Pop rocks candy
Vương Nhất Bác nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, kẹo với bao cao su thì giống nhau ở chỗ nào? Tại sao siêu thị lại phải đem hai thứ đồ này bày chung một chỗ?
-
Hôm nay là cuối tuần, hai người quyết định cùng đi siêu thị mua ít đồ dùng dự trữ.
Lúc ra tới quầy tính tiền, Vương Nhất Bác bỗng nhiên trông thấy mấy gói kẹo nổ sặc sỡ nằm trên quầy hàng, đúng loại cậu yêu thích nhất hồi còn bé. Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, thứ này bây giờ ít thấy nơi nào còn bán, vừa hào hứng giơ tay ra lấy đã bị Tiêu Chiến cho là muốn mua áo mưa.
"Đúng là ở nhà cũng sắp dùng hết, anh cứ tưởng em không phát hiện."
Nói xong còn thản nhiên cầm một hộp bỏ vào trong xe đẩy.
-
"Bởi vì trẻ con muốn ăn kẹo mà đứng ở quầy tính tiền mè nheo thì phụ huynh sẽ lười tranh luận, dứt khoát mua cho. Còn về phần áo mưa, đây là vị trí thích hợp để có thể giả vờ thuận tay cầm lấy một hộp."
Sau khi nghe Tiêu Chiến giải thích, Vương Nhất Bác cảm thấy mạch não của người thông minh đúng là thần kỳ!
Thiếu niên lúc lắc hai chân ngồi ở trên giường, ban nãy cậu mua hai gói kẹo nổ hương vị khác nhau, một dâu một dứa, sau khi nghĩ nghĩ hồi lâu vẫn là đưa tay cầm lấy gói màu vàng lên trước.
Vương Nhất Bác thích thú lật tới lật lui xem xét, thong thả xé mở, nhón tay lấy một nhúm nhỏ cho vào miệng, vừa ngậm kẹo nổ lít nha lít nhít trong mồm vừa nói: "Anh hiểu ý trẻ con thật đấy, có phải là lúc còn bé thường dùng chiêu này để vòi kẹo hay không?"
"Anh có thích ăn kẹo đâu, cần gì phải vậy." Tiêu Chiến tặc lưỡi.
"Thôi dẹp anh đi, toàn cướp kẹo trong miệng em!"
Như để chứng minh lời nói của Vương Nhất Bác hoàn toàn không phải vu oan, Tiêu Chiến vừa nghe xong đã nhướng mày bước tới. Một chân co lên gác ở trên giường, tay trái bóp lấy cái cằm tinh xảo của Vương Nhất Bác, thân trên hơi đổ về phía trước, ánh mắt sáng quắc.
Thế là Vương Nhất Bác vừa phải giữ chặt miệng túi để kẹo không đổ ra giường, vừa phải gian nan đưa tay ngăn chặn thế tấn công của Tiêu Chiến.
Bình thường nếu như công bằng so kè, khẳng định thể lực của cậu không hề kém cạnh, có điều hiện tại Vương Nhất Bác chỉ có một tay, chắc chắn đánh không lại Tiêu Chiến.
Hơn nữa thời điểm cánh môi đối phương vừa dán tới, trong đầu thiếu niên chợt nghĩ, nụ hôn mang theo vị kẹo nổ có vẻ cũng không tồi, cho nên chỉ giả vờ đẩy đẩy mấy cái liền vòng tay lên ôm lấy cổ anh.
Đánh không lại thì gia nhập thôi.
Nhưng mà Vương Nhất Bác không hiểu, siêu thị để kẹo với bao cao su ở cùng một chỗ thì thôi đi, vì cái gì Tiêu Chiến cũng thả cả hai thứ này lên trên đầu giường?
Vừa nãy quên không hỏi, nhưng dường như sự sắp xếp này là có dụng ý.
Quả nhiên khi nụ hôn vừa kết thúc, Tiêu Chiến lập tức với tay lên tủ đầu giường lấy nốt gói kẹo còn lại, thuần thục mở ra. Vương Nhất Bác nhìn quả dâu nằm trên vỏ kẹo bị xé mất đầu, cảm thấy số phận của mình cũng sắp thảm thương y như thế.
Kẹo nổ vị dứa hoà với nước bọt tràn trong khoang miệng, cậu vừa nuốt xuống vừa gian nan mở mắt nhìn nụ cười không mấy hảo ý trên mặt đối phương, cảm giác sống lưng mát lạnh.
"Nhắm mắt lại."
Vương Nhất Bác không ngây ngô đến nỗi cái gì cũng không hiểu, sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống trút bỏ quần ngoài của cậu thì đã lập tức biết chuyện gì sắp phát sinh, nhưng cũng không buồn ra vẻ nhăn nhó cự tuyệt.
Quần cũng cởi rồi, giả vờ chống cự có ý nghĩa sao?
Ngoại trừ hơi đau lòng túi kẹo kia cứ như vậy mà để phí không được ăn, kỳ thật Vương Nhất Bác còn có chút chờ mong.
Cậu lặng lẽ hé mắt lên nhìn trộm, nhưng ngay lập tức bị bắt quả tang.
"Bảo em nhắm mắt cơ mà?"
Lúc này Tiêu Chiến đang khom lưng quỳ giữa hai chân cậu, chỉ có điều, bộ dáng yếu thế như vậy lại khiến cho Vương Nhất Bác nhìn ra mấy phần áp bách.
Cậu biết thừa người này chính là không muốn bị nhìn trong lúc khẩu giao, không khỏi bật cười ra tiếng: "A, còn không phải là muốn xem anh ăn kẹo sao?"
"......"
Tiêu Chiến im lặng một chút, sau đó trực tiếp chống tay xoay người.
Vừa cảm giác được cả người trầm xuống, Vương Nhất Bác đã thầm than không ổn, nhưng lúc này có chạy trốn cũng không xong, bởi vì thứ đồ vật cứng rắn đứng thẳng kia đã trực tiếp đối mặt với cậu.
Xem ra lần này cả hai túi kẹo đều phải để phí.
Vương Nhất Bác có thể không bỏ kẹo vào mồm, thậm chí không khẩu giao cho Tiêu Chiến, dù sao anh đổi sang tư thế này chỉ vì không muốn để cậu nhìn mà thôi.
Nhưng là, trong nháy mắt bị Tiêu Chiến ngậm vào, Vương Nhất Bác lập tức thay đổi chủ ý.
Hai cánh môi chạm vào hạ thân của cậu giống như mang theo điện năng, một đường đánh thẳng lên đầu. Cảm giác tuyệt diệu lan tràn kém chút khiến Vương Nhất Bác không khống chế nổi mà kêu thành tiếng, hô hấp trở nên dồn dập.
Sau khi Tiêu Chiến nghe được còn đắc ý cười một chút, âm thanh trầm trầm phát ra từ cuống họng.
Ở phương diện này, đàn ông thường chấp nhất hơn thua một cách rất kỳ quái.
Thế là Vương Nhất Bác cũng trút vào miệng nửa gói kẹo nổ, thừa dịp hạt đường li ti còn chưa bắt đầu hoà tan, lập tức há mồm bao trọn lấy thứ hung khí đang lắc lư khiêu khích ở trước mặt.
Miệng người xét theo góc độ nào đó cũng là một cơ quan sinh dục thứ cấp, dùng để hôn, dùng để tỏ tình, dùng để lấy lòng và tiếp nhận dục vọng của nửa còn lại.
Hàm răng cẩn thận né tránh, nhiệt độ và sự mềm mại bên trong đều rất vừa vặn. Đúng lúc này, phản ứng hoá học của kẹo nổ với nước bọt cũng bắt đầu, vỏ bọc bị hoà tan, CO2 không kịp chờ đợi mà nhảy vọt ra ngoài, từng viên từng viên nghịch ngợm nhảy múa xung quanh tính khí.
Cảm giác nhoi nhói rất nhỏ đồng thời tản ra trong khoang miệng lẫn dưới thân, xúc giác và vị giác cùng trầm luân trong ái dục.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ dùng miệng giải quyết cho nhau, đến loại tư thế úp ngược này cũng là đã làm qua vô số lần, vậy mà chỉ bởi vì có thêm kẹo nổ gia nhập, cả hai đều khó lòng tránh khỏi rối loạn trận cước.
Vương Nhất Bác cuốn đầu lưỡi, tận lực bao bọc vuốt ve, hạt đường ram ráp dính giữa mặt lưỡi và phần thân cứng rắn trướng đầy trong miệng.
Cậu có thể cảm nhận được Tiêu Chiến hưng phấn hơn bất cứ lần nào trong quá khứ, hoặc là nói, có chút cầm giữ không được, hạ thân bừng bừng phấn chấn liên tục giật giật.
Suốt cả quá trình, hai người giống như đang ngầm phân cao thấp, tiếng nước chần chậc mút vào không còn phân rõ là ai với ai, chỉ có thể nghe được âm sau so với âm trước càng thêm vang dội.
Thế nhưng Vương Nhất Bác cũng không có cảm giác mình chiếm được thượng phong.
Tiếng nổ trong miệng dần dần lắng lại, kẹo đã tan đi sạch sẽ, nước đường vị dứa hoà cùng một ít dịch thể rỉ ra cậu đều không kịp nuốt xuống, bởi vì giờ khắc này, đại não Vương Nhất Bác hoàn toàn trống rỗng.
Tiêu Chiến nuốt hạ thân của cậu vào tương đối sâu, phần đầu trượt đến tận thông đạo nhỏ hẹp nối liền với cuống lưỡi. Có thể là ban nãy anh trút kẹo vào quá gấp, hạt đường đều chồng chất cùng một chỗ, xúc cảm hiện lên phá lệ rõ ràng.
Có khả năng Tiêu Chiến cũng được cậu săn sóc quá dễ chịu, căn bản không làm ra động tác gì quá lớn, thế nhưng an tĩnh ngậm lấy như vậy lại khiến cho cỗ kích thích tê dại này càng xảo trá. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hạ thân trướng đau của mình cần được thứ mềm mại gì đó vuốt ve an ủi.
"Động một chút có được không? Đau quá." Cuối cùng cậu cũng chịu thua, không thể không phun vật cứng trong miệng ra rồi nhỏ giọng xin tha.
Vương Nhất Bác thấm lấy nước đường sền sệt, bắt đầu dùng tay thay thế cho khoang miệng, ngón tay thon dài bọc lấy hạ thân của Tiêu Chiến, lên xuống đều đều.
Ở vị trí này dù sao anh cũng nhìn không thấy, thế là cậu lại duỗi đầu lưỡi nhỏ, liếm láp cái lỗ bé tí nằm trên khe mũ.
Vị ngọt nước đường càng ngày càng loãng, hương vị thuộc về Tiêu Chiến càng lúc càng nồng.
Tiêu Chiến không nói gì, làm sao mà anh không nghe ra được thanh tuyến thoải mái đến mức run rẩy của Vương Nhất Bác. Kể cả có thật sự đau đi nữa thì cũng là đi kèm với sung sướng.
Thế là vị trí đầu lưỡi vẫn giữ nguyên, hai bên má lại càng mút càng gấp.
Theo động tác đột ngột của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nức nở kêu lên, thanh âm bắn vọt lên mấy tông, lập tức tiết ngay trong khoang miệng ấm nóng.
Bởi vì đầu lưỡi vẫn sót lại một ít kẹo nổ, lúc này còn đang lách tách lách tách vang lên, xúc cảm tê dại truyền vào xương cốt. Tiêu Chiến tựa hồ bị thứ tiếng động này kích thích, trong nháy mắt cũng nở rộ thành pháo hoa, toàn bộ phóng thích trên mặt và cổ của người bên dưới.
Vương Nhất Bác vươn lưỡi liếm giọt dịch thể trắng đục dính trên khoé môi, thân thể còn chìm đắm trong cao trào, đáy lòng lại không nén được mà thầm nghĩ, lần sau phải mua một ít kẹo nổ dự trữ trong nhà.
***
07.06.2020
送给叔叔的小哭包
*Đáng lẽ là quà 1.6 nhưng sửa tới sửa lui không ưng, cảm thấy quà quốc tế thiếu nhi tặng cho thiếu nhi thì không nên làm chuyện người lớn. Thôi thì miễn cưỡng cho ggdd làm nửa chuyện người lớn vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro