C 32:
Nam nhân trong phòng "hừ" một tiếng, lập tức đẩy cửa bước ra. Cước bộ nhẹ nhàng như gió, tiêu sái đến bên cạnh tiểu hài tử. Tay nhéo lỗ tai tiểu gia khỏa, âm lãnh nói: "ngươi nói cái gì, ta ở trong phòng nghe không rõ, lặp lại lần nữa?
"A a a! Bạch đại ca, Bạch đại mỹ nhân, Bạch đại soái ca tuyệt thế vô song, ta nói ngươi chính là thiên hạ đệ nhất hảo nhân (người tốt nhất trên đời), người tốt sẽ không khi dễ tiểu hài tử, ô ô ô, đau quá nga, lỗ tai người ta sắp bị ngươi nhéo đứt luôn rồi!" Tiểu hài tử tay chân mủm mỉm quẫy đạp tứ lung tung, nước mắt rơi lả chả, đôi mắt xanh biếc to long lanh, nũng nịu nhìn Bạch Thanh.
"Ai, tiểu tử ngươi......" Thở hắt ra, mặt không khỏi có chút nóng lên, hắn vừa rồi đương nhiên nghe được tiểu gia khỏa này lẩm bẩm cái gì. Buông tiểu hài tử xuống, nam nhân lấy tay đét đít nó mấy cái, "còn nói lung tung nữa coi chừng ta đem ngươi hầm xà canh."
Nhìn con ngươi xanh biếc lóe lên tia giảo hoạt, Bạch Thanh chỉ có thể thầm than một tiếng, hướng tiểu hài tử-nhân dạng của Thú Vương bỏ lại một câu âm ngoan (ngoan trong ngoan độc): "Chẻ củi thêm nửa canh giờ nữa, nếu phát hiện ngươi có nửa điểm làm biếng, ta liền đem ngươi treo lên cây suốt một đêm."
Con ngươi xanh biếc, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Bạch Thanh, chỉ còn kém không khóc nháo kêu cha gọi mẹ. Tiểu hài tử trề môi, trừng mắt nhìn nam nhân rời đi, hờn dỗi tiếp tục chẻ củi, trong lòng đã sớm đem Bạch Thanh mắng mười vạn tám ngàn lần. Từ khi hóa thành bộ dáng tiểu hài đồng bốn tuổi, Thú Vương đã bắt đầu biên soạn bộ "Mười vạn chiêu ngược Thanh"
Nam nhân ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn tới sườn núi, rồi sau đó quay người hướng về phòng.
Hắn, Bạch Nham cùng với Thú Vương đã ẩn cư nơi này suốt năm năm.
Trong mộng, nam nhân luôn mơ lại cảnh năm năm trước. Không nghĩ tới, một năm lại một năm trôi qua, hắn vẫn nhớ rõ diện mạo cùng với thanh âm ôn nhu của người kia.
Nhưng tất cả đã là quá khứ.....
Năm năm trước hắn ôm Bạch Nham không còn hơi thở từ huyền phù hoàng cung giữa không trung rơi xuống vực sâu. Không biết đã qua bao lâu, lúc tỉnh lại, hắn kinh ngạc phát hiện mình chẳng có chút thương tổn nào, thậm chí ngay cả vết thương trước khi rơi xuống vực cũng biến mất không dấu vết.
"Bạch Nham." Sau khi tỉnh lại, Bạch Thanh vội vàng tìm kiếm nam tử. Hắn còn sống nhưng Bạch Nham vẫn như cũ, không còn một hơi khí tức.
Bạch Thanh không nhớ rõ lúc ấy hắn như thế nào cõng thi thể Bạch Nham giữa rừng rậm hoang vu, lại không biết như thế nào trong khoảng thời gian ngắn nhất tìm được một huyệt động cho bọn họ dừng chân. Không biết là quên đói khát hay là từ nay về sau sẽ không còn cảm giác đói khát nữa, nam nhân không ăn không uống ngồi bên cạnh Bạch Nham, thay y băng bó miệng vết thương, tẩy trừ thân thể.
Đại khái đã qua ba canh giờ, cũng có thể là ba ngày, cũng có thể là ba tháng, Bạch Thanh thân thể suy nhược, thể lực cạn kiệt chóng đỡ hết nổi mà gục xuống. Không có hôn mê bất tỉnh nhưng cũng không muốn đứng lên. Khi đó, trong lòng ngực Bạch Thanh lộ ra con rắn nhỏ. Tiểu Bạch xà từ từ bò ra, khè khè lưỡi trườn tới bên người Bạch Thanh, hai mắt hắn đã sớm mất đi tiêu cự.
"Thú. . . . . . Vương?" sau ngày ấy, đây là lần đầu tiên mở miệng, thanh âm dị thường khàn khàn mà trầm thấp. Bạch Thanh nằm bên cạnh Bạch Nham, vươn tay chạm tới thân hình trơn tuột của Tiểu Bạch Xà. Xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến.
"Ta có thể làm cho Bạch Nham sống lại, nhưng phải có hồi báo. Ngươi phải chịu một ít hy sinh." Thanh âm thanh thúy phát ra từ con rắn nhỏ, Thú Vương cuộn tròn người trước mặt Bạch Thanh, con ngươi xanh biếc phản chiếu hình ảnh của hắn. Nửa mặt huyết văn theo nam nhân ba mươi bốn năm đã sớm biến mất không còn một chút dấu vết. Ánh mắt của nam nhân không còn là Bạch Thanh, mà phải nói giờ khắc này hắn có bộ dáng cùng pháp lực của Cầm Hoa nhưng vẫn lưu lại trí nhớ cùng tình cảm của Bạch Thanh.
Thoát thai hoán cốt, đã không còn là thân thể phàm nhân. Hiện tại đây chính là dung mạo và bộ dáng kiếp trước của Cầm Hoa. Mái tóc xám trắng hoàn toàn biến thành ngân bạch dài thướt tha, tiên phong đạo cốt, tuyệt thế xuất trần.
Nam nhân nhìn Thú Vương nở nụ cười: "Nguyên lai ngươi có thể nói. . . . . ."
Con rắn nhỏ quét cái đuôi lướt qua đôi môi khô khốc của Bạch Thanh, cảm giác lạnh lẽo làm cho nam nhân không còn cảm thấy khô nứt nữa, Bạch Thanh nói: "Cám ơn."
"Cách ba tháng ta phải uống một chén máu tươi của ngươi để khôi phục công lực, ngươi có bằng lòng hay không? Nếu đồng ý, ta có thể giúp ngươi cứu sống Bạch Nham."
"Làm Bạch Nham sống lại, vẫn là Bạch Nham sao?" Nam nhân nhìn thân thể lạnh lẽo của nam tử bên cạnh. Đôi mắt trong veo như nước mùa thu bị bịt kín một tầng u ám.
Bạch Thanh chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân như lúc này. Hắn từng âm thầm yêu Bạch Nham, đoạn tình cảm này đã sớm vượt qua tình nghĩa huynh đệ. Cứ cho là bọn họ không có quan hệ huyết thống nhưng Bạch Thanh cũng vô pháp tha thứ cho bản thân vì loại tình cảm cấm luyến này.
Nhưng nửa năm qua, hắn lại một lần nữa yêu một nam tử khác. Qua bao nhiêu đêm, bạch Thanh tự chất vấn bản thân mình, vì sao hắn lại biến thành một tên lạm tình đáng xấu hổ như thế? (lạm tình: gặp người nào liền yêu người đó.)
Nhưng hắn không biết, thật sự không biết. . . . . .
Ba mươi bốn năm, trong lòng như tồn tại một loại khúc mắc nào đó, như có như không. Nhưng sau khi gặp Dạ Tình Túy, cảm giác bức bối trong lòng như được cởi bỏ. Giống như bọn họ sớm đã biết nhau từ ngàn vạn năm trước, Bạch Thanh không thể ức chế bản thân dời mắt khỏi Dạ Tình Túy.
"Thân thể hắn đã bị tàn phá, ta phải tái tạo lại thân thể khác cho hắn. Kiếp trước hắn là Huyết Tôn nên cũng không cần dùng máu tươi của ngươi, trừ bỏ lúc tái sinh ra. Hắn vẫn sẽ giữ lại kí ức của kiếp trước, thậm chí là khôi phục lại trí nhớ kiếp trước." Con ngươi xanh biếc của Thú Vương phản chiếu bộ dáng hoảng hốt của nam nhân.
". . . . . . Ta đáp ứng ngươi." Bạch Thanh nhẹ giọng đáp, hắn không có cách nào bỏ mặc Bạch Nham.
Nam nhân đưa tay hướng về phía Thú Vương, con rắn nhỏ há mồm cắn cổ tay nam nhân. Dùng hết sức hấp huyết (hút máu) hắn. Ánh kim quang phản phất bên ngoài lớp vảy màu trắng càng ngày càng thịnh, cho đến khi phát ra hào quang chói lóa, chiếu sáng tứ phương, giống như Phật Tổ tái thể. Đem cả âm sơn cùng cốc soi rọi tới sáng ngời.
Bạch Thanh bị kim quang làm lóa mắt không thể mở mắt ra được. Cho tới khi kim quang chậm rãi tiêu tán, mới nhìn rõ trước mắt xuất hiện một hài đồng khoảng bốn năm tuổi, con ngươi xanh biết, mái tóc kim sắc dài buông xõa tới thắt lưng.
Thú Vương hóa thành hình người đứng trước mặt Bạch Thanh nói: "lực lượng của ta không đủ hồi sinh Bạch Nham, chỉ có thể truyền khẩu quyết cho ngươi. Dùng lực lượng của ngươi giúp hắn tái sinh."
Tái sinh. . . . . .
Bạch Thanh từ dưới đất đứng lên, theo pháp quyết của Thú Vương thi pháp trên người Bạch Nham. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đã có thể thuần thục thi triển pháp thuật. Hết thảy đều giống như động tác nhấc tay, vô cùng thành thục.
Thi cốt tán, trọng sinh âm.
Ôm đứa trẻ sơ sinh gào khóc trong lòng ngực, Bạch Thanh đạm mạt cười: "Một khi đã sống lại, còn cần trí nhớ kiếp trước làm gì nữa? Sau này, ta vẫn là Bạch Thanh còn ngươi vẫn là Bạch Nham nhưng ta và ngươi đã không còn là huynh đệ. Sau này, ngươi chính là ngươi, tình cừu kiếp trước coi như quên đi....."
Cắn ngón tay, lấy giọt máu đỏ tươi điểm lên trán của đứa bé. Vết máu chậm rãi thẩm thấu vào trán đến khi không thấy dấu vết.
Nếu quay trở lại như lúc ban đầu gặp mặt.....
Có phải tốt hơn không?
Bạch Thanh ôm đứa trẻ sơ sinh trong lòng ngực. Tiểu hài tử dần dần ngưng khóc, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu giống như ngày tận thế cuối cùng cũng nghênh đón được ánh rạng đông: "Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
PS: thấy bác Thanh dã man chưa =))
Hic, thế mà ta cứ tưởng điều kiện của Thú Vương là đè bác Thanh ra xoxoxox chứ. Hic, làm người ta mừng hụt. Cảnh Thú Vương với bác Thanh chắc phải chờ lâu.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro