17.
Trương Chiêu rít điếu thuốc lên miệng, nhả nhẹ, làn khói trắng cuộn lên như mờ che đi ánh mắt sắc lạnh mà giờ đây chẳng còn lại chút ánh sáng nào. Gã lặng lẽ nhìn làn khói tan vào khoảng không, trong đầu hiện lên những mảnh ký ức không muốn nhớ đến.
"Em buông rồi."
Ba chữ ấy vang lên như một lời tuyên án, không chỉ với mối quan hệ mờ nhạt giữa gã và Trịnh Vĩnh Khang, mà còn với chính trái tim mà gã chưa bao giờ biết mình có.
Cái hương thuốc lá trên người em – gắt gỏng, dai dẳng và khó chịu, gã luôn ghét nó. Nhưng giờ đây, nó trở thành một thứ ám ảnh, vương vấn như chính cái cách mà gã không thể quên được sự hiện diện của em.
Những lần ái ân, gã luôn là kẻ khởi nguồn. Tàn bạo, điên cuồng, chèn ép đứa nhỏ xuống nệm, men theo hơi thở mà vấy lên cơ thể em những vệt màu chói mắt. Răng Trương Chiêu vừa bén vừa sắc, và khi nhẹ nhàng lại, một chữ "Vĩnh Phúc" thể nào cũng bật khỏi miệng.
Gã chẳng biết mình đã làm em tổn thương. Những lần ánh mắt em khựng lại, nụ cười nhạt dần trên gương mặt em, tất cả giờ đây kéo về hiện rõ trong tâm trí gã. Nhưng là hiện tại, nó khiến gã day dứt, còn khi trước, quả thật gã đã chọn phớt lờ. Gã nghĩ rằng em sẽ không để ý, rằng sự kiên trì của em sẽ kéo dài mãi mãi.
Đến đêm ấy, khi gã vẫn gọi tên Tiêu Vĩnh Phúc, em đã nhìn gã với ánh mắt mà cả đời này gã cũng không thể quên – ánh mắt chất chứa sự tuyệt vọng, nỗi đau và cả sự cam chịu.
"Em buông rồi."
Lời nói ấy không có chút oán trách, cũng chẳng có sự giận dữ. Nó chỉ đơn thuần như một lời khẳng định, rằng em đã mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục nữa.
Trương Chiêu dụi tàn thuốc vào gạt tàn sứ, lực tay mạnh đến mức đầu điếu thuốc gãy đôi. Trong lòng gã, cơn đau âm ỉ cứ ngày một lớn dần. Gã không hiểu tại sao bản thân lại bận tâm đến vậy. Gã không thích alpha, gã cũng không thích cái cách tin tức tố thuốc lá của em tràn ngập trong không gian mỗi khi em bước vào phòng. Nhưng tại sao, khi em nói "buông rồi", cả thế giới của gã như sụp đổ?
Những hình ảnh của Trịnh Vĩnh Khang hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết – từ đôi mắt đỏ hoe khi em cúi đầu tránh ánh nhìn của gã, đến đôi bàn tay run rẩy khi em nắm lấy cánh tay gã lần cuối. Tất cả như những mũi dao khắc sâu vào trái tim gã, để rồi giờ đây gã chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo.
"Mình không thích em ấy"
Trương Chiêu thì thầm, tựa như muốn thuyết phục bản thân. Nhưng trong lòng, gã biết điều đó không còn quan trọng nữa.
Gã ngửa đầu ra ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Những lời nói của em vẫn còn vang vọng:
"Em không thể chạm đến trái tim anh, vì nó chưa từng dành cho em."
Cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ, mang theo hơi sương lạnh giá. Nhưng so với cái lạnh trong lòng Trương Chiêu, nó chẳng đáng là gì. Gã siết chặt tay, cảm giác ngón tay run rẩy chỉ tố cáo thêm sự yếu đuối mà gã luôn cố che giấu.
Trong bóng tối, Trương Chiêu nhận ra sự trống rỗng trong lòng mình không chỉ bởi mất đi Trịnh Vĩnh Khang, mà còn bởi nỗi hối hận đã kịp nảy mầm, lớn dần, như thể gã đánh mất thứ duy nhất mà gã chưa từng biết mình trân trọng.
;
Trịnh Vĩnh Khang ngồi lì trên bàn, ánh sáng từ chiếc đèn dài trên trần hắt lên đôi mắt đỏ hoe chưa kịp khô. Phòng tập yên ắng, chỉ còn tiếng kim giây đồng hồ nhích từng bước chậm rãi, hòa cùng tiếng gió lùa qua cửa sổ như thầm thì những lời chẳng ai nghe rõ. Em khẽ cắn môi, cố ngăn dòng nước mắt đang chực trào, nhưng sự hỗn loạn trong lòng cứ thế cuộn lên như cơn sóng dữ, không cách nào kìm nén.
Mỗi lần Trương Chiêu chạm vào em, dù là vô tình hay cố ý, hương nắng đặc trưng trên người gã lại phảng phất một cách tàn nhẫn. Cái mùi hương ấy, tưởng chừng dịu dàng và ấm áp, lại khiến lòng em đau nhói, như một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào trái tim vốn đã đầy vết xước. Nó không chỉ nhắc em rằng gã là người em không thể chạm tới, mà còn nhấn chìm em trong hiện thực phũ phàng: em chưa từng có một vị trí thật sự trong thế giới của gã.
Trương Chiêu – người đồng nghiệp cùng em dưới một công ty, cái người em từng yêu đến chết đi sống lại, yêu mọi thứ, và động lòng với nụ cười gã chỉ xã giao. Gã luôn hiện diện, nhưng chẳng bao giờ thực sự nhìn thấy em. Ánh mắt gã lướt qua em như một cơn gió lạnh, để lại khoảng trống đau đớn mà em không thể lấp đầy.
Hương thảo dược thoảng qua trong trí nhớ khi em nghĩ đến Tiêu Vĩnh Phúc – omega mang vẻ thanh tao và dịu dàng, như một ngọn gió xuân mát lành. Cậu là bạch nguyệt quang trong lòng Trương Chiêu, là giấc mộng đẹp mà gã vẫn luôn ôm ấp. Không phải người cũ, không phải kỷ niệm đã qua, mà là một tình cảm trong sáng, tinh khiết mà gã không bao giờ buông bỏ.
Đã bao nhiêu lần em ghen tị, trách bản thân vì sao không thể giống Tiêu Vĩnh Phúc – không thể đường đường chính chính bước đến bên cạnh gã, nắm lấy tay Trương Chiêu mà không cần rụt rè suy nghĩ. Nhưng giờ đây, em nhận ra rằng, ghen tị với cậu ấy cũng chỉ là tự dằn vặt bản thân. Tiêu Vĩnh Phúc không phải vấn đề bởi vốn dĩ cậu ấy là người Trương Chiêu luôn hướng tới, là giấc mộng mà gã không ngừng theo đuổi. Gã yêu hình bóng trong mộng đó, một tình yêu lý tưởng hóa, vĩnh viễn em không thể thay thế.
Nỗi đau ấy, cái nặng trĩu lòng đó rời khỏi em, để lại nội tâm trống rãi. Vĩnh Khang siết chặt đôi tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến bật máu. Em yêu gã, bằng một tình yêu tuyệt vọng, nồng nhiệt nhưng lặng lẽ, như một đốm lửa nhỏ giữa cơn bão tuyết. Đốm lửa ấy đã cạn kiệt từng chút một qua từng lần em đứng ngoài ranh giới thế giới của gã.
Một tiếng thở dài nặng nề thoát ra, Vĩnh Khang úp mặt xuống bàn, để mặc nước mắt lăn dài. Đây không phải lần đầu em đau lòng vì gã, nhưng có lẽ là lần cuối cùng em cho phép mình yếu đuối như thế này. Trái tim em, sau bao lần tổn thương, dường như đã đến lúc cạn kiệt mọi thứ.
;
Tôi từng nghe đâu đó ai nói rằng.
"Nếu còn yêu, gương vỡ sẽ lại lành"
Vậy tôi muốn hỏi rằng.
"Gương do chính tay tôi đập vỡ, có thể lành được không?"
-còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro