C 21:
Hai con ngươi xanh biếc sáng hoắc, trong suốt như hai giọt nước, đẹp tới mê hoặc lòng người, mị hoặc nhân tâm.
"Yêu thú, ngươi tới chúc mừng hôn lễ của bản tôn sao?" Thân hình cao lớn tiến lên chắn trước mặt Bạch Thanh, giống như bức tường thành vững chãi ngăn cản đôi mắt xanh kia đang nhìn chăm chú.
Nam tử này đang bảo hộ hắn, nếu không nghĩ tới mục đích đằng sau hành động này Bạch Thanh thực rất cảm động. Hắn vẫn luôn khát vọng có người quan tâm, yêu thương hắn; mà hắn lại là một nam nhân rất dễ bị một chút hành động quan tâm làm cho cảm động.
"Nếu Huyết Tôn có thể nhận lấy phần lễ vật này của ta." Yêu mị nam tử khẽ nhíu mày, nam nhân bị Dạ Tình Túy che ở phía sau, chỉ có thể thấy một mảnh xiêm y màu đỏ....
Thú vương chờ đợi ngày này từ lâu, rất lâu rồi, chỉ còn kém vài bước là y có thể đem nam nhân phía sau Dạ Tình Túy kéo vào lòng, rồi mới...... Mấy ngàn năm a, cuối cùng y cũng đợi được ngày này. Y muốn trở thành người đầu tiên từ xưa đến nay phi thăng thành thần long mà không phải chỉ là một thú vương. Thật không thể thỏa mãn!
Quân đoàn yêu thú kéo đến như hồng thủy, dũng mãnh xông vào hoàng cung. Hiện tượng thiên văn xảy ra dị biến, mây đen mù mịt che kín cả đất trời, một khoảnh trời xanh quang đãng đột nhiên lâm vào trong bóng tối. Mọi người kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn, bị cảnh tượng trước mặt làm cho mê hoặc. Hoàng cung lơ lững giữa không trung truyền đến cảnh tượng đánh nhau đẹp mắt đến thần kì, vô số tiên thuật yêu pháp hoa lệ lóe mắt, làm rực sáng cả mảnh trời âm u.
"Xà yêu ngươi mà cũng dám tranh giành với bản tôn sao?" Dạ Tình Túy hừ lạnh một tiếng, bước từng bước về phía trước, nhưng nhớ tới cái gì đó lại lui trở về. Nam tử xoay người nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nam nhân: "Ngươi không sợ sao"
Bạch Thanh lắc đầu, bên ngoài hỗn loạn, dường như cuộc đại chiến đã bắt đầu.
Nhìn Bạch Thanh, lửa giận của Dạ Tình Túy bị Thú Vương khiêu khích khi nãy đã dần hạ xuống. Mặc kệ bên ngoài chém giết không ngừng, giờ phút này, trong mắt y chỉ có mình Bạch Thanh. Y cảm thấy hắn và mình là hai người duy nhất tồn tại giữa thiên địa này, bình thản mà tĩnh lặng. Y nhìn nam nhân thật lâu, cuối cùng vươn tay vuốt má nam nhân: "Ở chỗ này chờ ta."
Rồi sau đó hóa thân thành một đạo hào quang bay thẳng lên không trung khiêu chiến với thú vương.
Kết giới Dạ Tình Túy bố trí xung quanh ngăn cản không cho yêu vật tới gần Bạch Thanh. Nhưng không có cách nào che đi cảnh huyết nhục trước mắt hắn. Hình ảnh huyết tinh trước mặt khiến cho nam nhân có chút nôn mửa, hắn nhẫn nhịn, chịu đựng, nhắm chặt hai mắt lại. Lấy tay sờ lên má, chỗ Dạ Tình Túy vừa mới vuốt ve tựa hồ còn lưu lại một chút ấm áp.
Không nên....
Hắn không nên yêu người nam tử này....
Ngày đó, bầu trời hạ huyết vũ (mưa máu), đem con sông nhuộm đỏ tươi.
Nhóm yêu thú vốn là hình người nay tất cả đều hiện nguyên hình. Lực lượng bùng phát làm cho bọn họ dần chiếm thế thượng phong. Kỳ lân, hắc phi mã, điểu yêu thật to lớn.....Giống như tất cả yêu thú trên thế giới đều kéo về đây. Cuộc sống của Bạch Thanh chưa bao giờ nếm trải qua chiến tranh, lần đầu tiên được nhìn cận cảnh cuộc chiến như vậy làm hắn cảm thấy chiến tranh quả thật quá đáng sợ.
"Nhận thua đi Thú Vương." Tựa như thiên thần cao ngạo, lạnh lùng, Dạ Tình Túy nhìn chằm chằm vào yêu mị nam tử toàn thân nhiễm huyết trước mặt mình.
"Thua....ta liền trắng tay, ẩn nhẫn mấy ngàn năm, ta làm sao có thể cam tâm!" Bị máu day vào hồng cả tóc, lửa giận của thú vương bốc lên điên cuồng. Tiếng quần áo bị xé rách, thân thể từng chút từng chút một lớn lên, yêu mị nam tử đứng giữa không trung làm cho Bạch Thanh khiếp sợ đến tê tâm liệt phế.
Bạch Thanh lặng người đứng bên trong kết giới, trừng mắt nhìn thú vương hóa thành một xà yêu thật lớn, thật đáng sợ. Xà yêu trước mặt to lớn như một ngọn núi; trong khi Dạ Tình Túy đứng bên dưới lại quá nhỏ bé.
Thú Vương biến hình làm cho nhóm yêu thú đều ngửa cao đầu, rít lên một tiếng chói tai. Tiếng rít này làm cho nam nhân cảm thấy thật tức ngực, mùi rỉ sắt trong miệng trào lên. Hắn không thể đem ánh mắt ly khai khỏi Dạ Tình Túy và Thú Vương dù chỉ trong một khắc.
Tiếng rít thật lớn của xà yêu hướng về phía nam tử, miệng vết thương trên thân rắn hiện ra. Miệng vết thương bị xé rách hiện ra từng mảnh huyết nhục đỏ tươi.
Dường như không cảm thấy đau đớn do Dạ Tình Túy gây ra, Thú Vương vẫn như cũ, lao tới công phá cản trở của Dạ Tình Túy. Từng bước, từng bước lết tới chỗ Bạch Thanh...
Tới cuối cùng, cách Bạch Thanh không tới ba trượng (khoảng 10 mét), xà yêu rít một tiếng thật lớn rồi ngã xuống. Thân thể huyết nhục mơ hồ dường như không còn chỗ nào lành lặn, chỉ có đôi mắt trong xanh biếc là vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Thanh.
Ánh mắt tràn ngập bi thống, không cam lòng cùng với nỗi tuyệt vọng không nguôi.....
Tim nam nhân nhói đau. Hắn không rõ vì cái gì mà Thú Vương phải làm như vậy?
Cho dù là trả giá cả sinh mệnh cũng muốn tiến lại gần hắn.
Nhưng Bạch Thanh rất nhanh liền bị Dạ Tình Túy đi đến trước mặt ôm vào trong lòng. Hắn vừa chuyển mình thì đụng vào hai tay dính đầy máu tươi của nam tử. Bởi vì trên người Dạ Tình Túy mặc một bộ lễ phục màu đỏ cho nên dù bị nhiễm huyết cũng rất ít ai để ý.
"Ngươi bị thương. . . . ." Bạch Thanh có thể cảm nhận nam tử dựa vào hắn dường như muốn khuỵu xuống.
"Đỡ ta vào trong." Thanh âm khàn khàn trong miệng nam tử truyền đến.
Bây giờ hắn không thể ngã xuống, hắn không muốn làm trò cười trước mặt bàn dân thiên hạ.
Quay đầu nhìn lại thân hình ngập chìm trong vũng máu kia, xà yêu to lớn bị mọi người dùng đao kiếm tách rời. Bạch Thanh chịu đựng cơn nhói đau trong lồng ngực, dìu nam tử hướng vào trong cung điện.
Hắn không có cách nào quên được, xà yêu kia bị hàng trăm thanh đao bổ xuống.
Thân thể bị lăng trì nhưng cặp mắt xanh biếc kia vẫn thủy chung nhìn hắn, giống như đang tố cáo, hết thảy mọi chuyện đều bởi vì hắn....
Đều là tại hắn sao?
Nam nhân không biết, cũng không muốn suy nghĩ thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro