đá bóng
cũng như đá bóng, đôi khi tình yêu chỉ cần một cú sút thật mạnh để cả thế giới này đều quay cuồng.
───────────────
những buổi chiều nơi sân bóng
mặt trời trưa hè như một quả cầu lửa treo lơ lửng giữa bầu trời xanh ngắt. cánh đồng cỏ dại phía xa bừng lên sắc xanh rực rỡ, từng đợt gió nhẹ thổi qua làm những bông cỏ nhỏ đung đưa theo nhịp. ở góc sân bóng là một đám trẻ nhốn nháo, tranh nhau từng pha bóng quyết liệt. tiếng cười, tiếng hò hét, tiếng gọi nhau vang vọng khắp không gian.
dưới gốc cây bàng già, Quang Anh ngồi thụp xuống, ánh mắt lặng lẽ quan sát trận bóng. anh không dám lại gần. ở tuổi 9, anh đủ hiểu rằng mình không thuộc về chốn này. không phải anh không muốn tham gia, mà là vì... anh không biết đá bóng.
những lần thử trước đây luôn kết thúc trong tiếng cười cợt và những lời chế nhạo của lũ bạn.
"đá ngu thế, mày ở nhà cho khỏe đi!"
những câu nói ấy cứ ám ảnh, khiến Quang Anh không còn dám bước vào sân nữa.
Đức Duy, cậu nhóc 7 tuổi, đang chạy lăng xăng giữa sân bóng. dáng người xem xem Quang Anh, nhưng nhanh nhẹn, cậu luôn là người nổi bật nhất mỗi khi ra sân. đôi chân Duy thoăn thoắt, lừa bóng qua từng đối thủ một cách dễ dàng.
"Duy, chuyền bóng đây!" một đứa bạn hét lớn.
nhưng Duy không chuyền. cậu quyết tâm tự mình đưa bóng vào lưới. với một cú sút mạnh, quả bóng bay thẳng vào khung thành, khiến cả đám trẻ ồ lên.
"hay quá, Duy! Thằng này giỏi thật!"
Duy mỉm cười, nhưng ánh mắt tinh nghịch của cậu nhanh chóng chuyển hướng. ở xa xa, dưới gốc cây bàng, cậu thấy Quang Anh ngồi lẻ loi, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.
"RẦM!"
một cú sút vô ý của đứa nào đó khiến quả bóng bay thẳng về phía Quang Anh. anh không kịp tránh, ngã nhào xuống đất.
"ha ha, trúng rồi!"
một vài đứa trên sân cười phá lên, nhưng không ai buồn chạy lại đỡ Quang Anh.
Đức Duy nhíu mày. cậu ngập ngừng vài giây rồi chạy về phía mẹ mình, người đang ngồi ở băng ghế đá gần đó
"mẹ ơi, cho con 10 nghìn."
"để làm gì thế?" mẹ Duy hỏi, mắt yêu chiều nhìn con trai
"con mua nước."
"mẹ cho 20 nghìn, cầm mà mua bánh ăn, mưa sắp tới rồi đấy.”
Duy không nói thêm, nhanh chóng cầm tiền chạy ra tiệm tạp hóa gần đó, mua một chai nước mát.
cậu tiến đến chỗ Quang Anh, đặt chai nước vào tay anh.
"uống đi anh, đừng ngại."
Quang Anh ngước lên, đôi mắt ngạc nhiên.
"cậu... đưa tôi làm gì? tôi không khát."
"nhìn là biết đang khát rồi. uống đi, không cần trả lại đâu."
Quang Anh hơi ngượng, nhận lấy chai nước, lí nhí trả lời.
"cảm ơn nhé"
Duy cười, nụ cười hồn nhiên như nắng sớm.
"tôi là Duy. còn cậu tên gì?"
"Quang Anh."
"tôi 7 tuổi"
"vậy gọi tôi là anh rồi, 9 tuổi"
Duy gật đầu cười, ngồi xổm xuống bên cạnh Quang Anh.
"anh không chơi bóng à?"
"anh không biết chơi."
Duy bật cười.
"không biết thì học. em dạy cho.”
"em 7 tuổi mà đòi dạy anh à?" Quang Anh nheo mắt, giọng có chút trêu chọc.
"em 7 tuổi nhưng đá giỏi hơn anh" Duy nhún vai, tự tin đáp.
từ hôm đó, Quang Anh và Duy bắt đầu thân thiết hơn. chiều nào Duy cũng kéo Quang Anh ra sân bóng, kiên nhẫn chỉ cho cậu cách giữ bóng, chuyền bóng, và cả cách sút bóng chính xác.
"anh đừng sợ. đứng vững, rồi sút đi!" Duy hô to, ánh mắt lấp lánh sự khích lệ.
Quang Anh làm theo, nhưng cú sút của anh lại khiến quả bóng bay lệch hướng.
"ha ha, anh đá bóng hay quá, bóng tưởng đang bay lên trời ấy!"
Quang Anh đỏ mặt, lườm Duy
"em cười nữa là anh không học nữa đâu!"
Duy ngừng cười, chạy lại nhặt bóng.
"được rồi, em không cười nữa, lại đây, làm lại!"
Quang Anh nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại luôn toát lên sự kiên nhẫn và tự tin. từ lúc nào, cậu bắt đầu cảm thấy ngưỡng mộ Duy.
.
.
một lần, trời bất chợt đổ mưa khi cả hai đang chơi bóng. đám trẻ chạy toán loạn, để lại sân bóng trống trơn.
Duy và Quang Anh chạy vào trú dưới mái hiên của tiệm tạp hóa. cả hai người ướt sũng, nhưng vẫn cười nói rôm rả.
"mưa to thế này, em không về à?" Quang Anh hỏi.
"về giờ ướt hết. đứng đây chờ mẹ em đến đón.”
cậu nhóc ngồi xuống cạnh Quang Anh, nghiêng đầu nhìn cậu.
"anh Quang Anh, khi nào lớn, anh còn chơi bóng với em không?"
Quang Anh ngạc nhiên trước câu hỏi ngây ngô ấy.
"sao lại không nhỉ?"
"vậy khi lớn, em sẽ mua nước cho anh mỗi ngày!" Duy nói, ánh mắt sáng rực.
Quang Anh bật cười, xoa đầu Duy.
"ngốc thật."
Duy gãi đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
.
.
những ngày tháng ngây ngô cứ thế mà trôi qua, Quang Anh và Duy càng trở nên thân thiết. mỗi lần ra sân, Duy luôn mang theo chai nước cho Quang Anh.
"em cứ thế này, anh ngại chết mất." Quang Anh nói, nhưng vẫn nhận chai nước từ tay Duy.
"anh nói nhiều quá, uống đi"
một lần, Duy bất ngờ đưa Quang Anh một quả bóng mới tinh.
"em mua à? sao không giữ mà dùng?"
"em mua cho anh đấy. anh phải tập nghiêm túc hơn, đừng ngại nữa!"
Quang Anh nhìn quả bóng, lòng tràn đầy cảm xúc, cứ lâng lâng khó tả. anh mỉm cười, nhận lấy quả bóng của Duy.
"cảm ơn Duy, anh sẽ cố gắng"
.
.
nhiều năm sau đó, khi anh lên lớp mười hai, cậu thì vừa vào mười.
"chán thật, em vừa vào trường thì năm sau anh đã ra trường rồi."
anh cười, liếc mắt nhìn Duy, không nói gì
"vậy là mình không học cùng nữa rồi"
"anh vẫn ở đây mà, có đi đâu đâu"
"nhưng mà...không biết sao nữa.."
"lo xa quá ông tướng"
"thật đó, sợ không còn ai đá bóng với em nữa"
"ơ? anh lên đại học chứ có què đâu mà không đá bóng với em được?"
"nhưng mà anh sẽ bận lắm.."
Duy càng nói, mí mắt càng xụp xuống, trông cậu buồn, không nỡ xa anh.
"vậy thời gian này ráng mà chăm anh"
"đương nhiên rồi, thôi em vào lớp đây, vào học rồi"
"học tốt nha Quang Anh của em"
giọng cậu vọng ra tưởng chừng cả trường nghe thấy rồi đó. anh ngại điên lên mất.
.
.
chiều hôm đấy, họ hẹn nhau ra sân bóng cũ.
"hay thế này nhá, giờ em làm thủ môn, anh mà sút được vào lưới thì em sẽ cho anh một món quà"
"vãi, có quà luôn à"
"ok luôn, em chụp cẩn thận nhá"
mạnh miệng vậy thôi chứ anh đá còn kém hơn Duy nhiều lắm, Duy giỏi cả bắt và đá bóng.
Quang Anh 5 lần 10 lượt đá hụt, aó anh ướt sũng mồ hôi, không lọt ra ngoài cũng bay lên trời, không bị lệch cũng va vào khung thành, có mấy quả còn bị Duy bắt được.
"má, mệt quá, không đá nữa đâu"
"ơ anh! không muốn quà à!"
"nhưng khó quá àaa" anh bễu môi, vẻ giận dỗi đồ đó, chủ yếu là để Duy nhân nhượng chứ quà ai mà chẳng thích
"lần cuối đi anh, sút mạnh vào, em dạy anh cái gì thì bây giờ anh làm giống như thế là được, cố lên!" cậu nói to, biết sức anh không bền nên anh dễ mệt khi chơi thể thao, nên lần này cậu sẽ giả vờ bắt hụt, chỉ cần anh đá thằng vào là được.
anh dùng hết sức, dù rất mệt nhưng vẫn cố gắng đá thật tốt, vì sợ cậu cười.
"ô, vãi, vào rồi Duy!"
"Quang Anh của em làm được là đương nhiên rồi, giỏi lắm."
anh ngại thật đấyy
"quà anh là gì vậy"
Duy lại băng ghế đá, nơi đang để cái balo, lấy ra 2 chiếc vé xem phim, đưa anh.
"quà đây"
"vãi, phim tình cảm, anh có thích thể loại này đâu"
"nhưng mà nhận đi anh, em mua đó"
"thế cảm ơn em"
Quang Anh nhìn tấm vé rồi cười tủm tỉm
"mình về thôi anh"
cả hai cũng đi về, trời đã tầm 7 giờ tối rồi.
trên đường, Duy dừng lại ở một tiệm tạp hoá.
"bán con 1 chai nước suối ạ"
"nữa hả Duy?"
"chứ sao, em đã hứa là mua nước cho anh mỗi ngày rồi còn gì"
"đây, anh cầm đi"
trả tiền, cả hai rời khỏi đó, tiếp tục đi bộ về.
Quang Anh uống một hơi, vì là anh mệt nên uống hơi nhiều.
"em không uống à"
"em không khát"
"không khát cũng uống" vừa nói vừa dụi chai nước mát vào tay cậu
cậu cũng uống cho anh vui, cứ thế mà trò chuyện rôm rả khắp quãng đường về nhà.
.
.
có lần, ở một góc sân trường, trời nhá nhem tối. hai người ngồi trên bậc thềm gần nhà xe, xung quanh chỉ còn tiếng ve kêu râm ran và ánh sáng mờ từ đèn hành lang.
"này, sao dạo này em về trễ thế? học thêm hay cố ý đợi ai à?"
"không phải. tại... thích ngồi lại chút, ngắm trường buổi tối, yên tĩnh hơn ban ngày." đầu cậu cụp xuống nhìn vào đôi giày của mình
"ngắm trường thôi, hay ngắm gì khác?"
"còn anh? sao chưa về?"
"anh hỏi trước mà, em trả lời đi. không lẽ chờ ai đó thật?"
"nếu nói... chờ anh thì sao?"
anh khựng lại lúc, nhìn cậu, mặt khá bất ngờ, rồi khẽ cười
"em đùa đấy à? mà trông mặt chẳng giống đang nói đùa chút nào."
"anh thấy em hay đùa lắm à?"
anh im lặng một lúc, rồi nhìn Duy
"thế... chờ anh thì có chuyện gì?"
"chẳng biết nữa. chỉ là... muốn nói chuyện với anh thêm một chút. hôm nay anh ngồi đây... cũng là vì chờ em, đúng không?"
anh nhìn đi nơi khác, nở nụ cười nhẹ
"ai mà biết. có khi đúng, có khi không. nhưng... nếu em thích thì lần sau cứ chờ, anh cũng chẳng vội."
"anh Quang Anh này"
"hả?"
"anh thích ai chưa"
tim anh như ngừng một nhịp, rồi đập loạn xạ. má nóng bừng, tay vô thức siết chặt. miệng lắp bắp
"chưa... chắc vậy"
"vậy là có đúng không?"
"ai mà biết, còn em thì sao? vào lớp mới có tia được ai chưa?"
"cũng có, mà hình như, cậu ấy có người trong lòng rồi"
"ai thế? mà thôi đừng buồn, có anh đây, anh em quan trọng hơn, đừng buồn vì gái em nhé" vừa vỗ lưng vừa nói, giọng hơi buồn cười, chắc đang làm cậu vui hơn đây mà.
'ý anh là, có anh ở đây, mọi lúc em cần, người khác không thích em thì để anh'
'ngốc thật, người em thích là anh chứ còn ai nữa'
suy nghĩ cả hai như thế mà xuất hiện, giá như có thể đọc được nội tâm của nhau, thì có lẽ đã sớm thành đôi, chứ không phải vì hiểu lầm mà để mất hy vọng như thế này.
.
.
lễ tốt nghiệp lớp 12 kết thúc, mọi người rộn ràng chúc mừng nhau, nhưng không khí hôm nay với anh lại khác biệt. anh đứng giữa đám đông, mỉm cười với bạn bè nhưng trong lòng có một cảm giác lạ. còn cậu, đứng một góc khuất, tay siết chặt chiếc điện thoại, mắt không rời khỏi anh. trái tim cậu đập nhanh, dù trước đây đã nhiều lần muốn nói ra nhưng lại luôn chùn bước. hôm nay, khi anh chuẩn bị rời trường, có lẽ là lúc duy nhất cậu không thể bỏ lỡ.
Duy đứng đó một lúc lâu, cảm giác bối rối khiến anh không biết phải làm gì. cuối cùng, cậu vẫn quyết định bước tới. những bước đi trong lòng đầy lo âu nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Khi Quang anh nhìn thấy cậu từ xa, anh nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong mắt có chút ngạc nhiên.
"em đứng đó làm gì? sao không ra chúc mừng anh? lễ tốt nghiệp mà."
Duy nhìn vào mắt Quang Anh, trái tim đập nhanh hơn bao giờ hết. cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại. một lúc sau, anh mới thốt ra được, giọng hơi run
"em chúc mừng anh đã tốt nghiệp."
"chỉ thế thôi á?"
"ừm, vì có việc quan trọng hơn cần nói với anh"
anh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, hơi lạ so với bình thường. anh dừng lại, nghiêng đầu hỏi
"chuyện gì vậy?"
Duy hít một hơi dài, nhưng tay vẫn không ngừng run. đây là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời cậu, không thể quay lại nữa.
"em... em thích anh.."
câu nói như một cú sốc với anh.im lặng một lúc, đôi mắt mở to, rồi nhìn xuống đất như đang suy nghĩ. bất giác, trái tim anh cũng thổn thức. đây là lần đầu tiên Duy nói thẳng ra, và thật sự, dù đã có cảm giác ấy từ lâu, anh vẫn không thể ngờ rằng cậu lại dám nói ra như thế.
Duy nhìn vào mắt anh, lúng túng gãi đầu, vội vàng giải thích thêm
"em không biết sao nữa, từ lâu rồi em đã thích anh, nhưng không dám nói. anh là người luôn ở bên em, giúp đỡ em, và em cảm thấy có cái gì đó đặc biệt khi ở cạnh anh. em... em sợ nếu nói ra rồi, mọi thứ sẽ thay đổi, nhưng hôm nay em không thể im lặng được nữa."
Quang Anh vẫn im lặng, bây giờ anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng. những lời Duy nói làm anh có chút choáng váng. anh và cậu đã thân thiết bao nhiêu năm, cùng học, cùng cười đùa, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ rằng cậu sẽ có cảm xúc với mình như thế. anh biết rõ mình cũng có chút đặc biệt với Duy, nhưng chưa bao giờ xác định là tình yêu. giờ đây, khi cậu nói ra, trái tim anh cũng có chút bối rối.
Duy thấy anh im lặng quá lâu, trái tim như muốn rơi ra ngoài, không biết Quang Ang có nghĩ gì về mình nữa. lẽ nào, lời tỏ tình của mình lại khiến mọi thứ thay đổi? nhưng anh không thể quay lại, dù cho kết quả thế nào.
cuối cùng, ang nhìn lên, đôi mắt đã dịu lại, nở một nụ cười nhẹ.
"em thích anh thật sao?"
Duy gật đầu, cảm thấy như mình đang đứng trên một con dốc cao, không thể quay đầu lại.
"ừm, em thích anh rất lâu rồi."
nhìn thẳng vào Duy, ánh mắt không còn ngạc nhiên nữa mà đầy ấm áp. anh khẽ bước lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai cậu như muốn an ủi.
"anh cũng có cảm giác giống em. thật ra anh không biết phải nói sao, nhưng mỗi lần em cười, anh lại chẳng thể rời mắt. chỉ là... anh không muốn làm mọi thứ trở nên khó xử, nên anh im lặng. nhưng giờ thì anh vui vì em đã nói ra."
lúc này, tim cậu như vỡ òa, một cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc ùa đến. mọi lo lắng trước đó như tan biến hết. nhìn Quang Anh, mỉm cười, lần đầu tiên có thể nói thật lòng
"vậy là... anh cũng thích em à?"
anh gật đầu, rồi vén vài sợi tóc lòa xòa của cậu ra sau tai.
"ừm, anh thích em. không phải là một cảm giác đơn giản như bạn bè nữa."
Duy không thể tin vào những gì mình vừa nghe, nhưng cảm giác ấm áp trong lòng làm anh không còn lo lắng nữa.
"hôm nay người yêu em đẹp trai lắm."
"sến thế nhỉ"
cậu cười dịu dàng, rồi nhìn anh
"vậy, anh muốn làm gì tiếp theo?"
Quang Anh cũng nhìn Duy, nụ cười của anh như là câu trả lời ngọt ngào nhất.
"chỉ cần... chúng ta cùng bước tiếp thôi."
vậy là, sau bao lâu đợi chờ, cuối cùng họ đã dám bước qua ngưỡng cửa của tình yêu. không còn là bạn bè nữa, mà là những người có thể nắm tay nhau bước tiếp, cùng nhau đi qua mọi thử thách phía trước.
sau lời tỏ tình và những giây phút ngại ngùng, cả hai chính thức trở thành một cặp. những ngày sau đó, họ dành nhiều thời gian bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc vui buồn, cùng học, cùng đi dạo. cảm giác khi là người yêu, thay vì chỉ là bạn thân, thật khác biệt, nhưng cũng đầy ấm áp.
vài tháng sau, khi anh chuẩn bị lên đường vào đại học, cả hai đứng bên nhau, nhìn nhau cười.
"anh không đi xa quá chứ?" Duy hỏi, giọng có chút lo lắng.
Quang Anh nhìn Duy, vươn tay nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đáp
"anh sẽ không đi đâu cả, dù có xa, chúng ta vẫn sẽ bên nhau."
dù không biết trước tương lai sẽ ra sao, nhưng họ biết, dù ở đâu, tình yêu này sẽ không bao giờ phai nhạt.
họ không cần phải nói gì thêm, chỉ cần nhìn nhau, là đủ. hành trình mới của họ, từ bạn thân trở thành người yêu, chỉ vừa bắt đầu, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều thử thách và chướng ngại, nhưng hiện tại, chỉ cần có nhau là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro