C 51:
Ta không hận ngươi giam cầm ta một vạn năm. Ta chỉ muốn hôn ngươi, ôm ngươi. . . . .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Nãi nãi!" Trong phòng, Nam Cung Hồng Nhan lo lắng kêu lên, "Ta đi gọi người!"
"Đứng lại," Nam Cung nãi nãi bắt lấy tay cháu gái, lau vết máu trên môi, thì thào nói, "Ta tự mình vận công điều tức một lát là khỏi, hừ! Thần ma nhân kia quả nhiên lợi hại. . . . . ." Nam Cung Hồng Nhan cúi đầu cắn môi không nói gì.
Nam Cung nãi nãi ngồi xuống lẩm bẩm: "thân phận tên Sửu Tiên kia cũng rất khả nghi, Hồng Nhạn ngươi đi nói với Nhị thúc tra xét rõ ràng lai lịch của người này cho ta."
"Dạ." Nam Cung hồng nhạn đáp, sau đó đi ra ngoài.
"Một xà yêu, một tiên nhân, một thần ma nhân. Hừ_" Nam Cung nãi nãi hừ một tiếng, tiếp tục nói, "hơn nữa còn có một tên Dạ Tình Túy, bọn họ ở nhân gian chính là tai họa ngầm. Xà yêu kia biết được chuyện của ta nhất định không phải yêu quái bình thường. Sửu Tiên đến tột cùng là ai?"
Trong phòng, lão phu nhân vẫn tự nói thì thào.
Bạch Thanh trốn vào phòng, thú vương cũng theo vào nhưng không để cho Bạch Nham vào.
Từ khi ra khỏi núi, Bạch Nham phát giác Bạch Thanh ngày càng...xa cách mình. Đến tột cùng là vì cái gì? Bạch Nham không ngừng tự hỏi bản thân, nhưng càng nghĩ lại càng không rõ. Y chán ghét thú vương suốt ngày quấn quýt lấy nam nhân. Y chán ghét thần ma nhân ở cùng một chỗ với Bạch Thanh. Y căm hận nam tử tên Dạ Tình Túy kia, căm hận ánh mắt hắn nhìn Bạch Thanh....
Hận! Hận! Hận!
Hận không thể giết hết bọn họ!
"A. . . . . ." Một cơn đau đầu mãnh liệt ập tới. Bạch Nham không biết sao lại thế này, gần đây thường xuyên đau đầu như là có một thanh đao trong óc dùng sức đâm vào. Hơn nữa còn có một thứ gì đó đang ra sức chống lại thanh đao.
Hai lực lượng đấu đá lẫn nhau làm y muốn bạo phát tới nơi rồi!
Loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu. Lúc đầu chỉ nghĩ là ngẫu nhiên nhưng gần đây tâm tình rối loạn làm chuyện này phát sinh càng thường xuyên hơn.
A ——!" Mồ hôi lạnh thấm qua xiêm y dày vò suốt nửa canh giờ thì cơn đau đầu khó chịu này mới dần tiêu tán. Bạch Nham kiệt sức nằm trên giường thở phì phò.
Việc này y chưa bao giờ đề cập qua với Bạch Thanh. Y thậm chí sợ Bạch Thanh chữa khỏi cơn đau đầu....
Cơn đau đầu này tuy rằng quái dị nhưng mỗi lần qua đi Bạch Nham đều có thể cảm nhận được trong cơ thể nội lực đang dần gia tăng. Y phải trở nên mạnh mẽ, muốn gia tăng càng nhiều lực lượng hơn. Nếu cơn đau đầu này mà có thể làm gia tăng nội lực thì sao lại không thể chứ?
Y có thể chịu ——
——————————————–
Ban đêm, ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng. Bạch Thanh đắm mình trong dòng nước lạnh lẽo. Ánh trăng trên cao chiếu vào những bọt nước trước ngực, lóng lánh như đóa phù dung nở rộ trên mặt hồ, phát ra vẻ đẹp mị hoặc. Hơn nữa, thân thể toát ra hơi thở cấm dục càng thêm hấp dẫn động lòng người.
Mái tóc huyết sắc trong đêm phá lệ diêm dúa, lẳng lơ đột nhiên xuất hiện trên bờ. Y lẳng lặng nhìn nam nhân đắm mình trong dòng sông.
Nói vậy, lúc này hẳn là Bạch Thanh không có mặc y phục. Ai đi tắm lại mặc y phục bao giờ? Hắn chỉ muốn tìm một chỗ yên lặng để quên hết mọi phiền muộn.
"Lòng ngươi đang rối loạn." Vô Qua đứng trên bờ nhìn nam nhân nói.
Thanh âm trầm thấp giống như tiếng suối chảy róc rách trong núi sâu. Nam nhân đắm mình trong nước, cũng không mở mắt: "Thế gian hồng trần là con đường ta phải đi qua. Dùng hai chân cảm nhận mới biết đường ở nơi nào. Trải qua thế gian hỉ nộ ái ố mới có thể đoạn tuyệt tạp niệm tâm ma."
"Tâm ma của ngươi chính là Dạ Tình Túy." Trong đầu Vô Qua dần hiện ra cảnh chứng kiến lúc sáng.
"Kiếp nạn không thể tránh khỏi." Nam nhân khẽ thở dài một tiếng.
Vô Qua quấn lọn tóc huyết sắc trong tay, nói: "Cho ta thấy định tính của ngươi vững vàng tới cỡ nào, có thể ngăn chặn tâm ma hay không?" Nói xong, nam tử khẽ cười một tiếng. Vài sợi tóc huyết sắc bị y bứt ra thảy xuống hồ làm nước sông trong suốt nhất thời biến thành huyết sắc. Những đóa hoa bỉ ngạn vốn chỉ nở rộ dưới hoàng tuyền hiện tại đang bao phủ dòng sông giống như một tấm thảm hồng tươi rực rỡ vây quanh nam nhân.
Từng đợt bạch quang lan tỏa xua đi màu hoa huyết sắc quỷ dị. Mái tóc trắng xóa như núi tuyết Thiên Sơn ngàn năm bao bọc quanh thân Bạch Thanh. Bốn phía xung quanh Bạch Thanh không ngừng tỏa ra ánh bạch quang chống lại những đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực.
Ngay khi rừng hoa bỉ ngạn sắp bị nuốt chửng hết, Vô Qua đột nhiên bước xuống nước....
Y từng bước từng bước tiếp cận Bạch Thanh. Những đóa mạn châu sa hoa huyết sắc đụng phải tiên khí của Bạch Thanh ngưng kết thành thánh liên. Rơi vào ma đạo, vạn kiếp bất phục.
Bạch Thanh cảm giác ma khí càng ngày đến gần. Sắc mặt hồng nhuận của hắn đã biến thành tái nhợt. Thân mình bắt đầu có chút lay động, không thể bị tâm ma nhấn chìm! Không thể!
Nam nhân nín thở, ngưng thần. Vô Qua cũng cảm giác được Bạch Thanh đang ra sức chống cự.
Vô Qua nở nụ cười. Trong đêm, giọng y phá lệ trầm thấp ôn nhu, hấp dẫn nhưng cũng ẩn chứa nguy hiểm: "Sao không cùng ta nhập ma? Tội gì phải chịu nỗi khổ nơi trần thế này?"
Nói xong Vô Qua điên cuồng đánh tan tiên khí của Bạch Thanh, một chút cũng chừa lại. Lúc này, Bạch Thanh sao có thể là đối thủ của y?
Sau đó, một tia máu tràn ra khóe môi nam nhân nhưng Bạch Thanh không dám động. Một khi động hắn sẽ thật sự bị tẩu hỏa nhập ma, rơi vào ma đạo.
Lúc này, Vô Qua đi tới sau lưng nam nhân. Y vươn tay ra lau vết máu trên khóe miệng Bạch Thanh, sau đó đem ngón tay dính máu ngậm vào trong miệng. Y nhìn nam nhân cách mình gần trong gang tấc. Hắn là sư huynh của mình, hiện tại trên người không một mảnh vải che thân, trần trụi đứng trước mặt mình.
Những đóa bỉ ngạn đỏ tươi nhuộm đỏ dòng sông- màu đỏ của dục vọng.
Tay Vô Qua cuối cùng cũng chạm được tới thân thể nam nhân. Làn da bao phủ một lớp nước bóng loáng. Thân hình rắn chắc, thật có sức co dãn, vô cùng đẹp....
Làm y nhịn không được thở dài một tiếng.
"Sư huynh, thật lâu trước kia ta đã khao khát muốn ôm ngươi vào lòng." Vô Qua đứng sau lưng Bạch Thanh, một tay đặt ở thắt lưng nam nhân, một tay vuốt ve trước ngực, từ từ chậm rãi hướng xuống dưới.
Y có thể cảm nhận được cơ thể Bạch Thanh đang run nhè nhẹ. Y cảm thấy như mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà trục lợi. Nhưng thế thì đã sao?
Những ràng buộc, lễ giáo của thế tục trong mắt y không đáng một đồng xu....
Cười nhẹ một tiếng, Vô Qua có chút ác ý nắm lấy dục vọng của nam nhân, đồng thời cũng hôn lên môi Bạch Thanh. Hôn một cách cường thế và bá đạo. Đầu lưỡi dũng mãnh lướt qua hàm răng mẫn cảm, dò xét tỉ mỉ từng ngóc ngách trong miệng Bạch Thanh. Lưỡi cùng lưỡi day dưa, hôn dâm loạn. Làn môi ướt át ở trong bóng đêm ánh lên vẻ sáng nhuận.
"Dừng tay!" Nói ra hai chữ này đã là cực hạn của Bạch Thanh. Không thể động, không thể nói, không thể phân tâm!
"Hiện tại có hay không hối hận để cho ta tiếp cận ngươi? Ta nói rồi, chúng ta vĩnh viễn là sư huynh đệ. Ta không hận ngươi giam cầm ta một vạn năm. Ta chỉ muốn hôn ngươi, ôm ngươi. . . . . ." Vô Qua khẽ cắn vành tai nam nhân, chậm rãi nói nhỏ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: chap sau H chắc, Bạch thúc chuẩn bị tinh thần bị đưa lên thớt đi. Thật có lỗi với Bạch thúc, thúc o bị rape thì làm seo ta có thịt ăn. Hi sinh thúc vậy =]]
Share this:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro