
#0𝟷𝟷 . 𝚍𝚞𝚘𝚗𝚐𝚛𝚑𝚢 - 𝚝𝚞̀ 𝚗𝚑𝚊̂𝚗 𝚟𝚊̀ 𝚌𝚊̉𝚗𝚑 𝚜𝚊́𝚝 .
_______________
em - nqa
hắn - tđd
đêm vắng, chẳng còn ai đi lại ngoài hành lang. chỉ còn phòng giám sát số 2 le lói ánh sáng mờ.
đăng dương đang trực ca, ngồi trầm ngâm nhìn màn hình camera. thế mà ánh mắt lại vô thức dừng ở khung số 11 – buồng giam của tên nhóc mới vào hôm qua.
quang anh, 18 tuổi. nhỏ hơn hắn bốn tuổi, nhìn ngoan ngoãn, trắng trẻo, nhưng ánh mắt lại lấp ló cái gì đó khiến người ta không thể rời đi.
mắt đăng dương còn chưa kịp rời khỏi màn hình thì cánh cửa nhẹ khẽ mở.
"dương... em đau bụng quá, không ngủ được..." – giọng em vang lên, khẽ run.
đăng dương nheo mắt, chưa kịp hỏi thì quang anh đã nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa lại.
căn phòng giờ đây chỉ còn lại hai người, không khí khá đặc quánh.
trần đăng dương đứng dậy và nói, "cậu vào đây làm gì, ai cho phép?."
"không ai hết." – em trả lời gọn lỏn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào hắn. "em chỉ muốn ở gần anh."
đăng dương thở dài, bước tới định kéo em ra ngoài. nhưng ngay khoảnh khắc hắn đưa tay nắm cổ tay em, quang anh bất ngờ đẩy hắn ngã xuống ghế.
thân người trắng trẻo áp sát, hai chân tách ra, ngồi hẳn lên đùi hắn, đùi chạm đùi, bụng dính bụng.
"c-cậu làm cái—?!"
"suỵt.." – quang anh lại dùng tay che miệng hắn. "anh cứ ngồi yên như vậy đi."
em bắt đầu đưa hông lắc nhẹ, ma sát lên đùi hắn, nhịp nhàng như thể đã quen với từng nhịp thở của đăng dương. cơ thể ấm áp dán chặt vào hắn, mùi thơm nhẹ thoảng qua làm đầu óc của đăng dương chao đảo.
"cậu có biết cậu đang làm cái gì không hả?" – đăng dương nghiến răng, cố tỏ ra nghiêm khắc, nhưng hơi thở đã bắt đầu rối loạn.
quang Anh chỉ cười khẽ. "biết chứ, em đang cưỡi anh."
trần đăng dương chết lặng, hắn không biết nói gì tiếp theo.
chiếc áo tù mỏng manh bị quang anh vén lên từng chút, lộ ra phần eo nhỏ, mịn như tơ. rồi tới ngực, rồi cổ, rồi từng nụ hôn vụn vỡ rơi xuống làn da hắn.
tay em luồn vào cạp quần hắn, vuốt nhẹ. "anh cương rồi đó..nói là không muốn em à?"
.
.
"ư-ưmm... chặt quá, ah..~" – quang anh rên rỉ nhỏ trong cổ họng, hai tay bấu lấy vai hắn, môi của em hé ra như mèo con.
đăng dương há miệng, hoàn toàn không nói nên lời.
"anh im lặng vậy là chịu rồi đúng không?" – em cười khẽ, rồi bắt đầu di chuyển.
mỗi lần hông nhấc lên rồi dập xuống, âm thanh nhòe ướt vang lên trong căn phòng kín. dương chỉ có thể nắm lấy eo thon gọn của em, không phải để kiểm soát, mà là để chịu đựng.
"n-nhanh lên một chút...~ư-hức.. em chịu không nổi nữa~" – quang anh rên rỉ, tay hắn kéo lên ngực em, để hắn cảm nhận từng nhịp tim đập.
mỗi cú dập xuống khiến cả người hắn giật nhẹ, như bị điện giật.
"ư-ưm..a-ah, hức..ưm..~~"
"e-emm... sắp" – giọng em đứt đoạn, mắt ngập nước, mái tóc rối bời. cơ thể em run lên, từng đợt co rút thắt lại khiến trần đăng dương cũng không chịu nổi nữa.
chỉ vài giây sau, cả hai đều cùng nhau chìm vào đợt sóng cuối cùng, và bắn cùng một lúc.
lúc sau đăng dương ngả đầu ra ghế, mồ hôi nhễ nhại, quang anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán hắn rồi nói. – "lần sau, em sẽ ngồi vững hơn nha."
_________
segg bth thooiii =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro