C 45:
"Người tới là người nào?" Bên ngoài phủ hải quốc thái tử đột nhiên xuất hiện tám người kỳ quái. Thị vệ chặn trước cửa hô lớn.
"Ha ha ha. . . . . ." Một trận cuồng tiếu đến gai người làm thị vệ ngã không dậy nổi. Bên trong phủ thái tử hải quốc có không ít thí sinh tham dự Bách Hoa hội đều là kỳ nhân dị sĩ đến từ ngũ hồ tứ hải, đột nhiên nghe thấy tiếng cười âm lãnh vang vọng tới, đã có không ít người chạy ra xem. Nhưng chỉ thấy một thị vệ nằm dưới đất và tám người đứng ngoài cửa.
Một người mặc bạch y, huyết phát đứng khoanh tay đưa lưng về phía mọi người. Mặt khác biểu tình của bảy người còn lại cũng thập phần kỳ lạ. Bảy vẻ mặt bảy loại sắc thái tình cảm khác nhau: hỷ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục*. Nhưng những biểu cảm này cứ như là giả vờ làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy mao cốt tủng nhiên**. Bảy người này xếp thành một hàng bên cạnh huyết phát nam tử như là đang chờ đợi mệnh lệnh. Có người vừa mới chạy ra nhìn thấy bảy người kia, liền nói: "Đây không phải là bảy vị tiên sĩ trên Bạch Ngọc sơn, sao lại thành ra thế này?" (*= bảy trạng thái tình cảm của con người: hỷ (vui), nộ (giận), ái (yêu), ố (ghét), ai (bi thương), lạc (khoái lạc), dục (muốn). ** mao cốt tủng nhiên: sởn tóc gáy)
Bạch Ngọc sơn? Mọi người không khỏi hướng mắt về phía huyết phát nam tử thần bí kia. Một mình đối đầu với hơn trăm vị tiên nhân, người thần bí chiếm lấy Bạch Ngọc sơn chẳng lẽ là người trước mắt này?
"Yêu nhân! Ngươi rốt cuộc là ai, đã làm gì bảy vị tiên sĩ này?" Đều là người tu tiên, một tiên sĩ nhìn thấy đồng môn bị biến thành bộ dáng quỷ quái này không khỏi tức giận nói.
Chính là người nọ vừa mới nói xong, bảy người lập tức đồng thời nhìn phía người nọ. Biểu tình quỷ dị tràn đầy ngoan tuyệt, sát khí; nhất thời làm mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng. Bảy người này không có lấy nửa điểm tiên khí; hay nói đúng hơn là đáng sợ giống hệt ác quỷ dưới địa ngục.
Sau trận vũ kĩ trở về, mọi người trong phủ thái tử ngồi chưa an vị chợt nghe thấy ồn ào ngoài cửa. Tất cả mọi người đều chạy ra.
"Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh, không biết đến quý phủ của ta có chuyện gì?"Thái tử tiến đến trước mặt thần bí nam tử nói. Không dám nhìn thẳng vào mắt y, chỉ cảm thấy một cỗ áp lực từ trên trời giáng xuống làm hắn vô cùng khó thở.
Ai lại có loại bá khí khiếp người đến như vậy? Tĩnh Nhạc thân là tiên sĩ sớm đã không ngại đối mặt với yêu ma quỷ quái. Nhưng đối mặt với người này làm cho nàng thiếu chút nữa phải quỳ xuống. Chỉ sợ đạo hạnh của người này quá mức cao thâm nếu không thì làm sao lại toát ra loại bá khí đáng sợ như vậy.
"Thất tình sơn, Vô Qua. Dự định trong mấy ngày diễn ra Bách Hoa hội đến ở nhờ phủ thái tử vài hôm, không biết có được không?" Thấy mấy người trước mặt lộ vẻ khó xử, Vô Qua cười khẽ thu liễm bá khí của y lại. Sớm trở thành bán thần bán ma, bá khí này có thể đè bẹp một tiểu nhân loại, còn tiên sĩ thì sao? Mà vừa rồi, Vô Qua chính là cố ý phóng xuất một lượng lớn bá khí để làm một cái ra oai phủ đầu.
"Ngươi là ác đồ diệt môn?" Nam Cung Hồng Nhạn lộ ra vẻ căm hận, lớn tiếng quát.
"Cũng có thể nói như vậy." Vô qua cười nhạt, khẽ vuốt nhánh tóc bạc trắng. Động tác rõ ràng cực kỳ bình thường lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng cao quý, tao nhã.
"Người tới là khách, Hải quốc ta tất nhiên hoan nghênh." Hải quốc thái tử mỉm cười nói, hắn mặc dù thắc mắc không hiểu nam tử kỳ quái này vì sao lại đột nhiên đến Hải quốc. Nhưng người này có khả năng một đêm diệt hơn trăm tiên nhân, y nhất định không phải người bình thường. Người như thế cho dù hắn không thể mượn sức nhưng ngàn vạn lần cũng không thể đối địch.
"Hồng Nhạn. . . . . ." Tĩnh Nhạc ngăn động tác của Nam Cung Hồng Nhạn lại. Nàng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vô Qua đang đưa lưng về phía mọi người.
Thân là người bảo hộ nhân giới, truyền nhân của Nam Cung thế gia. Nam Cung Hồng Nhạn sao có thể e ngại nam tử kỳ quái này cho được, nàng lớn tiếng nói: "ngươi lớn lên mặt mũi xấu xí hay là không có giáo dưỡng, nói chuyện với người khác đều quay lưng lại thế này à!"
"Ha hả a. . . . . ." Vô Qua cười khẽ một tiếng, từ từ xoay người lại, "Một khi nhập ma, cả đời thành ma, một ngày thành thần, muôn đời là thần. Trăm năm cô độc, ngàn năm tịch mịch, có tâm không có dạ, đều là chấp niệm a. . . . . ." Mái tóc bạc trắng tới thắt lưng xen lẫn vài lọn tóc đỏ tươi như máu. Làn da trắng như tuyết, mi mục như họa*, lạnh lùng như ma, phiêu dật như tiên, giọng nói chậm rãi có chút nỉ non. Vô Qua tiến vào phủ thái tử (*= nét mặt đẹp như tranh vẽ)
Khí chất phức tạp, mâu thuẫn, vừa giống ma lại vừa giống tiên nhưng cũng chính điểm này là đòn hấp dẫn trí mạng đối với người khác (= ý nói anh này có sức hấp dẫn chết người =)) )
Hết thảy phàm phu tục tử ở trước mặt nam tử giống như trong nháy mắt chỉ có hai màu trắng đen. Thế gian này duy chỉ có nhan sắc của người cao ngạo, lãnh cuồng kia là mỹ lệ.
"Vậy làm phiền thái tử." Đi ngang qua Nam Cung Hồng Nhạn đang đứng ngốc lăng. Vô Qua không biết vô tình hay hữu ý nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ tử này. Nàng liền cúi đầu, đỏ mặt xấu hổ. Cho tới khi Vô Qua theo thái tử đi vào một lúc lâu sau, Nam Cung Hồng Nhan mới quay đầu lại nhìn.
Trái tim trong mười mấy năm qua lần đầu tiên đập loạn nhịp, Nam Cung Hồng Nhạn thầm nghĩ: Ác đồ kia....đã làm yêu pháp gì lên người mình?
Bên trong Trúc Uyển, Bạch Thanh khẽ vuốt đàn cổ. Chỉ có tiếng đàn bình thản mới có thể an ủi nội tâm đang dao động kịch liệt của hắn.
Hắn nhớ ra rồi, nhưng chỉ là một đoạn ngắn thoáng qua.
Người Cầm Hoa yêu kiếp trước chính là Thiên Tôn, nhưng vì cái gì kiếp này người hắn yêu lại là Dạ Tình Túy?
"Bính" một tiếng, dây cầm bị đứt, một giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, màu đỏ tiên diễm đến chói mắt.
Không có tri âm, đoạn huyền cầm này có ai nghe?
Bạch Thanh khẽ thở dài một tiếng, nói: "Tiểu Nham, xuất hiện đi, ta biết ngươi ở trong này."
"Bạch thúc thúc. . . . . ." Bạch Nham núp sau đám trúc cúi đầu đi ra. Nó làm sao có thể qua mặt được Bạch Thanh? Giống đứa nhỏ cúi đầu nhận sai, Bạch Nham đứng trước mặt Bạch Thanh.
Nhìn vẻ mặt buồn rầu của Bạch Nham, trong lòng Bạch Thanh không khỏi từng đợt co rút khó chịu. Đây là nghiệt từ kiếp trước, làm cho bọn họ phải đời đời kiếp kiếp dây dưa cùng một chỗ.
"Lại đây, ngồi xuống."
Bạch Nham nghe lời ngồi bên cạnh Bạch Thanh.
"Ta gần đây thấy ngươi luôn cau mày. Có tâm sự?" Bạch Thanh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Bạch Nham giống hơn mười năm trước, nam nhân cũng từng làm như vậy.
"Thúc thúc. . . . . . Ta. . . . . ." Bạch Nham ngẩng đầu lên nhìn nam nhân. Đôi mắt có chút phiếm hồng, nghẹn ngào nói, "ta có phải hay không rất vô dụng? Cái gì cũng không giúp được ngươi! Ngươi có phải rất ghét bỏ ta, không cần đến ta nữa? Bạch thúc thúc, ta van cầu ngươi đừng vứt bỏ ta. Ta có thể săn thú, có thể chẻ củi, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Đừng vứt bỏ ta, có được hay không?" Nước mắt trào ra làm cho Bạch Thanh nhìn đến đau lòng.
"Đứa ngốc, ta như thế nào lại không cần ngươi?" Bạch Thanh vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng hít một hơi. Tay ôm lấy Bạch Nham, đem nam hài ôm vào lòng ngực. "Ngươi là nam tử hán đại trượng phu, không thể tùy tiện rơi lệ."
Bạch Nham gắt gao ôm lấy thắt lưng của nam nhân, úp mặt vào ngực nam nhân. Bạch Thanh nói gì sau đó nó đã không còn nghe rõ. Nó mong ước có thể ôm đại thúc cả đời. Đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không rời xa.
Nó phải biến cường, trở nên thật mạnh mẽ thì mới có thể đứng ra bảo hộ Bạch Thanh. Nó không thể là kẻ bất lực vĩnh viễn núp sau lưng Bạch Thanh. Bạch Nham âm thầm hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên vẻ ngoan tuyệt, lệ khí* (*= tàn nhẫn, độc ác, ngoan tâm)
Phủ thái tử đột nhiên xuất hiện tám người kỳ quái, làm trong phủ xôn xao cả lên.
Thần bí khó lường, một đêm diệt môn, dung mạo tuyệt xuất như tranh, khí chất quỷ dị. Vô luận là mặt nào cũng đáng để hoài nghi và đề phòng. Sau khi nghe Vô Qua vào ở phủ thái tử, người của Nam Cung thế gia cũng bắt đầu có hành động.
Nhiều thế hệ Nam Cung thế gia bảo vệ nhân giới, không để những giới khác uy hiếp. Nếu nhân gian xuất hiện một yêu nghiệt có pháp lực cao cường, lạm sát người vô tội; bọn họ sao có thể khoanh tay làm ngơ?
Bách Hoa hội lần này nhất định không được yên ổn.
Nhưng làm mọi người không ngờ nhất chính là, lúc màn đêm buông xuống, Vô Qua thần bí này lại tới tận cửa tìm tên "Sửu Tiên" kia.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chú thích: ta dùng từ bá khí để diễn tả khí thế của anh Vô Qua là tại vì hồi đó ta có coi One Piece, thấy Luffy và râu trắng cũng tỏa ra loại khí thế áp người, bá đạo như vậy. Nên dùng từ bá khí chắc không sai @..@
PS: nữ tử lạnh lùng nhìn thấy anh đẹp chai cũng đổ cái rầm. Đúng là sức mạnh của mỹ nam thật vô biên =)).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro