#64 (end)
5 năm sau.
ngôi mộ lạnh lẽo, xung quanh toàn cỏ dại mọc thành lớp dày bám lên vì không ai dọn dẹp suốt một thời gian dài. ba của cô đã phải vào viện dưỡng lão sau khi về hưu năm năm trước và mắc bệnh đãng trí, jaesu đã bị bắt vì đua xe cá độ nên suốt năm năm, cô vẫn ở đây một mình, không ai đến thăm.
nhẹ đặt bó hoa hồng trắng tinh trên tay xuống, khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn gương mặt với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời trên bức di ảnh.
việc cậu đi đến đây viếng mộ của cô gái này không ai hay biết cả. vì cậu biết chắc hắn biết chuyện sẽ liền ngăn cản nên cậu đã lén đến đây. hôm nay là ngày giỗ của cô, cậu muốn đến thăm mộ cô. nhìn thấy cảnh tượng cô độc, lạnh lẽo này, tim liền nhói lên một nhịp. tháng 1 lạnh giá, không ngờ lại có một nơi còn lạnh giá hơn thế nữa.
"thời gian trôi đi đúng là nhanh hơn tôi nghĩ nhiều. chỉ chớp mắt thôi đã qua 5 năm, nhanh như một cơn gió thoáng vụt qua nhỉ?dù trải qua nó, tôi vẫn còn thấy bất ngờ mỗi khi nghĩ lại về mọi chuyện."
cậu xoa hai bàn tay đã sớm muốn đông cứng lại của mình. mùa xuân năm nay đúng là rất lạnh, lạnh hơn so với những năm trước rất nhiều. cậu rất muốn có thể ở lại để hít thở thêm lát nữa, nhưng chắc là không thể rồi. chưa gì mà hoseok đã nhắn tin, xem ra là đang rất lo lắng khi thấy tuyết rơi nhiều như thế này mà cậu vẫn chưa về. thật là, cho rằng cậu vẫn còn là trẻ con hay sao?
"có lẽ...tôi chỉ được ở đây thêm chút nữa rồi phải đi ngay rồi, thật đáng tiếc."
-
jimin bảo đến công ty lấy tài liệu nhưng mãi vẫn chưa thấy về trong khi tuyết đang rơi ngày một dày hơn. cậu thuộc dạng người dễ ốm nên hắn lo chết đi được, không hiểu sao năm nay tuyết lại rơi nhiều đến vậy.
"em về rồi đây."
nghe thấy giọng cậu, hắn lập tức chạy ra đón cậu. jimin thấy hắn hoảng hốt đến mức đầu bù tóc rối như thế liền bất ngờ.
"đã bảo là ngày mai làm cũng được mà, trời lạnh thế này."
"em trải qua hơn 25 cái mùa tuyết rơi rồi, cứ làm như em là liễu yếu đào tơ vậy."
"chứ còn gì nữa! em mà đổ bệnh thì anh dỗi em luôn đấy."
"bên ngoài trời lạnh thật, cho em hôn cái đi, em sắp cóng tới nơi rồi đây này."
đứng yên đó cho cậu hôn lên má mình, tâm tình vì thế mà dịu đi phần nào. làm người ta lo sốt vó như thế mà chỉ chuộc lỗi bằng mỗi nụ hôn bé xí, rõ ghét.
"năm nay tuyết rơi nhiều thế không biết."
"em lại thích thế này hơn, so với cái mùa hè nắng nóng thì thế này vẫn hơn."
"vì thế nên em mới chăm ra ngoài chứ gì."
"tuyết rơi đẹp thế kia mà, một người yêu cái đẹp như em sao có thể bỏ qua?"
"chẳng lẽ anh không đẹp bằng tuyết à!?"
"không, đương nhiên rồi."
thoải mái ngồi vắt chân trên sofa rồi nhâm nhi cốc cacao nóng được tổng giám đốc tận tình pha cho còn hắn thì mặt đen như cái đít nồi. nói hắn ngoài 30 cái xuân xanh ai tin cho nổi chứ? tâm hồn cứ như lũ trẻ con, tới tuyết mà cũng ghen cho bằng được.
"là đẹp hơn mới đúng."
không phải nói cho hắn vui đâu, đúng thật là hoseok đẹp trai đến mức vạn vật đều đầu hàng. cậu nói vậy thôi, không nên tỏ ra thèm thuồng quá mức như thế, kẽo bị đánh giá là vừa vô liêm sỉ vừa không có tiết tháo.
"em cũng u mê anh lắm chứ đùa."
"xì! có được một anh người yêu đẹp giai làm như dễ lắm, em không mê anh thì tên jungkook chết tiệt kia bưng anh đi mất hút."
"e hèm, anh không phải em đâu mà làm cái điều vô liêm sỉ đó."
đó, thấy chưa? vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới rồi đấy. nhà của người khác mà vào rõ tỉnh, đến cái chuông còn không buồn nhấn thì coi chủ nhà ra cái giống ôn gì? mấy người này đúng là thấy chủ hiền là hết coi ai ra gì mà.
"yah park jimin! cậu dám nói xấu người yêu tôi sau lưng như thế sao?"
"đang nói trước mặt đấy thôi, xì!"
"này này, ai cho cậu quát vào mặt của jimin nhà tôi như thế?"
"không được lớn tiếng với neko!!"
"jeon jungkook, anh dám nạt nộ với hoseok của tôi ư? anh to gan lắm!"
bộ tứ hoàn cảnh, thật sự luôn ấy. hễ gặp nhau là phải cãi nhau một trận như thế đến khi nào hết hơi thì mới chịu ngồi xuống nói chuyện với nhau đàng hoàng.
"tôi mệt lắm rồi...không đùa nữa.."
"tôi cũng vậy.."
"hoseok..rót em ly nước...khát chết mất.."
"lấy nước cho em..guk.."
hai người nằm dài trên ghế thở dốc, trán bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi. cuối cùng cũng chịu dừng lại để hành hạ hai người đàn ông mang số kiếp thê nô kia.
"mà hôm nay..cậu sang đây làm gì vậy? cậu rất ghét ra đường vào mùa đông còn gì..."
"thiệp...thiệp cưới.."
"ai cưới? bọn tôi cưới rồi kia mà...giờ ai cưới nữa đây.."
"là tôi cưới..cậu mệt quá rồi đầu óc lẩn rồi... đúng không? cuối tuần sau...cưới.."
jimin cầm thiệp cưới trên tay, nhìn thấy min yoongi và jeon jungkook trên đó liền ngồi bật dậy. banh hai mắt ra đọc kỹ để chắc cậu không bị hoa mắt, min yoongi đồng ý gả cho người khác sau hai năm bị hối cưới sao?
"ôi mẹ ơi, mắt tôi..."
"không lầm đâu, bọn anh sắp kết hôn rồi."
jungkook đưa bàn tay mình ra cho cậu xem, khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út rồi tặc lưỡi một cái. cậu nhìn qua yoongi, y cũng giơ cái ngón tay trắng trắng thon thon ra.
"còn ngẩn ra đó làm gì? anh đưa em đi may đồ dự hôn lễ của họ."
"yoongi à, cậu thật sự gả cho anh ta ư?"
"thật."
"ôi mẹ ơi, tôi mừng chết mất! cuối cùng cậu cũng chịu gả cho người khác."
"sao cơ? cậu..."
"hồi trước cậu đòi gả cho tôi, hoseok luôn đi ngủ với sợ hãi vì câu nói đó của cậu đấy."
"park jimin cậu mê trai vừa thôi, đồ khó ưa."
"không được bạo hành trẻ em."
-
"hoseok, anh bồi bổ em lên tận ba cân. trông em có khác gì con heo không?! giờ lựa đồ kiểu quái gì đây..."
"không giống heo chút nào."
"nhưng em rõ ràng là béo lên, lại không giống heo thì..."
"như em phải lên chục cân nữa mới chuẩn cân nặng của heo trưởng thành, chưa giống heo đâu, bé con à."
bụp.
nhanh tay chụp cái gối từ cậu, gần như đã quá quen để phản xạ nhanh như vậy. nhưng sự thật là cậu tròn tròn như thế này trông đáng yêu hơn rất nhiều mà.
"em vẫn đẹp kia mà."
"đẹp gì chứ?! anh đi khám lại mắt đi, giờ em vừa mập vừa xấu."
hắn ôm cậu từ sau, thoải mái tựa đầu lên vai cậu rồi thơm lên cặp má trắng trẻo, xinh xắn đó một cái 'chóc'.
"chỉ vài năm nữa là em 30 rồi, chưa gì đã trở nên xấu xí thế này đây."
"em lo à?"
"lo chứ sao không?! em mà xấu xí là anh mê người khác liền, không vui chút nào."
cậu đang đứng bỗng hét toáng lên rồi cố giãy ra khỏi người hắn. tên khó ưa này bỗng nhéo eo cậu một cái đau điếng rồi giờ lại chơi cái trò cù léc đó khiến cậu giật nảy lên.
"buông em ra..nhột chết mất..."
"dám nghĩ xấu cho anh, cho rằng anh là tên sắc lang sở khanh sao?! cho em chết."
"a...buông em ra.."
"vu oan giá hoạ cho anh như thế, em gan to bằng trời đấy, park jimin!"
"hoseok...nhột..buông ra đi mà.."
thấy cậu cười gần như muốn ná thở nên hắn mới thương tình mà buông ra, jimin lập tức ôm ngực thở dốc vì mệt. thở chưa được ba giây thì hắn lại dồn dập hôn, cậu liên tục giãy giụa, cầu xin hắn buông ra.
"mệt chưa?!"
"mệt.."
"thế thì mau quên cái suy nghĩ khùng điên đó đi, còn lần nữa đừng trách."
"anh giận à.."
"tất nhiên rồi, đáng ghét."
"hoseok à ~ đừng giận mà, em xin lỗi...là do em hồ đồ nên vu oan cho anh ~"
"chuộc lỗi?"
"em hôn anh một cái nhé?"
hoseok bế xốc cậu lên, cậu thấy vậy cũng tự biết hắn muốn cậu làm gì để chuộc lỗi. cũng lâu rồi chưa hâm nóng tình cảm, do cả hai ai cũng tất bật với công việc nên điều này không hẳn là tệ dù cậu biết ngày mai sẽ chẳng còn sức để đi làm.
"anh chắc chắn sẽ yêu em cho tới khi chúng ta già đi đúng chứ?"
"phải, anh luôn yêu em, mãi mãi yêu em, và sẽ không bao giờ dừng yêu em."
"em tin anh!"
"vậy còn em, em có chắc em sẽ yêu anh cho tới khi hai ta già đi hay không?"
"em á? em thì không."
"em..."
"em sẽ yêu anh cho tới khi hai ta cùng nhau rời bỏ thế gian này và đầu thai ở một kiếp khác và cứ thế cả chục kiếp nữa."
"đồ tham lam, anh yêu em."
"em cũng vậy."
end.
cả truyện thấy quằng nhau banh nóc nhà rồi nên cho kết nhẹ nhàng đằm thắm miếng chứ nhờ. hong biết có ai muốn xíu xiu ngoại truyện cho dui nhà dui cửa hong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro