Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Kim Thạc Trân

"Các người đều lui ra ngoài" Thạc Trân đối mặt người hai kia ra lệnh nhìn Lệ Sa không hề chớp mắt, tròng mắt u ám có một loại thần thái kỳ lạ.

Phát Tài hành lễ, khom người lui ra ngoài, động tác so với thỏ còn nhanh hơn, cứ như sợ chậm một bước sẽ bị sư tổ đại nhân dùng hàn khí vô hình trên người đóng băng. Chính Quốc nhận thức được chủ tử của mình là ai, vờ như không nghe rõ vẫn không nhúc nhích.
Thạc Trân nhíu mày hạ mi xuống, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mặt hắn.

"Chính Quốc, ngươi đi ra ngoài trước đi"

Lệ Sa không muốn hắn phải chịu liên lụy, mọi người ở Thiên Ứng Môn sẽ không có người dám đem nàng khi dễ, người nam nhân này nhìn có vẻ đáng sợ nhưng từ hành vi ngày ấy xem ra là con người có lý trí.

Chính Quốc do dự một lát, lát, mới hướng chủ nhân hành lễ, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng có vài giây yên tĩnh, Thạc Trân ánh mắt vẫn cứ dừng ở trên người nàng, hơn nữa còn bước đi tới.

Lệ Sa lui lại mấy bước, trong mắt thần sắc đen tối không rõ, người nam nhân này là ai? Hắn sao lớn mật như vậy, dám không kiêng nể gì xông vào phòng nàng trừ phi hắn ở Thiên Ứng Môn rất có địa vị.

Lệ Sa một mực thối lui đến chân tường, lui đến không thể lui được nữa. Nam nhân so với nàng cao hơn một cái đầu gần trong gang tấc, bỗng nhiên hai tay đưa ra đem nàng ôm vào trong ngực.

Hơi thở nam tử hán nồng nàn bao phủ lấy nàng, Lệ Sa tim đập nhanh hơn, giãy giụa vài cái liền từ bỏ. Cùng nam nhân so đấu vũ lực như vậy, nàng là không thắng được, ngửa đầu nhìn hắn thanh âm mạnh mẽ lạnh lùng: "Ngươi đây là làm gì sẽ không gấp đến độ muốn dùng ta tiết dục chứ? Nếu là như vậy cũng không có gì nhưng ta không thích nam nhân đã bị phá thân."

Thạc Trân kinh ngạc khi thấy nàng nói trực tiếp, nhẹ nhàng mà cứng đầu: "Ta chưa từng phá thân, điểm này nàng hoàn toàn yên tâm, thủ cung sa trên cánh tay ta có thể chứng minh."

Lệ Sa trên dưới đánh giá một lần, khoảng ba mươi tuổi không thể tưởng tượng vẫn là xử nam, vốn là khẩu ra ác ngôn tưởng làm khó hắn, ai ngờ không ăn thua. Hai bàn tay không còn vòng trên eo nàng, một bàn tay di động hạn xuống xoa nắn kiều mông nàng.

Lệ Sa bản năng kháng cự,  không cam lòng: "Là xử nam ta cũng không thích, ta chán ghét nam nhân kỹ thuật trúc trắc cái gì cũng đều không hiểu."

"Kỹ thuật?" 

Thạc Trân trong lòng hoang mang, nam nhân cùng nữ nhân lên giường liền làm việc còn cần kỹ thuật sao? Xem ra phải tìm Nhị sư đệ thỉnh giáo kỹ cùng một phen.

Ôm ấp thân mình mềm mại, trong mắt lộ ra màu sắc mê ly, cố gắng hết sức nhịn xuống xôn xao trong cơ thể: "Yên tâm đi, ngày mai buổi tối ta nhất định sẽ không làm nàng thất vọng."
"Ngày mai buổi tối cái gì?" Lệ Sa mở to đôi mắt khó hiểu: "Ta không đáp ứng ngươi cái gì cả, đừng lầm, hai ta là người xa lạ. Người họ tên gì, xuất thân phương nào ta đều không rõ ràng lắm."

Thạc Trâm trong mắt toát ra một tia hàn ý: "Nhanh như vậy liền đã quên ta gọi là gì?"

Mấy ngày trước trên ốc đảo, lần đầu liên gặp gỡ hắn đã nhắc với nàng.

Lệ Sa lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Ngươi khi nào nói qua tên của mình?"

Kỳ thật không trách nàng không nhớ rõ, ở cái loại tình huống đó nào có tâm tình đi quan tâm việc người khác.

"Vậy nàng hiện tại nghe cho rõ. Ta tên là Kim Thạc Trân, không được quên nữa."

Thạc Trân nhìn chằm chằm nàng bài giây, nàng cho rằng hắn đang giận nhưng là từ bên trên hắn chợt úp xuống. Đôi môi ấm áp dán qua hôn nàng, nàng dụng kinh ngạc thì lưỡi dã bị hút vào khoang miệng hắn.
Kế tiếp nụ hôn dài đến vài phút, tay phải hắn vói vào vạt áo nàng áp lên một đóa nhũ hoa xoa nắn, từ bên này qua bên kia, đổi qua tay trái vuốt ve bên kia. Không như ngày ngang ngược, khống chế lực dạo rất vừa vặn.

Lệ Sa dần dần mềm ra trong nhu tình của hắn, từ chống cự chuyển sang tiếp nhận, trong mông lung nam tử ôm nàng biến thành hình ảnh Doãn Kỳ. Nàng cầm lòng không được bắt tay vói vào quần hắn, ở bên trong một cây ngang nhiên đứng thẳng sớm đã cứng rắn vô cùng.

Thạc Trân rùng mình, hít sâu một hơi, hắn muốn nàng liền bây giờ muốn nàng. Lập tức quyết định, đôi tay đưa ngang một cái đem nữ tử trong lòng ngực ôm đến trên giường, thuận tay lột bỏ đôi giày trên chân nàng, một đôi chân nhỏ trắng ngần, mềm mại như nước ánh vào tầm mắt.

Hắn một tay cầm một bàn chân đặt ở trên mặt mình xoa xoa thì ra chân nữ nhân có thể mềm mại xinh đẹp như vậy, nhịn không được đút vào miệng ngậm lấy một ngón chân mút thỏa thích một lát, ngậm rồi lại nhấm nháp từng ngón chân khác.

Lệ Sa cảm thấy bị hôn ngón chân như bừng mở từng tia lửa điện, xoay chuyển vòng vòng trong thân thể.

Nàng hô hấp ngày càng gấp, bỗng nhiên phát hiện đôi bàn tay to kia đang cởi ra y phục của nàng. Vội vàng giữ tay che ở trước ngực mình, nhanh như vậy cùng một nam nhân xa lạ lên giường, nàng không thể tiếp nhận nổi.

Thạc Trân mở tay nàng ra nhưng là đúng lúc này, một thanh âm nữ tử ngang ngược đánh vỡ chuyện tốt nam nữ trong phòng.

"Đại sư huynh, ta mới vừa vào môn liền nghe nói huynh hôm sáng sớm liền phân phó đệ tử trong môn chuẩn bị công việc thành thân ngày mai còn thỉnh Thanh Điền Sư thúc làm người chủ hôn. Hôn sự cũng quá đột ngột, người ta áo cưới cũng chưa kịp đi mua. Thành thân là đại sự cả đời, nếu huynh nhất định phải làm, muội cũng không lời nào để nói, ngày mai ta tùy tiện mặc bộ y phục đỏ cũng hợp. Nếu không đợi lát nữa nông hộ trong núi mới thành hôn xong mượn một bộ cũng được"

Trong phòng tiến vào một người cao ráo, hơn hai mươi tuổi, cao độ chừng một mét chín, một thân trang phục nam nhân nhưng từ dung mạo nhìn ra được là nữ tử trẻ tuổi.

Dúng người tiêu chuẩn người mẫu nha!

Lệ Sa dâng lên vài phần ganh ghét, cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé một mét sáu mấy của mình, kiếp trước cũng như vậy, xuyên qua cũng không gặp cơ thể cao hơn, kiếp trước tốt nghiệp đại học không lâu nhận được lời mời tham gia người mẫu chuyên nghiệp nhưng bởi vì chiều cao không đủ nên bị loại.

Nàng kia xổ một tràn hơi, mới phát hiện trong phòng không phải một mình Đại sư huynh, mắt hạnh trợn lên: "Ngươi là ai, sao không biết liêm sỉ để Đại sư huynh ta ôm?"

Thạc Trân sửa sang lại vạt áo tán loạn cho Lệ Sa chầm chậm nói: "Tứ sư muội, để ta giới thiệu với muội, vị cô nương này là nương tử ta, ngày mai chúng ta sẽ thành thân."

Lệ Sa thấy hắn đương nhiên, bỗng nhiên nhớ tới đề tài sườn phu lão công nhắc tới thảo luận, chẳng lẽ hắn chính là người kia?

Nữ tử nhảy dựng lên: "Đại sư huynh, huynh rõ ràng muốn cùng ta thành thân, khi nào đến phiên yêu nữ này?"

"Ta trước nay chưa nói qua muốn cùng muội thành thân cũng như trước nay chưa từng đối với muội có tâm riêng, là muội một mình nhàn rỗi không có việc gì tình nguyện yêu ảo tưởng."

Thạc Trân sắc mặt trầm bị cô nương xuống: "Tứ sư muội đây là sư tẩu muội, bổn môn tôn ti chú ý nhất còn dám vô lễ liền di ý ăn năn nhai diện bích đi."

Nữ tử không phục: "Nàng hiện tại còn không phải sư tẩu tư, nói một hai câu không tính là thất lễ."

Thạc Trân mí mắt cũng không thèm nâng một chút, chậm rãi nói nhỏ: "Nàng trước mắt là thế tử nhị sư huynh muội, tính ra cũng là sư tẩu muội. Chọc giận hắn, muội biết sẽ có cái hậu quả gì."

Nữ tử mặc kệ hậu quả hay không hậu quả chỉ vào Lệ Sa nói: "Cả hai sư huynh đều bị người cướp di, tốt xấu gì cũng phải lưu lại cho ta một người. Tiểu dâm phụ không biết xấu hổ, ngươi quá mức tham đi, ta muốn tìm nhị sư huynh tính sổ."

Lệ Sa từ trên giường đứng dậy, chân nhỏ trắng tinh đạp lên trên sàn nhà, sắc tối cùng sắc sáng đối lập, cặp chân ngọc tuyết cùng có vẻ trong suốt. Tuy tứ sư muội kia là nữ nhân cũng nhịn không được nuốt nước miếng xuống chứ đừng nói là Thạc Trân, tầm mắt thẳng luôn nhìn chằm chằm đôi chân xinh dẹp đang đạp lên trên sàn nhà.

Tứ sư muội cúi đầu nhìn hai chân mình rồi nhìn hai 'chiếc thuyền' nhỏ, lập tức tràn đầy ghen ghét, hướng về phía Lệ Sa quát: "Ta nói ngươi là người câm, đoạt nam nhân từ trên đầu, ngươi có bệnh sao? Một nam nhân còn chưa đủ liền Đại sư huynh của ta cũng không buông tha, chưa từng gặp nữ nhân nào lòng dạ hiểm độc như ngươi."

Lệ Sa thanh thanh giọng nói, đột nhiên phát ra phản kích liên tiếp: "Ai mà thèm Đại sư huynh của người, có bản lĩnh liền đem hắn cầm cất vào túi áo mới an toàn. Rõ ràng giữ không được nam nhân còn phát xuân lung tung. Ai kêu ngươi tới đây lắm mồm! Ngươi như thế nào biết ta muốn hai nam nhân? Liền tính ta muốn hai nam nhân cùng người có can hệ gì? Muốn nam nhân, tự đi nhà thổ muốn đi, muốn đoạt người từ bên cạnh ta, người đừng nằm mơ!"

So về mắng chửi người, nàng cũng không phải là hiền từ, từ sau khi tới Mẫn gia, xem bà bà hỗn chiến lâu rồi, nếu là không học chút bản lĩnh cũng quá phí.

"Ngươi mắng chửi người, Đại sư huynh xem nàng như vậy, huynh còn thích?" Tứ sư muội tính tình tuy rằng táo bạo nhưng luận công phu miệng chửi nhau thực sự không bằng.

Thạc Trân tràn ngập kinh ngạc nhìn thê tử tương lai trước mặt, không nghĩ tới nàng khó chọc vào như vậy. Trước đây nhị sư đệ thành thân có nhờ trạm dịch đưa tin nói thê tử định thành thân tính tình yếu đuổi, thường hay mặt đỏ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Sau khi hắn nhận được tin còn rất thất nhưng từ trong ốc đảo vọng, khi đó nhìn thấy liền kinh ngạc cảm thán nàng có thể trong nước trình diễn vũ đạo mỹ diệu, bị hấp dẫn thật sâu. Từ ngày ấy liền không thể tự thoát ra được.

Lệ Sa đầu tiên là bị tên Kim Thạc Trân kia hôn thật lâu hiện tại lại mắng một hồi, cổ họng như bốc khói. Liền đi đến phía trước cửa sổ, mở ra thấy Chính Quốc đứng cách mấy bộ dưới một cây cọ cạnh sườn núi phía dưới thất thần.

"Chính Quốc!" nhìn hắn phất phất tay: "Tiến vào châm trà"

Nhưng không đợi Chính Quốc tiến vào Doãn Kỳ đã tới trước, bưng một cái khay mặt trên để nước dâu tây ướp lạnh mà thê tử thích uống nhất.

"Nhị sư huynh." Tứ sư muội kêu một tiếng.

Doãn Kỳ vòng qua người đi đến trước mặt Lệ Sa: "Ta nghe Chính Quốc nói nàng cơ hồ không ăn cơm sáng, cái này không thể được. Đặc biệt sai người hái dâu tây làm nước trái cây ướp lạnh, trời quá nóng uống vào nhất định giải nhiệt."

"Tướng công, làm khó chàng nghĩ đến chu đáo."

Haha, nước trái cây dâu tây chính là thức uống nàng yêu nhất.

Doãn Kỳ đem khay đặt ở trên bàn, rót một ly đưa qua. Không đợi nàng tiếp nhận Thạc Trân đã từ đầu giường đứng dậy, đi hai bước ngồi ở ghế trên, cánh tay choàng qua ôm Lệ Sa để ở trên đùi mình.

"Ta tới đút nương tử ăn." hắn nhận lấy cái chén đưa tới bên môi nàng.

Lệ Sa bị hắn làm trò ôm ở trên dùi trước mặt lão công nhà mình, cả người đều không được tự nhiên nhưng nhìn sắc mặt lão công giống như việc này thực bình thường mới nhẹ nhàng thở ra đối với mặt với Thạc Trân nói: "Không cần, ta tự mình uống."

Trên mặt Thạc Trân lộ ra nụ cười xấu xa: "Nương tử không chịu uống, xem ra là vi phu dùng phương pháp không đúng đút nàng, nương tử có ý là vi phu phải dùng miệng đút cho nàng đúng không?"

Người này da mặt so với đất còn dày hơn!

Lệ Sa tức giận há miệng uống hơn phân nửa cốc nước trái cây mà hắn đưa.

Thạc Trân thấy đáy cốc còn dư lại một ít, ngửa cổ uống dến sạch sẽ, uống xong liếm liếm môi, phảng phất chưa đã thèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro