Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song [Quyển 1]Chương 26.27.28.29.30
Quyển 1 [26] Dạ Thành 1
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Đại tướng quân đế quốc——Khải Tề • Đề Đề Tư dẫn theo một đội nhân mã năm nghìn người tạo thành đội hộ vệ hoàng gia, cưỡi tuấn mã cao lớn, hộ vệ chiếc đoàn xe ngựa xa hoa, chậm rãi rời khỏi hoàng cung.
Nhìn từ bên ngoài xe ngựa này không lớn, nhưng bên trong những chiếc xe ngựa này đều trang bị tinh thạch không gian, ma pháp trận không gian, làm bên trong xe ngựa tăng lên gấp ba, vô cùng rộng rãi.
Bên trong có đặt nhuyễn tháp, bàn ăn nhỏ, giá sách, tủ quần áo, phòng tắm, xem như đầy đủ vật dụng hằng ngày. Mặc khác, đáy xe ngựa còn trang bị tinh thạch hệ phong, bố trí ma pháp trận trôi nổi, làm xe ngựa không những vững vàng mà tốc độ cũng rất nhanh.
Chiếc xe ngựa đầu tiên trong đoàn, hoàng đế bệ hạ của Nam Việt——Hoàng Phủ Ngạo đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một tay ôm Thanh Việt đang ngủ say, một tay cầm văn kiện các nơi đưa tới chăm chú đọc, bên cạnh bàn ăn nhỏ còn có Tạp Ân luôn chuẩn bị hầu hạ. Trong không khí im lặng, hài hòa này còn có một bộ xương khô đỏ au, thỉnh thoảng sẽ nhú đầu ra cửa sổ hù dọa đám hộ vệ hoàng gia, sau khi đắc thủ sẽ phát ra một hai tiếng cười gian quỷ dị.
......
Bên trong chiếc xe ngựa thứ hai là Ngọc quý phi—— Đông Lệ Nhã, cùng Nhị hoàng tử Nam Việt——Hoàng Phủ Vu Mạc, lúc này hai mẫu tử đang nói chuyện phiếm.
"Mẫu phi, đứa nhỏ lúc nãy phụ hoàng ôm vào xe ngựa chính là Ngũ đệ sao? Ngũ đệ lớn lên thế nào?"
"Hừ, ngươi quản hắn lớn lên thế nào làm gì! Tiểu quỷ không có giáo dưỡng kia, cứ chờ xem mẫu phi ngươi thu thập nó!"
Nói thật, ngày đó nàng bị dọa không nhẹ, trước mặt Hoàng Phủ Ngạo mất mặt như vậy thì làm gì có tâm tình xem mặt mũi tiểu quỷ kia, nàng bây giờ chỉ cần nghe tới tiểu quỷ đó liền hận tới nghiến răng.
"Mẫu phi, xem bộ dáng phụ hoàng dường như rất thích Ngũ đệ. Mẫu phi, chúng ta làm sao bây giờ?"
"Đây là nguyên nhân mẫu phi gọi ngươi về, chuyến đi này là cơ hội tốt, phải biểu hiện tài năng trước mặt phụ hoàng, tận lực làm y vui vẻ, để y có ấn tượng tốt với ngươi."
Hoàng Phủ Vu Mạc gật gù, nhưng lại lập tức do dự.
"Mẫu phi, con hàng năm đều tập võ bên ngoài, không thân thiết với phụ hoàng, nói thật, con.... con sợ phụ hoàng."
Đông Lệ Nhã tao nhã cầm cây quạt tuyết nhung, nghe hắn nói vậy, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện làm mình tức giận, cây quạt nhỏ đập mạnh lên bàn cơm.
"Hừ, còn không phải đám nô tài nói bệ hạ không thích tiểu hài tử linh tinh! Bằng không mẫu phi cũng không để ngươi nhỏ như vậy đã bị đưa đi học vũ kĩ, bây giờ cũng đâu tới lượt tên quỷ con kia kiêu ngạo."
Nói tới đây, Đông Lệ Nhã cũng tỉnh táo lại, một lần nữa cầm lấy quạt tuyết nhung trên bàn, phe phẩy trước ngực.
"Không sao, con trai. Đại ca ngươi tuy là con cả, nhưng đã bị chúng ta nghĩ biện pháp đưa tới Đông Chích làm chất tử, trừ phi nó có bản lĩnh như phụ hoàng ngươi, bất quá nhìn bộ dáng yếu ớt, vô dụng của nó, đại khái lúc chết mới được đưa về, mà nếu trở về thì sao, không có uy hiếp gì với chúng ta cả, hai đứa em khác của ngươi, bọn họ cũng không thân cận với phụ hoàng, từ nhỏ cũng học tập bên ngoài, thấy phụ hoàng ngươi hệt như chuột thấy mèo vậy, hơn nữa bọn nó cũng không có bản lĩnh sánh với mẫu tử ta."
Mẫu tử hai người nhìn nhau cười.
"Về phần tiểu quỷ này, tuổi còn nhỏ, có thể nghĩ biện pháp diệt trừ nó, lần này tới Đông Chích có thể nhờ cậu ngươi thay chúng ta nghĩ biện pháp."
Đông Lệ Nhã cao ngạo hếch mặt, đắc ý nói.
"Đừng quên, chúng ta còn có cả Đông Chích ủng hộ, hoàng cữu ngươi thương mẫu phi nhất. Vị trí kia, cơ bản là của đứa con của Đông Lệ Nhã ta, ha hả........"
"Dạ, mẫu phi nói có lí, ha hả......."
Nghĩ tới tương lai mình có thể ngồi trên vị trí kia, Hoàng Phủ Vu Mạc cao hứng cười toe toét.
.........
Trên chiếc xe ngựa thứ ba là nhóm quan viên.
Trong đó có Bộ trưởng ngoại giao của đế đô, Đại Ma Đạo Sư hệ thủy—— Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa, còn có Đại Ma Đạo Sư hệ không gian bám dính không chịu buông nhất quyết đòi theo——Tát Lạp • Cách Nhã Lôi.
Đại Ma Đạo Sư hệ hỏa—— Viêm Liệt, dùng tư cách viện trưởng học viện mang đám học trò tới Đông Chích từ trước, Duy Khắc Ti • Ái Đức Hoa cũng lấy tư cách Bộ trưởng ngoại giao tham dự, hiện tại Tát Lạp • Cách Nhã Lôi cũng chạy theo, chỉ còn lại Đại Ma Đạo Sư hệ phong—— Phong Trì, thái độ làm người vốn ôn hòa, phúc hậu bị lưu lại trông coi học viện.
Nam Việt lần này xuất động ba vị Đại Ma Đạo Sư, nếu không biết còn tưởng Nam Việt đang thị uy với các quốc gia khác.
Kì thực mấy lão nhân tranh giành đi theo, nguyên nhân vì bọn họ thực hứng thú không biết Thanh Việt làm cách nào triệu hồi được Ma Nha! Đều giành giật từng giây từng phút muốn mình là người nghiên cứu ra nguyên cớ đầu tiên.
"Tỉnh?"
Hoàng Phủ Ngạo hôn vài cái lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thanh Việt, ôm bé vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, lúc đi ra Tạp Ân đã dọn tốt thức ăn Thanh Việt thích lên bàn.
"Chạng vạng hôm nay chúng ta có thể tới Dạ thành, tới đó xong, phụ hoàng liền mang Việt nhi đi dạo, được không?"
Hoàng Phủ Ngạo vừa gắp rau cho Thanh Việt, vừa hỏi.
"Dạ thành rất vui sao?"
"Tiểu điện hạ không biết rồi."
Tạp Ân vội vàng giới thiệu cho Thanh Việt.
"Dạ thành này là một trong 4 thành trì lớn nhất của Nam Việt chúng ta! Là cửa khẩu vào sông Mạt Đạt Lạp, giao thông ở Dạ thành phát đạt, cơ hồ hàng hóa từ tất cả các quốc gia đều chuyển tới Dạ thành, sau đó phân tán đi khắp nơi, Dạ thành giàu có, đông đúc không hề thua kém đế đô. Quả thực chính là thiên đường của người giàu. Dạ thành có rất nhiều trò chơi mới lạ, khách dạn xa hoa nhất đại lục, thức ăn quý hiếm nhất, các cuộc bán đấu giá cao cấp nhất, tràng đấu huyết tinh kích thích nhất, sòng bạc quy mô đứng đầu, kĩ viện quy mô nhất, ôn nhu, phóng đãng đủ loại......."
"Đủ rồi Tạp Ân, ngươi nói quá rồi."
Tạp Ân càng nói càng đắc ý, ánh mắt lóe sáng, những nơi dâm loạn của Dạ thành cũng nói cho Thanh Việt nghe, bị Hoàng Phủ Ngạo nhắc nhở, lập tức tỉnh táo lại, thành thật đứng qua một bên.
"Nghe có vẻ không tồi."
Nơi này Thanh Việt chưa từng đi qua, nghe Tạp Ân nói vậy cảm thấy rất thú vị.
"Tới Dạ thành rồi, nếu Việt nhi thích, chúng ta ở lại thêm vài ngày, được không?"
"Ân."
Thanh Việt gật đầu.
Chạng vạng, đoàn người tới Dạ thành. Thành chủ Dạ thành mang theo nhóm quan viên đã sớm đứng chờ ở cửa thành.
"Thần, thành thủ Dạ thành——Mễ Á • Âu Lí Tư cùng quan viên toàn thành, cung nghênh bệ hạ."
Mễ Á • Âu Lí Tư quỳ xuống, đám quan viên cũng lập tức làm theo, toàn bộ quỳ rạp một mảnh.
Mễ Á • Âu Lí Tư là một trong số bạn thơ ấu của Hoàng Phủ Ngạo, tuy không bằng Đại tướng quân đế đô —— Khải Tề • Đề Đề Tư, Đại tham mưu—— Tây Ca • Lai Đặc, nhưng cũng có thể xem là thân tín của Hoàng Phủ Ngạo, trong lúc Hoàng Phủ Ngạo tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã ra không ít khí lực, bằng không, thành chủ Dạ thành giàu có, đông đúc số một, số hai trên đại lục cũng không tới phiên hắn ngồi.
"Được rồi Mễ Á, trước mặt trẫm đừng có giả vờ như vậy nữa."
Lời này tuy mang giọng điệu giáo huấn, nhưng Mễ Á quỳ trên mặt đất nghe vậy, lập tức tí tửng nhảy dựng lên, không còn bộ dáng kính cẩn khi nãy, xoay người phất tay với đám quan viên.
"Trở về, trở về đi, cứ tụ ở đây làm gì! còn không mau dẫn đường cho bệ hạ."
Bọn quan viên buồn bực, thầm nói trong lòng, không phải ngươi nói bất luận quan chức lớn nhỏ đều phải tới cửa thành nghênh đón bệ hạ sao?"
"Khải Tề, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như trước a."
Mễ Á cưỡi tuấn mã, sóng vai với Khải Tề, cà phất cà phơ chào hỏi.
"Hừ, xem bộ dáng của ngươi."
Khải Tề không chút nể tình quay mặt đi.
"Ngươi cũng khác gì ta, không phải lúc nhỏ thấy ta khù khờ, hôn....."
"Ngươi đủ chưa, còn dám nhắc tới chuyện đó, cẩn thận ta đánh ngươi một trận bò không nổi!"
Mặt Khải Tề lúc này như một cái chậu đổi màu, lúc xanh lúc đỏ.
"Yo, yo, yo, tính tình thực khó chịu a........"
..........
Hai người ngươi tới ta đi, trong chốc lát đã tới phủ thành chủ.
Đội hộ vệ hoàng gia, trừ một số ít đều được an bài tới quân doanh, số còn lại theo mọi người vào phủ thành chủ.
Quyển 1 [27] Dạ Thành 2
Vào phủ thành chủ, nhìn thấy cảnh tượng xa hoa, đại đa số tham viên theo sau đều thầm đoán, thành chủ Mễ Á trong khi nhậm chức, tham ô, hối lộ biết bao nhiêu a?
Vào phòng khách, Hoàng Phủ Ngạo mới buông Thanh Việt vẫn luôn ôm trong lòng ra.
Người chưa từng gặp qua Thanh Việt lập tức trợn mắt há hốc, đại não choáng váng, đều chăm chăm nhìn Thanh Việt.
Thanh Việt không chỉ có dung mạo rung động lòng người, còn có mái tóc bạch kim độc nhất vô nhị trên đại lục, cùng đôi mắt long lanh bảy màu lưu ly. Đó là một loại xinh đẹp nếu không phải tận mắt nhìn thấy sẽ không thể nào tưởng tượng được.
"Ma Nha."
Thanh Việt bị nhìn tới phát bực, từ nhỏ lại được Hoàng Phủ Ngạo sủng ái, gây họa cũng có Hoàng Phủ Ngạo thu thập giúp bé, hoàn toàn không để đám quan viên này vào mắt, trực tiếp phóng Ma Nha bị Hoàng Phủ Ngạo nhốt vào không gian chỉ giới.
"Hi, hi, hi........"
Ma Nha vừa xuất hiện liền phát ra một trận cười kì quái dọa người ra rởn da gà.
"A!"
"Ông trời của ta ơi!"
Tuy rằng dọc theo đường đi tất cả mọi người đều biết Ngũ điện hạ có một bộ xương khô sủng vật rất thích đùa giỡn, hù dọa người ta, đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị đối mặt với nó, nhưng đột ngột xuất hiện như vậy vẫn có không ít người bị hoảng sợ.
Bị dọa như vậy, mọi người đều ý thức được vừa nãy mình thất lễ, đều ngồi vào vị trí, uống trà nói chuyện phiếm, cố gắng quản tốt ánh mắt mình.
"Ẩu~~~ông trời của ta ạ! ! ! Bệ hạ, sao ngài lại có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy a! Ẩu~~~ông trời của ta ạ, ta chưa từng nghe nói qua, bệ hạ rốt cuộc đây là hoàng tử nào a, thần phải xưng hô thế nào?"
Lúc này, chỉ có mình Mễ Á da mặt dày, thần kinh thô mới có thể tiếp tục nhìn chăm chăm Thanh Việt đã muốn phát hỏa.
Hoàng Phủ Ngạo còn đang nghĩ có nên chú ý tới hắn không, Thanh Việt đã đi trước một bước chỉ huy Ma Nha nhào qua.
Thấy bộ xương khô đỏ au gọi là Ma Nha kia nhào qua mình, Mễ Á không muốn ra tay với sủng vật của vị hoàng tử đáng yêu kia, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, Mễ Á chọn lựa trốn tránh.
Chính là Mễ Á không ngờ, phản ứng của bộ xương khô màu đỏ này vô cùng nhanh nhẹn, Mễ Á đã vận dụng đẩy khí vẫn bị nó quất trúng, quần áo đã bị rách toạt vài chỗ.
Điều này làm đại đa số mọi người ngồi đây không thể tin được. Hai lão nhân Duy Khắc Ti cùng Tát Lạp trừng mắt thật to, vô cùng nghiêm túc tiến hành nghiên cứu, phân tích.
Mễ Á vừa trốn vừa không quên tiếp tục nói chuyện.
"Bệ hạ a, ngài từ đâu tìm ra sủng vật này cho tiểu điện hạ a!"
Mọi người nghĩ Mễ Á rốt cuộc chịu không nổi bắt đầu oán giận, lại nghe hắn nói tiếp.
"Bệ hạ thực sự tinh mắt, tìm được sủng vật này vô cùng chính xác, lớn lên không chỉ hung ác, khủng bố, còn lợi hại như vậy, quan trọng hơn, có thể phụ trợ tiểu điện hạ càng thêm đáng yêu, động lòng người........"
Mọi người không nói gì nổi! ! !
Quả nhiên vẫn biến thái như vậy, Khải Tề thầm nói trong lòng.
"Phốc~~~"
Hoàng Phủ Ngạo bị Mễ á chọc cười , lôi kéo Thanh Việt, ý bảo bé làm Ma Nha dừng lại.
Thanh Việt cũng hiểu ra đầu óc người này có vấn đề, bảo Ma Nha đứng qua một bên, tự mình chơi đùa.
"Hô....... mệt chết ta......."
Mễ Á ngồi phịch lên ghế phì phò thở, ánh mắt thường xuyên liếc nhìn Thanh Việt.
"Đây là con trai thứ năm của trẫm, gọi là Hoàng Phủ Thanh Việt."
Hoàng Phủ Ngạo tâm tình tốt giới thiệu cho Mễ Á.
"Ẩu, thực không ngờ, Ngũ điện hạ ngay cả tên mình cũng đặt dễ nghe như vậy!"
"Tên là trẫm đặt!"
.........
"Mễ Á thành chủ, chúng ta lần đầu tới Dạ thành, bản cung còn muốn mời ngươi giới thiệu chút phong thổ tập tục của Dạ thành a."
Đông Lệ Nhã thấy bọn họ cứ vây quanh Thanh Việt, gạt mẫu tử bọn họ qua một bên, trong lòng tức giận muốn chết, lên tiếng nhắc nhở Mễ Á nơi này cũng không phải chỉ có mình Hoàng Phủ Thanh Việt.
Được nhắc nhở như vậy, Mễ Á lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh bệ hạ còn một nử tử dung mạo kiều mị, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, bên cạnh nử tử còn có một thiếu niên tuấn lãng chừng 12, 13 tuổi.
"Dạ dạ dạ, là thần chậm trễ, xin Ngọc quý phi thứ tội."
"Ân? Mễ Á thành chủ nhận ra bản cung?"
"Đương nhiên, ai cũng biết mĩ nhân tóc vàng bên cạnh bệ hạ là Ngọc quý phi, huống chi, khí thế, phong thái của ngài......đứng bên người ngài nhất định là Nhị điện hạ, thực sự là thiếu niên anh tuấn a......"
Mễ Á thao thao bất tuyệt ca ngợi, Đông Lệ Nhã nghe mà sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
"Xin mời bệ hạ, nương nương, hai vị hoàng tử, các vị đại nhân tới phạn thính, mọi người vừa ăn cơm, vừa nghe thần lải nhải chút về Dạ thành, như vậy được không?"
Thấy mọi người cũng không phản đối, Mễ Á lập tức đứng dậy dẫn đường.
Mọi người vừa ăn mĩ thực đặc biệt của Dạ thành, vừa nghe Mễ Á kể vài chuyện thú vị, một bữa cơm xem như cả khách lẫn chủ đều vui thích.
Mễ Á đoán mọi người đi suốt một ngày đường, cũng có chút mệt mỏi nên không an bài thêm tiết mục gì, sau khi đãi mọi người dùng cơm liền mời vào biệt viện đã chuẩn bị sẵn để nghỉ ngơi.
"Bệ hạ, Mai viện này phi thường thanh nhã, yên ổn, xin ngài cùng Ngọc quý phi nghỉ tạm chỗ này."
Nhìn hoàn cảnh trong Mai viện, Mễ Á vô cùng hài lòng với an bài của mình.
"Không được, nơi này cấp cho Lệ Nhã nghỉ ngơi đi."
"A?"
Mễ Á có chút hồ đồ, ý bệ hạ là muốn tìm mĩ nhân mới mẻ, trụ chỗ khác sao.
"Bệ hạ!"
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, sắc mặt Đông Lệ Nhã có chút khó coi, nàng một đường tới đây không phải vì để thân thiết với Ngạo ca ca của nàng hơn sao.
Nhìn biểu tình bọn họ, một người mê hoặc, một người buồn bực, Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lưng bé con trong lòng, không nhanh không chậm giải thích.
"Việt nhi từ nhỏ đã ở cùng trẫm, không quen ngủ giường lạ."
Lời Hoàng Phủ Ngạo nói là thật, từ sau khi mang Thanh Việt về Bàn Long điện, Thanh Việt chỉ nằm trên giường của y mới ngủ được, y từng chuẩn bị phòng riêng cho Thanh Việt.
Chính là lần nào tới nửa đêm, Thanh Việt cũng mang cơ thể lạnh ngắt nhào vào ổ chăn của y.
Vài lần như vậy, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nỡ đuổi bé ra khỏi phòng ngủ của mình. Cho dù sau khi sủng hạnh phi tử, sủng thị v....v... đêm khuya cũng quay về Bàn Long điện nghỉ ngơi.
"Nếu vậy, xin bệ hạ tới Thính Vũ các, nơi đó tuy không rộng như Mai viện, nhưng lịch sự, tao nhã, thanh u hợp lòng người."
Mễ Á vội vàng tìm chỗ khác cho Hoàng Phủ Ngạo .
Nhìn bọn họ rời đi, Đông Lệ Nhã tức giận tới mức xé nát cây quạt tuyết nhung.
"Tiểu quỷ, Đông Lệ Nhã ta sẽ không bỏ qua ngươi! ! !"
Quyển 1 [28] Dạ Thành 3
Sáng sớm.
Tiếng chim hót lanh lảnh theo gió đầu xuân tươi mát trong lòng lay động tiến vào Thính Vũ các.
Hoàng Phủ Ngạo thích ý mở mắt, nhìn đứa con bảo bối đang say ngủ trong lòng, trái tim lập tức ấm áp lại thỏa mãn.
Thanh Việt dường như cảm nhận được Hoàng Phủ Ngạo đã tỉnh, không bao lâu sau cũng chậm rãi hé mở ánh mắt lóng lánh quang mang kì dị.
"Tỉnh?"
"Ân~~~"
Thanh Việt còn chút mơ hồ duỗi người.
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạo giống như một chú mèo nhỏ đáng yêu đang làm nũng với mình. Hoàng Phủ Ngạo mê muội ôm bé vào lòng không ngừng hôn môi.
"Ân, vào đi."
"Dạ, bệ hạ."
Tạp Ân đứng chờ cách đó không xa, dẫn theo nhóm tì nữ, người hầu mang theo vật dụng làm vệ sinh tiến vào.
Tối qua, sau khi nghe Mễ Á giới thiệu Dạ thành xong, Hoàng Phủ Ngạo đã ra lệnh ở Dạ thành thêm hai ngày, hơn nữa có thể tự do xắp xếp thời gian du ngoạn.
Điều này làm đoàn người cao hứng hết sức, từ sáng sớm, trừ bỏ số thị vệ đóng quân ở phủ thành chủ, những người khác đều tốp năm tốp 3 kết thành nhóm vui vẻ ra ngoài.
Hoàng Phủ Ngạo cũng kéo bàn tay bé nhỏ của Thanh Việt, mang theo Tạp Ân cùng Khải Tề ra cửa.
Vốn, Mễ Á cũng sống chết đòi theo, nhưng với thân phận thành chủ của hắn, mang theo thì không khác gì nói chúng ta có hoàng đế, vì thế thực bi thảm bị gạt bỏ trước tiên.
Dạ thành không lớn, uy nghiêm như Đế đô, làm người ta có cảm giác rất thoải mái, thậm chí là phóng túng.
Đây là lần đầu tiên Thanh Việt đi trên đường cái, bé có vẻ rất cao hứng, kéo tay Hoàng Phủ Ngạo nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút.
Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt vui vẻ cũng không cản bé, bị bé kéo đi khắp nơi, còn không ngừng giảng giải cho Thanh Việt nghe những thứ bé chưa từng thấy.
Hai người thật vui vẻ, chính là Tạp Ân cùng Khải Tề thì thật đáng thương, Tạp Ân đi theo sau bọn họ, không ngừng chi tiền, Khải Tề thì phải giả vờ làm bộ dáng hung thần ác sát, hù dọa đám người xung quanh đang dùng ánh mắt sài lang chăm chú nhìn bọn họ.
Dung mạo tiểu điện hạ thì khỏi phải nói rồi, hoàng đế bệ hạ cũng vô cùng tuấn dật, kiệt ngạo, tựa như nhân vật thiên chi kiểu nguyệt! Nhân vật như vậy người bình thường dễ gì thấy qua.
Chính là, đôi phụ tử này không hề có chút tự giác, cứ kiêu ngạo nghênh ngang đi dạo ngoài đường, hoàn toàn không quan tâm thị giác người khác bị bóp nghẹt!
Bất quá, nhìn bề ngoài xuất sắc, khí chất cao quý, cùng quần áo đẹp đẽ quý giá cho dù là quý tộc cũng không thể sánh bằng, kết hợp với tin tức hoàng đế bệ hạ tới Dạ thành, đám quý tộc, ác bá nhìn tới hừng hực nhiệt hỏa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi người đều đoán đây nhất định là quan viên cao cấp đi theo bệ hạ. (Sở dĩ không đoán là hoàng đế bệ hạ, thứ nhất vì người bình thường cho rằng mỗi khi bệ hạ xuất hành, nhất định sẽ rất phô trương, tiền hô hậu ủng mới đúng. Thứ hai, đại đa số đều chưa từng được gặp mặt, trong tưởng tượng thì bệ hạ phải có bộ dáng đầu to, tai lớn, cái bụng bự bự.)
Hai phụ tử đi dạo cả buổi sáng, cơ hồ mọi thứ trên đường làm Thanh Việt thấy mới mẻ đều được Hoàng Phủ Ngạo mua cho bé, chơi được một chốc, Thanh Việt lại bỏ vào không gian giới chỉ.
Dù sao trong không gian giới chỉ còn đang giam giữ Ma Nha, nếu không bỏ vài thứ mới mẻ vào cho nó để hấp dẫn sự chú ý, Ma Nha sẽ ồn ào đòi ra ngoài, mấy thứ bên trong sẽ bị nó phá hư hết.
Mọi người dùng cơm trưa trong cửa hàng nổi danh nhất Dạ thành, nghỉ ngơi một chốc mới vừa ra khỏi cửa đã gặp Đông Lệ Nhã cùng Hoàng Phủ Vu Mạc dắt theo vài thị vệ và tì nữ.
"Ngạo ca ca~~~thật bất công, mang theo tiểu ngũ nhà chúng ta ra ngoài, lại để mẫu tử chúng ta ở phủ thành chủ."
Hiện tại đang trên đường cái, Đông Lệ Nhã sẽ không ngốc đến mức để lộ thân phận, liền thân thiết kêu Thanh Việt là 'tiểu ngũ'.
Đông Lệ Nhã lôi kéo cánh tay Hoàng Phủ Ngạo, đôi mị nhãn nhìn y.
Mọi người vây xem đều vô cùng kích động, thực cảm khái trong lòng 'ông trời của ta ơi, gia đình này rốt cuộc là ai a, thật sự làm người ta ghen tị, người nào người nấy đều xinh đẹp, quý phái như vậy a~~~'
"Vốn nghĩ không đi theo ta, các ngươi sẽ thoải mái hơn."
Hoàng Phủ Ngạo rất hiểu lời nói 'gần vua như gần cọp', dù là thần tử, phi tử, sủng thị hay tì nữ, thị vệ, người hầu, đại đa số người bên cạnh y luôn không tránh được câu nệ, xu nịnh cùng cẩn trọng.
"Ngạo ca ca sao có thể nói vậy, này thực làm Nhã nhi thương tâm, theo bên cạnh Ngạo ca ca chính là phúc khí lớn nhất của mẫu tử chúng ta a."
Đông Lệ Nhã lau nước mắt, thấy Hoàng Phủ Ngạo không có tức giận, liền kéo tay Hoàng Phủ Ngạo làm nũng.
"Ngạo ca ca, Mạc nhi của chúng ta lần này đi tham gia tỉ thí Tam đại học viện, với năng lực của Mạc nhi, Nhã nhi cũng không lo lắng, nhưng mà dù sao Mạc nhi cũng là hoàng tử a, không thể so sánh với những kẻ thân phận thấp kém, nếu không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ? May mắn hôm qua nghe Mễ Á nói hội đấu giá Đằng Long mới vận chuyển tới những vật phẩm vô cùng trân quý, chuẩn bị bán đấu giá, trong đó có rất nhiều vật phẩm pháp thuật không tệ. Nhã nhi rất muốn đi xem xem có thứ gì thích hợp với Mặc nhi, chính là......."
Đông Lệ Nhã khó xử cắn môi, nói tiếp.
"Nhưng mà, Nhã nhi thân là phụ nhân, lại không biết chọn lựa cho Mạc nhi, Ngạo ca ca, ngươi bồi Nhã nhi cùng đi xem, được không?"
Thấy Đông Lệ Nhã đã nói tới mức này, Hoàng Phủ Ngạo cũng không nỡ từ chối, liền gật đầu đáp ứng.
Quản sự Đằng Long là một nam nhân trung niên khôn khéo, vừa thấy nhóm người Hoàng Phủ Ngạo đã lập tức đưa vào nhã gian. Tuy hiện tại vẫn chưa bắt đầu buổi bán đấu giá, nhưng vẫn sai người mang điểm tâm, trà nước loại tốt nhất dâng lên, ân cần hầu hạ.
"Vài vị xin nghỉ ngơi một lát, buổi đấu giá một chốc nữa mới cử hành, vài vị có cần gì cứ việc phân phó."
"Tốt, các ngươi lui xuống trước đi."
Tạp Ân từ không gian giới chỉ xuất ra một túi kim tệ, bảo bọn họ lui xuống.
Trung niên quản sự vô cùng vui sướng, lần này gặp phải cá lớn thiệt rồi, chiếc nhẫn của quản gia nọ hệt như không gian giới chỉ, vừa ra tay đã thưởng một gói kim tệ to, tiền lương một năm của hắn cũng không nhiều vậy a!
"Đều ngồi xuống đi, đừng đứng."
Hoàng Phủ Ngạo ôm Thanh Việt lên đùi, bảo Tạp Ân, Khải Tề, Hoàng Phủ Vu Mạc đều ngồi xuống.
Đông Lệ Nhã huých Hoàng Phủ Vu Mạc, khóe mắt đảo chén trà trên bàn cùng Hoàng Phủ Ngạo, Hoàng Phủ Vu Mạc lập tức hiểu ý. Đừng dậy nâng tách trà trong lòng bàn tay, cung kính đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạo.
"Phụ hoàng, uống trà."
"Ân."
Hoàng Phủ Ngạo tiếp nhận chén trà, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Vu Mạc.
"Chốc nữa thích cái gì thì bảo Tạp Ân mua cho, nếu không biết chọn thì hỏi Khải Tề, hắn có nghiên cứu về các loại vũ khí, trang bị."
'Dạ, tạ ơn phụ hoàng!"
Hoàng Phủ Vu Mạc cùng Đông Lệ Nhã đều cao hứng.
Hoàng Phủ Ngạo nhấp một ngụm trà, cảm thấy cũng không tệ liền đưa tới bên môi Thanh Việt.
"Uống không?"
Thanh Việt gật đầu, áp lên chén trà, thần thái tự nhiên để Hoàng Phủ Ngạo từng ngụm từng ngụm uy mình.
Này tính là gì a! ! !
Đông Lệ Nhã vừa đắc ý được một chút đã lập tức nổi trận lôi đình.
Có ai thấy qua vua một nước lại đi hầu hạ con mình chứ?
Xem ra, nàng quá xem nhẹ mức độ sủng ái của Ngạo ca ca đối với tiểu quỷ này! Nhất định không thể để mối nguy hiếp lớn này tồn tại trên đời! Đông Lệ Nhã ngầm hạ quyết tâm trong lòng.
Quyển 1 [29] Hội Đấu Giá
Ước chừng qua khoảng một giờ, dự tính khách nhân đã tới không sai biệt lắm, hội bán đấu giá rốt cuộc bắt đầu.
"Hoang nghênh các vị khách nhân tôn quý, hội bán đấu giá Đằng Long......."
Chủ trì hội đấu giá lần này là Chuyên gia đấu giá, vô cùng nhiệt tình giới thiệu buổi đấu giá hôm nay với các vị tân khách.
Khoảng 10 phút sau.
"Hi vọng các vị khách nhân tôn quý có thể hài lòng khi mua được những vật phẩm tuyệt vời của hội bán đấu giá Đằng Long kì này, bây giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu!"
Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một viên ma thú hệ thủy cấp 7—— thủy long ma thạch.
"Yo, xem ra lần này Đằng Long bán rất nhiều vật phẩm cấp bậc cao a!"
"Đúng cậy, kiện vật phẩm đầu tiên đã là ma hạch cấp 7 a. Trước kia muốn mua nó phải đợi tận 1, 2 năm mới có, đây là loại vật phẩm rất thưa thớt! Cư nhiên lại lấy làm món khai vị!"
"Các ngươi không biết sao, công văn nói hoàng đế bệ hạ tới Dạ thành rồi, đi theo có rất nhiều quan viên cao cấp, pháp sư, võ sĩ, ai cũng có. Hội đấu giá Đằng Long nhất định muốn nhân cơ hội này kiếm chút lời! Không những kiếm được tiền, còn có thể tuyên truyền trước mặt các đại quý tộc, nâng giá trị mình lên!"
"Có lí, có lí."
"Đó là đương nhiên, nói không chừng, hoàng đế bệ hạ cũng có mặt trong buổi đấu giá này!"
"Đùng vậy, đúng vậy, lần này ta đi là chính xác."
.........
Các vị tân khách không ngừng nghị luận.
"Nếu nó là ma hạch cấp 7 hệ hỏa thì tốt quá, ta có thể mua nó khảm vào bội kiếm, như vậy thực lực lại tăng thêm rất nhiều."
Hoàng Phủ Vu Mạc có chút tiếc nuối nói.
"Không sao Mạc nhi, chỉ mới là kiện vật phẩm đầu tiên, gấp cái gì."
Đông Lệ Nhã vội vàng an ủi hắn.
"Việt nhi có muốn không?"
Hoàng Phủ Ngạo hỏi đứa con bảo bối trong lòng. Thanh Việt đã 7 tuổi, Hoàng Phủ Ngạo vẫn chưa tìm được quà sinh nhật cho bé.
Thanh Việt lắc đầu, bé không hứng thú với thứ này.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Hoàng Phủ Ngạo bảo hộ Thanh Việt rất tốt, mọi tin tức về bé không hề lọt một chút nào ra khỏi phạm vi Bàn Long điện.
Vì thế, lúc tin Ngũ điện hạ được hệ hạ sủng ái truyền ra, thế lực khắp nơi đều vội vàng tìm hiểu tình huống Ngũ điện hạ, nhưng cơ hồ không có kết quả gì.
Chỉ biết, dung mạo Ngũ điện hạ so với tinh linh còn xinh đẹp hơn. Ngũ điện hạ mỗi ngày sẽ tới học viện ma pháp Đế Đô học pháp thuật, nhưng không ai biết Ngũ điện hạ học hệ ma pháp nào, lão sư là ai.
Đông Lệ Nhã cũng là một trong số những người từng tìm hiểu, hiện tại nàng chiếm được một tình báo rất quan trọng về Thanh Việt.
"Ngạo ca ca, vài ngày trước Nhã nhi nghe nói Ngũ điện hạ đi học viện ma pháp Đế Đô học tập. Nhưng tới giờ mới biết hóa ra Ngũ điện hạ học pháp thuật hệ thủy, khối ma hạch này coi như Nhã nhi tặng quà chúc mừng cho điện hạ đi. Ma hạch cấp 7 tuy không quý giá gì, nhưng có thể đề cao được ma pháp của Ngũ điện hạ, rất có lợi."
Đông Lệ Nhã nhiệt tình đề nghị.
"Tạp Ân, giúp bản cung ra giá đi."
Tạp Ân nhìn Hoàng Phủ Ngạo, thấy hoàng đế chủ tử không có ý phản đối, lập tức lĩnh mệnh.
"Dạ, Ngọc quý phi."
Cuối cùng, viên ma thú cấp 7 hệ thủy kia——ma hạch thủy long, được Tạp Ân trả 21 vạn kim tệ mua được.
Vật phẩm thứ hai, một chiếc đàn hạc được một vị đại sư mĩ nghệ nổi tiếng ngàn năm trước truyền lại, có tên là ——Tâm Chi Nhạc Chương.
Nghe nói, âm thanh tấu từ Tâm Chi Nhạc Chương, ngay cả tinh linh được xưng là người am hiểu âm nhạc nhất cũng vô cùng say mê.
Đây là báu vật quý giá nhất để tặng cho các tiểu thư, phu nhân quý tộc, rất nhanh, bị người trả 29 vạn kim tệ mua được.
Tiếp đó, lại bán một bộ áo giáo võ sĩ do đại sư người lùn chế tạo, một đôi cự kiếm, còn có một ít quyển trục v...v.....
Hoàng Phủ Vu Mạc chờ mãi cuối cùng cũng mua được một chiếc vòng cổ hộ thân có thể tự động kích hoạt, một quyển trục trong chớp mắt có thể di động tới trước 20 tới 30 met.
Một tiếng vỗ tay vang lên, một cái lồng sắt cao hai met được một người to cao đẩy ra ngoài sàn triển lãm.
Trên đài, tất cả ánh sáng đều tập trung vào đó, lồng sắt được phủ một lớp lụa mỏng, mông mông lung lung, mơ hồ có thể thấy hai cơ thể trần trụi trắng như tuyết bên trong.
Đây là vật phẩm đáng giá nhất buổi đấu giá này!
"Các vị khách nhân tôn quý, đây là cực phẩm mà hội đấu giá Đằng Long chúng ta phải trả một cái giá cực lớn mới có được! Có nó, ngài nhất định sẽ trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ! Xin các vị khách nhân tôn quý thưởng thức một chút."
Đại sư đấu giá kích động nói, sau đó kéo lớp vải lụa che phủ lồng sắt xuống.
"A! ! ! Trời của ta ơi!"
"Ác~~~ tinh linh~~~"
Vừa nhìn rõ vật thể trong lồng sắt là gì, cả phòng đấu giá bắt đầu sôi trào.
Ngồi chồm hổm trong lồng sắt là một cặp trai gái tinh linh không quá 13 tuổi. Hai cái lỗ tai dài nhọn, gương mặt tuyệt mĩ, làn da trắng nõn như tơ lụa, thân thể trần trụi thon dài vô cùng non nớt, không ngừng kích thích tình dục của mọi người.
"Đây chỉ mới là bắt đầu thôi các vị khách nhân tôn quý!"
Đại sư đấu giá thấy mọi người dưới đài đã sôi trào máu huyết, lí trí cũng không còn bao nhiêu người, lạo tiếp tục tạo chấn động. Hắn đi tới cạnh lồng sắc, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Chỉ thấy đôi tinh tinh trần trụi trong lồng sửng sốt một chút, tiếp đó nhanh chóng quấn lấy nhau, kịch liệt hôn môi, không ngừng vuốt ve, đủ loại tư thế dụ dỗ không ngừng biến hóa, tiếng rên rỉ dâm mi không ngừng truyền vào tai mọi người.
"Ông trời của ta ơi! ! !"
"Nói mau, nói mau, giá đầu là bao nhiu kim tệ?"
"Lão tử chịu không nổi~~~lão tử cho dù táng gia bại sản cũng muốn mua a, ai dám tranh lão tử liều mạng với hắn! ! !"
Phòng đấu giá sôi trào sắp không khống chế được, giống như có vô số con dã thú sắp nhào ra khỏi lồng giam.
"Đây là vật phẩm đặc biệt nhất của hội đấu giá Đằng Long hôm nay, giá đầu là 100 vạn kim tệ! ! !"
Đại sư đấu giá kích động ra giá.
"11o vạn!
"120 vạn!"
"140 vạn!"
........
Nhóm quý tộc, phú thương dâm dục liều mạng nâng giá. Đại sư đấu giá nghe thấy mà cao hứng đến sắp ngất đi.
Thanh Việt tò mò nhìn chằm chằm màn đông cung sống động trong lồng sắt, còn không quên đặt ra nghi vấn.
"Phụ hoàng, mấy người trong lồng đang làm gì? Việt nhi trước kia chưa từng thấy qua? Có vẻ rất........"
Nghe Việt nhi hỏi vậy, Hoàng Phủ Ngạo mới phát hiện, Thanh Việt đang chăm chú nhìn lồng sắt kia.
"Không được xem!"
Hoàng Phủ Ngạo lập tức xoay đầu Thanh Việt áp vào lồng ngực mình. Ý thức được ngữ khí khi nãy có chút hung ác, Hoàng Phủ Ngạo nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Việt, ôn hòa giải thích cho bé.
"Việt nhi bây giờ còn quá nhỏ, việc này lúc trưởng thành mới biết được, chờ Việt nhi lớn lên, phụ hoàng sẽ nói cho Việt nhi, được không?"
Thấy bộ dáng Thanh Việt vẫn có chút không tình nguyện, Hoàng Phủ Ngạo nghĩ bé chú ý tới chuyện kia.
"Việt nhi, phụ hoàng mệt, mình quay về được không?"
Nghĩ nghĩ một chút, tuy Thanh Việt vẫn còn tò mò, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời gật đầu.
"Ân."
"Ngoan!"
Hoàng Phủ Ngạo hôn gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, ôm bé đi ra ngoài.
Thấy Hoàng Phủ Ngạo rời đi, Đông Lệ Nhã cũng lập tức theo sau.
Kì thật, nàng sớm đã muốn bỏ chặt, sợ Ngạo ca ca của nàng coi trọng hai tinh linh phóng đãng như yêu tinh kia, nếu mua bọn họ về, thì chuyến đi này nàng đừng mong có thể thân cận Ngạo ca ca nữa.
Quyển 1 [30] Cổ Đao
"Quản sự, cầu ngài giúp ta đi, cả đời ta sẽ đội ơn ngài!"
Vị quản sự trung niên khi nãy dẫn đường cho Hoàng Phủ Ngạo, lúc này đang mất kiên nhẫn, lại bất lực nhìn phụ nhân xinh đẹp đang không ngừng cầu xin mình.
Phụ nhân này hình như tên là ——Kì Kì Khả, là bá tước phu nhân của một trong số quý tộc còn giữ được danh hiệu ở Dạ thành, tuy nhiên gia đình đã xuống dốc từ lâu.
Cũng vì thân phận này, mà nàng thường bị các vị phu nhân đem chuyện xưa của nàng ra làm trò sau bữa cơm trưa.
Dần dà, cơ hồ mọi người trong Dạ thành , từ thành chủ tới khất cái đều biết ít nhiều về chuyện của vị bá tước phu nhân này.
Nói ra thì cuộc đời của bá tước phu nhân này thực đáng thương!
Vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc đang xuống dốc, tới lúc 14 tuổi được gả vào một gia đình quý tộc cũng đang xuống dốc nhưng có danh vọng hơn.
Kết hôn chưa được bao lâu, trượng phu vì muốn khôi phục vinh quang cho gia tộc, đành phải tham gia quân ngũ, ai ngờ còn chưa ra tới chiến trường đã chết vì bệnh.
Vị bá tước phu nhân lúc này mới làm vợ được mấy tháng, chân ướt chân ráo phát hiện mình có thai, còn chưa kịp cao hứng liền nhận được tin trượng phu qua đời.
Thật vất vả ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đứa con tới năm 13 tuổi, đứa nhỏ lại mắc phải quái bệnh.
Y sư bình thường không thể trị liệu được, chỉ có Trị liệu sư hệ quang mới có thể khống chế được bệnh tình của đứa nhỏ.
Trị liệu sư hệ quang trên đại lục rất hiếm hoi, thỉnh bọn họ xem bệnh một lần, đối với người thường mà nói không thể nghi ngờ là tán gia bại sản.
Bá tước phu nhân bán hết mọi thứ trong nhà, ngay cả nhà tổ cũng bán đi, hiện tại không còn cách nào đành phải mang cổ đao gia bảo trong nhà truyền lại đi bán đấu giá.
"Van cầu ngài mà quản sự, cổ đao này là gia tộc ta đời đời truyền lại, nghe nói là đã tham dự cuộc đại chiến Thần Ma, đã có lịch sử hơn ngàn năm, nhất định rất có giá."
Bá tước phu nhân không ngừng lặp lại lời này, quản sự buồn bực đến mức muốn giết người, nếu không phải ngại thân phận quý tộc của nàng, hắn đã gọi người đánh một trận rồi kéo đi.
"Ta nói ngài bá tước phu nhân a, lời ngài nói có ích lợi gì, ngài nói nó từng tham gia trận đại chiến Thần Ma, có lịch sử ngàn năm, nhưng mà có chứng cớ gì a! Nó có tên không ngài cũng không biết, có tính năng gì ngài cũng không biết, nó chỉ có một cục đá trắng trắng đen đen, nhìn qua đã hư hỏng như vậy thì ai chịu mua chứ."
"Ta......"
Bá tước phu nhân nén nước mắt, nói không ra lời.
"Ngài cái gì cũng không biết, như vậy bảo chúng ta làm sao mà giới thiệu với khách nhân, hơn nữa làm sao bảo họ tin tưởng lời mà ngài nói bây giờ?"
"Ta......"
"Đừng có ta, ta, ta nữa."
Trung niên quản sự không còn kiên nhẫn đánh gảy lời nàng.
"Ngài nên về nhà đi, hội đấu giá Đằng Long chúng ta sẽ không đem danh dự mình ra để làm trò đùa."
"Không~~~van cầu ngài, hài tử của ta đang chờ ta kiếm tiền về chữa bệnh."
Bá tước phu nhân khóc lóc van xin.
"Phu nhân, xin hiểu cho, nơi này là chỗ bán đấu giá, không phải Từ Thiện đường."
"Không, ta không nói láo, cổ đao này là thực, xin ngài tin tưởng ta!"
"Phu nhân, vì ngại thân phận ngài nên ta mới không động tay động chân, nhưng nếu ngài cứ nhất quyết muốn quấy rối, chúng ta sẽ không khách khí nữa! ! !"
Trung niên quản sự không còn kiên nhẫn uy hiếp.
"Không~~~ van cầu ngài!"
Bá tước phu nhân quỳ xuống đấy, ôm chân trung niên quản sự tiếp tục cầu xin.
"Ngươi...... đây là ngươi..... tự tìm......"
"Đem cổ đao kia tới cho ta xem một chút."
Thanh Việt nhẹ nhàng nói một tiếng, ngăn cản ngọn lửa sắp bùng nổ của trung niên quản sự.
Trung niên quản sự nghe tiếng quay đầu, sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều, đây không phải mấy vị khách ra tay rất hào phóng lúc nãy sao, vừa thấy đã biết thân phận bất phàm.
Dùng chân đá đá bá tước phu nhân vẫn còn quỳ khóc trên mặt đất.
"Này, phu nhân thực may mắn, đây là vài vị chủ tử có tiền, còn không mau đem cái chuôi rách..... không, chuôi cổ đao cho khách nhân nhìn."
"Dạ, dạ, dạ!"
Bá tước phu nhân kích động gạt nước mắt, nhìn quần áo nhóm người Hoàng Phủ Ngạo, ánh mắt ảm đạm của nàng có chút quang mang hi vọng, vội vàng tiến tới, khiêm tốn quỳ xuống, hai tay dâng cổ đao lên quá đầu.
Tạp Ân tiếp nhận cổ đao, đưa cho Thanh Việt, lại nhìn nhìn phụ nhân sắc mặt tái nhợt vẫn còn quỳ trên mặt đất.
"Ngươi vẫn là đứng lên đi, nhóm chủ tử cúi đầu nhìn ngươi cũng mệt."
"Dạ, cám ơn các vị đại nhân."
Bá tước phu nhân cảm kích nhìn Tạp Ân, chậm rãi đứng lên.
Thanh Việt cầm cổ đao trong tay thưởng thức một lát.
"Tạp Ân, ta muốn chuôi đao này, mau trả tiền."
Tạp Ân không nói gì, còn chưa hỏi giá đã bảo trả tiền, này không phải tạo cơ hội cho người ta xảo trá sao!
"Con ta thích chuôi đao này của ngươi, ngươi nói giá đi."
Hoàng Phủ Ngạo nghe thấy một tia hưng phấn cùng vội vàng trong ngữ khí Thanh Việt, nếu đứa con bảo bối của y thích, như vậy nhất định phải mua cho bé.
Tạp An lại tiếp tục im lặng, thật đúng là cha con, ngay cả chuyện đơn giản phải hỏi giá trước cũng không biết, trình tự mua bán cũng không rành.
Bá tước phu nhân trầm mặc một lát, sau đó quyết tâm mở miệng.
"Một..... một vạn..... kim tệ."
Mọi người còn chưa kịp mở miệng, bá tước phu nhân có chút lo lắng giải thích.
"Ta tuyệt đối không lừa tiền các vị, chuôi cổ đao này là gia tộc ta lưu truyền lại, nghe nói từng tham dự đại chiến Thần Ma, đã có lịch sử hơn ngàn năm."
Bá tước phu nhân lại quỳ xuống van xin.
"Kì thực ta cũng không biết nó trị giá bao nhiêu tiền, nhưng mà hài tử của ta mắc phải quái bệnh, ta cần nhiều tiền như vậy để giúp nó trị liệu, nếu không phải nó mắc bệnh, cho dù lấy mạng ta, ta cũng không bán chuôi đao này! Van cầu các ngài, van cầu các vị đại nhân......"
"Tạp ân, trả tiền cho nàng."
"Dạ, chủ tử."
Tạp Ân lấy một vạn kim tệ giao cho bá tước phu nhân.
"Tạ ơn, tạ ơn, ta sẽ cảm kích các ngài cả đời này!"
Thanh Việt nhìn bá tước phu nhân còn đang dập đầu trên đất, chậm rãi mở miệng.
"Ngươi bán chuôi đao này đi, không bao lâu nữa đứa con ngươi sẽ khỏi bệnh."
"Cái gì?"
Bá tước phu nhân muốn hỏi những lời này có ý gì thì đã thấy đứa nhỏ đẹp tới không ngờ kia co rụt vào lòng ngực phụ thân, vô cùng hứng thú thưởng thức cổ đao.
"Cao hứng sao?"
Hoàng Phủ Ngạo sờ sờ Thanh Việt hỏi.
"Ân."
Thanh Việt nhếch khóe môi, dùng đôi đồng tử trong suốt nhìn Hoàng Phủ Ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro