Chương 30: Bồi Thường
Thạc Trân giơ tay điểm điểm cái trán thê tử, khuôn mặt cương nghị lộ ra hơi thở lạnh lùng: "Ta cảm thấy kỳ quái nương tử của ta như thế nào có can đảm dạo kỹ viện. Chẳng lẽ phu quân ta còn không thể thỏa mãn nàng?"
"Không phải, không phải."
Lệ Sa đáy lòng hò hét, xem đi, hiểu lầm rồi. Dạo kỹ viện việc này vô luận ở hiện đại hoặc cổ đại đều không trong sáng, dù có muôn vàn lý do, ở trước mặt người nhà cũng không dám ngẩng đầu.
"Tướng công chàng nghe ta giải thích, ta là bị ác nhân đuổi tới nơi này, thiếu... thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn. Chàng nếu không tin, có thể hỏi Phát Tài, hắn chính là đồ tôn chàng sẽ không đứng về phía ta bên này nói chuyện, Phát Tài ngươi mau giải thích rõ ràng cho sư tổ ngươi."
Lệ Sa vội vã muốn Phát Tài làm chứng cho mình chứng minh vô tội, bên kia lại truyền đến tràn ngập tiếng kêu ủy khuất của hắn: "Là Sư tổ mẫu mang ta tới kỹ viện, không liên quan chuyện của ta, ta là trong sạch."
Chu Tầm thấy đệ tử cũng ở kỹ viện, tức giận đến sắc mặt xanh lè. Một phen nắm lỗ tai hắn kéo lên, Phát Tài tê rần, không nhịn được kêu lên oan uổng.
Lệ Sa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Phát Tài ngươi muốn chết hả, không phải thề không nói ra ngoài sao?"
"Ách?"
Thạc Trân sắc mặt trầm xuống: "Nương tử còn tính liên hiệp với Phát Tài cùng nhau lừa bịp ta?"
Lệ Sa mới biết lỡ lời, hướng lão công cười gượng hai tiếng: "Tướng công chàng xem người ở đây quá nhiều, bị người ngoài nhìn thấy chúng ta phu thê cãi nhau thật không tốt. Không bằng về nhà đi chàng muốn thế nào đều được, trái phải ta đều là người của chàng, lấy chồng theo chồng, cái gì... Đều ra ngoài cả một ngày, tướng công ta nhớ chàng quá."
Thạc Trân nghe xong lời này thực hưởng thụ, khóe môi nhếch nhếch, che dấu vẻ tươi cười: "Sau khi về nhà xem ta trừng trị nàng như thế nào."
Lệ Sa vội bám vào người hắn, bên tai nhỏ giọng nói: "Ta thích bị tướng công trừng trị."
Thạc Trân vẫn luôn duy trì khuôn mặt lạnh lùng, rốt cuộc che dấu không được nét mặt lộ ra tới, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nếu có được thê tử thế này, phu quân còn đòi hỏi gì hơn.
Nam nhân quả nhiên thực dễ dỗ!
Lệ Sa đang khẩn trương lại cảm thấy đắc ý khôi phục. Ôm hắn cổ, đầu oa ở trên bộ ngực cường tráng của hắn, mặc kệ hắn ôm đi xuống ba tầng lầu, đi thẳng ra cửa lớn ngoài kỹ viện.
Chu Tầm dắt trục phong tới, nàng cảm thấy bị lão công ôm lên ngựa, không ngờ hắn lại dừng lại, nàng theo ánh mắt hắn nhìn đi. Trước đại môn kỹ viện là một nam nhân cao tráng đang mắng chửi cùng tú bà.
"Nương tử nàng trước ngồi một lát, ta đi qua nhìn nhìn liền trở về."
Lệ Sa bị Thạc Trân ôm đến trên lưng ngựa, hắn đi đến chỗ hai người cãi nhau.
Hai người kia dùng tay chống eo, ngôn ngữ thô tục, mắng ra lời vô cùng khó nghe.
Tú bà kỹ viện nói: "Thiên con mẹ ngươi, đại nam nhân cưới khôngđược tức phụ liền quản không được con c... đem ra, không biết tiết hỏa liền nam nhân cũng không buông tha, cha mở lâu tử không sai, nhưng chỉ làm ăn hợp pháp, muốn tìm nam nhân làm hả, nói cho ngươi biết đừng nằm mơ, thật sự nhịn không được thì về nhà tìm heo đực làm đi, đừng ở ta nơi này ghê tởm người khác."
Nam nhân cao lớn chống eo mắng to: "Lão tử mới thiên con mẹ ngươi đó, đồ chó mắt mù, con mắt nào của ngươi thấy lão tử là nam nhân, lão tử là nữ nhân được không, lão tử là nữ nhân."
"Nữ nhân?" Tú bà hai mắt trên dưới đánh giá hắn, cắt một tiếng: "Từ ngày làm cha ta chưa thấy qua nữ nhân hả con, cha ngươi mở lâu tử, mỗi ngày nữ nhân ra ra vào vào cánh cửa này như biển, chẳng lẽ còn không phân biệt được nam nhân cùng nữ nhân? Nữ nhân là cái dạng gì, cha có thể nói cho con rõ ràng."
"Đó là ngươi ngu xuẩn, mắt có vấn đề, chưa thấy qua nữ nhân chân chính."
Nam nhân cao lớn hai mắt bốc hỏa, bình sinh hận nhất bị nhìn thành nam nhân, mọi người cố tình đều cho rằng đương nhiên mình là nam nhân.
"Lão bất tử nam nhân xấu xa cút ngay cho lão tử, lão tử chỉ thích tiểu ca tuổi trẻ xinh đẹp, một đống tuổi còn đến tìm lão tử bán phong tao, nói cho ngươi biết lão tử ghê tởm kinh khủng."
"Thả cái rắm mẹ ngươi, ngươi mới già rồi, ngươi mới ghê tởm, cha ngươi đây không biết có bao nhiêu tuổi trẻ."
Tú bà phát hỏa, chửi ầm lên: "Liền tính ngươi là nữ nhân, cha đây cũng thấy chướng mắt. Bộ dáng giống như lạc đà cùng ngươi lên giường còn không bị đè chết, trong chuồng heo, heo mẹ đẹp còn được nam nhân nhớ đến. Còn muốn nghĩ đến mỹ sự sao?"
Nam nhân cao lớn khuôn mặt nhất thời tức giận đến xanh mét, nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp lão nam nhân không muốn sống nữa đúng không, lão tử thành toàn cho ngươi."
Lệ Sa giật mình phát hiện, vị nam nhân tính tình táo bạo này thật đúng không phải nam nhân mà là nữ nhân. Hơn nữa còn tự mình nhận ra, trước đó không lâu còn cùng mình đoạt nam nhân, tứ sư muội Mã Đề Liên.
Lại nói Mã Đề Liên vung quyền lên nhắm ngay hướng hốc mắt tú bà đấm tới, khi còn ở giữa không trung bị cánh tay khác chặng ngang cản lại. Ả liếc mắt nhìn người nọ, lửa giận đầy mặt tức thời không thấy, trở nên gió mát trăng thanh: "Đại sư huynh, sao lại là huynh?"
"Tại sao muội cũng tới dạo kỹ viện?"
Lệ Sa toát mồ hôi một chút, cái gì gọi là "Cũng"?
Thạc Trân ánh mắt lạnh lẽo, răn dạy sư muội mấy lời, hắn không rõ mấy nữ nhân này sao lại thế, tại sao các nàng không chịu ngồi yên. Nam nhân kỹ viện liền như vậy hấp dẫn các nàng sao?
Mã Đề Liên bị hắn vịn xuống cánh tay, vô cùng vui sướng trên mặt lộ ra một tia thẹn thùng, ngã vào trên người hắn muốn tựa vào lòng ngực hắn.
Lệ Sa thấy rõ, không thấy ghen, hành động của Mã Đề Liên làm nàng cảm thấy quái dị, nữ một mét chín mấy thân cao. So với nam còn cao hơn một cái đầu lại giả dạng giống tiểu nữ nhân, thấy quái dị như thế nào đó.
Thạc Trân không phát hiện sự khác lạ của sư muội, buông cánh tay nàng, nghiêm khắc nói: "Cấp tốc hồi sư môn cho ta, đừng ở bên ngoài mất mặt."
"Thì ra thật đúng là nữ nhân à."
Tú bà nói với Thạc Trân: "Ta nói ngươi tại sao không tìm nam nhân cho nàng giải hỏa, ta xem nàng cấp gấp đến độ đều không bình thường, nữ nhân đáng thương."
Lệ Sa nghe được rõ ràng, xì cười ra tới.
Mã Đề Liên nghe thấy tiếng cười, quay đầu nhìn thấy tình địch, mắt hết sức đỏ ngầu lên: "Tiểu đề tử chỉ biết thông đồng đàn ông. Ai cho ngươi theo tới, ngươi tính làm gì? Kẹp ở giữa ta cùng Đại sư huynh à?"
Lệ Sa trong lòng buồn bực nhưng không muốn ầm ĩ, nàng hiện tại thực để ý Thạc Trân, muốn ở trước mặt hắn sắm vai một hình tượng thê tử tốt.
Nhịn nhẫn, hướng Chính Quốc vẫy tay, cho hắn đỡ mình xuống ngựa. Chậm rãi đi đến trước mặt Mã Đề Liên, khóe môi tươi cười ôn hòa
"Sư muội tướng công cũng là sư muội ta, khó được ở Bình Châu thành gặp mặt, không bằng cùng nhau trở về. Ta giao phòng bếp làm thức ăn tốt hơn, chiêu đãi muội."
Nàng trong lòng khinh thường, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, dùng để hình dung vị tứ sư muội này là thỏa đáng nhất.
Mã Đề Liên chưa từng nghĩ bị Lệ Sa nói cho một hồi nghẹn họng như vậy, cả giận nói: "Ai thèm đi nhà ngươi, ai thèm ăn đồ nhà ngươi. Không chừng đến ăn cái gì bị phu nhân ngươi lòng dạ hiểm độc hạ độc chết."
Lệ Sa cười tự nhiên, Thạc Trân tinh mắt, thấy được trong mắt thê tử một tia ảo não.
"Nương tử, tứ sư muội không phải tiểu hài tử. Làm cái gì nàng ta đều biết rất rõ ràng."
Thạc Trân hơi hơi mỉm cười, đi tới hai bước, bế thê tử lên, đi tới trước mặt trục phong, chân dẫm mặt đất xoay người lên lưng ngựa. Hai chân kẹp bụng ngựa, tiếng chân trục phong lộp cộp, hướng đầu đường đi chậm.
Lệ Sa bị hắn ôm ở trước người, quay đầu nhìn lại thấy Kim Tại Hưởng đứng ở cửa kỹ viện đang nhìn chăm chú theo nàng không hề chớp mắt. Lại thấy phía sau là Hồng Văn công tử, bỗng nhiên nhớ tới mình còn chưa có chuộc hắn ra!
"Nam nhân của nàng ở đây nè."
Thạc Trân không vui đem đầu thê tử vặn trở lại, hắn cho rằng nàng đang nhớ thương nam nhân ở kỹ viện.
Vị nhị lão công này thật cho rằng thê tử bụng đói ăn quàng thấy nam nhân nào đều có thể coi trọng sao?
Lệ Sa nói thầm, bị hắn dọc theo đường đi ôm, mang về Kim phủ đệ.
Vào Ngưng Hương Uyển, phát giác sáng giờ lo chạy điên một hồi nên trên người toàn bụi bặm, gọi người nấu nước, tắm gội xong, thay quần áo ở nhà đơn giản.
Nhân lúc Thạc Trân còn ở tiền viện làm việc, đem của hồi môn của mình từ đế đô mang đến lấy ra một ít. Lấy mấy loại ngân phiếu dễ dàng mang theo giao cho Chính Quốc
"Ngươi mang theo cái này đi Mỹ nhân phường một chuyến, đem vị Hồng Văn công tử người đối chúng ta có ân mau chuộc ra cũng coi như báo đáp hắn một lần giúp đỡ."
Nếu là chuộc nam nhân, tuyệt đối không thể dùng tiền các lão công cho, mang tiếng không dễ nghe.
"Đúng rồi tiểu thư, chuộc Hồng Văn công tử ra, an bài ở đâu?"
Chính Quốc lo lắng hỏi, hắn muốn báo ân nhưng nếu chuộc Hồng Văn công tử ra chẳng may bị chết đói không phải làm bậy sao?
Lệ Sa cũng thấy phiền toái, nghĩ nghĩ: "Nếu không trước tiên ở trong thành tìm cho hắn khách điếm ở trước, vấn đề giải quyết ra sao về sau lại nói."
Không hiểu nữ nhân có thích ca nhi lâu tử hay không, nếu là có yêu thích, vì hắn kết một đoạn lương duyên chẳng phải tốt đẹp sao.
"Chỉ có thể như vậy." Chính Quốc đem ngân phiếu bên người cất kỹ, mặc quần áo xong, rời phủ đệ.
Hôm nay sự việc phát sinh quá đau đầu, cái đồ hỗn trướng Kim Tại Hưởng này thật đúng là tưởng rằng đang ở đế đô có lão cha quan lớn che chở, làm việc gì không thèm suy xét. Vốn dĩ là chuyện rất nhỏ bị hắn làm lớn, làm hại nàng cũng xui xẻo theo. Hôm nay xem như tránh thoát đi, nhưng ngày mai, ngày kia nữa, nàng còn muốn lên phố, không thể ở nhà cả đời!
Lệ Sa chống cằm suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ càng rầu.
Thạc Trân đi vào, thấy bộ dáng thê tử thế này, lắc đầu ôm nàng ngồi ở trên ghế mỹ nhân phía trước cửa sổ: "Chuyện hôm nay ta đã nghe Phát Tài giải thích qua, ta trách oan nàng. Nương tử đừng buồn. Đợi lát nữa cho phòng bếp làm thức ăn thật ngon bưng lên, coi như vi phu bồi thường."
Lệ Sa ngồi ở trên đùi hắn, tâm tình thật tốt: "Ta gây ra tai họa, ngày sau chỉ sợ phải ngồi trong ngục, nhà ngục ở đây rất kinh khủng đúng không. Nếu như bị ngục tốt tra tấn chết còn không bằng chết trước cho rồi."
Thạc Trân cười cười: "Còn không phải chỉ là chuyện nhỏ chém hai cánh tay lũ cướp sao, xem nàng đã sợ tới mức đó, ta đã đưa thiệp qua nha môn chỉ đạo bọn họ đem chuyện này cho qua đi. Đừng nói mấy chuyện chết với sống loạn cả lên nữa, nương tử của ta phải sống bên cạnh ta một trăm tuổi, về sau tiền đồ vô lượng."
Lệ Sa đôi mắt lập tức sáng ngời, ôm ngược lại hắn: "Lão công... không, tướng công, thật sự không có việc gì sao? Ta an toàn hả?"
Thạc Trân giơ tay điểm điểm chóp mũi nàng: "Việc đả thương người này là chuyện nhỏ, chẳng lẽ phu quân của nàng còn giải quyết không được, quá coi thường năng lực của ta."
Chém rớt cánh tay người ta, việc này cũng không phải là việc nhỏ!
"Tướng công, chàng thật là có bản lĩnh, có một câu cách ngôn nói đúng. Chỉ cần có tiền không có chuyện không làm được, có tiền có thể sử quỷ đẩy ma không nhất định thành nhưng là có tiền có thể sử ma đẩy quỷ tuyệt đối không tầm thường. Cho nên, chúng ta vẫn nên làm kẻ gian thương có nhiều tiền."
Thạc Trân dùng đầu ngón tay búng cái trán nàng một cái: "Tuổi còn nhỏ không lo học cho giỏi, cái gì gọi là kẻ gian thương có nhiều tiền? Đó là nghề hạ lưu, bị người ta xem thường, ta về sau phải làm quan phải nắm giữ vận mệnh Dĩnh Đường Quốc."
Vận mệnh Dĩnh Đường Quốc!
Lệ Sa nhíu mày suy nghĩ một chút, bừng tỉnh nói: "Ta hiểu rồi, chắc là chàng muốn mua cho mình một chức quan to đúng không. Như vậy cũng tốt, tuy rằng người làm quan đều không có tốt nhưng ta nghĩ tướng công làm quan nhất định xem như có chút lương tâm."
Thạc Trân buồn bực ngửa đầu nhìn trời, không muốn lại cùng thê tử dây dưa vấn đề này nữa.
"Ta nghe nói nàng mới mua một cái vòng tay, bị kẻ cắp cướp đi, rớt bể thành hai mãnh?"
"Vừa nhắc tới chuyện này ta liền tức giận. Ta mua cái vòng tay này ước chừng tiêu mất một trăm lượng bạc, đủ cho một nhà bá tánh bình dân mấy năm chi tiêu, nào biết nhanh bể nát như vậy."
Lệ Sa đem vòng tay Phát Tài đoạt lại được đưa cho hắn xem: "Xem này màu sắc thật hài hòa, chắc là dương chi ngọc, vứt đi thì tiếc quá. Chờ ngày mai bảo Chính Quốc tìm thợ kim hoàn dùng khoen vàng nối lại, mang tạm cũng được đi!."
Thạc Trân nhặt lên hai mãnh vòng vỡ, giơ tay, ném văng ra theo cửa sổ rộng mở, nhàn nhạt nói: "Rách nát thế này còn muốn giữ lại, không phải làm cho Kim Thạc Trân này mất mặt, nương tử nếu là thích, ngày mai ta cho người đưa tới mấy cái rương to."
Mấy cái rương to, nhà chàng có cửa hàng sản xuất vàng sao?
Tới buổi tối, Chính Quốc từ bên ngoài trở về, rảnh rỗi, hồi báo tình hình cùng chủ tử: "Nô tài đi Mỹ nhân phường, cùng lão bản nhắc tới việc chuộc Hồng Văn công tử. Hắn nhìn đến số lượng ngân phiếu rất thống khoái đem khế bán mình giao ra. Nô tài mang Hồng Văn công tử rời lâu tử, đem hắn an bài một khách điếm bình thường ở thành tây, hắn nói trước ở vài ngày, liên lạc được người nhà sẽ đến cậy nhờ."
"Thì ra hắn còn có thân nhân để nhờ, ngược lại giảm bớt ta một khối tâm bệnh."
Chính Quốc đem khế bán mình của Hồng Văn giao cho chủ tử, Lệ Sa không nhận: "Thứ này cầm đi đốt mới đúng, không cần đưa cho ta. Được rồi, ngươi còn chưa có ăn cơm phải không, đi phòng bếp xem có cái gì ăn không. Không có bảo cho đầu bếp làm chút đồ ăn mới."
Chính Quốc cáo lui đi ra ngoài.
Tới buổi tối, Lệ Sa bồi thường, hầu hạ Thạc Trân đến thật thoải mái hưởng thụ, chuyện không thoải mái ở kỹ viện đã sớm bị hắn chặt đứt vứt đến chín tầng mây. (Phong: Ủa là bồi thường dữ chưa :))) là ai bồi thường ai dậy?!)
Sáng sớm ngày thứ 2, Lệ Sa rửa mặt chải đầu xong được thông báo có người bái phỏng cùng Chính Quốc đi xuống dưới đến phòng khách, mới vừa ngồi xuống không bao lâu liền thấy Chu Tầm mang vào một đám người, vừa hỏi mới biết được là cửa hàng bạc nổi danh ở Bình Châu thành đưa tới trấn điếm chi bảo (**thứ trân quý nhất của cửa hàng**).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro