Ngoại truyện 1
rầm.
"ơ này?!"
min yoongi ngơ ngác nhìn tên vô lại kia xông thẳng vào nhà mình, ngang nhiên như nhà hoang chết chủ không bằng. tự nhiên khi khổng khi không vào nhà người khác cái kiểu đó, chủ nhà đứng một cục ra đấy, bộ không có mắt à.
"anh yêu, nay anh yêu qua thăm bé thỏ hả, bé nhớ anh quá!"
jeon jungkook vừa thấy hắn, liền chạy nhào đến níu tay cạ cạ rồi làm nũng. coi như nể mặt nhà có khách, đợi khách về rồi y sẽ test lại tên chồng điên kia.
"nhà tôi ba đời vẫn còn trên bàn thờ nhìn anh, tời đời tôi thì đứng ngay đây nhìn. xông vào nhà người khác thế hả?"
"vợ, sao lại quát anh yêu của chồng..."
"cả anh nữa, cuốn gói đi theo anh ta luôn đi cho khuất mắt tôi."
"ơ..."
hai người nhìn nhau rồi thở dài, hôm nay rõ khó hiểu. làm gì mà mấy cậu vợ hôm nay cứ nóng nảy, khó tính thế nào ấy, hắn vừa bị đuổi ra khỏi nhà chứ đâu. tính qua nhà bạn thân tạm lánh một lát, nào ngờ jungkook bị vợ đuổi luôn mới đau.
"tôi nhớ ngày xưa park jimin sợ cậu hơn sợ cọp, giờ hoá ra ngược lại à?"
"em ấy mấy năm nay theo học karate, nhà có cái đai đen, lạng quạng vợ tôi tiễn tôi về chầu ông bà."
"khiếp! mà cậu làm cái gì để bị tống cố vậy? tôi chẳng làm gì cũng bị, tức thiệt chứ."
"tôi đi sinh nhật bạn, hơi quá chén nên ngủ quên ở nhà nó, cả tối không về."
"thật không? hay là cậu..."
"chừa rồi, giờ gái gú gì nữa, lại chẳng ngán tới tận bản họng."
có mỗi như thế cũng đuổi người ta ra đường, thấy có quá đáng không. hắn ấm ức sáng giờ, xin lỗi cả buổi mà chẳng chịu tha thứ, nhẫn tâm đuổi đầu người ta đi. anh nhẹ vỗ lên vai hắn an ủi, người thành công luôn có nỗi sợ vợ. hoseok chán nản tặc lưỡi, không vợ tên kia có lợi dụng hắn vắng nhà rồi bỏ đi đâu chơi không, bực mình.
"thôi cứ tìm đại chỗ nào đó, đợi chiều tối gì rồi hẳn về."
"vậy chứ biết sao giờ, thiệt tình."
hai người đàn ông tự dưng ngồi chồm hổm dưới đất như trẻ cơ nhở, người đi qua ai cũng ngoài lại nhìn xem có nhầm không. coi bộ ăn mặc cũng đâu tới nỗi, đồ hiệu đàng hoàng, thế mà lại ra đây ngồi cái tướng bần không thể tả.
jungkook kéo hắn vào khách sạn, nhầm, ra bờ sông ngồi ngắm cảnh. vì hai cậu vợ đuổi họ đi mà cướp xe cướp ví, không tiền thì biết đi đâu được. nếu mà là mấy năm trước thì park jimin không yên với hắn đâu, nhưng rất tiếc, đó chỉ là nếu. giờ xớ rớ bị đá vỡ hàm liền, cậu học võ hồi nào mà chẳng thèm nói với hắn tiếng nào, chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì cả, đáng sợ quá đi mất.
"cậu đói không, hoseok?"
"đói."
"điện thoại tôi lại hết pin mới cay, giờ mở lên có khi yoongi gọi cả mấy chục cuộc. bày đặt dỗi, không có tôi lại chẳng khóc hù hụ, kiểu gì cũng đi kiếm cho coi."
"park jimin thì còn lâu, có mà tôi tự mò về."
"do số cậu xui."
đi chơi có một chút mà đối đãi người ta vậy đó, giờ thì vừa đói vừa mệt, người ngợm toàn mùi bia, chẳng có kịp tắm. hoseok tặc lưỡi chán nản, không biết bao giờ mới về được, nhớ vợ yêu lắm rồi. nói thế thôi, dễ gì mà không nhớ được, park jimin khó ưa.
-
"nè, yoongi à, hoseok nhà tôi có qua bên đó không?"
"có qua lúc sáng nhưng ngay lúc tôi đuổi thằng chồng chết bằm của tôi đi, giờ thì hai tên đó chắc đang ở cùng nhau."
"vậy...jungkook đi đâu rồi?"
"không biết nữa, khỏi về càng tốt, nhìn đến anh ta là thấy bực."
yoongi vừa xem tivi vừa nghe điện thoại vừa bình thản ăn trái cây. kẻ bất hạnh là jeon jungkook, y không rảnh đâu mà đi kiếm, khi nào đói thì tự mò về năn nỉ. khoái tên jung hoseok đó thì cưới hắn luôn đi, tặng đó.
"mà sao vậy, đừng nói cậu đang đi tìm anh nhà về đó nha."
"ừm.."
"lừa tôi chắc, ai nhập cậu vậy, jimin!?"
"jung hoseok chết tiệt chắc bỏ tôi theo gái, chẳng thèm về.."
y nhận ra có gì đó sai sai, hình như giọng cậu hơi lạ thì phải. đừng nói là vừa nốc mấy chai bia vô đó, kiểu này là xỉn quắc cần câu.
"cậu say rồi sao?"
"tên chết bằm..hức....bỏ tôi đi cả đêm, sáng về năn nỉ có một tiếng rồi không năn nỉ nữa..chắc là đã chán tôi rồi."
cậu khóc lóc ỉ ôi qua điện thoại, rõ ràng hắn sai mà lại, đuổi là đi thật, năn nỉ xin xỏ được có một tiếng chứ nhiều gì đâu. kiểu này đi với gái là cái chắc rồi, còn không thèm gọi cho cậu, nhất định là đã chán cậu rồi. cái đồ bội bạc xấu xa, lần này cậu ly hôn hắn luôn, muốn theo ai thì theo đi.
yoongi tặc lưỡi lắc đầu, hai vợ chồng này phiền quá đi mất. thế là y đành phải gọi cho hoseok để kêu hắn về với vợ.
"yoongi gọi này."
"đấy, thấy chưa! tôi bảo có sai đâu, kiểu gì cũng năn nỉ tôi về cho coi."
"lắm mồm quá, nghe đi."
anh trưng ra bộ mặt đắc ý nhìn hắn, giật lấy điện thoại rồi nhấc máy.
"sao, nhớ anh rồi hả?"
"tôi gọi cho hoseok, không phải anh."
"hả..."
act cool, quê xệ hết năm phút.
thế là anh đành bật loa ngoài lên để cả hai cùng nghe, quê quá đi mất. chắc hoseok đang thầm cười vào mặt anh trong lòng đây mà, biết thế đã không gáy lớn.
"anh về nhà mau đi, jimin nó say rồi, đang khóc lóc ở nhà kìa."
"hả? sao cậu biết điều đó?"
"nó mới gọi tôi để tìm anh, tôi bảo tôi tống anh với tên kia đi rồi. mà anh cũng ngộ, chẳng thèm gọi jimin cuộc nào cả."
"chặn số rồi thì biết gọi đường nào? thôi để tôi về ngay."
"còn anh thì sao, vợ?!"
jungkook tức tối lên tiếng, hoá ra lại ngược lại, cay thiệt chứ. hồi đó y cũng đeo theo anh suốt, giờ nhẫn tâm đạp người ta đi như vậy đó, ác nhân.
"tôi chưa cho mà anh dám vác mặt về thì liệu hồn, ngủ ngoài đường đi!"
hắn ba chân bốn cẳng chạy về nhà, để lại anh bạn già ngồi đó ngơ ngác. đã điện thoại hết pin còn không có tiền, biết sống kiểu gì cho qua đêm nay đây?
-
về tới nơi, hắn đứng chống tay vào cột thở hồng hộc. đoạn đường xa như vậy mà phải chạy bộ, muốn đứt cả hơi. vài năm nữa 40 rồi chứ còn trẻ trung gì nữa đâu, cưới vợ trẻ làm gì rồi bị hành cho ra bộ dạng này.
đập vào mắt hắn là cảnh tượng cậu ngồi bệt dưới nền đất, xung quanh là một đống vỏ chai rỗng. hoseok vội lao đến chỗ cậu để dừng cậu lại, đã như thế rồi còn cố uống.
"không được uống!"
"anh là cái thá gì mà xen vào chuyện của tôi chứ! tôi phải uống thì thằng chồng vô tâm của tôi nó mới chịu vác mặt về.."
"anh là chồng em đây mà, đừng uống nữa."
"xạo...chồng tôi theo gái rồi."
"làm gì có đứa nào đâu, tỉnh táo lại đi, đuổi người ta đi cho đã rồi giờ còn vu vạ."
liên lụy lắc lắc người cậu cho cậu tỉnh, jimin cau có gạt phăng hắn đi, tiếp tục cầm chai bia lên nốc một hơi. hắn thiệt sự hết nói nổi vợ của mình, phá quá đi mất, hồi trước cũng hiền chứ đâu có như thế này, xem ra là do hắn chiều quá sinh hư. hư thế này phải dạy lại rồi, không thì có ngày cậu leo lên đầu hắn nằm mất.
"em mà uống nữa là tôi giận em luôn đó!"
"anh là thằng nào mà phiền quá vậy hả!? thấy người ta đẹp tính vô gạ à! tôi méc anh chồng tôi đập anh đó..."
"cái con người này thật là, tôi là chồng em chứ thằng nào!"
hết uống rồi lại lăn đùng ngã ngửa ra ăn vạ, hắn nhìn mà xanh mặt, không ấy giờ đi tiếp được không. hoseok tìm cách bế cậu lên, cái miệng nhỏ kia không ngừng nói xấu hắn thậm tệ.
"jung hoseok...anh đi được thì đi luôn đi..tôi nhất định sẽ cưới chồng mới."
"em dám?"
"tôi nói cho anh biết..tôi sẽ cưới thằng khác ngon hơn...để hắn ta tát vào mặt anh...cái đồ yếu sinh lý.."
lông mày hắn khẽ cau lại, to gan lắm, park jimin chuyến này chết chắc rồi. dám mơ tưởng đến đàn ông khác rồi còn chê chồng mình yếu. cộng sơ sơ cũng không ít tội rồi, để xem sáng mai cậu bước xuống giường hay là bò, lết xuống giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro