu trì vương tử kia chết, thấy vong hồn của hắn. Nhìn hắn có vẻ không cam lòng, bộ dáng lại tràn ngập oán hận, Việt nhi cũng chán ghét tên quốc vương kia, liền thuận tiện hạ trận pháp tụ âm lên cơ thể hắn, như vậy không những giúp hắn bảo trì hồn phách không bị tiêu tan, còn có thể nhanh chóng nâng cao sức mạnh. Bất quá Việt nhi không ngờ, mới 5 năm ngắn ngủn, hắn đã trở nên lợi hại như vậy, cư nhiên có thể khống chế cơ thể người sống."
"..........!"
Một người trợn mắt há hốc.
".........?"
Một người mờ mịt.
".........! ! !"
Còn một người kinh hồn táng đảm.
Tây Ca, Khải Tề còn có Tạp Ân trực tiếp tiến vào trạng thái ngây dại, chỉ có mình Hoàng Phủ Ngạo có trái tim kiên cường nhất, vẫn còn trụ được.
"Phụ hoàng, các ngươi vẫn nên chuẩn bị một chút đi, đại khái không bao lâu nữa, Tắc Á Tháp vương cũng sẽ có chút thay đổi."
Thanh Việt như trước nhẹ nhàng quăng một quả boom vào đầu mọi người.
"Ngươi..... ngươi này..... vật nhỏ....."
Hoàng Phủ Ngạo nhu nhu tóc Thanh Việt, thấy bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng, hùng hồn của bé, y bi ai phát hiện, mình thực sự không biết làm thế nào để quản giáo vật nhỏ này.
'Đáng sợ a..... khủng bố a..... âm hiểm a..... còn nhỏ như vậy, cư nhiên đã biết mượn đao giết người........ lại còn là giết người không thấy máu.....'
Tất cả mọi người khóc thét trong lòng.
'Đứa nhỏ này nói thế nào cũng là nửa hung thủ giết người đi, cư nhiên còn bình thản, thành thành thật thật giảng giải lại quá trình phạm tội cho bọn hắn. Hơn nữa còn hảo tâm nhắc nhở bọn hắn phải chuẩn bị, chuyện này còn chưa xong đâu, còn người sắp bị tai ương. Nói tới chuyện giết người mà tự nhiên như đang dùng dao thái rau.'
Khải Tề âm thầm cảnh cáo chính mình, lát nữa phải căn dặn Phỉ Lí Đặc, ngàn vạn lần không được chọc Ngũ điện hạ tức giận, hậu quả vô cùng đáng sợ a!
Quyển 2 [54] Ma Đao Kì Dị
"Bệ hạ, hiện tại Cáp Đa Cách Lạp vương quốc có tổng cộng mười sáu vị vương tử có ý muốn tranh đoạt vương vị, đã có mười một vị vương tử chủ động liên hệ với chúng ta, hi vọng được quốc gia chúng ta ủng hộ."
Tây Ca không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, kiểu chết kinh khủng của Cáp Đa Cách Lạp vương, vội vàng chuyển đề tại.
"Ác? Nói cái nhìn của ngươi đi."
"Dạ, bệ hạ. Mười một vị vương tử, trước mắt xem ra có ba vị phù hợp yêu cầu của chúng ta, không có năng lực gì đặc biệt, biết nghe lời, hiểu chuyện, tin tưởng nếu đăng cơ sẽ dễ dàng bị quốc gia chúng ta khống chế."
"Ân." Hoàng Phủ Ngạo gật gật đầu, hiển nhiên rất yên tâm về năng lực của Tây Ca.
"Bảo nhóm trinh thám điều tra kĩ một chút, sau đó ngươi quyết định là được."
"Dạ, bệ hạ."
Đoạn đối thoại ngắn ngủn chưa tới 5 phút đồng hồ, nhưng đã quyết định xong vị quốc vương tân nhậm của Cáp Đa Cách Lạp vương quốc.
Cáp Đa Cách Lạp vương quốc là thuộc địa của Nam Việt đế quốc, cơ hồ mỗi lần có quốc vương tâm nhậm đều phải có được sự ủng hộ của Nam Việt mới có thể thuận lợi đăng cơ.
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài vị quốc vương có năng lực xuất chúng không cam lòng chịu thua.
Bất quá dưới sự áp chế của Nam Việt đế quốc cường đại, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm vương quốc bọn họ giàu có một chút, thậm chí vì dã tâm quá mức, nhiều lần đã lâm vào nguy cơ suýt chút nữa mất nước, căn bản không thể đối địch với Nam Việt.
"Ác, đúng rồi bệ hạ, trong số lễ vật của nhóm vương tử, có một thứ rất xuất sắc."
Khải Tề kích động nói, vẻ mặt cuồng nhiệt tựa như đang nói tới tình nhân trong mộng mà mình ao ước đã lâu.
"Có thể làm ngươi kích động như vậy, không phải lại là bảo đao, bảo kiếm linh tinh gì đi?" Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Hoàng Phủ Ngạo khá hiểu Khải Tề.
"A? Sao bệ hạ biết!" Bị người đoán được suy nghĩ, Khải Tề có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới bả đao kia mặt lại tươi rói.
"Bệ hạ, bả đao này vừa nhìn đã biết nhân tộc tuyệt đối không thể chế tạo được. Hơn nữa nhìn nó rất cổ, hoa lệ, không đoán được niên kỉ. Nhưng bả đao này cư nhiên có hàn quang phát ra bốn phía, rực rỡ như mới, hơn nữa ta còn cảm giác được bên trong nó ẩn chứa một nguồn năng lực kì dị, nhất định là tuyệt thế bảo đao."
"Có đao tốt vậy sao, vậy lấy tới cho trẫm xem thử." Nghe hắn hình dung kì bí như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng có chút hứng thú.
"Này, thần không mang theo, đã đưa cùng số vật phẩm chuyển vào hoàng cung rồi."
"Ân? Này cũng không giống ngươi a, cho dù là hiến cho trẫm, nhưng kẻ yêu đao như mạng nhà ngươi không phải sẽ luôn ôm nó khư khư bên mình, chỉ cần trẫm không hỏi, ngươi sẽ làm bộ như không biết, không phải sao?"
"Này......." Bị Hoàng Phủ Ngạo gãi đúng chỗ ngứa, Khải Tề có chút chột dạ, nhất thời không nói nên lời.
"Ha hả ~~~ bệ hạ thật sự là liệu sự như thần a!" Tây Ca có chút trêu tức liếc nhìn Khải Tề: "Hệt như lời bệ hạ, người này thấy bả đao xong lập tức ồn ào, nói trước khi hiến nó cho bệ hạ phải hảo hảo thưởng thức một phen, ngay cả ăn cơm, đi ngủ cũng không rời khỏi người. Bất quá, không được vài ngày, ánh mắt người này nhìn bả đao có chút cổ quái. Nói cái gì mà bả đao kia luôn cảnh cáo hắn trong mộng, cái gì mà.... nhân loại hèn mọn không xứng sử dụng nó, cái gì mà.... nó muốn chủ nhân v...v...... người này cảm thấy bả đao có chút quỷ dị, liền bảo nhóm trinh thám điều tra lai lịch bả đao một phen. Ra lệnh điều tra xong, bả đao kia lại càng thêm quỷ dị, người này không dám đụng vào nó nữa, lấy cớ gì mà, Cáp Đa Cách Lạp vương quốc nơi nơi đều quỷ dị, nên cẩn thận thì tốt hơn."
Chuyện xấu hổ bị Tây Ca vạch hết ra, Khải Tề cảm thấy mất hết mặt mũi, trừng mắt nhìn Tây Ca.
Nào biết, Tây Ca căn bản làm lơ hắn, tiếp tục nói.
"Người duy nhất biết lai lịch bả đao kia, ngay sau ngày mang bả đao kia ra đã chết vì trọng thương không kịp cứu chữa. Nghe nói, hắn vốn là thành viên của một đội thám hiểm, lúc nhóm trinh thám tới nơi, còn chưa kịp hỏi được chút tin tức nào thì hắn đã chết. Chính là từ những người từng tiếp xúc với hắn biết được một chút, nghe nói đội thám hiểm của bọn họ từng xâm nhập vào một ngôi mộ khổng lồ đã lâu đời, sau đó gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn chỉ còn mình hắn sống sót, bả đao kia là hắn mang từ ngôi mộ kia ra. Bất quá lời nói của hắn trước lúc chết, có chút thú vị. Nói gì mà 'Chúng ta biết sai rồi, chúng ta không muốn xâm nhập vào nơi ma quỷ đang an ngủ..... chết hết rồi..... dám quấy rầy giấc ngủ của bọn hắn đã chết hết rồi..... ma đao.... đó là ma đao...... là bả đao kia muốn ra..... không liên quan tới ta.......' Ha hả ~~~" Tây Ca lại chỉ chỉ Khải Tề, cười nói.
"Người này vì không dám ôm bả đao kia nữa, vì thế mới thành thành thật thật cho người ta đưa bả đao vào cung."
"Ân, hiểu được." Nghe xong phần tự thuật của Tây Ca, Hoàng Phủ Ngạo tổng kết.
"Tóm lại là, bả đao tuy là bảo đao nhưng lại có chút quỷ dị, Khải Tề không dám đụng vào liền quăng phiền toái cho trẫm."
"Bệ hạ, ngài đừng oan uổng ta a, gì mà ta không dám đụng vào! Ta nói thế nào cũng là Đại tướng quân đế quốc a, ra trận giết địch ngàn vạn lần ta còn không sợ, làm gì phải sợ bả đao nho nhỏ kia!" Khải Tề bị người ta giẫm vào chỗ đau, đỏ mặt tía tai cãi lại: "Ta chỉ là nghĩ, trong cung có nhiều Giám Định Sư cùng Đoán Tạo [rèn] Sư, để bọn họ nhìn một cái, xem có thể nhìn ra ai là chủ nhân của bả đao kia là ai không mà thôi."
"Thật không?" Tây Ca hiển nhiên không tin, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Khải Tề.
"Được rồi, đừng chọc hắn nữa, bằng không chốc nữa Đại tướng quân của chúng ta thẹn quá thành giận thì không tốt. Các ngươi vất vả chạy về, mấy thứ công văn giao cho người khác xử lí đi, các ngươi ở lại đây hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày."
"Tạ ơn bệ hạ." Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói bọn họ có thể nghỉ ngơi vài ngày, Tây Ca cùng Khải Tề vốn định tranh luận thêm vài câu lập tức tươi cười.
"Về chuyện Cáp Đa Cách Lạp vương chết, trẫm hi vọng không ai biết tới." Hoàng Phủ Ngạo nghiêm túc nhấn mạnh.
"Đây là đương nhiên, bệ hạ."
"Sẽ không có ai biết tới, thần cam đoan, bệ hạ."
"Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, Tạp Ân tiễn bọn họ đi."
Quyển 2 [55] Lễ Vật của Minh Khê
"Phụ hoàng, nghe bọn họ hình dung bả đao kia hẳn là có ý thức của mình."
Chờ mọi người rời đi hết, Thanh Việt mới mở miệng.
"Ân, kia không phải tốt lắm sao? Như vậy mới gọi là thượng bảo đao [đao quý] nha."
"Chính là, đao có ý thức, cũng không....... ân..... phụ hoàng......."
Hoàng Phủ Ngạo không đợi Thanh Việt nói hết lời đã trực tiếp cúi đầu, lúc nhẹ lúc mạnh gặm cắn cổ Thanh Việt.
"Ân ~~~" Thanh Việt hơi ngửa đầu, hút khí, tự nhiên để lộ phần cổ duyên dáng trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
"Vật nhỏ, gây họa ngày càng lớn, đám quốc vương kia cũng dám động, sau này ngay cả chọc trời cũng dám đúng không?" Hoàng Phủ Ngạo vừa nói vừa đưa tay tiến vào quần áo Thanh Việt, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve.
"Phụ hoàng......." Ngay lúc Thanh Việt sắp động tình, lại bị người phá hỏng.
"Bệ hạ, tiểu điện hạ, Đại điện hạ gửi thư." Tạp Ân cầm thư tín Hoàng Phủ Minh Khê gửi về, không đúng lúc vọt vào liền thấy một màn như vậy.
'Ông trời ơi ~~~ thần thánh ơi ~~~ vì cái gì mà ta cứ xui xẻo như vậy a! ! ! Các ngài mau tới cứu giúp tín đồ đáng thương của mình đi ~~~'
Tạp Ân thầm khóc thét.
Hoàng Phủ Ngạo ngẩng đầu lên khỏi cổ Thanh Việt, liền thấy Tạp Ân đang cố gắng co rút thân hình cơm nắm của mình tới mức nhỏ nhất có thể, đại khái hi vọng Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Nhìn bộ dáng đáng thương 'ta biết sai rồi' của hắn, Hoàng Phủ Ngạo cũng không có hứng thú trừng phạt.
"Nói đi, lại có chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngạo vừa hỏi vừa chỉnh lí lại quần áo Thanh Việt.
"Bệ hạ là như vầy, Đại điện hạ gửi thư, còn bảo người mang lễ vật về cho tiểu điện hạ." Tạp Ân vừa trả lời, vừa lấy hộp gỗ nhỏ trong lòng dâng lên cho Thanh Việt.
Ở Nam Việt, chỉ cần nhóm hoàng tử đủ 15 tuổi, hơn nữa có năng lực thông qua thí luyện thì có thể đi du lịch tới bất cứ nơi nào trên đại lục mà mình thích, thời gian tối đa là 3 năm.
Từ nhỏ, pháp thuật, kiếm thuật của Hoàng Phủ Minh Khê vốn đã không có gì xuất chúng, hơn nữa lúc 13 tuổi lại làm Chất Tử bị đưa tới Đông Chích, bỏ lỡ độ tuổi học tập tốt nhất.
Không ai xem trọng vị Đại điện hạ này, lúc mới quay về Nam Việt, cho dù là tì nữ, thị tòng đều dám lên mặt xem thường hắn.
Nhưng mà, không ai ngờ, tiểu điện hạ luôn lạnh nhạt lại rất thân thiết với Hoàng Phủ Minh Khê, ngay cả hoàng đế bệ hạ của bọn họ cũng thường hỏi han.
Càng làm người ta bất khả tư nghị là Hoàng Phủ Minh Khê chỉ dùng khoảng thời gian hơn 4 năm, sử dụng một sức mạnh kì dị thông qua thí luyện hoàng tộc, lấy được tư cách xuất ngoại du lịch, tiểu điện hạ còn để hai thị vệ bên người mình đi theo hắn.
"Tiểu điện hạ, mau mở hòm xem thử xem."
Thanh Việt còn chưa vội, Tạp Ân đã vội.
Mở ra chiếc hòm tinh xảo, đập vào mi mắt Thanh Việt là một tượng sứ trắng nõn, chế tác vô cùng khéo léo, giống hệt người thật, vô cùng tinh xảo, hơn nữa còn tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Ác, búp bê sứ xinh đẹp cỡ ào a, đồ sứ tinh xảo như vậy chỉ có ở thành Hoan Hỉ của Tạp Cách Tra đế quốc, Đại điện hạ cư nhiên đã đi tới Tạp Cách Tra nha." Tạp Ân ở bên cạnh vắt hết óc tìm kiếm đề tài, hi vọng hai vị chủ tử có thể quên màn liều lĩnh vừa nãy, bất quá nhìn trước mắt thì căn bản không có ai để ý tới hắn cả.
"Thứ kì quái." Thanh Việt ngây ngốc nhìn lễ vật, nửa ngày mới nghĩ ra từ này để hình dung.
Tử nhỏ tới lớn, Thanh Việt chưa từng thu được lễ vật ngây thơ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, quả thực bé không tìm được từ nào thích hợp để hình dung phần lễ vật này, 'thứ kì quái' đại khái là từ duy nhất bé có thể nghĩ tới hiện tại.
Bất quá, đánh giá của Thanh Việt có chút chán ghét, nhưng vẫn thu phần lễ vật bỏ vào không gian giới chỉ của mình.
Dù sao, mấy năm qua, trừ bỏ phụ hoàng cũng có đại ca tương đối thân cận với bé.
Đại khái bởi vì cá tính thanh khiết, ôn nhuận như ngọc của Hoàng Phủ Minh Khê, hơn nữa còn có bộ dáng rất giống phụ hoàng nên Thanh Việt không có nhiều phòng bị, cảm giác cũng thân thiết một chút.
Thanh Việt thật sự rất chăm sóc cho vị đại ca này của bé, đem hết pháp thuật, trận pháp kiếp trước mình học được cẩn thận truyền thụ lại toàn bộ cho hắn.
Hoàng Phủ Minh Khê đối với pháp thuật linh tinh rất có thiên phú.
Linh hồn thuần khiết, cùng trái tim không có tạp niệm làm linh lực hắn tăng mạnh. Trong thời gian 4 năm đã nắm vững những học thuật Thanh Việt truyền lại, tuy còn chưa tinh thông nhưng cũng có thể xem là có chút thành tựu.
"Nghĩ gì mà xuất thần như vậy?" Hoàng Phủ Ngạo xoa xoa đầu Thanh Việt, kéo hồn bé về.
"Phụ hoàng, ngươi nói xem bao giờ đại ca mới trở về?"
"Sao thế? Việt nhi nhớ đại ca?" Hoàng Phủ Ngạo nhìn Thanh Việt, nhướng mi.
"Ân." Thanh Việt thành thật gật đầu, có chút ảo não nói: "Đại ca đi rồi, không ai khắc phù chú cho Việt nhi, Việt nhi không muốn tự làm a."
"Ha hả ~~~" Hoàng Phủ Ngạo bị bộ dáng ảo não của bé chọc cười: "Ngươi vật nhỏ này!"
Cúi đầu cho Thanh Việt một nụ hôn sâu.
Đại tổng quản Tạp Ân đứng bên cạnh, vừa đau khổ cố co rút thân hình cơm nắm của mình lại nhỏ nhất có thể, hi vọng có thể để hai phụ tử này xem nhẹ, vừa ráng nhích ra ngoài, trong lòng không ngừng khóc thét.
'Bệ hạ ~~~ lần này không phải ta muốn xem a ~~~ ngài ngàn vạn lần đừng giết người diệt khẩu a ~~~'
Hoàng Phủ Ngạo vừa rời khỏi môi Thanh Việt, chỉ thấy Tạp Ân đã lết tới cửa, không khỏi có chút buồn cười, hiện tại tâm tình y rất tốt, cũng không muốn so đo với Tạp Ân.
"Ngươi đứng ở cửa làm gì?"
"Không..... không..... không có gì......." Tạp Ân yếu ớt đáp lại, cọ cọ nhích trở về bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo và Thanh Việt.
"Ác, đúng rồi bệ hạ, các hạng mục săn bắn đều được chuẩn bị tốt, mọi người đang chờ bệ hạ ở tràng săn."
Quan sát thần sắc Hoàng Phủ Ngạo một chốc, Tạp Ân cảm thấy Hoàng Phủ Ngạo không có ý tứ xử phạt, hắn mới tận sức mà phát huy chức trách của đại tổng quản hoàng cung.
"Việt nhi, phụ hoàng ra ngoài trước, chốc nữa phụ hoàng cùng đại thần và các tộc trưởng đi săn, Việt nhi đi theo sẽ thấy nhàm chán, phụ hoàng để Việt nhi ở đây, lát nữa phụ hoàng tìm một đám nhỏ cùng tuổi Việt nhi tới ngoạn với Việt nhi, được không?"
"Ân." Thanh Việt không phản đối, rất nhanh liền gật đầu đáp ứng, bộ dáng như một bé con ngoan ngoãn.
Bất quá nhìn bộ dạng này, Hoàng Phủ Ngạo đã quá hiểu bé, cùng Đại tổng quản Tạp Ân chuyên xử lý hậu quả cho bé không tin tưởng chút nào.
"Vật nhỏ, không được gây rối, biết không!" Hoàng Phủ Ngạo lo lắng nhấn mạnh, thấy Thanh Việt nghiêm túc gật đầu mới dắt theo Tạp Ân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro