Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình yêu cấm kị

Tên gốc: 禁忌情爱物语

Tác giả: 美荔子酱吴 (mmoxxie)

Thể loại: 3P / pwp / Song sinh thiếu gia x Tiêu quản gia.

❌ Có vài chỗ tôi edit sẽ hơi dirty một chút, vì căn bản nó phải thế, không thể nào nói giảm nói tránh hay gì đó được, nó sẽ không thực tế, cũng không đúng với bản gốc. . . ❌

Đây cũng là lần đầu tôi đọc và dịch/edit 3P 🥺 Từ lúc đu đam tới giờ ngót nghét gần 5 năm rồi, tránh NP như tránh tà á 😀 Mà giờ vì bjyx mà có hứng thú :)) Thích coi Bo cool guy với Bạch Mẫu Đơn tranh giành Tiểu Tán nhà tôi á UwU

Cảm ơn bé iu @lunaluncute đã cung cấp link cho tui nhaaaaa
----------------

Song sinh thiếu gia x quản gia

Bạch mẫu đơn phúc hắc, lãnh khốc trung khuyển x Đại quản gia trưởng thành tuấn mỹ

1.

" Bệnh của lão gia, cuối cùng vẫn là không được rồi. "

Bác sĩ của Vương gia nói xong, thu dọn dụng cụ, hai vị thiếu gia một thân âu phục đen đứng bên cạnh giường, thiếu gia tóc vàng nước mắt đầy mặt, thiếu gia tóc đen vẻ mặt ẩn nhẫn, nhưng hai nắm đấm đang run rẩy chung quy vẫn không giấu nổi nội tâm bi thương của hắn.

Hai người giống như đồng hồ dây cót, không biết nên làm sao, người ngoài nói gì liền máy móc nghe theo. Những người hầu đều biết rõ rằng, nên tìm đến quản gia đại nhân để chủ trì đại cuộc.

Quản gia Tiêu Chiến vừa đến, hai vị thiếu gia nháy mắt không kìm nén được nữa, ôm anh khóc lớn, giống như con nít.

Làm đại quản gia của Vương gia, Tiêu Chiến đều đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, trong nhà ngoại trừ lão gia, hai vị thiếu gia cũng chỉ để lời nói của anh vào tai.

Lão gia Vương gia có 2 đứa con sinh đôi, phu nhân sau khi sinh thân thể quá mức yếu ớt, mặc dù các loại danh dược danh y đều cung dưỡng đầy đủ, nhưng cũng không sống được bao lâu. Lúc hai vị thiếu gia 6 tuổi, phu nhân đã buông tay trần gian này. Sau đó không lâu, Vương lão gia đem Tiêu Chiến 12 tuổi đến Vương gia, trở thành tiểu quản gia riêng của hai vị thiếu gia, giám sát và sắp xếp cuộc sống hàng ngày của các thiếu gia, dạy hai vị thiếu gia lễ nghi.

2.

Tiêu Chiến có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.

Tiêu gia trải qua biến cố lớn, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ hết chuyện, lão gia Vương gia nhớ đến giao tình ngày xưa cùng Tiêu lão gia, đã tận lực hòa giải, cuối cùng cũng chỉ cứu được một mình Tiêu Chiến.

" Từ nay về sau, con chính là người của Vương gia, ân tình của lão gia, Tiêu Chiến không có gì báo đáp. "

Từ khi quản gia theo thiếu gia, Tiêu Chiến thay đổi thân phận thích ứng cũng rất tốt. Thiếu niên sớm trưởng thành kiên trì khó tả, nhẫn nại lại ôn nhu, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thận trọng và uy nghiêm hơn hẳn lứa tuổi của mình.

Sau khi Vương phu nhân ra đi, tiểu thiếu gia Nhất Đan vốn nhu thuận ngọt ngào càng lúc càng trở nên ngang bướng, đám người hầu đều không quản được vị tiểu tổ tông này, Vương lão gia lại vì công việc bận rộn, thật sự không có thời gian dạy dỗ con nhỏ.

Đại thiếu gia Nhất Bác vốn không hợp với tiểu thiếu gia, tính cách hai người khác nhau, nhưng đồ chơi yêu thích lại giống nhau đến mức đáng ngạc nhiên, vì thế vẫn thường xuyên tranh chấp. Trước kia ở trước mặt ba mẹ đều tỏ vẻ huynh hữu đệ cung, sau khi mẹ đi, hai anh em cũng không đóng kịch nữa. Cho nên tiểu thiếu gia ngang bướng, đại thiếu gia cũng không quản.

Gia trạch Vương gia rất lớn, Tiêu Chiến mới đến, còn chưa gặp hai vị thiếu gia, đã bị người hầu dẫn đến phòng mình đặt hành lý, thu dọn ổn thỏa sau đó đứng lên đi vòng quanh nhà.

Tiếng khóc của đứa nhỏ không lớn, những vẫn bị Tiêu Chiến tóm được. Đẩy ra đám cây cối rậm rạp, đứa nhỏ tóc vàng vẻ mặt bẩn thỉu, hai chân có vệt máu nổi bật, một con rắn đen xám đang bò bên cạnh, Tiêu Chiến rút dao găm mang theo bên người, dứt khoát nhanh nhẹn đâm vào đầu con rắn, cứu bạn nhỏ này.

" Rắn không có độc, đừng sợ. "

Tiêu Chiến ôn nhu ôm cậu nhóc tóc vàng từ bụi rậm ra.

" Anh là ai, em chưa từng gặp người tốt giống như anh. " Âm thanh giòn tan, cánh tay nho nhỏ nhanh chóng vòng lấy cổ ân nhân đã cứu mạng, tiểu thiếu gia Nhất Đan hôn một cái lên mặt đại mỹ nhân ca ca, " Cảm ơn anh đã cứu em. "

" Tôi tên là Tiêu Chiến. "

" Em tên là Vương Nhất Đan, Tiêu Chiến ca ca. "

3.

Lần đầu Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, là thời điểm phụ thân đại nhân đem Tiêu Chiến đến trước mặt hai người huynh đệ bọn họ.

Hắn đối với Tiêu Chiến có một loại gần gũi tự nhiên cùng với ham muốn chiếm giữ.

Cho nên khi nhìn thấy Vương Nhất Đan đi đến ôm eo Tiêu Chiến, hắn cảm giác đỉnh đầu mình bốc khói.

" Cha, Tiêu Chiến ca ca đã cứu con, con nhất định sẽ nghe lời anh ấy. "

Vương Nhất Đan nhu thuận nói.

Vương lão gia thập phần hài lòng, lúc này mới nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác gật gật đầu, tỏ vẻ nghe theo an bài của cha, nhất định nghe lời Tiêu Chiến.

Từ đó trở đi, mấy chương trình học bắt buộc của hai vị thiếu gia đều là Tiêu Chiến cùng đi, chỉ có học nghệ thuật hoặc mấy môn tự chọn mới không đi cùng, bởi vì Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan chọn chương trình không giống nhau.

Vương Nhất Đan nhìn nhu thuận, nhưng lại cực kỳ hiếu động, phương diện vũ đạo võ thuật rất có thiên phú. Vương Nhất Bác thì ngược lại, hắn lại chung tình với hội họa và đàn piano. Vì vậy khóa học của hai người tách biệt, Tiêu Chiến liền sắp xếp hầu hạ hai vị thiếu gia.

Mẹ Tiêu là một họa sĩ, Tiêu Chiến từ nhỏ cũng nghe quen tai nhìn quen mắt, hiển nhiên về phương diện này trình độ khá cao, khoảng cách của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng vì vẽ tranh mà xích lại gần hơn.

" Đại thiếu gia sử dụng màu sắc như vậy thật sự rất đẹp. "

Mỗi một lần quản gia Tiêu Chiến ca ngợi từ đáy lòng, đều làm cho Vương Nhất Bác thiếu gia trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

" Chiến ca vào ngồi bên cạnh em, chúng ta cùng nhau vẽ một bức tranh tĩnh vật được không? "

" Được, tôi cùng đại thiếu gia vẽ tranh. "

Chỉ cần không làm lỡ việc học của hai vị thiếu gia, Tiêu Chiến làm quản gia đương nhiên là xin gì được nấy.

5.

Thân thể Vương lão gia không tốt lắm, từ sau khi Vương phu nhân đi, ông liền sinh tâm bệnh, thường lấy công tác bận rộn chữa bệnh cho bản thân, nhưng thân thể cuối cùng càng ngày càng sa sút. Khi hai người con đều đã hai mươi hai tuổi, Vương lão gia đã bắt đầu nằm trên giường.

Sản nghiệp Vương gia bất đồng chia vào tay hai vị thiếu gia, lão quản gia trong nhà cũng vì đau ốm mà xin nghỉ, Tiêu Chiến làm quản gia của hai vị thiếu gia, tự nhiên kích động đến Vương gia đại quản gia.

Tiêu Chiến làm việc rất có bản lĩnh, lại hiểu rõ lòng người, đối với Vương gia trung thành nhất, Vương lão gia phi thường yên tâm. Vương gia có Tiêu Chiến lo liệu, việc vặt trong nhà hết thảy đều có trật tự, ở bên ngoài, hai đứa con của Vương gia cũng là nhân vật lợi hại, chỉ trong một năm ngắn ngủi, sản nghiệp Vương gia dần càng phát triển.

Lúc đầu hai vị thiếu gia cũng không cần quay lại ở trong chủ trạch*, Vương gia có nhiều biệt thự bên ngoài, có thể ở đó.

( * Chủ trạch = nhà chính )

" Các thiếu gia một lòng hiếu thuận. " Tiêu Chiến hầu hạ Vương lão gia uống thuốc.

" A Chiến, nhìn tiền đồ của bọn nó, mẹ chúng nó chắc cũng cảm thấy vui mừng nhỉ. " Thanh âm Vương lão gia khàn khàn, âm thanh bệnh tật ồm ồm, đã lộ vẻ không ổn, ông ngược lại thở dài nói, " Mấy năm nay cho con ở bên cạnh hầu hạ hai người tụi nó, vẫn là ủy khuất cho con rồi. Bây giờ con cũng không nhỏ nữa, nếu có ý trung nhân, việc kết hôn, ta cũng có thể làm chủ. "

Vương Nhất Đan lúc này lặng lẽ đứng im ngoài cửa, một câu này rõ ràng lọt vào tai cậu. Cậu có chút sợ Tiêu Chiến trả lời, nhưng cũng muốn biết đáp án.

" Lão gia, bây giờ quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể của người, con cả đời này đều sẽ hảo hảo giúp đỡ hai vị thiếu gia. Việc kết hôn, thuận theo tự nhiên đi. "

Vương Nhất Đan sau khi nghe xong khẽ thở nhẹ một hơi, lúc này mới gõ cửa đi vào.

Vương lão gia nhìn thấy con trai nhỏ liền cười, một hồi quan tâm lo lắng, Vương Nhất Bác cũng trở lại, lập tức đi vào trong phòng, thấy khung cảnh ấm áp hòa thuận này, không khỏi hỏi: " Tán gẫu gì thế, vui vẻ như vậy? "

Vương lão gia đang cùng A Chiến còn có cả đệ đệ hắn nói chuyện chung thân đại sự, thần sắc ấm áp vừa xuất hiện trên mặt Vương Nhất Bác nhất thời bay sạch, Tiêu Chiến lập tức nắm bắt được tâm tình đại thiếu gia, vội vàng mở miệng giảng hòa, nói thiếu gia còn nhỏ, bàn chuyện cưới xin có hơi sớm.

Đề tài cứ như vậy dừng lại.

Vương Nhất Đan nhìn Vương Nhất Bác, ý cười ngọt ngào tràn đầy trêu tức cùng châm biếm.

6.

Thảm trải sàn lộng lẫy mềm mại, giày da đạp lên bên trên cũng không dễ phát ra tiếng động. Vương Nhất Bác mang theo tức giận, sớm đã quên mất lễ nghi, bước chân vừa vội vừa nặng, dù là dẫm trên thảm cũng phát ra tiếng cộc cộc. Phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Vương Nhất Bác ở cuối hành lang nhìn lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đuổi theo hắn.

" Đại thiếu gia. "

Vì đuổi theo Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến chạy quá nhanh, có chút thở gấp.

Vương Nhất Bác mở cửa phòng, ý bảo Tiêu Chiến tiến vào.

" Chiến ca. " Vương Nhất Bác mở căn phòng bên trong treo đèn thủy tinh, ngọn đèn màu da cam phủ lên không khí kiều diễm, thiếu gia trầm ổn mà lại lãnh khốc ôm vòng eo của quản gia tuấn mỹ lớn tuổi, đè anh lên tường, " Em yêu anh. "

Bá đạo hôn môi.

Người trong lòng ánh mắt hốt hoảng tránh né, Vương Nhất Bác tiếp tục nói, " Trừ anh ra em sẽ không lấy bất kì ai khác ở bên ngoài, đây là đáp án của em. "

Đèn tắt rồi.

Vương Nhất Bác lại hôn thêm lần nữa.

" Anh nói với em, sẽ dùng hết khả năng anh có, dâng lên mọi thứ của anh. Chiến ca, anh không chạy thoát được đâu, tất cả mọi thứ của anh, em đều muốn. "

Rồi sau đó Tiêu Chiến vội vàng rời đi. Anh cảm giác mặt mình sắp cháy đến nơi, đem theo một mảng đỏ rực chạy đi.

Thiếu gia của anh, đã trưởng thành rồi.

7.

Từ sau lần đó, Tiêu Chiến đối với Vương lão gia cảm thấy rất áy náy, vì tình cảm của Vương Nhất Bác đối với anh.

Vì vậy anh càng ra sức làm việc, cũng bắt đầu có chút tránh né Vương Nhất Bác.

Trốn tránh rất cẩn thận, người ngoài nhìn không ra, Vương Nhất Đan phát hiện ra biến hóa nho nhỏ của hai người, lại không biết nguyên nhân, trong lòng có chút bực bội, trên mặt cũng không biểu lộ gì, sản nghiệp của Vương Nhất Bác so với cậu còn nhiều hơn mấy phần, cậu thầm cảm thấy mình bị lép vế, không cam lòng chịu đả kích, ở trước mặt Tiêu Chiến cũng cảm thấy không tự tin.

Giống như chim công quên mất làm thế nào để xòe đuôi ra.

Tiêu Chiến đối với cậu luôn luôn sủng ái, hiển nhiên sẽ phát hiện giấc ngủ của tiểu thiếu gia không được tốt.

" Tâm trạng tiểu thiếu gia gần đây không tốt, tôi xay cho cậu một ly cà phê, gần hạt cũng không tồi. "

Khả năng xay cà phê của Tiêu Chiến rất tuyệt, cả Vương gia cũng chỉ có ba vị chủ nhân được thưởng thức hương vị tuyệt mỹ ấy của quản gia.

" Độ chua và vị đắng thích hợp, có thể cho vị cà phê tăng theo mức độ, tiểu thiếu gia vẫn luôn không thích ăn đắng, nhưng sau khi đắng thật sự rồi, cũng sẽ có một loại cảm thụ khác. "

Vương Nhất Đan uống một ngụm cà phê mới pha, cậu có thể cảm nhận được dụng tâm của Tiêu Chiến.

" Chiến ca, chỉ là em cảm thấy, em thật sự không bằng anh hai, anh ấy quả thật so với em còn làm tốt hơn. "

Tiêu Chiến sờ sờ bộ tóc màu vàng của Vương Nhất Đan, ngoan ngoãn lại mềm mại, anh an ủi cậu nói, " Tiểu thiếu gia cũng sẽ có phần làm tốt hơn đại thiếu gia, không có ai là hoàn hảo cả, nếu như chuyện nào cũng đem ra so sánh, vĩnh viễn không có hồi kết, sẽ chỉ làm chính bản thân mình lâm vào vòng xoáy nghi ngờ mà thôi. "

" Chiến ca. . . . Anh sẽ không phải vì thế này, mà yêu thích ca ca hơn một chút chứ? "

Vương Nhất Đan buông cà phê, mâu quang mang theo nước mắt, kiến kẻ khác phải thương yêu.

Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay trắng nõn của cậu, thề rằng sẽ không như vậy: " Tiểu thiếu gia ở trong lòng tôi, vĩnh viễn giống như đại thiếu gia, đều là người quan trọng nhất trong lòng tôi. "

Vương Nhất Đan lúc này mới nín khóc mỉm cười.

8.

Đại quản gia của Vương gia bộ dạng cao gầy, chững chạc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe môi có một nốt ruồi, tuấn mỹ lại diễm lệ, tây trang gọn gàng phác thảo nên đường cong toàn thân, tóc dài ngang vai cột đuôi ngựa, tóc mai tản mát ở bên cạnh cũng khiến người ta động tâm.

Công tước Orpheus phương Tây trẻ tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Chiến đã đứng im bất động.

Vương gia lúc này, lão gia đã ra đi hơn một năm, thời kì chịu tang đã qua, hai vị thiếu gia vẫn ở lại chủ trạch.

Công tước Orpheus là khách nhân của Vương gia, so với hai huynh đệ Vương gia lớn tuổi hơn, thường xuyên làm ăn qua lại.

Gã đối với đại quản gia Vương gia nhất kiến chung tình.

Người quan trọng làm Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan lòng nóng như lửa đốt.

" Chỉ cần Tiêu quản gia đi theo ta, ta có thể đáp ứng tất cả điều kiện của các cậu. "

Ý cười của Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan cứng lại rồi.

Sau một trận trầm mặc, công tước Orpheus hừ lạnh một tiếng, buông trà cụ viền vàng tinh xảo xuống, rời phòng khách.

Ánh nắng ấm áp rơi vãi, đại quản gia đang ngồi trên ghế dài cắm hoa ở ngoài vườn, hai lọ hoa tươi giống nhau là muốn tặng cho hai chủ nhân. Công tước Orpheus đi qua, bày tỏ thẳng từng tâm ý của gã với Tiêu Chiến, cũng hứa hẹn điều kiện hậu đãi.

" Tiêu tiên sinh, nếu ngài nguyện ý đi theo ta, đến thị trường mỏ quặng X ở phương Tây, mọi việc đối với Vương gia sẽ dễ như ăn cháo. "

Tiêu Chiến biết ý tứ này, nếu suy tính vì Vương gia, hi sinh một người là anh có thể đổi lấy tài phú, thật sự đúng là mua bán có lời: " Cảm ơn công tước đã ưu ái, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ. "

Công tước Orpheus nắm tay quản gia, ấn xuống một nụ hôn.

Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan đứng cách đó không xa, cùng nhau giữ bí mật.

9.

Vương Nhất Đan cho Tiêu Chiến uống gần nửa ly rượu đỏ, anh là quản gia không thể uống rượu, lừa anh đây là nước dâu anh đào mới nghiên cứu ra, dỗ anh uống thêm một chút.

Choáng váng bị Vương Nhất Đan ôm đi, Vương Nhất Bác đã lái xe chờ ở bên ngoài.

Bọn họ chờ giây phút rất lâu rồi.

Tiêu Chiến vì tốt cho Vương gia, suy nghĩ đáp ứng lời đáp ứng yêu cầu của công tước đổi lấy lợi lớn, hai huynh đệ tuyệt đối không thể cho phép tình huống này xảy ra.

Tiêu Chiến ca ca của bọn họ, vĩnh viễn đều thuộc về bọn họ.

Chiếc xe chậm rãi chạy vào một căn biệt thự của Vương gia.

Vương Nhất Bác đem người bế ra, Vương Nhất Đan vẫy tay ra hiệu cho mấy người hầu lui hết.

Phòng ngủ của chủ nhân có một chiếc giường thật lớn, giống như đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Quản gia tuấn mỹ được thả xuống giường lớn mềm mại, Vương Nhất Bác cởi tóc Tiêu Chiến, sợi tóc đen nhanh tản ra, xinh đẹp đến mức không thể miêu tả.

Từ trong mông lung, quản gia tỉnh rượu, anh mở mắt nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc ở trước mắt anh.

" Thiếu gia, các cậu làm gì? "

Vương Nhất Đan cúi người hôn môi anh, sau đó ngọt ngào tươi cười nói với Tiêu Chiến: " Chiến ca, chúng em muốn ăn anh. "

Từng tầng quần áo bị cởi bỏ, Tiêu Chiến nghĩ mình đang nằm mơ, anh bị lột sạch sẽ, hai vị thiếu gia mỗi bên đè tay anh lại, gặm cắn hai đầu vú anh, hạ thân bị vuốt ve cùng đâm chọc, căn bản không phản kháng được.

Tiêu Chiến bình thường cực kỳ cấm dục, anh đem bản thân mình dâng cho Vương gia, vì báo đáp lại ân tình năm đó, về phương diện nhân dục, trước nay đều thuận theo tự nhiên. Lần đầu tiên đã bị kích thích như thế, hiển nhiên không chịu đựng được.

" Ô. . . Thiếu, thiếu gia. . . A ha. . . Không, không muốn, quá -- "

Tinh dịch nồng đậm phun ra, bắn lên trên bụng, tay Vương Nhất Đan lau tinh dịch đó đi, hướng đến hậu huyệt Tiêu Chiến đâm vào.

" Thứ đó của Chiến ca vừa nhiều lại vừa đặc, bình thường chắc cũng không chơi, sau này, bọn em đến giúp anh chơi. "

Tiêu Chiến còn đang thất thần trong cao trào, giống như vị thần linh xinh đẹp.

Trước ngực bị cắn đến vừa ướt vừa bóng, đứng thẳng lên, giống như hai trái cây chín rục.

Vương Nhất Bác không cho Tiêu Chiến thời gian phản ứng, lật lại thân thể Tiêu Chiến, dùng đồ vật cứng nóng âu yếm vuốt ve hai má người kia.

Vương Nhất Đan khuếch trương đằng sau cũng khá ổn, trong huyệt đã có thể nuốt được bốn ngón tay của cậu, cậu kéo hai tay Tiêu Chiến, nhắm ngay huyệt thịt đâm vào.

" Ô ô . . . . Đau. . . "

Cơ thể chưa một lần bị chạm vào*, đau đến mức mặt mũi trắng bệch, Vương Nhất Bác đau lòng không chịu được, bảo Vương Nhất Đan ôn nhu một chút.

" Thật thoải mái, bên trong Chiến ca rất tuyệt. . . "

Vương Nhất Đan kinh hô một tiếng, rồi bắt đầu động tác.

Huyệt khẩu căng ra đến cực hạn, cảm giác đau đớn khuếch đại, nhưng lại dần dần cảm nhận được khoái cảm trong đó, Vương Nhất Đan xoay vòng trong hậu huyệt, sau nhiều lần đâm chọc, hai huynh đệ đều nghe được âm thanh của Tiêu Chiến có biến đổi.

Thân thể cũng bắt đầu run lên.

Vương Nhất Đan dùng sức đỉnh vào vị trí kia.

Quả nhiên là nơi đó.

Vẻ mặt Tiêu Chiến thay đổi, bộ dáng bị thao mở. Vương Nhất Bác lúc này mới đem tính khí tráng kiện vừa cứng vừa nóng nhét vào khoang miệng ấm áp của Tiêu Chiến, một tay ấn đầu Tiêu Chiến, tay kia lại vân vê đầu vú Tiêu Chiến.

Từng đợt âm thanh da thịt ba ba va chạm lẫn với tiếng nức nở, quản gia tuấn mỹ hai cái miệng trên dưới đều ăn côn thịt của chủ nhân trẻ tuổi.

" Chiến ca, anh chạy không thoát đâu, bọn em muốn nhìn anh bắn ra. "

(* Đoạn đó nguyên QT là cơ thể xử nữ bị phá trinh, kh hay lắm nên toi edit như vậy 👆🏿)

10.

Thân thể dâm loạn bất đồng.

Tiêu Chiến ở phương diện này rất có thiên phú, chỉ nếm thử một lần liền biết.

Bị Vương Nhất Đan nghiền nát điểm mẫn cảm lần thứ hai bắn ra, Vương Nhất Bác cũng ở trong miệng anh trút ra tinh dịch.

Tinh dịch nam nhân có một cỗ mùi vị đặc biệt.

Tiêu Chiến liếm liếm, bộ dạng lẳng lơ thực tủy biết vị.

Vương Nhất Đan vẫn không muốn rời khỏi thân thể Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác để lần đầu tiên của anh cho cậu, cậu cũng không chiếm giữ cho tốt.

Tiêu Chiến còn đang trong cao trào, thân thể run rẩy, thở hổn hển.

Dục vọng của Vương Nhất Bác cũng không phải bắn một lần vào miệng liền có thể ngừng lại.

Côn thịt lúc này hơi cương lên, đem tuyệt sắc mĩ nhân dưới thân đại thiếu gia lật lại, chính diện đè xuống, huyệt vừa mới ăn xong dương vật còn chảy ra tinh thủy, giờ phút nãy vẫn là hình dạng hơi căng ra, không tốn chút sức liền cắm vào.

Thân thể cao trào phi thường mẫn cảm, còn chưa thoát khỏi khoái cảm đợt trước, đã vội vàng tiến tới đợt thứ hai.

Huyệt thịt xoắn hút, tính khí bán nhuyễn nhất thời lên tinh thần, ở trong huyệt đạo càng ngày càng cứng càng lúc càng lớn.

" Rất trướng. . . . Thiếu gia. . . . "

Mỹ nhân tựa như bị làm đến choáng váng, lời nói vô ý chọc ghẹo người.

Nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thật sự nhịn không được, hắn cố định eo của người dưới thân, ở trong thịt huyệt dùng hết lực mà ra vào.

Nước miếng theo khóe miệng chảy ra, nước mắt cũng bị ép rơi xuống, lớn tiếng dâm kêu, Vương Nhất Đan ở một bên nhìn thấy vẻ mặt phóng đãng của Tiêu Chiến, đem ngón tay vào trong miệng anh khuấy trộn.

" Bộ dáng của Chiến ca đẹp quá, lúc nãy bị em làm cũng như vậy sao? Vừa rồi không thấy được vẻ mặt của Chiến ca, đợi chút nữa phải bù lại cho em nha. "

Tiêu Chiến nghe xong nhắm mắt lại, như là đáp ứng thỉnh cầu của Vương Nhất Đan.

Vương Nhất Bác mất hứng, thời điểm Chiến ca cùng hắn làm tình sao có thể phân tâm?

Hắn ở trong huyệt đạo mẫn cảm của Tiêu Chiến đỉnh lộng, đem người cắm đến sắp bắn ra.

Lần thứ ba bắn tinh đã sắp bắn ra nước, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến sướng đến mức cuộn lấy đầu ngón tay của Vương Nhất Đan trong miệng, lúc này đem một cỗ tinh dịch giội lên điểm G. Lúc bị bắn tinh, ánh mắt xinh đẹp hơi hơi trợn trắng lên, hiển nhiên là bị làm tới mức cực sướng.

" Chiến ca đúng là cực phẩm, thân thể này trời sinh thích hợp để nam nhân thao a. . . "

Vương Nhất Đan nhìn đỏ mắt, đáy lòng lại vui mừng vì có được người này.

Ngón tay Vương Nhất Đan từ trong miệng rút ra, miệng đại mỹ nhân cũng không khép lại, đầu lưỡi phun ra bên ngoài, cả người run nhè nhẹ, hai chân mở lớn, Vương Nhất Bác đứng dậy rút côn thịt ra, vẫn là bộ dáng mặc người thao làm, tinh dịch nồng đậm từ trong thịt huyệt chậm rãi chảy ra, đẹp vô cùng, hắn là đã muốn chơi hỏng rồi.

Chính là tiểu thiếu gia vẫn chưa muốn buông tha Chiến ca.

Vừa rồi lấy ngón tay thao miệng quản gia côn thịt cũng đã cứng đến sắp nổ tung.

Vương Nhất Đan nằm sấp lên,
" Chiến ca, em lại tới nữa. . . "

Thịt huyệt run rẩy lần thứ ba ăn côn thịt.

Khoái cảm chi phối huyệt thịt rất tự nhiên mà mút lấy dương vật, Vương Nhất Bác ngồi ở một bên, nhìn đệ đệ sinh đôi thao người hắn yêu thương nhất, bên trong hưng phấn lại có chút ghen tị.

Nhưng hắn và Vương Nhất Đan cũng không có cách nào độc hưởng Tiêu Chiến, hắn cùng với em ruột của hắn là người quan trọng nhất trong lòng Tiêu Chiến, vì chọn một người mà buông bỏ người kia, Chiến ca nhất định sẽ cực kỳ khổ sở, bọn họ sẽ đau lòng.

Vậy nên chỉ có thể cùng nhau hưởng thụ.

Như vậy, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.

11.

Vương Nhất Đan vòng tay ôm lấy người Tiêu Chiến, thể lực cậu rất tốt, là thành quả huấn luyện kinh người thể năng mỗi năm.

Háng cậu đâm chọc huyệt động Tiêu Chiến, vẻ mặt mê luyến thưởng thức âm thanh Tiêu Chiến há mồm kêu a a trên giường, tiếp theo đó cúi người hôn lên môi Chiến ca.

Đầu lưỡi Chiến ca ngoan quá.

Theo bản năng môi lưỡi quấn lấy nhau.

Vương Nhất Đan chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc như vậy.

" Chiến ca, anh thoải mái không? "

" Ha a -- Thoải, thoải mái. . . . Thiếu gia. . . Tôi muốn chết . . . . "

Ánh mắt Tiêu Chiến đã muốn tan rã, chỉ có thân thể theo bản năng đáp lại: " Quá, quá lớn. . . Thiếu gia, chậm, chút a -- "

Lại bắn.

Thân thể căng cứng giống như con cá nhỏ trơn nhẵn.

" Chiến ca, kêu em Đan Đan được không, không muốn kêu em là thiếu gia đâu. "

Vương Nhất Đan hôn lên nốt ruồi dưới môi.

" . . . Đan. . . Đan. . . "

" Chiến ca, Đan Đan cho anh ăn tinh dịch, được không? "

Cố ý dụ dỗ, cậu muốn nghe câu trả lời đầy tính chiếm hữu này.

" Ăn, tôi. . . . ăn, thiếu gia. . . "

" Ăn cái gì? "

" Ăn. . . Ăn tinh. . . dịch của người, ô ô ô. . . Thiếu, thiếu gia. . . "

Quản gia tốt của cậu quả thật bị thao đến choáng váng, cái gì cũng đều dám đáp ứng, dám nói ra.

Vương Nhất Đan vô cùng thỏa mãn đâm vào nơi sâu nhất trong thịt huyệt bắn ra, một bên hỏi một bên đóng cọc đại mỹ nhân dưới thân: " Chiến ca, sau này em mỗi ngày đều muốn bắn bên trong anh, được không? "

Đại mỹ nhân quản gia vẻ mặt si mê cười nói được.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh thưởng thức người mình yêu lún sâu vào tình dục, nghe Tiêu Chiến dâm kêu đưa tay lộng hạ thân. Tiêu Chiến vừa mới nói được với Vương Nhất Đan, Vương Nhất Bác cũng nhịn không được, hướng tới khuôn mặt xinh đẹp đang ngốc nghếch kia phun lên một cỗ tinh dịch nóng hổi.

" Cả người Chiến ca đều dính đầy tinh dịch, thật sự rất đẹp. "

12.

Thời điểm công tước chào tạm biệt Tiêu Chiến, là hơn mười ngày sau. Nắng chiếu xuống phòng ăn, gã cách một cửa sổ ngọc lưu ly ngũ sắc thấy hai vị gia chủ Vương gia đang ở trên bàn ăn thao Tiêu quản gia mà gã thích.

Gã nhẹ tay nhẹ chân ghé vào nhìn trộm, thân thể quản gia hoàn mỹ giống như gã nghĩ, hai chân thon dài bộ lông gợi cảm, cánh tay và lồng ngực đều đẹp đến mức khiến kẻ khác phải tán thưởng, chẳng qua trên đó đã phủ đầy vết răng cùng hôn ngân của hai huynh đệ, mặt chảy đầy nước mắt, hai tròng mắt tan rã, tất cả cùng phối hợp ngay cả họa sĩ đều không thể miêu tả nổi vẻ đẹp sắc tình này.

Thì ra bộ dáng Tiêu quản gia bị thao tới cao trào so với tưởng tượng của gã còn muốn đẹp hơn vạn lần.

Trách không được Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan hai tiểu tử thối này không đem Tiêu quản gia cho gã.

Công tước gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng dâm loạn của ba người trong phòng ăn, cuối cùng ghé vào cửa sổ, trong ánh mặt trời chiều tà thấy Tiêu quản gia bị song sinh Vương gia thay phiên nhau thao đến vẻ mặt thất thần bắn ra nước tiểu.

Cuối cùng, công tước không thể mang đi mỹ nhân phương Đông gã yêu thích.

Ở khắp nơi trong Vương trạch, đều biến thành nơi thiếu gia song sinh yêu thương quản gia.

13.

Tiêu Chiến không phải không trốn được.

Lần đầu tiên tỉnh lại ở biệt thự bên ngoài, anh chạy. Nói đến bản lĩnh, Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan cũng sẽ không mạnh bằng anh.

Tâm loạn như ma.

Anh khoác một chiếc áo, bên trong mặc áo ngủ màu trắng, cái gì cũng chưa mang, liền trèo cửa sổ chịu đựng hạ thân đang vô cùng khó chịu mà chạy đi.

Cũng may Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đan để người hầu đi hết, Tiêu Chiến mới có thể không kinh động đến ai mà rời đi. Một khắc kia rời khỏi biệt thự Vương gia, anh cũng không biết mình nên đi đâu.

Mạng của anh là do Vương lão gia cứu về, nhưng cảm tình của hai vị thiếu gia đối với anh, làm cho anh rất khó xử.

Anh còn ở lại, hai vị thiếu gia sẽ không chịu lấy vợ, vậy anh sẽ thành tội nhân của Vương gia, điều này sao có thể được? Vì hai vị thiếu gia của anh, anh nên rời khỏi.

Tiêu Chiến không đi xa, cũng không thể đi được xa, nhưng anh không nghĩ tới nhanh như vậy liền nhìn thấy hai nam nhân anh quen thuộc nhất.

Vương Nhất Đan dường như nổi điên ở trên đường kiếm anh, Vương Nhất Bác cũng mang theo vẻ mặt tức giận tìm tung tích của anh.

Thật ngốc.

Tiêu Chiến đi theo bọn họ, nhưng vẫn không lộ mặt, thấy Vương Nhất Bác dốc hết sức lực nhưng vẫn đành tuyệt vọng bó tay, cũng thấy bộ dáng Vương Nhất Đan vì tìm ở đâu cũng thấy mà rầu rĩ khóc lớn.

Anh liền mềm lòng.

Ngày hôm sau báo đăng tin tiểu thiếu gia của Vương gia bị bệnh, dư luận xôn xao.

Vương Nhất Đan từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh, thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, Tiêu Chiến lo lắng vô cùng, lúc này mới lén về chủ trạch.

Liền đến liếc nhìn một cái.

Đáy lòng Tiêu Chiến tự thuyết phục bản thân mình như vậy.

Không nghĩ tới một lần quay về, sẽ không thể trốn thoát được nữa.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác thâm trầm trực tiếp đem người khóa lại, Vương Nhất Đan nước mắt rơi lã chã ôm lấy Tiêu Chiến.

Còng tay kim loại cố định ở hai tay quản gia, mắt cũng bị vải đen bịt kín.

Vương Nhất Bác đưa Chiến ca của hắn vào phòng tắm, bồn tắm lớn đã xả đầy nước, tay Tiêu Chiến bị bắt chéo đưa ra sau lưng, quần áo bị Vương Nhất Bác dùng kéo cắt sạch.

Vương Nhất Bác cường thế cầm lấy mắt cá chân Tiêu Chiến kéo ra thành bồn tắm, chân trần đi đường khó tránh khỏi bị thương, Vương Nhất Bác đau lòng vô cùng, Vương Nhất Đan lập tức đi lấy thuốc tới khử trùng cho Tiêu Chiến.

" Chiến ca, rõ ràng là anh không bỏ được bọn em, không cần chạy trốn nữa. " Vương Nhất Bác cười lạnh nói, " Chỉ là truyền tin tức giả ra ngoài, anh quả nhiên ngoan ngoãn cắn câu. Lần này, bọn em tuyệt đối không thể để cho anh có cơ hội thoát thân nữa. "

" Anh chán ghét bọn em như vậy sao Chiến ca, chán ghét đến mức vì bọn em yêu anh liền vứt bỏ bọn em. . . . . Em thật sự rất buồn. . . " Thanh âm Vương Nhất Đan tràn đầy nức nở, " Không có anh em thật sự sẽ chết. . . . Nếu anh muốn thi thể của em, có thể trực tiếp dùng dao găm đâm thủng tim em, còn tốt hơn anh lặng lẽ trốn đi như vậy, làm em sống không bằng chết."

( Ài dà mấy lời thoại này.. . . )

Giống như tín đồ sùng đạo, Vương Nhất Đan hôn lên mu bàn chân Tiêu Chiến, nước mắt nóng bỏng chảy dài trên mặt.

Tiêu Chiến trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, sau đó nói: " Tôi không đi nữa. "

Anh còn có thể đi đâu?

Trời đất bao la, chỉ có Vương gia, mới là nhà của anh.

14.

Vương Nhất Bác ở trong bồn tắm lớn làm khuếch trương cho Tiêu Chiến.

Thịt huyệt bị khai bao hôm trước vẫn còn sưng đỏ, nhưng lúc này Vương Nhất Bác cũng không nghĩ thương tiếc Chiến ca của hắn.

Dạy trốn khỏi hắn, nhất định phải hảo hảo trừng phạt.

Vương Nhất Đan nắm chặt hai chân Tiêu Chiến, quan sát Vương Nhất Bác khuếch trương cho Tiêu Chiến.

Dòng nước ấm áp theo ngón tay chảy vào trong thịt huyệt, càng kích thích anh đến mức khó chịu. Nhưng thân thể anh tựa hồ rất có thiên phú thể nghiệm tình ái, không qua bao lâu, liền bị ngón tay đại thiếu gia đùa bỡn sinh ra khoái cảm.

Anh ngửa cổ lên, lộ ra đường cong yết hầu sắc sảo, tính khí vì khoái cảm mà cương lên, thân thể ở trong làn nước run run, thoạt nhìn gợi cảm động lòng người.

Tăng thêm một ngón tay, thân thể bị kéo căng ra, năm ngón tay Vương Nhất Bác chụm lại rồi cắm vào, vừa di chuyển vài lần, mỹ nhân nằm trong bồn tắm lớn không nhịn được cong người bắn ra.

Tất cả mọi thứ của Tiêu Chiến đều trở nên ẩm ướt.

Vương Nhất Đan đem quản gia cậu yêu nhất bế lên, lấy khăn tắm bọc lại, ôm lên trên giường, rồi cởi hết quần áo trước mắt.

" Thiếu gia, nhẹ nhàng một chút. . . . "

Tiêu Chiến giờ phút này đã buông bỏ kháng cự, hai tay anh quấn lấy cổ tiểu thiếu gia, yếu ớt nỉ non.

Vương Nhất Đan làm sao còn khống chế được, một hồi lên giường cái đuôi sói xám của cậu lại đung đưa, cùng Vương Nhất Bác trước sau đùa nghịch Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào ngực, dùng ngữ khí không thể thương lượng nói với Vương Nhất Đan: " Lần này đến lượt anh trước. "

Tiểu thiếu gia vẻ mặt không tình nguyện rời khỏi mông Tiêu Chiến.

" Chiến ca, anh nhìn Vương Nhất Bác đi, không phải em không muốn nhẹ nhàng với anh, là cậu ta không cho em cơ hội. "

Vương Nhất Đan nhìn Vương Nhất Bác xoa nắn mông thịt tròn trĩnh kia, chậm rãi đem tính khí sung huyết trướng ngạnh cắm vào.

Liền lập tức thao tới điểm G, đỉnh đến người dưới thân kêu rên, phía trước vừa mềm xuống lại bị kích thích mà hơi cương lên.

Đại thiếu gia lãnh khốc quả nhiên không thể bỏ qua cho quản gia đại nhân mà hắn yêu thương nhất, mỗi một lần cắm vào đều dùng sức đỉnh đến điểm kia, thao từng cái từng cái, đem mỹ nhân đâm chọc đến mức rơi lệ chảy nước bọt.

Vương Nhất Đan đem dương vật của mình đâm vào khoang miệng ấm áp của quan gia đại nhân rồi đỉnh lộng, hạ thân bị người thao vui sướng Tiêu Chiến say mê ăn côn thịt trong miệng, tay anh bị giam ở sau lưng, phần eo vặn vẹo hùa theo đại thiếu gia dùng lực trừu sáp, phần trên lại bị tiểu thiếu gia đề vào háng ăn dương vật.

Anh quả thật giống như lời tiểu thiếu gia nói.

Khối thân thể này thích hợp bị nam nhân làm tới cỡ nào.

" Chiến ca thật sự rất thích ăn đồ vật của bọn em a. "

" Sau này, tinh dịch của bọn em đều dùng để nuôi anh là được rồi. "

" Cho hai cái miệng nhỏ của anh ăn thật thật thật no, như vậy, sẽ không muốn rời khỏi bọn em nữa. . . . "

15.

Hai huynh đệ thay phiên nhau làm hai miệng trên dưới của quản gia tuấn mỹ, rốt cuộc cũng quyết định thử cùng nhau cắm huyệt.

Tiêu Chiến lúc này đã muốn bắn lần ba, hai vú bị hai huynh đệ cắn mút đến căng trướng, giống như có thể bóp ra sữa.

Trên mặt xinh đẹp, hai luồng tinh dịch ăn không hết bắn lên mặt mũi anh, nốt ruồi bên khóe miệng cũng là bãi tinh dịch bán trong suốt, tóc cũng ẩm ướt bết dính lại.

" Chiến ca, bọn em cùng nhau thao anh có được không. . . . "

Hai huynh đệ một trước một sau ôm lấy quản gia tuấn mỹ, thứ đó của Vương Nhất Đan còn chôn trong thân thể Tiêu Chiến, ngón tay Vương Nhất Bác dò xét tiến vào.

Hỗn hợp tinh dịch và dâm thủy từ khe hở chậm rãi chảy ra, huyệt thịt còn run nhè nhẹ, Vương Nhất Bác nhét một ngón tay vào, thịt huyệt run rẩy lại vui thích bám hút lấy tay hắn, hiển nhiên là đã bị thao đến cực kỳ sảng khoái.

Đợi đến khi nhét được bốn ngón tay vào, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đem đồ vật của mình chen vào trong huyệt động ẩm ướt ấm nóng.

Mặt Tiêu Chiến hiện ra thần sắc thống khổ, thanh âm khàn khàn kêu lên: " Đau quá, thiếu gia. . . Ô ô đau quá. . . "

" Ngoan, Chiến ca, đợi chút nữa sẽ không đau. . . . Anh sẽ thích mà, hai người bọn em cùng nhau yêu anh. "

Hai cái côn thịt thao lộng quả thật rất nhanh khiến đại mỹ nhân quên đi đau đớn, một cây đâm đến điểm mẫn cảm của anh rồi lại đến cây tiếp theo đỉnh vào, vốn dĩ là động tác cắm rút giờ chỉ đơn thuần cắm vào, điểm mẫn cảm vẫn bị đỉnh tới, ngay cả thời gian dừng nghỉ cũng không có.

" Quá, quá sướng. . . . Thiếu gia. . . Ô ô tôi không được rồi, muốn bị. . . Làm chết. . . Ha a -- "

Trải qua hai đợt thao làm anh vốn đã không được minh mẫn hai mắt mở to bị dương vật làm đến mức nổi lên tròng trắng, miệng theo bản năng mở ra kêu cũng không được, toàn thân đều bị đỉnh đến cao trào cực hạn, cơ thể căng cứng, trong huyệt chảy nước như lũ xối lên hai cây côn thịt, tựa hồ càng cổ vũ hai huynh đệ trừu sắp, tính khí phía trước bắn lần thứ tư, nước tiểu từ mã mắt nhỏ ra, ấm nóng chảy giữa hai chân, giội lên túi cầu của hai huynh đệ.

" Nước tiểu của Chiến ca nè. . . Sướng như vậy sao. . . "

" Nước tiểu. . . Thiếu gia. . . Thao nước tiểu. . . "

Lời nói vô thức lặp lại cùng với vẻ mặt dâm đãng đến cực điểm, làm hai vị thiếu gia thao càng thêm nhanh.

" Chiến ca, em muốn bắn rồi, tinh dịch, đều cho anh ăn. . . "

" Của em cũng vậy. "

" Đều. . . Bắn cho tôi. . . Thiếu, thiếu gia. . . "

Vương Nhất Bác trước khi còn xấu xa niết đầu vú đã muốn chơi hỏng của đại mỹ nhân, Vương Nhất Đan lại hôn lên miệng quản gia, quấn lấy đầu lưỡi anh mà mút. Bị hai vị thiếu gia vây trong ngực mỹ nhân rốt cuộc không thể chịu nổi khoái cảm liên tục mà lại mãnh liệt như vậy, trong cơ thể cảm thụ được tinh dịch bắn vào, bị thao đến hôn mê bất tỉnh.

16.

Từ đó trở đi quản gia Vương gia rất ít khi lộ diện trước mặt khách khứa, không có sự cho phép của hai vị chủ nhân trẻ tuổi Vương gia, người khác không thể tùy tiện thấy được Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ca ca của bọn họ trải qua thời gian dài chìm trong tình ái, hiển nhiên có được mị thái quyến rũ tự nhiên.

Huống chi, bên trong căn nhà, quản gia đại nhân cả người lúc nào cũng trong trạng thái dính đầy mùi vị của bọn họ. Vén áo sơ mi lên, trên da thịt đều là ấn ký lưu lại của hai vị chủ nhân. Cởi quần tây ra, trong huyệt tùy thời đều có thể chảy đầy tinh dịch của chủ nhân.

Tất cả bọn họ đều lún sâu trong đó.

- HOÀN -

Chả biết người khác thé nào :> Chứ tui vừa edit vừa chơi mất gần 3 ngày :>

Lần đầu edit kiểu này, không biết có chỗ nào chưa hợp lý không? Cmt tôi sửa nha :3

( Biết đâu sau này lại biến thành tuyển tập 3P ⊂(◉‿◉)つ thì đó là do tôi đã quá u mê = ))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro