C 8:
Bạch Thanh rất muốn xem đây là lời nhạo báng, nhưng trăm tên tôn giả xung quanh hiển nhiên không nghĩ như vậy. Thiên mã phía trên, trăm tôn giả vây quanh xe ngựa của Bạch Thanh, trên mặt mỗi người toát lên vẻ nghiêm trọng. Nhóm tôn giả này ngày thường mặt lạnh như tiền, giờ khắc này nhìn càng giống những pho tượng điêu khắc bằng băng, đằng đằng sát khí.
Nguyên lai tiên nhân cũng lộ ra vẻ sát khí nồng đậm như vậy. Điều này làm cho Bạch Thanh có chút kinh ngạc, dù sao trong lòng phàm nhân, tiên nhân đều là vô tranh (vô tranh: không tranh giành), tiêu dao khoái hoạt. Nhưng một màn trước mặt lại làm cho nội tâm Bạch Thanh cảm thán không thôi, thế gian thất tình lục dục ngay cả tiên nhân cũng không có biện pháp thoát ly, huống chi hắn chỉ là một tên phàm nhân nho nhỏ.
Trước mắt nam nhân lại hiện lên hình ảnh Bạch Nham lúc tiễn hắn rời đi. Kia một đoạn tình sầu nào có thể sớm chiều tiêu tan? Không khỏi thở dài, đem tầm mắt hướng tới nam tử muốn "cướp" hắn.
Nam nhân cao lớn, uy vũ ngồi trên lưng hỏa kỳ lân, tay phải cầm trường cung. Trường cung hình dáng cực kỳ hoa lệ, chạm trỗ hình rồng, ánh sáng hỏa ngọc rực rỡ sắc hào quang giống như muốn đem tinh hoa của thiên địa hút vào. Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng Bạch Thanh lại phát hiện hắn cư nhiên có thể thấy rõ khuôn mặt của nam tử kia.
Bạch Nham ở Thanh Phong quốc có tiếng là mỹ nam tử, nhưng là loại mỹ trang nghiêm, thoát tục lại ẩn chứa anh khí nam nhi nên làm cho người ta không dám khinh nhờn. Nam tử ngồi trên hỏa kỳ lân trước mặt, luận về tướng mạo có thể nói là tương xứng với Bạch Nham nhưng khí chất toát ra lại hoàn toàn bất đồng.
Nếu nói Bạch Nham là tuấn mỹ, xuất trần thoát tục làm cho người ta không dám thân cận thì nam tử ngồi trên hỏa kỳ lân này thần sắc cuồng ngạo không ai bì nổi. Tư thái ngạo nghễ thiên hạ, khí thế uy vũ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, khí chất quá mức bá đạo làm cho Bạch Thanh khẽ nhíu mày. Hắn vẫn là quen với hình ảnh Bạch Nham bề ngoài băng lãnh nhưng bên trong lại ôn nhu...
Ngay lúc Bạch Thanh âm thầm quan sát, nam tử kia thế nhưng lại hướng tới chỗ Bạch Thanh, khóe miệng nhếch lên làm cho hắn không khỏi cả kinh, vội vàng cúi đầu, nam tử kia đúng là chú ý tới hắn. Nụ cười đơn giản lại như xuyên thấu qua mấy bức tường người dày đặc phía trước, giống như một mũi tên bắn về phía hắn.
"Làm càn!" Lúc này, nhóm tôn giả trước mặt Bạch Thanh nhanh chóng lập trận pháp, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
"Chỉ là đồ con kiến mà cũng dám cản đường ta sao?" Nam tử ngồi trên hỏa kỳ lân ngửa mặt lên trời, thét lớn. Hai bên tựa hồ không có ý giải hòa, buông ra vài câu đe dọa sau đó lập tức triển khai lực lượng.
Phía tấn công trước là bên hỏa kỳ lân, nhân số ngang ngửa với tôn giả của Dạ quốc. Thiên mã hai bên đều không có năng lực tác chiến nên mấy trăm người đồng loạt bay lên không. Tiên pháp hoa mỹ va chạm vào nhau ầm ầm ở phía trên sông Giáp Ranh. Lôi điện, mưa gió, lửa, ngũ quang thập sắc tựa như sắc màu trên thiên giới chiếu rọi vào lớp tuyết trắng phía dưới, phản chiếu một dải sắc màu vô cùng rực rỡ. Nhưng chỉ sợ màu sắc rực rỡ ánh hào quang ấy một khi đụng vào thì phàm nhân sẽ hóa thành tro bụi.
Đó chính là lực lượng của thiên giới, lực lượng làm phàm nhân phải khiếp sợ!
Cảnh sắc mỹ lệ, lóa mắt lại làm kẻ khác phải sợ hãi, hít thở không thông!
Nơi cỗ xe Bạch Thanh bị bốn tôn giả vây quanh. Tuy rằng thân ở trong vòng chiến nhưng xe ngựa của Bạch Thanh tựa hồ không bị hỏa lực chạm đến.
Bị cuộc chiến hoa lệ hấp dẫn, Bạch Thanh rất nhanh phát hiện ra một việc, tên nam tử cưỡi hỏa kỳ lân không có gia nhập vào cuộc hỗn chiến! Trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, tên nam tử kia thế nhưng thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay phía trước xe ngựa!
Nam tử đột nhiên xuất hiện làm cho nhóm tôn giả bảo hộ Bạch Thanh chấn động, mọi người còn chưa kịp động thủ liền bị thủ pháp đáng sợ của y chế phục. Người bên ngoài có lẽ không thấy rõ y làm sao trong nháy mắt chế phục được bốn người nhưng Bạch Thanh lại thấy rất rõ ràng, nhìn nam tử như thế nào di động, như thế nào ra tay. . . . . .
Lúc này, nơi đây chỉ còn lại hai người là hắn và nam tử thần bí kia.
Gặp y thần sắc kỳ quái nhìn hắn, Bạch Thanh nhẹ giọng nói: "Đừng thương tổn bọn họ." Hắn nhìn đám tôn giả nằm dưới đất, ngay lập tức tìm kiếm thân ảnh của Hiểu Mai.
Nam tử bộ dáng khinh bạc, tay cầm trường cung nâng cằm Bạch Thanh lên, vẻ trêu chọc không chút che dấu, thanh âm sắc nhọn như đao: "Vương hậu tương lai của Dạ quốc đây sao, gì mà vừa già lại vừa xấu, Dạ Tình Túy thú* rốt cuộc là lão bà hay tìm cho mình một lão cha vậy?" (*=cưới)
Bạch Thanh không hề tức giận, lời nói vũ nhục như vậy hắn nên sớm nghe thì tốt hơn, hơn nữa tính tình hắn đạm mạc căn bản sẽ không để ý đến lời nói y. Nam nhân không chút sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt huyết sắc của nam tử, lạnh nhạt nói: "Làm bẩn mắt của các hạ thật sự ngượng ngùng, thỉnh các hạ buông cung xuống để cho ta đem khuôn mặt xấu xí của mình che lại."
Nam tử nghe vậy nhíu mày, cười nói: "Thôi thôi, nếu đã tới cướp cô dâu thì cần gì quản ngươi là người hay quỷ, bộ dạng xinh đẹp tựa thiên tiên hay là xấu xí kinh thiên động địa. Dù thế nào đi nữa Liệt Viêm ta cũng phải đem ngươi đi, mang về làm áp trại phu nhân."
"Vậy ủy khuất các hạ rồi." Bạch Thanh vẫn như cũ, bất động thanh sắc, điềm nhiên ngồi trong xe ngựa.
"Ách ── ha ha ha ha!" Nam tử cười to một trận, nói, "Tính tình ngươi thật thú vị, chỉ sợ gả cho khối băng điên kia mới thật ủy khuất ngươi ." Liệt Viêm nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Bạch Thanh một phen, rồi sau đó nói, "Không hổ là Cầm Hoa thượng tiên chuyển thế, vô luận là ta nói khó nghe đến cỡ nào cũng không tức giận." Đến lúc này, trong mắt nam tử mới mất đi vẻ trêu tức.
"Cầm Hoa thượng tiên?" Nghe Liệt Viêm nói như thế, Bạch Thanh không khỏi hỏi.
Hắn quả nhiên là tiên nhân chuyển thế sao? Như vậy có phải hay không đúng như Bạch Nham nói. Hắn cũng không phải thật sự muốn trở thành vương hậu Dạ quốc, mà bởi vì thân phận của hắn nên mới phải đi Dạ quốc, chỉ cần khôi phục thân thể thần tiên, có phải hay không có thể rời khỏi Dạ quốc, trở về Thanh Phong quốc. . . . . .
"Thỉnh thượng tiên cùng Liệt Viêm đi một chuyến ." Liệt Viêm đột nhiên tiến đến, vươn tay kéo nam nhân qua. Lúc này trên trời đột nhiên hiện lên một đạo thiên lôi hướng thẳng Liệt Viêm bổ tới. Nam tử lập tức lùi về phía sau. Một loạt biến cố xảy ra trong tích tắc.
Nhẹ nhàng nhảy lên, Liệt Viêm đã cách xa Bạch Thanh mười trượng. Đang lúc Bạch Thanh có chút mạc danh kỳ diệu (mạc danh kỳ diệu: chẳng hiểu mô tê gì) thì một thân ảnh thon dài màu đen giống như từ trong không khí hiện ra, đứng trước xe ngựa. Không khí giống như đình chỉ lưu động, áp lực cực lớn giống như từng ngọn sóng lớn xô dạt đập vào vách đá. Một khắc trước cuộc chiến vẫn còn đang trong khí thế hừng hực chỉ trong nháy mắt chợt bình ổn.
Một khoảng không im lặng, chỉ nghe thấy tiếng sóng nước vỗ đập vào bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro