Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 1] Chương 31.32.33.34.35

 Quyển 1 [31] Trấn Hồn  

Chuôi cổ đao này trong mắt người khác có lẽ không có giá trị gì, nhưng từ ánh mắt đầu tiên Thanh Việt nhìn thấy đã biết nó có một công năng rất đặc biệt—— trấn hồn.

Kì thực, công năng lớn nhất của chuôi đao này hẳn là ——thánh khiết, có sức mạnh quang minh nồng đậm. Như vậy lúc dùng nó giết người có thể tiêu trừ oán khí bám trên chuôi đao.

Chuôi đao này vốn có đặc tính như vậy thì chẳng có gì đặc biệt với Thanh Việt. Nhưng mà người chế tác còn khảm trên lưng đao một tảng đá trang trí.

Có lẽ, mọi người trên thế giới này không hiểu đặc tính của nó. Nhưng Thanh Việt hiểu rõ, tảng đá này có tên là ——trấn hồn thạch.

Cũng vì thế mà nó biến đổi tính năng chuôi đao thành một thứ mà không ai biết ——trấn hồn.

Nói cách khác, phàm là sinh linh chết dưới bả đao này, trừ bỏ chết đi, oán khí sinh ra sẽ bị đặc tính quang minh tiêu trừ, còn linh hồn sẽ bị trấn áp ở chuôi đao.

Trải qua hơn ngàn năm, sức mạnh quang minh vốn có trên chuôi đao không thể tiêu trừ oán khí toát ra từ số oan hồn bị trấn giữ trong nó, ngày qua ngày nó bị oán khí ăn mòn, biến thành một khối trắng đen, rách tung tóe.

Nghĩ lại thì đứa con của bá tước phu nhân cũng vì oán khí trong chuôi đao này thu hút, mới mắc phải chứng bệnh chỉ có thể dùng pháp thuật hệ quang khống chế.

Lúc Thanh Việt nghe bá tước phu nhân nói chuôi cổ đao này đã tham dự đại chiến thần ma đã có chút hứng thú, linh hồn của hai tộc thần ma cùng người thường trên thế giới này có gì khác biệt a?

Vì thế Thanh Việt sau khi có được cổ đao, lập tức khẩn trương nhốt mình vào phòng nghiên cứu không gian, tìm tòi nghiên cứu.

Thanh Việt tách viên trấn hồn thạch trang trí trên cổ đao xuống.

Linh hồn nhốt trong cổ đao tuy bị trấn giữ hơn ngàn năm, nhưng vì cổ đao có sức mạnh tương phản khắc chế sức mạnh nên tới giờ bọn chúng cũng không thể gây hại quá trầm trọng cho con người.

Thanh Việt trực tiếp dùng linh hồn mình xâm nhập vào trấn hồn thạch điều tra.

Kết quá vừa làm Thanh Việt thất vọng, cũng thực hưng phấn.

Thất vọng vì kí ức của mớ linh hồn vì bị trấn giữ quá lâu đã biến mất không còn gì, ý tưởng nghiên cứu hai tộc thần ma cũng vì thế mà phá hủy.

Bất quá, Thanh Việt đã kiểm tra đám linh hồn này, tuy so với người bình thường mạnh hơn không ít nhưng cũng không có gì đặc biệt. Nói cách khác, hai tộc được xưng là thần ma trong thế giới này cũng không lợi hại như Thanh Việt tưởng.

Nhưng điều làm Thanh Việt hưng phấn là đám linh hồn này không chỉ mạnh hơn người bình thường, hơn nữa trải qua ngàn năm nên trở nên cô đọng, tinh thuần hơn. Vẫn còn chút oán niệm, bất quá việc này đối với Thanh Việt mà nói không có gì khó.

Để phụ hoàng hút đám linh hồn này so ra thì tốt hơn hút linh hồn đám nô lệ.

Tuy Hoàng Phủ Ngạo không biểu hiện gì trước mặt Thanh Việt, nhưng bé vẫn có thể cảm nhân phụ hoàng mỗi khi hút linh hồn xong sẽ mất ngủ vài ngày.

Nam Việt hoàng đế——đoàn người Hoàng Phủ Ngạo, sáng sớm ngày thứ 3 dừng chân ở Dạ thành bắt đầu tập hợp tới bến tàu, dùng thuyền theo sông Mạt Đạt Lạp thẳng tới Đông Chích.

Chiếc thuyền xa hoa khổng lồ được khắc đồ đằng hoàng gia Nam Việt đế quốc, theo sau là hơn 10 chiến thuyền hộ vệ, theo dòng Mạt Đạt Lạp rộng lớn đẩy nhanh tốc độ.

Phòng ngủ Nam Việt hoàng đế.

Hoàng Phủ Ngạo có chút bất đắc dĩ nhìn đứa con bảo bối cuộn người nặng nề ngủ trong lòng mình suốt một ngày một đêm.

Từ ngày ấy, sau khi Việt nhi có được bả đao cắt rau cũng khó kia thì vội vàng trở về phủ thành chủ, trịnh trọng nói với bọn họ, bé phải làm một thực nghiệm rất quan trọng, ai cũng không được phép quấy rối. Sau đó liền nhốt mình trong phòng không gian.

Tình huống như vậy trước kia ngày nào cũng phát sinh, Thanh Việt rất thích đưa mấy thứ mình hứng thú vào phòng thí nghiệm nghiên cứu, vì thế lúc Thanh Việt đưa ra yêu cầu này, Hoàng Phủ Ngạo lập tức đáp ứng.

Nhưng mà lần này Thanh Việt ở trong phòng khá lâu, cư nhiên trải qua suốt 2 ngày 2 đêm, ngay cả Hoàng Phủ Ngạo đưa thức ăn nước uống cho bé cũng bị cự tuyệt không cho vào.

Thẳng tới sáng sớm ngày thứ 3, từ phòng Thanh Việt truyền ra tiếng cười quỷ dị vô cùng khoái trá của Ma Nha, Thanh Việt mới mở cửa bước ra ngoài, vừa hưng phấn lại mệt mỏi.

........

"Bệ hạ, canh nóng ngài phân phó Tạp Ân chuẩn bị cho tiểu điện hạ đã chuẩn bị tốt."

Tạp Ân bưng một chén canh vào, nhẹ nhàng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.

"Việt nhi, tỉnh tỉnh."

Hoàng Phủ Ngạo xốc Việt nhi đứng lên, ôm vào lòng mình nhẹ nhàng lay gương mặt nhỏ nhắn.

"Đã ngủ một ngày một đêm rồi, phải ăn chút gì đó."

Thanh Việt mơ mơ màng màng hé cái miệng nhỏ nhắn, để Hoàng Phủ Ngạo từng muỗng từng muỗng uy mình, như một con mèo nhỏ đang hưởng thụ cọ cọ y.

"Bệ hạ, thuyền đã tiến vào biên giới Đông Chích, một lát nữa thuyền sẽ cập bến, sau đó chúng ta sẽ cưỡi ngựa, ước chừng chạng vạng có thể tới hoàng cung Đông Chích."

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo không để ý lên tiếng.

"Bệ hạ, ngài......."

Tạp Ân có chút do dự.

"Ha hả..... bày biểu tình này ra làm gì, lần này cũng không phải trẫm tới làm Chất Tử."

"Bệ hạ, tiểu nhân chính là...... có chút......."

"Trẫm biết ngươi lo lắng cho trẫm, bất quá trẫm đã không còn là đứa nhỏ chỉ hơn 10 tuổi trước kia, hắn..... không thể thương tổn trẫm được."

Âm thanh Hoàng Phủ Ngạo vì nhớ tới quá khứ mà có chút mơ hồ.

"Bệ hạ."

"Được rồi, Tạp Ân, tính cách trẫm ngươi cũng hiểu, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, trẫm không phải người sẽ quay đầu lại."

Hoàng Phủ Ngạo nhìn bé con vừa uống hết bát súp lại ghé vào lòng y nặng nề ngủ, sung nịch vuốt mái tóc bạch kim, hôn mấy ngụm lên gương mặt nhỏ nhắn, lại giúp bé chỉnh tư thế nằm ngay một chút.

........

Hoàng hôn chiếu lên hoàng thành Đông Chích, một nửa đắm chìm trong tà dương màu da cam một nửa lại ẩn mình trong bóng đêm u ám, vừa có vẻ huy hoàng lại cô độc.

Huy hoàng, chỉ có người ngoài thành mới cảm giác như vậy.

Mà tĩnh mịch chỉ có người trong hoàng thành.

Trên tường thành cao cao, một nam tử tuấn dật mặc hoa phục màu tím, ánh mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn về phương xa, đôi mắt mông lung như đang chắm chìm trong hồi ức, tà dương rực rỡ, cơn gió thoang thoảng thổi bay giấc mộng tử điệp.

Xa xa, trên quan đạo ngoài thành, một đội hộ vệ hoàng gia mang đồ đằng của Nam Việt đế quốc chầm chậm tiến tới.

"Ngươi rốt cuộc cũng tới."

Cánh môi bạc khẽ mỉm thành một nụ cười yếu ớt, thì thào nói.

Quyển 1 [32] Thương Nghị 

Đội hộ tống Nam Việt hoàng đế sau khi tới hoàng thành Đông Chích cũng không dừng lại, Đại tướng quân—— Khải Tề • Đề Đề Tư dẫn theo hai trăm tinh anh của đội cận vệ hoàng gia, trực tiếp tiến vào hoàng thành.

Lúc Hoàng Phủ Ngạo tới đây làm Chất Tử Nam Việt phải xuống xe đi bộ vào hoàng thành, để tỏ vẻ tôn kính với hoàng đế Đông Chích. Mà hiện giờ Hoàng Phủ Ngạo, là hoàng đế của Nam Việt đế quốc, là đế vương tôn quý nhất trên đại lục, bất luận tới hoàng thành của nước nào đều thông suốt không trở ngại.

Vật thị nhân phi..... cảnh còn người mất......

Hoàng Phủ Ngạo không ngừng lặp lại lời này, cảm giác chua xót nhẹ nhàng lấp đầy đầu óc.

Khi đó, thiếu niên kia tinh thuần như ánh trăng, không hiểu cái gì là lừa gạt, là phản bội, nhưng chính tại nơi này đã hiểu được lòng người dễ đổi thay, nhân sinh có trăm loại người, cũng tại nơi này, y học được lừa gạt, quyết đoán cùng ngoan tuyệt.

......

"Bệ hạ, Đông Chích đế quốc cùng các quốc gia các vương quốc, các quan viên theo cùng sẽ cử hành yến hội vào ngày mai."

Tạp Ân hướng Hoàng Phủ Ngạo bẩm báo.

"Ân."

Hoàng Phủ Ngạo có chút lơ đãng lên tiếng.

"Bệ hạ, quốc vương các vương quốc khác đều đã tới trước, hơn nữa còn gặp mặt Đông Chích hoàng đế, chúng ta có nên......."

"Không được, dù sao mai cũng cử hành yến hội, ngươi bảo người thông tin qua bên Đông Chích, nói trẫm đi đường có chút mệt mỏi, trước nghỉ ngơi ở hành cung."

"Dạ, bệ hạ."

Đông Chích hoàng thành, hành cung an bài cho các vị quốc vương nghỉ lại.

"Vừa mới nhận được thông báo, Nam Việt hoàng đế đã tới hành cung, các ngươi có muốn tới gặp không?"

Một người trung niên khoảng 50 tuổi đặt câu hỏi với mọi người.

Người này vừa nhìn đã biết vì miệt mài quá độ, lại không chịu rèn luyện, vì thế gương mặt vốn anh tuấn bây giờ lại có chút lỏng lẻo, phù thũng, nhìn thế nào cũng làm người ta có cảm giác dâm loạn, đây là quốc vương vương quốc Tắc Á Tháp—— An Nỗ • Lí Tư.

"Hừ, thế nào, vội vàng muốn gặp con rể cùng ngoại tôn như vậy à!"

Quốc vương của vương quốc Cáp Đa Cách Lạp cũng tám lạng nửa cân với quốc vương Tắc Á Tháp về mặt miệt mài quá độ—— Tô • Ba Khắc Áo chán ghét nói.

"Tô • Ba Khắc Áo ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi không đưa nữ nhân tới Nam Việt?"

An Nỗ • Lí Tư không chút yếu thế đánh bật lại.

"Nghe ngữ khí chua lét của ngươi, không phải đang ghen tị đi? Nữ nhân của ta sinh ra một đứa con được Nam Việt hoàng đế sủng ái nhất, còn nữ nhân của ngươi chỉ sinh ra một đứa con gái mà Nam Việt hoàng đế không thèm liếc mắt tới một cái!"

Tắc Á Tháp cùng Cáp Đa Cách Lạp là hai vương quốc liền nhau gần Nam Việt nhất, thực lực hai nước tương đương, thường xuyên công phạt nhau, biên cảnh chiến tranh không dứt. Vì thế, hai thủ đô đều muốn lấy được sự duy trì từ Nam Việt, nhưng mà nhiều năm như vậy Nam Việt đế quốc vẫn không tỏ thái độ gì, bảo trì trung lập.

Bất quá trước đó không lâu, cơ hồ tất cả quốc vương của các vương quốc thu được mật báo từ nhóm thám tử, nói rằng Nam Việt hoàng đế rất sủng ái Ngũ hoàng tử—— Hoàng Phủ Thanh Việt, mà mẹ đẻ của Hoàng Phủ Thanh Việt chính là một trong tam đại mĩ nữ được xưng tụng trên đại lục, công chúa của vương quốc Tắc Á Tháp.

Chuyện này làm quốc vương Cáp Đa Cách Lạp có chút lo lắng, nếu Nam Việt muốn duy trì Tắc Á Tháp, Cáp Đa Cách Lạp bọn họ không phải gặp nguy rồi sao.

Cũng vì thế mà vừa nãy Tô • Ba Khắc Áo nói chuyện với An Nỗ • Lí Tư chua lét như vậy. Chính là Tô • Ba Khắc Áo không ngờ An Nỗ • Lí Tư lại dám làm trò trước mặt mọi người, trực tiếp phanh phui mọi chuyện.

"Ngươi...... ngươi...... ngươi hảo....."

Tô • Ba Khắc Áo bị giẫm lên nỗi đau, đương nhiên tức không nhẹ.

"Được rồi, hai vị đừng sảo nữa, ngươi một câu, ta một câu phải sảo tới khi nào?"

Người lên tiếng ngăn cản là quốc vương của vương quốc Lộ Á—— Áo Bạc • Hách Lí.

Lại nói tiếp, Áo Bạc • Hách Lí có lẽ là quốc vương trẻ tuổi nhất ở đây, 22 tuổi kế thừa vương vị, bây giờ chỉ mới tròn 24.

Tuy mới kế vị gần hai năm, nhưng ánh mắt toát ra tôn quý, uy nghiêm của bậc đế vương, làm quốc vương các quốc gia không dám coi thường. Hơn nữa, rõ ràng thường xuyên rèn luyện nên dáng người cao ngất, ngồi giữa đám quốc vương cả ngày hưởng lạc, phá hư cơ thể có vẻ đặc biệt đối lập.

Quan trọng hơn là vương quốc Lộ Á sau khi được ba đời quân vương cố gắng kinh doanh, thực lực tuy vẫn chưa đuổi kịp hai đế quốc lớn mạnh là Nam Việt, Đông Chích, nhưng vẫn đứng đầu so với các quốc gia khác, vì thế lời nói của quốc vương Lộ Á vẫn rất có tính uy hiếp.

"Tốt nhất trước mắt chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, ai cũng biết Nam Việt hoàng đế từng là Chất Tử Đông Chích, bây giờ thăm lại chốn xưa, ai dám cam đoan tâm tình y thế nào, không nên đụng vào vết thương nếu không chỉ có mất nhiều hơn được."

Áo Bạc • Hách Lí đề nghị.

"Lộ Á vương nói rất có đạo lí."

Quốc vương 29 tuổi của vương quốc Y Kê—— Cái Bác • Y Kê phụ họa lời Áo Bạc • Hách Lí.

Sau đó, gương mặt quốc vương trẻ tuổi ngạo mạn của vương quốc Y Kê lại lộ ra ý cười mỉa mai.

"Tắc Á Tháp vương, ngươi không khỏi có chút đắc ý vong hình đi." [đắc ý quá mức quên luôn cả hình tượng]

Cái Bác • Y Kê không hề e sợ sẽ đắc tội Tắc Á Tháp, Y Kê cùng Tắc Á Tháp cách nhau rất xa.

"Bất quá chỉ là một hoàng tử được sủng ái mà thôi, các ngươi không phải cũng có một đống đứa con sao, sao lại không nhận ra chứ? Nam Việt đế quốc sẽ có vì một hoàng tử mà duy trì Tắc Á Tháp hay không, đây vẫn còn là một ẩn số chưa biết?"

"Ha ha...... cáp......"

Quốc vương Cáp Đa Cách Lạp—— Tô • Ba Khắc Áo, nghe hắn nói như vậy tâm tình tốt lên rất nhiều, nhìn quốc vương Tắc Á Tháp—— An Nỗ • Lí Tư, cười ha hả.

"Cái Bác • Y Kê! ! !"

Cơn tức của An Nỗ • Lí Tư 'tạch' một tiếng bùng cháy, phẫn nộ quát về phía Cái Bác • Y Kê.

"Được rồi, được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi, nếu các ngươi có ý kiến với đối phương có thể bảo người của mình quang minh chính đại khiêu chiến với đối phương trong cuộc thi Ma Vũ, làm gì cứ làm tổn hại hòa khí như vậy?"

Người lớn tuổi nhất, quốc vương của vương quốc Tạp Cách Tra—— Phúc Đặc • Tạp Cách Tra cười tủm tỉm, bộ dáng hiền lành khuyên bảo.

"Được rồi, sắc trời cũng không còn sớm, ta thấy chúng ta không cần ở đây nói chuyện phiếm nữa, ngày mai là yến hội trọng yếu 5 năm mới tổ chức một lần, chúng ta nên trở về chuẩn bị thì tốt hơn."

Quốc vương Lộ Á—— Áo Bạc • Hách Lí đề nghị.

Hắn thực sự không chịu nỗi đám người này nữa, vì thế nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài.

"Hừ, nghĩ mình là đế quốc chắc? Kiêu ngạo cái gì chứ!"

Thấy —— Áo Bạc • Hách Lí rời đi, quốc vương Y Kê—— Cái Bác • Y Kê bất mãn châm chọc.

"Ha hả.... còn trẻ, hắn còn rất trẻ......."

Quốc vương Tạp Cách Tra—— Phúc Đặc • Tạp Cách Tra vẫn như trước cười tủm tỉm, ngồi một bên nhẹ giọng lầu bầu. 

Quyển 1 [33] Tâm Tư  

Tối qua Hoàng Phủ Ngạo ngủ không được tốt, những kí ức trước kia không thể khống chế cứ xuất hiện trước mắt, siết chặt tâm y, không thể nào bình yên đi vào giấc ngủ. Thật vất vả, sáng sớm mới ngủ say, còn chưa được bao lâu thì cảm giác đôi mắt mình bị một chú mèo con bướng bỉnh nhẹ nhàng liếm lộng.

"Việt nhi."

Không cần mở to mắt, Hoàng Phủ Ngạo cũng biết là ai, bởi vì y cũng thường xuyên dùng phương thức này gọi Việt nhi rời giường, xoay người áp vật nhỏ bên cạnh vào lòng mình.

"Vật nhỏ, ngủ là ngủ suốt một ngày một đêm, bây giờ ngủ ngon rồi bắt đầu gây sự không cho phụ hoàng ngủ hử?"

"Việt nhi phải tắm rửa, phụ hoàng mang Việt nhi đi tắm."

Thanh Việt vì làm phiền phụ hoàng mà sinh ra chút ngượng ngùng.

"Ai! Thật sự là làm hư rồi."

Hoàng Phủ Ngạo thở dài, bất đắc dĩ mở to mắt.

"Bệ hạ, nên rời giường, hôm nay còn yến hội quan trọng."

Tạp Ân kính cẩn đứng ngoài lớp màn dày của phòng ngủ, nhắc nhở nói.

"Ân, bảo người chuẩn bị phòng tắm."

"Bệ hạ, phải tắm rửa sao? Chính là thời gian..... có lẽ trước tiên nên......."

"Không sao, đi chuẩn bị đi."

"Dạ, bệ hạ."

...........

Tẩm điện Đông Chích hoàng đế bệ hạ—— Trục Nhật điện.

"Ca ca, lần này ngươi nhất định phải giúp Nhã nhi cùng ngoại sanh của ngươi a!"

Đông Lệ Nhã từ sáng sớm đã chạy tới Trục Nhật điện, nàng vốn định chạng vạng hôm qua chạy tới tìm Đông Li Trần, nhưng vì có tật giật mình, nghĩ rằng nếu mình quá nôn nóng chạy đi tìm Đông Chích hoàng đế, nói không chừng sẽ làm người ta hoài nghi? Vì thế mới quyết định hôm nay đến.

"Ca ca, Nhã nhi bảo người truyền tin ngươi cũng biết rồi đó, tiểu quỷ đáng giận kia sắp đoạt ngôi vị hoàng đế của ngoại sanh ngươi rồi! Ngươi không biết đâu, tiểu quỷ kia......."

Đông Lệ Nhã nói nửa ngày, cũng không thấy Đông Li Trần có động tĩnh gì, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn hắn.

Đôi mắt sâu thẳm âm u kia nhìn nàng chòng chọc, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà trong nháy mắt Đông Lệ Nhã cảm giác sát ý rét lạnh phóng tới.

Sao ca ca lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng? !

Đông Lệ Nhã không thể ức chế rùng mình một cái.

"Ca...... ca......"

Theo tiếng gọi khẽ của Đông Lệ Nhã, ánh mắt Đông Li Trần trong phút chốc lại trở nên bình thường, xanh biếc trong trẻo, gương mặt tuấn dật mang theo ý cười nhợt nhạt.

Vừa rồi nhất định là nàng ảo giác, ca ca không thể nào dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Đông Li Trần lúc này, Đông Lệ Nhã lại càng khẳng định suy đoán của mình, nhất định là ca ca nghe mình nhắc tới tiểu quỷ đáng giận kia, cũng cảm thấy rất chán ghét mới lộ ra biểu tình như vậy.

Nghĩ như vậy, Đông Lệ Nhã cũng cảm thấy thoải mái hơn.

"Ca ca, ngươi nói đi, rốt cuộc có giúp Nhã nhi không a?"

Đông Li Trần nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng.

"Ngươi chỉ nói đứa nhỏ đó đáng ghét thế nào, bảo trẫm làm sao giúp ngươi?"

"Tiểu quỷ kia vốn đáng ghét như vậy a! Nhã nhi nói sai cái gì?"

Nhớ tới tiểu quỷ kia, cơn tức của Đông Lệ Nhã lại dâng trào.

"Ha hả...... ngươi rốt cuộc ngu xuẩn tới mức nào? Hay ý ngươi muốn nói với trẫm Nam Việt hoàng đế là người ngu ngốc? Không có ưu điểm, một đứa nhỏ toàn khuyết điểm có thể làm y sủng ái như vậy?"

Lời nói Đông Li Trần vô cùng sắc bén.

"Này....... này........."

Đông Lệ Nhã bị nói trúng tim đen, chỉ có thể thành thật trả lời.

"Tiểu quỷ kia còn......."

Đột nhiên Đông Lệ Nhã nhớ ra gì đó, ánh mắt sáng rực.

"Ca ca, ca ca, không phải ngươi thích nam hài xinh đẹp nhất sao! Ta nói cho ngươi biết, tiểu quỷ kia xinh đẹp tới không thể tin nỗi, đừng nhìn nó bây giờ mới 7 tuổi, nhưng so với mĩ nhân mà Nhã nhi đã gặp từ nhỏ tới lớn còn xinh đẹp hơn nhiều, ngay cả tinh linh cũng không bằng."

"Ác? Thật không."

Đông Li Trần từ chối cho ý kiến.

"Là thật, ca ca! Nhã nhi không nói dối. Dù sao tí nữa ngươi cũng gặp mà. Loại xinh đẹp này, nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ rất khó tưởng tượng."

"Như vậy, nói cụ thể cho trẫm biết chuyện về đứa nhỏ kia đi."

"Ân, được."

Thấy Đông Li Trần rốt cuộc cũng có hứng thú với tiểu quỷ kia, Đông Lệ Nhã vô cùng cao hứng.

Đông Lệ Nhã hiểu rõ, chỉ cần thứ mà ca ca coi trọng, bất luận là người hay vật, cho dù phải mất bao nhiêu thời gian hay đại giá, ca ca cũng không tiếc mà đoạt về tay mình.

"Tiểu quỷ kia, nghe nói lúc 3 tuổi được Ngạo ca ca mang từ mã tràng về Bàn Long điện. Sau đó không biết vì cái gì, Ngạo ca ca luôn mang theo tiểu quỷ kia bên người."

Suy nghĩ một chút, Đông Lệ Nhã lại bắt đầu tức giận.

"Ngạo ca ca rất sủng ái nó, có một lần Nhã nhi suýt bị nó hù chết, chưa bao giờ mất mặt như vậy, mà Ngạo ca ca chỉ nhẹ nhàng giáo huấn nó một chút, còn bảo Nhã nhi đừng chấp nhặt với tiểu hài tử! ! !"

"Ân."

Đông Li Trần thản nhiên lên tiếng, làm người ta không thể cảm nhận được tình tự của hắn.

"Còn nữa, Nhã nhi mới nghe được tiểu quỷ kia học pháp thuật hệ thủy, người có khả năng làm lão sư của nó nhất chính là Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa."

"Còn gì nữa không?"

Đông Lệ Nhã thấy Đông Li Trần vẫn không tỏ vẻ gì, có chút nóng nảy.

"Ca ca, rốt cuộc ngươi có giúp Nhã nhi không a!"

"Ha hả...... nghe ngươi nói vậy, trẫm bây giờ rất muốn nhìn thử đứa nhỏ kia."

"Ca ca thấy nó nhất định sẽ hài lòng."

Đông Lệ Nhã lấy lòng nói.

"Tốt lắm, yến hội sắp bắt đầu, trẫm phải đi trước, ngươi cũng mau trở về đi."

"Vâng, ca ca."

Đông Lệ Nhã tao nhã hành lễ, sau đó sung sướng tiêu sái ra ngoài.

Đông Lệ Nhã đắc ý vênh váo không hề cảm giác sau lưng nàng, là một đôi mắt sâu thẳm khó lường.

Quyển 1 [34] Yến Hội  

Như Tạp Ân đoán, lúc bọn họ tới thính phòng, yến hội đã bắt đầu.

Căn phòng xa hoa, khí phái, cơ hồ tụ tập tất cả quý tộc cao cấp nhất đại lục Vân Trạch.

Trên đài cao ở trung tâm thính phòng, nhóm nhạc công tuấn lãng hợp tấu các chương nhạc động lòng người, vũ cơ xinh đẹp tận sức nhảy múa.

Các quý tộc tụ tập tốp năm tốp ba, thưởng thức mĩ nhân không ngừng uốn éo trên đài, hoặc tán dương ca tụng lẫn nhau.

Trang phục quần áo đẹp đẽ, quý phái, nơi nơi có thể nhìn thấy.

Phía dưới bên phải đài cao ở trung tâm, có một bức rèm kết từ lưu li tỏa ánh sáng lung tinh cùng những khúc san hô tinh mĩ dưới đáy biến tạo thành một nhã phòng. Trong đại sảnh náo nhiệt chỉ có nơi này im lặng.

Nhã phòng xa hoa, chỉ có quốc vương mới có thể tiến vào, đám tùy tùng thân tín cũng chỉ được canh giữ bên ngoài.

Hiện tại bên trong nhã giang, các quốc vương đang thích thú phẩm rượu, nói chuyện phiếm, không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa. Bất quá có ngầm lục đục, tính toán nhỏ nhặt với nhau không thì chỉ có bọn họ mới biết.

"Bệ hạ, các vị quốc vương bệ hạ."

Một sĩ quan cao cấp của Đông Chích, đứng bên ngoài bẩm báo.

"Hoàng đế bệ hạ của Nam Việt đế quốc, cùng các quan viên đã tới đại sảnh."

Đôi mắt xanh biếc rung động một chút, Đông Li Trần buông chén rượu trong tay, tao nhã đứng lên.

"Có thể vì bổn hoàng chiêu đãi không chu toàn nên Nam Việt hoàng mới thong dong như vậy, xem ra bổn hoàng phải đích thân nghênh đón một chuyến."

Chúng quốc vương thấy Đông Chích hoàng đế cũng ra ngoài nghênh đón, cũng theo sau.

"Các ngươi xem, xem kìa, Nam Việt hoàng thực sự rất anh tuấn!"

"Đây là Nam Việt hoàng sao? Ông trời của ta ơi, sao y lại trẻ như vậy? Bộ dáng như chỉ mới 20 tuổi!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Mười năm trước ta tới Nam Việt có gặp Nam Việt hoàng một lần, y bây giờ so với lúc đó không có một chút thay đổi nào! Hơn nữa so với trước kia hình như còn......"

"Ủa~~~ đứa bé bên cạnh Nam Việt hoàng là ai a?"

"Hẳn là tinh linh đi?"

"Ngươi ngu quá, đó là Ngũ hoàng tử của Nam Việt đế quốc!"

"Thật sự làm người ta ghen tị!"

........

Đoàn người Hoàng Phủ Ngạo vừa tới, lập tức làm đại sảnh sôi trào.

Nhóm quan viên đi theo đều không chịu nổi cảm giác bị biến thành tiêu điểm nghị luận, hưởng thụ ánh mắt nhiệt tình chăm chú không bao lâu liền tản ra đại sảnh tìm kiếm lão bằng hữu của mình.

Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người Hoàng Phủ Ngạo, ngược lại vì năm tháng lắng đọng làm y càng trầm ổn, nội liễm hơn. Cứ như một thanh bảo kiếm được đánh bóng, trong yên tĩnh lại có sắc bén, làm người ta càng thêm khiếp đảm.

Bị đám người này nhìn chòng chọc, Thanh Việt có chút phiền, bất quá lúc tay phải bé đưa lên chạm vào không gian giới chỉ của mình đã bị Hoàng Phủ Ngạo phát hiện.

Hoàng Phủ Ngạo dùng một tay bế Thanh Việt lên ôm vào lòng, áp sát bên tai bé cảnh cáo.

"Vật nhỏ, hôm nay đừng gây rắc rối cho phụ hoàng, đừng tụy tiện hù dọa đám người này, hiểu chưa?"

Thanh Việt có chút tiếc nuối buông không gian giới chỉ, gật gật đầu.

"Thực ngoan!"

"Nam Việt hoàng trước kia không phải không thích đứa nhỏ sao, nói đứa nhỏ thích khóc, yếu ớt lại rất dễ dàng chết đi không phải sao?"

Đông Li Trần mang theo các vị quốc vương ra tới.

Nhìn người tới, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo trở nên sắc bén, nhưng nụ cười trên mặt lại tao nhã vô hại.

"Đông Chích hoàng nói đùa, thời gian thay đổi rất nhiều thứ, không phải sao?"

Đối với vấn đề Hoàng Phủ Ngạo hỏi ngược lại, Đông Li Trần chỉ cười cười, chuyển đề tài.

"Bổn hoàng cùng các vị quốc vương tới đón Nam Việt hoàng, không biết Nam Việt hoàng có vui lòng tới nhã phòng tụ hội với chúng ta không?"

"Là bổn hoàng thất lễ."

"Nào có, nào có......"

Tuy những người này đều nói lời khách sáo với Hoàng Phủ Ngạo, nhưng đại đa số ánh mắt đều không ngừng liếc về phía Thanh Việt.

"Việt nhi, bây giờ phụ hoàng có việc, tự mình đi chơi được không?"

"Ân."

Thanh Việt lơ đãng đáp lời.

"Bệ hạ, không bằng để Ngũ điện hạ cùng ngoạn với Mạc nhi của chúng ta đi, Mạc nhi rất thích đệ đệ này."

Đông Lệ Nhã rốt cuộc tìm được cơ hội lộ diện cho đứa con bị mọi người xem nhẹ nãy giờ.

"Phụ hoàng, Ngũ đệ giao cho nhi thần chiếu cố đi."

Hoàng Phủ Vu Mạc gương mặt vẫn còn vẻ trẻ con non nớt, lộ ra biểu tình chờ mong.

Hoàng Phủ Ngạo thả Thanh Việt xuống đất.

"Hảo, các ngươi đi chơi đi, nhớ kĩ, đừng gặp rắc rối."

"Nhi thần sẽ không."

Hoàng Phủ Vu Mạc vội vàng cam đoan.

Nghe lời nói nhấn mạnh của Hoàng Phủ Ngạo, Thanh Việt ăn ý nhìn Hoàng Phủ Ngạo, đôi mắt long lanh ánh sáng dị sắc chợt lóe sáng, linh động mà giảo hoạt.

"Ngũ đệ, nơi này không có gì thú vị, chúng ta tới ngự hoa viên đi, biểu ca cùng... ách..... chính là thái tử Đông Chích cùng các hoàng tử, công chúa các nước đều ở đó, nhất định rất thú vị."

Hoàng Phủ Vu Mạc nhiệt tình nói chuyện với Thanh Việt, kì thực mấy ngày nay dọc đường hắn đều có ý muốn tiếp cận Thanh Việt, bất quá bé cứ ra vẻ không để ý, không chút hứng thú, làm hắn không thể hiểu được tâm tư Thanh Việt.

Thanh Việt nhàm chán đi theo Hoàng Phủ Vu Mạc, ra ngoài đại sảnh, đột nhiên bé cảm giác được gì đó, Thanh Việt quay người, đối mặt với đôi mắt xanh biếc lạnh lùng đang đánh giá mình.

Ngự hoa viên.

Nơi này hiện tại có hơn 20 đứa nhỏ, lớn khoảng 15, 16 nhỏ thì 8, 9 tuổi.

Rõ ràng chỉ là những đứa nhỏ nhưng trong này không hề có tiếng cười nói hay các thân ảnh đùa giỡn.

Mọi người đều quy củ đứng hoặc ngồi, động tác tao nhã, tư thái đúng mực ngồi uống trà, nói chuyện phiếm. Thân thể bé xíu lại bày ra bộ dáng thành thục như vậy làm người ta có cảm giác quái dị.

"Biểu ca."

Hoàng Phủ Vu Mạc dẫn Thanh Việt tới, hướng về phía thái tử Đông Chích, Đông Mộc Vân chào hỏi.

"A?"

"Thật đẹp!"

"Đây là hoàng tử nước nào?"

Tuy đang giả vờ bộ dáng người lớn nhưng dù sao vẫn còn rất ngây ngô, không thể che dấu tình tự của mình, đôi mắt mở to nhìn Thanh Việt.

"Tiểu Mạc, nói vậy vị này chính là Ngũ hoàng tử đi?"

"Đúng vậy, biểu ca."

Đông Mộc Vân thân thiết tiếp đón bọn họ tới ngồi bên cạnh mình, còn bảo người hầu thay mức quả, trái cây cùng điểm tâm mới.

"Ngũ điện hạ lần đầu tới Đông Chích vẫn chưa quen đi?"

Thanh Việt nhìn nhìn Đông Mộc Vân, không rõ hắn hỏi có ý tứ gì, nhưng vẫn lễ phép gật đầu.

"Ha hả....... ngũ điện hạ nếm thử chút điểm tâm Đông Chích xem có hợp khẩu vị không."

"Ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

Thấy thái độ hắn quá nhiệt tình, Thanh Việt rốt cuộc cho ra kết luận khẳng định.

Thanh Việt đi thẳng vào vấn đề làm Đông Mộc Vân có chút không thích ứng, hắn không ngờ một đứa bé nhỏ tuổi như vậy lại rất thông minh, mớ tính toán trước đó bây giờ cũng có chút do dự.

"Có chút việc nhỏ, không biết Ngũ điện hạ hiện tại có rảnh không?"

Bộ dáng khó xử, có chút chần chờ của hắn làm Thanh Việt có cảm giác thú vị, rõ ràng bọn họ không nhận thức, người này có chuyện gì muốn nói với mình chứ?

"Muốn đi nơi khác đàm [nói chuyện] sao?"

"Đúng vậy, mời Ngũ điện hạ theo ta."

Thấy Thanh Việt không cự tuyệt, Đông Mộc Vân thở phào.

"Ta cùng Ngũ điện hạ có chút việc cần thương lượng, tiếp đón không chu toàn, thỉnh các vị bỏ qua."

Nói xong vài câu khách sáo, Đông Mộc Vân đứng dậy dẫn đường cho Thanh Việt, đồng thời suy tính trong lòng, đứa bé này không giống như mình nghĩ, rốt cuộc lừa hay nên nói thật tốt hơn?

Quyển 1 [35] Giao Dịch  

Đông Mộc Vân vì suy nghĩ chuyện này nên suốt đường đi không hề nói gì, Thanh Việt cũng không phải người nhiều lời, hai người cứ vậy im lặng tiêu sái bước đi.

"Ngũ điện hạ, bên này."

Tới trước một cung điện, Thanh Việt ngẩng đầu nhìn một chút, cung điện này tên là 'Huy Quang'.

"Đây là cung thái tử của ta.

Đông Mộc Vân dừng lại giới thiệu với Thanh Việt, sau đó tiếp tục dẫn đường.

Tới tẩm điện, bảo tất cả người hầu lui xuống, Đông Mộc Vân tới trước một vách tường gõ nhẹ vài cái, một gian ám phòng lộ ra.

"Ngũ điện hạ, mời vào."

Thanh Việt theo Đông Mộc Vân vào ám phòng, đập vào mi mắt chỉ có thể dùng từ châu quang bảo khí để hình dung.

"Ta sáu tuổi đã làm thái tử, những thứ này đều là phụ hoàng ban tặng, còn có lễ vật từ các quan viên, đều là những vật phẩm phi thường trân quý."

Đông Mộc Vân nói tới đây mới quay đầu lại nhìn Thanh Việt.

Đứa bé có dung mạo khuynh quốc khuynh thành này đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong ám phòng, có chút nghiền ngẫm nhìn hắn, không hề bị đám vật phẩm này ảnh hưởng. Đôi mắt lưu ly long lanh bảy sắc giống như có thể nhìn thấu linh hồn hắn.

Loại cảm giác này làm Đông Mộc Vân cảm thấy rất khó chịu.

Hắn không rõ, rõ ràng chỉ là một đứa bé 7 tuổi, nhưng sao lại cao ngạo như vậy, ánh mắt cứ như có thể nhìn thấu hết thảy.

Hắn nhớ rất rõ, vừa nãy lúc còn trong thính phòng, đứa bé này rúc vào lòng ngực phụ hoàng mình, bộ dáng dịu ngoan, đáng yêu như một con mèo nhỏ.

Chính là hiện tại hắn mới phát giác, có lẽ trước mắt phụ hoàng bé là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng trước mặt hắn tuyệt đối không phải.

Mà hắn trong mắt đứa bé cao ngạo này hệt như một món đồ chơi thú vị mới phát hiện ra.

Cho ra kết luận như vậy, trong lòng Đông Mộc Vân khá buồn bực, hiện tại hắn có cảm giác mình không thể hi vọng đối phương đồng ý.

"Ngươi để ta tới thưởng thức mấy thứ này?"

Thanh Việt không muốn ở trong này ngẩn người với hắn.

"Không...... ta là..... nghe nói Ngũ điện hạ rất thích những thứ mới mẻ thú vị.... cho nên......."

Đông Mộc Vân đỏ mặt nhỏ giọng nói.

Luôn là đối tượng để người ta liều mạng lấy lòng, hiện tại Đông Mộc Vân phải tìm cách để lấy lòng người khác, thật đúng là có chút xấu hổ.

"Ý ngươi là, để ta lựa thứ mình thích trong số này?"

"Đúng vậy, ta không biết ngươi thích gì, sợ tặng lễ vật không ưng ý, vì thế liền mang ngươi tới tự mình chọn lựa."

Thanh Việt tựa lưng vào ghế, có chút ung dung đánh giá Đông Mộc Vân.

"Ngươi muốn ta giúp việc gì?"

Thanh Việt thản nhiên hỏi.

Đông Mộc Vân chưa dùng tới phương thức lừa gạt đã đạt được mục đích. Đứa bé này quá thông minh, xem ra hắn đã đánh giá bé quá nhẹ, còn quá xem trọng mình.

"Đúng là có chút việc, nhưng việc này đối với Ngũ điện hạ chỉ là giơ tay đánh khẽ mà thôi."

Đông Mộc Vân thành thật trả lời.

Thấy Thanh Việt không vì ý đồ của hắn mà tỏ ta phiền chán, ngược lại bộ dáng còn có chút hứng thú, vì thế hắn quyết định nói thẳng.

"Ngũ điện hạ, đây là chuyện về đại ca ngươi."

"Đại ca?"

Hắn rốt cuộc muốn nói gì?"

Thanh Việt có chút mê hoặc, ngay cả người 'đại ca' kia bộ dáng thế nào bé cũng không biết, cũng chưa từng nghe nói tới.

"Ngươi..... chẳng lẽ tới giờ..... chưa từng.... chưa từng có người nhắc tới cậu ta sao?"

Không biết vì sao, Thanh Việt cảm nhận được bi thương trong lời Đông Mộc Vân.

"Phụ hoàng của ngươi cũng.... chưa từng..... nhắc tới sao?"

Thanh Việt lắc đầu, ánh mắt Đông Mộc Vân có chút ảm đạm.

"Cậu ta cũng là người thân của các ngươi a, sao các ngươi lại......"

Sao lại có thể quên cậu ta như vậy! ! !

Không nói hết câu, Đông Mộc Vân ngừng lại.

Đúng vậy sao hắn lại quên, tình thân, trong hoàng cung này nó là thứ lạnh nhạt mỏng manh, cũng dễ dàng làm người ta lãng quên nhất.

Cũng chỉ có người như Minh Khê, dù bị đưa đi làm Chất Tử, chịu đựng khuất nhục cũng luôn nhớ tới 'gia đình' đã hoàn toàn quên lãng mình, những người này căn bản chưa bao giờ xem cậu là người thân.

Hắn trăm phương ngàn kế muốn đưa Minh Khê về Nam Việt, liệu có đúng hay không?

Nếu, Minh Khê về Nam Việt chỉ là đổi một vực sâu khác thì làm sao đây? Khi đó mình cũng không có bên cạnh cậu, một người thiện lương như vậy, chỉ cô độc một mình thì phải làm sao?

Lo lắng, oán hận, thương tiếc, mê mang, lo lắng, chờ đợi..... đủ loại tâm trạng xuất hiện trong mắt Đông Mộc Vân, không ngừng biến hóa. Thực phức tạp, Thanh Việt xem một hồi cũng có cảm giác không hiểu nổi.

Thiên biến vạn hóa không ngừng phập phồng trong lòng Đông Mộc Vân, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế. Đông Mộc Vân biết, nếu còn để Minh Khê ở lại Đông Chích, Minh Khê nhất định sống không nổi, về Nam Việt, nơi đó dù sao cũng là nhà của cậu, dù kém thế nào nhất định cũng khoái hoạt hơn ở đây.

Quyết định xong, Đông Mộc Vân chậm rãi bình tĩnh.

"Ngũ điện hạ, có vẻ ngươi không biết mình có một ca ca làm chất tử ở Đông Chích đi?"

Đúng như Đông Mộc Vân dự đoán.

"Cậu ta gọi là Hoàng Phủ Minh Khê, là đại hoàng tử Nam Việt, 3 năm trước bị Nam Việt đưa tới đây làm Chất Tử."

Đông Mộc Vân cố gắng đè nén tình tự của mình, bình tĩnh nói tiếp.

"Cậu ta là người ôn nhu thiện lương nhất mà ta đã thấy......"

"Mục đích ngươi tới tìm ta là vì người này?"

"Đúng vậy, Minh Khê ở đây rất khổ sở, chỉ sợ......."

"Là hắn bảo ngươi tới tìm ta?"

"Không, Minh Khê không biết, là ta tự mình."

"Nếu hắn cũng không để ý, ngươi quan tâm làm gì?"

"Không phải, ta biết Minh Khê rất muốn rời khỏi đây, trở về nhà, chính là..... chính là......."

"Chính là? Cái gì?"

Thanh Việt có chút tò mò hỏi.

"Ngũ điện hạ, xin ngươi giúp một chút là tốt rồi, chỉ cần giúp Minh Khê, trước mặt Nam Việt hoàng nói vài lời tốt. Vốn việc trao đổi Chất Tử, đối với Đông Chích cùng Nam Việt chỉ là quy củ từ xa xưa mà thôi, kì thực với tình hình của hai quốc gia hiện tại, nó chỉ là một việc nhỏ không có cũng không sao. Chỉ là có vài người tâm ý bất chính lợi dụng nó thành công cụ."

"Vì cái gì không tìm Hoàng Phủ Vu Mạc, hắn ta hình như gọi ngươi là biểu ca? Tính ra thì nói chuyện với hắn so với ta càng tiện hơn."

Nghe Thanh Việt hỏi vậy, Đông Mộc Vân phát hiện đứa bé trước mắt tuy rất thông minh, nhưng lại không hề biết gì tới việc mưu toan tính kế trong thâm cung, mấy thủ đoạn vì tranh đoạt địa vị thế lực mà không tiếc bất cứ cái giá nào.

Xem ra, Nam Việt hoàng thực sự phi thường sủng ái bé, bảo hộ rất tốt, vì thế bé mới không hề quan tâm tới các thế cục trong cung, đúng hơn là không cần để tâm đi. Đứa bé làm người ta ghen tị cỡ nào a!

"Minh Khê là con cả, Tiểu Mạc lại đứng hàng thứ 2, nếu Minh Khê trở về Nam Việt thì ít nhiều gì cũng trở thành vật cản của Tiểu Mạc, ngươi nói Tiểu Mạc sẽ đồng ý giúp cậu ta sao? Nếu như vậy thì lúc trước cô cô cùng tìm cách đưa Minh Khê......."

Đông Mộc Vân cười khổ đem lời bên miệng nuốt xuống.

Thanh Việt nghe hắn nói vậy, ánh mắt dị sắc không ngừng biến hóa, như đang nghĩ tới chuyện gì rất thú vị, khóe miệng hơi nhếch.

"Hảo, ta sẽ nói phụ hoàng giúp hắn."

"Thật sao? !"

Đông Mộc Vân không ngờ đứa bé này lại sảng khoái đáp ứng như vậy, dù sao Minh Khê cũng có thân phận là con trai cả, đối với các hoàng tử có tư cách kế thừa hoàng vị mà nói rất có uy hiếp.

"Cám ơn ngươi! Tính cách Minh Khê rất ôn hòa, lại thực thiện lương....."

"Đây là giao dịch, không cần cám ơn."

Kế đó Đông Mộc Vân còn nói thêm gì đó, bất quá Thanh Việt không nghe thấy, bé nhìn xung quanh ám phòng một lần, ánh mắt dừng lại trên một quyển sách ma pháp cũ nát cổ xưa.

Thanh Việt không nói nhiều, trực tiếp thu quyển sách vào không gian giới chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro