🚂- 6 -🚂
Jeongguk đã tắm nước cực lạnh và tự suy ngẫm trước khi nhanh chóng mặc vào một chiếc áo phông trắng và quần jogger, dùng khăn lau khô tóc một chút và để phần tóc ẩm còn lại khô tự nhiên. Gã kiểm tra điện thoại của mình. Có một tin nhắn từ Soyeong hỏi khi nào thì gã muốn lấy ID mới của Jimin.
Gã bỏ điện thoại vào trong túi quần, day cắn môi giữa hai hàm răng khi gã rời phòng. Gã tìm thấy Jimin trước bếp, đang làm pancake trong chiếc áo phông dài ngoại cỡ màu tím, mái tóc còn hơi ẩm ướt của anh buông xõa khắp mặt. Anh mỉm cười chiến thắng khi lật thành công một chiếc pancake trên không, bắt được nó vào lại chảo. Anh nhìn sang Jeongguk, nở một nụ cười rạng rỡ khiến bụng dạ gã quặn thắt.
"Này, xem nhé," Jimin dịch khỏi bếp trong khi cầm chảo bằng hai tay, hướng về phía Jeongguk. Với nụ cười tinh nghịch, anh hất chiếc pancake vào không trung và hứng lấy nó trong chảo, nhưng nó bay quá xa và rơi trên sàn nhà giữa họ đánh pét một tiếng.
Gương mặt Jimin bí xị, "không!"
Jeongguk không nhịn được mà phá lên cười, người gần như gấp lại làm đôi.
"Yeah okay, cứ cười đi," Jimin nhướn mày, "cái đó sẽ là của cậu."
"Gì cơ?" Tiếng cười của Jeongguk tắt ngấm và gã cúi nhìn chiếc pancake đầy tang thương, "chỗ đó đủ để làm cái khác không?"
Jimin quay trở lại bếp, múc thêm bột vào chảo, "tôi không biết."
"Ý anh là sao, anh không biết á?" Cảm thấy thật khôi hài, Jeongguk bước qua chiếc pancake đã tiêu đời và đến phía sau Jimin, chọc một ngón tay vào hông cù anh.
"Này! Tôi đang bận với lửa ở đây đấy."
"Còn ối bột bánh, xem cái bát to đùng kia kìa!"
"Của tôi tất."
"Tất cả chỗ đó là của anh á?!"
"Đúng. Tôi là một chàng trai đang tuổi ăn tuổi lớn mà."
"Tôi ít tuổi hơn anh!"
"Cậu ư?" Jimin dừng động tác và ngoái lại nhìn, hàng mi dài lay động. Từ đây, Jeongguk có thể trông thấy những dấu tích gã để lại trên cổ Jimin ở cự ly gần, những vết thâm tím sẫm màu đảm bảo sẽ lưu lại một thời gian. Gã cố không nhìn chằm chằm vào đó.
Jeongguk gật đầu, "yup. Tuổi của anh xuất hiện trên các bản tin."
"Well nếu cậu biết thế, cậu nên gọi tôi là hyung," Jimin nói, nhướn một bên mày.
Jeongguk lân la quanh Jimin khi anh tiếp tục chiên bánh, véo một mẩu từ chiếc pancake đã hoàn thiện và bỏ tọt vào trong miệng, nhếch môi cười, "well, giờ thì tôi không thể làm vậy."
"Tại sao không?" Jimin cau mày.
"Trên thẻ căn cước mới của anh, tôi đã yêu cầu cho anh trẻ tuổi hơn tôi."
Jimin quay lại và nhìn gã với đôi mắt mở lớn khi Jeongguk cười phá lên, "cậu nghiêm túc đấy à!?"
Jeongguk gật đầu, tiếng cười lên cao độ hơn khi Jimin gầm gừ và giơ chiếc bàn xẻng lên quá đầu. Jeongguk nhanh chân vọt đi và Jimin bắt đầu đuổi gã chạy vòng quanh căn bếp.
"Đây là cách đối xử với hyung của anh sao?" Jeongguk chọc ghẹo. Gã thậm chí còn không thể thở được bình thường trong lúc cười.
"Đồ ranh–" Jimin chạy bật nhảy lên và thành công chặn được Jeongguk đang kích động nằm xuống sàn, giạng chân ngồi lên ngực gã khi anh vung chiếc bàn xẻng vào mặt gã dọa dẫm, "bảo họ thay đổi nó đi! Trả về tuổi thật cho tôi!"
"Tôi không thể," Jeongguk cố lấy lại hơi thở, "anh đã được giữ cùng tên rồi, cùng tuổi thì quá mức quá."
"Ugh, thôi được," Jimin chấp nhận, "vậy chỉ cần để tôi lớn tuổi hơn cậu."
"Nhưng, không phải được trẻ lại rất tốt sao? Còn ai có thể quay ngược thời gian như thế nữa? Tuổi trẻ trôi mau, anh biết chứ?" Jeongguk nói với giọng điệu thuyết phục vậy đấy, một nhân viên bán hàng sẽ cảm thấy ghen tị.
Chiếc bàn xẻng vẫn còn đung đưa, và Jimin ngẫm nghĩ về điều đó, "...đúng vậy," anh gật đầu.
"Thấy không?" Jeongguk hít thở vài nhịp bình ổn. Ai mà biết đã lâu lắm rồi gã mới cười phớ lớ đến mức ấy. Có lẽ là chưa bao giờ.
Jimin nheo mắt và cúi xuống, "cậu vẫn nên gọi tôi là hyung."
Jeongguk mỉm cười trìu mến với anh, cuối cùng cũng chịu thừa nhận, "...hyung."
Jimin nở nụ cười chiến thắng hài lòng, cúi xuống nhấn một nụ hôn đơn thuần lên trán gã, "chàng trai ngoan."
Jeongguk ngó trân trân lên trần nhà đầy sửng sốt, trái tim gã đập nhịp trong lồng ngực trước sự thể hiện tình cảm ấy. Jimin dường như chẳng để ý gì khi anh đứng dậy, thở hổn hển và chạy về chỗ bếp.
"Ôi không, pancake cháy mất rồi!" anh đau khổ kêu lên, giọng nói hạ xuống mức thầm thì khi anh lén chuyển nó sang đĩa, "...cái này có thể để cho Jeongguk."
[Bắt đầu từ đây, mình sẽ đổi ngôi xưng hô của hai người thành 'anh - em' nhen cả nhà 😽]
"Hyung!" Jeongguk than vãn khi gã ngồi dậy, "đừng cho em những cái hỏng nữa!" Gã nhìn theo khi Jimin cúi xuống trước lát pancake nằm trên sàn, cố gắng xúc nó lên chiếc đĩa đó, "cái đếch gì thế!? Thách anh dám đưa em cái pancake trên sàn đấy."
Jimin ngước nhìn Jeongguk với vẻ mặt nghiêm túc, "có rất nhiều trẻ em trên thế giới đang chết đói, Jeongguk–ah."
"Đi mà nói với người làm cháy hết cả mẻ bánh lần trước ấy."
"Anh đã rút ra bài học từ sai lầm của mình. Đó gọi là sự trưởng thành về đức tính. Bây giờ, hãy là một anh chàng ngoan và ăn chiếc pancake trên sàn của em đi nào."
"Anh– đừng lại gần em với cái đĩa đó," Jeongguk cảnh cáo khi gã lùi lại tránh Jimin đang tiến đến.
Thì ra Jimin chỉ đang đùa giỡn. Anh để chiếc đĩa thảm họa sang một bên, và làm một mẻ bánh mới để họ chia sẻ với nhau, đặt chúng lên trên bàn cho bữa sáng cùng với hai tách cà phê tươi mới.
Jeongguk ngồi xuống và Jimin trượt vào chỗ ngồi đối diện gã, thoải mái co gối lên khi anh nhấm nháp những chiếc pancake phủ đầy siro của mình. Jeongguk không thể kiềm chế cách mà trái tim gã trở nên ấm áp khi quan sát anh. Jimin mang trong mình sự ngây thơ trẻ con như thế này thật đáng yêu. Anh ồn ào, phải, và quá khích, thỉnh thoảng còn hơi kỳ quặc, nhưng anh cũng rất tử tế, hài hước, và đơn giản là... một người tốt. Jeongguk không thể ngừng cảm thấy rằng Jimin xứng đáng có được nhiều hơn cuộc sống mà anh đã trải qua cho đến nay.
"Jimin–" gã mở lời, trước khi chuông báo từ điện thoại của gã cắt ngang.
"Mọi chuyện ổn chứ?" Jimin hỏi khi Jeongguk rút điện thoại ra, cau mày nhìn đăm đăm vào tin nhắn.
"Yeh, ừm–" Jeongguk thở ra một hơi, "đó là– giấy tờ tùy thân mới của anh đều đã sẵn sàng." Gã nặn ra một nụ cười. "Chào mừng đến với thế giới, Park Jimin 2.0."
"Oh..." Jimin đáp, hơi chùng xuống, "wow, cái đó... yeh... em có nhiều mối quan hệ thật." Anh nhìn chằm chằm xuống đĩa của mình với vẻ tư lự hiện trên gương mặt, "vậy, anh đoán tới lúc anh phải đi rồi nhỉ?"
Hiện thực khiến Jeongguk choáng váng, và gã cảm thấy bụng mình nặng như đeo đá. Đây là kế hoạch ngay từ ban đầu phải không? Jimin sẽ rời đi. Đúng như những gì họ vẫn luôn thỏa thuận.
"Ý em, em cho là thế?"
Jimin im lặng một lúc, hai người họ ngồi trong yên tĩnh, trước khi anh ngước lên nhìn gã và nói lần nữa, "vậy, em sẽ đi Monaco?"
"Yeah..." Jeongguk lặng lẽ đáp.
Đôi môi Jimin kéo thành một nụ cười nhẹ, "tốt rồi. Bây giờ em rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi như em muốn. Anh thực sự mừng cho em, Jeongguk–ah."
"...cảm ơn," Jeongguk cố mỉm cười đáp lại, nhưng nó không thực sự xuất hiện trên môi gã đúng lúc.
Jimin hít sâu vào một hơi và đẩy ghế dịch khỏi bàn, đứng dậy và mang chiếc đĩa trống trơn của mình về phía bếp. Anh rửa đĩa trong bồn, cất tiếng nói khi xả sạch nó dưới vòi nước, "anh nghĩ anh sẽ mặc quần áo, và sau đó chúng ta có thể đi lấy giấy tờ?"
"Ý em... yeah, nếu anh muốn?"
Jimin lại im lặng. Anh như vậy thật khác thường. Jeongguk ước sao gã biết được anh đang nghĩ gì.
"Nhưng chúng ta cũng không cần phải làm thế!" gã thốt ra, "có lẽ chúng ta có thể–"
"Không," Jimin nói xen vào, "anh đã cản trở em đủ lâu rồi, phải không? Anh chắc rằng em muốn rời đi..."
"Em–"
"Không sao Jeongguk–ah. Anh sẽ đi chuẩn bị. Sẽ không lâu đâu, anh không có gì để gói ghém cả," anh nói đùa, một cách khô khan.
Jeongguk ủ rũ. "Em... okay. Vậy thì em sẽ sắp xếp gặp người liên lạc trong thành phố nhé?"
Jimin gật đầu, lặng lẽ biến mất vào phòng trước khi xuất hiện sau đó một lát trong bộ suit xám may mắn của anh. Tuy nhiên thay vì áo sơ mi, anh vẫn mặc trên người chiếc áo phông ngoại cỡ của Jeongguk, sơ vin phía trước quần một cách thời trang. Trông nó sẽ không đẹp nhưng có, vì đó là Jimin.
Jimin bắt gặp Jeongguk đang nhìn chằm chằm, "um– anh hy vọng là nó ổn?" Anh chỉ.. anh muốn có thứ gì đó của em để anh có thể nhớ về tất cả những điều này," anh chỉ tay khắp ngôi nhà, nhưng đôi mắt anh vẫn dõi theo Jeongguk.
"Yeah, dĩ nhiên rồi. Nó rất ổn. Thậm chí còn trông tuyệt hơn khi anh mặc nó."
Jimin gật đầu và nhìn quanh căn phòng rộng lớn. "Tạm biệt mày nhé ngôi nhà. Tao đã rất vui đấy," anh giơ hai ngón tay lên, "peace out!" Anh quay lại phía Jeongguk, "okay anh đã sẵn sàng."
Jeongguk gật đầu, không tin tưởng vào giọng nói của mình. Gã đưa Jimin ra khỏi nhà, lục tìm chìa khoá ô tô và nhấn nút, chiếc Mercedes đen bóng loáng mở cửa cùng âm thanh bíp bíp theo giai điệu. Gã ngồi vào ghế lái khi Jimin trượt vào ghế phụ bên cạnh gã.
Họ ngồi đó một lát trong yên lặng, và Jeongguk suýt buột miệng rằng họ nên trở vào nhà, ăn thêm pancake, chơi PS5 và có lẽ tiếp tục từ đoạn họ đã bỏ dở đêm qua... nhưng lời nói dừng lại trong cổ họng. Thay vào đó, gã khởi động động cơ, và di chuyển lên con đường núi.
"Vậy thì," Jeongguk nói sau khi bầu không khí im ắng kéo dài quá lâu, "em nên hẹn gặp người liên lạc ở đâu. Cụ thể nơi nào đó?"
"Nhà ga Seoul," Jimin trả lời.
"Yeah? Sao lại là ở đó?"
"Anh nghĩ anh sẽ bắt một chuyến tàu," Jimin trầm ngâm, nhìn ra ngoài cửa sổ trông theo những rặng cây lướt qua.
"Một chuyến tàu?"
"Yeah. Một trong những phương tiện đường dài sang chảnh ấy."
"Anh cho rằng chúng sang chảnh?"
"Chúng có bàn ăn mà. Giống như một nhà hàng di động vậy. Khá là tuyệt."
"Yeah," Jeongguk gật đầu, cảm giác thật nhỏ bé bởi cách mà Jimin thấy ấn tượng trước những điều gã có lẽ chẳng bao giờ bận tâm, "em nghĩ anh nói đúng."
Jimin vươn vai một chút, trượt người xuống thấp hơn trên ghế, "không có bàn ăn trên những chuyến tàu nội thành. Em phải đi xa. Đâu đó lạ lẫm."
"Anh định đi đâu?"
"Anh đang nghĩ về Busan," Jimin nói khi anh thở ra làn hơi ngưng tụ trên cửa sổ, dùng ngón tay vẽ hình trái tim nhỏ, "nếu em đi tới nơi đại dương, vậy thì anh cũng muốn đi."
Jeongguk đánh xe lên một con đường lớn hơn, sau cùng cũng tiếp cận với nền văn minh khi những chiếc ô tô khác xuất hiện xung quanh họ, "em đã nghĩ rằng anh sẽ ở lại Seoul?"
"Anh đoán là có thể. Nhưng với một nhân dạng hoàn toàn mới, có lẽ một khởi đầu mới mẻ là điều mà anh cần." Anh vẽ một trái tim nữa nhỏ hơn bên cạnh hình đầu tiên.
Họ chìm vào im lặng kéo dài, và Jeongguk lén nhìn sang thấy Jimin đang ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ, lạc lối trong miền suy nghĩ. Gã gửi một tin nhắn cho Soyeong đến gặp họ ở nhà ga Seoul, tin xác nhận tới gần như ngay lập tức. Cuối cùng họ cũng tới Seoul, cây cối thưa thớt dần, những tòa nhà lớn bằng kính và bê tông xuất hiện thay thế chúng.
Jeongguk len lỏi qua thành phố, và họ đến nhà ga Seoul sớm hơn so với mong muốn của gã. Gã rẽ vào gần nhà ga, lái vào một bãi đỗ ô tô rộng dưới lòng đất, đi xuống mấy tầng trước khi dừng lại. Gã thực sự không cần di chuyển xuống nhiều tầng như vậy, song có lẽ gã muốn kéo dài khoảng thời gian ở cùng Jimin, cho dù chỉ là trong vài phút.
Khi động cơ ô tô tắt tiếng, Jimin tháo dây an toàn. "Cảm ơn em," anh nói nhẹ nhàng.
Jeongguk thò tay vào hộp đựng găng và lấy ra một chiếc khẩu trang, đưa nó cho Jimin, "hãy đeo nó trong nhà ga, để đề phòng thôi."
Jimin gật đầu, đeo khẩu trang lên.
Jeongguk liếc nhìn điện thoại của gã, đọc thấy địa điểm gặp mặt chính xác được Soyeong gửi đến. "Người liên lạc của em sẽ gặp chúng ta trong nhà ga. Họ đang đợi sẵn rồi."
"Okay," Jimin gật đầu.
Khi họ xuất hiện từ thang máy đặt chân vào nhà ga tấp nập, Jeongguk bị choáng ngợp bởi lớp lớp người ngang qua họ. Một số người đi làm lê bước lên thang máy, một người đàn ông nào đó xô vào Jimin còn anh chỉ đơn giản bước sang một bên như thể anh đã quen với điều đó. Jeongguk cau có với người đàn ông, nắm lấy tay Jimin và kéo anh lại gần.
Gã đưa anh vào một cửa hàng 7eleven, mua cho anh một trong những lon cà phê đáng sợ mà gã nhớ đã bị bắn tung toé khắp chân lúc ở ngân hàng, trước khi để anh ngồi xuống chiếc ghế dài bên cửa sổ.
"Đợi ở đây nhé, em sẽ quay lại ngay," gã nói, mở nắp lon và đưa nó cho Jimin. Jimin gật đầu, cầm lấy lon cà phê đầy cảm kích.
Jeongguk bước ra khỏi 7eleven, băng qua đám đông tới địa điểm mà Soyeong hẹn gặp, và cô ấy đang chờ sẵn ở đó như mọi khi. Cô ấy mỉm cười khi gã đi đến, đưa tay vào trong túi và lôi ra một phong bì lớn màu nâu. "Jeongguk–ssi," cô ấy cúi chào trước khi đưa cho gã chiếc phong bì.
"Cảm ơn cô. Tất cả đều ở đây chứ?"
"Đúng. Mọi thứ mà Park Jimin sẽ cần để bắt đầu lại. Giấy tờ tùy thân lúc trước của anh ấy không bao gồm hộ chiếu, có vẻ anh ấy chưa từng đăng ký lần nào, nhưng tôi đã chuẩn bị thêm một cái mới để giảm thiểu mọi phát sinh về tính nhất quán nếu anh ấy có nhu cầu xin cấp hộ chiếu trong tương lai."
"Tôi hiểu," Jeongguk gật đầu, nhìn vào tập tài liệu trong phong bì, "cô cũng tạo một tài khoản ngân hàng và thẻ như tôi đã yêu cầu rồi chứ?"
"Vâng. Tôi đã chuyển tiền từ tài khoản của anh vào tài khoản mới của anh ấy theo yêu cầu. Tấm thẻ mới được gửi kèm cũng như mọi chi tiết ngân hàng mà anh ấy sẽ cần đến."
Jeongguk gật đầu, "cảm ơn, Soyeong–ssi. Lúc nào tôi cũng có thể trông cậy vào cô."
"Nghề của tôi mà, Jeongguk–ssi. Và tôi cực kỳ lành nghề đấy."
Jeongguk mỉm cười, ngoái lại nhìn cửa hàng 7eleven ở phía bên kia nhà ga rộng lớn. Jimin vẫn đang ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp cà phê.
"Tôi nghe nói anh sẽ đi xa một thời gian. Tôi thấy mừng cho anh," Soyeong mỉm cười, "anh trông khá hơn rồi đấy. Hạnh phúc hơn."
"Oh, yeah, tôi... cảm ơn cô. Tôi sẽ giữ liên lạc bằng các phương thức điện tử như thường lệ nếu tôi cần bất cứ sự trợ giúp nào."
Soyeong cúi đầu chào, kẹp túi dưới cánh tay và xoay người hòa mình vào đám đông. Cũng nhanh nhẹn như lúc cô ấy ở đó, cô ấy rời đi, và Jeongguk quay gót trở về chỗ Jimin.
Jimin nhìn qua cửa sổ thấy gã bước gần tới liền đứng dậy, vứt bỏ lon cà phê rỗng trước khi gặp gã trước cửa hàng.
"Đây," Jeongguk nói, chìa ra phong bì tài liệu, "đây là mọi thứ mà anh cần để bắt đầu cuộc sống mới."
Jimin đón lấy phong bì và ngó vào bên trong, "wow, nhiều giấy tờ ghê. Oh, một cái thẻ," anh lôi chiếc thẻ nhựa bóng ra, ngắm nghía nó, "thẻ ngân hàng ư?"
"Có một khoản tiền trong đó... để giúp anh bắt đầu," Jeongguk nhún vai.
Jimin ngẩng lên nhìn gã, vẻ ngạc nhiên hiện trong mắt anh trước khi nó thay đổi thành điều gì đó dịu dàng hơn.
"500,000 won hả?" anh ngây ngô hỏi.
Jeongguk không nhịn được mà bật cười. "Nhiều hơn tầm đó một chút," gã nói, vươn tay ra vén một lọn tóc đen của Jimin vào sau tai anh. Đôi mắt Jimin hạ xuống bờ môi của Jeongguk, rồi trở lại nhìn vào mắt gã. Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng lại do dự.
"Anh... anh nên đi lấy vé," anh thở dài, bước đến quầy bán vé. Jeongguk đi theo anh, hơi lùi lại khi gã quan sát Jimin dựa vào bàn quầy trong lúc anh mua vé. Điều này gợi cho Jeongguk nhớ tới khoảnh khắc gã trông thấy Jimin lần đầu tiên, đang bám vào quầy ở ngân hàng mà tranh cãi với giao dịch viên.
Sau vài phút, Jimin quay lại cùng chiếc vé một chiều đi Busan trong tay.
"Khi nào thì chuyến tàu xuất phát?" Jeongguk hỏi.
"Trong vòng mười phút nữa, bây giờ họ đang chờ khách lên tàu." Jimin nắm lấy tay Jeongguk, "thôi nào, chúng ta phải nhanh lên." Anh kéo Jeongguk đi cho đến khi cả hai cùng chạy, những ngón tay đan chặt vào nhau khi họ len lỏi qua đám đông cho tới lúc đến sân ga KTX, một tấm biển lớn đề 'Các chuyến tàu chạy thẳng đến Busan.'
Rốt cuộc Jeongguk cũng có thể lấy lại hơi thở khi họ tới được sân ga bên cạnh đoàn tàu. "Lần gọi cuối cùng cho tuyến Seoul đi Busan lúc 16:18," một giọng nói lịch sự thông báo trên đầu.
Jimin đứng đối diện cửa tàu đang mở. Anh cúi nhìn chiếc phong bì trong tay, rồi nhìn trở lại cánh cửa và hít sâu vào một hơi. "Đây là chuyến đi đầu tiên của anh bằng tàu chạy đường dài. Anh có chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Có một chiếc bàn ăn và tất cả mọi thứ."
"Không lâu nữa chuyến tàu sẽ khởi hành, các hành khách còn lại vui lòng lên tàu."
"Well," Jimin lí nhí, kéo khẩu trang xuống khi anh quay lại đối diện Jeongguk, "đấy là lời nhắc nhở dành cho anh, anh đoán vậy."
"Jimin–"
Jimin bước lên phía trước và vòng tay quanh cổ Jeongguk, ôm gã thật chặt. "Cảm ơn em, Jeongguk–ah. Anh biết lần đầu chúng ta gặp nhau anh đã nói rằng em huỷ hoại cuộc đời anh, nhưng thực ra, anh nghĩ em đã làm điều ngược lại. Thật tốt khi được trao cho một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu... có lẽ đó là điều mà anh vẫn luôn cần. Và dành khoảng thời gian ấy với em thật sự... yeah. Thật sự rất tuyệt vời." Anh lùi lại, quay sang đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má Jeongguk, "Cảm ơn em vì tất cả. Tận hưởng vui vẻ ở Monaco nhé."
Jeongguk mở miệng định nói, nhưng câu từ bị mắc kẹt. Gã thậm chí còn chẳng biết mình muốn nói gì. Đừng đi? Hãy ở lại? Trước khi gã có thể nói bất kỳ điều gì, Jimin đã quay lưng và bước lên tàu.
Jeongguk đứng chôn chân tại chỗ. Gã nhìn theo khi một vài hành khách chạy lên tàu. Gã cố gắng rời đi. Gã cố xoay người và bước trở lại nhà ga chính, để ngồi vào trong xe, và lái về căn hộ của gã ở Hannam, về nơi mà những chiếc va-li đựng hành lý đã được đóng kiện và chờ sẵn, để bay tới Monaco và mở cửa vào ngôi nhà gần biển của gã. Nhưng gã không thể di chuyển. Tất cả đột nhiên cảm giác thật trống rỗng.
Mọi thứ gã có thể nghĩ đến là pancake cháy sém, và quá nhiều siro. Hàng loạt tiếng cười khúc khích bùng nổ và những màn đuổi bắt xung quanh ngôi nhà. Cà phê siêu ngọt. Áo phông ngoại cỡ. Cặp mắt sâu màu nâu. Mái tóc đen dài được buộc gọn thành đuôi ngựa. Đôi môi mềm. Làn da hoàn mỹ. Hình xăm chết tiệt ấy. Những cuộc trò chuyện thoải mái và giọng cười... thật nhiều tiếng cười.
Lần đầu tiên gã nhận ra cuộc sống của mình trống vắng nhường nào khi không có Jimin.
"Chuyến tàu đã sẵn sàng khởi hành. Vui lòng giữ khoảng cách với cửa."
Những cánh cửa phát ra tiếng bíp bíp rồi bắt đầu đóng sập lại, và trước khi Jeongguk kịp suy nghĩ, gã đã lao lên phía trước, chui tọt vào toa tàu khi cửa khép lại đằng sau gã.
———₩———
Jimin lún người vào ghế ngồi của anh bên cạnh cửa sổ, ôm chiếc phong bì anh đang giữ sát ngực. Anh nhắm mắt và hít một hơi thật sâu khi đoàn tàu lắc lư hồi sinh, chuyển bánh rời khỏi ga.
Đây là một chuyện tốt đẹp. Anh nên nghĩ về những mặt tích cực. Anh đã được trao cơ hội để bắt đầu lại. Anh có một nhân dạng mới, và chắc hẳn là nhiều tiền hơn anh có trước đây. Anh có thể tìm cho mình một căn hộ tuyệt hơn nhiều ở Busan, cũng có thể kiếm một công việc khá khẩm hơn. Việc làm nào đó mà anh thật sự yêu thích. Anh sẽ sống bên bờ biển. Vậy nên yeah, đây là một chuyện tốt đẹp.
Ngoại trừ việc anh chẳng cảm thấy dễ chịu.
Jimin đã quen sống đơn độc. Anh chỉ có một thân một mình từ lúc mười bốn tuổi. Anh chưa bao giờ thực sự tạo dựng bất kỳ mối quan hệ có ý nghĩa nào với những người xung quanh, không bạn bè hay gia đình chân chính. Anh chỉ luôn dựa vào bản thân mình, và với anh điều đó vẫn ổn cho tới bây giờ. Anh luôn tạo nên những giá trị tốt đẹp nhất từ đó.
Vậy sao giờ đây lại thế này, sau khi ở cùng Jeongguk trong khoảng thời gian ngắn ấy, anh bỗng dưng cảm thấy thật cô đơn?
Anh tựa đầu vào cửa sổ, hai mắt vẫn nhắm nghiền, cảm nhận một cục nghẹn trong cổ họng. Anh không thể ngừng để tâm trí mình nghĩ về một người mà dường như nó vẫn luôn hướng tới. Mái tóc tím đẹp đẽ và những hình xăm khó hiểu. Nụ cười khoe răng. Cánh tay mạnh mẽ và bờ môi mềm. Những chiếc pancake và tiếng cười.
Sau bao nhiêu năm sống dựa vào chính mình mà chẳng cần ai khác, anh nhận ra anh không muốn phải đơn độc nữa. Anh muốn được ở bên Jeongguk.
"Cho nên, em đang nghĩ là..." một giọng nói quen thuộc cắt ngang dòng suy tư của anh.
Jimin giật bắn mình, mở mắt thấy Jeongguk đang ngồi tại chỗ đối diện anh.
"J–Jeongguk–ah?! Cá–"
"Anh có hộ chiếu mới trong đó," gã chỉ vào phong bì.
Jimin cúi nhìn chiếc phong bì, trái tim anh bất thình lình nổ sấm. Anh ngẩng lên nhìn lại Jeongguk, "...phải?"
"Và trước đây anh chưa từng xuất ngoại?"
"...chưa?"
"Well, anh nghĩ sao về châu Âu? Cụ thể là Monaco. Đó là một nơi rất tuyệt vời, em nghĩ anh sẽ yêu nó."
Jimin nhìn Jeongguk chằm chằm, hoàn toàn mất nhận thức.
"Anh– em không có vé đi chuyến tàu này..."
Jeongguk phá lên cười, âm thanh đến tai Jimin thật hay. Gã đứng dậy và trượt người vào chỗ ngồi bên cạnh anh.
"Tới Monaco cùng với em."
Jimin ngồi đó đứng hình, miệng há hốc, không chắc liệu anh nghe có đúng không, hay liệu anh có ngủ gật và thật ra là đang mơ.
"A–Anh ư?"
Jeongguk gật đầu, một nụ cười trìu mến hiện trên gương mặt gã. Gã vươn tay đến và dịu dàng vén tóc Jimin vào sau tai anh, "hoá ra, em hơi bị dính lấy anh. Sau tất cả, em không nghĩ mình có thể để anh rời đi."
Jimin nuốt xuống, mắt anh ngân ngấn nước, "...em thực sự muốn anh đi cùng à?"
Jeongguk gật đầu, "yeah. Chỉ anh thôi. Sẽ không có ai khác nữa. Anh nghĩ sao? Cảnh báo, nếu anh nói không em sẽ phải bắt cóc anh lần nữa."
Jimin bật cười trong nước mắt, "em đang đùa chắc! Có! Đương nhiên là anh muốn đi với em!" Anh vắt tay quanh cổ Jeongguk, làm cho người kia bất ngờ khi cả hai suýt ngã nhào. Jeongguk cười khúc khích và ôm Jimin thật chặt, trước khi lùi lại và áp môi họ vào nhau.
Jimin thở dài trong nụ hôn. Jeongguk đã quay lại vì anh. Jeongguk cũng muốn anh. Anh không còn cô đơn nữa.
Jimin hôn sâu hơn, cố gắng trèo vào lòng Jeongguk trước khi người kia nhắc nhở anh rằng họ đang đi trên phương tiện công cộng. Anh hậm hực ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cuộn người vào cạnh bên Jeongguk, tựa đầu lên vai gã.
"Vậy hãy kể thêm cho anh về chiếc Cadillac đi."
"Anh không được phép lái nó," Jeongguk nói dứt khoát, tỏ rõ lập trường ngay lập tức.
"Cái– vì sao?! Anh có bằng lái xe mà."
"Anh sẽ phá nó tan tành mất."
"Anh hứa sẽ không," Jimin nói, giơ tay gãi dưới cằm Jeongguk một cách âu yếm, "nó màu gì thế?"
"Xanh dương nhạt."
"Thật là quyến rũ. Anh rất nóng lòng muốn được lái nó."
"Anh sẽ không lái nó..."
"Tưởng tượng xem trông anh sẽ bảnh thế nào phía sau tay lái."
"Anh sẽ không l–"
"Mmmm hào hứng quá," Jimin ngân nga, rúc vào cổ Jeongguk như một chú mèo. Jeongguk thở dài chịu thua, và Jimin khúc khích cười, rồi ngáp dài. Có điều gì đó từ chuyển động ổn định của phương tiện giao thông luôn khiến anh thấy buồn ngủ. Jeongguk ngả đầu lên đỉnh đầu Jimin, những ngón tay họ đan lỏng vào nhau.
Jimin thở dài một hơi đầy mãn nguyện, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ấy là cho đến khi giọng nói của người soát vé vang khắp toa tàu, "xin mời xuất trình vé."
"Oh bỏ mẹ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro