C 35:
"Thời gian một vạn năm, cảnh còn người mất, mọi chuyện trôi qua tan theo khói mây." Bạch phát nam tử mặc hồng y quái dị đặt chân lên mảnh đất trần gian. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thị trấn náo nhiệt dưới chân núi, suy tư trong chốc lát sau đó nhảy xuống. Tựa như phiến lá đỏ bay xuống, trong nháy mắt đã tới chân núi.
Không trực tiếp từ trên trời bay vào bên trong thành, nam tử lựa chọn đi bộ tiến vào.
Mặc dù người người đều biết trong nhân gian có tiên ma yêu quái cư trú, nhưng để có thể quang minh chính đại hành tẩu giữa ban ngày ban mặc đa số bọn họ chọn hóa thân thành người bình thường. Còn như nam tử này, phong thần tuấn tú mà lại quỷ dị tà mị, vừa tiến vào thị trấn đã thu hút ánh nhìn của tất cả người đi đường. Nhưng nam tử lại bàng quan không quan tâm, vẫn như cũ bước đi thong dong.
Đôi giày đỏ thêu tơ vàng, hồng y nam tử đầu bạch phát búi một cây ngọc trâm. Hai lọn tóc đỏ buông thỏng xuống. Giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách vương giả, người qua đường mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám tới gần. Ngã tư náo nhiệt tấp nập người qua lại nhưng ai cũng dạt qua hai bên chừa một khoảng không cho nam tử đi qua.
Đi một lát, nam tử đột nhiên dừng lại trước cửa trà lâu. Sau đó đi vào.
Kêu một tách trà thượng hạng, nam tử ngồi trong quán lắng nghe người khác nói chuyện. Lúc đầu khi nam tử đi vào cả quán như bị bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng. Sau đó nhìn thấy nam tử không có động tĩnh gì, lẳng lặng ngồi uống trà, thế là nhóm khách quan lại bắt đầu nói chuyện.
"Nhật nguyệt đồng thiên, thật là chuyện kì lạ! Mấy năm nay việc lạ cứ liên tiếp xảy ra. Đầu tiên là Dạ quốc xuất ra mấy trăm tôn giả, sau lại đến sông Giáp Ranh bị đóng băng. Ngay cả mùa hè oi bức năm vừa qua cũng không làm tan lớp băng. Bên kia phía nam nghe nói đột nhiên xuất hiện thật nhiều tiên nhân."
"Cái gì? Hết tôn giả rồi lại đến tiên nhân, thế này thì ngay cả yêu ma quỷ quái cũng đều lần lượt kéo đến. Nghe đồn, trong ngọn núi lớn kế sông Giáp Ranh thường xuất hiện yêu thú." Ngay thời điểm người nọ đề cập đến chuyện nay, dường như vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn hồng y nam tử đang ngồi uống trà. Thấy hắn không có phản ứng, liền nói tiếp, hạ thấp giọng: "Thật sự là thiên hạ đại loạn!"
"Trong chốc lát là Huyết Tôn chuyển thế, xong lại đến Thiên Tôn chuyển thế. Nghe nói vương hậu của Huyết Tôn là tiên nhân chuyển thế? Thật sự kì quái a!"
"Năm năm trước, ngay ngày thành hôn của Huyết Tôn với vị hôn thê là tiên nhân chuyển thế, tự nhiên đâu đâu nhảy ra một anh hùng cứu mỹ nhân. Thú Vương bị Huyết Tôn giết chết, huyết vũ ngập trời a! Đáng tiếc sau lại nghe nói tiên nhân chuyển thế kia cũng đã chết...."
"Vị tiên nhân chuyển thế kia tên là gì nhỉ?" Ngay tại thời điểm mọi người đang bàn luận hăng hái, bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh khàn khàn. Mọi người không khỏi cả kinh, nam tử kì quái kia ngồi cách bọn họ rất xa; thế nhưng thần không biết quỷ không hay xuất hiện ngay bên cạnh bọn họ.
Cả đám người sợ tới mức thở cũng không dám thở, chỉ lo dập đầu cầu xin tha thứ.
"Vị tiên nhân chuyển thế kia tên là gì?" Nam tử hỏi một lần nữa.
"Hảo......hình như là Cầm cái gì đó.....đại tiên tha mạng a!" Vài người sợ tới mức đứng không nỗi, chân nhũn cả ra.
"Cầm Hoa?" Giọng điệu vẫn như cũ, không nóng không lạnh hỏi.
"Đúng! Đúng! Tên là Cầm Hoa!" Mấy người kia vội vàng gật đầu. Bỗng nhiên thoáng thấy một đám người vọt vào trà quán, mọi người vội vàng chạy tới, lớn tiếng la: "Tiên nhân cứu mạng a! Nơi này có yêu quái!"
Nam tử mặt không chút đổi sắc, phát hiện mọi người trong quán trà chạy tán loạn ra ngoài. Chỉ còn lại mình hắn cùng với ba bạch y nhân cầm trường kiếm.
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi, nam tử thong thả nói: "Hương vị của tiên nhân....các ngươi là tiên nhân chuyển thế?"
"Các hạ cũng không phải yêu thú, xin hỏi các hạ là người phương nào, vì sao phải xâm nhập nhân gian?" Nam tử đứng giữa thái độ khiêm tốn, trên người toát ra khí chất tiên nhân bất phàm. Nhưng trong mắt thần ma hắn mà nói, đám tiên nhân trước mắt thật không đáng một xu. Bất quá cũng chỉ có thể coi là bọn tiên sĩ, một chút tư cách tiến vào thiên cung cũng không có.
"Vô Qua, đến từ....." Nam tử ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, khóe miệng mỉm cười nói, "Tận sâu trong liệt ngục, bảo địa của thánh liên, phi thần phi ma. Một địa phương vô danh, hút sâu dưới đáy vực vạn trượng." Nói xong, Vô Qua phất áo ngồi xuống.
Thái độ của nam tử lãnh đạm làm cho nhóm tiên sĩ vốn quen được thế nhân kính ngưỡng không khỏi nhíu mày. Nhưng bọn họ lại không rõ thân phận của Vô Qua nên không dám có động thái tùy tiện.
"Chúng ta chưa bao giờ nghe qua có chỗ như vậy!" Trong giọng nói bắt đầu có điểm không kiên nhẫn.
"Đó là bởi vì các người còn chưa có tư cách để biết đến." Vô Qua chậm rãi xoay người nhìn ba người họ, khẽ cười một tiếng, "mang ta đi gặp quản sự của các ngươi."
─────── phân cách tuyến: vạn diệt quỷ súc công thiên hạ vô địch ────────
"Oa! Bạch Thanh lão đầu nhi, không có việc gì tự nhiên lại thổ huyết, thật là lãng phí a! Sao ngươi không phun vào miệng ta này?" Thú Vương hóa thân thành tiểu xà, nằm trên vai Bạch Thanh oa oa kêu to.
"Đừng nháo." Thú Vương bị Bạch Thanh búng một cái nằm ngay đơ.
Nam nhân lau vết máu trên miệng, ngực đã không còn thấy đau đớn. Đột nhiên xảy ra dị biến làm cho nội tâm hắn không yên, lắc đầu, Bạch Thanh quyết định tạm thời không suy nghĩ nhiều tới việc này nữa. Mang Thú Vương hướng tới núi lớn.
"Lão đầu nhi, sao ngươi biết ca ca của tiểu cô nương kia chưa chết?" Thú Vướng thì thầm, đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú bốn phía.
"Ta có thể cảm giác được." Bạch Thanh bình đạm nói, giống như đàm luận chuyện tình rất bình thường, "ngoại trừ ngươi, ta và Bạch Nham, trong vòng phạm vi trăm dặm tồn tại năm người sống. Ba người hơi thở yếu ớt, có vẻ như là tu sĩ, hai người còn lại là phàm nhân, một là tiểu cô nương kia, người còn lại hẳn là ca ca của Uyển Đình."
Thú Vương nghe xong, thân rắn chấn động thiếu chút nữa ngã xuống, kêu oa oa: "Tử lão đầu nhi ngươi đúng là không thua kém gì Thiên Lý nhãn cùng Thượng Phong nhĩ nha. Pháp lực càng ngày càng cao thâm, nội trong phạm vi trăm dặm có bao nhiêu người ngươi đều biết. Đúng là biến thái mà!"
Bạch Thanh chỉ cười nhưng không nói, năm năm qua hắn gần như quen thuộc với cảm giác mình đột nhiên có lực lượng cường đại. Nhưng hắn cảm thấy vẫn còn một ít lực lượng giống như bị phong ấn sâu bên trong.
Nam nhân tiếp tục cước bộ, hướng về phía bốn người trong rừng.
Không ngoài sở liệu của Bạch Thanh, trong núi quả nhiên có bốn người. Ba hắc y nhân cùng với một thiếu niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, giữa trán có một khỏa hồng chí. Bạch Thanh nghĩ bọn họ còn muốn tìm kiếm Uyển Đình, thiếu niên bị trói chặt hai tay hẳn là ca ca của Uyển Đình, Hành Tùng.
"Tiểu oa nhi kia một người hẳn là chạy không xa, chúng ta đi tiếp về phía trước." Mấy tên hắc y nhân sắc mặt xanh mét tiếp tục tiến vào sâu trong núi. Nếu tiếp tục đi, khoảng cách càng ngày càng tới gần rừng đào, ngôi nhà gỗ của Bạch Thanh.
Hành Tùng bị vài người lôi kéo về phía trước, hắn lo âu nhìn khắp bốn phía. Khi đó hắn tuy rằng đã dùng toàn lực giúp muội muội chạy thoát nhưng nếu cứ tiếp tục tìm kiếm chỉ sợ sớm muộn gì muội muội cũng rơi vào tay bọn họ.
Vừa lo âu, vừa hoảng sợ, Hành Tùng thật hối hận bản thân đã dung túng muội muội, đáp ứng cùng Uyển Đình trốn nhà đi chơi, không nghe theo lời dặn dò của sư phụ.
Ngay khi Hành Tùng hết đường xoay sở, bỗng nhiên nghe thấy mấy người xung quanh rút bảo kiếm ra, vừa ngẩng đầu đã đập vào trong mắt hình ảnh mà cả cuộc đời này hắn không thể nào quên được.
Bạch y tuyết phát, tuyệt thế xuất trần, như thần tiên từ trên trời giáng xuống.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: hic, thì ra Vô Qua là quỷ súc công. Không hiểu lắm ý nghĩa của từ quỷ súc này lém, coi mấy truyện quỷ súc công, thấy công toàn biến thái, man rợ. Nàng nào bít ý nghĩa của từ quỷ súc này, giải thíc giùm tớ với ~.~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro