Vùi chôn năm tháng [1]
Những năm tháng tuổi trẻ ngây dại của cậu, sau này nhìn lại sẽ tựa như cơn gió, qua đi không chút dấu vết.
Một
۞
Màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố nhỏ, không hề ồn ào như những thành phố lớn, buổi tối ở nơi đây luôn an tĩnh.
Vẫn giống như mọi ngày, kết thúc ca làm đã gần mười giờ tối.
Để lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng đêm nay, bất đắc dĩ phải đi bộ về nhà, dọc đường Phác Xán Liệt còn ghé qua một cửa hàng sắp đóng cửa mua ly cà phê nóng, đặt trong lòng bàn tay để sưởi ấm.
Lúc về đến chung cư cũ, ngoài đường đã không còn một bóng người. Phác Xán Liệt neo theo ánh sáng mờ mờ của điện thoại di động đi từng bước lên cầu thang.
Hành lang tối đen, bóng đèn bị hỏng mấy ngày nay, tuy đã báo lên nhưng vẫn chưa thấy người tới sửa. Chung cư này chỉ còn có vài gia đình sinh sống, nhưng hàng xóm vô cùng hòa thuận, mọi người đều không muốn dời đi. Xán Liệt cũng là một trong số đó.
Lúc Phác Xán Liệt đang bước nhanh về phía cửa nhà thì đột ngột dừng lại, nheo mắt nhìn về chỗ đó, thấy có một người.
Người nọ ngồi trước cửa nhà Phác Xán Liệt, hai tay bó gối, đầu gục xuống nên không thể nhìn thấy mặt, bên cạnh còn có một cái va li nhỏ nằm nghiêng ngả dưới chân.
Trong lòng anh đại khái cũng chỉ nghĩ đến một việc: đi thẳng tới đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, người nọ vội ngẩng đầu lên nhìn, ánh trăng ngoài kia hắt vào soi rõ gương mặt của Phác Xán Liệt khiến người đó kích động đứng dậy.
“Xán Liệt!”
Trái tim Phác Xán Liệt trật một nhịp.
Không ngờ lúc gặp lại cậu lần nữa, trong lòng vẫn dậy sóng như xưa.
Giả vờ như không nhìn thấy người kia, Phác Xán Liệt lục tìm chìa khóa trong túi, dưới ánh sáng từ điện thoại tra chìa khóa vào ổ.
“Xán Liệt… Tớ đến là để tìm cậu.”
Cửa mở ra, Phác Xán Liệt bước vào nhà, không hề để ý người kia. Người nọ vội xách hành lý, mặt dày chen vào cửa.
“Xán Liệt, cậu không nhớ tớ sao?”
Nét mặt Phác Xán Liệt không chút thay đổi, tay nắm lấy chốt cửa.
“Rất nhớ, là Biên Bá Hiền.”
Biên Bá Hiền lập tức nở nụ cười rất tươi, vốn định bước tới ôm cổ Phác Xán Liệt nhưng lại bị anh đẩy ra.
“Tớ phải nghỉ ngơi, cậu ra ngoài đi.”
Nói xong, Phác Xán Liệt đẩy hành lý của Biên Bá Hiền ra cửa.
“Đừng làm vậy mà.”
Biên Bá Hiền hốt hoảng giữ lấy tay Phác Xán Liệt, mặc dù trước đó cậu đã dự liệu đến tình cảnh này.
“Tớ không còn chỗ nào để đi nữa… Cho tớ ở lại không được sao?”
“Không được.”
Vẻ mặt vô tình của Phác Xán Liệt khiến trong lòng Biên Bá Hiền vô cùng lạnh lẽo. Phác Xán Liệt đẩy hành lí của cậu ra, sau đó đứng cạnh cửa giơ tay làm tư thế “Mời ra ngoài.”
Bá Hiền thấy vậy chỉ biết bĩu môi, không tình nguyện bước ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Biên Bá Hiền mím môi, cúi đầu suy tư một lúc, sau đó lấy dũng khí giơ tay lên gõ cửa hai cái.
Chỉ là hai tiếng gõ cửa rất nhẹ, cậu nghĩ hình như chưa đủ, người trong kia vẫn không hề phản ứng. Có chút thất vọng nhưng cậu không dám gõ thêm nữa.
“Phải đi đâu bây giờ…”
Nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, Biên Bá Hiền lại một lần nữa ngồi xuống trước cửa nhà Phác Xán Liệt.
Cho dù bị đuổi ra ngoài nhưng cậu vẫn sẽ không bỏ cuộc, có như vậy lần trở về này Biên Bá Hiền mới không hối hận.
Hành lang tối đen như mực.
Biên Bá Hiền suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục vẫn đứng dậy lần nữa, tay vỗ vỗ má, sau đó nhấc hành lí lên.
“Tớ đi nhé.”
Cậu áp vào cửa, khẽ nói một câu như vậy.
Biên Bá Hiền kéo va li nặng nề bước đi, vừa lúc chân bước tới cầu thang liền nghe phía sau truyền đến tiếng cửa mở.
Ánh đèn bên trong hắt ra ngoài — chính là Phác Xán Liệt.
Biên Bá Hiền dừng bước, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng nở nụ cười.
+++
“Phác Xán Liệt, tớ đói bụng ~”
Biên Bá Hiền kéo tay Phác Xán Liệt, vừa buông hành lí xuống không lâu đã bắt đầu được voi đòi tiên.
“Chưa ăn cơm tối sao?”
“Ừ, chưa ăn.”
Đối với Biên Bá Hiền, xem ra vĩnh viễn vẫn không thể từ chối được.
“Tớ nấu mì cho cậu, chờ một lát.”
“Cảm ơn!”
Phác Xán Liệt cởi áo khoác, đi về phía nhà bếp. Cậu nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Biên Bá Hiền kéo hành lí vào phòng sau đó đi rửa mặt, nhân lúc Phác Xán Liệt bận rộn trong bếp, cậu bắt đầu đi quanh nhà ngắm nghía.
Bàn tay lướt dọc theo bức tường đã từng dán đầy ảnh chụp của hai người, khóe miệng Biên Bá Hiền nhích lên thành một nụ cười chua xót, tất cả đều đã bị tháo xuống — tất cả hồi ức của hai người.
May sao, ở đây hình như không có nhiều thay đổi, vẫn là tòa chung cư nhỏ, là căn nhà hơn sáu mươi mét vuông, người kia vẫn còn ở nơi này, chỉ mong cậu ấy cũng đừng thay đổi.
Biên Bá Hiền ngồi trên ghế sô pha, bật ti vi nhưng lại không thể nào tập trung được, cậu cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy cho đến khi bát đồ ăn nóng hổi được đặt trước mặt.
“A, cảm ơn.”
Biên Bá Hiền nhận lấy, ngồi trước bàn nhỏ, cầm đũa tùy ý trộn lên, thơm ngon vô cùng.
Phác Xán Liệt ngồi bên cạnh, nhìn người kia cúi đầu vào bát vừa thổi vừa ăn xì xụp.
“Tại sao cậu trở về?”
“Vì nhớ cậu. A, a… Nóng quá.”
Biên Bá Hiền lè lưỡi, sau khi bị nóng liền không ngừng hít hà khí lạnh.
“Tớ chỉ có một phòng.”
Cho nên cậu ngủ ngoài sô pha đi.
“Tớ biết rồi, cũng không phải chưa từng ngủ chung.”
Được rồi, vậy thì cùng nhau ngủ.
“Tớ hơi mệt, đi ngủ trước đây.”
“Ơ? Ừ, cậu đi đi.”
“Nhớ phải rửa bát, rửa tay, tắm giặt, đánh răng rửa mặt, thay quần áo.”
Xem ra bệnh ưa sạch sẽ của cậu một chút cũng không sửa được.
“Đã biết.”
Phác Xán Liệt vào phòng, đóng cửa lại, kéo chăn trên giường rồi nằm xuống, một lúc sau như nhớ ra chuyện gì nên đứng dậy, lấy ra từ ngăn kéo cái chăn dày hơn một chút, nhớ không lầm thì người kia rất sợ lạnh.
Hay là ngủ trước để đỡ phải khó xử?
Phác Xán Liệt nghĩ như vậy, sau đó nhắm mắt lại. Ngày thường vừa nằm xuống đã có thể ngủ say, nhưng tối nay lại cảm thấy cực kì trằn trọc. Anh chỉ có thể giả vờ nhắm mắt lại, tai vẫn còn lắng nghe tiếng động ngoài cửa, mãi cho đến khi Biên Bá Hiền xong việc đi vào phòng, trái tim anh không hiểu vì sao lại bắt đầu đập rất nhanh.
Phác Xán Liệt nằm quay lưng về phía Biên Bá Hiền, luôn có cảm giác ánh mắt người kia đang nhìn mình không rời nên có chút không được tự nhiên. Nhưng mà không nghe thấy Biên Bá Hiền nói một lời, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng anh đã ngủ, thế nên mọi động tác đều nhẹ nhàng, nằm xuống giường cũng rất cẩn thận. Hình như khoảng cách giữa hai người không còn gần nhau nữa.
Này, lại rung động rồi.
Cảm giác trước đây một lần nữa sống dậy, hai người cùng một nhịp hô hấp, trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở. Mãi đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt cầm chăn kéo lên một chút.
— Cậu về rồi.
— Tại sao lại muốn quay về?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro