Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sốt

Buổi sáng trong Sakura Kingdom

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào căn phòng nhỏ của Kresh. Nhưng khác với mọi khi, cậu không nhảy bật ra khỏi giường với năng lượng dồi dào. Kresh vẫn cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở có chút nặng nhọc.

Ken, đã quen với việc thấy Kresh làm ồn mỗi sáng, nhíu mày khi nhận ra sự im lặng bất thường. Anh đi thẳng đến phòng của Kresh, mở cửa mà không gõ.

Ken (lạnh lùng):
"Kresh, cậu còn định ngủ đến bao giờ? Chúng ta có việc phải làm."

Không có câu trả lời. Ken tiến lại gần, và ánh mắt anh lập tức thay đổi khi thấy Kresh nằm bất động trên giường. Anh đặt tay lên trán cậu, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực.

Ken (giọng nghiêm túc, pha chút lo lắng):
"Cậu đang sốt. Sao không nói với tôi?"

Kresh khẽ mở mắt, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt:
"Chỉ là một chút nóng thôi mà... Không sao đâu, Ken. Đừng làm quá lên."

Ken thở dài, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa sự quan tâm. Anh kéo chiếc chăn lên đắp kỹ cho Kresh, rồi quay người đi lấy khăn ướt và thuốc hạ sốt.

---

Một lúc sau, Ken quay lại với khay thuốc và ly nước.

Ken (nghiêm nghị):
"Ngồi dậy đi. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Không được cãi."

Kresh nhăn mặt, cố gắng ngồi dậy nhưng rõ ràng không còn chút sức lực nào. Ken đỡ cậu ngồi dựa vào gối, ánh mắt đầy sự chăm chú.

Kresh (giọng lèm bèm, cố pha trò):
"Ken, cậu lo cho tôi như một người mẹ ấy... Sao mà dễ thương thế nhỉ?"

Ken lườm cậu, nhưng không nói gì. Anh kiên nhẫn đưa ly nước đến gần miệng Kresh, giúp cậu uống từng ngụm nhỏ.

Ken:
"Cậu đừng làm trò. Nghỉ ngơi đi. Tôi không muốn thấy cậu ngã quỵ giữa chừng."

---

Tuy nhiên, sau khi uống thuốc và nằm nghỉ một lúc, Kresh lại bướng bỉnh muốn ra ngoài.

Kresh cố ngồi dậy, ánh mắt sáng lên đầy nghịch ngợm:
"Ken, tôi thấy đỡ hơn rồi! Đi chơi thôi! Ở nhà chán chết."

Ken lập tức đặt tay lên vai cậu, đẩy cậu nằm xuống lại.

Ken (giọng nghiêm khắc):
"Kresh, cậu không đi đâu hết. Cậu đang bệnh. Nghe lời tôi."

Kresh (bĩu môi, nũng nịu):
"Ken~ Tôi không muốn nằm mãi như thế này! Cậu không thấy tôi đủ khỏe rồi sao?"

Ken nheo mắt, rõ ràng không muốn cậu làm liều. Nhưng trước sự bướng bỉnh của Kresh, anh quyết định dùng biện pháp mạnh.

---

Ken cúi người, giữ chặt lấy hai vai Kresh, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Không nói lời nào, anh áp môi mình lên môi Kresh, trao cậu một nụ hôn nồng cháy và dứt khoát.

Kresh mở to mắt vì bất ngờ, nhưng cơ thể cậu dường như mềm nhũn dưới sự kiên quyết của Ken. Nụ hôn kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để khiến cả hai đều cảm thấy hơi thở trở nên khó nhọc hơn.

Khi Ken buông cậu ra, ánh mắt anh như đốt cháy mọi sự phản kháng.

Ken (giọng trầm thấp):
"Đừng cãi tôi nữa. Nghỉ ngơi đi. Đây là mệnh lệnh."

Kresh, vẫn còn sững sờ, chỉ biết nhìn Ken mà không thể nói nên lời. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, không biết vì cơn sốt hay vì sự táo bạo của Ken.

Kresh (thì thầm, đôi mắt long lanh):
"Ken... Cậu đúng là độc đoán thật đấy."

Ken chỉ nhếch môi cười nhẹ, kéo chăn đắp lại cho Kresh rồi đứng dậy:
"Cậu tự chuốc lấy thôi. Ngủ đi. Tôi sẽ ở đây canh chừng."

Kresh nhìn bóng lưng Ken, trái tim đập loạn nhịp. Có lẽ, bị bệnh cũng không tệ lắm... nếu điều đó khiến Ken bộc lộ sự quan tâm nhiều như vậy.

---

Buổi trưa trong căn nhà nhỏ của Ken và Kresh

Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Ken từ bếp bước vào phòng của Kresh với một tô cháo nóng trên tay. Hương thơm của cháo lan tỏa khắp căn phòng, nhưng người đang nằm trên giường lại chẳng mấy hào hứng.

Ken (giọng đều đều):
"Dậy ăn đi. Cậu cần sức để hồi phục."

Kresh mở mắt, nhìn tô cháo trong tay Ken rồi làm mặt nhăn nhó.

Kresh (giọng nũng nịu):
"Ken~ Tôi không muốn ăn cháo! Cháo chán lắm, nhạt nhẽo, không ngon chút nào."

Ken thở dài, cố gắng kiềm chế sự bực dọc. Anh đặt tô cháo lên bàn, khoanh tay đứng nhìn Kresh với ánh mắt nghiêm khắc.

Ken:
"Cậu nghĩ mình đang có lựa chọn à? Nếu không ăn, cậu định làm gì? Nằm đó đến khi kiệt sức hả?"

Kresh vẫn lì lợm, quay mặt sang hướng khác như một đứa trẻ bướng bỉnh.

Kresh:
"Tôi không ăn. Nếu cậu thật sự quan tâm, mang gì ngon hơn đi."

Ken nhíu mày, sự kiên nhẫn của anh rõ ràng đang cạn kiệt. Anh đứng đó một lúc, rồi bất ngờ rời khỏi phòng mà không nói gì thêm.

---

Ken gặp Bon ở phòng khách

Ken nhìn thấy Bon đang nhàn nhã đọc sách trên ghế sofa. Anh tiến lại gần, đôi mắt sắc lạnh nhưng giọng nói lại có chút... ngượng ngùng.

Ken:
"Anh Bon, em cần nhờ anh giúp một việc."

Bon ngước lên, nhìn Ken với vẻ tò mò.

Bon:
"Ồ, hiếm khi thấy Ken chịu nhờ anh. Chuyện gì thế? Kresh làm gì nữa à?"

Ken gật đầu, giải thích ngắn gọn tình hình. Sau khi nghe xong, Bon cười khúc khích, rõ ràng cảm thấy tình huống này rất thú vị.

Bon:
"Ha, tên nhóc đó đúng là phiền thật. Nhưng Ken muốn anh giúp kiểu gì? Anh không nghĩ ép buộc là cách hay đâu."

Ken liếc nhìn Bon, ánh mắt trầm xuống như đang suy tính. Sau vài giây, anh cúi người thì thầm điều gì đó vào tai anh Bon.

Bon bật cười lớn, gần như không thể giữ được bình tĩnh.

Bon:
"Ôi trời, Ken, đúng là biết cách tận dụng anh mà. Được thôi, để anh xử lý."

---

Quay lại phòng Kresh

Kresh vẫn nằm dài trên giường, mắt nhắm hờ như đang ngủ. Khi Bon bước vào, anh liền giả vờ ho mạnh vài tiếng, cố tỏ vẻ yếu đuối để né tránh việc ăn cháo.

Bon (giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý):
"Kresh, em không định ăn cháo thật sao? Anh nghĩ Ken đã rất lo cho em đấy."

Kresh hé mắt nhìn Bon, cười yếu ớt:
"Anh Bon, em không thích cháo. Anh hiểu mà, đúng không? Em chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

Bon tiến lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh Kresh, ánh mắt đầy vẻ ám muội.

Bon (thì thầm, nhưng cố ý để giọng mình ngọt ngào hơn):
"Nhưng em có nghĩ đến chuyện Ken đã cực khổ chuẩn bị nó cho em không? Nếu em từ chối, chẳng phải cậu ấy sẽ rất thất vọng sao?"

Kresh nhíu mày, cảm nhận được sự bất thường trong giọng điệu của Bon.

Kresh (lắp bắp):
"Ơ... em không nghĩ đến chuyện đó... Nhưng, cháo thì vẫn—"

Bon cắt ngang, cúi người sát lại gần hơn, giọng nói trầm thấp đầy tính đe dọa ngọt ngào:
"Em nên nghĩ kỹ. Nếu không ăn, anh có thể sẽ phải nói vài điều với Ken. Chẳng hạn như em đang cố tình làm nũng để gây chú ý. Em có biết Ken sẽ xử lý em thế nào không?"

Mặt Kresh lập tức đỏ bừng, cậu hiểu rõ Bon không hề đùa.

Kresh (vội vàng):
"Được rồi, được rồi! Em ăn, em ăn mà! Đừng nói gì với Ken!"

Bon cười hài lòng, đứng dậy và vỗ nhẹ lên đầu Kresh:
"Đó, ngoan lắm. Anh biết em sẽ hiểu chuyện."

---

Khi Ken trở lại

Ken bước vào phòng, thấy Kresh đang cầm thìa, ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo. Anh khẽ nhướn mày, hơi bất ngờ trước sự thay đổi nhanh chóng này.

Ken (lạnh lùng):
"Cuối cùng cũng chịu ăn à? Tốt. Cậu mà làm tôi mất thời gian thêm nữa, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu."

Kresh không dám ngẩng lên, chỉ lầm bầm trong miệng:
"Vâng, tôi biết rồi..."

Bon đứng ngoài cửa, khoanh tay cười thầm, ánh mắt tinh quái. Dường như anh đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, và hơn hết, có thêm một câu chuyện thú vị để trêu chọc Kresh sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro