10.
Trương Chiêu nằm im lặng, mắt vẫn dán vào trần nhà. Những lời của Vĩnh Khang cứ vang vọng trong đầu gã. Tại sao lại là Vĩnh Khang? Tại sao cứ phải là em, người mà gã luôn muốn tránh xa? Trương Chiêu cảm thấy như bị mắc kẹt trong chính những suy nghĩ của mình, những cảm xúc lẫn lộn giữa sự ghét bỏ và... một thứ gì đó mà gã không thể gọi tên.
"Tch, mình xấu xa thật"
Gã khịt mũi, cố đẩy mùi khói thuốc vẫn phảng phất ra khỏi đầu, nhưng càng cố quên, mùi hương ấy càng ám ảnh gã hơn. Gã muốn tin rằng mình chỉ bị tai nạn, rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường khi Vĩnh Phúc xuất hiện. Nhưng thực tế, người ở bên gã khi gã cần nhất lại là Trịnh Vĩnh Khang, và gã không thể chấp nhận điều đó.
Mắt gã nhắm lại, trái tim đập loạn nhịp với những ý nghĩ mâu thuẫn. Trương Chiêu không biết liệu có bao giờ gã có thể hiểu rõ cảm giác này, hay sẽ tiếp tục trốn tránh. Gã vẫn còn nghĩ về Tiêu Vĩnh Phúc, về hình ảnh bạch nguyệt quang dịu dàng luôn khiến gã cảm thấy an toàn. Nhưng thực tại trước mắt, gã không thể phủ nhận sự hiện diện của Vĩnh Khang, dù gã có ghét đến mức nào đi chăng nữa.
Bên ngoài, Trịnh Vĩnh Khang đứng tựa vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Em thở dài, lòng ngổn ngang với đủ thứ cảm xúc đè nặng. Mỗi lần đối diện với Trương Chiêu, em đều tự nhủ rằng mình đã quen với sự ghẻ lạnh, nhưng lòng vẫn không thể ngăn được những tổn thương sâu sắc. Trái tim em như đang bị vỡ vụn từng mảnh, nhưng em vẫn cố gắng chịu đựng.
Vĩnh Khang biết, dù có cố gắng đến đâu, Trương Chiêu cũng không bao giờ nhìn em như cái cách gã nhìn Tiêu Vĩnh Phúc. Điều đó là sự thật không thể thay đổi, và em buộc phải chấp nhận nó. Nhưng dù vậy, em vẫn sẽ ở bên cạnh gã, cho đến khi gã nhận ra điều gì thực sự quan trọng.
Chỉ là, em không biết liệu bản thân có thể chịu đựng được đến bao giờ...
Trịnh Vĩnh Khang vẫn đứng lặng lẽ ngoài phòng bệnh, tâm trí em xoáy sâu vào những suy nghĩ hỗn độn. Cái cảm giác bất lực trước sự yếu đuối của Trương Chiêu, rồi cả nỗi bối rối khi phải đối diện với chính mình, khiến em chẳng thể nào tìm được sự bình yên.
Khi Trương Vân Thạc bước tới, mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Anh ta vẫn giữ vẻ điềm đạm, gương mặt sáng bừng dưới ánh đèn bệnh viện. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ trong ánh mắt Vân Thạc khi anh nhìn Vĩnh Khang. Một điều gì đó sâu hơn, như thể giữa hai người có thứ gì đó chưa được nói ra, chưa được hoàn toàn chạm đến.
"Em không cần ở đây quá lâu"
Vân Thạc khẽ nhắc lại, nhưng giọng anh lần này nhẹ nhàng hơn, như đang khuyến khích một sự thấu hiểu sâu sắc. Vĩnh Khang không trả lời ngay. Em đứng đó, đôi mắt cúi xuống, không dám đối diện với Vân Thạc, nhưng vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện đầy ấm áp của anh. Khi bàn tay của Vân Thạc chạm nhẹ lên vai, Vĩnh Khang bất giác ngẩng lên, chạm phải ánh mắt đầy chăm sóc.
Vân Thạc ngập ngừng. Cả hai đứng gần nhau đến mức Vĩnh Khang có thể cảm nhận rõ nhịp thở của anh ta, hòa vào hơi thở của mình. Khoảnh khắc ấy dường như dài ra vô tận, như thể không gian xung quanh bỗng trở nên lặng thinh. Em muốn chạy trốn, len lỏi qua dòng người đông đúc, chạy khỏi cả anh, cả gã. Cả đôi mắt chán ghét hay ánh nhìn thâm tình, em thấy bản thân bệnh nặng thật rồi.
"Em... có bao giờ nghĩ về chuyện giữa chúng ta chưa?"
Vân Thạc hỏi, giọng anh thì thầm, và Vĩnh Khang biết rõ anh đang nhắc đến điều gì.
Vĩnh Khang cắn nhẹ môi, ánh mắt của em dao động, nhưng không thể che giấu sự bối rối.
"Anh không cần hỏi điều đó...vì em không biết...em không biết mình có thể trả lời như thế nào."
Không gian xung quanh hai người dường như càng trở nên căng thẳng hơn. Vân Thạc hơi cúi người xuống, khuôn mặt anh tiến sát hơn đến Vĩnh Khang, đôi mắt anh ánh lên chút do dự. Khoảnh khắc này, dường như chỉ một bước nữa, họ sẽ chạm vào nhau.
Nhưng cả hai đều ngập ngừng, không dám tiến xa hơn. Vĩnh Khang cảm nhận hơi thở ấm áp của Vân Thạc rất gần, nhưng em cũng cảm thấy nỗi sợ hãi đang bám lấy mình, như thể một nụ hôn sẽ phá vỡ mọi sự cân bằng mà em vẫn cố gắng giữ vững.
Cuối cùng, Vân Thạc mỉm cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt anh vẫn còn chút gì đó lưu luyến. Anh đứng thẳng lại, giữ khoảng cách giữa cả hai, dù rằng điều đó không dễ dàng.
"Không sao đâu, Khang Khang", anh nói khẽ. "Em, anh, chúng ta đều có thời gian."
"Nhưng em không yêu anh...Anh biết mà, Trương ca"
Trương Vân Thạc cười ngặt, anh biết rõ điều đó chứ, anh rõ hơn bất cứ ai, và Thạc rõ một điều, người em thích là ai, em thương người tên gì.
Anh biết, Trương Chiêu nằm trong phòng là tình yêu của Trịnh Vĩnh Khang.
"Anh biết rõ hơn cả em, Khang Bảo"
Trịnh Vĩnh Khang chỉ gật đầu, trái tim em đập mạnh trong lồng ngực, nhưng không nói thêm lời nào.
"Thôi nào, nghỉ ngơi đi, anh sẽ chăm sóc anh ấy"
Vĩnh Khang ngước lên nhìn Trương Vân Thạc, trong lòng không khỏi dậy lên một cơn sóng nhẹ. Nhưng em nhanh chóng dằn lại, nhún vai thoát khỏi cái chạm của anh ta và thì thầm.
"Em biết rồi, cảm ơn anh."
Trương Vân Thạc mỉm cười, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như trước.
"Vậy đi về nghỉ ngơi đi. Anh sẽ lo phần còn lại."
Nhưng khi Vân Thạc quay lưng bước đi, Vĩnh Khang không thể ngừng suy nghĩ về sự khác biệt trong cái chạm và mùi hương của anh ta.
Mùi bắp non, thơm thật.
Nhưng em nghĩ mùi nắng của Trương Chiêu nhẹ nhàng hơn, dù không dịu dàng mấy.
;
Trương Chiêu thức dậy với một cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể sau một cuộc phẫu thuật chỉnh hình, đầu óc mờ mịt, choáng váng. Gã chớp mắt, cố gắng nhớ lại những gì vừa diễn ra, nhưng mọi thứ chỉ là một mảng hỗn độn. Gã cảm nhận được có ai đó đã ở bên cạnh mình suốt cả buổi sáng, chăm sóc từng cử động nhỏ nhất, bàn tay ai đó chạm vào trán gã, khẽ lau mồ hôi, nhưng gã không thể nhớ rõ.
Mùi hương thảo mộc nhè nhẹ xâm chiếm khứu giác, làm gã nghĩ ngay đến Tiêu Vĩnh Phúc. Gã thở dài, nhắm mắt lại, đôi chút an tâm vì nghĩ rằng người luôn mang lại cho mình cảm giác yên bình đã ở đây suốt thời gian qua. Trương Chiêu khẽ nhếch môi, cảm giác như cả thế giới bên ngoài đã bị chặn đứng bởi sự xuất hiện của Vĩnh Phúc.
"Phúc...là em đúng không?" Gã lẩm bẩm, mắt vẫn nhắm nghiền.
Nhưng giọng nói đáp lại không phải giọng dịu dàng mà gã mong đợi. Tiếng nói trầm và có phần xa lạ vang lên bên cạnh:
"Anh tỉnh rồi à, Trương Chiêu?"
Gã mở mắt, ngạc nhiên nhìn lên, chỉ thấy Tiêu Vĩnh Phúc đang ngồi bên giường bệnh. Cậu ta mang vẻ mặt quen thuộc, vẫn là ánh mắt ôn hòa, đôi môi khẽ cười như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Trương Chiêu cứng người, một cảm giác không rõ là ngạc nhiên hay lúng túng ập đến.
"Em... em ở đây từ sáng à?" Trương Chiêu hỏi, giọng lạc đi.
Vĩnh Phúc mỉm cười, khẽ nghiêng đầu, không phủ nhận, cũng không khẳng định. Trương Chiêu cảm thấy lòng ngực mình nhẹ bẫng đi, gã dường như quên mất hoàn toàn việc ai là người thực sự đã ở bên gã suốt buổi sáng.
"Anh ngủ lâu thật đấy, Chiêu ca" Vĩnh Phúc khẽ nói.
"Nhưng giờ anh đã tỉnh rồi, tốt hơn rồi."
"Nghe tin xong em đã thật sự rất lo lắng đấy!"
Trương Chiêu chỉ gật đầu, đôi môi hơi nhếch lên, cảm thấy mọi thứ thật yên bình, dù có gì đó không đúng. Nhưng gã không muốn nghĩ thêm. Gã chấp nhận sự hiện diện của Vĩnh Phúc mà không cần kiểm chứng thêm điều gì khác. Chỉ cần là cậu, thì với Trương Chiêu, tất cả đều ổn.
Bên ngoài phòng bệnh, Trịnh Vĩnh Khang ngồi tựa lưng vào tường, điếu thuốc đã tàn trên tay. Khói thuốc mờ ảo phảng phất quanh khuôn mặt em, ánh mắt lạc lõng nhìn vào khoảng không. Em biết mình chỉ vừa rời khỏi giường của Trương Chiêu chưa đầy mười phút, nhưng người gã mong đợi lại không phải là em. Gã đã gọi tên Tiêu Vĩnh Phúc, như một niềm an ủi, như một thứ ánh sáng duy nhất có thể làm dịu tâm trí gã. Và điều đó khiến trái tim Vĩnh Khang đau đớn. Gã không nhớ em đã ở bên cạnh gã cả sáng. Không nhớ những lần em vuốt mồ hôi cho gã hay những lần em nắm lấy tay gã, mong gã sẽ tỉnh lại. Trịnh Vĩnh Khang thở dài, cảm thấy lòng mình bị bóp nghẹt bởi sự bất công vô hình ấy, nhưng em cũng chẳng thể nói gì thêm. Vĩnh Phúc đã vào phòng. Và Vĩnh Khang sẽ chỉ mãi đứng ở đây, bên ngoài.
Chờ một ngày gã có thể thấy em, Trịnh Vĩnh Khang chắc chắn sẽ chỉ để gã nhìn thấy tấm lưng, em nhất định sẽ giấu nhẹm gương mặt mình.
-còn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro