Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🏠- 8 -🏠




Sau bữa sáng có lẽ là tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời anh, và loại cà phê chắc chắn là ngon nhất anh từng uống, Jimin thật sự đang xôn xao vì phấn khích khi cuối cùng họ cũng hạ cánh xuống sân bay Nice Côte d'Azur.

Họ đang bay qua đường bờ biển và anh có thể trông thấy những ngôi nhà nằm rải rác trên các vách đá, những chiếc du thuyền bơi trong dòng nước bên dưới họ. Anh có thể hiểu vì sao nơi này được gọi là Côte d'Azur, nước có màu xanh da trời đậm sắc nhất mà anh từng thấy.

[ Côte d'Azur có nghĩa là 'b bin xanh da tri' ]

Pha hạ cánh thực sự êm ả một cách đáng ngạc nhiên, và sau vài phút chạy trên mặt đất, họ dừng lại tại địa điểm có vẻ là một bãi đỗ dành cho máy bay cá nhân.

"Thế mọi người ở đây đều vô cùng giàu có ư?" Jimin hỏi khi anh bước khỏi bậc cuối cầu thang đặt chân lên đường băng, nheo mắt trước ánh nắng chói chang. Mặt trời Địa Trung Hải không phải chuyện đùa. Kiểu thời tiết nóng khác với Seoul, nhưng cảm giác cũng ngột ngạt, nên anh ngay lập tức cởi bỏ áo vest của mình.

"Gần như là vậy," Jeongguk cười khúc khích, đeo vào chiếc kính râm Gentle Monster và đưa một chiếc cho Jimin. Jimin cố gắng tìm xem gã lôi chúng từ đâu ra, nhưng có vẻ như chúng cứ thế xuất hiện mà chẳng từ đâu cả. Có lẽ đó là một nét đặc trưng khác của giới siêu giàu, có thể sản xuất kính râm hàng hiệu từ hư không.

Một chiếc xe hơi màu trắng bóng mượt tấp đến trước mặt họ, và đội ngũ nhân viên liền bắt tay vào chuyển hành lý từ máy bay sang ô tô. Khi họ hoàn thành, Jeongguk và Jimin cảm ơn phi hành đoàn và phi công, sau đó Jeongguk xoay người mở cửa chiếc xe, đưa Jimin ngồi vào trong trước khi vào theo anh và đóng cửa lại. Điều hoà mát rượi ngay tức khắc, và Jimin thở dài khoan khoái.

"Chúc một ngày tốt lành ngài Jeon," người tài xế cất tiếng, "ngài có muốn chạy thẳng về nhà không?'

Jeongguk lắc đầu, "không, chúng tôi có thể đến Trung tâm mua sắm Monte-Carlo trước được chứ."

"Vâng thưa ngài."

Jimin quay sang Jeongguk khi ô tô chuyển bánh, hào hứng bởi câu nói của gã, "mua sắm ư?"

"Yep. Anh không có đồ đạc gì, và một chiếc thẻ ngân hàng mới tinh. Hãy thử xài nó nào, hm?"


——


Khi họ băng qua biên giới vào Monaco, hướng tới Monte-Carlo, Jimin có thể thấy rõ vì sao Monaco được mệnh danh là thủ đô quốc tế của sự xa hoa. Chiếc ô tô tương đối tầm thường của họ được vây quanh bởi những chiếc xe thể thao sáng chói, bến cảng bao la đầy những du thuyền màu trắng khổng lồ. Các cửa hàng và nhà hàng thương hiệu sang trọng kết cấu thành những toà nhà bằng đá tuyệt đẹp lần lượt phóng to trong tầm mắt. Sau cùng, họ dừng lại bên ngoài một dãy kiến trúc bằng kính tràn ngập các cửa hàng thiết kế xa xỉ, Jimin nhanh chóng cảm thấy bị choáng ngợp.

Jeongguk bước ra khỏi ô tô, nói với tài xế đợi họ ở đây khi gã ra hiệu cho Jimin xuống xe. Gã chìa tay về phía anh, và Jimin rụt người lại, cúi nhìn trang phục không cân xứng của mình, áo vest đã hơi sờn từ lúc anh bị Jeongguk trong chiếc mặt nạ thỏ kéo lê qua các ống cống.

"Sao thế?"

"Nhìn anh đi, trông anh kinh khủng quá. Anh sẽ làm em mất mặt."

Jeongguk chống tay vào phía trên khung cửa, tựa trán lên cánh tay khi gã nhìn Jimin qua gọng kính râm, "hyung, để em nói thẳng. Anh đẹp đến phát ngất. Thật đấy, anh con mẹ nó quá tuyệt vời. Cho dù em lôi anh đi vòng quanh trong một cái túi đựng rác, mọi người cũng sẽ nghĩ rằng đó là một kiểu đồ thời trang cao cấp. Anh có thể chinh phục mọi thứ, hãy cứ sở hữu nó thôi."

Jimin mỉm cười, nắm lấy tay Jeongguk, để gã kéo anh ra khỏi xe. Anh bỏ lại áo khoác, sơ vin áo phông ngoại cỡ vào trong chiếc quần cùng bộ suit, kính râm hạ thấp trên sống mũi bên dưới mái tóc dài.

Jeongguk gật đầu tán thưởng, "anh sẽ hoàn toàn hoà hợp thôi, đừng lo."

Jeongguk đan những ngón tay của họ với nhau, rồi dẫn anh đi qua sảnh đến các gian hàng thiết kế. Jimin cúi nhìn hai bàn tay của họ lồng vào nhau, một luồng hơi ấm nảy nở trong lồng ngực bởi Jeongguk hạnh phúc khi được trông thấy tay trong tay cùng anh ở nơi công cộng. Anh nhìn xung quanh, nhận ra rằng dường như không ai để ý tới họ. Yeah. Anh nghĩ mình đã yêu thích nơi đây rồi.

Họ đi vào cửa hiệu đầu tiên, Saint Laurent. Gian hàng sang chảnh với lớp sàn lát đá cẩm thạch trắng và những bức tường tráng gương, Jimin cảm thấy hơi choáng ngợp. Anh thích mua sắm, tất nhiên rồi, nhưng trong những dịp rt hiếm hoi mà anh tự thưởng cho mình những bộ quần áo mới, chúng chắc chắn có mức giá thấp hơn. Chiếc kính râm mà anh đang đeo cho đến nay là thứ đắt tiền nhất anh từng sở hữu.

Một nhân viên bán hàng bước tới, mái tóc dài vàng hoe được buộc chặt phía sau kiểu đuôi ngựa. Cô ấy mỉm cười niềm nở với họ, chào đón họ bằng tiếng Anh, và may mắn là Jimin nhớ đủ vốn tiếng Anh tồi tàn của mình để chào lại cô ấy. Jeongguk, tất nhiên là, thông thạo. Trong khi họ đang nói chuyện, Jimin đi lang thang ngắm nghía một chiếc quần jean đen rách rưới đã đập vào mắt anh khi họ bước qua cửa.

"Trông nó sẽ rất tuyệt với anh, anh nên mặc thử xem," Jeongguk nói, bước tới phía sau anh. Jimin ậm ừ, lật nhãn giá lên và suýt thì nghẹn.

"Nó có giá 700 euro đấy!" anh rít lên, quay sang nhìn Jeongguk.

"Yeah?" Jeongguk lên tiếng, nghiêng đầu đặt câu hỏi.

"C–Cỡ đó còn nhiều hơn tiền anh thuê nhà!" anh khe khẽ kêu lên, và Jeongguk cười khúc khích, đưa tay lên ôm lấy đôi má Jimin. "Hyung, anh không cần phải lo ngại về chuyện đó nữa. Cứ chọn thứ mà anh thích, okay? Tin em đi, tiền không thành vấn đề."

Jimin đứng đó một lúc, tự nhắc nhở bản thân lần nữa rằng đây không phải là một giấc mơ. Điều này đang thật sự diễn ra. Anh quay lại và lướt tay lên chiếc quần jean, "anh thích cái này," anh nhỏ giọng, và Jeongguk túm lấy nó, đưa cho người bán hàng. Jimin không kiềm chế được sự phấn khích lấn át. Nhân viên bán hàng đưa anh đi xung quanh cửa hàng và anh lựa những món đồ khác nhau để mặc thử, một vài chiếc áo phông, thêm quần jean, một chiếc áo khoác da và mấy đôi boot hầm hố.

Mỗi lần thử trang phục, anh bước ra từ phòng thay đồ để khoe với Jeongguk vẫn kiên nhẫn ngồi đợi trên chiếc sofa vải nhung lông. Jeongguk khen ngợi mọi bộ đồ do Jimin kết hợp và điều ấy khiến anh tự tin hơn rất nhiều. Anh rời khỏi Saint Laurent trong một chiếc quần jean ôm dáng và một chiếc áo phông trắng mềm mại, cùng với bốn túi xách lớn đầy quần áo mà họ để trong xe trước khi đi tới cửa hàng Chanel.

"Thật điên rồ," Jimin bình luận khi họ dừng chân để thưởng thức món cà phê đá ngon nhất mà anh từng uống trong một quán cà phê rất sang trọng nhìn ra bến du thuyền, "trước đây chưa từng có ai làm bất cứ điều gì như vậy cho anh. Anh thấy mình bị chiều hư quá."

Jeongguk mỉm cười, "well, anh xứng đáng mà. Và nói thật là, em gần như chẳng tiêu gì mấy so với số tiền mà e có."

"Ôi Chúa ơi, đừng nói mấy lời khỉ gió như thế nữa, rõ gớm."

Jeongguk cười khùng khục khi gã trượt chiếc kính râm lên đỉnh đầu, mái tóc màu tím của gã được hất theo ra đằng sau, "thú thực, thật tốt khi có ai đó để tiêu xài hết những thứ quái quỷ ấy."

"Ý em là tất cả chỗ tiền mà em có được một cách bất hợp pháp?"

"Phải, chính xác."

"Trộm cắp."

"Có."

"Lừa đảo."

"Đúng."

"Truỵ lạc?"

"Không có truỵ lạc."

"Anh nhớ rõ ràng em có làm mấy thứ truỵ lạc với anh."

"Anh là ngoại lệ," Jeongguk cười toe, nghiêng đến hôn anh một cách dịu dàng.

Jimin ngân nga trên môi gã, "em sẽ làm thêm những thứ đồi truỵ với anh chứ?"

"Nếu anh cư xử tốt."

Jimin há hốc miệng, "thật không công bằng. Anh đâu có thường xuyên cư xử phải phép, em biết mà."

"Đúng là vậy," Jeongguk thở dài, nhấp ngụm cà phê, "và đó là điều mà em thích ở anh. Được rồi. Quên chuyện cư xử đi. Chỉ cần cố đừng để bị bắt hay bị xử tử thôi.

"Đồng ý."

Họ uống nốt cà phê và rồi Jimin hắng giọng, trưng ra bộ mặt trầm trọng, "Jeongguk–ah..." anh nghiêm túc nói, "anh có một câu muốn hỏi em nãy giờ. Nó... rất quan trọng."

"Yeah?" Jeongguk nhìn anh mong ngóng, chờ nghe câu hỏi. Jimin hít sâu một hơi, tiếp đó chỉ tay ra phía sau Jeongguk, "...kia có phải là casino không?"

Jeongguk bối rối cau mày, nhìn lại đằng sau tới nơi mà Jimin đang chỉ. Gã khựng lại, sau đó cười phá lên. Jimin trở nên tươi tỉnh trước phản ứng vui vẻ của gã. Trước đây, mọi người thường nói anh phiền phức hay kỳ quặc. Nhưng thay vào đó, dường như Jeongguk lại thấy anh thú vị và đáng yêu. Điều này khiến Jimin cảm thấy ấm áp và mơ hồ.

"Chính là nó. Casino Monte-Carlo. Anh có muốn xem thử không?"

Jimin thích thú vỗ tay, thực sự đang lúc lắc mình ngay tại chỗ, "có, làm ơn!"





———₩———


Jeongguk bước ra khỏi máy ATM tới chỗ Jimin đang ngó nghiêng xung quanh casino như một đứa trẻ ở Disneyland. Nói nơi này rộng lớn là nói giảm, nói tránh. Những cây cột trụ bằng đá cẩm thạch chống đỡ trần nhà bằng vàng được chạm khắc tinh xảo, những chiếc đèn chùm pha lê treo phía trên những chiếc bàn của các vị khách quen đang tán gẫu và cười đùa trong lúc đánh bạc.

Casino náo nhiệt và sáng bừng, một sự tấn công vào các giác quan, có lẽ không phải là nơi lý tưởng nhất dành cho Jimin vì anh rất dễ kích động. Mặc dù vậy, Jeongguk vẫn đưa ra một xấp tiền lớn đồng euro, nghịch ngợm quét chúng dưới cằm Jimin, "hãy sử dụng chúng một cách khôn ngoan nhé," gã cảnh báo, biết rằng Jimin là người như thế nào.

Jimin gật đầu, cầm lấy xấp giấy bạc với một cái nhướn mày, "đừng lo, Jeonggukie. Anh đã chơi rất nhiều ván bài poker sau hẻm ở Seoul. Anh biết cách đánh bạc." Anh thích thú chạy tới bàn roulette đầu tiên mà anh thấy, đặt toàn bộ chồng tiền xuống, "đổi tiền cho tôi!"

Anh nhận lại đống thẻ chơi bạc của mình và ngay lập tức đẩy hết vào giữa bàn, "21 đen, cược tất cả!"

Bánh xe quay tròn. "16 đỏ," người chia bài nói với giọng đều đều, vươn đến với chiếc gậy của anh ta và kéo chồng thẻ lớn qua bàn cùng chỗ thẻ còn lại. Gương mặt Jimin sa sầm.

Jeongguk bước tới sau lưng anh, véo véo sống mũi, "anh vừa để mất toàn bộ tiền đấy à?"

"Anh không biết."

"Anh đã làm mất nó."

"Anh... có lẽ anh đã. Anh không chắc nữa."

"Jimin."

Jimin quay lại với gã, trưng ra đôi mắt cún con, "anh... anh cần thêm thẻ chơi."

"Được rồi. Đi lấy thêm thẻ nào, và lần này hãy quan sát, học hỏi, và cố gắng đặt cược một cách sáng sut đấy, okay?"

"Okay!"

Cặp đôi dành thời gian còn lại của buổi chiều trong casino, lần lượt mỗi người chơi các trò khác nhau. Jimin, bằng một phép màu nào đó, rốt cuộc đã thật sự đánh thắng vài ván poker và không hiểu sao gỡ được toàn bộ số tiền anh đã mất, cộng thêm chút đỉnh. Họ kết thúc chuyến ghé thăm casino với một bữa ăn nhìn ra đại dương trong xanh tuyệt đẹp. Khi họ ngồi xuống và ngắm hoàng hôn, ăn uống, và trò chuyện, và cười, Jeongguk cho rằng đây là niềm hạnh phúc nhất mà gã từng có. Gã luôn nghĩ mình đã có mọi thứ cần thiết trong cuộc sống, nhưng khi gã nhìn vào Jimin đang ngồi đối diện, ngốn gelato đầy miệng, gã nhận ra mình đã tìm thấy mảnh ghép mà ngay cả bản thân gã cũng không biết rằng bị khuyết thiếu.


——


Trời đã tối khi cuối cùng họ cũng lên đường về nhà Jeongguk, nằm ngay dọc bờ biển ở Cape Martin. Nó được xây dựng bên trong những vách đá trên một con đường kín đáo dẫn tới vài căn biệt thự khác rải rác dọc bờ biển, tất cả đều hướng ra đại dương vô tận và vịnh Monte-Carlo. Ngôi nhà của Jeongguk rộng rãi, nhưng không quá mức đồ sộ. Nó có những tấm cửa sổ bằng kính tạo nên phần lớn các bức tường phía ngoài, như thể mang cả đại dương vào trong nhà. Bên ngoài có một bể bơi vô cực nhìn ra đại dương, và bồn tắm nước nóng được bố trí trên sân hiên. Bên hông ngôi nhà là gara nơi đậu chiếc Cadillac yêu dấu màu xanh dương nhạt của gã. Đó là một trong những món đồ lớn đầu tiên gã tậu được khi bước sang tuổi 20.

Jeongguk ra khỏi xe và mở cửa ngôi nhà, quay trở lại ô tô để giúp người tài xế dỡ tất cả các túi xách xuống khi Jimin hứng khởi chạy vào trong. Anh theo thói quen chạy xung quanh, kêu la hết sức ầm ĩ, bấm bấm những chiếc nút và chạm vào mọi đồ vật anh có thể, để lại dấu tay trên tất cả các bề mặt. Anh sẽ là một tên tội phạm tệ hại.

Jeongguk mang hết chỗ túi xách của họ vào phòng ngủ và cảm ơn người tài xế, trước khi cởi giày và ngồi phịch xuống sofa, duỗi thẳng tay cùng một tiếng thở dài mãn nguyện. Rốt cuộc gã cũng ở đây, nơi mà gã đã muốn quay về từ rất lâu, và lần này còn có thêm một người rất được hoan nghênh nữa.

"Nhà của em tuyt quá," Jimin nói khi anh dạo quanh khu vực sinh hoạt rộng rãi, "đẹp thật đấy! Chẳng trách em nóng lòng được về đây. Không gian lớn quá! Anh thậm chí còn không thể kê vừa cái sofa đó trong căn hộ cũ của mình." Anh bước vào bếp và bắt đầu xem xét tất cả các ngăn tủ, "wow, chúng đều đã được tích trữ sẵn rồi."

"Em đã chuẩn bị, và có rất nhiều nguyên liệu để làm pancake, nếu đó là điều mà anh đang băn khoăn. Em đảm bảo."

Jimin mỉm cười, mắt anh biến thành hai nửa vần trăng nhỏ, "Well, vậy thì anh biết sẽ làm món gì cho chúng ta vào bữa sáng rồi."

"Anh đã xem bên ngoài chưa?" Jeongguk hỏi, hạnh phúc thấy Jimin thích mái nhà mới của họ thật nhiều, bởi gã dự định sống ở đây cùng anh trong tương lai gần.

"Đại khái thôi, thật khó nhìn vì bây giờ trời bên ngoài đã tối. Dù vậy anh vẫn có thể thấy những ngọn đèn của Monte-Carlo. Khoan, để anh đi xem xem."

Jimin chạy ra ngoài, và chỉ khi Jeongguk nghe thấy một tiếng ùm lớn, gã mới nhận ra gã đã quên bật đèn bể bơi. Gã nhăn mặt khi chạy ra sân hiên, bật sáng đèn bể bơi lên thì thấy Jimin đang ho và thổi phì phì, bám vào thành bể giờ đã được thắp sáng như một chú mèo ướt nước.

"O–oh," anh lắp bắp, "b-bể bơi! Có m–một cái bể bơi ở đây!"

"Chết tiệt, em rất xin lỗi baby, em quên mất không bật đèn. Anh ổn chứ?"

"Anh đang đứng trong bể bơi với chiếc quần jean 700 euro," anh nói một cách ướt át, hất tóc ra khỏi mặt. Jeongguk không thể nhịn được mà phá lên cười.

"Đúng là của nợ mà," gã nói một cách trìu mến.

"G–giúp anh với," Jimin nói, giơ tay lên. Jeongguk bước ngay đến chỗ anh, khom người và nắm lấy tay để kéo anh lên. Jimin nhếch miệng rồi kéo mạnh, làm Jeongguk bất ngờ, khiến gã lao đầu rơi xuống bể bơi với một tiếng kêu.

Ngoi lên khỏi mặt nước mà ho sặc sụa và thổi phù phù, Jeongguk tiến thẳng về phía Jimin, tiếng cười của anh nhanh chóng tắt ngóm. Anh hét lên và cố gắng bơi ra xa, nhưng giờ đây khi đèn trong bể bơi đã bật sáng, Jeongguk có thể dễ dàng nhìn thấy đôi chân anh và túm lấy phần mắt cá, lôi anh trở về phía gã.

"Aaah– anh xin lỗi! Đấy là tai nạn thôi!" anh kêu la khi bị kéo đến chỗ chết một cách bất lực.

"Yeah chắc chắn rồi, 'tai nạn'," Jeongguk vòng tay quanh eo Jimin để anh ngang bằng với ngực gã và nhúng mình xuống nước một lần nữa, kéo theo Jimin cùng với gã. Khi họ trở lại mặt nước, Jimin phun phì phì, quệt tóc ra khỏi mặt. Jeongguk bật cười, lắc lắc đầu và hất ngược mái tóc tím của gã về phía sau.

"Anh xin lỗi, anh không nên kéo em xuống," Jimin nói, bám lấy vai gã, "nhưng em cũng nên bật đèn chứ. Làm sao mà anh biết có một cái bể bơi chết tiệt to đùng ngoài này được?"

"Okay, okay. Em cũng xin lỗi. Lại đây nào," Jeongguk ôm chặt Jimin, và Jimin vòng tay quanh người gã, cằm gác lên bờ vai ướt đẫm của gã. Jeongguk đưa họ đến rìa của bể bơi vô cực, nơi nó rơi xuống hư không và đại dương mở ra trước mắt họ, "nhìn này. Quang cảnh là đây."

Jimin quay đầu lại nhìn, mũi anh sượt qua má Jeongguk theo chuyển động ấy. Anh há hốc miệng kinh ngạc, "wow, đây là khung cảnh đẹp nhất mà anh từng thấy," anh thầm thì, cơ thể quấn chặt lấy Jeongguk dưới mặt nước, sức nổi khiến điều đó dễ dàng đối với anh. Jeongguk đưa tay chải tóc Jimin khi họ ngắm nhìn những ánh đèn lung linh xinh đẹp của thành phố phản chiếu trên đại dương.





———₩———





"Jeongguk–ah," Jimin thì thầm, hơi ấm nảy nở trong lồng ngực anh dẫu cho làn nước mát lạnh đang vây quanh khi họ nhìn ra những ánh đèn lấp lánh của Monte-Carlo, "cảm ơn em vì đã đưa anh tới đây– vì, well, thật sự là vì tất cả."

"Thậm chí vì đã bắt cóc anh?"

Jimin đảo mắt, nụ cười của anh tươi hơn, "Well, yeah theo một cách nào đó. Anh không thể diễn đạt được em đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời anh đến mức nào. Em trao cho anh một khởi đầu mới. Anh nợ em rất nhiều."

"Anh không nợ em điều gì cả," Jeongguk nâng đầu Jimin ngẩng lên và chờ đợi đôi mắt anh tìm đến ánh mắt gã, làn nước chuyển động nhẹ nhàng đập vào ngực họ, "nói thật là, anh cũng đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời em. Em vẫn luôn là một con sói cô độc. Em không gần gũi với gia đình lắm, theo bất cứ phương diện tình cảm nào, và bạn bè chỉ cho rằng bản chất em là người kín đáo. Và quả thật, em luôn luôn nghĩ mình tình nguyện trở thành như vậy. Giống như..." gã chật vật với từ ngữ. Jimin ôm chặt gáy gã trấn an, hai bàn tay xoa ngang vai gã dỗ dành khi anh chăm chú lắng nghe, gật đầu để Jeongguk nói tiếp.

Jeongguk hít vào một hơi, "như thể– em luôn nghĩ mình là một người đơn độc, nhưng hiện giờ em đã gặp anh, em nhận ra rằng thực ra em khá cô đơn từ thuở ban đầu. Thật sự không vui vẻ gì lắm khi tự mình làm mọi việc. Và không phải là điều mà bất cứ tình bạn nào sẽ mang lại, bởi em chưa từng thực sự mong muốn có bất kỳ ai khác, đó... chỉ anh thôi." Jeongguk nhấn một nụ hôn lên môi anh và anh thở dài, đôi chân siết chặt quanh hông Jeongguk. "Anh đã biến cuộc sống của em trở nên thú vị hơn rất nhiều. Em không nhớ mình đã từng cười nhiều như bây giờ. Yeah, cảm giác tốt hơn hẳn khi có anh bên cạnh em. Hiện tại, dường như em không thể tưởng tượng được cuộc sống mà không có anh. Vậy nên đừng nghĩ rằng anh nợ em, okay? Nếu có, thì là em nợ anh."

Jimin nhìn Jeongguk chằm chằm, cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào đến mức không biết phải làm sao.

"Có phải– khỉ thật– có phải em nói quá nhiều và quá sớm không?" Jeongguk nói, tỏ ra lo lắng, "em rất tệ khoản bày tỏ tình cảm. Em dọa anh sợ rồi sao?"

Jimin trả lời gã bằng cách đẩy gã ngã ngửa xuống nước cùng một nụ hôn sâu, vòng tay ôm chặt lấy vai gã, những ngón tay trên mái tóc gã, kéo Jeongguk lại gần đến không thể sát hơn nữa, "không– nó rất hoàn hảo– không quá sớm đâu," anh nói trên bờ môi Jeongguk giữa những nụ hôn, "anh cũng cảm thấy như vậy– anh– giờ đây cuộc sống rốt cuộc cũng tươi đẹp hơn– cùng với em."

Jeongguk mỉm cười trên đôi môi Jimin, lướt những ngón tay lên ôm lấy góc hàm của anh. Gã dỗ anh nghiêng đầu sang bên để nụ hôn sâu thêm, ngón tay cái ve vuốt quai hàm anh một cách âu yếm. Jimin không thể ngăn lại những tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng và cảm tưởng như anh sắp hoá thành thạch cứ mỗi khoảnh khắc Jeongguk liếm vào trong khoang miệng anh. Gã có hương vị quá tuyệt, Jimin chẳng thể thấy điểm dừng. Anh vẫn luôn khao khát điều này kể từ đêm ấy.

Anh say mê mọi thứ liên quan tới chàng trai này. Anh không nghĩ mình sẽ biết thế nào là đủ.

Anh day nhẹ môi dưới của Jeongguk trước khi cắn mạnh xuống, say sưa trong tiếng rên rỉ mà gã phát ra bởi hành động đó. Jeongguk trượt tay xuống tóm lấy mông Jimin dưới làn nước qua lớp quần jean đã ướt, kéo hông của họ lại với nhau cho dù Jimin nghĩ họ không thể gần hơn được nữa. Hơi thở của cả hai vướng mắc, và Jimin bắt đầu cảm thấy sự réo rắt của cơn kích tình nơi bụng dưới.

"Chúa ơi, em không thể cảm thấy đủ với anh," Jeongguk rên rỉ vào tai anh.

Jimin trải đôi môi đầy đặn dọc xương hàm của Jeongguk, nếm lấy vị clo trên làn da gã ướt đẫm và cảm nhận sự ngáng trở của những sợi râu khó thấy đang bắt đầu nhú lên sau chuyến bay kéo dài.

Jimin nhanh chóng cảm thấy mờ mịt, nhịp tim của anh đập mạnh bên tai cùng với tiếng thở hỗn loạn của cả hai. Gai ốc nổi trên da anh, niềm háo hức nhảy múa dọc sống lưng khi Jeongguk chầm chậm đưa họ đến chỗ nông ở cuối bể nơi có các bậc thang lớn đi xuống nước. Jimin tiếp tục khám phá phần râu trên quai hàm của Jeongguk, để nỗi phấn khích nắm quyền kiểm soát khi anh di răng trêu đùa trên làn da.

"Anh sẽ tiếp tục cắn em?" Jeongguk hỏi nghe rõ cả tiếng thở.

Jimin ậm ừ, giọng nói của chính anh nghe xa xăm, đôi mắt nặng trĩu và hai má nóng bừng. Anh cảm tưởng như mình đang trôi bồng bềnh, mà lực nổi trong nước chẳng hề giúp sức. Anh bám chặt lấy Jeongguk để nỗ lực không hoàn toàn thả lỏng đầu óc, hai bàn tay túm vào lưng áo gã, "anh– anh không thể cưỡng lại. Em có hương vị thật tuyệt..." anh thì thào, câu từ đè nặng trên lưỡi anh.

Anh rên rỉ khi Jeongguk mút xuống tạo nên một dấu vết nóng bỏng bên cổ anh, "Anh khá nhạy cảm phải không, hyung?" gã nói trên da anh "đã bị kích thích lắm rồi này."

Jeongguk không sai. Anh hầu như không thể suy nghĩ thông suốt và họ chỉ mới đang hôn nhau. Jimin mở đôi mắt nặng trĩu, ngắm nhìn Jeongguk đang toả sáng dưới ánh đèn bể bơi, hình dáng những gợn sóng bập bềnh qua làn da gã, cái cách mà gã trông như cũng bị tác động không kém bởi Jimin.

"B–Bởi vì đó là em," Jimin rì rầm, nghiêng đầu để Jeongguk có thêm không gian khi gã lần nữa dán môi vào cổ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro