ONESHOT
Summary:
Jihoon có vị như Jinro Chamisul và kem dâu tây, rất đặc trưng và quyến rũ đến mức Hyeonjoon ước gì họ có thể sản xuất ra một loại soju với hương vị đó, để anh có thể đóng chai hương vị của người yêu mình lại, và uống bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn.
----------
nyang
[địa chỉ]
you
?
Cái này là gì vậy?
nyang
Chúng ta đã nói là sẽ ăn mừng khi một trong hai chúng ta chiến thắng, đúng không?
Hyeonjoon nghĩ trong lo lắng, đúng là như vậy, nhưng không phải ngay lập tức, nhất là sau khi vừa đối đầu với nhau. Cảm giác lo âu len lỏi trong lòng anh, cắt ngang những giờ phút hạnh phúc quý giá mà anh đã có ngay trước đó.
Anh đã nghĩ rằng đêm này sẽ đến khi họ trở lại Seoul, chứ không phải ngay lúc này ở Gyeongju, sau khi trải qua cảm giác phấn khích từ trận đấu này. Bởi vì, anh biết rằng nếu mình là người bước xuống sân khấu tay không vào tối nay, anh sẽ cảm thấy chua xót vì nỗi đau thất bại ít nhất trong một tuần.
you
Ừm.
Em ổn chứ?
nyang
Đói.
Mua cho em một cái bánh kem nếu anh đi ngang qua cửa hàng nhé.
you
Haha.
Em biết anh không nói đến điều đó mà.
nyang
Em ổn mà.
"Người đó là ai vậy?"
"À, omma." - Hyeonjoon tỉnh táo lại. Nhớ rằng anh đang ngồi trong một quán bingsu với chủ đề tuyết có ánh đèn sáng rực rỡ với mẹ, những người khác của HLE đang đợi anh tham gia tăng 3 ở cách đó hai phố, và không thể bỏ mọi thứ để đi tìm bạn trai ngay bây giờ. "Ôi là, ừm, là Jihoon."
you
Nhưng anh vẫn đang ở ngoài mà.
nyang
:(
you
Với mẹ.
Bingsu cũng vừa mới được đem đến.
"Ahh, Jihoonie" - mẹ anh gật đầu. Bingsu của họ chưa được chạm vào nằm im giữa bàn, vì Hyeonjoon đã kể cho mẹ nghe một câu chuyện về Shyvana của Wangho trước đó. "Nhóc ấy cao quá."
Hyeonjoon bĩu môi. "Con cũng cao mà, omma."
"Đúng vậy", mẹ anh cười, giơ tay lên cao hơn trán Hyeonjoon một chút. Anh nhìn lên, giống như cách chín tiếng trước anh đã nhìn lên khi gặp Jihoon ở hậu trường trước trận đấu, và họ đã chúc nhau may mắn. "Con từng cảm thấy ngượng ngùng khi mới cao lên như vậy. Bây giờ thì đã vừa phải với con. Mẹ rất vui vì hai đứa vẫn là bạn."
Bạn. Từ này khiến Hyeonjoon cảm thấy không thoải mái, như thể anh đang ngồi trên một cái bờ vực giữa được và mất. Anh ước gì mình có thể nói cho mẹ biết về mối quan hệ của họ, nhưng thật lòng mà nói, đôi khi, anh cũng không rõ nữa.
"Liệu nhóc ấy có buồn không?"
Hyeonjoon nhìn lên với ánh mắt nghi ngờ. "Về..."
"Về trận thua?"
Trái tim anh như ngừng đập một chút. Thật khó khăn khi nghĩ rằng niềm hạnh phúc của anh tối nay có thể là nguyên nhân khiến cho Jihoon buồn.
Trước khi anh kịp trả lời, điện thoại lại rung lên.
nyang
oh
Không sao đâu, đừng lo.
Anh nên dành nhiều thời gian hơn với mẹ.
Em sẽ ở đây.
Một cảm giác ấm áp chạy dọc qua lòng anh, và hơn bao giờ hết, anh nhớ Jihoon. "Omma, tụi con là chuyên nghiệp mà~", Hyeonjoon cười, "Tụi con đều ổn."
Một nhóm người đi lên tầng hai, là một gia đình, một người phụ nữ trạc tuổi mẹ anh, với một cậu bé và một cô bé. Bà ấy đang nắm tay cả hai, cả ba cùng chỉ vào một tấm áp phích bingsu melona đã bong tróc trên cột, và anh cười trước một câu nói đùa mà mẹ hai đứa bé nói.
"Thật ra..." - Hyeonjoon nhìn mẹ mình, bà quay lại nhìn anh với vẻ mong đợi. Trái tim anh đập nhanh, tự hỏi, Jihoon chỉ cách đây vài con phố, có thể.
you
Em có muốn ra ngoài gặp mẹ anh không?
Bà ấy nhớ tên của em.
Bà ấy không nhớ tên Wangho đâu.
kkkk.
Anh có thể gửi địa chỉ cho em.
Chỉ cần gọi taxi và đến gặp bà ấy.
Với tư cách là bạn trai của anh, đó là điều mà anh không nói. Có lẽ cũng là điều mà anh không nên nói.
Ba dấu chấm nhấp nháy trên màn hình khung chat với Jihoon. Chúng nhảy lên và rồi đứng yên tại chỗ, từng giây trôi qua khiến trái tim Hyeonjoon như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
nyang
Xin lỗi
Nỗi thất vọng cuộn lại trong dạ dày của Hyeonjoon. Anh nên biết rõ điều này.
nyang
Trở về Seoul?
Tối nay em nghĩ mình...
Không muốn gặp ai cả.
Ôi. Hyeonjoon phải nói gì đó để làm dịu bầu không khí, anh lo lắng nghĩ, để mọi thứ dễ dàng hơn.
you
Ngoại trừ anh?
kkkk.
nyang
Ừm.
Ngoại trừ anh.
Tim Hyeonjoon nhanh chóng đập loạn nhịp, và anh đặt điện thoại xuống bàn, hy vọng mặt mình không quá đỏ khi nhìn lại mẹ.
"Con có phải đi đâu không?" - bà hỏi, mỉm cười, như thể bà đã biết điều gì đó mà anh không biết.
"Không. Không, con sẽ qua đó sau", Hyeonjoon nói nhanh, "Và, con đang kể cho mẹ về Shyvana của Wangho hyung."
"Mẹ không biết đó là gì, nhưng cứ tiếp tục đi, Hyeonjoonie."
----------
Khi Hyeonjoon bảy tuổi, anh đã nhìn thấy mẹ mình đặt trang sức vào bồn rửa trên bàn bếp, lúc đó anh chưa đủ cao để nhìn thấy toàn bộ cái bồn.
Những món trang sức ấy khi đặt vào bồn trông không bóng bẩy và xỉn màu, cho đến khi mẹ anh cọ rửa trong bồn và lấy ra, nó mới lấp lánh và ánh bạc.
"Bình thường nó trông như thế này", mẹ cho anh xem một sợi dây chuyền bạc, để anh cầm nó bằng bàn tay nhỏ xíu của mình, "Nó bóng bẩy và mềm mại, thấy không? Nhưng khi mẹ để nó ở ngoài quá lâu, không khí sẽ làm thay đổi nó. Đó là lý do nó trở nên cứng và xỉn màu."
Hyeonjoon nhìn thấy một chiếc nhẫn bạc, nó loang lổ và xỉn màu, đang được đặt vào bồn rửa. "Vậy cái màu xỉn đó", anh nói, nhón chân lên, "Nó giống như một cái khiên, đúng không?"
Mẹ anh cười. "Đúng, đại khái là như vậy."
Hyeonjoon bảy tuổi cẩn thận cầm sợi dây chuyền bạc. "Vậy tại sao mẹ lại lấy cái khiên đó đi?"
Mẹ anh đã ngạc nhiên. Hyeonjoon thường nói những điều khiến người khác ngạc nhiên, bà từng nói như vậy. "Nếu mẹ không làm vậy, thì không ai có thể thấy được nó thực sự trông như thế nào", bà đặt một chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh, mong manh và đẹp đẽ, "Đúng không?"
Đúng không?
Khi Hyeonjoon và Jihoon còn ở GenG, khi Wangho uống rượu, anh ấy sẽ nói rằng anh quá trong sáng so với Jihoon. Rằng Jihoon như một giọt mực đen ở trong một ly nước trong suốt như Hyeonjoon, nó làm anh xỉn màu mãi mãi.
Hyeonjoon không nghĩ như vậy. Anh đã thấy Jihoon từ khi còn nhỏ ở Griffin, nắm tay anh và cười cùng tất cả đồng đội ở DRX, và khi họ quay lại nhìn nhau, tất cả những gì anh thấy ở Jihoon là một tâm hồn tự do, với ánh bạc rực rỡ tràn trề.
Khi lớn lên trong thế giới này, cậu đã bị oxi hóa, tạo ra những mảng đen ở nhiều chỗ, trở nên xỉn màu, cứng nhắc và lạnh lẽo, nhưng thỉnh thoảng khi cậu vẫn cười, ánh bạc đó lại lóe lên lấp lánh.
Khi Jihoon say rượu, cậu thích gửi cho Hyeonjoon những tin nhắn thoại với đầy ắp những biệt danh thân mật. Thỏ con. Bánh quy Yakgwa. Thiên thần.
Hyeonjoon không nghĩ mình là một thiên thần. Anh nghĩ có lẽ Jihoon đã bị thế giới vấy bẩn làm cho xỉn màu, nên cậu nghĩ bản thân mình giống như Wangho đã nói.
Nếu có điều gì, Hyeonjoon nghĩ Jihoon mới là thiên thần, kéo theo đôi cánh bạc nặng nề và xám xịt như nhựa đường phía sau, đôi mắt luôn hướng về một chân trời mà cậu phải đến, không thể nghỉ ngơi cho đến khi làm được.
----------
Tấm thảm hấp thụ tiếng bước chân của Hyeonjoon ngay khi anh bước vào. Đây là một căn phòng trông thật sang trọng, với những tấm thảm đỏ sẫm và bọc da, bên cạnh là một lớp lông giả lông gấu Bắc Cực được phủ rũ xuống bên cạnh cái sofa rộng rãi trước giường, nhưng tính thẩm mỹ bị phá hỏng một cách hấp dẫn bởi người đàn ông đang ngồi trên sofa trong chiếc áo choàng tắm và quần ngủ kẻ sọc quen thuộc.
"Ôi tốt quá. Chắc em sẽ chết nếu phải xem thêm một trận Olympic nữa", Jihoon nói, ném điều khiển sang một bên và lướt đến chỗ anh như một con mèo khó chịu, "Anh có để đồ của mình ở chỗ người khác không?"
"Không, anh về trước. Anh sẽ phải báo cho họ biết là mình ở đây", Hyeonjoon đặt balo xuống sàn, dang rộng cánh tay với một nụ cười ngại ngùng, "Em không định chúc mừng anh vì đã thắng hay sao?"
Jihoon khịt mũi, nhưng vẫn kéo anh ôm vào lòng, hôn anh một cách từ từ. Jihoon có vị như Jinro Chamisul và kem dâu tây, rất đặc trưng và quyến rũ đến mức Hyeonjoon ước gì họ có thể sản xuất ra một loại soju với hương vị đó, để anh có thể đóng chai hương vị của người yêu mình lại, và uống bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn.
Người đi đường giữa vùi mặt vào cổ Hyeonjoon, môi chạm nhẹ lên da anh, tay lướt qua lưng anh. "Chúc mừng, hyung."
----------
Dưới vòi hoa sen, Hyeonjoon lắng nghe âm thanh của tivi bật lên, rồi tắt đi, rồi lại bật lại. Anh đã biết ngay từ khi bước vào rằng Jihoon thực sự không xem lại các trận Olympic, nhất là ngay sau khi trận đấu vừa diễn ra.
Hyeonjoon ghét xem lại những trận mà họ thua, mặc dù đó là cách tốt nhất để rút kinh nghiệm. Anh thường ngồi nửa khuất sau lưng anh Wangho khi họ xem lại những trận scrim thua vào mùa Xuân, cắn móng tay và nhìn xuống mỗi khi Inkyu hoặc Jaeha gọi tên mình.
ihoon thì không quan tâm. Cậu xem lại những trận đấu mà GenG bị đánh bại, chân để lên đầu gối của Siwoo trên sofa, vừa xem vừa ăn đậu phộng.
Nhưng khi Hyeonjoon lau khô tóc, nghe thấy tiếng ồn ào của các bình luận viên vang vọng qua cánh cửa, rồi im lặng, và sau đó lặp lại chính xác những gì họ đã nói trước đó, anh cảm thấy có vẻ như hôm nay Jihoon rất quan tâm.
Có vẻ như cậu rất quan tâm.
Lớn lên trong một ký túc xá chật chội dạy cho bạn những kỹ năng sống cần thiết, như mở cửa nhà vệ sinh mà không phát ra tiếng động. Âm thanh tivi lớn dần khi cánh cửa mở ra, cho đến khi anh thấy Jihoon đang cuộn mình trước màn hình, trông nhỏ bé bên cạnh màn hình đồ sộ, xem đi xem lại một cảnh nhiều lần.
Đó là pha solo kill trong ván đấu thứ tư. Hyeonjoon nhìn thấy Jihoon chết dưới tay Geonwoo, rồi tua lại, thậm chí không thèm nhìn. Ngay khi cảnh ấy bắt đầu lại, ngón tay cậu run rẩy, tua lại trận đấu. Thay đổi lịch sử trong tâm trí.
Hyeonjoon biết rằng, đâu đó, vào một thời điểm nào đó giữa lúc họ lần đầu chia tay và lúc họ quay lại với nhau, Jihoon đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ.
Đôi lúc, khi họ có một cuộc cãi vã, khi Jihoon mệt mỏi,hoặc khi họ chỉ ngồi nhìn nhau, Hyeonjoon nhìn vào cậu và thấy con quỷ đó.
Điều này xảy ra với tất cả bọn họ, với mọi người, như HyukKyu hyung đã nói với anh. Đó là lý do họ ở đây, chơi ở cấp độ này. Bạn phải cảm thấy như mình không bao giờ đủ tốt, để bạn có thể trở nên tốt hơn.
Cảnh tượng đó lại diễn ra lần nữa, thanh máu của Jihoon biến mất trước mắt anh dưới những cú bắn chính xác từ Geonwoo, các bình luận viên la hét ngày càng lớn, sự kiểm soát của GenG trong trận đấu đang sụp đổ từng giây một, và ngay trước khi Jihoon chết, cậu nhấn điều khiển, màn hình tối sầm lại.
Trong tấm gương đen, Hyeonjoon nhìn vào mắt Jihoon và lại thấy con quỷ đó.
Nhưng rồi Jihoon quay lại, bối rối và phàn nàn. "Em thậm chí còn không nghe thấy tiếng anh bước ra ngoài! Sao lại lâu vậy?"
"Anh đang thử hết tất cả các loại xà phòng của họ. Vòi sen của khách sạn này thật tuyệt." - Hyeonjoon nói, ngồi xuống sofa bên cạnh Jihoon, và theo bản năng, cậu cuộn mình lại để đầu nằm trên đùi anh, như một chú mèo con đòi được vuốt ve.
Tối nay không có gì gấp gáp. Họ thư giãn nằm dài và uống thêm một chai soju, nói về chuyến đi mà họ đã lên kế hoạch đến Jeju sau khi Worlds kết thúc. Hyeonjoon xoắn những lọn tóc đen của Jihoon một cách chậm rãi, đầy yêu thương, và kể cho cậu nghe về việc dì nấu ăn ở HLE dạy anh cách đập trứng. Jihoon vô tình bình luận rằng không sao cả, họ có thể sống mà không cần nấu ăn, chỉ cần gọi đồ ăn giao đến trong tương lai, rồi bỗng nhiên ngại ngùng, từ chối giải thích về ý nghĩa của từ "tương lai".
Cậu thậm chí còn có vẻ thoải mái khi nói về Wangho và Hwanjoong, cười khúc khích khi Hyeonjoon kể cho cậu nghe về lần khi Wangho feedback và vô tình gọi Dohyeon là Peyz. Tuy nhiên, lá chắn của cậu có lúc lại lung lay – Hyeonjoon có thể thấy điều đó khi Jihoon ngừng nói và nhìn chằm chằm vào chiếc tivi đen kịt, và trong thầm lặng, anh tự hỏi liệu Jihoon có duy trì một vỏ bọc chỉ để làm anh vui không.
Tuy nhiên, thật khó để nghĩ về điều đó, khi mỗi ngụm rượu khiến Jihoon trở nên gần gũi hơn, đôi tay mát lạnh vẽ những đường nét ngẫu hứng trên làn da của Hyeonjoon, khi quần áo đối với Hyeonjoon làm anh cảm thấy ngày càng ngột ngạt, và tất cả những gì anh muốn là cảm nhận đôi tay của Jihoon trên cơ thể mình, không có gì cản trở.
Chỉ khi Hyeonjoon đã uống hết ly soju thứ năm, khi mặt anh đỏ lên và cơ thể nóng hơn, và anh cố gắng cúi người về phía trước để rót lại rượu một cách run rẩy, thì đột nhiên anh thấy mình bị đè trở lại vào sofa, môi Jihoon đang chạm vào môi anh, một tay giữa hai chân anh.
"E..em đang đợi gì vậy?", Hyeonjoon thở hổn hển, rướn người lên để hôn Jihoon, không bao giừo đủ khi đã nếm thử, "Em hỏi... tại sao anh lại mất nhiều thời gian trong phòng tắm, anh đã..."
"Tự mở rộng à?", Jihoon luồn tay qua tóc anh, khiến Hyeonjoon rùng mình, "Anh chưa bao giờ để em làm điều đó cho anh."
"Em luôn rất nóng vội." - Hyeonjoon nhăn mặt, bĩu môi khi Jihoon hôn anh lần nữa. Hông anh nảy lên khi Jihoon đẩy đùi cậu vào giữa hai chân anh, và anh phải ngăn mình không được cọ xát vào nó như một chú thỏ đang động dục. "Nhanh lên~" - anh rên rỉ.
"Em đã chuẩn bị thứ khác cho anh rồi", Jihoon nói, kéo Hyeonjoon đứng dậy. "Cởi quần áo ra. Lên giường thôi."
Da Hyeonjoon râm ran trong sự mong chờ khi anh cởi đồ, trèo lên giường theo lời chỉ dẫn. Anh cảm thấy một sự nóng bỏng của xấu hổ và phấn khích khi Jihoon chen vào giữa hai chân anh – cậu đã cởi bỏ cái quần kẻ, một tuýp gel bôi trơn trong tay, nhưng vẫn mặc áo choàng, trong khi Hyeonjoon hoàn toàn khỏa thân bên dưới cậu.
Hyeonjoon có linh cảm không tốt về việc Jihoon sắp làm khi người đàn ông cao hơn dang rộng đầu gối, nhìn xuống cơ thể anh, ngắm nhìn tất cả những gì anh có. "Jihoon, em không định...?"
"Tại sao?" - Cái vẻ tự mãn đó khiến Hyeonjoon không thể cưỡng lại. Thay vì tỏ ra bị Hyeonjoon đe dọa khi cậu ấn đùi của anh mở ra và hạ xuống, cậu lại trông có vẻ hào hứng, như khao khát để chiếm lấy một trong những điều đầu tiên của Hyeonjoon, và đủ tốt để trở thành duy nhất của anh. "Tại sao em không nên, hyung?"
"Chờ đã, Jihoonie...", Hyeonjoon thở hổn hển, cúi xuống, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, "Khoan đã... ah! Mmnh..."
Anh che miệng, nhắm nghiền mắt, trong khi Jihoon liếm một đường từ dưới lên đến đầu dương vật đang cương cứng của anh, đầu gối anh cố khép lại nhưng vẫn bị cậu giữ chặt, mở rộng ra.
Họ chưa bao giờ thử điều này trước đây, chủ yếu vì Hyeonjoon nghĩ rằng điều đó kỳ quặc và khó chịu, và dù sao thì chuyện chăn gối của họ vẫn luôn tuyệt vời theo những cách khác. Điều đó nghĩa là mọi thứ anh đang cảm thấy bây giờ là điều trước đây anh chưa bao giờ tưởng tượng, ấm áp và ẩm ướt, mềm mại theo cách mà ngón tay cậu không bao giờ có thể làm được.
Bàn tay của Jihoon cũng rất bận rộn trong khi cậu ngậm và liếm, làm phần đùi trong trắng trẻo của Hyeonjoon bầm tím với những dấu tay mà anh sẽ phải chịu đựng trong cả tuần tới, vuốt ve anh bằng những ngón tay phủ đầy gel bôi trơn hương dâu ngọt ngào mà họ đã mua trong kỳ nghỉ cùng nhau trước đó.
"Ah, ah-...!", Hyeonjoon rên rỉ, khoái cảm thuần túy lan tỏa khắp da thịt anh vì sự tấn công không ngừng ở bên dưới, "Jihoon chờ đã, đừng...!"
Những ngón tay khéo léo như một nghệ sĩ piano của Jihoon trượt vào bên trong Hyeonjoon, giữ nó mở ra trong khi lưỡi cậu đẩy vào và khám phá, và Hyeonjoon gần như hét lên, một tay nắm chặt tóc cậu, thở hổn hển với những lời cầu xin như Jihoon dừng lại, cho anh nhiều hơn, làm tình với anh, chạm vào anh. Có một cơn ngứa ran hình thành nơi bụng dưới của Hyeonjoon, đang cầu xin và đòi hỏi nhiều hơn nữa.
"Quyết định đi", Jihoon lười biếng nói, ngẩng đầu lên từ giữa hai chân anh. Cậu trông điển trai nhưng lộn xộn, tóc rối bời, môi hơi sưng và dính đầy màu hồng từ dâu tây, "Anh muốn em làm gì, hyung?"
Hyeonjoon rên rỉ, má anh nóng bừng, cảm giác khao khát mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh không biết phải nói sao, nhưng như thế này anh không thể đạt cực khoái – anh cần nhiều hơn, cần những tháng ngày khổ sở vừa qua dồn nén lại và vỡ òa như sóng vỗ vào bờ trong tối nay, giải tỏa hết mọi căng thẳng và lo âu cho đến khi anh mệt mỏi nhưng anh sẽ được hồi sinh.
Jihoon sắp sửa cúi xuống lần nữa, đôi mắt đen láy tìm kiếm nơi cậu muốn đặt môi tiếp theo, thì bị làm gián đoạn một cách thô lỗ bởi tiếng kêu chói tai từ chiếc điện thoại nằm trên tủ đầu giường bằng kính của Hyeonjoon.
Ngay lập tức, điều đó kéo cả hai ra khỏi trạng thái mê muội mà họ đang ở. "Ah", Jihoon trừng mắt, như một con mèo giật mình, "Tắt nó đi."
"Chết tiệt, xin lỗi, anh quên không nói với người khác là anh không đi uống rượu cùng họ", Hyeonjoon thở gấp, với lấy chiếc điện thoại đang rung, "Đợi chút, để anh..."
Anh im lặng khi nhìn thấy tên người gọi, khi một ý tưởng xấu xa, thật sự xấu xa lóe lên trong đầu anh.
Sự cám dỗ đang chiến đấu để chống lại tiếng cảnh báo văng vẳng trong đầu anh, nghe rất giống với Wangho. Đừng làm thế. Cậu không nói về chuyện này trước đó, đừng làm vậy bây giờ.
Tuy nhiên, cảm giác ngứa ngáy trong bụng anh vẫn kêu gào, kêu gừ gừ đòi được thỏa mãn, và với phản ứng nhanh nhạy, Hyeonjoon đã nhận cuộc gọi.
"Ah, Geonwoo à?"
Thật hồi hộp và đáng sợ, khi chứng kiến toàn bộ cơ thể Jihoon cứng đờ trước mắt anh, khi cậu đang quỳ trên giường.
Trên gương mặt Jihoon có nhiều tầng cảm xúc, bất ngờ, bối rối, tức giận, và một thứ gì đó sâu sắc hơn mà Hyeonjoon không thể đặt tên, một thứ gì đó đi vào và chạm nhẹ vào nhu cầu bên trong anh.
Nghe có vẻ ồn ào ở đầu dây bên kia, như họ đang ở một quán nướng, kiểu ồn ào và thông gió kém mà Inkyu thích. Ai đó nghe giống như Hwanjoong đang rót thêm một lượt soju cho mọi người. "Hyeonjoon hyung, anh đâu rồi? Anh không trả lời tin nhắn của em."
Trong phòng yên tĩnh đến lạ, giọng Geonwoo vang lên rõ ràng ngay cả khi không bật loa. Hyeonjoon cảm thấy như mình quên mất cách thở.
"À, anh đã về rồi", trái tim Hyeonjoon đập mạnh, da thịt rạo rực với sự phấn khích, mắt dán chặt vào Jihoon. Anh vòng chân quanh hông Jihoon, kéo cậu lại gần, và người kia suýt vấp ngã, chầm chậm nhận ra khi nhìn lại Hyeonjoon, cậu hiểu điều mà anh đang mời gọi. "Xin lỗi, anh quên nói với em."
Hyeonjoon nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu cuộc gọi kết thúc ở đó. Nếu Geonwoo cố gắng chú ý đến câu chuyện cười mà Wangho đang kể, nói một câu chào như chúc ngủ ngon và cúp máy. Nhưng thay vào đó...
"Ôi, không sao. Anh đã về đến nơi an toàn chứ, hyung?"
Như một cái gì đó bị đứt ra trong anh, Jihoon mạnh mẽ quay người Hyeonjoon lại, vẫn với biểu cảm ấy, nâng hông anh lên. Tay cậu vẫn còn trơn trượt vì gel bôi trơn, vì vậy cậu bấm móng tay vào hông của Hyeonjoon để giữ chặt anh tại chỗ cho những gì cậu sắp làm.
"Ừm, đừng lo lắng..."
Jihoon nhanh chóng xác định được vị trí, rồi đâm mạnh vào, khiến anh thở hỗn hển và rên rỉ vì cảm giác kéo căng kinh ngạc, thường thì sẽ đau cho Hyeonjoon dù đã được chuẩn bị và bôi trơn đầy đủ. Cảm giác hưng phấn gần như khiến anh đánh rơi điện thoại, cảm giác như mình bị xé làm đôi. Anh lắp bắp nói: "..anh ổn, G..Geonwoo à."
"Món tráng miệng với mẹ anh thế nào?"
Hyeonjoon cảm thấy như mình đang lơ lửng trên mây, nỗi đau hòa lẫn với khoái cảm khó tả khi Jihoon đi vào từ phía sau, ngón chân anh co lại và ngón tay nắm chặt ga trải giường để giữ mình đứng vững. Anh thấy vô cùng biết ơn vì Inkyu thích những nhà hàng đông đúc, ồn ào và đầy khói đó, nếu không, những người khác chắc chắn sẽ nghe thấy những tiếng rên mà anh đang cố gắng kìm nén bằng cổ tay mình, âm thanh va chạm của đùi Jihoon với mông anh.
"T..tốt mà", Hyeonjoon cố gắng tỏ ra bình thường, nuốt nước bọt đang đọng lại dưới lưỡi, cố gắng rồi lại thất bại, rồi lại cố gắng để ghép những từ cần nói lại với nhau, "Anh đã ăn bingsu cùng mẹ."
Geonwoo cười, âm thanh hòa lẫn với tiếng nhạc và giọng nói của những người khác. "Thật sự rất vui khi được gặp mẹ anh tối nay...", Jihoon kéo Hyeonjoon lại gần, để anh quỳ xuống, "...sau khi chúng ta giành được chiếc cúp đó. Em vẫn không thể tin là chúng ta đã làm được. Chúng ta đã đánh bại họ."
Jihoon phát ra âm thanh trầm thấp, một tay siết chặt cổ Hyeonjoon. Mỗi lần cậu kéo Hyeonjoon lại, cảm giác như đang lôi hết ruột gan của anh ra.
"Anh cũng vậy", Hyeonjoon cố nói bằng một giọng bình thường chứ không phải là một tiếng thút thít, khó khăn lắm mới giữ được điện thoại. Những cái động chạm tinh ranh thường thấy của Jihoon giờ trở nên hỗn loạn, tuyệt vọng và thiếu sự đồng bộ, cậu không thể quyết định được là muốn siết cổ Hyeonjoon, hay muốn day cắn ngực anh, hay muốn thủ dâm cho anh. Những vết đỏ sẫm đã hiện lên trên ngực anh, đau rát vì những cái chạm thô bạo, không ngừng nghỉ của Jihoon.
"Dù sao, anh chắc là anh ổn chứ?"
Jihoon luồn một tay vào tóc Hyeonjoon, kéo anh về phía sau khiến lưng anh cong lên đau đớn, tiếp tục làm tình một cách thô bạo, mơn trớn cổ anh, gần đến mức Hyeonjoon gần như có thể nếm được vị dâu tây và soju trên môi cậu.
"Anh lúc nãy trông có chút say, hyung."
Jihoon ép hai chân Hyeonjoon mở rộng hơn, đưa vào sâu hơn nữa, cuối cùng bắt đầu thoản mãn sự ngứa ngáy sâu trong anh.
"Em cảm thấy một trong tụi em nên trở về với anh."
Với một âm thanh bực bội, Jihoon cắn vào cổ và vai Hyeonjoon, đủ mạnh để làm nó chảy máu, và Hyeonjoon cuối cùng hét lên vì đau, rụt người lại trong vòng tay Jihoon, cố gắng thoát ra.
"Yah, hyung", Geonwoo có vẻ hoảng hốt, "Có chuyện gì vậy?"
"K... không có gì đâu, anh chỉ đập chân vào đâu đó thôi." Hyeonjoon rên rỉ, cơ thể mềm nhũn, dựa vào vòng tay của bạn trai, cảm thấy quá khích khiến anh gần như phát sốt. Đây chính xác là thứ anh cần, sau những tháng ngày xa cách, cố gạt bỏ mọi suy nghĩ về Jihoon để tập trung vào giải đấu, cắn môi và giả vờ không biết gì mỗi khi có ai đó quay lại nhìn bạn trai anh thêm một lần nữa. "Ah, đau quá..."
Bất chấp cơn giận đang sôi sục, Jihoon chậm lại, liếm nhẹ vết cắn như để xin lỗi, mặc dù tay cậu vẫn siết chặt Hyeonjoon đến mức không thể chịu đựng được. Của em, anh gần như có thể nghe thấy Jihoon thì thầm. Anh là của em.
Giữa những cơn khoái cảm chạy dọc cơ thể, ảm giác tội lỗi cuối cùng cũng bắt đầu lắng xuống. Hyeonjoon đã có được thứ mình muốn. Anh không cần hành hạ chú mèo con giận dữ của mình nữa, và giảm thiểu khả năng sẽ bị chấn thương cho đồng đội của mình.
"Dù sao thì, anh sẽ gặp em vào ngày mai nhé", Hyeonjoon nói, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình trước khi Jihoon kịp phản ứng, "Chúc buổi hẹn hò của em vui vẻ nhé, Geonwo à."
Jihoon lại cứng đờ người, đúng lúc Geonwoo cười ngượng. "Em đã nói không phải là buổi hẹn hò mà, hyung, em chỉ gặp anh ấy để ăn tối. Thôi được rồi, tụi em sắp đi rồi, gặp anh vào ngày mai nhé."
"Oka..." Hyeonjoon vừa kịp nói hết câu thì Jihoon đã giật lấy điện thoại khỏi tay anh, kết thúc cuộc gọi và ném nó sang một bên, để nó trượt trên tấm thảm mềm mại và va vào tủ. Cậu đẩy Hyeonjoon nằm ngửa xuống tấm nệm mềm mại, nhìn có vẻ nổi loạn.
"Anh làm vậy là có chủ ý", Jihoon rít lên, gác một chân của Hyeonjoon lên vai cậu. Cậu bắt đầu thâm nhập một cách thô bạo, bắt đầu đẩy mạnh lần nữa, "Làm sao anh có thể, làm sao anh có thể làm thế với em?"
"Á, á, Jihoon..." - Hyeonjoon thở hổn hển, sự thỏa mãn, tội lỗi và khoái cảm hòa quyện lại tạo nên một ly cocktail gây nghiện, bị cậu làm mạnh đến mức đầu anh va vào giường, thậm chí bị va vào tường.
"Đây có phải là điều anh muốn không? Bị chịch và bị lợi dụng như gái làng chơi rẻ tiền?"
"Ừm" - Hyeonjoon rên rỉ, mắt nhắm nghiền lại. Anh phấn thích đến mức nếu Jihoon bảo anh xuất tinh thì anh cũng sẽ làm theo. Anh đã sẵn sàng để bị giày vò kể từ khi Jihoon lần đầu tiên làm tình với anh. "Ừm, ừm, ưm..."
Những lời cuối cùng của anh nghẹn lại thành một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, tay nắm chặt lấy cổ tay lạnh lẻo của cậu đặt quanh cổ anh, mắt mở to.
"Đừng bao giờ nói đến cái tên ấy trước mặt em nữa", anh nhìn bạn trai của mình, và lần này anh thấy là con quỷ ấy đang nhìn chằm chằm anh, "Em không quan tâm cậu ta đang hẹn hò với ai, em không quan tâm..."
Hyeonjoon kéo cậu xuống, nước mắt chảy dài trên mặt, cầu xin một nụ hôn, và người kia ban đầu quay đi, tức giận và thất vọng, quyết tâm trừng phạt anh.
Nhưng khi nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Hyeonjoon, Jihoon bỗng lấy lại bình tĩnh, không thể kiềm chế được mà nhượng bộ anh, hôn anh một cách tuyệt vọng, dừng lại giữa những cú thúc để hôn anh cho đến khi cả hai đều thở hổn hển, những vẫn khao khát nhiều hơn. Hyeonjoon cảm nhận được vị dâu tây và máu của chính mình trong khoang miệng Jihoon.
"Xin lỗi", anh thì thầm, thở dốc và choáng váng, "Anh chỉ muốn em muốn anh."
Jihoon kéo anh quỳ lên lại lần nữa, bắt đầu ra vào từ phía sau, những cú sâu hơn và chậm lại. Hyeonjoon bắt đầu cảm thấy choáng váng, kiệt sức vì sự phấn khích khi đã có được mọi thứ anh muốn vào tối nay, mọi thứ mà anh đã quá sợ hãi để hy vọng hay yêu cầu. Sân khấu. Chiếc cúp. Cậu trai trên giường anh hiện tại, bây giờ đang hôn lên cổ anh, cậu trai mà anh đã ngu ngốc yêu từ khi anh 19 tuổi.
"Muốn anh?" - Jihoon thở hổn hển, khi Hyeonjoon từ từ mở mắt trong trạng thái mơ màng, nhận ra anh đang nhìn thấy chính mình trong tấm gương dài nằm đối diện với họ. Anh cố gắng quay đi, nhưng Jihoon nắm chặt quai cằm anh, buộc anh phải quay lại và đối mặt với chính mình.
"Nhìn vào gương đi, hyung", đôi mắt của Jihoon tối sầm lại vì dục vọng, "Làm sao em có thể không muốn anh được?"
Cậu càng đẩy sâu vào sâu hơn, nghiền nát điểm nhạy cảm của anh, mặt Hyeonjoon đỏ bừng vì biểu cảm của cậu, ngây ngất và yêu thích cảm giác này. "Nhìn nơi này của anh đi, hyung", cậu rút dương vật của mình ra, lại đẩy vào lần nữa, và Hyeonjoon nhìn thấy toàn bộ chiều dài của nó chôn sâu vào bên trong anh, cơ thể anh nuốt chửng nó một cách tham lam, khao khát muốn nhiều hơn nữa, "Anh giỏi việc này quá đi."
"Jihoonie, làm ơn..."
Jihoon lại bắt đầu mạnh mẽ và nhanh chóng nghiền nát anh lần nữa. Hyeonjoon cảm thấy cơ thể đau nhức, vì sự thô bạo, vì những vết cắn, vì những vết xước và vết bầm tím trên cơ thể anh.
"Ch-chờ chút", anh rên rỉ, lời cầu xin bị ngắt quãng mỗi khi chịu đựng những cú thúc từ cậu, "Nhanh quá, ưm..."
Bàn tay Jihoon đưa lên bịt miệng Hyeonjoon lại, làm những lời cầu xin của anh bị giữ lại nơi cổ họng, cậu phớt lờ anh khi tiếp tục chịch anh. Hai cái nhéo ở cổ tay phải, Hyeonjoon nghĩ trong trạng thái mơ màng, đó là tín hiệu dừng lại, nhưng với cảm giác hiện tại, dừng lại sẽ giống như giết chết anh hơn.
"Anh sinh ra là của em, hyung", hơi thở của Jihoon phả vào cổ anh, rên rỉ khi Hyeonjoon siết chặt lấy cậu khi nghe những lời đó, "Em sẽ không bao giờ để ai khác có được anh."
Đây chính là phần thưởng mà anh cần. Để cảm nhận cái cảm giác ngọt ngào từ cái chạm của Jihoon suốt tuần tới, để nhớ rằng chỉ cần một cuộc gọi thôi cũng đủ để biến một người bạn trai lạnh lùng, điềm tĩnh, thờ ơ thành một con chó điên cuồng vì anh.
Anh đang rơi nước mắt, xấu hổ đến nóng bừng mặt khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong gương – một mớ lộn xộn, dương vật cương cứng nảy lên theo từng cứ thúc vào hậu huyệt, cơ thể đầy vết cắn bầm tím, không thể cầu xin hay phát ra bất kỳ âm thanh nào vì bàn tay đang che miệng mình, ngón chân co quắp lại và bàn tay yếu ớt nắm lấy cánh tay của Jihoon dưới mỗi cú thúc.
Jihoon nhìn thẳng vào mắt anh trong gương, cười nhạo. "Nhà vô địch LCK, đang nuốt chặt dương vật của em, anh thậm chí còn không thể xuất tinh khi em chưa chạm vào."
Như thể có một cái công tắc bật lên trong đầu Hyeonjoon, anh không thể kiềm chế bản thân, hét lên một tiếng rên rỉ khi xuất tinh và ngã xuống giường, dù hoàn toàn chưa được chạm vào.
Anh đau nhức và run rẩy, không nhìn thấy gì ngoài những đốm trắng trông giống như mây. Anh không hề nhận ra tay Jihoon đã rời khỏi miệng mình, dính đầy nước bọt, hay Jihoon rút ra một cách dứt khoát, để lại cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng khi anh gục xuống giường.
Anh nghĩ Jihoon sẽ xuất tinh vào bên trong anh, nhưng cảm giác dễ chịu từ cái chạm ấy không bao giờ đến. Mắt Hyeonjoon mở ra, tìm kiếm Jihoon, và một luồng tinh dịch bắn vào mặt anh, nóng hổi và đặc quánh.
Anh nhắm chặt mắt, há miệng ra, trong khi Jihoon còn tiếp tục, tạo ra những vệt trắng đục trên mặt và cổ anh, để lại một mớ hỗn độn trên bụng.
Sự hạnh phúc khẽ ngân nga nhẹ nhàng trong tâm trí khi anh nằm đó, cố gắng giữ mình tỉnh táo, và anh cảm thấy Jihoon dùng khăn lau khắp cơ thể mình, lau sạch những đống lộn xộn.
Anh yếu ớt nhặt nó lên để cố lau mặt, cau mày khi nhận ra nó không phải khăn tắm, nó giống thứ gì đó vừa vặn, quen thuộc.
Đó là chiếc áo đấu của anh, màu đen và cam nổi bật thường thấy giờ đã bị nhòe, những giọt tinh trắng đục bám ngay lên logo HLE bóng loáng.
"Chết tiệt", anh rên rỉ, để nó rơi trở lại cơ thể mình. Việc dọn dẹp cái này sẽ cực kỳ khó khăn.
----------
Hyeonjoon bình thường gần như không thể giữ tỉnh táo khi Jihoon vệ sinh cho anh, nhưng lần này cơn đau buộc anh phải mở mắt, khiến anh rít lên và hít hà khi miếng vải ấm chạm vào vết thương trên vai.
"Đây là lỗi của anh", Jihoon nhắc nhở, rõ ràng vẫn còn tức giận vì trò đùa mà Hyeonjoon vừa làm, "Em muốn làm cho anh thoải mái. Còn anh thì muốn bị xé làm đôi. Đừng nhìn em như vậy."
Cậu cứ nói phớt lờ ánh mắt trách móc của Hyeonjoon khi cậu thoa kem sát trùng lên vết thương. "Được rồi. Sẽ ổn thôi. Em không thể tin được là anh đã mua cái này cho tối nay", cậu thả tuýp kem sát trùng xuống tủ đầu giường, lắc đầu, "Tất cả – anh đã lên kế hoạch cho tất cả sao?"
"Không phải cuộc gọi. Chỉ là... gọi nó là gì nhỉ?", Hyeonjoon cố gắng tựa đầu vào đầu gối của Jihoon, nhưng người kia lại dịch chuyển đi, vẫn còn khó chịu. Anh nhìn lên Jihoon lần nữa, chớp mắt chậm rãi.
"Xin lỗi vì đã làm vậy mà không nói với em." - Hyeonjoon ngọ nguậy tiến lại gần hơn, vì ngồi dậy nghe có vẻ như sẽ giết chết anh. Anh cố gắng xoa dịu bạn trai mình, không muốn đi ngủ khi Jihoon vẫn còn bực bội. "Anh hứa sẽ không làm vậy nữa."
Jihoon phát ra âm thanh chế nhạo, nhưng vẫn để Hyeonjoon tựa vào người mình. "Thôi được."
Hyeonjoon chọc chọc ngón tay vào đầu gối của Jihoon một cách suy tư, nhìn lên cậu. "Nhưng em thật sự giỏi trong việc làm cho anh sướng, đấy."
"Ừm."
"Giống như... thật sự giỏi."
Jihoon nghe thấy giọng điệu của Hyeonjoon mà nhìn xuống, nhìn vào ánh mắt của anh. Cậu lắc đầu, vuốt tóc Hyeonjoon ra sau. "Gì, anh nghĩ em đã luyện tập với người khác hả?"
"Có không?"
Jihoon cười khẩy. "Hyung, chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp bị kẹt trước máy tính mười tám tiếng một ngày, bảy ngày một tuần. Không một ai trong phòng tập của em chịu đi tắm cả. Em sẽ tập với ai đây, Geonbu?"
"Chỉ kiểm tra thôi." - Hyeonjoon cười, ngẩng đầu lên, và một lần nữa, như thể bị hút bởi nam châm, Jihoon hôn anh một cách chậm rãi và ngọt ngào.
"Yêu em."
Jihoon đứng dậy rời khỏi giường, tắt đèn và lấy nước cho họ, nhưng trước khi đèn tắt, Hyeonjoon thấy gương mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. "Mm."
----------
Giữa đêm, khi đang chìm vào giấc ngủ ngon nhất mà Hyeonjoon từng có trong đời, anh bỗng bị đánh thức vì một cú thúc nhẹ vào lưng.
Anh quay lại, thở dài và nhăn mặt, thì thấy Jihoon đang giật mình trong giấc ngủ, mồ hôi trên vầng trán dưới ánh trăng lấp lánh như bạc, lông mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Dưới mí mắt, đôi mắt của cậu vẫn đang chuyển động.
Ánh sáng chiếu lên chăn bông bằng cotton Ai Cập phía sau, trông giống như có đôi cánh đang vươn ra từ lưng cậu, run rẩy mỗi khi cậu cử động.
Có lẽ Jihoon mơ thấy một cơn ác mộng về trò chơi. Hyeonjoon lùi lại gần cậu, quàng tay Jihoon quanh eo mình, cảm nhận người kia tựa vào gáy mình, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
"Mm... có hai con mèo..." - Jihoon lẩm bẩm, trước khi im lặng chìm vào giấc ngủ, ôm lấy Hyeonjoon. Cậu đang nói gì vậy? Có hai con mèo sao?
Tch, em là con mèo duy nhất của anh, Hyeonjoon nghĩ với một tiếng thở dài thất vọng, trước khi cũng chìm vào giấc ngủ.
----------
Ngày hôm sau, Hyeonjoon hối hận về mọi thứ, nhưng không đến mức khiến anh ngừng mỉm cười mỗi khi nghĩ về nó.
"Sau này anh sẽ không uống nữa." - Wangho nói khi đeo cặp kính râm khổng lồ, nhưng cũng không đủ để che giấu cơn say khủng khiếp của mình.
"Anh thật là kịch tính, hyung." - Hwanjoong nói, dường như miễn nhiễm với cơn say (dù đã uống gấp đôi so với những người khác, rõ ràng). "Hyeonjoon hyung, sao anh không tham gia cùng bọn em?"
"Anh đã nói rồi, anh về với Jihoon. Tụi anh uống rượu và xem lại các trận Olympics." - Hyeonjoon dụi mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt những người còn lại mà nói dối.
"Đó là điều mà bọn trẻ gọi bây giờ sao?", Wangho nói, dưới cặp kính râm, không hề ấn tượng, "Xem lại các trận Olympics sao?"
Dohyeon cười khúc khích, nhưng may mắn thay Geonwoo dường như vẫn chưa hiểu được điều đó. Cậu vẫn giữ im lặng suốt thời gian này, nhìn xa xăm.
Có nghĩa là Jihoon không tức giận về thất bại à?" - Hwanjoong hỏi.
Hyeonjoon nhún vai. "Suhwan có tức giận không?"
Hwanjoong cũng nhún vai. "Em không biết. Em không làm tình với Suhwan."
Wangho nâng kính râm lên, nhìn chằm chằm vào Hwanjoong. "Đừng nói về Suhwan như vậy nữa."
"Ôi tuyệt, xe buýt đến rồi, chúng ta có thể ngừng nói về việc làm tình với Suhwan" - Dohyeon nói khi xe buýt đến, và Hyeonjoon rên rỉ khi cúi xuống để lấy túi đồ của mình. "Cậu có nghĩ là... ôi chúa ơi, Hyeonjoon à, tại sao cổ của cậu lại thế này?"
Chết tiệt thật. "Mình bị ngã trong phòng tắm." - Hyeonjoon nói, vội vã kéo cổ áo lên.
"Tại sao phòng tắm trông như thể nó có răng vậy?"
"Có thể phòng tắm nên học cách chơi Corki tốt hơn" - Wangho đáp lại, bỏ lại hành lý của mình khi bước lên xe buýt.
Geonwoo dường như tỉnh táo lại ngay lúc đó, như thể việc nhắc đến Corki đánh thức điều gì đó trong mọi Midlaner. Geonwoo đẩy hành lý lên đứng cạnh Hyeonjoon.
"Chết tiệt." - Geonwoo khẽ nói, tay vỗ vào đầu, nhìn rất nghiêm túc đến mức trong một khoảnh khắc kinh khủng, Hyeonjoon cảm thấy sợ hãi rằng mình đã bị phát hiện. Anh sẽ không bao giờ sống nổi với điều này. Không lẽ anh sẽ phải chuyển đến Bắc Triều Tiên và bỏ lỡ Worlds sao.
"Anh nói đúng, hyung", Geonwoo lẩm bẩm, trông đầy lo lắng, "Em nghĩ đó là một cuộc hẹn hò."
Hyeonjoon nhìn chằm chằm, cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện này đã bắt đầu từ đâu, rồi bật cười, vỗ nhẹ vào lưng Geonwoo, rùng mình khi vai của mình đau.
"Đừng để Wangho biết em đã quay lại với Seonghoon", anh khuyên can một cách khôn ngoan, "Anh ấy sẽ giết em."
----------
you
Có lẽ chúng ta nên quay lại căn hộ.
Để gặp nhau ăn tối, Geonwoo giới thiệu nơi này.
Ôi xin lỗi.
G**nwoo
nyang
không không, cứ nói đi.
Nói tên cậu ấy đi.
Hãy nói cho em biết tất cả các chiến lược của cậu ấy.
you
Không.
HLE dae-hwang-ran sẽ vô địch thế giới :).
Bong bóng lời thoại của Jihoon hiện lên, rồi biến mất, rồi lại hiện lên. Thật buồn cười khi tưởng tượng cảnh cậu đảo mắt, cố nghĩ ra điều gì đó để đáp lại.
nyang
Hmm.
Em đoán là.
Màu vàng trông hợp với anh.
Hyeonjoon đặt điện thoại xuống, mặt đỏ bừng, đưa tay lên che miệng để ngăn mình không cười.
"Anh thề", Hyeonjoon nghe Wangho thì thầm với Hwanjoong từ ghế phía sau, "Nếu em ấy còn cười như thế khi nhìn điện thoại thêm một lần nữa thì anh sẽ tự ném mình ra khỏi cái xe buýt này."
END.
✿✿✿
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro