Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 28:

Trời còn chưa sáng hẳn, sáng sớm đã bị bao phủ bởi một mảnh u ám.

Bạch Thanh trăn trở không biết phải lựa chọn như thế nào, một đêm, trằn trọc suốt một đêm. Cho dù những gì Bạch Nham nói là sự thật, hắn cũng không muốn rời đi, hắn có thể đi sao?

Nam nhân thở dài, giãy dụa muốn thoát ra khỏi cái ôm của Bạch Nham. Nam tử phía sau ôm hắn càng chặt hơn, đầu cọ cọ vào lưng hắn, hai chân kẹp lấy thân mình hắn. Nam nhân giống như bị dây thừng trói lại, không thể động đậy. Bạch Thanh không khỏi lắc đầu cười khổ, nhẹ giọng hô: "Bạch Nham?"

Nam tử tựa hồ như đang ngủ say, không đáp lại nam nhân.

Bạch Thanh chỉ có thể duy trì tư thế như vậy tiếp tục nằm trên giường, cũng không nhẫn tâm đánh thức Bạch Nham. Sau khi gặp lại, đệ đệ của hắn tiều tụy không ít. Từ Thanh Phong quốc đến Dạ Quốc, hành trình mấy vạn dặm, cho dù là có người tương trợ nhưng chắc đã chịu không ít khổ sở. Hơn nữa ở Thanh Phong Quốc đang có chiến loạn, Bạch Nham thân là đại tướng quân lại chạy tới đây chỉ sợ khi y trở về Thanh Phong quốc cũng không có chỗ để dung thân. Nghĩ đến đây, Bạch Thanh vì đệ đệ đau lòng không thôi, lại không biết khuyên làm sao để Bạch Nham quay trở về.

Nam tử ôm nam nhân phía sau, khi thấy nam nhân hơi cựa quậy thì liền làm bộ ngủ say, gắt gao ôm chặt hơn. Lúc này đây, hắn sẽ không buông tay nữa, tuyệt đối không......

Hai người làm bộ ngủ say, thẳng đến giữa trưa mới đánh vỡ cục diện bế tắc.

"Sao không gọi ta dậy?" Nói dối không chớp mắt, Bạch Nham ôm nam nhân, cúi đầu hôn xuống trán Bạch Thanh.

Bạch Thanh ngây người ra, sau đó quanh co nói: "A, sợ đánh thức ngươi."

"Thanh, ngươi đối với ta thật tốt." Bạch Nham ôm nam nhân cười nói.

"Ngươi là đệ đệ của ta." Bạch Thanh cười nói, thốt ra một câu đánh tan hi vọng của Bạch Nham. Đối với Bạch Thanh mà nói, Bạch Nham ta chẳng nhẽ chỉ có thể là đệ đệ thôi sao?

Hai người từ trên giường ngồi dậy, Bạch Nham hít sâu một hơi. Đã nhiều ngày qua, tính tình của y càng trở nên quái dị, tình yêu say đắm đối với Bạch Thanh càng ngày càng nồng đậm hơn.

Rốt cuộc cũng tìm không ra một chút tình cảm huynh đệ đơn thuần, chỉ có tràn ngập dục vọng muốn chiếm giữ. Loại tình cảm này xảy ra đột ngột, dường như từ khi Bạch Thanh rời Thanh Phong quốc tới Dạ quốc đã bắt đầu phát sinh.

"Ăn chút gì đi." Bạch Nham rửa mặt chải đầu xong liền nhìn thấy Bạch Thanh đem một ít thức ăn đặt trên bàn.

"Chỉ có một mình ngươi ở nơi này?" Bạch Nham ngồi bên cạnh Bạch Thanh, ân cần rót cho nam nhân chén nước.

"Ngày thường cũng chỉ có một mình ta, nhưng cũng thật thanh tĩnh." Bạch Thanh cười nói, quay sang Bạch Nham hỏi, "tam đệ dạo này sao rồi?"

"Bình thường." Bạch Nham tuy nói vậy nhưng trên thực tế khi Bạch Phong biết Bạch Nham từ trên chiến trường chạy trốn đã sớm tức giận, cùng với y đoạn tuyệt quan hệ, nhưng thế thì sao chứ?

"Thanh, ngươi vẫn như trước kia, luôn quan tâm đến người khác, ngươi khi nào mới có thể lo lắng cho bản thân mình một chút?" Bạch Nham nắm lấy tay Bạch Thanh nói, "từ nhỏ đến lớn, ở trong mắt ta ngươi luôn mỉm cười chấp nhận hết mọi thương tổn, ngươi có thể không cần cố tỏ ra cứng rắn như vậy nữa được không?"

Bạch Thanh rút tay về nhưng lại bị Bạch Nham nắm chặt, hơi hơi nhíu mày, nói: "Ta biết."

"Ngươi không biết!" Bạch Nham quát lên, từng bước ép sát, "Nếu ngươi biết, ngươi sẽ không nguyện ý tới Dạ Quốc, nếu ngươi thật sự biết, vậy trong thư vì cớ gì chưa từng đề cập qua những thương tổn ngươi phải gánh chịu! Thanh, bây giờ liền theo ta rời đi có được không?"

"Thực xin lỗi, ta không thể đi." Bạch Thanh không có cách nào đối mặt với vẻ mặt không thể tin được của Bạch Nham, hắn xoay người sang chỗ khác nói, "Ta không thể rời bỏ Tình Túy."

"Tình Túy?" Nghe nam nhân xưng hô vô cùng thân mật như thế, Bạch Nham không khỏi nắm chặt nắm tay. Y cố làm cho mình tỉnh táo lại. Đối với Bạch Thanh không thể dùng sức mạnh cưỡng ép, y biết ca ca của mình sẽ không thương tổn tới y. Bạch Thanh luôn không để ý tới bản thân mình mà luôn chiều theo ý nguyện của y, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

"Ngươi.....yêu hắn?" Bạch Nham cắn răng hỏi, "Vì tên ma vương kia, ngươi thật sự cam nguyện ở lại chỗ này? Đại ca! Ngươi có biết hay không, sau lưng ngươi hắn ta đã làm những việc khốn nạn gì? Cuộc chiến loạn ở phía nam đều do hắn khơi mào, những bức thư ta viết cho ngươi, ngươi nhận được bao nhiêu? Tất cả đều bị tên ma vương kia tiêu hủy!"

"Ngươi xem, Dạ Tình Túy căn bản chỉ là một tên giả nhân giả nghĩa. Đại ca, ngươi tình nguyện tin tưởng một tên ma vương đã từng làm thương tổn ngươi cũng không nguyện ý tin tưởng chính đệ đệ của mình sao?" Bạch Nham tăng thanh âm lên.

"Bạch Nham, ngươi để ta bình tĩnh một chút." Tâm tình nam nhân hỗn loạn như tơ vò, không biết đâu là thật đâu là giả. Một bên là nam tử hắn yêu, một bên là đệ đệ của hắn. Hắn nên tin ai đây?

"Thanh, đã không còn thời gian cho ngươi bình tĩnh. Dạ quốc rất nhanh sẽ phát hiện ra ta trà trộn vào đây, chúng ta phải mau mau rời khỏi nơi này, hay là ngươi muốn nhìn thấy ta chết ở Dạ quốc thì ngươi mới vừa lòng." Bạch Nham nói.

"Bạch Nham_" Bạch Nham đã muốn bức hắn tới bờ vực rồi.

Lúc này bên ngoài đột nhiên huyên náo.

"Huyết Tôn mới bế quan, Sửu Tiên thế nhưng lại không chịu nổi tịch mịch, liền tư thông với nam tử khác. Thật đúng là tiện nhân vô sĩ, đê tiện!"

"Tiện nhân Bạch Thanh! Đi ra! Sao chúng ta có thể để ngươi làm ô danh Dạ quốc?"

Sắc mặt nam nhân trắng nhợt, nắm chặt tay Bạch Nham nói: "Ngươi mau đi đi, không thể để cho bọn họ phát hiện ra ngươi."

Bạch Nham sắc mặt âm trầm, hướng ra bên ngoài quát: "Dạ quốc chó má! Còn dám nhục mạ Bạch Thanh một câu, Bạch Nham ta liền đem các ngươi bầm thây vạn đoạn!" Điều này không nghi ngờ sẽ làm người ta nắm bắt được nhược điểm, trong phòng Bạch Thanh cư nhiên chứa chấp nam tử khác.

Bạch Thanh chạy nhanh tới bưng kín miệng Bạch Nham, lạnh lùng nói: "Người đang làm cái gì vậy?"

"Đại ca, nếu bọn họ đã đuổi tới nơi này, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể sống sót rời khỏi đây sao? Ngươi cho là đám gia khỏa kia sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Ta không thể trơ mắt nhìn thấy ngươi chịu nhục!" Bạch Nham trả lời.

"Chắc chắn sẽ có biện pháp, ta đi ra ngoài nhìn một chút. Ngươi ở trong này cũng đừng đi đâu!" nam nhân cường ngạnh kéo Bạch Nham ngồi xuống ghế, đang định mở cửa ra ngoài thì một nữ nhân đột nhiên đẩy cửa bước vào, Bạch Thanh nhìn thấy người tới không khỏi cả kinh nói: "Thái hậu?"

"Hiện tại ngươi đi ra ngoài không phải tự đâm đầu vào rọ sao?" Sắc mặt nữ nhân lạnh lùng, chận Bạch Thanh lại, nói, "Dạ Tình Túy đã bế quan, đối với chúng ma tộc mà nói, giờ phút này ngươi đã không còn giá trị lợi dụng. Cho dù Dạ Tình Túy hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được đụng tới ngươi, nhưng ngươi thật cho rằng những người này không dám giết ngươi sao?"

"Thái hậu, ngươi sao lại như vậy?" Từ lần trước, sau khi gặp thái hậu, có lẽ là do Dạ Tình Túy cố ý bố trí, hắn lần đó cũng không phát hiện nữ tử này có điểm kỳ quái nào.

Khóe miệng thái hậu nhếch lên, lướt qua Bạch Thanh sau đó đột nhiên lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Nham. Mà làm Bạch Thanh kinh ngạc chính là, Bạch Nham thế nhưng lại không có biểu tình gì, giống như việc nữ nhân này quỳ gối trước mặt y là chuyện đương nhiên.

Bạch Thanh lại càng kinh ngạc hơn, chính là, thái hậu thế nhưng lại dập đầu trước Bạch Nham, nói: "Bái kiến Thiên Tôn."

"Đứng dậy đi." Bạch Nham phẩy tay nói.

Thái hậu từ trên mặt đất đứng lên: "Đa tạ Thiên Tôn." Sau đó hướng tới vẻ mặt đầy kinh ngạc của Bạch Thanh nói: "Thượng tiên, đứng trước mặt ngươi là Thiên Tôn của thượng giới."

"Thiên tôn?" Dạ Tình Túy là Huyết Tôn của ma giới, mà Bạch Nham, đệ đệ của hắn.....lại là Thiên Tôn của tiên giới? Đây rốt cuộc là cớ sự gì?" Nam nhân nhất thời khó có thể tiếp nhận được.

Bạch Nham thở dài, đi đến bên cạnh nam nhân, nói: "Chuyện này, ta cũng mới biết mấy ngày gần đây thôi."

"Thái hậu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bạch Thanh nhíu mày hỏi.

Nữ tử chậm rãi nói: "Ba ngàn năm trước, ngay thời điểm ma giới xâm chiếm tiên giới cũng là lúc Cầm Hoa thượng tiên nhảy vào Tru Thần nhai, dùng chính tu hành của mình khiến cho Huyết Tôn và toàn bộ ma giới nhập đạo luân hồi. Nhưng ngươi có biết vì cớ gì Cầm Hoa thượng tiên lại hy sinh thân mình hay không?" Nhìn về phía Bạch Thanh, gằn từng tiếng một nói: "Bởi vì Huyết Tôn nói cho Cầm Hoa thượng tiên biết Thiên Tôn đã chết, Cầm Hoa thượng tiên trên đời đã không còn gì lưu luyến....."

Nhìn thấy sắc mặt dần dần tái nhợt của Bạch Thanh, thái hậu tiếp tục nói: "Kiếp trước của ngươi cũng chính là Cầm Hoa thượng tiên. Cầm Hoa và Thiên Tôn chính là một đôi quyến lữ, nhưng vì e ngại giới luật của thiên đình nên chỉ có thể đè nén tình cảm trong tim mà không thể dắt tay nhau đi suốt cuộc đời."

Thái hậu nhìn về phía Bạch Nham, Bạch Nham hiểu ý liền nắm lấy tay Bạch Thanh, nhìn vào ánh mắt nam nhân nói: "Kiếp này, ta không thể lại mất ngươi."

"Ngươi là đệ đệ của ta." Nam nhân nhìn Bạch Nham run giọng nói.

"Nhưng không có quan hệ huyết thống, đúng không?" Bạch Nham thở dài, tay vuốt ve mái tóc xám trắng của nam nhân, "Ngươi còn tính gạt ta bao lâu nữa? Đều do ta ngu dốt, khi đó không phát hiện ra tình cảm ngươi dành cho ta."

"Không phải như vậy." Bạch Thanh buồn rầu, lắc đầu nói.

Tiếng la ngoài cửa lúc này còn lớn hơn trước, người bên ngoài rất có thể sẽ xông vào đây, thái hậu nhíu mày nói: "Chỗ này đã bị Dạ Tình Túy hạ kết giới, lúc này bọn họ không thể xông vào được, nhưng các ngươi cũng không thể ở lại trong này. Hiện giờ chỉ có một biện pháp mới có thể làm cho các ngươi sống sót ra ngoài."

"Biện pháp gì?" Bạch Nham hỏi.

Thái hậu nhìn thoáng qua Bạch Thanh nói: "Lúc Cầm Hoa rơi xuống vực, không chỉ phong ấn pháp lực của Huyết Tôn mà còn đem nguyên thần của Thiên Tôn niêm phong lại để bảo tồn lực lượng. Chỉ có một biện pháp duy nhất để thức tỉnh lực lượng trong cơ thể của Thiên Tôn, chỉ sợ thượng tiên không nguyện ý."

Nữ nhân vừa nói xong, sắc mặt Bạch Thanh lập tức trở nên trắng bệch. Hắn đương nhiên biết lời nói này của thái hậu là có ý tứ gì, muốn làm Bạch Nham khôi phục lực lượng của Thiên Tôn, nhất định phải......phải cùng hắn giao hợp.

Tưởng tượng đến cảnh cùng đệ đệ của mình phát sinh ra cái loại quan hệ này, Bạch Thanh chỉ cảm thấy từ đầu tới chân như bị ngâm trong nước đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei