Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28

Cơn sốt cứ thế kéo dài, không dứt. Nó như một vòng luẩn quẩn đè nặng lên cơ thể em, làm đầu óc mụ mị, rã rời. Mỗi lần em cố mở mắt, mọi thứ lại xoay tròn rồi chìm vào bóng tối đặc quánh. Mỗi hơi thở đều như một vết cắt rát sâu vào lồng ngực. Trong cơn mê mệt, em nghe thấy tiếng gọi tên mình, mơ hồ mà dai dẳng, như thể có ai đang nắm lấy em, kéo khỏi hố sâu đen ngòm của cơn ác mộng. Có lúc em thấy mình chạy, có lúc gào thét giữa những vệt máu loang trên sàn đá lạnh. Cảm giác đau đớn dội lên từng thớ cơ, từng giọt mồ hôi lạnh ngắt dọc sống lưng.

Và chính giữa những mảnh vỡ hỗn loạn đó, có một giọng nói vẫn không ngừng vang lên.

"Ness, đừng bỏ anh... làm ơn... tỉnh lại đi..."

Em không chắc đó là mơ hay thực. Nhưng em đã cố níu lấy nó. Bấu chặt vào âm thanh ấy, như bấu vào một mảnh thuyền giữa cơn sóng dữ.

Khi em tỉnh lại, cả thế giới như đang chao đảo. Ánh sáng lờ mờ trên trần nhà xuyên qua mi mắt mỏi mệt khiến em phải nheo mắt lại. Đầu vẫn đau nhức từng đợt, cơ thể ê ẩm và nóng như lửa đốt. Em cố cựa mình, nhưng chỉ một chuyển động nhỏ thôi cũng khiến em nhận ra những vết bầm đỏ tím trải khắp da thịt mình, đặc biệt là vùng cổ tay và đùi. Hơi thở trở nên khó khăn hơn khi em cảm nhận được cơn đau kéo dài nơi thắt lưng và bụng dưới, cùng với cơn choáng váng đang bủa vây như một lớp sương đặc.

Đó là những hậu quả em không thể quên, là tàn dư từ thứ thuốc kích dục quái quỷ kia mà gã Hierich đã nhét vào miệng em. Không chỉ hành hạ cơ thể bằng những phản ứng ngoài da, nó còn thiêu cháy lý trí, khiến em suýt nữa đánh mất cả chính bản thân mình. Suốt những giờ phút vật vã trong bóng tối, em chỉ có thể co mình, run rẩy trong cơn đau và nỗi nhục không tên.

Nhưng giờ đây, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy lại là hắn- Kaiser.

Hắn đang ngồi ngay bên cạnh giường, cúi đầu xuống, phần mái che khuất một nửa gương mặt. Mái tóc hai màu từng được em chăm sóc vô cùng kĩ càng giờ đây lại rũ rượi, rối tung khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy thương, bờ vai rộng lặng im, còn bàn tay to lớn đang nắm lấy tay em rất chặt. Cái siết ấy không hề mạnh, nhưng đủ để giữ em ở lại, như thể hắn sợ em sẽ biến mất nếu không kịp giữ lấy.

Hắn không biết em đã tỉnh.

Em nhìn hắn rất lâu, tim khẽ nhói lên vì một cảm giác gì đó không thể gọi tên. Từng nét trên gương mặt ấy vẫn quen thuộc như ngày nào, nhưng lại nhuốm một vẻ gì đó mệt mỏi, cạn kiệt, gần như sắp gục ngã. Vành mắt hắn sưng nhẹ, làn da tái nhợt, và ở khóe mắt có một giọt nước nhỏ còn đọng lại.

Tại sao hắn lại thành ra như vậy?

Em không chịu được nữa. Tay trái khẽ nhấc lên, run run chạm vào gò má hắn. Lạnh. Nhẹ đến mức tưởng như không tồn tại. Hắn giật mình, ngẩng đầu lên như vừa bị điện giật, đôi mắt mở to không thể tin nổi khi thấy em đang nhìn hắn.

Khoảnh khắc ấy, cả hai như cùng nín thở.

Em nhìn hắn, mắt vẫn hơi mờ vì sốt, nhưng trong tim thì rõ ràng đến mức đau buốt. Những lời chưa từng dám thốt ra, những nỗi sợ chồng chất, cuối cùng cũng vượt khỏi vành môi.

- Sao anh không mặc kệ tôi đi?

Giọng em nhỏ đến mức gần như tan trong không khí, như thể câu hỏi ấy chưa từng được phép tồn tại. Nó bật ra từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng, nơi từng bị bỏ rơi, từng bị xé toạc vì tổn thương mà vẫn ngu ngốc ôm lấy niềm tin cuối cùng.

Hắn ngây ra một nhịp. Đôi mắt mở lớn, lặng đi vài giây, không tin nổi mình vừa nghe thấy điều gì. Bờ môi run rẩy, mím lại, ngăn những cảm xúc vỡ òa. Trong ánh mắt đó không còn là sự ngạo mạn hay lạnh lùng ngày nào, chỉ còn sự hối hận và một thứ gì đó rất gần với van xin.

- Anh đã bỏ rơi em một lần rồi- hắn nói, giọng khàn đi vì kìm nén- Anh sẽ không thể để điều đó xảy ra thêm lần nào nữa.

𝜗𝜚

Cơn sốt qua đi, vết thương ngoài da cũng dần kéo lại được da non, nhưng thứ còn bỏng rát trong em lại là những khoảng im lặng mà Kaiser dành để chăm sóc. Không có một lời biện minh. Không đổ lỗi. Hắn chỉ im lặng làm những việc nhỏ nhặt nhất, từng việc một, như thể đang cố dùng đôi tay của mình gỡ rối thứ gì đó đã quá mục nát.

Ngày đầu tiên em tỉnh dậy hoàn toàn, trời mưa.

Âm thanh của những giọt nước đập lên cửa kính xen lẫn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí khiến em thấy ngột ngạt. Em nằm đó, gối cao đầu, tấm chăn mỏng phủ ngang bụng. Ở góc phòng, hắn đang ngồi trên chiếc ghế thấp, một tay khuấy cháo, tay kia cầm khăn thấm nước để lau trán cho em. Chuyển động của hắn rất nhẹ, rất chậm, như thể chỉ cần một tiếng động mạnh cũng đủ khiến em vỡ ra.

Em vẫn chưa nói chuyện với hắn.

Chỉ gật đầu khi hắn bảo "ăn đi", chỉ quay mặt đi khi ánh mắt hai người vô tình giao nhau. Em chưa thể tha thứ. Em chưa đủ bình tĩnh để gọi người từng đùa giỡn tình cảm của mình bằng một cách khác ngoài im lặng.

Vậy mà hắn vẫn ở lại.

Đút từng thìa cháo cho em, thổi nhẹ khi cháo còn nóng. Mỗi lần em nhăn mặt vì cử động gây đau, hắn lại cúi xuống nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế gối, kéo lại chăn. Cũng chính bàn tay đó từng lạnh lùng đẩy em ra, từng chạm vào em mà không chút chân thành, giờ lại đang dịu dàng đến nỗi khiến em không biết nên tin hay sợ.

Có lần hắn ngồi bên em cả đêm, như mọi khi. Nhưng đêm ấy, cơn ác mộng lại kéo đến, tàn nhẫn như chưa từng buông tha.

Em mơ thấy mình bị nhấn chìm trong lớp sương mù đen đặc, nơi tất cả đều mờ ảo và đau đớn đến quặn người. Những ký ức vỡ vụn, máu đỏ, tiếng cười khinh miệt, đôi bàn tay giữ chặt lấy em trong tăm tối,... tất cả ùa về, chồng chất lên nhau, tạo thành một mê cung nghẹt thở. Mỗi bước chân là một vết rách mới, mỗi tiếng gào thét trong mơ là một tiếng nức nở thật sự bật ra từ cổ họng. Em rên rỉ, tay siết chăn, lưng cong lên vì đau. Những vết thương tưởng đã qua lại phát tác, như bị khơi dậy bởi chính ký ức mà em không tài nào thoát khỏi.

Hắn đã kịp ngồi dậy, ghì lấy em trong vòng tay run rẩy. Không một lời nói, không một câu hỏi. Chỉ có những động tác lặp đi lặp lại: vuốt nhẹ lưng, lau mồ hôi, trấn an bằng từng cái siết tay vừa đủ chặt để giữ em lại giữa thế giới thực. Em nghe thấy hơi thở hắn vấp váp, hỗn loạn như chính nhịp tim mình. Giống như hắn cũng đang đau cùng em, như từng tiếng rên của em đang cào rách cả tâm trí hắn.

Phải rất lâu sau đó, em mới dịu xuống. Hơi thở chậm dần. Đôi môi không còn run rẩy nữa, tay cũng buông lỏng theo sự mệt mỏi của cơ thể. Và khi tưởng rằng em đã ngủ yên, hắn mới buông ra một hơi thở nặng nề, tựa như đã gắng gượng đến tận cùng.

Hắn khẽ cúi xuống, trán chạm vào mu bàn tay em. Động tác dịu dàng đến bất ngờ. Ngón tay hắn vẫn đan lấy tay em, không buông, như thể sợ rằng nếu không giữ lại, em sẽ lại biến mất vào cơn mê mù kia lần nữa. Và rồi, hắn bật khóc.

Không phải những tiếng nấc dữ dội hay cuồng loạn. Chỉ là những rung chấn rất nhỏ, lặng lẽ, phát ra từ lồng ngực, từ cổ họng, từ những nơi mà người mạnh mẽ nhất cũng không dám để lộ. Hắn gục đầu xuống, bờ vai khẽ run, nước mắt thấm vào mu bàn tay em như một dấu ấn lặng thinh của nỗi bất lực. Không ai nhìn thấy khoảnh khắc ấy. Chỉ có căn phòng tối và tiếng mưa nhòe ngoài cửa kính làm chứng cho một kẻ từng ngạo mạn, giờ lại không biết làm gì ngoài việc ôm lấy người mình yêu trong tuyệt vọng.

"Anh phải làm thế nào để những cơn đau đó không dày vò em nữa đây hả Ness..."

Ness nằm im không nhúc nhích. Chẳng phải vì đã ngủ, mà vì vừa thoát ra khỏi cơn mộng mị đó. Em đã tỉnh, đã nghe rõ từng tiếng run rẩy trong lời nói ấy, cảm nhận được từng giọt nước mắt thấm vào da mình qua cái chạm thật khẽ.

Lúc đó, em không biết mình muốn gì. Không biết liệu có thể tha thứ, liệu có thể yêu lại. Và em cũng không thể lí giải được rằng tại sao tim mình lại đau đến thế.

Em đã nghĩ hắn không biết khóc.
Em từng tin rằng loại người như hắn sẽ không bao giờ yếu đuối trước mặt bất kỳ ai. Thế nhưng hắn đã khóc. Vì em, vì một người mà hắn từng coi là món tiêu khiển, là một trò chơi nhất thời.

Và khi đó, em chỉ có thể nằm im, cảm giác trong lòng mơ hồ đến nghẹt thở.

Nếu tất cả chỉ là thương hại, nếu tất cả chỉ là tội lỗi, vậy tại sao hắn lại khóc khi thấy em đau?
Tại sao khi thay băng cho em, tay hắn lại run đến vậy?
Tại sao hắn lại chăm cho em như tất cả những gì vừa qua là lỗi của hắn?

Em không biết nữa

𝜗𝜚

Sáng hôm sau, bầu trời trong đến lạ. Mưa đã tạnh từ rạng đông, để lại những giọt nước lấp lánh bám trên khung cửa sổ, phản chiếu ánh nắng yếu ớt len vào phòng. Ánh sáng dịu nhẹ vẽ một đường vàng nhạt trên nền tường, trải dài tới mép giường nơi em đang nằm. Không khí còn đượm mùi ẩm lạnh của mưa đêm, lẫn với hương trà thảo mộc hắn vừa pha, dìu dịu, ấm áp.

Kaiser ngồi ở đầu giường, chiếc ghế gỗ cũ kỹ kêu lên khe khẽ mỗi khi hắn dịch người. Hắn không nhìn em, chỉ ngồi lặng lẽ với tách trà trên tay, khẽ thổi từng ngụm, đôi mắt hơi trĩu xuống vì thiếu ngủ. Còn em tựa lưng vào gối, thân thể vẫn mỏi, nhưng tâm trí đã đủ tỉnh táo để cảm nhận rõ từng nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, từng đợt gió nhẹ se lạnh len qua khe cửa.

Lần đầu tiên sau chuỗi ngày dài kiệt quệ, cả hai ngồi gần nhau mà không bị bao phủ bởi tiếng gào, cơn sốt hay sự im lặng gượng gạo. Vẫn là sự im lặng, nhưng lần này có điều gì đó khác. Như thể thế giới đang tạm cho phép họ nghỉ ngơi sau bão giông.

Em liếc nhìn hắn, rồi lại quay đi. Ánh nắng lặng lẽ vẽ lên sàn nhà những đường vàng nhạt, khiến em bất giác nhớ lại quãng thời gian từng sống dưới cùng một mái nhà với hắn, không phải với tư cách gì cao quý, mà chỉ là một kẻ bị giữ lại bên cạnh như một món đồ hữu dụng. Khi đó, mối quan hệ giữa cả hai chỉ gói gọn trong những mệnh lệnh lạnh băng và những ánh mắt chẳng bao giờ đủ lâu để chạm tới nhau.

Nhưng dù thế, vẫn có những khoảnh khắc thoáng qua, khiến em thấy lòng mình rung lên rất khẽ. Những lần em lỡ làm sai, hắn không trách mắng, chỉ đứng im, nhìn bằng một ánh mắt khó đoán. Những buổi trưa hè, khi em ngồi trong sân để đọc sách, hắn bước ngang qua mà không gọi, chỉ liếc nhìn rồi đi tiếp. Cái nhìn đó khi ấy em đã làm lơ, nhưng giờ nhớ lại, lại thấy tim nhói đau.

Không phải vì nó ấm áp. Mà vì nó quá chừng mực, quá im lặng, quá đúng mực cho một mối quan hệ mà lẽ ra có thể đã khác- nếu một trong hai người chịu thừa nhận điều gì đó.

Và rồi, từng chút một, mọi thứ đã bị vặn xoắn. Đến mức giờ đây, họ ngồi cạnh nhau trong yên lặng, như thể đang nhặt lại những mảnh vụn của một điều chưa bao giờ được gọi tên.

- Anh không có gì để nói sao?- em lên tiếng trước, nhẹ nhàng nhưng không còn gai góc như trước.

Hắn đặt tách trà xuống, xoay người đối diện với em. Đôi mắt ấy nhìn em, không còn sự cứng cỏi, cũng không còn phòng bị. Chỉ có một tầng trầm lặng, buồn đến lạ. Như thể đã đi qua tất cả giận dữ để chỉ còn lại điều cuối cùng: sự chờ đợi.

- Có chứ! Nhiều lắm, chỉ là sợ em chưa đủ sẵn sàng để nghe thôi

Câu trả lời không làm em nổi giận. Ngược lại, nó khiến em thấy kiệt sức, bởi chính sự thành thật ấy khiến em không còn lý do để phản kháng nữa. Cảm xúc trong lòng giờ đây không còn khá mơ hồ. Không phải thứ có thể gọi tên bằng hận, bằng tha thứ hay yêu. Chỉ là cảm giác trôi đi, như thể đã bước ra khỏi một cơn bão và chưa kịp biết mình đang đứng ở đâu.

- Vậy... giờ anh tính sao?- em hỏi, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào hắn mà không lẩn tránh.

Hắn nghiêng đầu, nở một nụ cười rất nhỏ. Không có sự châm chọc, không cố giấu điều gì. Chỉ đơn giản là một nụ cười của một kẻ vừa tìm lại được điều quan trọng nhất trong đời, và vẫn đang đợi xem liệu nó có thật sự ở lại không.

- Ngồi đây chờ em khỏe hẳn để đấm anh một cái

Lần này, em bật cười thật sự. Nó nhỏ thôi, gần như chỉ là một cái rung nơi bờ môi. Nhưng đó lại là tiếng cười đầu tiên giữa cả hai sau ngần ấy tháng ngày ngột ngạt. Cảm giác thật lạ, như thể lớp băng mỏng phủ kín giữa hai người cuối cùng cũng bắt đầu có dấu hiệu rạn vỡ.

Hắn hơi khựng lại khi nghe tiếng cười đó, nhưng cũng chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt trở nên dịu đi thấy rõ. Không còn vẻ bông đùa, không còn nụ cười nửa miệng từng khiến em phát điên. Chỉ có một ánh nhìn chân thật, thuần tịnh, đến mức khiến em chẳng biết phải phản ứng thế nào.

- Ness...- hắn ngập ngừng, rồi ngước nhìn em thật lâu như đang cân nhắc từng lời- Nếu anh muốn bước đến thêm một chút, em có sẵn sàng không?"

Câu hỏi đó khiến tim em khựng lại. Không quá đường đột, cũng không đầy van xin. Nó đơn giản như một cánh cửa hé mở, nơi quyền lựa chọn nằm hoàn toàn trong tay em. Sau tất cả, hắn vẫn đang đợi em đồng ý với sự chân thành và sẵn sàng

Ness không trả lờii. Em chỉ chậm rãi nghiêng người về phía hắn, như một phản xạ tự nhiên, nhưng trong lòng thì đang run lên vì một thứ gì đó rất thật. Khoảng cách giữa cả hai rút ngắn lại, từng nhịp thở như đan vào nhau, chậm rãi, lặng lẽ. Và rồi em chạm môi hắn.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, rất nhanh, nhưng rõ ràng. Một sự va chạm mong manh như dấu vân tay trên mặt gương, như lời thì thầm lặng giữa những bức tường đã quá quen tiếng khóc.

Không phải vì em không sợ. Em sợ, rất rất sợ. Nhưng trên tấtt cả, em vẫn muốn thử một lần nữa, đặt cược một lần nữa. Có lẽ không phải vào hắn, mà là vào cảm giác trong lòng mình. Vì dù lý trí vẫn còn hoài nghi, nhưng trái tim em đã không thể quay đi thêm lần nào nữa.

Ngay sau đó, em đẩy hắn ra. Mặt em đỏ bừng, ánh mắt rối bời cứ như kiểu vừa làm điều ngốc nghếch nhất thế gian.

- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang thử thôi

Hắn bật cười khẽ. Tiếng cười tuy không lớn, nhưng đủ để làm bầu không khí dịu đi thêm một chút. Hắn nghiêng đầu lại gần hơn, giọng trầm thấp, mềm như nhung buổi sớm:

- Anh cũng chỉ đang yêu em lại thôi mà.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

______________________

Vậy là xong KaiNess rồi nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro